Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 76:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Thời điểm Ngôn Cảnh Tắc tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở ghế sau của chiếc xe việt dã quen thuộc kia. Ý thức được điểm này, Ngôn Cảnh Tắc trong lòng cả kinh.

Hắn ngất đi rồi…… Có phải vì như vậy nên Chu Văn Tu không thể dẫn hắn đào tẩu không? Chu Văn Tu có thể xảy ra chuyện gì rồi không?

Trong lòng hắn sốt ruột, đột nhiên ngồi dậy, kết quả đầu lại choáng……

“Em không sao chứ?” giọng Chu Văn Tu vang lên.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này mới phát hiện, hắn tuy rằng còn ở xe việt dã, nhưng người căn cứ Thiên Long xung quanh đã không còn nữa, còn Chu Văn Tu lại đứng ngoài cửa sổ xe.

“Văn Tu, anh không sao chứ?” Ngôn Cảnh Tắc chụp lấy cửa sổ xe ló đầu ra, lo lắng hỏi.

Ở nguyên bản cốt truyện, Chu Văn Tu đối chiến với người căn cứ Thiên Long rồi bị trọng thương……

“Anh không có việc gì, có việc chính là em đấy.” Chu Văn Tu duỗi tay sờ sờ đầu Ngôn Cảnh Tắc.

Trạng huống của Ngôn Cảnh Tắc y đã kiểm tra qua, là thân thể tiêu hao quá mức mới ngất xỉu.

Người này trạng huống thật không tốt, tỉnh lại vẫn quan tâm y trước tiên, y cảm thấy vô cùng sung sướng.

“Em kỳ thật không có việc gì……” Bị sờ soạng đầu, Ngôn Cảnh Tắc có chút bất đắc dĩ.

Hắn té xỉu vì có một phương diện là đối với tinh thần lực không quen thuộc, lúc sử dụng có hơi tiêu hao quá mức, về phương diện khác là bởi vì thân thể quá kém, gánh vác không nổi tinh thần lực cường đại như vậy. Hiện tại hắn cảm thấy cả người khó chịu, đầu càng cực kì đau.

Chu Văn Tu nhìn Ngôn Cảnh Tắc sắc mặt tái nhợt còn mạnh miệng nói không có việc gì, thầm thở dài một hơi.

Y mang Ngôn Cảnh Tắc về nhà đã vài tháng, thấy Ngôn Cảnh Tắc càng cao hơn càng béo ra, cho rằng thân thể hắn đã tốt, không nghĩ tới vẫn là hư nhược như vậy.

Người căn cứ Thiên Long cũng không đánh hắn, trên người hắn một miệng vết thương cũng không có, hẳn là cũng chỉ trên đường xóc nảy một chút, lại bị xối nước vào người, như vậy liền hôn mê……

“Có muốn ăn gì không?” Chu Văn Tu hỏi.

“Có đồ ăn hả?” Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chu Văn Tu, hắn xác thật đói bụng, đặc biệt muốn ăn gì đó!

Hắn có được ký ức nguyên chủ, cũng chịu đói không nổi…

Thiếu niên khuôn mặt tái nhợt trong mắt lại tràn đầy khát vọng, chọc người đau lòng…

“Đương nhiên là có.” Chu Văn Tu chỉ chỉ một chiếc xe tải bên cạnh: “Anh tìm gì đó cho em ăn.”

Người căn cứ Thiên Long đến căn cứ bọn họ là tới để giao lưu tình báo, trao đổi vật tư cộng thêm xin giúp đỡ.

Căn cứ Đại Học Thành kỳ thật không phải căn cứ lớn gì, nhưng bọn họ có được ưu thế mà các căn cứ khác không có —— nhân tài trên các phương diện, bọn họ tất cả đều có! Trong trường học còn có các loại thiết bị nghiên cứu!

Những sinh viên đó kỳ thật phần lớn làm không được cái gì, nhưng đại học còn có rất nhiều giáo sư, nghiên cứu sinh, tiến sĩ! Đại Học Thành này của bọn họ thậm chí còn có một khu nhà nông nghiệp đại học.

Theo mạt thế tiến đến, bọn họ vẫn luôn cải thiện cuộc sống của mọi người trong căn cứ, đất có thể khai khẩn cơ hồ đều lấy để khai khẩn gieo trồng cây nông nghiệp, đúng là dựa vào những thứ này, điều kiện sống của căn cứ Đại Học Thành tốt hơn nhiều so với các căn cứ khác.

Căn cứ Thiên Long lấy đi một ít máy móc bọn họ không cần và không dùng, trao đổi thức ăn với căn cứ Đại Học Thành, khi bọn họ rời đi, mấy chiếc xe tải kia chất đầy đồ ăn.

Ở mạt thế, vật tư vô cùng trân quý, người ta thậm chí có một vài ước định thành quy định, tỷ như khi giao chiến không hủy hoại vật tư.

Nhưng có thể đoạt lấy.

Trước đó sau khi Ngôn Cảnh Tắc ngất xỉu, Chu Văn Tu liền trực tiếp động thủ, đem người căn cứ Thiên Long đuổi đi hết, lại đoạt lấy vật tư bên căn cứ Thiên Long.

Căn cứ của y và căn cứ Thiên Long vẫn luôn hữu hảo hỗ trợ nhau, vốn dĩ y không nên làm chuyện như vậy, nhưng người căn cứ Thiên Long bắt cóc người của y tới uy hiếp y…… Y có cũng đủ lý do cướp đi những vật tư này.

Còn vì sao y có thể cướp được… Đương nhiên là bởi vì y thực lực đủ mạnh.

Chu Văn Tu tuy nguyên bản có chút năng lực, nhưng bất quá cũng là một hội trưởng hội sinh viên, không thể xưng là lợi hại cỡ nào, y có thể trở thành người cầm quyền căn cứ Đại Học Thành hoàn toàn là bởi vì thực lực của y —— y từng có kỳ ngộ, cũng bởi vậy nên có được thực lực cường đại.

Vào đêm mạt thế đến kia, kỳ thật rất nhiều người trẻ tuổi cũng chưa ngủ, đều chờ xem tiểu hành tinh bị bắn hủy, y cũng là một trong số đó.



Gia cảnh y không tồi, còn đi xe riêng, mang theo kính thiên văn đến một ngọn núi phụ cận quan sát bầu trời đêm.

Y thấy được rất nhiều sao băng, đó là mảnh nhỏ của tiểu hành tinh rơi vào tầng khí quyển tạo thành, trong đó có một khối thiên thạch, thậm chí dừng ở cách y không xa.

Y theo bản năng mà đi tìm, cuối cùng tìm được một khối thiên thạch màu đỏ lửa lớn cỡ quả trứng gà.

Y trước kia đã gặp qua thiên thạch, cục đá này và thiên thạch bình thường hoàn toàn không giống nhau, còn có lực hấp dẫn rất lớn với y…… Y nhặt khối thiên thạch này, tính toán mang về xét nghiệm một chút, nếu phóng xạ không siêu tiêu, y có thể xem tình huống quyên ra ngoài hoặc là tự mình cất chứa.

Kết quả, y mới mang theo thiên thạch vừa trở về, liền phát hiện mạt thế tới, cùng lúc đó, y cũng có được dị năng hệ hỏa.

Khối thiên thạch kia bị y mang theo bên người, vẫn luôn nóng lên, mà dị năng của y cũng mạnh hơn những người khác rất nhiều.

Y cảm thấy giữa chúng có quan hệ.

Sau khi Chu Văn Tu thành lập căn cứ từng lấy thiên thạch kia ra cho người ta nghiên cứu, nhưng nghiên cứu không được cái gì, cũng chỉ biết nó có thể tăng cường dị năng, sau đó y dưới sự kiến nghị của nhân viên nghiên cứu, đem nó tùy thân mang theo.

Dị năng của y quả nhiên càng ngày càng mạnh, y còn phát hiện, thiên thạch không những có thể tăng lên dị năng, còn có thể vào lúc dị năng giả sử dụng dị năng, dị năng tiêu hao khôi phục càng nhanh chóng hơn.

Chỉ là, chuyện y có được một khối thiên thạch như vậy hẳn là bí mật, không biết người căn cứ Thiên Long làm sao mà biết được.

Trong lòng Chu Văn Tu hiện lên một ý niệm, lại phóng tay sang một bên, sau đó cầm một phần cơm trưa thịt hộp, một cái bánh nén khô, còn có một bình nước cho Ngôn Cảnh Tắc.

Cơm trưa thịt hộp là hàng xa xỉ, trên xe kia tổng cộng cũng không có mấy phần.

Đồ ăn nơi đó phần lớn là bánh nén khô, mà bánh nén khô này là căn cứ Đại Học Thành bọn họ đem các loại lương thực phụ hỗn hợp với nhau tạo thành.

Ngôn Cảnh Tắc trước khi hôn mê đã phun ra sạch sẽ, thật đúng là đói bụng, nhưng nhìn đến đồ ăn này…… Cơm trưa thịt hộp hắn thích, bánh nén khô thì không quá thích.

Thứ bánh nén khô ra đời sau mạt thế này, vị đặc biệt kém!

So sánh với trước mạt thế, siêu thị bán cái loại bánh nén khô quả thực chính là mỹ vị tuyệt đỉnh!

Hắn một chút cũng không muốn ăn…… Đều do nguyên chủ quá kén chọn, hắn chỉ có được ký ức nguyên chủ, cũng có chút kén chọn.

Ngôn Cảnh Tắc xem thường nguyên chủ một chút, mở ra bánh nén khô cắn một ngụm.

Vị thô ráp kia, vị nhạt nhẽo kia… Hắn có loại cảm giác mình đang ăn cát vậy.

Đang nỗ lực nuốt, Chu Văn Tu đột nhiên từ cửa sổ xe với vào một bàn tay, cầm đi cơm trưa thịt hộp Ngôn Cảnh Tắc đặt ở một bên.

Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, sau đó liền nhìn thấy Chu Văn Tu tiếp nhận đồ hộp, mở ra rồi trả lại cho hắn: “Ăn chút thịt đi.”

“Anh cũng ăn đi.” Ngôn Cảnh Tắc lập tức nói.

“Không cần, anh ăn rồi.” Chu Văn Tu nói, lại giúp Ngôn Cảnh Tắc vặn bình nước ra.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Hắn xác định, hắn bị Chu Văn Tu coi như người tay trói gà không chặt mà chiếu cố.

Được rồi, hắn xác thật tay trói gà không chặt thiệt……

Ngôn Cảnh Tắc một ngụm thịt, một ngụm bánh nén khô, buồn bực mà ăn.

Chu Văn Tu nhìn thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc ăn cái gì, liền biết Ngôn Cảnh Tắc không thích ăn bánh nén khô.

Y vẫn luôn chán ghét người kiều khí, đặc biệt là đàn ông kiều khí, mạt thế đã tới, cái này không ăn cái kia không ăn, không phải chọc người ghét sao?

Nhưng đổi thành Ngôn Cảnh Tắc, y chính là chán ghét không nổi, còn bắt đầu tìm lý do cho Ngôn Cảnh Tắc —— kỳ thật này cũng không thể trách Ngôn Cảnh Tắc, hắn thân thể không tốt, ăn cái gì kén chọn một chút cũng rất bình thường.

Y nuôi nổi là được.

Nghĩ đến đây, Chu Văn Tu lại đi qua xe tải bên kia một chuyến, chỉ chốc lát sau liền trở về, đem một cái bao cho Ngôn Cảnh Tắc.

“Đây là cái gì?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.

“Đồ hộp trên xe.” Chu Văn Tu ho nhẹ một tiếng.



Người căn cứ Thiên Long đổi đi đồ hộp không nhiều lắm, y đóng gói hết cho Ngôn Cảnh Tắc.

Đây là y cướp về, theo lý phải nộp lên một nửa, nhưng thứ tốt này nọ tự mình ăn mà không giao ra, cũng không ai nói gì.

Cùng lắm thì nộp nhiều bánh nén khô lên một chút.

Ngôn Cảnh Tắc lúc này đã đem bao mở ra, quả nhiên nhìn thấy bên trong có rất nhiều đồ hộp: “Văn Tu, anh đối với em thật tốt quá!”

“Cũng không có gì.” Chu Văn Tu nói.

“Em thật sự quá yêu anh!” Ngôn Cảnh Tắc lại tiếp một câu, nguyên chủ từ đầu tới đuôi đều là lời ngon tiếng ngọt như không cần tiền mà nói, hắn cũng học xong rồi……

“Ừm.” Chu Văn Tu lên tiếng, nghiêng đầu đi. Y đương nhiên biết Ngôn Cảnh Tắc yêu y.

Lúc trước Ngôn Cảnh Tắc chính là không màng ánh mắt người khác, đột nhiên nhảy ra thổ lộ, lúc sau càng đối với y thiên y bách thuận*.

(*nói gì nghe nấy)

Huống chi, ở căn cứ bọn họ…… Y không thể không thừa nhận, y là người có điều kiện tốt nhất, cũng chỉ có y là có thể nuôi nổi cũng nguyện ý nuôi Ngôn Cảnh Tắc.

Ngôn Cảnh Tắc không yêu y thì yêu ai?

“Anh cũng ăn chút đi.” Ngôn Cảnh Tắc dùng nĩa Chu Văn Tu cho hắn, xiên một khối thịt đưa đến bên miệng Chu Văn Tu: “Đồ ăn ngon, em muốn chia sẻ với người yêu.”

Chu Văn Tu há mồm ăn, khóe miệng hướng lên trên cong một cái: “Buồn nôn.”

“Em chỉ là nói lời thiệt tình, sao lại buồn nôn chứ?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi lại.

Chu Văn Tu có loại cảm giác mình bị đùa giỡn, chung quy cảm thấy không thể yếu thế: “Nếu là lời thiệt tình, vậy em liền nói nhiều một chút, anh thích nghe!” Cho dù buồn nôn thì thế nào? Nghe một chút cũng không sao.

“Vậy về sau mỗi ngày em sẽ nói lời thiệt tình với anh.” Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm mà nói, lại xiên một khối cơm trưa thịt đưa qua —— Chu Văn Tu ăn cái gì cũng rất tùy tiện, trước đó tuy đã ăn qua, nhưng ăn không nhất định là cơm trưa thịt.

Trên thực tế, Chu Văn Tu trước đó cũng chưa ăn qua thứ gì, y vẫn luôn quét sạch tang thi xung quanh.

Nguyên bản y không cảm thấy đói, hiện tại bị Ngôn Cảnh Tắc đút mấy miếng, thật ra lại đói bụng, dứt khoát cũng xé một bao bánh nén khô tới ăn.

Đồng thời, Chu Văn Tu cũng ý thức được có chỗ không đúng rồi. Y ra ngoài tìm Ngôn Cảnh Tắc, tuy bởi vì sốt ruột nên không dẫn theo người, nhưng đã thông tri thủ hạ, theo lý thủ hạ của y sẽ đuổi kịp. Nhưng hiện tại người căn cứ Thiên Long đều bị y đuổi đi được ba giờ đồng hồ, thuộc hạ y thế mà còn chưa tới……

Chu Văn Tu cắn mấy cái ăn xong bánh nén khô, trong lòng trầm xuống.

Mà giờ này khắc này, người căn cứ Thiên Long vừa bị y đuổi đi vừa mới ném tang thi ra, trốn vào một tòa dân cư.

“Mẹ! Rốt cuộc sao lại thế này? Sao đối chiến với Chu Văn Tu, dị năng của tao sao không nghe lời nữa?” Có người bất mãn nói.

“Tao cũng vậy!” một người bên cạnh nói.

“Lúc ấy tôi cũng khống chế không được dị năng!”

Những người này hiện tại còn rối rắm, bọn họ người nhiều, kỳ thật đối chiến với Chu Văn Tu cũng không phải không có cơ hội thắng, nhưng bọn hắn ngay từ đầu đã bị Chu Văn Tu làm bị thương, sau đó cũng không có lực đánh trả…

“Còn cái tên Ngôn Cảnh Tắc kia, hắn sao lại đột nhiên phản bội?”

“Khuất Uyển Uyển không phải nói đã dỗ ngọt được hắn sao? Cái này kêu dỗ ngọt rồi hả?”

“Cái tên Ngôn Cảnh Tắc kia không phải lừa Uyển Uyển chứ, rồi cùng Chu Văn Tu nội ứng ngoại hợp, cướp đồ của chúng ta?!”

“Hẳn chính là như vậy!”

Những người này đã quên là bọn họ động oai tâm tư trước, thế mà còn thảo phạt ngược lại Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu tới.

Nhưng bọn hắn cũng cũng chỉ có thể thảo phạt một chút bằng miệng, bọn họ một đám đều bị thương, Khuất Uyển Uyển còn hôn mê…… Căn bản không có biện pháp nào với Chu Văn Tu.

Cũng không biết Khuất Uyển Uyển sao lại hôn mê…… Khuất Uyển Uyển là một hệ dị năng giả hệ thủy cường đại, nếu có nàng ở đó, bọn họ đối chiến Chu Văn Tu cũng không cần chật vật như vậy……

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook