Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 232: PN2

Quyết Tuyệt

26/09/2021

“Anh không có uy hiếp anh tôi?” Cố Ngọc Bảo khiếp sợ mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc: “Anh rõ ràng lợi dụng chuyện của tôi rồi cùng anh tôi bên nhau!”

Tuy sau đó anh cậu nguyện ý, nhưng ngay từ đầu rõ ràng là Ngôn Cảnh Tắc bức bách anh cậu!

Cậu còn nhớ rõ lúc ban đầu anh cậu còn khóc nữa!

“Anh đương nhiên không có uy hiếp anh chú, bọn anh là lưỡng tình tương duyệt.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Lưỡng tình tương duyệt? Cố Ngọc Bảo có điểm phản ứng không kịp: “Vậy sao anh lại muốn hại tôi?”

Ngôn Cảnh Tắc vỗ vỗ bả vai Cố Ngọc Bảo: “Tiểu Bảo a…… Chú còn nhớ rõ bản thân mình lúc trước bộ dáng như thế nào không?”

Cố Ngọc Bảo sửng sốt.

Ngôn Cảnh Tắc nói: “Ngay từ đầu anh kỳ thật không thích anh chú đâu, khi đó anh còn không có mục tiêu, không biết mình nên làm gì, mỗi ngày ăn không ngồi rồi cho qua ngày… Nhưng sau anh lại thích anh chú, muốn thay đổi.”

Cố Ngọc Bảo nhìn Ngôn Cảnh Tắc, đột nhiên có điểm muốn mắng người.

Cậu nhớ rõ Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên phát sinh biến hóa chính là bắt đầu từ khi vu hãm cậu!

“Năm đó anh chú vất vả như vậy nhưng chú một chút cũng không biết thông cảm em ấy, rất thiếu đánh biết không? Anh lại biết anh chú rất coi trọng chú, liền muốn giáo dục lại chú, miễn chú đi đường vòng.” Ngôn Cảnh Tắc thở dài: “Bất quá bộ dáng chú khi đó… Nếu anh không làm gì đó, chú chắc chắn không chịu nghe anh, anh chỉ có thể hãm hại chú trước thôi.”

Cố Ngọc Bảo không nghĩ tới sự thật thế mà là cái dạng này.

Cậu hẳn là tức giận, nhưng lại cảm thấy mình không có lý do để tức giận.

Nếu lúc ấy Ngôn Cảnh Tắc không làm như vậy, hiện tại cậu sẽ là bộ dáng gì?

Cậu căn bản không có khả năng thi đậu đại học, bởi vì bị sủng hư, chỉ sợ còn sẽ không làm việc đến nơi đến chốn, hiện tại hẳn là sẽ trở thành một nông dân hoặc công nhân phổ phổ thông thông?

Ngôn Cảnh Tắc năm đó tuy rằng thích đánh cậu, nhưng kỳ thật cũng không đánh cậu đến da tróc thịt bong, hơn nữa đánh cậu đều là vì buộc cậu đọc sách, hoặc là bắt cậu làm việc.

Ngôn Cảnh Tắc còn dạy cậu rất nhiều rất nhiều thứ, thay đổi vận mệnh người một nhà bọn họ.

Mấy năm nay, cậu hồi tưởng chuyện cũ, kỳ thật là cảm kích Ngôn Cảnh Tắc, rốt cuộc không có Ngôn Cảnh Tắc thì không có cậu của hiện tại.

“Ngọc Bảo, thực xin lỗi.” Cố Minh Tu lại nói: “Với lại em thật sự hiểu lầm Cảnh Tắc, là anh thích anh ấy trước. Năm đó anh ấy vừa tới thôn chúng ta, anh đã thích anh ấy rồi, sau đó lại biết anh ấy thích anh, anh thật sự rất vui.”

Cố Ngọc Bảo: “……” mấy năm nay cậu một lòng muốn trợ giúp ca ca thoát khỏi khống chế của Ngôn Cảnh Tắc, kết quả từ lúc bắt đầu cậu đã nghĩ sai rồi ư?

Từ từ! Cố Ngọc Bảo đột nhiên nhớ tới một sự kiện: “Ca, lúc trước anh còn khóc! Anh thật là nguyện ý sao?”

“Anh khóc?” trong lúc nhất thời, Cố Minh Tu không nhớ tới chuyện này.

Ngôn Cảnh Tắc thật ra còn nhớ rõ: “Minh Tu là vui vẻ quá mà khóc đi? Dù sao anh quá anh tuấn soái khí thông minh còn thích em ấy!”

Cố Ngọc Bảo: “……” Ngôn Cảnh Tắc cũng quá tự luyến!

Bất quá cậu không thể không thừa nhận, Ngôn Cảnh Tắc nói đều là thật sự.

Gia hỏa Ngôn Cảnh Tắc này, thật sự anh tuấn soái khí còn thông minh.

Cố Minh Tu nghe được Ngôn Cảnh Tắc nói, thật ra có hơi ngượng ngùng —— khi đó hình như y là kích động mà khóc.

“Cho nên các anh vẫn luôn là lưỡng tình tương duyệt?” Cố Ngọc Bảo lại hỏi một câu.

Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự gật đầu: “Vô nghĩa, nếu không phải bởi vì thích anh chú, anh làm gì nuôi đàn nhãi ranh mấy đứa?”

Cố Ngọc Bảo bị Ngôn Cảnh Tắc đuổi ra khỏi phòng bọn họ.

Rời khỏi phòng đại ca, Cố Ngọc Bảo đi tìm em gái Cố Ngọc Tiên.

Sau khi vào phòng Cố Ngọc Tiên mới phát hiện Cố Ngọc Lan cũng ở, mà cậu vào đã nhịn không được nói thẳng chuyện ban nãy trong phòng Cố Minh Tu.

Cố Ngọc Lan nói: “Bây giờ anh mới biết à?”

Cố Ngọc Bảo nhìn về phía Cố Ngọc Lan, khó hiểu hỏi: “Em có ý gì?”



Cố Ngọc Lan nói: “Ngay từ đầu em cũng cho rằng những câu phản động đó là anh viết, nhưng sau lại phát hiện Ngôn đại ca đặc biệt thông minh, thật ra anh lại ngốc ngốc, đã cảm thấy có thể là anh ấy cố ý hố anh. Còn chuyện của anh ta và đại ca, hai người bọn họ ở bên nhau, kỳ thật đại ca kiểu gì cũng không mệt.”

Mấy năm nay, Ngôn Cảnh Tắc trợ giúp bọn họ nhiều hơn bọn họ trợ giúp Ngôn Cảnh Tắc.

Cố Ngọc Tiên cũng nói: “Ngôn đại ca đối xử với đại ca thật sự rất tốt, năm đó em đã phát hiện, anh ấy nói là muốn thêm cơm cho mình, thật ra ít nhất một nửa là cho đại ca ăn.”

Cố Ngọc Bảo nghe được hai đứa em nói, trong lúc nhất thời không còn lời gì để nói.

Cho nên trong nhà này, cũng chỉ có cậu rối rắm không đâu nhiều năm như vậy?

Đang buồn bực, Cố Ngọc Bảo lại nghe hai đứa em gái nói về chuyện của Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu.

Cố Ngọc Lan nói: “Lại nói tiếp, nếu không phải nhờ Ngôn đại ca, em hiện tại chỉ sợ cũng là một phụ nhân nông thôn cả ngày nghĩ tham chút lợi nhỏ.”

Cố Ngọc Tiên cũng nói: “Đúng vậy, nếu là không có anh ấy, em có khả năng tiểu học còn học không xong, đừng nói vào đại học.”

“Anh ấy đối với đại ca thật sự rất tốt, hai năm kia vất vả lao động kiếm về phiếu vải, toàn làm quần áo mới cho đại ca.”

“Gặp qua anh ta rồi, ánh mắt em cũng cao lên.”

“Năm đó anh ấy có cái gì ăn ngon luôn là cho đại ca nhiều nhất, những việc nặng lại không cho đại ca làm.”

“Làm ghế tre gì đó cũng rất mệt, anh ấy khi đó một bên nhìn chằm chằm chúng ta học tập, một bên còn mỗi ngày làm thật nhiều ghế tre, bản thân mình thật ra không có thời gian đọc sách luôn.”

“Anh ta là một đại thiếu gia, lại làm thịt cho bọn mình ăn.”

“Em học đại học ở kinh thành, có đi qua Ngôn gia, cha mẹ Ngôn đại ca đối với đại ca cũng đặc biệt tốt… Em có hỏi qua vài câu, bọn họ cho rằng những năm đó là đại ca nuôi Ngôn đại ca mới đối tốt với đại ca như vậy, nhưng trên thực tế, lúc ấy là Ngôn đại ca nuôi bọn mình.”

“Anh ấy đây là cố ý để cha mẹ của mình hiểu lầm sao, thật tốt.”

……

Hai người Cố Ngọc Tiên và Cố Ngọc Lan càng nói càng cảm kích.

Cố Ngọc Bảo nghe các nàng nói, cũng nhớ lại rất nhiều chuyện.

Cẩn thận tưởng tượng…… Mấy năm nay Ngôn Cảnh Tắc thật sự đối với anh cậu rất tốt.

Đây tuyệt đối là chân ái!

Hôm nay lúc Cố Ngọc Bảo về phòng, cả người đều mơ mơ màng màng, sau khi nằm xuống còn có một giấc mộng.

Cậu mơ một cơn ác mộng, trong mộng Ngôn Cảnh Tắc là một kẻ xấu, vẫn luôn áp bức ca ca cậu, dùng chuyện em gái cậu trộm đồ uy hiếp anh cậu, đòi ăn đòi uống từ chỗ anh cậu.

Cậu thì sao? Cậu không thể nhìn thứ tốt trong nhà bị Ngôn Cảnh Tắc ăn sạch, rất hận Ngôn Cảnh Tắc, lại cảm thấy là ca ca mình thích Ngôn Cảnh Tắc mới làm như vậy, lại đi cử báo ca ca mình.

Sau

Sau đó cậu đã cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, chuyện cũng hướng tới một phương hướng đáng sợ mà phát triển, anh cậu vậy mà đã chết.

Cố Ngọc Bảo đột nhiên bị doạ tỉnh, hết chỗ nói bản thân mình rồi.

Cậu thật sự nghĩ xấu Ngôn Cảnh Tắc quá rồi, vậy mà cảm thấy Ngôn Cảnh Tắc sẽ làm ra chuyện không bằng cầm thú này.

Được rồi, cậu nghĩ bản thân mình còn tệ hơn.

Anh cậu nuôi lớn cậu, trong mộng cậu còn cử báo anh mình!

May mắn, đó chỉ là một giấc mộng.

Cố Ngọc Bảo rốt cuộc ngủ không được nữa, nửa đêm bò dậy.

Phòng cậu ở lầu hai, có ban công, nếu ngủ không được, Cố Ngọc Bảo dứt khoát đi ra ban công, tính toán rít điếu thuốc.

Kết quả cậu mới vừa ở trên ban công đứng, đã nhìn thấy trong sân bên dưới, Ngôn Cảnh Tắc đang đè ca ca cậu lên thân cây.



Cố Ngọc Bảo: “……”

Cậu hiện tại chỉ may mắn một sự kiện, lúc cậu xây nhà đã xây tường vây rất cao, bởi vậy nên người bên ngoài chẳng sợ đi ngang qua cũng không thấy được chuyện anh cậu và Ngôn Cảnh Tắc đang làm.

Cố Ngọc Bảo có chút ưu thương mà nhìn thuốc lá trên tay mình, đúng lúc này, trên ban công bên cạnh đưa qua một cái bật lửa.

Cố Ngọc Bảo nhìn qua mới phát hiện chỗ đó có hai cảnh vệ cũng đang hút thuốc, cậu còn từ trong mắt hai cảnh vệ kia nhìn ra một chút bất đắc dĩ “quen rồi thì ổn thôi”.

Ngôn Cảnh Tắc và anh cậu đây là dọc đường luôn “độc hại” mấy cảnh vệ này hả?

Cố Ngọc Bảo châm lửa, dùng miệng hút một hơi thật sâu, lại phun khói ra từ mũi.

“Cố Ngọc Bảo, chú mày hút thuốc à?” giọng Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên vang lên.

Cố Ngọc Bảo theo bản năng liền vứt thuốc lá trên tay đi: “Tui không có!”

“Anh thấy rồi nhá… Chú xuống đây cho anh!” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cố Ngọc Bảo định trả lời một câu “Dựa vào cái gì”, nhưng không biết vì sao, hai cái đùi cậu không nghe sai sử, thế mà thật sự chạy xuống lâu.

Sau đó Ngôn Cảnh Tắc liền đưa cho cậu một cái xẻng, chỉ vào khoảng đất dưới tàng cây táo đã từng gắn với rất nhiều hồi ức thời thơ ấu của cậu kia: “Tới đây, đào chỗ này lên.”

Cố Ngọc Bảo hiện giờ ở bên ngoài cũng là nhân vật có uy tín danh dự, là được người ta tôn kính.

Nhưng hiện tại…… Cậu vậy mà hơn nửa đêm, cầm một cái cuốc đi đào hố!

Cậu rốt cuộc vì sao phải làm như vậy?

Ngôn Cảnh Tắc trên tay đã sớm đã không có nhược điểm có thể uy hiếp cậu, vì sao cậu còn muốn nghe lời Ngôn Cảnh Tắc?

Trong lòng hiện lên các loại ý niệm, động tác trên tay Cố Ngọc Bảo cũng không dừng lại, cuối cùng đào ra một cái rương.

Mở rương ra, cậu còn thấy được một rương vàng tràn đầy.

“Cố Ngọc Bảo, nghe nói chú tính toán làm xưởng? Vàng này cho chú, coi như bọn anh nhập cổ phần.” Ngôn Cảnh Tắc nói.

Cố Ngọc Bảo lúc này mới nhảy dựng lên: “Nhà của chúng ta sao lại có vàng?!”

“Anh chú đó.” Ngôn Cảnh Tắc nói: “Đồng ý để bọn anh nhập cổ phần không?”

Cố Ngọc Bảo lúc này mới nhớ tới lai lịch ca ca mình: “Đương nhiên đồng ý! Ca, em cho anh nhiều cổ phần một chút, cho anh dưỡng già!”

Ngôn Cảnh Tắc cười tủm tỉm: “Tiểu Bảo a, chú em thật là đứa trẻ ngoan… Vậy phiền toái chú kiếm tiền nhiều cho anh chú nhé!”

Nói xong, Ngôn Cảnh Tắc lại tỏ vẻ, trên tay mình có mấy kĩ thuật độc quyền, có thể coi vốn nhập cổ phần.

Ngay từ đầu, Cố Ngọc Bảo không coi chuyện Ngôn Cảnh Tắc nói độc quyền ra gì, nhưng chờ sau khi Ngôn Cảnh Tắc nói…

Kĩ thuật trên tay Ngôn Cảnh Tắc cũng quá nhiều, quá đáng giá đi?

Có những kĩ thuật này cậu có thể sản xuất ra tivi màu trình độ đứng đầu quốc tế! Còn có thể sản xuất ra điều hòa, tủ lạnh vân vân dẫn đầu thế giới.

Cố Ngọc Bảo đều muốn quỳ xuống với Ngôn Cảnh Tắc.

Vị này thật sự quá lợi hại!

Ngôn Cảnh Tắc xác thật rất lợi hại, hắn cấp ra kỹ thuật quá nhiều, cho nên cuối cùng nhập cổ phần, hắn và Cố Minh Tu chiếm 90% cổ phần, Cố Ngọc Bảo chỉ có thể chiếm 10%.

Đáng thương Cố Ngọc Bảo, phải cả đời làm công cho bọn họ.

Ngôn Cảnh Tắc vô cùng hiếm có mà đồng tình Cố Ngọc Bảo một phút.

Hai người Ngôn Cảnh Tắc và Cố Minh Tu vào thời điểm bọn họ hơn bốn mươi tuổi đã nhận được giải Nobel, sau đó danh khí bọn họ càng lúc càng lớn, toàn bộ quốc gia không ai không biết không ai không hiểu.

Cùng chi tướng bạn là quốc gia bọn họ đồng dạng càng ngày càng cường đại.

Khi hắn và Cố Minh Tu đến tuổi già, quốc gia này đã trở nên phá lệ tốt đẹp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook