Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 150: PN2: Vào Kinh

Quyết Tuyệt

25/09/2021

Ngôn Cảnh Tắc không có gì ngoài ý muốn khảo qua thi hương.

Lúc này hắn ở phương nam đã rất có danh khí, được công nhận là tài tử, cũng bởi vậy nên quan chủ khảo không chút nào ngoài ý muốn điểm hắn làm Giải Nguyên.

Vệ Lăng Tu không khảo qua thi hương, y rốt cuộc vẫn có chỗ khiếm khuyết.

Sau khi thi hương, Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu ở phủ thành ở một đoạn thời gian, cùng các cử nhân khác tham thảo học vấn, lại học được không ít thứ.

Mười lăm tháng chín này, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu chuẩn bị lên kinh, tham gia mùa xuân thi hội sang năm, thuận tiện cũng xử lý thỏa đáng chuyện Vệ Lăng Tu quá kế đến Chu gia — học chính làm ba năm, Chu Tùng đã trở về kinh thành trước bọn họ một bước.

Nguyên bản, Ngôn Cảnh Tắc muốn trễ chút mới vào kinh. Vệ Lăng Tu còn chưa thi đậu cử nhân, thi hương lại cần thiết phải tham gia ở nguyên quán, nếu hắn khảo được tiến sĩ ở kinh thành làm quan, tương lai Vệ Lăng Tu về quê tham gia thi hương, bọn họ phải tách ra hồi lâu.

Nhưng Chu Tùng nói, bởi vì Chu gia nguyên quán liền ở cạnh kinh thành, chỉ cần đem việc Vệ Lăng Tu quá kế làm cho thỏa đáng, Vệ Lăng Tu về sau liền có thể ở gần kinh thành tham gia khoa khảo.

Biết được việc này, Ngôn Cảnh Tắc liền mang theo Vệ Lăng Tu ra bắc.

Thời điểm bọn họ xuất phát là tháng chín.

Giang Nam tháng chín tuy nói trời đã lạnh xuống, nhưng kỳ thật khí hậu đúng là thích hợp, đặc biệt sảng khoái, nhưng một đường ra bắc, tình huống liền bất đồng.

Bọn họ ra bắc là cùng đường với các cử nhân khác, đại bộ phận thời điểm ngồi thuyền, có vài địa phương mướn xe, mà càng về hướng bắc, thời tiết càng lạnh.

“Thiên khí túc thanh, phồn sương phi phi, côn kê thần minh, hồng nhạn nam phi*……” một cử nhân ngồi ở đầu thuyền, đối diện bờ sông ngâm một câu thơ, nhưng vừa nói xong hắn ta liền đánh hắt xì một cái, lập tức quấn chặt quần áo trốn vào trong khoang thuyền.

(*Thời tiết quét sạch, phồn sương tầm tã, côn gà thần minh, hồng nhạn bay về phía nam)

Trên thuyền gió lớn, Vệ Lăng Tu bị gió thổi qua cũng nghỉ ngơi ý niệm làm thơ.

Toàn bộ trên thuyền cũng chỉ có Ngôn Cảnh Tắc hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, hắn thậm chí còn hứng thú bừng bừng đi học lái thuyền như thế nào.

“Vệ huynh, Ngôn huynh thật sự là…… Không giống người thường!” Một cử nhân họ Vương nói với Vệ Lăng Tu.

Vương cử nhân này hơn ba mươi tuổi, tuổi không tính là lớn nhưng cũng không tính nhỏ, lớn lên rất là phúc hậu, bất quá một đường ra bắc, hắn ta liền càng ngày càng không phúc hậu.

“Ngôn huynh tự nhiên không giống thường nhân.” Lý tú tài…… Không, hiện tại hẳn là Lý cử nhân, hắn ta đối với Ngôn Cảnh Tắc là phi thường tôn sùng, mỗi ngày đều sẽ hướng người ta khích lệ Ngôn Cảnh Tắc, cũng thuận tiện nói cho người khác biết hắn ta và Ngôn Cảnh Tắc quan hệ rất tốt.

“Ngôn ca thân thể đặc biệt tốt.” Vệ Lăng Tu nghe người ta khích lệ Ngôn Cảnh Tắc, liền có điểm đắc ý.

Một đường này khiến người mệt mỏi, cử nhân đồng hành thậm chí có người nửa đường bị bệnh, chỉ có thể tìm một địa phương lưu lại dưỡng bệnh, Ngôn Cảnh Tắc thì không giống vậy…… Loại thời điểm này còn có tinh thần lăn lộn y!

Vệ Lăng Tu cảm thấy chính mình sắp tan thành từng mảnh.

Cũng may sắp đến kinh thành rồi!

Từ khi bắt đầu mùa đông, thời tiết kinh thành liền một ngày lạnh hơn một ngày.

Nhưng ở tửu lầu nào đó, không khí lại phi thường nhiệt liệt.

Mùa xuân sang năm là kỳ thi mùa xuân, trước mắt, cơ hồ những nơi hội tụ cử nhân tài hoa hơn người cả nước đều hội tụ đến kinh thành.

Mà trong những người này, nổi tiếng nhất là một cử nhân tên Thái Thiếu Chương.

Thái Thiếu Chương sinh ra ở đại gia tộc, lúc bảy tám tuổi đã làm ra một bài thơ làm người kinh ngạc cảm thán, lúc sau danh khí càng một năm so với một năm lớn hơn.

Gã trước đó cũng đã được tiểu tam nguyên, lại được Giải Nguyên, lần này lên kinh tham gia khoa khảo là hướng về phía hội nguyên và Trạng Nguyên mà đi!

Gần đây, gã ở kinh thành nổi bật vô song, tập thơ gã ra càng được vô số người truy phủng.

Ngày này Thái Thiếu Chương tham gia văn hội, lại làm ra một bài thơ, liền có người khen gã: “Thơ hay! Sang năm kỳ thi mùa xuân, Khổng Lâm huynh nhất định có thể kim bảng đề danh.”

Thái Thiếu Chương tự Khổng Lâm, lúc này hắn nghe được người khác khen tặng, trên mặt liền lộ ra rụt rè tươi cười.

Lại có người nói: “Khổng Lâm huynh có lẽ có thể lục nguyên cập đệ*.”

(*cập đệ là thi được tiến sĩ, lục nguyên là 6 giải đầu, như Tam nguyên là Trạng nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa với nhất nhì ba)

“Lục nguyên cập đệ gian nan cỡ nào, huynh đài xem trọng.” Thái Thiếu Chương nói, lời tuy là nói như vậy, trên mặt lại mang chút đắc ý.

Có người không quen nhìn bộ dáng này của Thái Thiếu Chương, đột nhiên nói: “Khổng Lâm huynh tuy rằng tài hoa hơn người, nhưng chỉ sợ so bất quá một người khác.”

Nghe được người này nói, mọi người đều tò mò lên, Thái Thiếu Chương lại nhíu mày lại.

Người kia nói: “Ta lên kinh đi thi có dừng lại ở vùng Giang Nam, biết được có một cử nhân tên là Ngôn Cảnh Tắc, có được khả năng đã gặp qua là không quên được, một bút chữ càng có thể so với đại gia tiền triều.”

Giang Nam cách kinh thành quá xa, Ngôn Cảnh Tắc tuy nói ở Giang Nam đã có chút danh khí, nhưng ở kinh thành người biết hắn cũng không nhiều.

“Nói là đã gặp qua là không quên được, rất nhiều người cũng chính là trong thời gian ngắn có thể nhớ kỹ vài thứ, qua đoạn thời gian liền quên, không coi là cái gì.” Thái Thiếu Chương nói.



Người đã gặp qua là không quên được đương nhiên là có, nhưng ở khoa cử không nhất định chiếm tiện nghi.

Bởi vì phần lớn người như vậy đều chỉ có thể trong thời gian ngắn nhớ kỹ, qua chút thời gian liền quên mất.

Chỉ là, tuy Thái Thiếu Chương nói như vậy, vẫn là có không ít người thổi phồng Ngôn Cảnh Tắc lên: “Ta cũng nghe qua tên người này rồi.”

“Nghe nói hắn trước kia không học vấn không nghề nghiệp, 18 tuổi mới bắt đầu đọc sách, không quá một năm được tiểu tam nguyên!”

“Ta xem qua chữ hắn rồi, thật sự là tự than thở không bằng.”

……

Cử nhân Giang Nam phần lớn đã nghe qua tên Ngôn Cảnh Tắc, phía trước không đề cập tới bất quá vì đều là người đọc sách, không muốn khen người khác mà thôi.

Nhưng hiện tại Thái Thiếu Chương nổi bật quá thịnh, liền có người nâng Ngôn Cảnh Tắc tới.

Thái Thiếu Chương căn bản không tin: “18 tuổi mới đọc sách biết chữ, một năm liền trúng tiểu tam nguyên? Thật là buồn cười!”

“Khổng Lâm huynh, nhân ngoại hữu nhân*.”

(*người giỏi có người giỏi hơn)

Thái Thiếu Chương nói: “Là mèo hay là hổ, chờ ta gặp qua hắn rồi nói!”

Ngôn Cảnh Tắc còn chưa nhập kinh đã có người nhớ thương hắn, nhưng hắn đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.

Bọn họ ở trên thuyền gió rất lớn, chung quy cứ cảm thấy lạnh, nhưng cuối cùng một đoạn đường ngồi xe liền ấm áp, chỉ là trên đường quá mức xóc nảy.

Ngôn Cảnh Tắc liền đem Vệ Lăng Tu ôm vào trong ngực, để Vệ Lăng Tu ngồi trên người mình, cũng dễ chịu một chút.

Hai người bọn họ đơn độc mướn một chiếc xe, chuyện này người khác vốn là không hiểu được, nhưng mà lúc trên đường hơi làm nghỉ ngơi, Vương cử nhân vội vàng lại đây, vén màn xe lên……

Ba người hai mặt nhìn nhau, Ngôn Cảnh Tắc bình tĩnh mà buông tay Vệ Lăng Tu ra, lại còn ôm Vệ Lăng Tu: “Vương huynh, có việc?”

Vương cử nhân xấu hổ cười: “Không có việc gì.” Hắn ta chính là đột nhiên nhớ không nổi nội dung trước kia xem qua trên một quyển sách, vì thế nghĩ đến hỏi Ngôn Cảnh Tắc một chút, không nghĩ tới thế mà gặp loại chuyện này.

Hắn ta đã nói một đường này, hai người Ngôn Cảnh Tắc và Vệ Lăng Tu tốt đến có hơi quá mức…… Thì ra là thế!

Vệ Lăng Tu đột nhiên bị người đụng phải, thời điểm xuống xe ngựa đi qua quán trà bên cạnh nghỉ ngơi rất không được tự nhiên, nhìn thấy Vương cử nhân che che dấu dấu mà nhìn mình càng xấu hổ hơn, cũng chỉ đi cùng Lý cử nhân nói chuyện.

Còn Ngôn Cảnh Tắc, hắn mượn phòng bếp của người mở quán trà, tính toán làm chút thức ăn.

Trong phòng bếp truyền đến mùi hương mê người, có thể nhìn thấy Ngôn Cảnh Tắc ở bên trong nấu cơm…… Vương cử nhân tiến đến bên cạnh Vệ Lăng Tu hỏi: “Vệ huynh, ngươi là làm sao thảo cho Ngôn huynh vui?”

Sắc mặt Vệ Lăng Tu biến đổi.

Vương cử nhân lại nói: “Không biết Ngôn huynh có nhìn trúng ta không nữa……”

Vệ Lăng Tu một chân dẫm lên chân Vương cử nhân.

Ngôn Cảnh Tắc mới chướng mắt cái tên mập mạp này á!

Lý cử nhân nghe được Vương cử nhân nói: “……” Vương huynh, trước khi ngươi nói lời, tốt nhất là soi gương trước.

“Vệ huynh thứ tội…… Ta đây không phải hy vọng có thể cùng Ngôn huynh ngày đêm tham thảo học vấn sao……” Vương cử nhân nói, nếu bên cạnh hắn ta có người có thể tùy thời giải đáp vấn đề cho hắn ta thì tốt rồi, hắn ta nguyện ý bán đứng thân thể của mình!

Vệ Lăng Tu tăng thêm lực đạo dưới chân.

Vương cử nhân: “……” Hắn ta sai rồi!

Vương cử nhân xác thật sai rồi.

Một đường trước đó, hắn ta tìm Ngôn Cảnh Tắc hỏi chuyện, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn hỏi gì đáp nấy, nhưng sau từ ngày ấy, Ngôn Cảnh Tắc không để ý tới hắn ta nữa.

Không nghĩ tới Ngôn Cảnh Tắc khổ người lớn như vậy thế mà sợ vợ!

Vương cử nhân ưu thương cực kỳ.

Mọi người tới kinh thành liền tách ra.

Những cử nhân gia cảnh bất đồng, có tiền có thể ở lại khách điếm tốt, bình thường một chút cũng chỉ có thể ở nhờ nhà bá tánh, thậm chí đến chùa miếu mà ở.

Còn Vệ Lăng Tu cùng Ngôn Cảnh Tắc, Chu Tùng trước tiên chuẩn bị cho bọn họ một cái tiểu viện tử, vừa lúc cho bọn họ ở.

Chu Tùng chuẩn bị phòng ở cũng không lớn, phòng bên trong cũng không nhiều lắm, nhưng sân cũng không nhỏ, trong viện còn trồng không ít hoa cỏ.

Vệ Lăng Tu vừa đến đã thích, Ngôn Cảnh Tắc cũng rất thích, liền bắt đầu chỉ huy hạ nhân Chu Tùng đưa hắn sửa sang lại nhà ở.



Nhìn thấy một góc sân trong phóng một đống củi lửa, hắn còn nóng lòng muốn thử, cuối cùng không nhịn xuống đi chẻ củi.

Vệ Lăng Tu: “…… Ngôn ca, củi này để hạ nhân chẻ là được rồi.” Chu Tùng chuẩn bị hạ nhân cho bọn họ là người một nhà, một đôi phu thê trung niên và hai trai một gái con bọn họ.

Trung niên nam nhân kia vẫn rất có khả năng việc tốn sức.

“Ta luyện luyện thân thể.” Ngôn Cảnh Tắc nói, dọc theo đường đi này vẫn luôn lên đường, hắn cũng chưa có cơ hội rèn luyện thân thể, ngẫu nhiên muốn luyện cũng cũng chỉ là đem Vệ Lăng Tu tung lên lại chụp lấy…… Chung quy cảm thấy gân cốt không hoạt động hết được.

Được rồi…… Vệ Lăng Tu không ngăn cản nữa.

Ngôn Cảnh Tắc chẻ củi chung quy vẫn tốt hơn là tung hứng y!

Khi y còn nhỏ cũng không có người tung lên rồi chụp lấy, không nghĩ tới trưởng thành thế mà còn có thể cảm thụ một phen, ngay từ đầu y đều bị dọa hết hồn!

Cố tình còn không thể kêu lên —— trên thuyền cách âm không tốt!

Y thật sự quá khó khăn!

Vệ Lăng Tu tìm không thấy chuyện để làm, dứt khoát liền tìm tới trang giấy, chuẩn bị vẽ Ngôn Cảnh Tắc.

Y gần đây phi thường thích vẽ tranh, dọc theo đường đi vẽ không biết bao nhiêu là Ngôn Cảnh Tắc.

Vệ Lăng Tu vẽ đến phi thường chuyên tâm, vẽ xong rồi, còn đề một bài thơ: “Xuân sơn mạc mạc đạm yên hoành, âm hác đinh đinh phạt mộc thanh*.”

(*Xuân sơn sương khói lượn lờ, vang vọng tiếng đốn củi đinh đinh.”

Buông bút, Vệ Lăng Tu đối với bản thân mình phá lệ vừa lòng, cầm lấy tới liền cho Ngôn Cảnh Tắc xem: “Ngươi xem ta vẽ được không?”

“Rối tinh rối mù!” Một thanh âm đột nhiên nói.

Vệ Lăng Tu sửng sốt, lúc này mới phát hiện thế mà có người ở bên cạnh nhìn mình.

Đó là mấy văn nhân hai ba mươi tuổi, đi tuốt phía trước là một nam nhân tuổi không lớn, dáng người cao gầy, lúc này lấy tranh y vẽ một phen, liền nói: “Tranh này quả thực là giống như vẽ chơi, còn chữ này…… Này đó là có thể so với chữ đại gia tiền triều?”

Người nói chuyện đúng là Thái Thiếu Chương.

Sau khi gã biết được Ngôn Cảnh Tắc tới kinh thành liền chuyên môn mang theo người tới tìm Ngôn Cảnh Tắc, muốn gặp Ngôn Cảnh Tắc một lần.

Cửa sân mở ra, hạ nhân đang quét tước, cũng chỉ có một nam tử nhược quán* đang vẽ tranh…… Thái Thiếu Chương tự nhiên cảm thấy người này chính là Ngôn Cảnh Tắc.

(*nhược quán là một nghi lễ trưởng thành cho nam tử vào 20 tuổi, ở đây hiểu là cỡ khoảng 20)

Mà sau khi gã xem qua tranh chữ của người này……

Nói thật người này vẽ tuy nói không có kỹ xảo gì nhưng lại chứa đầy cảm tình, đem nam nhân chẻ củi kia vẽ đến cực có thần vận.

Nhưng cũng không hơn, tranh như vậy, gã mười mấy tuổi liền có thể làm rồi!

Còn chữ kia, tuy nói còn được, nhưng cũng thực bình thường, ít nhất chữ của gã so với chữ người này tốt hơn!

“Ngươi là ai?” Vệ Lăng Tu nhíu mày.

“Thái Thiếu Chương.” Thái Thiếu Chương nói: “Ngươi hẳn là nghe qua tên của ta.”

“Chưa từng nghe qua.” Vệ Lăng Tu nói: “Trả tranh lại cho ta.”

“Họa tác bậc này, ta cũng xấu hổ để cho người ta xem.” Thái Thiếu Chương buông ra tay, khinh thường nói: “Ngươi thật đúng là…… Hữu danh vô thực!”

Kết quả, gã mới vừa nói xong, trên vai đã bị nặng nề vỗ một cái, cả người lảo đảo suýt chút nữa té ngã.

Thái Thiếu Chương ngẩng đầu lên, liền thấy hạ nhân thân hình cao lớn trước đó chẻ củi lúc này đang đứng bên cạnh gã, sắc mặt nghiêm chỉnh bất thiện nhìn gã, còn nói: “Ngươi mới rối tinh rối mù!”

Ngôn Cảnh Tắc trừng mắt nhìn Thái Thiếu Chương một cái, lại nhìn về phía Vệ Lăng Tu: “Lăng Tu, ngươi không cần phải xen vào người mắt mù này! Ngươi vẽ cực hảo, ta rất thích.”

Lăng Tu nhà hắn ở trong chính nhà mình vẽ tranh chơi, cần người khác đánh giá sao? Người này thật sự làm nhân sinh ghét.

Thái Thiếu Chương bị người “đánh” một chút, tức khắc nổi giận, nói với Vệ Lăng Tu: “Ngôn Cảnh Tắc, ngươi cứ tùy ý để hạ nhân nhà ngươi đánh ta như vậy à?”

Người đi theo Thái Thiếu Chương cùng nhau tới kỳ thật cũng có bất mãn với Thái Thiếu Chương, nhưng lúc này cũng cảm thấy “Ngôn Cảnh Tắc” làm không đúng.

Thái Thiếu Chương có thế nào cũng là người đọc sách, sao có thể dung túng hạ nhân như vậy với gã?

“Ngươi nói ai là hạ nhân?” Vệ Lăng Tu cả giận nói.

Ngôn Cảnh Tắc cũng nói: “Ngươi có phải nghĩ sai rồi không? Ta mới là Ngôn Cảnh Tắc.”

Đám người Thái Thiếu Chương: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook