Chương 124: PN2: Còn tiền
Quyết Tuyệt
25/09/2021
Ngôn Cảnh Tắc xác thật không muốn Tề Thịnh, tiền hắn đủ tiêu, thậm chí xài như thế nào cũng xài không hết, muốn nhiều hơn một ít có ý nghĩa gì?
Kỳ thật hắn cũng không hiểu, cha Ngôn làm gì một hai phải có đứa nhỏ họ Ngôn kế thừa gia nghiệp. Nhưng ý tưởng cha Ngôn mẹ Ngôn hắn cũng không thay đổi được.
Hiện tại, hắn một chút cũng không ngại cha mình đem công ty cho chị, còn hắn, hắn muốn ở bên Giản Vân Tu.
Gần đây Giản Vân Tu lại ra album, hắn đang ra sức hỗ trợ tuyên truyền.
Tỷ như lúc này, hắn liền đem ảnh chụp Giản Vân Tu ở tiệc mừng thọ đàn dương cầm đăng lên.
Không hề ngoại lệ, lại là một trận ngao ngao kêu gào: “Vân Tu càng ngày càng soái!”
“Ngôn tổng, kỹ thuật chụp hình của anh một chút cũng không tăng lên!”
“Cảm ơn Ngôn tổng! Lại giúp Vân Tu buôn bán!”
……
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, Giản Vân Tu tham gia tiệc mừng thọ Ngôn Quốc Tề, cùng người Ngôn gia ngồi ở cùng nhau còn lên hot search.
“Không nghĩ tới Ngôn gia thế mà thật sự tiếp thu Giản Vân Tu……”
“Trước đó đã biết Giản Vân Tu được ma ma Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận rồi, không nghĩ tới hiện tại cả ba ba Ngôn Cảnh Tắc cũng tiếp thu cậu ấy.”
“Giản Vân Tu thật sự rất lợi hại!”
“Kỳ thật cũng không phải Giản Vân Tu lợi hại, là Ngôn Cảnh Tắc lợi hại, nghe nói là Ngôn Cảnh Tắc bảo vệ Giản Vân Tu, bảo vệ vô cùng, Ngôn Quốc Tề không có biện pháp nào mới đáp ứng.”
“Cũng đúng, chung quy cũng không thể không cần đứa con trai này……”
“Ông xã tui sao so chỗ nào cũng kém Ngôn Cảnh Tắc hết vậy!”
……
Album Giản Vân Tu không hề ngoại lệ, bán rất khá.
Mà chờ Giản Vân Tu nhận được tiền, y chia làm ba phần như cũ.
75% cấp cho Ngôn Cảnh Tắc, 5% đặt ở tài khoản của mình, dùng để mua hàng online hoặc là ngẫu nhiên mua quà cho Ngôn Cảnh Tắc, dư lại 20% Giản Vân Tu đặt ở một tài khoản khác.
“Vân Tu, em đem toàn bộ tiền cho anh, không sợ anh cuốn gói bỏ chạy sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Anh sẽ không.” Giản Vân Tu chắc chắn.
Ngôn Cảnh Tắc vốn đang muốn tiếp tục hỏi “Nếu anh chạy thì sao”, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Giản Vân Tu nghiêm túc, lại không dám hỏi.
Hắn nếu thật sự rời đi, Giản Vân Tu khẳng định chịu không nổi.
Ngôn Cảnh Tắc hôn đôi mắt Giản Vân Tu một cái: “Đúng vậy, anh sẽ không, nếu không có em, anh liền sống không nổi nữa!”
Giản Vân Tu cười gật gật đầu: “Em cũng vậy.”
Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt Giản Vân Tu, hận không thể đem người xoa vào trong thân thể mình mới thỏa.
Nhưng mà lần này Giản Vân Tu thế nhưng giãy giụa: “Từ từ!” y còn có việc phải làm mà!
Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em để dành đủ tiền, em muốn cho Giản gia.” Giản Vân Tu nói.
Giản Vân Tu từ khi bị đưa ra nước ngoài, liền đem sổ tiền Giản gia tiêu trên người y tất cả đều ghi sổ, còn đem số tiền mình tiêu khi còn nhỏ tính tính, cũng nhớ kĩ lại.
Y tính toán đem số tiền này, gấp ba lên đưa lại Giản gia — y không rành tính lạm phát linh tinh, liền dứt khoát trực tiếp gấp ba mà tính.
Trước kia y không có tiền, mấy năm nay tuy rằng có tiền, nhưng luôn muốn đem càng nhiều tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, cho nên hiện tại mới để dành đủ.
Chuyện Giản Vân Tu để dành tiền Ngôn Cảnh Tắc đã sớm biết, hiện tại nghe Giản Vân Tu nói như vậy, hắn đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền nói: “Ngày mai anh đưa em đi.”
Giản Vân Tu chỉ biết tài khoản của Giản lão gia tử, mà Giản lão gia tử đã sớm qua đời, phải trả tiền, còn phải chuyên môn đi qua một chuyến mới được.
Lại nói tiếp, mấy năm nay, Ngôn Cảnh Tắc còn gặp được cha Giản Vân Tu.
Mẹ Giản Vân Tu qua đời vào lúc sinh y, hai năm sau, cha Giản Vân Tu liền tái hôn, sau đó lại sinh một gái một trai, đại khái là vì như vậy nên ông mới không hề quan tâm Giản Vân Tu.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy hai bên không phản ứng lẫn nhau kỳ thật khá tốt, nhưng mà vài lần nhìn thấy Giản Khải Sơn kia, Giản Khải Sơn thế nhưng một bộ dáng không muốn nhìn mặt hắn, thậm chí ban đầu không ai biết hắn có thể kiếm tiền, Giản Khải Sơn còn từng chạy tới chỉ trích hắn.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy khá buồn cười, không phản ứng ông ta, sau đó Giản Khải Sơn liền càng tức giận hơn……
Lần này cần đi Giản gia đưa tiền, Ngôn Cảnh Tắc trước tiên tìm người liên hệ một chút, xác định một thời gian cố định, lúc này mới xuất phát.
Những năm trước, nhà xưởng chế dược cực kỳ kiếm tiền, nhưng hiện tại giá cả các loại dược phẩm dần dần trong suốt hóa, người mở công ty chế dược lại càng ngày càng nhiều, dược phẩm kiếm tiền cũng không nhiều như vậy nữa, Giản gia cũng không hiển hách như trước kia..
Đương nhiên, Giản gia vẫn rất có tiền.
Giản gia ở cũng là biệt thự, Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu từ trên xe xuống liền thấy được hoa viên được tỉ mỉ tu bổ, còn có một chàng trai trẻ tuổi chờ trước cửa.
Nhìn thấy bọn họ, chàng trai trẻ này rõ ràng có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn nặn ra tươi cười, mời Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu đi vào, còn cùng Giản Vân Tu chào hỏi: “Ca, anh nhiều năm như vậy không trở về, cha vẫn luôn nhớ thương anh.”
Giản Vân Tu không nói chuyện, chỉ nắm lấy tay Ngôn Cảnh Tắc.
“Lôi lôi kéo kéo, ra cái bộ dáng gì?” Giản Khải Sơn từ trong phòng ra tới, bất mãn mà nói, nhíu mày nhìn Giản Vân Tu và Ngôn Cảnh Tắc dắt tay bên nhau.
“Tôi cảm thấy bọn tôi như vậy rất ra dáng.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Khải Sơn cũng không để râu, bằng không nhất định thổi râu trừng mắt.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn nhìn Giản Khải Sơn, lại thấy được người phía sau Giản Khải Sơn, xem như đoán được ý tưởng người Giản gia.
Giản Khải Sơn phỏng chừng vẫn là muốn nhận con trai, bằng không cũng sẽ không ở trước mặt hắn một bộ dáng trưởng bối, còn những người khác, thời điểm nhìn hắn đều rất nhiệt tình, với Giản Vân Tu liền rõ ràng không chào đón.
Chuyện này cũng bình thường, ai sẽ muốn nhiều thêm một người trở về phân gia sản chứ.
“Cậu nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?” Giản Khải Sơn phẫn nộ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, nếu không phải thân phận Ngôn Cảnh Tắc làm ông có điều cố kỵ, ông cũng muốn chỉ trích Ngôn Cảnh Tắc không có gia giáo.
“Không phải trưởng bối.” Giản Vân Tu đột nhiên nói: “Ông không phải trưởng bối của Ngôn Cảnh Tắc.”
Giản Khải Sơn sửng sốt: “Con có ý gì?”
“Tôi là tới trả tiền, phí nuôi nấng nhà các người trước kia nuôi nấng tôi, tôi đều ghi sổ lại, gấp ba lên trả cho các người.” Giản Vân Tu nói, liền lấy ra một tập sổ sách, một tờ chi phiếu, đưa cho Giản Khải Sơn: “Tiền này trả cho các người, về sau chúng ta không còn quan hệ nữa.”
“Cái gì mà chúng ta không còn quan hệ? Tao là cha mày!” Giản Khải Sơn nổi giận.
Giản Vân Tu nhìn ông, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.
Từ nhỏ y liền không cảm thụ qua tình thương của cha, y thậm chí không ở,cùng cha mà cùng ông bà nội, nhưng ông bà nội lúc đó còn mải làm việc, không thường xuyên về nhà cũ, cũng liền mặc kệ y.
Ngẫu nhiên mọi người đều về nhà cũ, cha y cũng trở về…… Người đàn ông này luôn là cùng mẹ kế và hai đứa nhỏ thân cận, y thì ngay cả học lớp mấy cũng nói không nên lời.
Bất quá, lúc ấy y cũng không cảm thấy có vấn đề gì, khi đó bọn họ trên tiền tài đối với y rất hào phóng, y lại ở nhà cũ, cho nên ở bên ngoài không ai dám khinh thường y.
Sau đó tính hướng y bị người trong nhà biết, cha y trực tiếp đưa y đi trị liệu giật điện.
Lúc ấy suýt chút nữa y đã chết.
Sau đó ông y đưa y ra nước ngoài, cha y còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với y, nói bọn họ không còn quan hệ gì.
Sau đó, cha y xác thực không còn liên hệ y nữa.
Bất quá y cảm thấy, nếu muốn đoạn tuyệt quan hệ, khẳng định phải trả tiền: “Ông trước đó có nói qua muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi…… Nhưng tôi không thể tiêu không nhiều tiền của ông như vậy.”
“Mày cút ra ngoài cho tao!” Giản Khải Sơn nổi trận lôi đình.
Giản Vân Tu một chút cũng không thèm để ý thái độ của ông: “Tôi đi ngay đây.”
Y đi ra ngoài, khi tới gần cửa liền đem chi phiếu và sổ sách Giản Khải Sơn không thu đặt trên ngăn tủ.
Buông hai thứ này ra, y thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Ngôn Cảnh Tắc liền cười rộ lên.
Ngôn Cảnh Tắc cũng cười, hắn giữ chặt Giản Vân Tu một phen, liền vào xe: “Chúng ta nhanh đi thôi!”
Bằng không chờ lát nữa, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì đó!
Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu nhanh chóng rời đi.
Phía sau bọn họ, Giản Khải Sơn nhìn giấy tờ và chi phiếu, nhìn vợ mình giận tím mặt: “Mấy năm nay bà không cho Vân Tu tiền sao? Cha không phải để lại nhà với tiền cho Vân Tu à? Bà cũng chưa cho nó?”
“Tôi cũng không liên hệ được với nó, ông làm cha còn không cho, còn muốn tôi đi cho à?”
“Lúc trước nó còn đi học! Bà cũng không biết tạo cái tài khoản để chuyển tiền cho bí sao?”
“Sao ông không tự mình đi làm?”
……
Những tranh luận đó Ngôn Cảnh Tắc không biết.
Mặc kệ người Giản gia rốt cuộc sao lại thế này, về sau bọn họ không còn quan hệ.
Giản Vân Tu không cần bọn họ, có hắn là được!
“Ngôn Cảnh Tắc, về sau tiền của em toàn bộ cho anh hết.” Giản Vân Tu nghiêm túc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, lại nghĩ tới cái gì đó: “Từ từ em còn phải giữ lại một chút…… Có thể mua ít quà cho anh.”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc cười đáp ứng, không nói với Giản Vân Tu kỳ thật rất nhiều tài sản của hắn trên danh nghĩa đều của Giản Vân Tu.
Bọn họ sẽ cùng nhau già đi, phân chia lẫn nhau làm gì?
Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu sống đến thật sự hạnh phúc, cho nên hắn hoàn toàn quên mất Đổng Thanh Lâm, lúc đột nhiên nhớ tới hỏi người khác mới biết được Đổng Thanh Lâm thật sự điên rồi.
Kỳ thật ngay từ đầu Đổng Thanh Lâm tuy trạng thái tinh thần không tốt, nhưng không phải thật sự điên, thẳng đến một ngày nào đó, hắn ta đột nhiên hỏi người khác có phải có một chiếc máy bay rơi xuống hay không.
Người khác nói cho hắn ta không có việc này, hắn ta kiểu gì cũng không tin, sau đó không biết vì sao liền thật sự điên rồi.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết nên nói cái gì.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, người này quá tàn nhẫn.
Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, hai người nguyên chủ và Giản Vân Tu cùng lên một chiếc máy bay là do Đổng Thanh Lâm sắp đặt?
Đổng Thanh Lâm đời trước biết máy bay này sẽ gặp rủi ro, liền nghĩ cách lừa bọn họ lên máy bay… Vé máy bay của nguyên chủ cũng là hắn ta mua.
Nhưng hiện tại, hết thảy đều thay đổi.
Máy bay kia được hắn nhắc nhở, trước thời gian kiểm tra ra vấn đề, mà hắn và Giản Vân Tu cũng nắm tay cùng nhau, mãi cho đến già.
Kỳ thật hắn cũng không hiểu, cha Ngôn làm gì một hai phải có đứa nhỏ họ Ngôn kế thừa gia nghiệp. Nhưng ý tưởng cha Ngôn mẹ Ngôn hắn cũng không thay đổi được.
Hiện tại, hắn một chút cũng không ngại cha mình đem công ty cho chị, còn hắn, hắn muốn ở bên Giản Vân Tu.
Gần đây Giản Vân Tu lại ra album, hắn đang ra sức hỗ trợ tuyên truyền.
Tỷ như lúc này, hắn liền đem ảnh chụp Giản Vân Tu ở tiệc mừng thọ đàn dương cầm đăng lên.
Không hề ngoại lệ, lại là một trận ngao ngao kêu gào: “Vân Tu càng ngày càng soái!”
“Ngôn tổng, kỹ thuật chụp hình của anh một chút cũng không tăng lên!”
“Cảm ơn Ngôn tổng! Lại giúp Vân Tu buôn bán!”
……
Mọi người ngươi một lời ta một ngữ, Giản Vân Tu tham gia tiệc mừng thọ Ngôn Quốc Tề, cùng người Ngôn gia ngồi ở cùng nhau còn lên hot search.
“Không nghĩ tới Ngôn gia thế mà thật sự tiếp thu Giản Vân Tu……”
“Trước đó đã biết Giản Vân Tu được ma ma Ngôn Cảnh Tắc tiếp nhận rồi, không nghĩ tới hiện tại cả ba ba Ngôn Cảnh Tắc cũng tiếp thu cậu ấy.”
“Giản Vân Tu thật sự rất lợi hại!”
“Kỳ thật cũng không phải Giản Vân Tu lợi hại, là Ngôn Cảnh Tắc lợi hại, nghe nói là Ngôn Cảnh Tắc bảo vệ Giản Vân Tu, bảo vệ vô cùng, Ngôn Quốc Tề không có biện pháp nào mới đáp ứng.”
“Cũng đúng, chung quy cũng không thể không cần đứa con trai này……”
“Ông xã tui sao so chỗ nào cũng kém Ngôn Cảnh Tắc hết vậy!”
……
Album Giản Vân Tu không hề ngoại lệ, bán rất khá.
Mà chờ Giản Vân Tu nhận được tiền, y chia làm ba phần như cũ.
75% cấp cho Ngôn Cảnh Tắc, 5% đặt ở tài khoản của mình, dùng để mua hàng online hoặc là ngẫu nhiên mua quà cho Ngôn Cảnh Tắc, dư lại 20% Giản Vân Tu đặt ở một tài khoản khác.
“Vân Tu, em đem toàn bộ tiền cho anh, không sợ anh cuốn gói bỏ chạy sao?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Anh sẽ không.” Giản Vân Tu chắc chắn.
Ngôn Cảnh Tắc vốn đang muốn tiếp tục hỏi “Nếu anh chạy thì sao”, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Giản Vân Tu nghiêm túc, lại không dám hỏi.
Hắn nếu thật sự rời đi, Giản Vân Tu khẳng định chịu không nổi.
Ngôn Cảnh Tắc hôn đôi mắt Giản Vân Tu một cái: “Đúng vậy, anh sẽ không, nếu không có em, anh liền sống không nổi nữa!”
Giản Vân Tu cười gật gật đầu: “Em cũng vậy.”
Ngôn Cảnh Tắc ôm chặt Giản Vân Tu, hận không thể đem người xoa vào trong thân thể mình mới thỏa.
Nhưng mà lần này Giản Vân Tu thế nhưng giãy giụa: “Từ từ!” y còn có việc phải làm mà!
Ngôn Cảnh Tắc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em để dành đủ tiền, em muốn cho Giản gia.” Giản Vân Tu nói.
Giản Vân Tu từ khi bị đưa ra nước ngoài, liền đem sổ tiền Giản gia tiêu trên người y tất cả đều ghi sổ, còn đem số tiền mình tiêu khi còn nhỏ tính tính, cũng nhớ kĩ lại.
Y tính toán đem số tiền này, gấp ba lên đưa lại Giản gia — y không rành tính lạm phát linh tinh, liền dứt khoát trực tiếp gấp ba mà tính.
Trước kia y không có tiền, mấy năm nay tuy rằng có tiền, nhưng luôn muốn đem càng nhiều tiền cho Ngôn Cảnh Tắc, cho nên hiện tại mới để dành đủ.
Chuyện Giản Vân Tu để dành tiền Ngôn Cảnh Tắc đã sớm biết, hiện tại nghe Giản Vân Tu nói như vậy, hắn đầu tiên là ngẩn người, sau đó liền nói: “Ngày mai anh đưa em đi.”
Giản Vân Tu chỉ biết tài khoản của Giản lão gia tử, mà Giản lão gia tử đã sớm qua đời, phải trả tiền, còn phải chuyên môn đi qua một chuyến mới được.
Lại nói tiếp, mấy năm nay, Ngôn Cảnh Tắc còn gặp được cha Giản Vân Tu.
Mẹ Giản Vân Tu qua đời vào lúc sinh y, hai năm sau, cha Giản Vân Tu liền tái hôn, sau đó lại sinh một gái một trai, đại khái là vì như vậy nên ông mới không hề quan tâm Giản Vân Tu.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy hai bên không phản ứng lẫn nhau kỳ thật khá tốt, nhưng mà vài lần nhìn thấy Giản Khải Sơn kia, Giản Khải Sơn thế nhưng một bộ dáng không muốn nhìn mặt hắn, thậm chí ban đầu không ai biết hắn có thể kiếm tiền, Giản Khải Sơn còn từng chạy tới chỉ trích hắn.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy khá buồn cười, không phản ứng ông ta, sau đó Giản Khải Sơn liền càng tức giận hơn……
Lần này cần đi Giản gia đưa tiền, Ngôn Cảnh Tắc trước tiên tìm người liên hệ một chút, xác định một thời gian cố định, lúc này mới xuất phát.
Những năm trước, nhà xưởng chế dược cực kỳ kiếm tiền, nhưng hiện tại giá cả các loại dược phẩm dần dần trong suốt hóa, người mở công ty chế dược lại càng ngày càng nhiều, dược phẩm kiếm tiền cũng không nhiều như vậy nữa, Giản gia cũng không hiển hách như trước kia..
Đương nhiên, Giản gia vẫn rất có tiền.
Giản gia ở cũng là biệt thự, Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu từ trên xe xuống liền thấy được hoa viên được tỉ mỉ tu bổ, còn có một chàng trai trẻ tuổi chờ trước cửa.
Nhìn thấy bọn họ, chàng trai trẻ này rõ ràng có chút không vui, nhưng trên mặt vẫn nặn ra tươi cười, mời Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu đi vào, còn cùng Giản Vân Tu chào hỏi: “Ca, anh nhiều năm như vậy không trở về, cha vẫn luôn nhớ thương anh.”
Giản Vân Tu không nói chuyện, chỉ nắm lấy tay Ngôn Cảnh Tắc.
“Lôi lôi kéo kéo, ra cái bộ dáng gì?” Giản Khải Sơn từ trong phòng ra tới, bất mãn mà nói, nhíu mày nhìn Giản Vân Tu và Ngôn Cảnh Tắc dắt tay bên nhau.
“Tôi cảm thấy bọn tôi như vậy rất ra dáng.” Ngôn Cảnh Tắc nói.
Giản Khải Sơn cũng không để râu, bằng không nhất định thổi râu trừng mắt.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn nhìn Giản Khải Sơn, lại thấy được người phía sau Giản Khải Sơn, xem như đoán được ý tưởng người Giản gia.
Giản Khải Sơn phỏng chừng vẫn là muốn nhận con trai, bằng không cũng sẽ không ở trước mặt hắn một bộ dáng trưởng bối, còn những người khác, thời điểm nhìn hắn đều rất nhiệt tình, với Giản Vân Tu liền rõ ràng không chào đón.
Chuyện này cũng bình thường, ai sẽ muốn nhiều thêm một người trở về phân gia sản chứ.
“Cậu nói chuyện với trưởng bối như vậy sao?” Giản Khải Sơn phẫn nộ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, nếu không phải thân phận Ngôn Cảnh Tắc làm ông có điều cố kỵ, ông cũng muốn chỉ trích Ngôn Cảnh Tắc không có gia giáo.
“Không phải trưởng bối.” Giản Vân Tu đột nhiên nói: “Ông không phải trưởng bối của Ngôn Cảnh Tắc.”
Giản Khải Sơn sửng sốt: “Con có ý gì?”
“Tôi là tới trả tiền, phí nuôi nấng nhà các người trước kia nuôi nấng tôi, tôi đều ghi sổ lại, gấp ba lên trả cho các người.” Giản Vân Tu nói, liền lấy ra một tập sổ sách, một tờ chi phiếu, đưa cho Giản Khải Sơn: “Tiền này trả cho các người, về sau chúng ta không còn quan hệ nữa.”
“Cái gì mà chúng ta không còn quan hệ? Tao là cha mày!” Giản Khải Sơn nổi giận.
Giản Vân Tu nhìn ông, trên mặt một chút biểu cảm cũng không có.
Từ nhỏ y liền không cảm thụ qua tình thương của cha, y thậm chí không ở,cùng cha mà cùng ông bà nội, nhưng ông bà nội lúc đó còn mải làm việc, không thường xuyên về nhà cũ, cũng liền mặc kệ y.
Ngẫu nhiên mọi người đều về nhà cũ, cha y cũng trở về…… Người đàn ông này luôn là cùng mẹ kế và hai đứa nhỏ thân cận, y thì ngay cả học lớp mấy cũng nói không nên lời.
Bất quá, lúc ấy y cũng không cảm thấy có vấn đề gì, khi đó bọn họ trên tiền tài đối với y rất hào phóng, y lại ở nhà cũ, cho nên ở bên ngoài không ai dám khinh thường y.
Sau đó tính hướng y bị người trong nhà biết, cha y trực tiếp đưa y đi trị liệu giật điện.
Lúc ấy suýt chút nữa y đã chết.
Sau đó ông y đưa y ra nước ngoài, cha y còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với y, nói bọn họ không còn quan hệ gì.
Sau đó, cha y xác thực không còn liên hệ y nữa.
Bất quá y cảm thấy, nếu muốn đoạn tuyệt quan hệ, khẳng định phải trả tiền: “Ông trước đó có nói qua muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi…… Nhưng tôi không thể tiêu không nhiều tiền của ông như vậy.”
“Mày cút ra ngoài cho tao!” Giản Khải Sơn nổi trận lôi đình.
Giản Vân Tu một chút cũng không thèm để ý thái độ của ông: “Tôi đi ngay đây.”
Y đi ra ngoài, khi tới gần cửa liền đem chi phiếu và sổ sách Giản Khải Sơn không thu đặt trên ngăn tủ.
Buông hai thứ này ra, y thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn Ngôn Cảnh Tắc liền cười rộ lên.
Ngôn Cảnh Tắc cũng cười, hắn giữ chặt Giản Vân Tu một phen, liền vào xe: “Chúng ta nhanh đi thôi!”
Bằng không chờ lát nữa, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì đó!
Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu nhanh chóng rời đi.
Phía sau bọn họ, Giản Khải Sơn nhìn giấy tờ và chi phiếu, nhìn vợ mình giận tím mặt: “Mấy năm nay bà không cho Vân Tu tiền sao? Cha không phải để lại nhà với tiền cho Vân Tu à? Bà cũng chưa cho nó?”
“Tôi cũng không liên hệ được với nó, ông làm cha còn không cho, còn muốn tôi đi cho à?”
“Lúc trước nó còn đi học! Bà cũng không biết tạo cái tài khoản để chuyển tiền cho bí sao?”
“Sao ông không tự mình đi làm?”
……
Những tranh luận đó Ngôn Cảnh Tắc không biết.
Mặc kệ người Giản gia rốt cuộc sao lại thế này, về sau bọn họ không còn quan hệ.
Giản Vân Tu không cần bọn họ, có hắn là được!
“Ngôn Cảnh Tắc, về sau tiền của em toàn bộ cho anh hết.” Giản Vân Tu nghiêm túc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc, lại nghĩ tới cái gì đó: “Từ từ em còn phải giữ lại một chút…… Có thể mua ít quà cho anh.”
“Được.” Ngôn Cảnh Tắc cười đáp ứng, không nói với Giản Vân Tu kỳ thật rất nhiều tài sản của hắn trên danh nghĩa đều của Giản Vân Tu.
Bọn họ sẽ cùng nhau già đi, phân chia lẫn nhau làm gì?
Ngôn Cảnh Tắc và Giản Vân Tu sống đến thật sự hạnh phúc, cho nên hắn hoàn toàn quên mất Đổng Thanh Lâm, lúc đột nhiên nhớ tới hỏi người khác mới biết được Đổng Thanh Lâm thật sự điên rồi.
Kỳ thật ngay từ đầu Đổng Thanh Lâm tuy trạng thái tinh thần không tốt, nhưng không phải thật sự điên, thẳng đến một ngày nào đó, hắn ta đột nhiên hỏi người khác có phải có một chiếc máy bay rơi xuống hay không.
Người khác nói cho hắn ta không có việc này, hắn ta kiểu gì cũng không tin, sau đó không biết vì sao liền thật sự điên rồi.
Ngôn Cảnh Tắc cũng không biết nên nói cái gì.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, người này quá tàn nhẫn.
Ở quỹ đạo lịch sử nguyên bản, hai người nguyên chủ và Giản Vân Tu cùng lên một chiếc máy bay là do Đổng Thanh Lâm sắp đặt?
Đổng Thanh Lâm đời trước biết máy bay này sẽ gặp rủi ro, liền nghĩ cách lừa bọn họ lên máy bay… Vé máy bay của nguyên chủ cũng là hắn ta mua.
Nhưng hiện tại, hết thảy đều thay đổi.
Máy bay kia được hắn nhắc nhở, trước thời gian kiểm tra ra vấn đề, mà hắn và Giản Vân Tu cũng nắm tay cùng nhau, mãi cho đến già.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.