Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 80:

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Lúc Chu Văn Tu và Ngôn Cảnh Tắc về căn cứ là tối khoảng bảy giờ, lúc này đã hơn mười giờ tối.

Nơi bọn họ sống là đại học Chu Văn Tu từng học, đại học tốt nhất thành phố H.

Hiện giờ, nơi từng là khu xanh hóa trong trường đã trồng các loại rau củ lương thực, đèn đường sáng lên nhưng vì điện lực không đủ nên có hơi tối tăm.

Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu cùng nhau về nơi ở, trên đường đã không còn ai. Hắn nắm tay Chu Văn Tu, nói chuyện với y: “Văn Tu, ngày mai anh muốn ăn cái gì?”

Chu Văn Tu nói: “Anh không kén ăn, cái gì cũng được.” trù nghệ của Ngôn Cảnh Tắc làm y kinh diễm, y thật lòng cảm thấy, chỉ cần là Ngôn Cảnh Tắc làm, cái gì y cũng thích ăn.

“Vậy mai em thấy cái gì mới em làm cho anh ăn.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Hai người nói chuyện, đã về tới chỗ ở.

Chu Văn Tu ở ký túc xá giáo viên, là hai phòng một sảnh, trong nhà diện tích đại khái 70 mét vuông, không lớn, nhưng hai người ở cũng đủ, mà trước đó nguyên chủ và Chu Văn Tu vẫn luôn một người một phòng ngủ.

Ngôn Cảnh Tắc đối với chuyện này thực vừa lòng, đồng thời lại có điểm rối rắm —— đêm nay, có phải hắn hẳn nên tự tiến chẩm tịch không?

Hắn và nguyên chủ không giống nhau! Hắn muốn cùng Chu Văn Tu ngủ!

Chu Văn Tu cũng có chút rối rắm.

Lần đầu tiên y nhìn đến Ngôn Cảnh Tắc liền rất thích Ngôn Cảnh Tắc, sau lại là trực tiếp đem người mang về nhà nuôi…… Nhưng khi đó y chưa từng nghĩ sẽ làm gì Ngôn Cảnh Tắc.

Nhưng hiện tại…… Y đột nhiên muốn làm cái gì đó.

Nuôi chó săn nhỏ lâu như vậy, cũng nên hưởng thụ một chút?

Nhưng thật nhanh Chu Văn Tu lại phủ quyết ý tưởng này của mình. Ngôn Cảnh Tắc hôm nay bị kinh hách, vẫn là để hắn nghỉ ngơi sớm một chút.

Chu Văn Tu nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc: “Em đi ngủ sớm một chút đi.” Nói xong, y cũng không quay đầu lại mà trở về phòng mình. Y sợ mình cứ ở lại sẽ muốn thay đổi chủ ý…

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Bò lên giường chưa thành công, sau này còn cần nỗ lực.

Chu Văn Tu đi ngủ, Ngôn Cảnh Tắc trở lại trong phòng mình, thần sắc liền thay đổi.

Hắn ở trước mặt Chu Văn Tu biểu hiện cực kì vô hại, vẫn luôn mang theo ý cười, nhưng lúc này biểu tình lạnh băng, thần sắc ngưng trọng.

Căn cứ Đại Học Thành tồn tại rất nhiều vấn đề, cũng gặp phải nguy cơ thật lớn. Chuyện khác không nói, liền nói ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, một tháng sau sẽ có đàn tang thi lớn đánh sâu vào căn cứ Đại Học Thành.

Lúc ấy Chu Văn Tu mang thương tích đi bảo hộ căn cứ, cuối cùng chết ở ngoài thành, sau đó tang thi phá thành, nguyên chủ cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Đây chính là đại sự sống còn! Muốn tránh cho chuyện như vậy phát sinh, tăng lên thực lực là việc lửa sém lông mày.

Trước đó Ngôn Cảnh Tắc vội vã muốn có được dị năng cũng là vì như vậy, đáng tiếc hắn thất bại.

May mắn, tinh thần lực của hắn vô cùng cường đại, chỉ cần lợi dụng cho tốt, cũng có thể phát huy tác dụng rất lớn.

Một tháng sau tang thi triều cần phải coi trọng, còn có một vài sự tình cũng không thể xem nhẹ.

Căn cứ Đại Học Thành thật sự là một căn cứ rất tốt, Chu Văn Tu cũng là một người lãnh đạo tốt, nhưng có vài thời điểm… Y quá tốt.

Căn cứ Đại Học Thành là dựa vào nhiều đại học khác thành lập, thành viên lúc ban đầu của căn cứ đều là sinh viên đại học, ngay cả Chu Văn Tu nguyên bản cũng chỉ là một người sinh viên mà thôi.

Sinh viên chưa từng ra ngoài xã hội, tóm lại vẫn mang theo chút ngây thơ, thời điểm bọn họ kiến tạo căn cứ cũng có tư tưởng bình đẳng linh tinh.

Căn cứ Đại Học Thành vô cùng dân chủ tự do, Chu Văn Tu cũng thật ôn hòa, nhưng ở mạt thế, chuyện này kỳ thật không quá thích hợp.

Kết hợp ký ức nguyên chủ, cùng với hôm nay có được một vài tin tức, căn cứ Thiên Long kỳ thật đến chiếm tiện nghi căn cứ Đại Học Thành, nhưng bởi vì bên này có rất nhiều người đồng tình căn cứ Thiên Long, bọn họ vẫn luôn có chi viện cho căn cứ Thiên Long.

Kết quả thì sao? Căn cứ Thiên Long trái lại tính kế Chu Văn Tu.

Chu Văn Tu vì căn cứ làm rất nhiều chuyện, người nào đó trong căn cứ còn không coi Chu Văn Tu ra gì!

Đáng tiếc những việc này cũng không phải một chốc là có thể giải quyết, việc cấp bách vẫn là tìm ra người cấu kết với căn cứ Thiên Long.

Người nọ là Mông Gia Ứng khả năng không lớn, Mông Gia Ứng tuy hận hắn nhưng xem bộ dạng Mông Gia Ứng, người này thật sự thực thích Chu Văn Tu, đại khái sẽ không đi hại Chu Văn Tu.

Đương nhiên cách làm trước đó của gã cũng làm người ta chán ghét.

Nếu hắn không có mặt, Chu Văn Tu khẳng định vẫn sẽ bị trọng thương!

Tinh thần lực của Ngôn Cảnh Tắc duỗi ra ngoài, đi qua cách vách.

Chu Văn Tu còn chưa ngủ, Ngôn Cảnh Tắc liền thử dùng tinh thần lực của mình đi trấn an y…… Chu Văn Tu quả nhiên thật nhanh đã ngủ, Ngôn Cảnh Tắc thấy thế, bắt lấy những nguyên tố hệ hỏa vờn quanh cơ thể Chu Văn Tu, cho vào trong người Chu Văn Tu.

Những nguyên tố hệ hỏa đó đều bị Chu Văn Tu hấp thu.

Người ta thiên phú thật sự quá tốt, đâu như hắn…

Tim Ngôn Cảnh Tắc trầm xuống, dùng tinh thần lực quan sát dị năng trên người Chu Văn Tu.

Nguyên chủ trước kia xem qua rất nhiều tiểu thuyết, mà dựa theo những tiểu thuyết đó…… Dị năng này, nói không chừng có thể tu luyện, mà không cần nhất định phải chờ nó tự nhiên tăng trưởng?



Ngôn Cảnh Tắc nghiên cứu cả đêm, giữa chừng còn bớt thời giờ quan sát một chút người trong tòa nhà này. Cả đêm qua đi, hắn mệt thật sự, sắc mặt cũng có chút tái nhợt…… Nhưng đây cũng không uổng phí công phu. Hắn tìm được một chút quy luật của dị năng.

Càng quan trọng hơn là……

Chu Văn Tu sáng sớm liền cảm thấy thần thanh khí sảng, y còn rõ ràng cảm giác được thực lực của y trở nên mạnh hơn.

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào? Y chỉ là ngủ một giấc, thực lực sao lại mạnh hơn?

Chu Văn Tu nghĩ trăm lần cũng không ra, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể quy công cho… sức mạnh tình yêu?

Nuôi chó săn nhỏ hóa ra là tốt nhiều như vậy?

Nghĩ như vậy, Chu Văn Tu đã nghe được mùi thơm thức ăn.

Ngôn Cảnh Tắc lăn lộn cả đêm, buổi sáng không rảnh làm bữa sáng, liền đi nhà ăn mua, sau đó dùng tinh thần lực tinh lọc một chút.

Hiện tại, bữa sáng phong phú được bày ra bàn, Ngôn Cảnh Tắc ngáp một cái, dọn chén đũa.

“Em không cần sớm như vậy đã dọn bữa sáng.” Chu Văn Tu nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc còn buồn ngủ, có chút đau lòng.

“Cũng không còn sớm.” Ngôn Cảnh Tắc ôn nhu mà nhìn về phía Chu Văn Tu: “Em muốn anh vừa tỉnh dậy là có thể ăn bữa sáng.”

Chu Văn Tu: “……” tim y lại đập nhanh!

Chờ Chu Văn Tu bắt đầu ăn cơm……

Bữa sáng hôm nay rõ ràng không phải Ngôn Cảnh Tắc làm mà mua ở nhà ăn của căn cứ, nhưng vẫn ăn ngon kinh người.

Y mê mẩn Ngôn Cảnh Tắc đến mức không có điểm cuối vậy luôn à?

Chu Văn Tu nghĩ như vậy, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc, liền thấy Ngôn Cảnh Tắc lại ngáp một cái.

Thôi được rồi… Y cảm thấy bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc ngáp cũng rất tuấn tú, còn chuyện gì là không có khả năng nữa?

Chu Văn Tu ăn xong bữa sáng, liền đi công tác, thuận tiện đem tin tức thiên thạch công bố ra ngoài.

Hiện tại là thời khắc nhân loại sinh tử tồn vong, có một số việc công khai cũng tốt, như vậy mới có thể làm càng nhiều người trở nên mạnh mẽ, cùng tang thi đấu tranh.

Thời khắc càng nguy nan, nhân loại càng nên đoàn kết ở bên nhau!

Lại nói tiếp, y trước kia tuy không công khai thiên thạch tồn tại, nhưng chủ động đem thiên thạch giao cho nghiên cứu viên làm nghiên cứu, sau lại đi ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó cũng đi cùng các dị năng giả hệ hỏa đó, buổi tối có thời gian rảnh lại gọi dị năng giả hệ hỏa tới, chỉ dạy bọn họ cách dùng dị năng…

Khi đó y đều mang theo thiên thạch, chính là hy vọng người trong căn cứ mình có thể mạnh hơn.

Thời điểm tin tức thiên thạch thông qua quảng bá truyền khắp căn cứ, Ngôn Cảnh Tắc đang lắc lư khắp nơi.

Người thường trong căn cứ nghe thấy tin tức này đều không quá để ý, chỉ có rất ít người tò mò: “Thiên thạch này có thể làm người ta đạt được dị năng không?”

Nhưng rất nhanh đã có người trả lời họ: “Quảng bá không phải nói rồi sao? Nghiên cứu qua rồi, không thể.”

Những người ảo tưởng đạt được dị năng cũng mất mát không nói gì nữa.

Còn dị năng giả trong căn cứ…

Những dị năng giả hệ khác đều có chút hâm mộ: “Trách không được hội trưởng mạnh như vậy, trách không được dị năng giả hệ hỏa của căn cứ chúng ta đều không yếu, hóa ra là bởi vì thiên thạch.”

“Sao không có thiên thạch hợp với dị năng giả hệ khác vậy?”

“Chúng ta có cơ hội tìm được thiên thạch không?”

……

Còn những dị năng giả hệ hỏa, phần lớn là rất cảm kích: “Trách không được hội trưởng trước đó cứ kéo chúng ta qua chỗ cậu ấy học tập… Đi theo cậu ta học, dị năng của tôi xác thật có tăng trưởng.”

“Thiên thạch này hẳn là rất trân quý, hội trưởng sao lấy ra chi không biết?”

“Lần sau tui nhất định phải đi theo hội trưởng nhiều nhiều, cọ chút thiên thạch mà dùng!”

……

Nhưng cũng có người đố kỵ, ngầm không khỏi oán giận: “Hội trưởng vẫn luôn cất giấu, đã hơn một năm mới nói ra ngoài……”

“Hội trưởng đã mạnh như vậy, thiên thạch có phải nên cho người khác dùng không?”

“Thứ này là ông trời cấp, vốn dĩ nên mọi người dùng chung.”

……

Ngôn Cảnh Tắc tinh thần lực trải dài đảo qua các địa phương, đủ loại âm thanh đều bị hắn “nghe” được.

Tinh thần lực của hắn thật sự rất mạnh, vẫn luôn không thể tiêu hao nhiều, đáng tiếc…

Đầu Ngôn Cảnh Tắc một trận choáng váng, đột nhiên ý thức được thân thể của mình lại không được.



Cái thân thể dở ẹc này!

Hít sâu một hơi, Ngôn Cảnh Tắc ở một bên mép ruộng ngồi xuống.

Ngoài ruộng, mấy đứa nhỏ mười mấy tuổi đang lao động, đổi lại trước mạt thế, bọn họ tuổi này đều nên ở trường đi học, hiện tại lại đều phải làm việc…… So với mấy đứa nhỏ này, nguyên chủ nguyên chủ thật sự rất phế.

“Anh không sao chứ?” Một đứa bé lo lắng hỏi Ngôn Cảnh Tắc.

“Anh không có việc gì.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Đứa bé trai vô cùng gầy này nghe Ngôn Cảnh Tắc nói hắn không có việc gì liền lại tiếp tục làm việc, chỉ thường thường đi nhìn Ngôn Cảnh Tắc vài lần.

Ngôn Cảnh Tắc nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, nghỉ ngơi trong chốc lát, sau khi thân thể tốt hơn một chút, tinh thần lực theo bản năng liền duỗi ra ngoài……

Hắn đột nhiên phát hiện, trong thân thể bé trai nói chuyện với hắn kia có ánh sáng đỏ giống Chu Văn Tu như đúc.

Ánh sáng cùng loại không chỉ có đứa nhỏ này có, mấy đứa khác trong cơ thể cũng có, có vài người mang ánh sáng một loại, cũng có người giống hắn có nhiều loại. Ngoài ra, đại đa phần ánh sáng đều vô cùng vô cùng nhạt nhòa.

Nhưng so với hắn thì tốt hơn một chút

Chú ý tới điểm này, Ngôn Cảnh Tắc như có suy tư gì.

Trên thế giới này rất nhiều người thường, cũng có tiềm chất trở thành dị năng giả?

Ngôn Cảnh Tắc ở bên ngoài thời gian cũng không dài, tới khoảng mười giờ, hắn liền trở về làm cơm trưa!

Làm xong cơm trưa, lại đi đưa cơm cho Chu Văn Tu. Chu Văn Tu lại một lần bị trù nghệ của Ngôn Cảnh Tắc chấn kinh rồi, thậm chí khắc chế không được ăn nhiều hơn……

Đồng thời, y còn bị Ngôn Cảnh Tắc suy yếu chấn kinh rồi.

Thời điểm y ăn cơm, Ngôn Cảnh Tắc dựa vào cạnh bàn, cứ như vậy ngủ luôn.

Thân thể này của Ngôn Cảnh Tắc có bao nhiêu hư nhược!

Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết thân thể mình bị dán mác vô cùng suy yếu, hắn đang quan sát người trong tòa nhà này.

Bản thân Chu Văn Tu thực lực rất mạnh, đối người khác cũng rất hữu hảo, tuyệt đại đa số người đối với Chu Văn Tu là vô cùng tôn kính, nhưng cũng có người bất mãn Chu Văn Tu.

Những người này phần lớn là dị năng giả.

Các loại vật tư của căn cứ Đại Học Thành trên cơ bản đều là dị năng giả tìm trở về. Có vài dị năng giả cảm thấy năng lực mình rất mạnh, làm nhiều hơn cũng không có gì, nhưng cũng có một vài dị năng giả đối với việc bọn họ phải nuôi nhiều người thường, cảm thấy bất mãn. Càng đừng nói Chu Văn Tu còn chế định rất nhiều quy định, ước thúc bọn họ.

Bọn họ đối với việc này cảm thấy bất mãn, muốn tự do và quyền lợi.

Đây là mạt thế…… Nếu không có Chu Văn Tu, bọn họ là dị năng giả, có phải họ muốn làm gì thì làm không?

Đại bộ phận người vẫn là rất cẩn thận, tuy rằng có ý nghĩ như vậy cũng sẽ không nói ra miệng…… Mấy thứ này là Ngôn Cảnh Tắc thông qua bọn họ đôi câu vài lời mà phỏng đoán ra.

Tang thi công thành trong trí nhớ nguyên chủ có lẽ cũng không đơn giản như vậy.

Ngôn Cảnh Tắc một bên sửa sang lại ý nghĩ, một bên thuận tay dùng tinh thần lực bắt nguyên tố xung quanh nhét vào trong thân thể mình.

Nhét nhét…… Hắn đột nhiên phát hiện đại khái là hắn nhét nguyên tố hệ hỏa quá nhiều, trong cơ thể hắn thế mà chứa đựng một ít nguyên tố hệ hỏa!

Hắn đây là có dị năng rồi?

Ngôn Cảnh Tắc kinh hỉ mà mở mắt.

Chu Văn Tu không ở đây, trong văn phòng cũng chỉ có một mình hắn, nhưng trên người hắn đắp một kiện áo khoác của Chu Văn Tu.

Trong văn phòng không có cameras……

Ngôn Cảnh Tắc vươn một bàn tay, dùng dị năng, chuẩn bị trong tay mình ngưng tụ ra một quả cầu lửa.

Nguyên tố hệ hỏa hội tụ trong lòng bàn tay, trong lòng Ngôn Cảnh Tắc tràn ngập kích động, nhưng rất nhanh hắn liền nhìn tay mình, bình tĩnh lại.

Thời điểm hắn sử dụng dị năng, vươn một bàn tay lớn như vậy thật sự quá lãng phí.

Kỳ thật chỉ cần một ngón tay là đủ rồi.

Lúc này, một đóa hoa lửa nhỏ xíu nảy lên trong lòng bàn tay hắn, nhìn tay hắn có vẻ đặc biệt lớn.

Ngôn Cảnh Tắc thở dài.

Một hơi thổi ra, ngọn lửa trong lòng bàn tay hắn bị thổi tắt, dị năng trong thân thể hắn cũng bị hao hết toàn bộ.

Đây đúng là một chuyện làm người ta… bi thương.

Hắn trở thành dị năng giả hệ hỏa, nhưng cái dạng dị năng này đại khái chỉ có thể châm được điếu thuốc lá.

Ngôn Cảnh Tắc đang buồn bực, Chu Văn Tu từ bên ngoài đi vào.

“Văn Tu……” Ngôn Cảnh Tắc hướng tới Chu Văn Tu chạy tới, ôm lấy Chu Văn Tu, vùi đầu vào cổ Chu Văn Tu, còn nhân cơ hội hôn hôn: “Văn Tu, em gặp ác mộng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook