Chương 216: Thế giới thứ mười một: Thanh niên trí thức và cậu thanh niên
Quyết Tuyệt
26/09/2021
(Nói một chút về bối cảnh thế giới này nhé, thế giới này diễn ra ở Trung Quốc năm 1975, lúc này đang diễn ra Đại Cách mạng văn hóa Vô Sản, một phong trào chính trị xã hội tại Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa diễn ra trong 10 năm từ tháng 5 năm 1966 tới tháng 10 năm 1976, gây tác động rộng lớn và sâu sắc lên mọi mặt của cuộc sống chính trị, văn hóa, xã hội ở Hoa lục nên cũng được gọi là “10 năm hỗn loạn”, “10 năm thảm họa”…
Các trường trung học và đại học đã bị đóng cửa. Các công nhân đô thị cũng chia thành các phe phái, và quân Giải phóng được huy động để khôi phục trật tự. Nhiều quan chức cấp cao đã bị thanh trừng hoặc bị lưu đày. Hàng triệu người bị buộc tội là “phần tử cánh hữu”, họ bị bức hại hoặc chịu sự sỉ nhục công khai, bị cầm tù, bị tra tấn, phải chịu lao động khổ sai, bị tịch thu tài sản và thậm chí bị xử tử hoặc bị ép phải tự tử. Nhiều thanh niên trí thức thành thị đã bị gửi đến các vùng nông thôn trong cái gọi là phong trào Tiến về Nông thôn. Hồng vệ binh đã phá hủy rất nhiều các di tích và hiện vật lịch sử có giá trị, nhiều địa điểm văn hóa và tôn giáo cũng bị lục soát…
Nói chung để tìm hiểu về nó kĩ hơn các bạn có thể search tên nó ở trên. Mà mình nghĩ thông tin mình tóm tắt đủ dùng rồi á (人 •͈ᴗ•͈)
Y chang thời bao cấp ở nước mình vậy, đánh tư sản và dùng phiếu, tem này nọ để đổi lấy thức ăn vật dụng, sức lao động về phía chính phủ và người không được tích trữ của cải)
Năm 1975, thôn Thượng Mộc.
Thôn Thượng Mộc là một thôn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam.
Nó nằm ở phía tây con sông lớn đổ ra biển, trong thôn còn có một con sông nhỏ uốn lượn xuyên qua, thổ địa phì nhiêu thủy thảo phong phú, người tại nơi này đời đời kiếp kiếp đều lấy làm ruộng nuôi tằm mà sống.
Hiện giờ là tháng chín nông lịch, thời tiết không nóng không lạnh, mà các thôn dân thôn Thượng Mộc các đang vội vàng đào khoai lang.
Thôn Thượng Mộc bên này vẫn luôn trồng lúa nước, có vài loại đất một năm trồng hai mùa, có vài loại đất một năm trồng một mùa, như vậy thay phiên tới, mỗi năm sản lượng lúa nước vẫn không tồi, nhưng đại đa số lúa trong đó đều phải nộp lên, mọi người cũng không có biện pháp bữa bữa đều ăn cơm tẻ.
Vì thế, hôm nay đào khoai lang cũng có vẻ phá lệ quan trọng —— bọn họ đều phải dựa vào khoai lang lấp đầy bụng!
Đào khoai lang là công việc thân thể, sáng sớm, thanh niên trai tráng trong thôn đã cầm cuốc sắt, xới phần khoai đã cắt dây.
Cố Minh Tu đang xới đất.
Y rất gầy, nhưng sức lực lại không nhỏ, một cuốc đi xuống đã có một khối bùn to kèm theo rất nhiều khoai lang được xới ra.
Phụ nữ trong thôn dùng tay đào khối bùn, từ bên trong tìm ra khoai lang rồi ném vào giỏ tre bên cạnh.
Ngẫu nhiên nhìn thấy có một củ khoai lang lớn bị Cố Minh Tu một cuốc bổ trúng, còn cảm thán một chút: “Khoai lang lớn vậy mà… Tiếc ghê!”
Các chị vừa nói vừa lấy khoai lang ném vào một giỏ tre khác — khoai lang như vậy không thể để lâu, phải nhanh ăn luôn mới được.
Cố Minh Tu không ngừng xới đất, các phụ nữ đi theo sau y và những người xới đất khác nhặt khoai lang, mà phía sau bọn họ còn có một vài trẻ em chảy nước mũi, cầm cái rổ nhặt khoai lang lớn cỡ ngón tay, hoặc là rễ khoai lang do những phụ nữ ở phía trước bỏ ra.
Những loại khoai lang nhỏ này bên trong đều là “gân”, cũng chính là sợi thực vật thô thô, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lấp đầy bụng bọn họ, cũng không ai lãng phí.
Hơn nữa, khoai lang lớn phải giao cho thôn trưởng để thôn trưởng đến chia ra, nhưng khoai lang nhỏ này lại có thể trực tiếp lấy về nhà.
Có vài phụ nữ vì lấy nhiều khoai về nhà một chút sẽ để con nhà mình đi theo phía sau mình, sau đó cố tình bỏ ra mấy củ hơi lớn một chút, lớn cỡ quả trứng gà, mấy đứa trẻ sẽ thu hoạch phong phú hơn nhiều.
Đều là hương thân quê nhà, bình thường cũng không ai nói gì.
Chỉ là, mọi người đang làm, đột nhiên có người nói: “Ngôn thanh niên trí thức đâu? Lại không tới sao?”
Thôn bọn họ dựa gần một thị trấn, người nhiều nhưng thanh niên trí thức không nhiều lắm, phần lớn đều là thân thích trong thôn — người huyện thành ở gần trấn trên nếu muốn xuống nông thôn đều chọn thôn quanh đó, tốt hơn một chút thì trực tiếp đi ở nhà thân thích.
Nhưng Ngôn thanh niên trí thức này thì khác, hắn là hai năm trước tới từ kinh thành*.
(*ở đây là nói Bắc Kinh)
Đó chính là kinh thành!
Lúc hắn mới tới, người trong thôn cực kỳ hiếm lạ, đều riêng đi nhìn hắn, nhưng hiện tại… Người trong thôn còn e sợ tránh hắn không kịp.
Ngôn thanh niên trí thức này lớn lên cao cao lớn lớn, thân thể nhìn thật chắc nịch, nhưng quá lười!
Hắn đã tới đây hai năm, việc trong đất còn làm không lưu loát, cả ngày chỉ biết tránh trong nhà lười biếng.
“Ngôn thanh niên trí thức kia thật sự quá lười.”
“Trước đó con gái Trương Tổ Căn còn coi trọng hắn, gần đây cũng đánh mất ý niệm rồi.”
“Dám không bỏ ý niệm sao? Hắn lười như vậy, lướt qua càng nghèo hơn……”
……
Ngôn thanh niên trí thức này, người trong thôn thật sự không biết nên nói hắn như thế nào nữa.
Lúc hắn mới tới, cả người nhìn ngăn nắp lượng lệ, giày da đều đánh bóng, tất cả mọi người cho rằng nhà hắn chắc chắn rất có tiền, nhưng mà cũng không phải.
Mấy năm nay, không ai gửi đồ gì cho hắn!
Một năm đầu, hắn dựa vào bán của cải mình mang theo lấy tiền mặt, tốt xấu cũng có thể sống được. Năm thứ hai, hắn đã dựa vào mượn lương thực của người trong và ngoài thôn để sống.
Lúc này, mượn lương thực trong thôn, mỗi lần đều phải nhớ trả, hắn vẫn luôn không bỏ công, cuối năm chắc chắn còn không trả, chuyện này…
Càng quan trọng là, người trong thôn còn biết thành phần nhà hắn* không tốt lắm.
(*ở đây chỉ nhà hắn là tư sản, có của cải)
Người vùng sông nước Giang Nam này cá tính đều mềm, mấy năm nay bên ngoài ồn ào đến trời đất u ám, bọn họ bên này cũng sẽ kéo người phê đấu* một chút, nhưng lăn lộn cũng không nghiêm trọng lắm, cũng không ai làm gì Ngôn thanh niên trí thức, nhưng mọi người cũng không thích tiếp cận hắn.
(*phê đấu là “tự đấu tranh phê bình”, một hình thức kiểm điểm bản thân liên quan đến chính trị thời bấy giờ)
Chẳng sợ hắn lớn lên đẹp có văn hóa, chỉ bằng hai dạng lười biếng và thành phần không tốt này, những cô bé mới đầu gặp hắn tình đậu sơ khai, cũng sôi nổi đánh lui trống lớn.
Người trong thôn đều cảm thấy, Ngôn thanh niên trí thức này nếu vẫn luôn giữ bộ dáng này đi xuống, sợ là phải quang côn* cả đời!
(*mấy chàng trai, đàn ông độc thân không ai lấy, nôm na là độc thân cả đời, ế thiu ế chảy luôn ;-; )
Còn một người khác cũng có khả năng quang côn cả đời chính là Cố Minh Tu đang nỗ lực xới đất.
Cố Minh Tu là người lớn lên đẹp nhất trong thôn bọn họ, so với Ngôn thanh niên trí thức một chút cũng không kém, làm việc còn ra sức, lúc mười lăm tuổi trong đội làm việc nhà nông cũng đã có thể lấy công điểm* như người trưởng thành.
(*làm việc không được nhận tiền lương mà được công điểm, công điểm để đổi thức ăn, phiếu hoặc vật dụng)
Nhưng y cũng có khuyết điểm trí mạng.
Đầu tiên, là thành phần nhà y cũng đồng dạng không tốt —— ông nội Cố Minh Tu năm đó là đại địa chủ trong thôn.
Cố gia trước kia làm buôn bán tơ.
Nhà bọn họ là một đại viện tử xây bên cạnh sông lớn, có tường vây cao đến ba mét, xây bến tàu. Mỗi sáng trong vài thập niên, vào lúc thu kén mỗi năm, người dân gần đây đều dong thuyền đến bên này bán kén, bến tàu này người đến người đi, đồng bạc đài thọ đều phải dùng sọt tre tới đựng mới đủ.
Lão thái gia Cố gia đã từng phong cảnh nói không nên lời, ông nội Cố Minh Tu còn đi học trên thành phố lớn, là thành phần độc nhất trong thôn.
Đáng tiếc thời đại thay đổi quá nhanh.
Cố Minh Tu còn chưa sinh ra, Cố gia cũng đã lụi bại, y sinh ra không bao lâu, cha y đã vì đủ loại nguyên nhân mà tự sát, sau đó mẹ Cố Minh Tu mang theo Cố Minh Tu tái giá với một lão quang côn không cưới được vợ trong thôn, lại sinh ra bốn đứa nhỏ.
Nhưng dù mẹ Cố Minh Tu tái giá, thành phần gia đình Cố Minh Tu vẫn không tốt như cũ, rất nhiều người không muốn gả cho y, càng đừng nói…… Y còn phải gánh toàn gia liên lụy.
Cố Minh Tu ở nhà cha kế chính là con chồng trước, từ bé đã phải làm việc nhà nông chiếu cố các em, y lại là con trai địa chủ, ở trong thôn chung quy bị người ta khi dễ, cũng vẫn luôn sống không tốt.
Nhưng mà đã như vậy rồi, ông trời vẫn không buông tha y như cũ.
Vào năm Cố Minh Tu mười bốn tuổi ấy, cha kế y nhiễm bệnh, bụng càng lúc càng lớn, đi bệnh viện bác sĩ nói trị không hết, cứ như vậy mà chết.
Mẹ y thân thể không tốt, lúc ấy còn có mang em bé, lập tức đã ngã bệnh, sau đó lúc sinh con, em bé còn bị sinh chân ra trước……
Bà mụ dùng sức kéo một cái, người phụ nữ này cũng không còn.
Cố Minh Tu năm nay hai mươi, trong nhà không có trưởng bối giúp đỡ, thật ra còn có bốn đứa em cùng mẹ khác cha muốn xen vào, đứa nhỏ nhất mới 6 tuổi…… Ai nguyện ý gả cho y?
Nhưng cha ruột Cố Minh Tu tuy là địa chủ nhưng Cố lão thái gia năm đó vẫn luôn giúp mọi người làm việc tốt, Cố Minh Tu lại rất thảm, nên người trong thôn đối với Cố Minh Tu cũng còn tính là hữu hảo.
Chỉ là ngẫu nhiên mở đại hội phê đấu, Cố Minh Tu vẫn sẽ bị kéo ra ngoài phê đấu một chút.
Đầu năm nay cũng không có biện pháp nào.
Mặt trời dần lặn về phía tây, cũng nên kết thúc công việc.
Ngôn thanh niên trí thức vẫn không ra ngoài đất.
Các bác gái nhịn không được lại thở dài lần nữa.
“Lười như Ngôn thanh niên trí thức vậy, thật đúng là hiếm thấy!” một người trong đó nói: “Bộ dáng này của cậu ta sớm hay muộn cũng đói chết.”
Cố Minh Tu vác cuốc, đang đi đến chỗ gửi nông cụ trong thôn, nghe được lời này nhịn không được nói: “Cậu ấy bị bệnh……”
“Bị bệnh á? Loại chuyện ma quỷ này cũng có mình con tin thôi.” mấy cô bác nói xấu này mắt trợn trắng, Ngôn thanh niên trí thức bộ dáng kia trắng trẻo mập mạp, bị bệnh cái gì?
Cố Minh Tu không quá tán thành mấy cô nói, nhưng y không thích tranh luận với người ta, ngậm miệng lại không nói.
Thôn Thượng Mộc trước kia có một cái chùa miếu không lớn, bên trong cung vài vị Bồ Tát, miếu này còn là Cố gia xây nên, nhưng sớm mấy năm, Bồ Tát bằng bùn trong miếu cũng đã bị người ta ném, hiện tại miếu này đã thành nơi dùng để gửi các loại đồ vật trong thôn.
Máy kéo, công cụ mọi người dùng, hạt kê lương thực mọi người thu được vân vân trong thôn đều được đặt trong miếu này.
Cố Minh Tu bỏ cuốc xuống, liền trở về nhà.
Những năm trước trong thôn có nấu một nồi cơm lớn, nhưng bây giờ đã sớm không làm nữa, phân chia lương thực đến các nhà tự ăn.
Lúc này so với mất mùa mười mấy năm trước, cuộc sống mọi người đã tốt hơn rất nhiều. Như nhà Cố Minh Tu chỉ có một mình Cố Minh Tu là trai tráng lao động, bốn đứa em trai em gái đã mười mấy tuổi, muốn đi học, đứa nhỏ nhất vì nghẹn hỏng trong bụng mẹ nên bệnh tật ốm yếu, luôn sống không tốt.
Nhưng mấy ngày nay đều đang thu khoai lang, trong thôn còn phân khoai lúc đào bị hỏng ra, cũng không đến mức đói bụng.
Cố Minh Tu về đến nhà đã ngửi được mùi khoai nướng.
Bốn đứa em của Cố Minh Tu là hai nam hai nữ.
Cha kế y cũng họ Cố, em y cũng mang họ giống y. Trong đó đứa em trai lớn nhất năm nay mười lăm, tên Cố Ngọc Bảo. Đứa em gái thứ hai năm nay mười ba, tên Cố Ngọc Lan. Đứa em gái thứ ba năm nay mười hai, tên Cố Ngọc Tiên. Đứa nhỏ nhất là một bé trai, năm nay sáu tuổi, tên Cố Ngọc Khang.
Giờ phút này, Tam muội Cố Ngọc Tiên mới vừa nướng khoai lang xong.
Rửa sạch sẽ khoai lang bỏ vào nồi sắt nấu hồi lâu, một đám khoai lang đều dán dính lên nồi sắt, lật ngược chúng lại, khoai lang cũng đã nướng xong. Lúc nướng khoai lang, nàng còn chưng trên giá một cái chén, bỏ vào một chút gạo, chưng một chén cơm.
Cơm này là cho Cố Ngọc Khang ăn.
Cố Ngọc Khang thân thể yếu, tính tình lại quật cường, nó không ăn khoai lang, chỉ có khoai lang là nó có thể vẫn luôn không ăn, sau đó khóc lóc không ngừng.
Cố Minh Tu cũng không kén ăn, y trở về nhà, rửa sạch tay, từ trong nồi cầm khoai lang ra, mang theo cả vỏ mà ăn.
Đang ăn, Cố Ngọc Bảo học sơ trung ở trấn trên đã trở lại.
Thôn bọn họ rất gần trấn trên, trẻ em trong thôn đi học tiểu học thì trường học chính là ngôi nhà có tường vây ba mét của Cố gia trước đó, sơ trung thì mọi người lên trấn trên học.
Đương nhiên, đại đa số người sẽ không đi học sơ trung.
“Hôm nay trong nhà có cái gì để ăn?” Cố Ngọc Bảo chui vào phòng bếp, nhìn thấy trong nồi chỉ có khoai lang, đã không cao hứng: “Chỉ có khoai lang?”
Nó nói xong, đã thấy được cơm kê bên: “Chén cơm này cho tui.”
“Đây là của Ngọc Khang.” Cố Ngọc Tiên muốn ngăn cản nhị ca mình, nhưng Cố Ngọc Bảo cầm lấy chén, cũng không cần đũa liền trực tiếp cắn một ngụm lên chén cơm hấp hơi khô vàng, mang theo một chút vị khoai lang nướng kia.
“Đó là của Ngọc Khang.” Cố Minh Tu nhíu mày nói.
“Đại ca, em cũng muốn ăn cơm.” Cố Ngọc Bảo duỗi tay đi lấy đũa.
“Hồi trưa em ăn qua rồi, còn ăn trứng gà.” Cố Minh Tu đoạt lấy cái chén kia.
Cố Ngọc Bảo ở trấn trên học sơ trung, mỗi ngày đều mang cơm theo.
Bọn họ nhà mình ăn vẫn luôn không tốt, nhưng Cố Ngọc Bảo nói người trong trường học đều ăn rất khá, ăn kém thì mất mặt, Cố Minh Tu cũng chỉ có thể để nó mang cơm đến trường học, mỗi ngày còn nấu một cái trứng gà, cắt thành hai nửa xối nước tương cho nó làm thức ăn.
“Buổi tối em còn muốn ăn.” Cố Ngọc Bảo đúng lý hợp tình.
Lúc trước cha kế và mẹ Cố Minh Tu còn sống, sủng nhất chính là Cố Ngọc Bảo, rốt cuộc nó là đứa con đầu tiên của cha kế, còn là đứa con trai.
Cũng là vì như vậy, Cố Ngọc Bảo từ nhỏ đã dưỡng thành tính tình muốn cái gì nhất định phải có cái đó.
Cố Minh Tu trước kia cũng theo Cố Ngọc Bảo, nhưng hôm nay y mệt mỏi cả một ngày, trong lòng lại có việc, liền nói: “Em còn ồn ào thì ngày mai mang khoai lang đến trường.”
Nói xong, Cố Minh Tu đưa cái chén trên tay cho Cố Ngọc Tiên.
Cố Ngọc Bảo bất mãn mà nhíu mày.
Cố Ngọc Tiên sợ Cố Ngọc Bảo lại nháo lên, vội vàng bưng chén đi đút cơm cho Cố Ngọc Khang —— Cố Ngọc Khang sau tuổi cũng không biết có phải vì nghẹn lâu trong bụng mẹ hay không, cả người có hơi ngốc, sau tuổi còn rất nhiều thứ không biết làm, mỗi ngày có chuyện gì chỉ biết gân cổ gọi anh gọi chị.
“Anh đối xử với thằng ngốc kia thật ra lại tốt quá nhỉ!” Cố Ngọc Bảo bĩu môi, chọn một củ khoai nhìn được nhất mà ăn.
Mà lúc này, Cố Ngọc Lan đã trở lại.
Hai chị em Cố gia lớn là Cố Ngọc Lan, nhỏ là Cố Ngọc Tiên, nghe tên có vẻ đều là mỹ nữ, nhưng trên thực tế…
Cha kế Cố Minh Tu ngoại hình thật sự chẳng ra gì nên hai chị em này dung mạo cũng bình thường, vừa nhỏ con vừa đen.
Trong đó, Cố Ngọc Tiên nhỏ hơn một chút, một bên học tiểu học một bên ở nhà làm việc chăm em, Cố Ngọc Lan lớn hơn một chút, không thích học hành, đã bắt đầu bắt đầu làm việc.
Hôm nay lúc nàng trở về, trong tay xách theo cái rổ, có chút đắc ý mà cho người trong nhà xem: “Mọi người xem, tan tầm em đi nhặt thật nhiều khoai lang về nè!”
Khoai lang trong rổ nàng một đám đều rất to, Cố Minh Tu nhíu mày: “Sao lại lớn như vậy?”
Cố Ngọc Lan nói: “Em trộm giấu về đấy, tất cả mọi người đi rồi mới quay lại lấy…”
“Em không sợ bị người ta bắt sao?” Cố Minh Tu nhíu mày, khoai lang này tuy sau đó sẽ chia ea, nhưng nếu trộm giấu mà bị người phát hiện sẽ bị phê đấu!
“Không bị ai bắt được đâu! Hơn nữa nhiều người làm vậy lắm.” Cố Ngọc Lan nhìn về phía Cố Minh Tu: “Đại ca, do anh quá thành thật thôi!”
Cố Minh Tu có chút bất đắc dĩ, y cảm thấy như vậy không tốt, nhưng y không biết phải nói như thế nào mới ổn.
Ăn xong, Cố Minh Tu liền ra cửa: “Anh đi ra ngoài.”
Cố Ngọc Lan nói: “Ca, anh muốn đi trấn trên sao? Em đi với anh.”
Cố Minh Tu lập tức đã cự tuyệt: “Em ở nhà đợi đi.”
Cố Ngọc Lan đại khái là khi còn nhỏ bị khổ, chịu đói, ra cửa thấy cái gì đều muốn lấy về nhà, tay chân không quá sạch sẽ, y cũng không dám dẫn người đi ra ngoài, sợ nàng chọc chuyển bị đánh hoặc là bị bắt.
Cố Ngọc Lan mắt trợn trắng, không nói gì.
Trong thôn buổi tối có an bài người gác đêm, còn không phải một người mà là vài người, tránh để có người đi trộm khoai lang gì đó.
Cố Minh Tu ra cửa, cũng không đi về ruộng, mà đi lên trấn trên.
Người trấn trên có thuế lương ăn, mỗi ngày đều trôi qua đặc biệt tốt, cũng khinh thường người nhà quê, đều gọi người nhà quê là “rùa đen nông thôn”, đương nhiên, người nhà quê cũng không cam lòng yếu thế, gọi bọn họ là “rùa đen trên đường”.
Cố Minh Tu không giống người trong thôn, tràn ngập căm thù người trấn trên, nhưng y xác thật hâm mộ bọn họ.
Người trấn trên sống thật sự tốt quá.
Tới trấn trên, Cố Minh Tu liền trực tiếp đến chỗ cung ứng vật tư, nhặt mía đầu cành.
Gần đây khoai lang được mùa, cây mía cũng đưa ra thị trường.
Thôn Thượng Mộc còn có thôn phụ cận đều trồng cây mía, sau khi thu hoạch thì một phần phân chia trong thôn, một phần đưa đi chế tạo đường, còn có một phần đưa đến huyện thành gần trấn trên, cung ứng cho cư dân địa phương.
Mà loại đặc sản địa phương này còn không cần dùng phiếu.
Mấy ngày nay, người trấn trên trên cơ bản từng nhà đều sẽ mua vài cây mía ăn, bọn họ không giống người nhà quê, rửa rửa liền trực tiếp gặm luôn cả vỏ, thường là để người tước hết vỏ mới mua về nhà, nếu không ít nhất cũng sẽ bảo người ta chặt bỏ đầu đuôi.
Kể từ đó, đỉnh đầu cành hợp với lá cây bên trên của cây mía sẽ bị chặt bỏ, lưu lại trên đất, mà đầu cành này sẽ có người tới nhặt.
Đầu cành trên cùng của mía không ngọt, nhưng những đứa nhỏ thiếu ăn vặt ở nông thôn vẫn sẽ nhặt gặm, sau khi gặm xong còn có thể phơi khô nhóm lửa.
Bình nguyên bên này, nền có thể khai khẩn đều được khai khẩn ra, dù sao rừng cây gì đó là không có.
Đây cũng tạo nên tình trạng bình thường nhất — củi lửa mỗi nhà thường không đủ để chụm.
Thứ Cố gia dùng để nhóm lửa là rơm rạ trong thôn phân ra, còn có cành dâu, nhưng vẫn không đủ. Vì nhiều thêm chút củi lửa, sau khi cắt lúa, buổi tối Cố Minh Tu còn đi xuống ruộng rút rễ lúa nước, bây giờ cũng lên trấn trên nhặt đầu cành mía.
Cố Minh Tu một hơi nhặt không ít, bó lên mang về nhà.
Lúc y về đến nhà trời đã rất tối, nhưng trong thôn còn có không ít nhà có ánh sáng hắt ra.
Thôn bọn họ vì gần trấn trên tiến bộ nên có kéo điện, đương nhiên, người chịu bỏ ra dùng điện cũng không nhiều.
Cố Minh Tu vừa về nhà, mấy đứa nhỏ trong nhà liền xông lên, từ những cây đầu cành mía đó chọn ra có thể ăn để ăn.
Cố Ngọc Khang càng gân cổ lên kêu: “Chị! Chị!”
Bé đây là tự mình không có biện pháp ăn, liền kêu người lấy giúp bé.
Cố Ngọc Bảo trước nay đều không để ý tới em trai Cố Ngọc Khang này, Cố Ngọc Lan cũng chỉ cố tự mình ăn, cũng chỉ có Cố Ngọc Tiên tìm một đoạn đầu cành, rửa sạch sẽ dùng miệng cắn lột vỏ ra, sau đó đút cho em trai.
Đầu cành mía này một chút cũng không ngọt, Cố Ngọc Khang ăn hai miếng liền từ bỏ, Cố Ngọc Tiên lúc này mới bắt đầu chính mình ăn.
Cố Minh Tu lúc này lại cầm hai cây đầu cành mía y đã sớm xem trọng, đứng lên, ra cửa.
Cố Ngọc Bảo nhíu mày: “Ca lại đi đâu?”
“Có thể là đi bắt ếch đồng.” Cố Ngọc Tiên nói: “Ngày mai em cũng đi bắt thử xem sao.”
Cố Ngọc Bảo nghĩ đến ếch đồng, liếm liếm môi, ném xuống đầu cành mía một chút cũng không ngọt trên tay, đi về phòng.
Cố Minh Tu cũng không đi bắt ếch đồng.
Y muốn đi, nhưng hôm nay y mệt mỏi một ngày, lại đi một chuyến lên trấn trên, thật sự không đủ sức lực.
Trên thực tế, lúc này y rất đói bụng —— chỉ ăn khoai lang luôn đặc biệt nhanh đói.
Đầu cành mía không có vị ngọt gì, nhưng Cố Minh Tu vẫn hơi thèm, nhưng y không ăn.
Y đến bên giếng rửa hai cây đầu mía trên tay mình sạch sẽ, sau đó đi đến nhà cũ Cố gia, cũng chính là nơi cha ruột y đã từng ở.
Nhà này hiện tại bị coi như dùng làm trường tiểu học, đồng thời, bên trong còn có một thanh niên trí thức, chính là vị Ngôn thanh niên trí thức rất lười kia, Ngôn Cảnh Tắc.
Cố Minh Tu cảm thấy tên Ngôn Cảnh Tắc này đặc biệt dễ nghe, Ngôn thanh niên trí thức này cũng lớn lên đặc biệt đẹp.
Từ khi Ngôn Cảnh Tắc tới thôn, y đã chú ý đến thanh niên trí thức này, còn thích người này từ đáy lòng, muốn người này được vui.
Nhưng y vẫn sẽ trộm tặng đồ cho Ngôn Cảnh Tắc.
Lương thực trong nhà y không thể đem ra ngoài, nhưng bình thường y nghĩ biện pháp tìm được cái gì bỏ vào miệng, chung quy sẽ chia cho Ngôn thanh niên trí thức.
Hôm nay, Ngôn thanh niên trí thức lại bị bệnh, không bắt đầu làm việc, y liền muốn đưa cho Ngôn thanh niên trí thức một vài thứ, đáng tiếc y không có thứ gì có thể đưa, cũng chỉ có đầu cành mía.
Chẳng sợ lúc y nhặt là đã riêng chọn cây tốt hơn các đầu cành mía khác, nhưng thứ này cũng có chút không dám đưa ra.
Ngôn thanh niên trí thức trước kia ở Bắc Kinh chắc chắn có thể ăn cả cây mía hoàn chỉnh.
Nghĩ như vậy, Cố Minh Tu đã hơi ngượng ngùng.
Nhưng y vẫn nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa.
Ngôn Cảnh Tắc vừa xuyên qua.
Hắn đột nhiên tỉnh lại, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong một gian phòng nhỏ chỉ có bốn bức tường, tản mát ra một mùi kỳ lạ.
Bên ngoài trời đã tối, trong nhà cái gì cũng không có, hắn muốn mở cái đèn cũng tìm không thấy ở đây, cố tình bụng còn kêu đói thầm thì……
Ngôn Cảnh Tắc thật hết chỗ nói rồi.
Hắn đây rốt cuộc là xuyên đến nơi nào vậy?
Xuyên qua còn chưa tính, không cho hắn ký ức trước kia còn chưa tính, sao hắn còn không có ký ức của nguyên chủ thân thể này?
Làm sao hắn sống sót được?
Ngày mai hắn ra cửa, có thể lộ ra dấu vết, sau đó trực tiếp bị người bắt lại không?
Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng rối rắm, bụng cũng càng ngày càng đói, cả người đều uể oải.
Nhưng mà hắn hiện tại tình huống như thế nào cũng không biết, căn bản không dám đi ra ngoài dạo lung tung, ở đây nơi nơi đen tuyền, hắn cũng không biết mình có thể đi đâu.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà nằm trên giường, tính toán nằm ườn đến hừng đông.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được tiếng đập cửa.
Âm thanh kia rất nhẹ, nhưng trong đêm tối yên tĩnh vô cùng rõ ràng, có người tới tìm hắn?
Ngôn Cảnh Tắc từ tấm ván gỗ lót giường xuống, sờ soạng tiến lên.
Tiếng đập cửa dừng lại, người ngoài cửa đi rồi sao?
Ngôn Cảnh Tắc có chút sốt ruột, hắn vọt tới cạnh cửa, sờ soạng mở chốt cửa ra, rốt cuộc mở được cửa.
Mở cửa tốn không ít thời gian, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã làm tốt chuẩn bị ngoài cửa không còn ai, không nghĩ tới mở cửa ra đã thấy được một người.
Ngoài phòng có ánh trăng, làm hắn thấy rõ bộ dáng người này.
Đây là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, mày kiếm mắt sáng, lớn lên vô cùng anh tuấn, vừa nhìn thấy người này, Ngôn Cảnh Tắc đã cảm giác được tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.
Hắn nói không nên lời đây là cảm giác gì, chỉ biết một chuyện —— hắn thích người này rồi!
Hắn nhất kiến chung tình!
Hắn sau khi xuyên qua một nơi xa lạ, nhất kiến chung tình với một người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng hắn không khống chế được tình cảm của mình, cũng chỉ là nhìn thấy người trước mắt này, hắn đã cảm thấy trái tim đã không thuộc về chính mình.
“Cậu……” Ngôn Cảnh Tắc hé miệng, lại không biết nên nói cái gì mới ổn.
Cố Minh Tu gõ cửa không ai ứng, trở nên ảo não.
Lúc này, Ngôn thanh niên trí thức nói không chừng đã ngủ mất rồi, y tới gõ cửa như vậy có thể quấy rầy người ta không?
Y không gõ nữa, định để đồ ở cửa rồi đi, lại sợ cuối cùng bị người khác lấy đi, đang rối rắm thì lại thấy cửa mở, Ngôn thanh niên trí thức đi ra.
Vóc dáng của Ngôn thanh niên trí thức đều cao hơn so với tất cả mọi người trong thôn bọn họ, dáng người nhìn cũng chắc nịch…… Nghe nói là bởi vì người phương bắc vóc dáng cao nên vậy.
Cố Minh Tu há miệng thở dốc: “Ngôn thanh niên trí thức, tôi mang theo đồ cho anh, tôi……”
“Muốn vào ngồi không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Cố Minh Tu kinh ngạc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Trên người người nhà quê đều dơ, còn có rận, trước đó Ngôn thanh niên trí thức đều không cho người vào cửa, hiện tại vậy mà để y vào?
Đang thất thần, Cố Minh Tu đã thấy Ngôn thanh niên trí thức trước mặt lảo đảo một cái, dùng tay chống trên khung cửa mới xem như ổn định thân thể.
Ngôn thanh niên trí thức thật sự bị bệnh, chắc là còn bệnh thật sự nghiêm trọng!
Cố Minh Tu lập tức tiến lên, đỡ lấy Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn thanh niên trí thức, anh không sao chứ?”
Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tôi không sao.”
Hắn xác thật không sao, hắn chỉ là đột nhiên hôn mê một chút.
Mà sở dĩ choáng một chút là bởi vì hắn vừa có được ký ức nguyên chủ.
Ngôn Cảnh Tắc cắn chặt răng, đều tức điên lên —— nguyên chủ này, thật là tên cặn bã!
Hết chương 216: .
__.__.__.__.____.____.___.
Các trường trung học và đại học đã bị đóng cửa. Các công nhân đô thị cũng chia thành các phe phái, và quân Giải phóng được huy động để khôi phục trật tự. Nhiều quan chức cấp cao đã bị thanh trừng hoặc bị lưu đày. Hàng triệu người bị buộc tội là “phần tử cánh hữu”, họ bị bức hại hoặc chịu sự sỉ nhục công khai, bị cầm tù, bị tra tấn, phải chịu lao động khổ sai, bị tịch thu tài sản và thậm chí bị xử tử hoặc bị ép phải tự tử. Nhiều thanh niên trí thức thành thị đã bị gửi đến các vùng nông thôn trong cái gọi là phong trào Tiến về Nông thôn. Hồng vệ binh đã phá hủy rất nhiều các di tích và hiện vật lịch sử có giá trị, nhiều địa điểm văn hóa và tôn giáo cũng bị lục soát…
Nói chung để tìm hiểu về nó kĩ hơn các bạn có thể search tên nó ở trên. Mà mình nghĩ thông tin mình tóm tắt đủ dùng rồi á (人 •͈ᴗ•͈)
Y chang thời bao cấp ở nước mình vậy, đánh tư sản và dùng phiếu, tem này nọ để đổi lấy thức ăn vật dụng, sức lao động về phía chính phủ và người không được tích trữ của cải)
Năm 1975, thôn Thượng Mộc.
Thôn Thượng Mộc là một thôn nhỏ ở vùng sông nước Giang Nam.
Nó nằm ở phía tây con sông lớn đổ ra biển, trong thôn còn có một con sông nhỏ uốn lượn xuyên qua, thổ địa phì nhiêu thủy thảo phong phú, người tại nơi này đời đời kiếp kiếp đều lấy làm ruộng nuôi tằm mà sống.
Hiện giờ là tháng chín nông lịch, thời tiết không nóng không lạnh, mà các thôn dân thôn Thượng Mộc các đang vội vàng đào khoai lang.
Thôn Thượng Mộc bên này vẫn luôn trồng lúa nước, có vài loại đất một năm trồng hai mùa, có vài loại đất một năm trồng một mùa, như vậy thay phiên tới, mỗi năm sản lượng lúa nước vẫn không tồi, nhưng đại đa số lúa trong đó đều phải nộp lên, mọi người cũng không có biện pháp bữa bữa đều ăn cơm tẻ.
Vì thế, hôm nay đào khoai lang cũng có vẻ phá lệ quan trọng —— bọn họ đều phải dựa vào khoai lang lấp đầy bụng!
Đào khoai lang là công việc thân thể, sáng sớm, thanh niên trai tráng trong thôn đã cầm cuốc sắt, xới phần khoai đã cắt dây.
Cố Minh Tu đang xới đất.
Y rất gầy, nhưng sức lực lại không nhỏ, một cuốc đi xuống đã có một khối bùn to kèm theo rất nhiều khoai lang được xới ra.
Phụ nữ trong thôn dùng tay đào khối bùn, từ bên trong tìm ra khoai lang rồi ném vào giỏ tre bên cạnh.
Ngẫu nhiên nhìn thấy có một củ khoai lang lớn bị Cố Minh Tu một cuốc bổ trúng, còn cảm thán một chút: “Khoai lang lớn vậy mà… Tiếc ghê!”
Các chị vừa nói vừa lấy khoai lang ném vào một giỏ tre khác — khoai lang như vậy không thể để lâu, phải nhanh ăn luôn mới được.
Cố Minh Tu không ngừng xới đất, các phụ nữ đi theo sau y và những người xới đất khác nhặt khoai lang, mà phía sau bọn họ còn có một vài trẻ em chảy nước mũi, cầm cái rổ nhặt khoai lang lớn cỡ ngón tay, hoặc là rễ khoai lang do những phụ nữ ở phía trước bỏ ra.
Những loại khoai lang nhỏ này bên trong đều là “gân”, cũng chính là sợi thực vật thô thô, nhưng tốt xấu gì cũng có thể lấp đầy bụng bọn họ, cũng không ai lãng phí.
Hơn nữa, khoai lang lớn phải giao cho thôn trưởng để thôn trưởng đến chia ra, nhưng khoai lang nhỏ này lại có thể trực tiếp lấy về nhà.
Có vài phụ nữ vì lấy nhiều khoai về nhà một chút sẽ để con nhà mình đi theo phía sau mình, sau đó cố tình bỏ ra mấy củ hơi lớn một chút, lớn cỡ quả trứng gà, mấy đứa trẻ sẽ thu hoạch phong phú hơn nhiều.
Đều là hương thân quê nhà, bình thường cũng không ai nói gì.
Chỉ là, mọi người đang làm, đột nhiên có người nói: “Ngôn thanh niên trí thức đâu? Lại không tới sao?”
Thôn bọn họ dựa gần một thị trấn, người nhiều nhưng thanh niên trí thức không nhiều lắm, phần lớn đều là thân thích trong thôn — người huyện thành ở gần trấn trên nếu muốn xuống nông thôn đều chọn thôn quanh đó, tốt hơn một chút thì trực tiếp đi ở nhà thân thích.
Nhưng Ngôn thanh niên trí thức này thì khác, hắn là hai năm trước tới từ kinh thành*.
(*ở đây là nói Bắc Kinh)
Đó chính là kinh thành!
Lúc hắn mới tới, người trong thôn cực kỳ hiếm lạ, đều riêng đi nhìn hắn, nhưng hiện tại… Người trong thôn còn e sợ tránh hắn không kịp.
Ngôn thanh niên trí thức này lớn lên cao cao lớn lớn, thân thể nhìn thật chắc nịch, nhưng quá lười!
Hắn đã tới đây hai năm, việc trong đất còn làm không lưu loát, cả ngày chỉ biết tránh trong nhà lười biếng.
“Ngôn thanh niên trí thức kia thật sự quá lười.”
“Trước đó con gái Trương Tổ Căn còn coi trọng hắn, gần đây cũng đánh mất ý niệm rồi.”
“Dám không bỏ ý niệm sao? Hắn lười như vậy, lướt qua càng nghèo hơn……”
……
Ngôn thanh niên trí thức này, người trong thôn thật sự không biết nên nói hắn như thế nào nữa.
Lúc hắn mới tới, cả người nhìn ngăn nắp lượng lệ, giày da đều đánh bóng, tất cả mọi người cho rằng nhà hắn chắc chắn rất có tiền, nhưng mà cũng không phải.
Mấy năm nay, không ai gửi đồ gì cho hắn!
Một năm đầu, hắn dựa vào bán của cải mình mang theo lấy tiền mặt, tốt xấu cũng có thể sống được. Năm thứ hai, hắn đã dựa vào mượn lương thực của người trong và ngoài thôn để sống.
Lúc này, mượn lương thực trong thôn, mỗi lần đều phải nhớ trả, hắn vẫn luôn không bỏ công, cuối năm chắc chắn còn không trả, chuyện này…
Càng quan trọng là, người trong thôn còn biết thành phần nhà hắn* không tốt lắm.
(*ở đây chỉ nhà hắn là tư sản, có của cải)
Người vùng sông nước Giang Nam này cá tính đều mềm, mấy năm nay bên ngoài ồn ào đến trời đất u ám, bọn họ bên này cũng sẽ kéo người phê đấu* một chút, nhưng lăn lộn cũng không nghiêm trọng lắm, cũng không ai làm gì Ngôn thanh niên trí thức, nhưng mọi người cũng không thích tiếp cận hắn.
(*phê đấu là “tự đấu tranh phê bình”, một hình thức kiểm điểm bản thân liên quan đến chính trị thời bấy giờ)
Chẳng sợ hắn lớn lên đẹp có văn hóa, chỉ bằng hai dạng lười biếng và thành phần không tốt này, những cô bé mới đầu gặp hắn tình đậu sơ khai, cũng sôi nổi đánh lui trống lớn.
Người trong thôn đều cảm thấy, Ngôn thanh niên trí thức này nếu vẫn luôn giữ bộ dáng này đi xuống, sợ là phải quang côn* cả đời!
(*mấy chàng trai, đàn ông độc thân không ai lấy, nôm na là độc thân cả đời, ế thiu ế chảy luôn ;-; )
Còn một người khác cũng có khả năng quang côn cả đời chính là Cố Minh Tu đang nỗ lực xới đất.
Cố Minh Tu là người lớn lên đẹp nhất trong thôn bọn họ, so với Ngôn thanh niên trí thức một chút cũng không kém, làm việc còn ra sức, lúc mười lăm tuổi trong đội làm việc nhà nông cũng đã có thể lấy công điểm* như người trưởng thành.
(*làm việc không được nhận tiền lương mà được công điểm, công điểm để đổi thức ăn, phiếu hoặc vật dụng)
Nhưng y cũng có khuyết điểm trí mạng.
Đầu tiên, là thành phần nhà y cũng đồng dạng không tốt —— ông nội Cố Minh Tu năm đó là đại địa chủ trong thôn.
Cố gia trước kia làm buôn bán tơ.
Nhà bọn họ là một đại viện tử xây bên cạnh sông lớn, có tường vây cao đến ba mét, xây bến tàu. Mỗi sáng trong vài thập niên, vào lúc thu kén mỗi năm, người dân gần đây đều dong thuyền đến bên này bán kén, bến tàu này người đến người đi, đồng bạc đài thọ đều phải dùng sọt tre tới đựng mới đủ.
Lão thái gia Cố gia đã từng phong cảnh nói không nên lời, ông nội Cố Minh Tu còn đi học trên thành phố lớn, là thành phần độc nhất trong thôn.
Đáng tiếc thời đại thay đổi quá nhanh.
Cố Minh Tu còn chưa sinh ra, Cố gia cũng đã lụi bại, y sinh ra không bao lâu, cha y đã vì đủ loại nguyên nhân mà tự sát, sau đó mẹ Cố Minh Tu mang theo Cố Minh Tu tái giá với một lão quang côn không cưới được vợ trong thôn, lại sinh ra bốn đứa nhỏ.
Nhưng dù mẹ Cố Minh Tu tái giá, thành phần gia đình Cố Minh Tu vẫn không tốt như cũ, rất nhiều người không muốn gả cho y, càng đừng nói…… Y còn phải gánh toàn gia liên lụy.
Cố Minh Tu ở nhà cha kế chính là con chồng trước, từ bé đã phải làm việc nhà nông chiếu cố các em, y lại là con trai địa chủ, ở trong thôn chung quy bị người ta khi dễ, cũng vẫn luôn sống không tốt.
Nhưng mà đã như vậy rồi, ông trời vẫn không buông tha y như cũ.
Vào năm Cố Minh Tu mười bốn tuổi ấy, cha kế y nhiễm bệnh, bụng càng lúc càng lớn, đi bệnh viện bác sĩ nói trị không hết, cứ như vậy mà chết.
Mẹ y thân thể không tốt, lúc ấy còn có mang em bé, lập tức đã ngã bệnh, sau đó lúc sinh con, em bé còn bị sinh chân ra trước……
Bà mụ dùng sức kéo một cái, người phụ nữ này cũng không còn.
Cố Minh Tu năm nay hai mươi, trong nhà không có trưởng bối giúp đỡ, thật ra còn có bốn đứa em cùng mẹ khác cha muốn xen vào, đứa nhỏ nhất mới 6 tuổi…… Ai nguyện ý gả cho y?
Nhưng cha ruột Cố Minh Tu tuy là địa chủ nhưng Cố lão thái gia năm đó vẫn luôn giúp mọi người làm việc tốt, Cố Minh Tu lại rất thảm, nên người trong thôn đối với Cố Minh Tu cũng còn tính là hữu hảo.
Chỉ là ngẫu nhiên mở đại hội phê đấu, Cố Minh Tu vẫn sẽ bị kéo ra ngoài phê đấu một chút.
Đầu năm nay cũng không có biện pháp nào.
Mặt trời dần lặn về phía tây, cũng nên kết thúc công việc.
Ngôn thanh niên trí thức vẫn không ra ngoài đất.
Các bác gái nhịn không được lại thở dài lần nữa.
“Lười như Ngôn thanh niên trí thức vậy, thật đúng là hiếm thấy!” một người trong đó nói: “Bộ dáng này của cậu ta sớm hay muộn cũng đói chết.”
Cố Minh Tu vác cuốc, đang đi đến chỗ gửi nông cụ trong thôn, nghe được lời này nhịn không được nói: “Cậu ấy bị bệnh……”
“Bị bệnh á? Loại chuyện ma quỷ này cũng có mình con tin thôi.” mấy cô bác nói xấu này mắt trợn trắng, Ngôn thanh niên trí thức bộ dáng kia trắng trẻo mập mạp, bị bệnh cái gì?
Cố Minh Tu không quá tán thành mấy cô nói, nhưng y không thích tranh luận với người ta, ngậm miệng lại không nói.
Thôn Thượng Mộc trước kia có một cái chùa miếu không lớn, bên trong cung vài vị Bồ Tát, miếu này còn là Cố gia xây nên, nhưng sớm mấy năm, Bồ Tát bằng bùn trong miếu cũng đã bị người ta ném, hiện tại miếu này đã thành nơi dùng để gửi các loại đồ vật trong thôn.
Máy kéo, công cụ mọi người dùng, hạt kê lương thực mọi người thu được vân vân trong thôn đều được đặt trong miếu này.
Cố Minh Tu bỏ cuốc xuống, liền trở về nhà.
Những năm trước trong thôn có nấu một nồi cơm lớn, nhưng bây giờ đã sớm không làm nữa, phân chia lương thực đến các nhà tự ăn.
Lúc này so với mất mùa mười mấy năm trước, cuộc sống mọi người đã tốt hơn rất nhiều. Như nhà Cố Minh Tu chỉ có một mình Cố Minh Tu là trai tráng lao động, bốn đứa em trai em gái đã mười mấy tuổi, muốn đi học, đứa nhỏ nhất vì nghẹn hỏng trong bụng mẹ nên bệnh tật ốm yếu, luôn sống không tốt.
Nhưng mấy ngày nay đều đang thu khoai lang, trong thôn còn phân khoai lúc đào bị hỏng ra, cũng không đến mức đói bụng.
Cố Minh Tu về đến nhà đã ngửi được mùi khoai nướng.
Bốn đứa em của Cố Minh Tu là hai nam hai nữ.
Cha kế y cũng họ Cố, em y cũng mang họ giống y. Trong đó đứa em trai lớn nhất năm nay mười lăm, tên Cố Ngọc Bảo. Đứa em gái thứ hai năm nay mười ba, tên Cố Ngọc Lan. Đứa em gái thứ ba năm nay mười hai, tên Cố Ngọc Tiên. Đứa nhỏ nhất là một bé trai, năm nay sáu tuổi, tên Cố Ngọc Khang.
Giờ phút này, Tam muội Cố Ngọc Tiên mới vừa nướng khoai lang xong.
Rửa sạch sẽ khoai lang bỏ vào nồi sắt nấu hồi lâu, một đám khoai lang đều dán dính lên nồi sắt, lật ngược chúng lại, khoai lang cũng đã nướng xong. Lúc nướng khoai lang, nàng còn chưng trên giá một cái chén, bỏ vào một chút gạo, chưng một chén cơm.
Cơm này là cho Cố Ngọc Khang ăn.
Cố Ngọc Khang thân thể yếu, tính tình lại quật cường, nó không ăn khoai lang, chỉ có khoai lang là nó có thể vẫn luôn không ăn, sau đó khóc lóc không ngừng.
Cố Minh Tu cũng không kén ăn, y trở về nhà, rửa sạch tay, từ trong nồi cầm khoai lang ra, mang theo cả vỏ mà ăn.
Đang ăn, Cố Ngọc Bảo học sơ trung ở trấn trên đã trở lại.
Thôn bọn họ rất gần trấn trên, trẻ em trong thôn đi học tiểu học thì trường học chính là ngôi nhà có tường vây ba mét của Cố gia trước đó, sơ trung thì mọi người lên trấn trên học.
Đương nhiên, đại đa số người sẽ không đi học sơ trung.
“Hôm nay trong nhà có cái gì để ăn?” Cố Ngọc Bảo chui vào phòng bếp, nhìn thấy trong nồi chỉ có khoai lang, đã không cao hứng: “Chỉ có khoai lang?”
Nó nói xong, đã thấy được cơm kê bên: “Chén cơm này cho tui.”
“Đây là của Ngọc Khang.” Cố Ngọc Tiên muốn ngăn cản nhị ca mình, nhưng Cố Ngọc Bảo cầm lấy chén, cũng không cần đũa liền trực tiếp cắn một ngụm lên chén cơm hấp hơi khô vàng, mang theo một chút vị khoai lang nướng kia.
“Đó là của Ngọc Khang.” Cố Minh Tu nhíu mày nói.
“Đại ca, em cũng muốn ăn cơm.” Cố Ngọc Bảo duỗi tay đi lấy đũa.
“Hồi trưa em ăn qua rồi, còn ăn trứng gà.” Cố Minh Tu đoạt lấy cái chén kia.
Cố Ngọc Bảo ở trấn trên học sơ trung, mỗi ngày đều mang cơm theo.
Bọn họ nhà mình ăn vẫn luôn không tốt, nhưng Cố Ngọc Bảo nói người trong trường học đều ăn rất khá, ăn kém thì mất mặt, Cố Minh Tu cũng chỉ có thể để nó mang cơm đến trường học, mỗi ngày còn nấu một cái trứng gà, cắt thành hai nửa xối nước tương cho nó làm thức ăn.
“Buổi tối em còn muốn ăn.” Cố Ngọc Bảo đúng lý hợp tình.
Lúc trước cha kế và mẹ Cố Minh Tu còn sống, sủng nhất chính là Cố Ngọc Bảo, rốt cuộc nó là đứa con đầu tiên của cha kế, còn là đứa con trai.
Cũng là vì như vậy, Cố Ngọc Bảo từ nhỏ đã dưỡng thành tính tình muốn cái gì nhất định phải có cái đó.
Cố Minh Tu trước kia cũng theo Cố Ngọc Bảo, nhưng hôm nay y mệt mỏi cả một ngày, trong lòng lại có việc, liền nói: “Em còn ồn ào thì ngày mai mang khoai lang đến trường.”
Nói xong, Cố Minh Tu đưa cái chén trên tay cho Cố Ngọc Tiên.
Cố Ngọc Bảo bất mãn mà nhíu mày.
Cố Ngọc Tiên sợ Cố Ngọc Bảo lại nháo lên, vội vàng bưng chén đi đút cơm cho Cố Ngọc Khang —— Cố Ngọc Khang sau tuổi cũng không biết có phải vì nghẹn lâu trong bụng mẹ hay không, cả người có hơi ngốc, sau tuổi còn rất nhiều thứ không biết làm, mỗi ngày có chuyện gì chỉ biết gân cổ gọi anh gọi chị.
“Anh đối xử với thằng ngốc kia thật ra lại tốt quá nhỉ!” Cố Ngọc Bảo bĩu môi, chọn một củ khoai nhìn được nhất mà ăn.
Mà lúc này, Cố Ngọc Lan đã trở lại.
Hai chị em Cố gia lớn là Cố Ngọc Lan, nhỏ là Cố Ngọc Tiên, nghe tên có vẻ đều là mỹ nữ, nhưng trên thực tế…
Cha kế Cố Minh Tu ngoại hình thật sự chẳng ra gì nên hai chị em này dung mạo cũng bình thường, vừa nhỏ con vừa đen.
Trong đó, Cố Ngọc Tiên nhỏ hơn một chút, một bên học tiểu học một bên ở nhà làm việc chăm em, Cố Ngọc Lan lớn hơn một chút, không thích học hành, đã bắt đầu bắt đầu làm việc.
Hôm nay lúc nàng trở về, trong tay xách theo cái rổ, có chút đắc ý mà cho người trong nhà xem: “Mọi người xem, tan tầm em đi nhặt thật nhiều khoai lang về nè!”
Khoai lang trong rổ nàng một đám đều rất to, Cố Minh Tu nhíu mày: “Sao lại lớn như vậy?”
Cố Ngọc Lan nói: “Em trộm giấu về đấy, tất cả mọi người đi rồi mới quay lại lấy…”
“Em không sợ bị người ta bắt sao?” Cố Minh Tu nhíu mày, khoai lang này tuy sau đó sẽ chia ea, nhưng nếu trộm giấu mà bị người phát hiện sẽ bị phê đấu!
“Không bị ai bắt được đâu! Hơn nữa nhiều người làm vậy lắm.” Cố Ngọc Lan nhìn về phía Cố Minh Tu: “Đại ca, do anh quá thành thật thôi!”
Cố Minh Tu có chút bất đắc dĩ, y cảm thấy như vậy không tốt, nhưng y không biết phải nói như thế nào mới ổn.
Ăn xong, Cố Minh Tu liền ra cửa: “Anh đi ra ngoài.”
Cố Ngọc Lan nói: “Ca, anh muốn đi trấn trên sao? Em đi với anh.”
Cố Minh Tu lập tức đã cự tuyệt: “Em ở nhà đợi đi.”
Cố Ngọc Lan đại khái là khi còn nhỏ bị khổ, chịu đói, ra cửa thấy cái gì đều muốn lấy về nhà, tay chân không quá sạch sẽ, y cũng không dám dẫn người đi ra ngoài, sợ nàng chọc chuyển bị đánh hoặc là bị bắt.
Cố Ngọc Lan mắt trợn trắng, không nói gì.
Trong thôn buổi tối có an bài người gác đêm, còn không phải một người mà là vài người, tránh để có người đi trộm khoai lang gì đó.
Cố Minh Tu ra cửa, cũng không đi về ruộng, mà đi lên trấn trên.
Người trấn trên có thuế lương ăn, mỗi ngày đều trôi qua đặc biệt tốt, cũng khinh thường người nhà quê, đều gọi người nhà quê là “rùa đen nông thôn”, đương nhiên, người nhà quê cũng không cam lòng yếu thế, gọi bọn họ là “rùa đen trên đường”.
Cố Minh Tu không giống người trong thôn, tràn ngập căm thù người trấn trên, nhưng y xác thật hâm mộ bọn họ.
Người trấn trên sống thật sự tốt quá.
Tới trấn trên, Cố Minh Tu liền trực tiếp đến chỗ cung ứng vật tư, nhặt mía đầu cành.
Gần đây khoai lang được mùa, cây mía cũng đưa ra thị trường.
Thôn Thượng Mộc còn có thôn phụ cận đều trồng cây mía, sau khi thu hoạch thì một phần phân chia trong thôn, một phần đưa đi chế tạo đường, còn có một phần đưa đến huyện thành gần trấn trên, cung ứng cho cư dân địa phương.
Mà loại đặc sản địa phương này còn không cần dùng phiếu.
Mấy ngày nay, người trấn trên trên cơ bản từng nhà đều sẽ mua vài cây mía ăn, bọn họ không giống người nhà quê, rửa rửa liền trực tiếp gặm luôn cả vỏ, thường là để người tước hết vỏ mới mua về nhà, nếu không ít nhất cũng sẽ bảo người ta chặt bỏ đầu đuôi.
Kể từ đó, đỉnh đầu cành hợp với lá cây bên trên của cây mía sẽ bị chặt bỏ, lưu lại trên đất, mà đầu cành này sẽ có người tới nhặt.
Đầu cành trên cùng của mía không ngọt, nhưng những đứa nhỏ thiếu ăn vặt ở nông thôn vẫn sẽ nhặt gặm, sau khi gặm xong còn có thể phơi khô nhóm lửa.
Bình nguyên bên này, nền có thể khai khẩn đều được khai khẩn ra, dù sao rừng cây gì đó là không có.
Đây cũng tạo nên tình trạng bình thường nhất — củi lửa mỗi nhà thường không đủ để chụm.
Thứ Cố gia dùng để nhóm lửa là rơm rạ trong thôn phân ra, còn có cành dâu, nhưng vẫn không đủ. Vì nhiều thêm chút củi lửa, sau khi cắt lúa, buổi tối Cố Minh Tu còn đi xuống ruộng rút rễ lúa nước, bây giờ cũng lên trấn trên nhặt đầu cành mía.
Cố Minh Tu một hơi nhặt không ít, bó lên mang về nhà.
Lúc y về đến nhà trời đã rất tối, nhưng trong thôn còn có không ít nhà có ánh sáng hắt ra.
Thôn bọn họ vì gần trấn trên tiến bộ nên có kéo điện, đương nhiên, người chịu bỏ ra dùng điện cũng không nhiều.
Cố Minh Tu vừa về nhà, mấy đứa nhỏ trong nhà liền xông lên, từ những cây đầu cành mía đó chọn ra có thể ăn để ăn.
Cố Ngọc Khang càng gân cổ lên kêu: “Chị! Chị!”
Bé đây là tự mình không có biện pháp ăn, liền kêu người lấy giúp bé.
Cố Ngọc Bảo trước nay đều không để ý tới em trai Cố Ngọc Khang này, Cố Ngọc Lan cũng chỉ cố tự mình ăn, cũng chỉ có Cố Ngọc Tiên tìm một đoạn đầu cành, rửa sạch sẽ dùng miệng cắn lột vỏ ra, sau đó đút cho em trai.
Đầu cành mía này một chút cũng không ngọt, Cố Ngọc Khang ăn hai miếng liền từ bỏ, Cố Ngọc Tiên lúc này mới bắt đầu chính mình ăn.
Cố Minh Tu lúc này lại cầm hai cây đầu cành mía y đã sớm xem trọng, đứng lên, ra cửa.
Cố Ngọc Bảo nhíu mày: “Ca lại đi đâu?”
“Có thể là đi bắt ếch đồng.” Cố Ngọc Tiên nói: “Ngày mai em cũng đi bắt thử xem sao.”
Cố Ngọc Bảo nghĩ đến ếch đồng, liếm liếm môi, ném xuống đầu cành mía một chút cũng không ngọt trên tay, đi về phòng.
Cố Minh Tu cũng không đi bắt ếch đồng.
Y muốn đi, nhưng hôm nay y mệt mỏi một ngày, lại đi một chuyến lên trấn trên, thật sự không đủ sức lực.
Trên thực tế, lúc này y rất đói bụng —— chỉ ăn khoai lang luôn đặc biệt nhanh đói.
Đầu cành mía không có vị ngọt gì, nhưng Cố Minh Tu vẫn hơi thèm, nhưng y không ăn.
Y đến bên giếng rửa hai cây đầu mía trên tay mình sạch sẽ, sau đó đi đến nhà cũ Cố gia, cũng chính là nơi cha ruột y đã từng ở.
Nhà này hiện tại bị coi như dùng làm trường tiểu học, đồng thời, bên trong còn có một thanh niên trí thức, chính là vị Ngôn thanh niên trí thức rất lười kia, Ngôn Cảnh Tắc.
Cố Minh Tu cảm thấy tên Ngôn Cảnh Tắc này đặc biệt dễ nghe, Ngôn thanh niên trí thức này cũng lớn lên đặc biệt đẹp.
Từ khi Ngôn Cảnh Tắc tới thôn, y đã chú ý đến thanh niên trí thức này, còn thích người này từ đáy lòng, muốn người này được vui.
Nhưng y vẫn sẽ trộm tặng đồ cho Ngôn Cảnh Tắc.
Lương thực trong nhà y không thể đem ra ngoài, nhưng bình thường y nghĩ biện pháp tìm được cái gì bỏ vào miệng, chung quy sẽ chia cho Ngôn thanh niên trí thức.
Hôm nay, Ngôn thanh niên trí thức lại bị bệnh, không bắt đầu làm việc, y liền muốn đưa cho Ngôn thanh niên trí thức một vài thứ, đáng tiếc y không có thứ gì có thể đưa, cũng chỉ có đầu cành mía.
Chẳng sợ lúc y nhặt là đã riêng chọn cây tốt hơn các đầu cành mía khác, nhưng thứ này cũng có chút không dám đưa ra.
Ngôn thanh niên trí thức trước kia ở Bắc Kinh chắc chắn có thể ăn cả cây mía hoàn chỉnh.
Nghĩ như vậy, Cố Minh Tu đã hơi ngượng ngùng.
Nhưng y vẫn nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa.
Ngôn Cảnh Tắc vừa xuyên qua.
Hắn đột nhiên tỉnh lại, đột nhiên phát hiện mình đang ở trong một gian phòng nhỏ chỉ có bốn bức tường, tản mát ra một mùi kỳ lạ.
Bên ngoài trời đã tối, trong nhà cái gì cũng không có, hắn muốn mở cái đèn cũng tìm không thấy ở đây, cố tình bụng còn kêu đói thầm thì……
Ngôn Cảnh Tắc thật hết chỗ nói rồi.
Hắn đây rốt cuộc là xuyên đến nơi nào vậy?
Xuyên qua còn chưa tính, không cho hắn ký ức trước kia còn chưa tính, sao hắn còn không có ký ức của nguyên chủ thân thể này?
Làm sao hắn sống sót được?
Ngày mai hắn ra cửa, có thể lộ ra dấu vết, sau đó trực tiếp bị người bắt lại không?
Ngôn Cảnh Tắc càng nghĩ càng rối rắm, bụng cũng càng ngày càng đói, cả người đều uể oải.
Nhưng mà hắn hiện tại tình huống như thế nào cũng không biết, căn bản không dám đi ra ngoài dạo lung tung, ở đây nơi nơi đen tuyền, hắn cũng không biết mình có thể đi đâu.
Hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mà nằm trên giường, tính toán nằm ườn đến hừng đông.
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe được tiếng đập cửa.
Âm thanh kia rất nhẹ, nhưng trong đêm tối yên tĩnh vô cùng rõ ràng, có người tới tìm hắn?
Ngôn Cảnh Tắc từ tấm ván gỗ lót giường xuống, sờ soạng tiến lên.
Tiếng đập cửa dừng lại, người ngoài cửa đi rồi sao?
Ngôn Cảnh Tắc có chút sốt ruột, hắn vọt tới cạnh cửa, sờ soạng mở chốt cửa ra, rốt cuộc mở được cửa.
Mở cửa tốn không ít thời gian, Ngôn Cảnh Tắc cũng đã làm tốt chuẩn bị ngoài cửa không còn ai, không nghĩ tới mở cửa ra đã thấy được một người.
Ngoài phòng có ánh trăng, làm hắn thấy rõ bộ dáng người này.
Đây là một chàng trai hai mươi mấy tuổi, mày kiếm mắt sáng, lớn lên vô cùng anh tuấn, vừa nhìn thấy người này, Ngôn Cảnh Tắc đã cảm giác được tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.
Hắn nói không nên lời đây là cảm giác gì, chỉ biết một chuyện —— hắn thích người này rồi!
Hắn nhất kiến chung tình!
Hắn sau khi xuyên qua một nơi xa lạ, nhất kiến chung tình với một người hoàn toàn xa lạ.
Nhưng hắn không khống chế được tình cảm của mình, cũng chỉ là nhìn thấy người trước mắt này, hắn đã cảm thấy trái tim đã không thuộc về chính mình.
“Cậu……” Ngôn Cảnh Tắc hé miệng, lại không biết nên nói cái gì mới ổn.
Cố Minh Tu gõ cửa không ai ứng, trở nên ảo não.
Lúc này, Ngôn thanh niên trí thức nói không chừng đã ngủ mất rồi, y tới gõ cửa như vậy có thể quấy rầy người ta không?
Y không gõ nữa, định để đồ ở cửa rồi đi, lại sợ cuối cùng bị người khác lấy đi, đang rối rắm thì lại thấy cửa mở, Ngôn thanh niên trí thức đi ra.
Vóc dáng của Ngôn thanh niên trí thức đều cao hơn so với tất cả mọi người trong thôn bọn họ, dáng người nhìn cũng chắc nịch…… Nghe nói là bởi vì người phương bắc vóc dáng cao nên vậy.
Cố Minh Tu há miệng thở dốc: “Ngôn thanh niên trí thức, tôi mang theo đồ cho anh, tôi……”
“Muốn vào ngồi không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
Cố Minh Tu kinh ngạc mà nhìn Ngôn Cảnh Tắc.
Trên người người nhà quê đều dơ, còn có rận, trước đó Ngôn thanh niên trí thức đều không cho người vào cửa, hiện tại vậy mà để y vào?
Đang thất thần, Cố Minh Tu đã thấy Ngôn thanh niên trí thức trước mặt lảo đảo một cái, dùng tay chống trên khung cửa mới xem như ổn định thân thể.
Ngôn thanh niên trí thức thật sự bị bệnh, chắc là còn bệnh thật sự nghiêm trọng!
Cố Minh Tu lập tức tiến lên, đỡ lấy Ngôn Cảnh Tắc: “Ngôn thanh niên trí thức, anh không sao chứ?”
Ngôn Cảnh Tắc hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Tôi không sao.”
Hắn xác thật không sao, hắn chỉ là đột nhiên hôn mê một chút.
Mà sở dĩ choáng một chút là bởi vì hắn vừa có được ký ức nguyên chủ.
Ngôn Cảnh Tắc cắn chặt răng, đều tức điên lên —— nguyên chủ này, thật là tên cặn bã!
Hết chương 216: .
__.__.__.__.____.____.___.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.