Chương 71: PN1: Thượng
Quyết Tuyệt
25/09/2021
“Sở Đình Tu, ngươi có phải không yêu ta nữa không!” Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên từ long sàng ngồi dậy, bất mãn nhìn Sở Đình Tu.
“Không có.” Sở Đình Tu cảm thấy mình thực oan uổng.
“Vậy ngươi vì sao cự tuyệt ta?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Hắn phong cho Sở Đình Tu “Nhất Tự Tịnh Kiên Vương”, ban tẩm cung mới hai tháng, Sở Đình Tu liền cự tuyệt thân thiết hắn rất nhiều lần, gần đây còn đã ba ngày không cùng hắn thân thiết, ba ngày!
Sở Đình Tu: “……”
“Ngươi trước kia rõ ràng không phải như thế, ngươi có phải ghét bỏ ta già rồi không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Sở Đình Tu: “Bệ hạ, ta so với ngươi lớn hơn.”
“Ngươi xem, ngươi cũng không gọi ta Cảnh Tắc mà kêu bệ hạ kìa!” Ngôn Cảnh Tắc vô cớ gây rối.
Sở Đình Tu: “……” y vốn dĩ chỉ là kêu đại, dù sao kêu “bệ hạ” cũng rất có tình thú, y kỳ thật rất thích gọi như vậy.
“Ngươi sao có thể đối với ta như vậy!” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy lên án.
Sở Đình Tu lại một lần nữa hối hận, hối hận chính mình lúc ban đầu quá chủ động……
Khi đó Ngôn Cảnh Tắc còn khuyên y nghỉ ngơi, nhưng hiện tại……
Thật là, biết vậy chẳng làm!
Đổi lại trước đây, kỳ thật Sở Đình Tu sẽ không cự tuyệt, nhưng hôm nay không được… Ngày mai người của tộc Nhung vào kinh, y muốn xuất hiện tròn trạng thái tốt nhất.
Cố tình Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn rèn luyện, gần đây có chút… quá lợi hại.
“Ngươi sao không nói gì đi?” Ngôn Cảnh Tắc tiến đến bên người Sở Đình Tu, hôn Sở Đình Tu một ngụm, làm ồn ào như vậy là tình thú của hắn và Sở Đình Tu, cũng không phải hắn thật sự tức giận.
Dựa theo kịch bản trong dĩ vãng, kế tiếp Sở Đình Tu nên dục cự còn nghênh đáp ứng hắn một vài yêu cầu mới đúng, kết quả hiện tại……
Sở Đình Tu ôm Ngôn Cảnh Tắc hôn một cái, bất cứ giá nào: “Bệ hạ, ta tuổi lớn rồi, ngươi lại quá lợi hại…… Ta ăn không tiêu.”
“Ngươi mới bao lớn, tuổi lớn gì chứ?” Ngôn Cảnh Tắc lập tức phản bác: “Về sau đừng nói mình như vậy!”
Sau khi nói xong, Ngôn Cảnh Tắc mới ý thức được Sở Đình Tu nói gì đó: “Từ từ, ngươi nói ta lợi hại?”
Sở Đình Tu gật gật đầu.
Ngôn Cảnh Tắc tức khắc có điểm đắc ý: “Xem ra ta vì không làm ngươi thất vọng , vất vả tập võ vẫn có hữu dụng.” Đối với một người nam nhân mà nói, được bạn lữ khen “lợi hại” tuyệt đối là một chuyện làm người ta tâm tình thoải mái.
Sở Đình Tu: “……” Không phải lúc trước y thất bại quá, não úng làm mấy chuyện không nên làm thì đâu có hôm nay.
Ngôn Cảnh Tắc thần sắc đoan chính: “Kỳ thật có một số việc xác thật cần một vừa hai phải, kia nhiều quá đối với thân thể ngươi không tốt……”
Thân thể Sở Đình Tu hắn vẫn luôn rất chú ý, thật ra thường sẽ an bài cho Sở Đình Tu thời gian nghỉ ngơi.
Còn hôm nay… Sở Đình Tu cả ngày nhớ thương mấy người tộc Nhung đến đầu hàng đó, mấy ngày nay nói chuyện với hắn cũng ít hơn bình thường, hắn ghen.
“Bệ hạ…” Sở Đình Tu có điểm cảm động. Kỳ thật bệ hạ nhà y vẫn luôn một vừa hai phải, đại đa số thời điểm tuy có động tay động chân, nhưng không làm đến cuối cùng, vô cùng quan tâm y…
“Cho nên hôm nay chúng ta dùng tay!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Sở Đình Tu: “……”
“Sao ngươi không nói lời nào? Ngươi muốn dùng miệng à?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Sở Đình Tu: “……”
Chuyện trong tẩm cung bệ hạ, ngay cả Vương tổng quản cũng không biết.
Mọi người chỉ biết, ngày hôm sau Sở tướng quân sống lưng thẳng tắp, đi gặp tiểu vương tử tộc Nhung, còn vào thời điểm người ta yêu cầu luận bàn, đem tiểu vương tử cao lớn thô kệch và thị vệ của người ta, toàn bộ đánh gục hết.
Tuy rằng Sở tướng quân đã nhiều năm không rời khỏi kinh thành, nhưng thân thủ vẫn tốt như vậy!
Đại thần trong triều biết được tin tức này, có điểm đồng tình nhìn Ngôn Cảnh Tắc trên ngôi hoàng đế. Bệ hạ mấy năm nay vẫn luôn tập võ, nhưng khẳng định so ra kém Sở tướng quân, cũng không biết ở trên giường sẽ bị thu thập như thế nào. Bệ hạ bọn họ có đôi khi ngồi hoàn toàn không ra dáng ngồi, bộ dáng lười biếng, chỉ sợ cũng là…… Khụ khụ!
Bất quá bọn họ cũng không có biện pháp quản. Bệ hạ tự mình nguyện ý, bọn họ có thể có biện pháp gì?
Hơn nữa chuyện cũng đã đã xảy ra…… Bọn họ hiện tại kỳ thật lo lắng ngược lại, sợ bệ hạ cãi nhau với Sở Đình Tu nữa kìa.
Bọn họ dưới trướng bệ hạ, Sở Đình Tu hiện giờ quyền khuynh triều dã, nếu y trở mặt với bệ hạ, bọn họ nói không chừng sẽ bị tướng sĩ thuộc hạ của Sở Đình Tu cứa cổ.
Các triều thần như một đám chim cút, co đầu rụt cổ làm lơ bộ dạng nhão nhão dính dính của Sở Đình Tu và Ngôn Cảnh Tắc.
Tiểu vương tử tộc Nhung bị đánh lui về, xong việc, Ngôn Cảnh Tắc còn nửa thật nửa giả oán giận, bắt Sở Đình Tu đáp ứng một vài hiệp ước bất bình đẳng.
Làm hoàng đế, đặc biệt là làm một hoàng đế có người yêu, tuyệt đối là một chuyện khiến người ta vui sướng.
Thế cho nên đột nhiên có người nói với Ngôn Cảnh Tắc, nói Sở thị bị giam cầm kia sinh ra một nữ nhi, Ngôn Cảnh Tắc thiếu chút nữa phản ứng không kịp. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, mới ý thức được bọn họ nói Sở thị, là Sở Đình Lan.
Sở Đình Lan sinh một nữ nhi? Thật nhanh!
Thôi được rồi hình như cũng không nhanh lắm… Nàng và Bình Vương bị giam cùng nhau ba năm rồi.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, từ khi bắt Bình Vương lại, hắn chưa thấy qua người này bao giờ. Hắn cũng không muốn thấy.
Có rảnh thì cùng tướng quân nhà hắn chơi chơi các loại trò chơi nhỏ thật tốt, làm gì phải đi gặp cái tên muốn lấy mạng đệ đệ kia?
Vào ban đêm, Ngôn Cảnh Tắc đem chuyện Sở Đình Lan sinh nữ nhi nói cho Sở Đình Tu, lại nói tính toán của chính mình: “Ta cho người chọn một đôi vợ chồng họ Sở, không thể sinh dưỡng, nói bọn họ là bà con xa thân thích của ngươi, đứa nhỏ này giao cho bọn họ nuôi, tương lai lại đem nó quá kế đến Sở gia.”
Sở Đình Tu không nói chuyện, hôn hôn Ngôn Cảnh Tắc.
Một lát sau, hai người mới tách ra, Sở Đình Tu nói: “Ta muốn đi gặp Sở Đình Lan.”
Ba năm này, Sở Đình Tu vẫn luôn chưa gặp qua Sở Đình Lan, hiện tại…… Y tính toán đi gặp muội muội này một lần.
“Ta bồi ngươi đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Sở Đình Tu đáp ứng.
Bình Vương bị giam cầm ở Bình Vương phủ. Đương nhiên, không có khả năng toàn bộ Bình Vương phủ đều cho gã ở…… Lúc trước Ngôn Cảnh Tắ cũng chỉ vây lại hậu viện Bình Vương phủ, cho gã ở bên trong.
Bình Vương phủ này là Thái Hoàng Thái Hậu quá cố ban cho Bình Vương, vốn cũng không lớn, hậu viện càng nhỏ…… Ba năm này phạm vi hoạt động của Bình Vương cũng rất nhỏ.
Ngôn Cảnh Tắc đối với gã cũng không tốt, nhưng nói thật cũng không quá bạc đãi, ít nhất bên trong các loại đồ dùng sinh hoạt cơ bản không thiếu. Nhưng bọn gã không thể liên hệ người bên ngoài, hoàn toàn không thể. Cho nên ba năm nay, Bình Vương đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, đúng là giờ cơm chiều, người phụ trách trông coi đưa tới một thùng cơm, hai thùng đồ ăn. Cơm là gạo bình thường nấu, bởi vì tuốt hạt không sạch sẽ, có hơi ố vàng. Hai thùng đồ ăn kia, một thùng là thịt heo hầm cải trắng, một thùng dưa muối hầm đậu hủ.
Đối với gia đình bình thường mà nói, thức ăn này rất không tồi rồi, nhưng đối với Bình Vương thì…
“Lại chỉ có chút xíu thịt như vậy, còn lại là thịt heo!” Bình Vương tức giận bất bình mà nói, cầm chén đũa, dẫn đầu lựa chọn.
Cùng gã bị giam cầm tổng cộng tám người, ngoại trừ Sở Đình Lan và hai trắc phi của gã, còn có năm hạ nhân trung thành và tận tâm của gã. Đương nhiên các hạ nhân này hiện tại còn trung tâm hay không, đã không ai biết.
Ít nhất, hai trắc phi trước kia đối với gã vô cùng ôn nhu, hiện tại rất không thích gã. Thậm chí ngay cả Sở Đình Lan nguyện ý vì gã tìm chết cũng hận gã.
Sở Đình Lan sao có thể không hận?
Nàng mới vừa sinh hài tử, nằm trong phòng của mình cả người vô lực, kết quả Bình Vương nói đen đủi, nhìn cũng không tới nhìn nàng, còn không ai chiếu cố nàng.
Còn có động tĩnh bên ngoài… Bình Vương khẳng định lại như bình thường, chọn hết thức ăn ngon trước, sau đó lại bị người ta phân đoạt, chờ cuối cùng đến được tay nàng… Ăn no khẳng định có thể ăn no, nhưng tuyệt đối không thấy được miếng thịt.
Nàng vừa mới sinh sản xong, thế nhưng cả thịt cũng ăn không được.
Đổi lại là trước kia, Sở Đình Lan tuyệt đối không thể tưởng được mình phải gặp cuộc sống như vậy.
Nàng nghe mẫu thân nói qua bắc địa cuộc sống gian khổ, nhưng nàng từ khi có ký ức đến nay đã sống ở kinh thành, cẩm y ngọc thực cái gì cũng không thiếu, thức ăn như vậy đừng nói ăn, đặt cũng sẽ không đặt trước mặt nàng!
Càng đừng nói nàng còn không thể ra khỏi viện này.
Thời điểm vừa mới vào đây, Sở Đình Lan còn chìm đắm trong tự mình cảm động, cảm thấy mình thật vĩ đại, nhưng không bao lâu liền hối hận, nhưng hối hận thì có ích lợi gì?
Nàng vào được, nhưng ra không được!
Ở chỗ này, nàng là người đến sau, còn bị người ta bài xích, thậm chí ngay cả Bình Vương cũng không thích nàng, cảm thấy nàng ngu. Nàng luôn bị khi dễ, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy lòng Bình Vương, đi theo Bình Vương sinh hoạt. Mà không, nàng có hài tử.
Kết quả nàng trăm cay ngàn đắng sinh hài tử, Bình Vương thế nhưng còn không để trong lòng!
Sở Đình Lan nghĩ đến đây, đôi mắt đau xót, liền rơi lệ. Nàng hiện tại, thật sự rất hối hận.
Lúc trước Lý quân sư và ca ca nàng nói không sai, Bình Vương xác thật là cố ý lừa nàng…… Bình Vương căn bản không yêu nàng. Mà nàng vì Bình Vương đi ám sát bệ hạ, càng là quá ngốc.
Sớm biết như thế, nàng nên nghe ca nàng, gả cho người ca nàng muốn.
Kỳ thật, sau đó ca nàng không cho nàng tiến cung có lẽ là bởi vì đã biết chuyện nàng và Bình Vương, sợ nàng bị trách tội……
Nàng nếu ngoan ngoãn, nói không chừng còn có thể làm Hoàng Hậu.
Từ khi Sở Đình Tu hồi kinh, Sở Đình Lan liền trở thành nữ hài chưa lập gia đình được chú ý nhất kinh thành… Nàng vẫn luôn cảm thấy, người nàng sẽ gặp trong tương lai luôn sẽ tốt hơn những người hiện tại.
Nghĩ đến bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc đã từng kinh hồng thoáng nhìn, Sở Đình Lan càng thương tâm.
Cũng chính là việc này, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một ít âm thanh ồn ào, theo sát, tiếng Bình Vương bỗng nhiên vang lên: “Hoàng huynh, cầu ngài tha cho ta! Hoàng huynh!”
Tiếng nói Bình Vương thật sự quá vang dội, đứa bé bên người Sở Đình Lan bừng tỉnh, lập tức liền khóc lớn lên. Sở Đình Lan lại không rảnh lo cho nữ nhi của mình.
Bệ hạ tới?!
Bệ hạ tới, nàng có cơ hội đi ra ngoài không?
Ba năm nay, Sở Đình Lan vẫn luôn không biết tin tức bên ngoài, nhưng thời điểm Bình Vương nói chuyện với nàng, đã từng nói qua ca ca nàng, nói ca ca nàng quyền thần như vậy, sớm hay muộn cũng bị hoàng đế giết, còn nói nàng ngu, nói hành vi của nàng chính là thọc dao nhỏ cho ca nàng, làm ca nàng chết càng nhanh hơn.
Đạo lý này nàng cũng biết, nàng cảm thấy ca ca hơn phân nửa là không có kết cục tốt.
Nhưng cho dù bệ hạ có kiêng kị giết ca nàng thì thôi, nhưng nếu xét tình huống ca nàng vì bệ hạ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, có phải nên bồi thường nàng một chút không?
Sở Đình Lan không quan tâm mà từ trên giường trèo xuống, xông ra ngoài.
“Bệ hạ……” Sở Đình Lan chạy ra bên ngoài, đang muốn khóc lóc kể lể, kết quả trước tiên nhìn thấy thế mà không phải Ngôn Cảnh Tắc, mà là Sở Đình Tu.
Ca ca nàng bị Bình Vương cả ngày mắng, nói y như chó của Ngôn Cảnh Tắc, cuối cùng sẽ bị Ngôn Cảnh Tắc giết hầm thịt thôi, hiện tại êm đẹp đứng trước mặt nàng, trên quần áo còn thêu long văn.
Ba năm qua đi, nàng già hơn rất nhiều, nhưng ca ca nàng lại không có biến hóa gì, còn trắng hơn một chút, nhìn càng anh tuấn.
Đương nhiên, người dẫn nhân chú mục nhất vẫn là Ngôn Cảnh Tắc. Hắn đứng phía sau Sở Đình Tu, cười như không cười mà nhìn Bình Vương, dường như Bình Vương quỳ trước mặt hắn chỉ là một con chó con mèo không cần chú ý.
Bình Vương bị giam cầm, béo lên rất nhiều, nói gã là con chó con mèo đều là cất nhắc gã, gã chính là một con heo.
Sở Đình Lan càng hối hận, khóc lóc quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, cầu ngài tha ta! Bệ hạ!”
Nàng trong lòng ghét bỏ Bình Vương, nhưng lời nói lại giống Bình Vương như đúc.
“Không có.” Sở Đình Tu cảm thấy mình thực oan uổng.
“Vậy ngươi vì sao cự tuyệt ta?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Hắn phong cho Sở Đình Tu “Nhất Tự Tịnh Kiên Vương”, ban tẩm cung mới hai tháng, Sở Đình Tu liền cự tuyệt thân thiết hắn rất nhiều lần, gần đây còn đã ba ngày không cùng hắn thân thiết, ba ngày!
Sở Đình Tu: “……”
“Ngươi trước kia rõ ràng không phải như thế, ngươi có phải ghét bỏ ta già rồi không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Sở Đình Tu: “Bệ hạ, ta so với ngươi lớn hơn.”
“Ngươi xem, ngươi cũng không gọi ta Cảnh Tắc mà kêu bệ hạ kìa!” Ngôn Cảnh Tắc vô cớ gây rối.
Sở Đình Tu: “……” y vốn dĩ chỉ là kêu đại, dù sao kêu “bệ hạ” cũng rất có tình thú, y kỳ thật rất thích gọi như vậy.
“Ngươi sao có thể đối với ta như vậy!” Ngôn Cảnh Tắc mặt đầy lên án.
Sở Đình Tu lại một lần nữa hối hận, hối hận chính mình lúc ban đầu quá chủ động……
Khi đó Ngôn Cảnh Tắc còn khuyên y nghỉ ngơi, nhưng hiện tại……
Thật là, biết vậy chẳng làm!
Đổi lại trước đây, kỳ thật Sở Đình Tu sẽ không cự tuyệt, nhưng hôm nay không được… Ngày mai người của tộc Nhung vào kinh, y muốn xuất hiện tròn trạng thái tốt nhất.
Cố tình Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn rèn luyện, gần đây có chút… quá lợi hại.
“Ngươi sao không nói gì đi?” Ngôn Cảnh Tắc tiến đến bên người Sở Đình Tu, hôn Sở Đình Tu một ngụm, làm ồn ào như vậy là tình thú của hắn và Sở Đình Tu, cũng không phải hắn thật sự tức giận.
Dựa theo kịch bản trong dĩ vãng, kế tiếp Sở Đình Tu nên dục cự còn nghênh đáp ứng hắn một vài yêu cầu mới đúng, kết quả hiện tại……
Sở Đình Tu ôm Ngôn Cảnh Tắc hôn một cái, bất cứ giá nào: “Bệ hạ, ta tuổi lớn rồi, ngươi lại quá lợi hại…… Ta ăn không tiêu.”
“Ngươi mới bao lớn, tuổi lớn gì chứ?” Ngôn Cảnh Tắc lập tức phản bác: “Về sau đừng nói mình như vậy!”
Sau khi nói xong, Ngôn Cảnh Tắc mới ý thức được Sở Đình Tu nói gì đó: “Từ từ, ngươi nói ta lợi hại?”
Sở Đình Tu gật gật đầu.
Ngôn Cảnh Tắc tức khắc có điểm đắc ý: “Xem ra ta vì không làm ngươi thất vọng , vất vả tập võ vẫn có hữu dụng.” Đối với một người nam nhân mà nói, được bạn lữ khen “lợi hại” tuyệt đối là một chuyện làm người ta tâm tình thoải mái.
Sở Đình Tu: “……” Không phải lúc trước y thất bại quá, não úng làm mấy chuyện không nên làm thì đâu có hôm nay.
Ngôn Cảnh Tắc thần sắc đoan chính: “Kỳ thật có một số việc xác thật cần một vừa hai phải, kia nhiều quá đối với thân thể ngươi không tốt……”
Thân thể Sở Đình Tu hắn vẫn luôn rất chú ý, thật ra thường sẽ an bài cho Sở Đình Tu thời gian nghỉ ngơi.
Còn hôm nay… Sở Đình Tu cả ngày nhớ thương mấy người tộc Nhung đến đầu hàng đó, mấy ngày nay nói chuyện với hắn cũng ít hơn bình thường, hắn ghen.
“Bệ hạ…” Sở Đình Tu có điểm cảm động. Kỳ thật bệ hạ nhà y vẫn luôn một vừa hai phải, đại đa số thời điểm tuy có động tay động chân, nhưng không làm đến cuối cùng, vô cùng quan tâm y…
“Cho nên hôm nay chúng ta dùng tay!” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Sở Đình Tu: “……”
“Sao ngươi không nói lời nào? Ngươi muốn dùng miệng à?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Sở Đình Tu: “……”
Chuyện trong tẩm cung bệ hạ, ngay cả Vương tổng quản cũng không biết.
Mọi người chỉ biết, ngày hôm sau Sở tướng quân sống lưng thẳng tắp, đi gặp tiểu vương tử tộc Nhung, còn vào thời điểm người ta yêu cầu luận bàn, đem tiểu vương tử cao lớn thô kệch và thị vệ của người ta, toàn bộ đánh gục hết.
Tuy rằng Sở tướng quân đã nhiều năm không rời khỏi kinh thành, nhưng thân thủ vẫn tốt như vậy!
Đại thần trong triều biết được tin tức này, có điểm đồng tình nhìn Ngôn Cảnh Tắc trên ngôi hoàng đế. Bệ hạ mấy năm nay vẫn luôn tập võ, nhưng khẳng định so ra kém Sở tướng quân, cũng không biết ở trên giường sẽ bị thu thập như thế nào. Bệ hạ bọn họ có đôi khi ngồi hoàn toàn không ra dáng ngồi, bộ dáng lười biếng, chỉ sợ cũng là…… Khụ khụ!
Bất quá bọn họ cũng không có biện pháp quản. Bệ hạ tự mình nguyện ý, bọn họ có thể có biện pháp gì?
Hơn nữa chuyện cũng đã đã xảy ra…… Bọn họ hiện tại kỳ thật lo lắng ngược lại, sợ bệ hạ cãi nhau với Sở Đình Tu nữa kìa.
Bọn họ dưới trướng bệ hạ, Sở Đình Tu hiện giờ quyền khuynh triều dã, nếu y trở mặt với bệ hạ, bọn họ nói không chừng sẽ bị tướng sĩ thuộc hạ của Sở Đình Tu cứa cổ.
Các triều thần như một đám chim cút, co đầu rụt cổ làm lơ bộ dạng nhão nhão dính dính của Sở Đình Tu và Ngôn Cảnh Tắc.
Tiểu vương tử tộc Nhung bị đánh lui về, xong việc, Ngôn Cảnh Tắc còn nửa thật nửa giả oán giận, bắt Sở Đình Tu đáp ứng một vài hiệp ước bất bình đẳng.
Làm hoàng đế, đặc biệt là làm một hoàng đế có người yêu, tuyệt đối là một chuyện khiến người ta vui sướng.
Thế cho nên đột nhiên có người nói với Ngôn Cảnh Tắc, nói Sở thị bị giam cầm kia sinh ra một nữ nhi, Ngôn Cảnh Tắc thiếu chút nữa phản ứng không kịp. Hắn suy nghĩ trong chốc lát, mới ý thức được bọn họ nói Sở thị, là Sở Đình Lan.
Sở Đình Lan sinh một nữ nhi? Thật nhanh!
Thôi được rồi hình như cũng không nhanh lắm… Nàng và Bình Vương bị giam cùng nhau ba năm rồi.
Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên ý thức được, từ khi bắt Bình Vương lại, hắn chưa thấy qua người này bao giờ. Hắn cũng không muốn thấy.
Có rảnh thì cùng tướng quân nhà hắn chơi chơi các loại trò chơi nhỏ thật tốt, làm gì phải đi gặp cái tên muốn lấy mạng đệ đệ kia?
Vào ban đêm, Ngôn Cảnh Tắc đem chuyện Sở Đình Lan sinh nữ nhi nói cho Sở Đình Tu, lại nói tính toán của chính mình: “Ta cho người chọn một đôi vợ chồng họ Sở, không thể sinh dưỡng, nói bọn họ là bà con xa thân thích của ngươi, đứa nhỏ này giao cho bọn họ nuôi, tương lai lại đem nó quá kế đến Sở gia.”
Sở Đình Tu không nói chuyện, hôn hôn Ngôn Cảnh Tắc.
Một lát sau, hai người mới tách ra, Sở Đình Tu nói: “Ta muốn đi gặp Sở Đình Lan.”
Ba năm này, Sở Đình Tu vẫn luôn chưa gặp qua Sở Đình Lan, hiện tại…… Y tính toán đi gặp muội muội này một lần.
“Ta bồi ngươi đi.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Sở Đình Tu đáp ứng.
Bình Vương bị giam cầm ở Bình Vương phủ. Đương nhiên, không có khả năng toàn bộ Bình Vương phủ đều cho gã ở…… Lúc trước Ngôn Cảnh Tắ cũng chỉ vây lại hậu viện Bình Vương phủ, cho gã ở bên trong.
Bình Vương phủ này là Thái Hoàng Thái Hậu quá cố ban cho Bình Vương, vốn cũng không lớn, hậu viện càng nhỏ…… Ba năm này phạm vi hoạt động của Bình Vương cũng rất nhỏ.
Ngôn Cảnh Tắc đối với gã cũng không tốt, nhưng nói thật cũng không quá bạc đãi, ít nhất bên trong các loại đồ dùng sinh hoạt cơ bản không thiếu. Nhưng bọn gã không thể liên hệ người bên ngoài, hoàn toàn không thể. Cho nên ba năm nay, Bình Vương đối với chuyện bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả.
Lúc này, đúng là giờ cơm chiều, người phụ trách trông coi đưa tới một thùng cơm, hai thùng đồ ăn. Cơm là gạo bình thường nấu, bởi vì tuốt hạt không sạch sẽ, có hơi ố vàng. Hai thùng đồ ăn kia, một thùng là thịt heo hầm cải trắng, một thùng dưa muối hầm đậu hủ.
Đối với gia đình bình thường mà nói, thức ăn này rất không tồi rồi, nhưng đối với Bình Vương thì…
“Lại chỉ có chút xíu thịt như vậy, còn lại là thịt heo!” Bình Vương tức giận bất bình mà nói, cầm chén đũa, dẫn đầu lựa chọn.
Cùng gã bị giam cầm tổng cộng tám người, ngoại trừ Sở Đình Lan và hai trắc phi của gã, còn có năm hạ nhân trung thành và tận tâm của gã. Đương nhiên các hạ nhân này hiện tại còn trung tâm hay không, đã không ai biết.
Ít nhất, hai trắc phi trước kia đối với gã vô cùng ôn nhu, hiện tại rất không thích gã. Thậm chí ngay cả Sở Đình Lan nguyện ý vì gã tìm chết cũng hận gã.
Sở Đình Lan sao có thể không hận?
Nàng mới vừa sinh hài tử, nằm trong phòng của mình cả người vô lực, kết quả Bình Vương nói đen đủi, nhìn cũng không tới nhìn nàng, còn không ai chiếu cố nàng.
Còn có động tĩnh bên ngoài… Bình Vương khẳng định lại như bình thường, chọn hết thức ăn ngon trước, sau đó lại bị người ta phân đoạt, chờ cuối cùng đến được tay nàng… Ăn no khẳng định có thể ăn no, nhưng tuyệt đối không thấy được miếng thịt.
Nàng vừa mới sinh sản xong, thế nhưng cả thịt cũng ăn không được.
Đổi lại là trước kia, Sở Đình Lan tuyệt đối không thể tưởng được mình phải gặp cuộc sống như vậy.
Nàng nghe mẫu thân nói qua bắc địa cuộc sống gian khổ, nhưng nàng từ khi có ký ức đến nay đã sống ở kinh thành, cẩm y ngọc thực cái gì cũng không thiếu, thức ăn như vậy đừng nói ăn, đặt cũng sẽ không đặt trước mặt nàng!
Càng đừng nói nàng còn không thể ra khỏi viện này.
Thời điểm vừa mới vào đây, Sở Đình Lan còn chìm đắm trong tự mình cảm động, cảm thấy mình thật vĩ đại, nhưng không bao lâu liền hối hận, nhưng hối hận thì có ích lợi gì?
Nàng vào được, nhưng ra không được!
Ở chỗ này, nàng là người đến sau, còn bị người ta bài xích, thậm chí ngay cả Bình Vương cũng không thích nàng, cảm thấy nàng ngu. Nàng luôn bị khi dễ, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lấy lòng Bình Vương, đi theo Bình Vương sinh hoạt. Mà không, nàng có hài tử.
Kết quả nàng trăm cay ngàn đắng sinh hài tử, Bình Vương thế nhưng còn không để trong lòng!
Sở Đình Lan nghĩ đến đây, đôi mắt đau xót, liền rơi lệ. Nàng hiện tại, thật sự rất hối hận.
Lúc trước Lý quân sư và ca ca nàng nói không sai, Bình Vương xác thật là cố ý lừa nàng…… Bình Vương căn bản không yêu nàng. Mà nàng vì Bình Vương đi ám sát bệ hạ, càng là quá ngốc.
Sớm biết như thế, nàng nên nghe ca nàng, gả cho người ca nàng muốn.
Kỳ thật, sau đó ca nàng không cho nàng tiến cung có lẽ là bởi vì đã biết chuyện nàng và Bình Vương, sợ nàng bị trách tội……
Nàng nếu ngoan ngoãn, nói không chừng còn có thể làm Hoàng Hậu.
Từ khi Sở Đình Tu hồi kinh, Sở Đình Lan liền trở thành nữ hài chưa lập gia đình được chú ý nhất kinh thành… Nàng vẫn luôn cảm thấy, người nàng sẽ gặp trong tương lai luôn sẽ tốt hơn những người hiện tại.
Nghĩ đến bộ dáng Ngôn Cảnh Tắc đã từng kinh hồng thoáng nhìn, Sở Đình Lan càng thương tâm.
Cũng chính là việc này, bên ngoài đột nhiên xuất hiện một ít âm thanh ồn ào, theo sát, tiếng Bình Vương bỗng nhiên vang lên: “Hoàng huynh, cầu ngài tha cho ta! Hoàng huynh!”
Tiếng nói Bình Vương thật sự quá vang dội, đứa bé bên người Sở Đình Lan bừng tỉnh, lập tức liền khóc lớn lên. Sở Đình Lan lại không rảnh lo cho nữ nhi của mình.
Bệ hạ tới?!
Bệ hạ tới, nàng có cơ hội đi ra ngoài không?
Ba năm nay, Sở Đình Lan vẫn luôn không biết tin tức bên ngoài, nhưng thời điểm Bình Vương nói chuyện với nàng, đã từng nói qua ca ca nàng, nói ca ca nàng quyền thần như vậy, sớm hay muộn cũng bị hoàng đế giết, còn nói nàng ngu, nói hành vi của nàng chính là thọc dao nhỏ cho ca nàng, làm ca nàng chết càng nhanh hơn.
Đạo lý này nàng cũng biết, nàng cảm thấy ca ca hơn phân nửa là không có kết cục tốt.
Nhưng cho dù bệ hạ có kiêng kị giết ca nàng thì thôi, nhưng nếu xét tình huống ca nàng vì bệ hạ cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, có phải nên bồi thường nàng một chút không?
Sở Đình Lan không quan tâm mà từ trên giường trèo xuống, xông ra ngoài.
“Bệ hạ……” Sở Đình Lan chạy ra bên ngoài, đang muốn khóc lóc kể lể, kết quả trước tiên nhìn thấy thế mà không phải Ngôn Cảnh Tắc, mà là Sở Đình Tu.
Ca ca nàng bị Bình Vương cả ngày mắng, nói y như chó của Ngôn Cảnh Tắc, cuối cùng sẽ bị Ngôn Cảnh Tắc giết hầm thịt thôi, hiện tại êm đẹp đứng trước mặt nàng, trên quần áo còn thêu long văn.
Ba năm qua đi, nàng già hơn rất nhiều, nhưng ca ca nàng lại không có biến hóa gì, còn trắng hơn một chút, nhìn càng anh tuấn.
Đương nhiên, người dẫn nhân chú mục nhất vẫn là Ngôn Cảnh Tắc. Hắn đứng phía sau Sở Đình Tu, cười như không cười mà nhìn Bình Vương, dường như Bình Vương quỳ trước mặt hắn chỉ là một con chó con mèo không cần chú ý.
Bình Vương bị giam cầm, béo lên rất nhiều, nói gã là con chó con mèo đều là cất nhắc gã, gã chính là một con heo.
Sở Đình Lan càng hối hận, khóc lóc quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, cầu ngài tha ta! Bệ hạ!”
Nàng trong lòng ghét bỏ Bình Vương, nhưng lời nói lại giống Bình Vương như đúc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.