Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Chương 101: Thế giới thứ sáu: Hiện đại tổng tài và bạch nguyệt quang

Quyết Tuyệt

25/09/2021

* Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng): ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Xuất phát từ tiểu thuyết《Hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng》của Trương Ái Linh

Trong một chung cư không lớn nhưng bố trí lại ấm áp. Phong cách trang hoàng theo kiểu Bắc Âu, sofa phòng khách không lớn, màu vàng nhạt, trên mặt để mấy chiếc gối vừa nhìn đã thấy mềm mại. Đối diện sofa là một cái TV lớn, dưới TV bày rất nhiều đĩa nhạc, còn có dàn âm thanh linh tinh, giá gỗ bên cạnh TV là một chậu lan rất tươi tốt, rủ xuống cành lá.

Ngôn Cảnh Tắc chính là tỉnh dậy trên sofa, thân thể này hẳn là trước đó ngủ trên sofa, nên giờ trên người hắn có chút nhức mỏi.

Đây là chỗ nào?

Ngôn Cảnh Tắc đột nhiên đứng dậy, liền chú ý huyền quan* bên cạnh phòng khách có treo một cái gương, hắn đi qua liền thấy trong gương một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt có hai quầng thâm mắt to tướng, mặc một bộ tây trang có chút nhăn nhúm, nhìn cực kỳ không có tinh thần.

(*huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách.)

Đây không phải là hắn!

Nơi này hết thảy thật sự quá xa lạ…… Cho nên, hắn xuyên qua sao?

Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình xuyên qua, nhưng hắn không có ký ức trước khi xuyên qua, cũng không có ký ức của thân thể này, tất cả với hắn mà nói đều mơ hồ không rõ, chuyện này làm hắn có điểm rối rắm.

Hắn đang bình thường sao lại xuyên qua? Hắn hiện giờ cái gì cũng không biết, rồi nên làm cái gì?

Đang rối rắm, điện thoại Ngôn Cảnh Tắc vang lên.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, phát hiện hiện tại là hơn 8 giờ sáng, cùng lúc đó, hệ thống nhận diện khuôn mặt khởi động, điện thoại tự mở khóa.

Điện thoại hắn nhận được một tin nhắn, là một người tên “lão Thái” gửi qua một vài tấm ảnh, cuối cùng còn có một câu: “Lão Ngôn, không phải tôi nói ông, ông đừng bị Giản Vân Tu lừa, y không phải cái thứ gì tốt!”

Lão Thái này là ai? Giản Vân Tu lại là ai?

Ngôn Cảnh Tắc click mở một tấm ảnh, liền nhìn thấy trên ảnh chụp mơ hồ kia, một nam một nữ đang dây dưa bên nhau.

Hai người này, người đàn ông khoảng hơn hai mươi, lớn lên rất không tồi, người phụ nữ kia thì không giống vậy, người nữ này ít nhất cũng hơn bốn mươi tuổi, còn hơi đen và xấu…

Đây là phú bà bao nuôi tiểu thịt tươi? Người phụ nữ này diễm phúc không cạn a!

Chỉ là, kết hợp một chút tin nhắn người nọ gửi tới… Người đàn ông kia là Giản Vân Tu? Nguyên chủ không phải có quan hệ với y chứ?

Ghê tởm như vậy…

Ngôn Cảnh Tắc bắt đầu lục lại lịch sử chat, phát hiện lại trước đó nguyên chủ và người gọi là lão Thái này ồn ào một trận, nguyên nhân gây ra là vì lão Thái đã gửi một video cho nguyên chủ, ghi kèm chữ là: “Ngôn Cảnh Tắc, tình nhân trong mộng của ông đi ‘ Thiên Thượng Nhân Gian ’ chơi bị người ta báo cáo!”

Lúc sau, nguyên chủ kiên trì nói Giản Vân Tu không phải là người như vậy, sẽ không đi cái gì “Thiên Thượng Nhân Gian” kia, mà lão Thái thì châm chọc mỉa mai nguyên chủ, cảm thấy ánh mắt nguyên chủ không tốt, cuối cùng hai người ồn ào không thể dàn xếp.

Trong lúc đó, lão Thái còn nhắc tới một người khác, bảo nguyên chủ đối tốt với một người tên Đổng Thanh Lâm, nói người tốt với nguyên chủ như Đổng Thanh Lâm rất ít, bảo nguyên chủ quý trọng.

Ngôn Cảnh Tắc: “……” Chỉ nhìn lịch sử chat cùng lão Thái này, hắn liền lo lắng.

Nguyên chủ của thân thể này cảm tình tựa hồ trải qua rất phức tạp… Hắn cái gì cũng không hiểu, có thể thu phục được sao?

Còn có, người ở dưới ảnh chụp là tình nhân tròn mộng của nguyên chủ, phẩm vị này của nguyên chủ… Hắn ăn không tiêu a!

Ngôn Cảnh Tắc nghĩ vậy rồi click mở video lão Thái mấy hôm trước gửi tới, nghe nói là video tình nhân trong mộng của hắn bị bắt ở “Thiên Thượng Nhân Gian”.

Video này quay trước cửa một nơi, người quay dùng điện thoại, vì trời rất tối cộng thêm rung lắc, hình ảnh chẳng rõ ràng gì, chất lượng đồ họa so với ảnh lão Thái mới gửi đến không khác cho lắm.

Mà người quay video vừa quay vừa đang nói: “Là Giản Vân Tu! Là Giản Vân Tu!”

Hình ảnh xuất hiện một người đàn ông trẻ tuổi mặc tây trang màu trắng, y biểu cảm lạnh nhạt, mày nhăn lại, thoạt nhìn có chút không kiên nhẫn, mà phía sau có một cảnh sát đang đẩy y.

Sau khi bị đẩy, giọng y lập tức vang lên: “Đừng chạm vào tôi!” lúc nói như vậy, mặt người này còn chuyển hướng màn hình…

Rõ ràng video rất mơ hồ nhưng Ngôn Cảnh Tắc vẫn thấy rõ bộ dáng của y, trái tim nhanh chóng nhảy lên.

Hắn nhất kiến chung tình!

Người trong video có chút không kiên nhẫn, thoạt nhìn thực tức giận, nhưng nhìn sao cũng thấy đẹp, trên thế giới này sao lại có người đáng yêu như vậy?

Hắn biết hắn vì sao lại xuyên qua đây rồi! Khẳng định là vì người này mà đến!

Đây là nam thần của hắn!

Video đã kết thúc, Ngôn Cảnh Tắc lập tức click mở, xem lại một lần nữa.

Cũng chính là lúc này, hắn đột nhiên ý thức được một sự kiện —— ảnh chụp trước đó hắn xem qua, cái người ôm bà mập kia, rất giống nam thần của hắn!



Nhưng kia tuyệt đối không phải nam thần của hắn.

Nam thần cho dù có hóa thành tro, hắn cũng sẽ không nhận sai!

Lúc này, video lại phát xong một lần, đầu Ngôn Cảnh Tắc bỗng choáng, ký ức thuộc về nguyên chủ đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn.

Mà khi vừa có được ký ức, Ngôn Cảnh Tắc liền muốn mắng người.

Nguyên chủ này thật sự quá ghê tởm, hắn quả thực chính là tên cặn bã!

Loại người như hắn nên hủy diệt nhân đạo!

Nguyên chủ cũng giống hắn, tên là Ngôn Cảnh Tắc, năm nay hai mươi tám tuổi, là một người sinh ra tốt đẹp, gia cảnh giàu có…… Tổng tài.

Cha nguyên chủ sinh ra ở nông thôn, trong nhà vô cùng nghèo, nhưng rất thông minh, hơi có chút bản lĩnh, sau lại đi mỏ quặng ở gần thôn làm công, lại đáp lên con gái độc nhất của chủ mỏ than đá.

Cha nguyên chủ đối với cuộc sống giàu có vô vàn hướng đến, liền không chút do dự đến ở rễ nhà ông chủ than đá kia.

Địa phương quy định, gia đình kén rể có thể sinh hai đứa nhỏ, cha nguyên chủ và mẹ nguyên chủ liền sinh ra chị nguyên chủ và hắn.

Lúc ấy vừa lúc ngành sản xuất than đá kiếm nhiều tiền nhất, sau khi sinh hai đứa con, cha nguyên chủ biểu hiện vẫn luôn rất tốt liền từ ông ngoại nguyên chủ – nhiều tiền không có chỗ tiêu, lấy tới không ít tiền, bắt đầu thành lập công ty.

Cha nguyên chủ là người có bản lĩnh, mới đầu mở siêu thị làm bán lẻ, ỷ vào tư bản hùng hậu mà nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường, sau đó lại bắt đầu làm địa ốc, làm các sản nghiệp khác… Tóm lại kiếm lời không biết bao nhiêu là tiền.

Sớm tại thời điểm nguyên chủ mười mấy tuổi, gia sản của ông cũng đã vượt qua cha vợ, ở bên ngoài cũng nuôi vài người phụ nữ trẻ, bất quá ông ta cũng không vứt bỏ người vợ tào khang*, cũng chỉ sửa lại tên họ cho nguyên chủ.

(*Từ rất xa xưa, dân gian thường có câu: “Tào khang chi thê bất hạ đường, Bần tiện chi giao mạc khả vong”, nghĩa là vợ chồng lấy nhau từ lúc khổ cực chẳng nên bỏ, bạn bè kết giao từ thuở hèn chẳng nên mất. “Tào Khang chi thê” trong cây này nghĩa là người vợ tào khang.)

Dựa theo lời cha Ngôn nói, phụ nữ bên ngoài chỉ là chơi chơi, người trong nhà mới quan trọng nhất…… Tóm lại ông đối với vợ con là có cầu tất ứng, nhưng cũng không chậm trễ ông chơi bời phụ nữ bên ngoài.

Đương nhiên ông cũng rất cẩn thận, tuyệt không để người ngoài mang thai, đối với chuyện này, cha Ngôn bảo rằng gia sản ông không ít, hiện tại xếp phía trước người khác, nhưng nếu lại thêm con cái… Vậy tài sản trên tay thế hệ này không phải so ra kém những nhà chỉ có một con của gia đình người ta sao?

Dù sao ông cũng chỉ cần vợ nguyên phối sinh cho ông một trai một gái là được.

Nguyên chủ chính là tại một gia đình như vậy lớn lên.

Lúc nguyên chủ mới sinh ra, cha Ngôn còn là thuộc hạ của cha vợ sống qua ngày, mỗi ngày vây quanh vợ, mấy chuyện như giặt tã cho con trai cũng làm không ít… Ông lúc nguyên chủ ba tuổi ra ngoài lang bạt, mãi cho đến nguyên chủ mười hai mười ba tuổi, mới xem như gầy dựng được một chút tên tuổi.

Sau đó hắn liền đem nguyên chủ và chị nguyên chủ đón vào trong thành phố, tiêu tiền cho bọn họ vào một trường tư thục học.

Khi đó nguyên chủ học lớp tám.

Trên tay ông ngoại nguyên chủ có quặng có tiền, lại đối với nguyên chủ và chị nguyên chủ là đau đến tâm khảm, còn cảm thấy nếu trong nhà có tiền, hai đứa nhỏ hoàn toàn có thể muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần vất vả học hành.

Cho nên lúc nguyên chủ học tiểu học căn bản chẳng học hành gì, hiện tại đột nhiên vào trường sơ trung quý tộc…

Hắn không hề nghi ngờ là thành tích lót đế.

Hơn nữa hắn vẫn là nhà giàu mới nổi, chỉ biết mua các loại quần áo giày sang quý, phối hợp lại dốt đặc cán mai, các loại tài nghệ cũng đều không biết, thậm chí tiếng phổ thông cũng nói không rõ…

Nguyên chủ đương nhiên bị người khinh thường, bị người ghét bỏ.

Nguyên chủ cũng là kẻ tàn nhẫn, cùng người ta đánh một trận…… Kết quả người nọ trong nhà không đơn giản, cha nguyên chủ lúc ấy lại chưa lợi hại như vậy, cuối cùng rõ ràng là người nọ khiêu khích nguyên chủ trước, lại muốn nguyên chủ xin lỗi người ta.

Kể từ đó, nguyên chủ ở trong trường càng không có địa vị, hắn cũng biết trong nhà không đáng tin cậy, không hề cáo trạng với gia đình, liền sống qua những ngày mà một ngày dài như một năm.

Cũng chính là lúc này, nguyên chủ gặp ánh trăng sáng trong lòng hắn, Giản Vân Tu.

Lúc hắn học lớp chín, Giản Vân Tu học lớp bảy một trường gần đó.

Gia thế của Giản Vân Tu tại một trường như vậy cũng là đứng đầu, y còn là thần đồng nổi tiếng xa gần, là thiên tài âm nhạc, toàn thân treo đầy ánh sáng.

Một người như vậy, nguyên chủ vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cũng sẽ đi vòng quanh, kết quả, Giản Vân Tu thế mà chủ động tiếp xúc với nguyên chủ.

Lần đó nguyên chủ bị người khi dễ, bị đánh, đang một mình tránh ở nhà ăn sau trường tức giận bất bình mà thề muốn báo thù, Giản Vân Tu đột nhiên xuất hiện.

Giản Vân Tu mang theo nguyên chủ đi phòng y tế trị thương, sau đó còn an ủi nguyên chủ, chỉ nguyên chủ làm sao phối quần áo, làm sao ứng phó người xung quanh.

Giản Vân Tu có thói ở sạch, không thích tiếp xúc với người khác, liền hạ xuống một dấu ấn thật sâu trong lòng nguyên chủ.

Nguyên chủ lúc ấy coi Giản Vân Tu như thiên sứ, coi như sự cứu rỗi của mình.

Đáng tiếc chính là, hắn cùng Giản Vân Tu chỉ ở chung một tháng, còn chưa thân nhau, trong nhà liền có chuyện.



Mẹ hắn phát hiện cha hắn ngoại tình, làm ầm ĩ cả lên, cha hắn cũng bằng bất cứ giá nào sửa tên cho hắn, lúc hai người náo loạn khắp nơi, còn phát hiện chuyện hắn ở trường bị bắt nạt…

Nguyên chủ năm lớp chín ấy, sửa tên đổi họ thay đổi trường học, bắt đầu cuộc sống mới.

Trường học cũ bị hắn ném ra sau đầu, cũng chỉ có Giản Vân Tu ghi khắc thật sâu vào lòng hắn.

Sau khi nguyên chủ rời khỏi ngôi trường kia không bao lâu, Giản Vân Tu liền xuất ngoại du học. Khi y ra nước ngoài, thiên phú âm nhạc liền hoàn toàn triển lộ, chưa đầy 17-18 tuổi, Giản Vân Tu liền thành tiểu vương tử âm nhạc được công nhận.

Y gia thế tốt, lại được rất nhiều giải thưởng âm nhạc, tuy làm người điệu thấp nhưng cũng không tránh né nổi lên, được vô số người chú ý.

Nguyên chủ chính là người chú ý y nhất.

Sai khi rời khỏi trường sơ trung kia, sửa tên đổi họ, cha nguyên chủ ý thức được mình đã không quan tâm nhiều đến gia đình, ông đối với vợ vẫn là có cảm tình, cho nên mấy năm đó ông liền chặt đứt liên hệ với những phụ nữ bên ngoài, chuyên tâm giáo dục hai chị em, lại làm hắn và chị hắn như thoát thai hoán cốt, trở nên cực kỳ xuất sắc.

Nguyên chủ biến hóa đặc biệt lớn.

Hắn phát dục muộn, khi còn nhỏ ông ngoại lại đem hắn nuôi nấng quá tốt, kỳ thật lúc hắn đi học sơ trung quý tộc kia là một đứa mập ú, còn là đứa nhỏ ở nông thôn phơi nắng đen thui mập ú.

Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất hắn bị người ta bắt nạt.

Nhưng sau này… Vóc dáng hắn cao dần lên, làn da trắng lên, so sánh với trước kia thì bộ dáng hoàn toàn thay đổi.

Không chỉ có như thế, nhà hắn còn trở nên vô cùng có tiền.

Nguyên chủ liền cân nhắc, muốn theo đuổi Giản Vân Tu —— theo thời gian trôi qua, nguyên chủ phát hiện hắn thích đàn ông, thích Giản Vân Tu.

Nhưng nguyên chủ nghe được, Giản Vân Tu có một người đã thích rất nhiều năm, vẫn luôn tìm người kia, người ta còn nói với hắn Giản Vân Tu tính tình không tốt, đặc biệt lạnh nhạt với người khác, không dễ tiếp xúc.

Nguyên chủ trước mặt người khác hoàn toàn thay đổi, thậm chí là tự tin đến tự cao, nhưng trước Giản Vân Tu hắn không thể tránh khỏi mà tự ti.

Có được mấy tin tức này, hắn cũng không dám đi tiếp cận Giản Vân Tu, chỉ dám trộm chú ý.

Này còn chưa tính, nguyên chủ thế mà còn bị rút não, tìm một người rất giống Giản Vân Tu, coi như thế thân nuôi bên người.

Nguyên chủ tìm thế thân kia chính là Đổng Thanh Lâm.

Đổng Thanh Lâm cũng theo âm nhạc, nguyên chủ có lần đi nhà ăn ăn cơm, nhìn thấy hắn ta ở nhà ăn làm công đàn dương cầm, bộ dáng hắn ta đánh đàn đặc biệt giống Giản Vân Tu, liền để bụng hắn ta, lại biết được nhà hắn ta rất nghèo, mẹ bị bệnh nặng, để trợ lý định ra một hiệp ước bao dưỡng, bao dưỡng Đổng Thanh Lâm.

Nguyên chủ khi đó trong lòng tất cả đều là Giản Vân Tu, cũng không làm gì Đổng Thanh Lâm, cũng chỉ là bảo Đổng Thanh Lâm trước mặt hắn đóng giả Giản Vân Tu.

Mà hắn hiện tại ở trong nhà này chính là nhà nguyên chủ mua cho Đổng Thanh Lâm ở, hắn thường thường sẽ đến bên này, cũng không ngủ với Đổng Thanh Lâm, cũng chỉ bảo Đổng Thanh Lâm mặc quần áo Giản Vân Tu hay mặc, đàn dương cầm cho hắn nghe.

Nhưng Đổng Thanh Lâm yêu nguyên chủ.

Hắn ta đối với nguyên chủ cực kỳ để bụng, biến đổi biện pháp lấy lòng nguyên chủ, lúc đối với nguyên chủ có thể nói là cẩn thận tỉ mỉ, thậm chí bất kể nguyên chủ có tìm hắn ta hay không, hắn ta đều làm đồ ăn nguyên chủ thích ăn, chờ nguyên chủ.

Nguyên chủ dần dần liền quen bên người có một cá nhân như vậy, còn mang Đổng Thanh Lâm nhận thức mấy người bạn, đối với Đổng Thanh Lâm cũng có chút cảm tình.

Hắn cảm thấy hắn cùng Giản Vân Tu không được, muốn lưu lại Đổng Thanh Lâm mãi bên người.

Nhưng một ngày nào đó, Đổng Thanh Lâm vẫn luôn thực ngoan ngoãn đột nhiên đối với nguyên chủ như gần như xa, còn bắt đầu thân cận với người đàn ông khác.

Nguyên chủ thì sao? Hắn ngoài miệng nói mình yêu Giản Vân Tu, lại không buông tha Đổng Thanh Lâm, ghen đủ loại, cũng chính là lúc này, Giản Vân Tu xảy ra chuyện, các loại tin tức mặt trái của Giản Vân Tu bay đầy trời.

Trong đó có vài tin tức vừa thấy chính là giả, nhưng nguyên chủ tin, cảm thấy Giản Vân Tu là người có cuộc sống cá nhân hỗn loạn, bộ dáng cao không với được kia trong dĩ vãng tất cả đều là giả tạo.

Lúc này, Đổng Thanh Lâm muốn cùng nguyên chủ giải trừ hiệp ước bao dưỡng, nguyên chủ còn phát hiện, hắn yêu Đổng Thanh Lâm.

Nguyên chủ mạch não có vấn đề. Hắn sau khi ý thức được mình yêu Đổng Thanh Lâm, thế mà lại cảm thấy Giản Vân Tu lúc trước trợ giúp hắn chỉ vì biểu hiện bản thân cao quý, cảm thấy Giản Vân Tu cùng những kẻ bắt nạt hắn là cá mè một lứa, cuối cùng là hận Giản Vân Tu.

Vì tỏ lòng trung thành với Đổng Thanh Lâm, hắn còn bắt đầu đối phó Giản Vân Tu, bịa đặt tin bôi xấu Giản Vân Tu, thậm chí nói Giản Vân Tu lúc sơ trung đã bắt nạt người khác.

Cũng chính là khi đó, hắn và Giản Vân Tu lần đầu tiên gặp mặt sau khi lớn lên.

Giản Vân Tu gặp rất nhiều phiền toái, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, vô cùng tiều tụy, phản ứng của y sau khi nhìn thấy nguyên chủ nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Lúc ấy Giản Vân Tu vô cùng cao hứng, trong mắt lóe ánh sáng, y kêu ra tên trước kia của nguyên chủ, nói vẫn luôn tìm kiếm nguyên chủ……

Kết quả nguyên chủ giận tím mặt, cho y một bạt tai.

Ngôn Cảnh Tắc trở tay cho chính mình một bạt tai, nguyên chủ quả thực không phải người!

May mắn, hiện tại chuyện này còn chưa phát sinh, trên mạng cũng vừa bắt đầu có các loại tin xấu của Giản Vân Tu mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Phu (Xuyên Nhanh)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook