Chương 94:
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Lúc nhóm Thiệu Quan Quần đang giết tang thi, Chu Văn Tu đã mở xe máy chở theo Ngôn Cảnh Tắc, đuổi theo những người đang chạy trốn.
Những người chạy trốn này đều đến từ căn cứ an toàn huyện T. Căn cứ huyện T xây dựng ở khu khai phá kinh tế phía bắc, toàn bộ căn cứ có tổng cộng hơn một vạn người sống sót.
Huyện T nông nghiệp phát đạt, sau mạt thế, người của căn cứ này cũng không thiếu lương thực, cuộc sống cũng coi như an nhàn.
Đáng tiếc, đoàn quân tang thi đi ngang qua thay đổi cuộc sống của bọn họ, hiện giờ bọn họ phải trôi dạt khắp nơi.
Căn cứ an toàn huyện T là căn cứ nhỏ, thiếu xăng và vật tư linh tinh, có thể đi xe cũng không nhiều lắm, lúc này người trẻ tuổi đều chạy bằng hai chân, cũng chỉ có trẻ em và người già yếu ở trên xe. Lại có một vài dị năng giả cầm dao nhỏ cuốc xẻng gì đó gây động tĩnh để hấp dẫn tang thi đi qua chỗ họ chiến đấu.
Dị năng giả bình thường dị năng cũng không mạnh, chỉ dựa vào dị năng giết được một ít tang thi, bọn họ đều cầm vũ khí bình thường để chiến đấu.
Hiện tại Chu Văn Tu mang Ngôn Cảnh Tắc đuổi theo……
Chu Văn Tu một tay nắm tay lái xe máy, một tay khác sử dụng dị năng, vô số cầu lửa ngưng tụ trong lòng bàn tay y, rất nhanh giết tang thi xung quanh cả một mảng lớn.
Những tang thi đó đều là tang thi bình thường, đặc biệt dễ giết.
Nhưng mà người bên căn cứ an toàn huyện T đều không rõ tình huống, đều kinh hô lên, cảm thấy y đặc biệt lợi hại.
Còn có một dị năng giả hệ hỏa kêu lên: “Anh ơi, anh lợi hại quá à!” kêu xong, dị năng giả hệ hỏa này nhìn về phía Chu Văn Tu, mới chú ý Chu Văn Tu còn nhỏ hơn anh ta… Tức khắc có hơi ngượng ngùng.
Chu Văn Tu cười cười, tiếp tục đối phó với tang thi.
Y không muốn Ngôn Cảnh Tắc gặp chuyện, nên mang Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi đàn tang thi, nhưng y cũng không thể khoanh tay cái gì cũng không làm, liền dứt khoát ở phía trước giết tang thi.
Ngôn Cảnh Tắc ghé vào lưng Chu Văn Tu, đầu có điểm khó chịu.
Vừa rồi hắn ra tay, một lần giết chết mấy trăm tang thi cấp cao, nhưng không giết tang thi cấp trung và cấp thấp — những con đó để lại cho người khác đối phó là được.
Hiện tại hắn vẫn muốn bảo tồn một chút thực lực, miễn cho gặp phải nguy cơ thì không làm được gì cả…
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, những dị năng giả căn cứ Đại Học Thành ở phía sau đuổi theo kịp, cũng thấy được Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu: “Hội trưởng! Ngôn thiếu!”
“Các cậu đi phía sau giết tang thi.” Chu Văn Tu nói.
Những người này phần phật liền vọt tới phía sau đội ngũ.
Mà lúc này, bọn người Thiệu Quan Quần còn đang tác chiến với tang thi. Tang thi đột ngột chết đi rất nhiều, người căn cứ thành phố S đều ngốc ra: “Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Chết hình như tất cả đều là tang thi cấp cao!”
“Chỉ còn dư lại tang thi cấp trung và tang thi cấp thấp! Mọi người cố lên!”
“Phía sau có mấy con tang thi chạy rồi! Chúng ta được cứu rồi!”
……
Ngôn Cảnh Tắc giết mấy trăm tang thi cấp cao, nhưng trong đàn tang thi này, tang thi cấp cao không chỉ có mấy trăm con, ít nhất cũng hai ngàn. Đây cũng là lý do sau khi Ngôn Cảnh Tắc động thủ bảo Chu Văn Tu chở mình chạy ngay — có tồn tại mới có thể giết càng nhiều tang thi, mạng hắn vẫn rất quan trọng.
Kết quả…… Sau khi mấy trăm tang thi cấp cao kia đột nhiên chết đi, tang thi cấp cao còn lại cũng xoay người bỏ chạy.
Tang thi cấp cao là có một chút trí tuệ, biết phải trốn đi, lúc này liền bỏ chạy. Mà đúng là hành vi của bọn chúng như vậy làm áp lực của các dị năng giả thành phố S chợt giảm, hoan hô lên —— bọn họ có thể sống sót, bọn họ liều chết bảo hộ người khác, cũng có thể sống sót!
Lúc này, người căn cứ Đại Học Thành đến.
Tang thi cấp cao tuy đã rút đi, nhưng tang thi cấp trung và cấp thấp vẫn còn, người căn cứ thành phố S cũng mệt muốn chết rồi… Hiện tại người căn cứ Đại Học Thành gia nhập vào cuộc chiến, mọi người rốt cuộc cũng nhẹ nhàng.
Những dị năng giả thành phố S cũng gần như đã hao hết dị năng, còn có cơ hội về phía sau nghỉ ngơi.
“Lão Thiệu, ít nhiều gì cậu cũng đến rồi……” Bên này người mang đội gọi là Tôn Mạnh Đạt, là dị năng giả hệ hỏa, cùng Thiệu Quan Quần giao tình lâu năm, lúc này nghẹn ngào mở miệng.
Thuộc hạ ông mang theo nhiều dị năng giả, có rất nhiều người tuổi còn rất trẻ… Nhìn những người này từng lớp chết đi trên tay tang thi, ông thật sự rất khó chịu.
“Cũng không phải dựa vào tôi……” Thiệu Quan Quần tiếp một câu.
Nếu chỉ có anh ta, nếu đến thì một chút cũng không được việc.
Thậm chí cho dù anh ta mang theo mấy ngàn dị năng giả lại đây, e rằng cũng không được việc.
Bọn họ hiện tại có thể thắng, toàn bộ dựa vào có người giết tất cả những tang thi cấp cao đó.
“Lão Thiệu, cậu đây là tìm được ai thế? Những tang thi cấp cao đó sao lại chết hết như vậy?” Tôn Mạnh Đạt vì vừa mới khóc, có chỗ khàn giọng, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi.
Thiệu Quan Quần còn chưa nói lời nào, người căn cứ Đại Học Thành liền sôi nổi mở miệng: “Đương nhiên là bị Ngôn thiếu giết!”
“Ngôn thiếu lợi hại nhất, tùy tiện vẫy vẫy tay, tang thi liền chết một tảng lớn.”
“Trước kia căn cứ bọn tôi bị tang thi vây thành, chúng tôi đều cho rằng xong đời, kết quả Ngôn thiếu một người giết toàn bộ tang thi cấp cao hết sạch!”
……
Người căn cứ Đại Học Thành một bên giết tang thi, một bên hưng phấn mà nói.
Người căn cứ thành phố S nghe đều sửng sốt cả người.
Bọn Thiệu Quan Quần một đường lại đây, kỳ thật đã sớm nghe người ta nói qua sự tích của Ngôn Cảnh Tắc sự tích, nhưng lúc ấy anh ta kỳ thật không quá tin tưởng —— bọn họ thành phố S nhiều dị năng giả như vậy, không có ai mà vẫy vẫy tay là tang thi có thể lặng yên không một tiếng động chết một tảng lớn như thế!
Anh ta cảm thấy người căn cứ Đại Học Thành đang khoác lác.
Nhưng hiện tại…… Mắt thấy là thật, không đến lượt anh ta không tin!
Thiệu Quan Quần nghĩ đến chính mình trước đó thế mà cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc quá nhiều chuyện, có hơi ghét bỏ Ngôn Cảnh Tắc, không khỏi áy náy trong lòng.
Ngôn Cảnh Tắc mạnh như vậy, anh ta dựa vào đâu mà ghét bỏ Ngôn Cảnh Tắc?
Nói thật, chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý tiếp tục giết tang thi, bảo anh ta làm gì cũng được! Anh ta nguyện ý nâng niu Ngôn Cảnh Tắc!
Tôn Mạnh Đạt càng kích động hơn: “Ngôn thiếu là vị nào? Tôi có thể gặp cậu ta được không?”
Người căn cứ Đại Học Thành nói: “Hội trưởng mang Ngôn thiếu rời đi, chờ giết tang thi xong, ông có thể sang phía sau tìm bọn họ.”
Tôn Mạnh Đạt không rõ nguyên do.
Thiệu Quan Quần nói: “Vừa rồi lái xe lại đây dạo qua một vòng, chính là Ngôn thiếu.”
Anh ta cảm thấy mình không thể kêu tên Ngôn Cảnh Tắc nữa, nên tôn xưng “Ngôn thiếu”.
Tôn Mạnh Đạt ghi tạc trong lòng.
Đã không còn tang thi cấp cao, nhiều dị năng giả như vậy đối phó một đám tang thi cấp trung và thấp vẫn rất đơn giản.
Mà nhìn đến thắng lợi sau đó, những người thường chạy trốn phía trước cũng ngừng lại, ôm đầu khóc rống.
Bọn họ không cần phải chết nữa.
Chu Văn Tu nhìn thấy tình cảnh này, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.
“Văn Tu, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói, còn ở sau cổ Chu Văn Tu hôn một cái.
Chu Văn Tu cả người chấn động, phanh gấp một cái liền dừng xe lại.
Ngôn Cảnh Tắc cười ha ha lên.
Đội ngũ này của bọn họ ngừng ở trấn nhỏ bên cạnh đồng ruộng.
Trong đất cỏ dại mọc thành cụm, lại còn có một vài cây nông nghiệp ngoan cường sinh trưởng, bên cạnh còn có một vài ngôi nhà nông nguyên bản thật xinh đẹp, hiện tại trở nên xám xịt.
Chu Văn Tu chạy xe máy đến chỗ mấy ngôi nhà nhỏ, đậu xe trong sân, dị năng hệ hỏa tung ra, một vài đồ vật phơi trong sân đã bị thiêu sạch sẽ.
Lúc này y mới để Ngôn Cảnh Tắc xuống xe.
Ngôn Cảnh Tắc đứng phơi trong sân, phát hiện chỗ này cảnh sắc cũng không tồi, chỉ là nếu hắn dùng tinh thần lực nhìn lại phát hiện toàn bộ thế giới xám xịt…
Người căn cứ Đại Học Thành lái không ít xe tới, trên xe còn có nhân viên hậu cần, sau khi Ngôn Cảnh Tắc xuống xe, Chu Văn Tu lập tức liền tìm nhân viên hậu cần bố trí chỗ này một chút.
Nhân viên hậu cần không nói hai lời, trước tiên dọn cái ghế nằm lại đây cho Ngôn Cảnh Tắc, chờ Ngôn Cảnh Tắc nằm xuống, lại có người lại đây dựng lều chõng, chuyển thêm bàn và ghế dựa.
Chỉ trong chốc lát, trên sân liền bày đầy các loại đồ đạc, trên bàn thậm chí còn để đồ ăn vặt. Có khô bò, có ô mai, thậm chí có điểm tâm nhỏ nhỏ mới làm ra không lâu, ngay cả trà cũng pha hai ấm, một ấm trà hoa cúc, một ấm trà xanh. Pha trà là dị năng giả hệ thủy pha.
Người trong căn cứ nhỏ sau khi ôm đầu khóc rống, liền tùy tiện ngồi xuống đất nghỉ ngơi, kết quả lại thấy một màn như vậy, trong lúc nhất thời đều ngốc ra.
Diễn xuất như vậy trước mạt thế đã hiếm, sau mạt thế bọn họ càng chưa gặp bao giờ…
Người này rốt cuộc là ai a?
Để tang thi còn sót lại cho người căn cứ Đại Học Thành đối phó, lúc Thiệu Quan Quần mang theo đám người Tôn Mạnh Đạt tới tìm Ngôn Cảnh Tắc, cũng thấy được màn này. Khóe miệng anh ta giật giật.
Bọn họ một đường lại đây, lúc nghỉ ngơi, Chu Văn Tu luôn chiếu cố đặc biệt tốt cho Ngôn Cảnh Tắc, lúc ấy anh ta đã có hơi không quen.
Đều là đại nam nhân, Ngôn Cảnh Tắc phải bị chiếu cố đến như vậy mới chịu?
Hiện tại còn càng khoa trương hơn…… Chu Văn Tu cầm đồ ăn vặt đút cho Ngôn Cảnh Tắc!
Thiệu Quan Quần thật sự có điểm không quen nổi.
Nhưng lúc này, anh ta lại nghĩ đến trước đó là Ngôn Cảnh Tắc nhẹ nhàng giết nhiều tang thi cấp cao như vậy, cứu chiến hữu của anh. Nếu không có Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ chỉ e đều phải mất mạng!
Ý thức được điểm này, Thiệu Quan Quần đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của Ngôn Cảnh Tắc cũng không có gì!
Thậm chí cho dù bắt anh ta đi đút Ngôn Cảnh Tắc ăn, anh ta cũng nguyện ý!
“Ngôn thiếu, lúc nãy thật sự cảm ơn cậu!” Thiệu Quan Quần nói.
Tôn Mạnh Đạt kỳ thật cũng bị Ngôn Cảnh Tắc diễn xuất trấn trụ, nhưng tâm tình ông không phức tạp như Thiệu Quan Quần, thậm chí cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc như vậy rất bình thường.
Cường giả được người tôn kính, được người cung phụng, không phải là tất nhiên sao?
Tôn Mạnh Đạt cũng nói: “Ngôn thiếu, cảm ơn ân cứu mạng của cậu, về sau cậu có chuyện gì muốn tôi làm, chỉ cần không trái pháp luật phạm tội, tôi nhất định giúp cậu làm cho bằng được!”
“Vậy chú liền bảo vệ tốt tôi đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, người bảo hộ chính mình, hắn một người không chê thiếu, hai người không ngại nhiều.
Tôn Mạnh Đạt: “???” Người này đã mạnh như vậy rồi, còn cần bảo hộ à?
Nhưng người trước mắt này có thể xưng được với quốc bảo, tuyệt đối không thể làm hắn có chút sơ xuất nào, bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt hắn!
Không không, không đơn thuần chỉ là phải bảo vệ hảo hắn, còn phải chiếu cố hắn cho tốt, nếu không hắn không vui không cao hứng không muốn đi giết tang thi thì phải làm sao?
Tôn Mạnh Đạt đột nhiên liền lý giải Ngôn Cảnh Tắc phô trương như vậy —— người căn cứ Đại Học Thành khẳng định cũng là sợ Ngôn Cảnh Tắc rời đi mới có thể đối tốt với Ngôn Cảnh Tắc như vậy.
Bọn họ đối tốt với Ngôn Cảnh Tắc một chút…… Có thể làm Ngôn Cảnh Tắc tới căn cứ an toàn thành phố S không?
Chu Văn Tu không biết ý tưởng của Tôn Mạnh Đạt, y đang hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Em có muốn ăn gì không?”
Ngôn Cảnh Tắc vừa mới giết nhiều tang thi như vậy, hiện tại nhất định rất suy yếu…… Chu Văn Tu lúc này rất lo lắng, muốn Ngôn Cảnh Tắc nghỉ ngơi cho tốt.
“Em không đói bụng.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nghỉ ngơi một lát là được.”
Hắn hôm nay lượng sức mà đi, ngoại trừ đầu óc có hơi nhức nhối một chút, thân thể không có vấn đề gì khác.
“Em ấy muốn nghỉ ngơi, chờ lúc khác lại nói đi.” Chu Văn Tu nhìn về phía đám người Thiệu Quan Quần.
Đám người Thiệu Quan Quần chỉ có thể rời đi.
Ngôn Cảnh Tắc chờ bọn họ đi rồi mới nhìn sang Chu Văn Tu: “Em hôm nay thật sự không sao.”
“Vậy cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.” Chu Văn Tu nghiêm túc nói.
Mà bọn họ đang nói chuyện, Tôn Mạnh Đạt lại mang theo một người, một đường chạy chậm lại đây: “Ngôn thiếu, chúng tôi bên này có chút đồ ăn ngon còn hữu dụng, tôi đưa tới cho cậu nè.”
Ông ta vừa nói xong, trước mặt người bên cạnh liền lập tức xuất hiện một đống lớn thức ăn ngon.
Người này là dị năng giả hệ không gian trong đội ngũ bọn họ, trong không gian ngoại trừ vũ khí còn có không ít thức ăn đồ dùng.
Bọn họ đối với thức ăn đồ dùng này nọ, kỳ thật không quá để ý, nhưng bọn họ cảm thấy có thể cho Ngôn Cảnh Tắc dùng!
Tôn Mạnh Đạt và dị năng giả hệ không gian kia đều hai mắt tỏa sáng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc — đây là thần tượng của bọn họ, ân nhân cứu mạng của bọn họ!
Chu Văn Tu: “……” Y đột nhiên nhìn những người này có chút không vừa mắt.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cuộc sống này thật thoải mái…… Nhưng thật sự không cần phải như vậy……
Ngôn Cảnh Tắc nhận lấy những đồ ăn đó, lại nói: “Nếu không các chú lại giúp tôi tìm chút rau củ về được không? Tôi muốn làm cơm.” trước đó hắn không cảm thấy đói, nhưng hiện tại thật là có hơi đói bụng.
“Tôi lập tức đi hái rau!” Tôn Mạnh Đạt nói, ông tiếp đón một tiếng, lập tức liền mang theo một đám người đi phụ cận tìm rau củ.
Đồng thời cũng có chút không quen —— lão đại muốn làm cơm? Người như lão đại sao có thể nấu cơm! Trong đội ngũ bọn họ không có người nấu cơm à? Về sau có thể chuyên môn tìm người nấu cơm cho lão đại mới được!
Những người chạy trốn này đều đến từ căn cứ an toàn huyện T. Căn cứ huyện T xây dựng ở khu khai phá kinh tế phía bắc, toàn bộ căn cứ có tổng cộng hơn một vạn người sống sót.
Huyện T nông nghiệp phát đạt, sau mạt thế, người của căn cứ này cũng không thiếu lương thực, cuộc sống cũng coi như an nhàn.
Đáng tiếc, đoàn quân tang thi đi ngang qua thay đổi cuộc sống của bọn họ, hiện giờ bọn họ phải trôi dạt khắp nơi.
Căn cứ an toàn huyện T là căn cứ nhỏ, thiếu xăng và vật tư linh tinh, có thể đi xe cũng không nhiều lắm, lúc này người trẻ tuổi đều chạy bằng hai chân, cũng chỉ có trẻ em và người già yếu ở trên xe. Lại có một vài dị năng giả cầm dao nhỏ cuốc xẻng gì đó gây động tĩnh để hấp dẫn tang thi đi qua chỗ họ chiến đấu.
Dị năng giả bình thường dị năng cũng không mạnh, chỉ dựa vào dị năng giết được một ít tang thi, bọn họ đều cầm vũ khí bình thường để chiến đấu.
Hiện tại Chu Văn Tu mang Ngôn Cảnh Tắc đuổi theo……
Chu Văn Tu một tay nắm tay lái xe máy, một tay khác sử dụng dị năng, vô số cầu lửa ngưng tụ trong lòng bàn tay y, rất nhanh giết tang thi xung quanh cả một mảng lớn.
Những tang thi đó đều là tang thi bình thường, đặc biệt dễ giết.
Nhưng mà người bên căn cứ an toàn huyện T đều không rõ tình huống, đều kinh hô lên, cảm thấy y đặc biệt lợi hại.
Còn có một dị năng giả hệ hỏa kêu lên: “Anh ơi, anh lợi hại quá à!” kêu xong, dị năng giả hệ hỏa này nhìn về phía Chu Văn Tu, mới chú ý Chu Văn Tu còn nhỏ hơn anh ta… Tức khắc có hơi ngượng ngùng.
Chu Văn Tu cười cười, tiếp tục đối phó với tang thi.
Y không muốn Ngôn Cảnh Tắc gặp chuyện, nên mang Ngôn Cảnh Tắc rời khỏi đàn tang thi, nhưng y cũng không thể khoanh tay cái gì cũng không làm, liền dứt khoát ở phía trước giết tang thi.
Ngôn Cảnh Tắc ghé vào lưng Chu Văn Tu, đầu có điểm khó chịu.
Vừa rồi hắn ra tay, một lần giết chết mấy trăm tang thi cấp cao, nhưng không giết tang thi cấp trung và cấp thấp — những con đó để lại cho người khác đối phó là được.
Hiện tại hắn vẫn muốn bảo tồn một chút thực lực, miễn cho gặp phải nguy cơ thì không làm được gì cả…
Ngôn Cảnh Tắc đang nghĩ như vậy, những dị năng giả căn cứ Đại Học Thành ở phía sau đuổi theo kịp, cũng thấy được Ngôn Cảnh Tắc và Chu Văn Tu: “Hội trưởng! Ngôn thiếu!”
“Các cậu đi phía sau giết tang thi.” Chu Văn Tu nói.
Những người này phần phật liền vọt tới phía sau đội ngũ.
Mà lúc này, bọn người Thiệu Quan Quần còn đang tác chiến với tang thi. Tang thi đột ngột chết đi rất nhiều, người căn cứ thành phố S đều ngốc ra: “Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
“Chết hình như tất cả đều là tang thi cấp cao!”
“Chỉ còn dư lại tang thi cấp trung và tang thi cấp thấp! Mọi người cố lên!”
“Phía sau có mấy con tang thi chạy rồi! Chúng ta được cứu rồi!”
……
Ngôn Cảnh Tắc giết mấy trăm tang thi cấp cao, nhưng trong đàn tang thi này, tang thi cấp cao không chỉ có mấy trăm con, ít nhất cũng hai ngàn. Đây cũng là lý do sau khi Ngôn Cảnh Tắc động thủ bảo Chu Văn Tu chở mình chạy ngay — có tồn tại mới có thể giết càng nhiều tang thi, mạng hắn vẫn rất quan trọng.
Kết quả…… Sau khi mấy trăm tang thi cấp cao kia đột nhiên chết đi, tang thi cấp cao còn lại cũng xoay người bỏ chạy.
Tang thi cấp cao là có một chút trí tuệ, biết phải trốn đi, lúc này liền bỏ chạy. Mà đúng là hành vi của bọn chúng như vậy làm áp lực của các dị năng giả thành phố S chợt giảm, hoan hô lên —— bọn họ có thể sống sót, bọn họ liều chết bảo hộ người khác, cũng có thể sống sót!
Lúc này, người căn cứ Đại Học Thành đến.
Tang thi cấp cao tuy đã rút đi, nhưng tang thi cấp trung và cấp thấp vẫn còn, người căn cứ thành phố S cũng mệt muốn chết rồi… Hiện tại người căn cứ Đại Học Thành gia nhập vào cuộc chiến, mọi người rốt cuộc cũng nhẹ nhàng.
Những dị năng giả thành phố S cũng gần như đã hao hết dị năng, còn có cơ hội về phía sau nghỉ ngơi.
“Lão Thiệu, ít nhiều gì cậu cũng đến rồi……” Bên này người mang đội gọi là Tôn Mạnh Đạt, là dị năng giả hệ hỏa, cùng Thiệu Quan Quần giao tình lâu năm, lúc này nghẹn ngào mở miệng.
Thuộc hạ ông mang theo nhiều dị năng giả, có rất nhiều người tuổi còn rất trẻ… Nhìn những người này từng lớp chết đi trên tay tang thi, ông thật sự rất khó chịu.
“Cũng không phải dựa vào tôi……” Thiệu Quan Quần tiếp một câu.
Nếu chỉ có anh ta, nếu đến thì một chút cũng không được việc.
Thậm chí cho dù anh ta mang theo mấy ngàn dị năng giả lại đây, e rằng cũng không được việc.
Bọn họ hiện tại có thể thắng, toàn bộ dựa vào có người giết tất cả những tang thi cấp cao đó.
“Lão Thiệu, cậu đây là tìm được ai thế? Những tang thi cấp cao đó sao lại chết hết như vậy?” Tôn Mạnh Đạt vì vừa mới khóc, có chỗ khàn giọng, nhưng vẫn lớn tiếng hỏi.
Thiệu Quan Quần còn chưa nói lời nào, người căn cứ Đại Học Thành liền sôi nổi mở miệng: “Đương nhiên là bị Ngôn thiếu giết!”
“Ngôn thiếu lợi hại nhất, tùy tiện vẫy vẫy tay, tang thi liền chết một tảng lớn.”
“Trước kia căn cứ bọn tôi bị tang thi vây thành, chúng tôi đều cho rằng xong đời, kết quả Ngôn thiếu một người giết toàn bộ tang thi cấp cao hết sạch!”
……
Người căn cứ Đại Học Thành một bên giết tang thi, một bên hưng phấn mà nói.
Người căn cứ thành phố S nghe đều sửng sốt cả người.
Bọn Thiệu Quan Quần một đường lại đây, kỳ thật đã sớm nghe người ta nói qua sự tích của Ngôn Cảnh Tắc sự tích, nhưng lúc ấy anh ta kỳ thật không quá tin tưởng —— bọn họ thành phố S nhiều dị năng giả như vậy, không có ai mà vẫy vẫy tay là tang thi có thể lặng yên không một tiếng động chết một tảng lớn như thế!
Anh ta cảm thấy người căn cứ Đại Học Thành đang khoác lác.
Nhưng hiện tại…… Mắt thấy là thật, không đến lượt anh ta không tin!
Thiệu Quan Quần nghĩ đến chính mình trước đó thế mà cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc quá nhiều chuyện, có hơi ghét bỏ Ngôn Cảnh Tắc, không khỏi áy náy trong lòng.
Ngôn Cảnh Tắc mạnh như vậy, anh ta dựa vào đâu mà ghét bỏ Ngôn Cảnh Tắc?
Nói thật, chỉ cần Ngôn Cảnh Tắc nguyện ý tiếp tục giết tang thi, bảo anh ta làm gì cũng được! Anh ta nguyện ý nâng niu Ngôn Cảnh Tắc!
Tôn Mạnh Đạt càng kích động hơn: “Ngôn thiếu là vị nào? Tôi có thể gặp cậu ta được không?”
Người căn cứ Đại Học Thành nói: “Hội trưởng mang Ngôn thiếu rời đi, chờ giết tang thi xong, ông có thể sang phía sau tìm bọn họ.”
Tôn Mạnh Đạt không rõ nguyên do.
Thiệu Quan Quần nói: “Vừa rồi lái xe lại đây dạo qua một vòng, chính là Ngôn thiếu.”
Anh ta cảm thấy mình không thể kêu tên Ngôn Cảnh Tắc nữa, nên tôn xưng “Ngôn thiếu”.
Tôn Mạnh Đạt ghi tạc trong lòng.
Đã không còn tang thi cấp cao, nhiều dị năng giả như vậy đối phó một đám tang thi cấp trung và thấp vẫn rất đơn giản.
Mà nhìn đến thắng lợi sau đó, những người thường chạy trốn phía trước cũng ngừng lại, ôm đầu khóc rống.
Bọn họ không cần phải chết nữa.
Chu Văn Tu nhìn thấy tình cảnh này, thở dài nhẹ nhõm một hơi thật dài.
“Văn Tu, chúng ta dừng lại nghỉ ngơi một chút.” Ngôn Cảnh Tắc nói, còn ở sau cổ Chu Văn Tu hôn một cái.
Chu Văn Tu cả người chấn động, phanh gấp một cái liền dừng xe lại.
Ngôn Cảnh Tắc cười ha ha lên.
Đội ngũ này của bọn họ ngừng ở trấn nhỏ bên cạnh đồng ruộng.
Trong đất cỏ dại mọc thành cụm, lại còn có một vài cây nông nghiệp ngoan cường sinh trưởng, bên cạnh còn có một vài ngôi nhà nông nguyên bản thật xinh đẹp, hiện tại trở nên xám xịt.
Chu Văn Tu chạy xe máy đến chỗ mấy ngôi nhà nhỏ, đậu xe trong sân, dị năng hệ hỏa tung ra, một vài đồ vật phơi trong sân đã bị thiêu sạch sẽ.
Lúc này y mới để Ngôn Cảnh Tắc xuống xe.
Ngôn Cảnh Tắc đứng phơi trong sân, phát hiện chỗ này cảnh sắc cũng không tồi, chỉ là nếu hắn dùng tinh thần lực nhìn lại phát hiện toàn bộ thế giới xám xịt…
Người căn cứ Đại Học Thành lái không ít xe tới, trên xe còn có nhân viên hậu cần, sau khi Ngôn Cảnh Tắc xuống xe, Chu Văn Tu lập tức liền tìm nhân viên hậu cần bố trí chỗ này một chút.
Nhân viên hậu cần không nói hai lời, trước tiên dọn cái ghế nằm lại đây cho Ngôn Cảnh Tắc, chờ Ngôn Cảnh Tắc nằm xuống, lại có người lại đây dựng lều chõng, chuyển thêm bàn và ghế dựa.
Chỉ trong chốc lát, trên sân liền bày đầy các loại đồ đạc, trên bàn thậm chí còn để đồ ăn vặt. Có khô bò, có ô mai, thậm chí có điểm tâm nhỏ nhỏ mới làm ra không lâu, ngay cả trà cũng pha hai ấm, một ấm trà hoa cúc, một ấm trà xanh. Pha trà là dị năng giả hệ thủy pha.
Người trong căn cứ nhỏ sau khi ôm đầu khóc rống, liền tùy tiện ngồi xuống đất nghỉ ngơi, kết quả lại thấy một màn như vậy, trong lúc nhất thời đều ngốc ra.
Diễn xuất như vậy trước mạt thế đã hiếm, sau mạt thế bọn họ càng chưa gặp bao giờ…
Người này rốt cuộc là ai a?
Để tang thi còn sót lại cho người căn cứ Đại Học Thành đối phó, lúc Thiệu Quan Quần mang theo đám người Tôn Mạnh Đạt tới tìm Ngôn Cảnh Tắc, cũng thấy được màn này. Khóe miệng anh ta giật giật.
Bọn họ một đường lại đây, lúc nghỉ ngơi, Chu Văn Tu luôn chiếu cố đặc biệt tốt cho Ngôn Cảnh Tắc, lúc ấy anh ta đã có hơi không quen.
Đều là đại nam nhân, Ngôn Cảnh Tắc phải bị chiếu cố đến như vậy mới chịu?
Hiện tại còn càng khoa trương hơn…… Chu Văn Tu cầm đồ ăn vặt đút cho Ngôn Cảnh Tắc!
Thiệu Quan Quần thật sự có điểm không quen nổi.
Nhưng lúc này, anh ta lại nghĩ đến trước đó là Ngôn Cảnh Tắc nhẹ nhàng giết nhiều tang thi cấp cao như vậy, cứu chiến hữu của anh. Nếu không có Ngôn Cảnh Tắc, bọn họ chỉ e đều phải mất mạng!
Ý thức được điểm này, Thiệu Quan Quần đột nhiên cảm thấy bộ dáng này của Ngôn Cảnh Tắc cũng không có gì!
Thậm chí cho dù bắt anh ta đi đút Ngôn Cảnh Tắc ăn, anh ta cũng nguyện ý!
“Ngôn thiếu, lúc nãy thật sự cảm ơn cậu!” Thiệu Quan Quần nói.
Tôn Mạnh Đạt kỳ thật cũng bị Ngôn Cảnh Tắc diễn xuất trấn trụ, nhưng tâm tình ông không phức tạp như Thiệu Quan Quần, thậm chí cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc như vậy rất bình thường.
Cường giả được người tôn kính, được người cung phụng, không phải là tất nhiên sao?
Tôn Mạnh Đạt cũng nói: “Ngôn thiếu, cảm ơn ân cứu mạng của cậu, về sau cậu có chuyện gì muốn tôi làm, chỉ cần không trái pháp luật phạm tội, tôi nhất định giúp cậu làm cho bằng được!”
“Vậy chú liền bảo vệ tốt tôi đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói, người bảo hộ chính mình, hắn một người không chê thiếu, hai người không ngại nhiều.
Tôn Mạnh Đạt: “???” Người này đã mạnh như vậy rồi, còn cần bảo hộ à?
Nhưng người trước mắt này có thể xưng được với quốc bảo, tuyệt đối không thể làm hắn có chút sơ xuất nào, bọn họ nhất định phải bảo vệ tốt hắn!
Không không, không đơn thuần chỉ là phải bảo vệ hảo hắn, còn phải chiếu cố hắn cho tốt, nếu không hắn không vui không cao hứng không muốn đi giết tang thi thì phải làm sao?
Tôn Mạnh Đạt đột nhiên liền lý giải Ngôn Cảnh Tắc phô trương như vậy —— người căn cứ Đại Học Thành khẳng định cũng là sợ Ngôn Cảnh Tắc rời đi mới có thể đối tốt với Ngôn Cảnh Tắc như vậy.
Bọn họ đối tốt với Ngôn Cảnh Tắc một chút…… Có thể làm Ngôn Cảnh Tắc tới căn cứ an toàn thành phố S không?
Chu Văn Tu không biết ý tưởng của Tôn Mạnh Đạt, y đang hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Em có muốn ăn gì không?”
Ngôn Cảnh Tắc vừa mới giết nhiều tang thi như vậy, hiện tại nhất định rất suy yếu…… Chu Văn Tu lúc này rất lo lắng, muốn Ngôn Cảnh Tắc nghỉ ngơi cho tốt.
“Em không đói bụng.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Nghỉ ngơi một lát là được.”
Hắn hôm nay lượng sức mà đi, ngoại trừ đầu óc có hơi nhức nhối một chút, thân thể không có vấn đề gì khác.
“Em ấy muốn nghỉ ngơi, chờ lúc khác lại nói đi.” Chu Văn Tu nhìn về phía đám người Thiệu Quan Quần.
Đám người Thiệu Quan Quần chỉ có thể rời đi.
Ngôn Cảnh Tắc chờ bọn họ đi rồi mới nhìn sang Chu Văn Tu: “Em hôm nay thật sự không sao.”
“Vậy cũng phải nghỉ ngơi cho tốt.” Chu Văn Tu nghiêm túc nói.
Mà bọn họ đang nói chuyện, Tôn Mạnh Đạt lại mang theo một người, một đường chạy chậm lại đây: “Ngôn thiếu, chúng tôi bên này có chút đồ ăn ngon còn hữu dụng, tôi đưa tới cho cậu nè.”
Ông ta vừa nói xong, trước mặt người bên cạnh liền lập tức xuất hiện một đống lớn thức ăn ngon.
Người này là dị năng giả hệ không gian trong đội ngũ bọn họ, trong không gian ngoại trừ vũ khí còn có không ít thức ăn đồ dùng.
Bọn họ đối với thức ăn đồ dùng này nọ, kỳ thật không quá để ý, nhưng bọn họ cảm thấy có thể cho Ngôn Cảnh Tắc dùng!
Tôn Mạnh Đạt và dị năng giả hệ không gian kia đều hai mắt tỏa sáng mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc — đây là thần tượng của bọn họ, ân nhân cứu mạng của bọn họ!
Chu Văn Tu: “……” Y đột nhiên nhìn những người này có chút không vừa mắt.
Ngôn Cảnh Tắc: “……” Cuộc sống này thật thoải mái…… Nhưng thật sự không cần phải như vậy……
Ngôn Cảnh Tắc nhận lấy những đồ ăn đó, lại nói: “Nếu không các chú lại giúp tôi tìm chút rau củ về được không? Tôi muốn làm cơm.” trước đó hắn không cảm thấy đói, nhưng hiện tại thật là có hơi đói bụng.
“Tôi lập tức đi hái rau!” Tôn Mạnh Đạt nói, ông tiếp đón một tiếng, lập tức liền mang theo một đám người đi phụ cận tìm rau củ.
Đồng thời cũng có chút không quen —— lão đại muốn làm cơm? Người như lão đại sao có thể nấu cơm! Trong đội ngũ bọn họ không có người nấu cơm à? Về sau có thể chuyên môn tìm người nấu cơm cho lão đại mới được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.