Chương 28: Tìm được
Sa Đề
20/06/2017
Editor: demcodon
Bởi vì chuyện của Hoàng hậu cho nên dạ yến năm nay hoàng gia chỉ tiếp tục đến giờ sửu thì tan.
Thái tử đang muốn dẫn theo Thái tử phi trở lại điện Hồng Huyên lại phát hiện Huyền công công bên cạnh Hoàng đế đang ở phía trước chờ mình: "Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng dặn dò mời ngài đi theo nô tài đến điện Noãn các."
Thái tử nhíu nhíu mày: "Phụ hoàng là gọi một mình ta à?"
Nếu như có thể hắn một chút cũng không muốn ở chung với người nam nhân kia.
"Nếu như vậy, như vậy thiếp đi về trước đây." Thái tử phi cũng nhìn ra được mình cũng không được chào đón nên mượn ống tay áo rộng thùng thình viết hai chữ “coi chừng” trong lòng bàn tay Thái tử rồi dẫn thị nữ sau lưng rời đi.
"Thái tử điện hạ, mời." Thái tử dùng khóe mắt nhìn tư thái cung kính của Huyền công công, lại liếc qua nhìn nhìn sắc mặt những đệ đệ của mình và một ít quan viên vẫn còn chưa có rời đi cảm thấy có chút nhức đầu —— chẳng lẽ mình còn có nhiều giá trị lợi dụng ư?
Điện Noãn các là nhà lớn ở bên phía sườn đông, là nơi mùa đông Hoàng đế sống hàng ngày.
Lúc Thái tử bước vào thì cảm thấy không khí ấm ấp đập vào mặt, trong không khí còn mang theo hương hoa đưa tình —— chắc là hiệu quả huân hương.
Chờ Thái tử đi vào mới phát hiện Hoàng đế mời cũng không phải một mình hắn, còn có Thừa tướng Cửu Tranh.
"Tễ nhi, con có biết Thập Nhị thúc con vì sao không có tham dự đêm yến hội hôm nay hay không?" Dương đế từ trên mật báo ngẩng đầu lên đôi mắt sáng quắc nhìn Triệu Tễ.
"Nhi thần ngu dốt, Thập Nhị thúc không phải ngẫu nhiên bị phong hàn hay sao?"
Dương đế híp mắt nhìn Triệu Tễ thấy sắc mặt của nhi tử gợn sóng không sợ hãi đột nhiên nhếch môi cười cười: "Tễ nhi, là ai nói cho con biết chuyện gì hả? Trẫm phát hiện từ sau khi con bệnh nặng thì lơ là với trẫm, làm cho phụ hoàng rất là đau lòng đó."
Dương đế vừa dứt lời thì không chỉ là Triệu Tễ, mà là Thừa tướng Cửu Tranh đứng ở một bên cũng co rút. Đương nhiên bọn họ cũng chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ mà co rút.
Không đợi Triệu Tễ nói chuyện, Dương đế đã đuổi Thừa tướng đi xuống trước: "Chuyện tìm Mặc Lâm về giao cho khanh đi làm, nhớ rõ đừng để lộ tiếng gió về chuyện này."
Dương đế thấy Thừa tướng rời đi mới vẫy vẫy tay về phía Triệu Tễ: "Tễ nhi tới đây, trong đêm nay con dường như cũng không vui, có phải là nghĩ đến Hoàng hậu hay không? Có phải là đang oán trách trẫm mấy ngày trước đó con bệnh nặng mà không có đi thăm con hay không?"
* * *
Cửu Tranh trở lại quý phủ của mình sau khi rửa mặt đơn giản thì vẫy tay cho thị nữ đến hầu hạ lui ra, hắn ngồi yên một lát mới lấy ra một bức mật báo khác từ trong ngăn bí mật ra.
Bức mật báo này không giống với bức giả là quan viên huyện Tấn Châu phát hiện ra tung tích của Thẩm vương gia trước đó trình lên Hoàng đế. Mặc dù nội dung chủ yếu không khác lắm, nhưng mà phía trên ghi lại càng thêm kỹ càng tỉ mỉ.
Không phải hắn muốn giấu giiếm không báo mà là Cửu Tranh cảm thấy những “việc nhỏ” bị đề cập đến cũng không cần làm phiền Hoàng đế tự mình có thể xử lý.
Mượn ngọn đèn dầu nhìn xem mực đen trên giấy trắng viết một câu "cùng một nam tử bình thường qua lại thân mật" làm cho trên mặt Cửu Tranh không khỏi lộ ra một chút vẻ dữ tợn —— bất quá là một thôn phu sơn dã mà thôi, coi như là cứu được Thẩm vương gia thì y cũng không nên thừa cơ chiếm tiện nghi của Thẩm vương gia.
Nghĩ đến ở nơi mình không biết nam nhân thô lỗ có thể làm chuyện gì với Thẩm vương gia thì Cửu Tranh hận không thể mang đối phương ra tra tấn một hồi để cho y biết cái gì gọi là sống không bằng chết! Bất quá nếu như để cho Thẩm vương gia mất hứng...
Nghĩ đến vấn đề này khuôn mặt ôn hòa tuấn mỹ kia của Cửu Tranh trong nháy mắt vặn vẹo —— xem ra còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được, bất luận như thế nào không thể để cho thôn phu sơn dã kia bôi đen Thẩm vương gia.
* * *
Bởi vì lo lắng cho Thái tử nên Thái tử phi một đêm không ngủ. Thái tử phi nhìn thấy khuôn mặt trong gương bởi vì ngủ không đủ mà lộ ra sắc mặt có chút không tốt lắm quyết định đi ra ngoài hái một chút hoa làm cho mình rạng rỡ một chút. Mặc dù nói người ở trong điện Hồng Huyên có tư cách thưởng thức dung mạo của nàng căn bản là không có tâm tư này, nhưng mà nàng cũng không thể bạc đãi chính mình.
Bất quá Thái tử phi vừa hái xuống một đóa hoa ngọc lan cài ở trên tóc mai, còn chưa kịp hỏi nha hoàn thân cận có đẹp hay không thì ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thái tử khoác lên sương sớm đi tới, đi theo phía sau là hai cung nhân trong hoàng cung, trong tay hai người đều bưng lấy một cái hộp gấm có hoa văn sơn đỏ.Thái tử phi mỉm cười nghênh đón: "Điện hạ, chàng đã trở về rồi." Không để lại dấu vết mà dùng khóe mắt liếc qua xem từ đầu đến chân Triệu Tễ một lần —— A, có vẻ như trên thân thể không có chịu tổn thương gì. Cũng đúng, Hoàng thượng làm sao có thể sử dụng tư hình với Thái tử điện hạ chứ? Mình quả nhiên là gần đây nên đọc nhiều sách hơn.
Thái tử nhíu mày nhìn thoáng qua trên gương mặt dịu dàng nhã nhặn lịch sự, thật sự trong đầu các loại ý niệm loạn chuyển qua Thái tử phi, hắn đưa tay ôm eo nhỏ của nàng bên môi treo lên nụ cười dịu dàng: "Minh Nhu đợi cô một đêm?"
Này này này, chú ý hình tượng chứ Thái tử điện hạ, sao mình lại không cảm thấy trước kia chàng ta còn có thể làm loại động tác này chứ?
Thái tử phi với vẻ mặt thẹn thùng vùi đầu vào trong ngực Triệu Tễ mượn tư thế này che dấu chế nhạo của mình trộm nhìn hai cung nhân kia đi theo phía sau Thái tử. Kỳ quái, bọn họ làm gì bày tỏ vẻ sầu lo như vậy chứ?
Đợi đến lúc chỉ còn lại hai người thì Thái tử phi mới buông nụ cười trên mặt xuống: "Trên người chàng có vật gì khác hả?" Nàng vừa rồi ngửi được một luồng hương thơm, từ trên mùi hương thì không có độc gì, nhưng mà vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Thái tử lộ ra cổ tay trái: "Bất quá là Phụ hoàng ban thưởng món đồ chơi mà thôi." Mặc dù nói như vậy nhưng mà trong giọng điệu của hắn không có chứa một chút tia đắc ý vui mừng.
Thái tử phi có chút kinh dị mở to hai mắt: "Đây không phải là đồ bệ hạ đeo trên người hay sao?" Dừng một chút: "Đây là, bày tỏ vinh sủng chàng hay sao?" Thái tử phi vừa châm trà cho Triệu Tễ vừa thăm dò hỏi.
(*Vinh sủng: Sự vẻ vang rất lớn, vinh dự.)
Không nói trước đó là một vòng tay hoàng mật tịch tự nhiên mỗi hạt châu lớn nhỏ đều giống như đúc. Khi ma sát vào vải vóc thì vòng tay kia sẽ tản ra mùi hương tùng nhàn nhạt, tuyệt đối là cực phẩm. Nhưng mà đồ vật này đã từng là vị kia mang qua, cho dù có tiền cũng không mua được.
"Vinh sủng? Chi bằng nói là dựng nên bia ngắm." Mặc dù hắn không có được vật này nhưng mà cũng không gây trở ngại cho âm mưu đã thảo luận của Triệu Tễ.
"Chuyện đó..."
"Không cần lo lắng, tình huống tệ nhất cũng bất quá là bị phế đi." Thái tử nâng ly trà lên uống một ngụm nheo mắt lại nói: "Bất quá trừ phi ta chết, nếu không chức Thái tử này của ta không có khả năng bị phế bỏ."
Dù sao thân phận "Thái tử" này còn đáng giá hơn mạng của mình nhiều, cũng có giá trị lợi dụng hơn nhiều.
"Nhưng mà… nếu như nói bị phế bỏ vậy chính là Nhị hoàng tử điện hạ có khả năng nhất được lập làm Thái tử. Bình thường hắn vẫn luôn không đối phó với chàng, nếu như..."
"Không có khả năng." Thái tử lộ ra một tia lạnh lẽo: "Nàng quên "Mẫu phi" kia của Nhị đệ ta thật ra là công chúa nước Kim đến hòa thân sao? Phụ hoàng cho dù đầu xảy ra vấn đề gì cũng không có khả năng để cho Nhị đệ làm Thái tử, trừ phi Lệ phi chết. Bất quá nếu quả thật xuất hiện tình huống như vậy thì chức Thái tử này của ta cũng không an ổn."
Thái tử dừng một chút như là tự chế giễu nói: "Bất quá tình huống như vậy rất nhanh sẽ xảy ra."
Lệ phi là công chúa nước Kim dung mạo tuyệt diễm cũng là mẫu thân của Nhị hoàng tử. Thái tử và Nhị hoàng tử là sinh ra cùng một ngày, chẳng qua là chỉ thua kém một canh giờ. Nghe nói là lúc chênh lệch thời gian này làm cho Lệ phi biết nhi tử của mình sinh ra chậm hơn nhi tử của Hoàng hậu thì thiếu chút nữa muốn một ngụm cắn nát nướu răng.
Mà đại khái cũng là do Lệ phi "dạy dỗ" nên Nhị hoàng tử và Thái tử vẫn là rơi vào trạng thái đối lập. Thật ra dựa theo ấn tượng trước kia của Thái tử phi mà nói, nếu như chỉ nói đến bản lĩnh thì Nhị hoàng tử đích thật là so với bị Hoàng đế sủng ái Thái tử thì có thể làm nhiều hơn. Chỉ tiếc y sinh ra chậm hơn Thái tử, hơn nữa mẫu thân lại là Lệ phi, cho nên...
Bất quá hiện tại đột nhiên nghe được Thái tử nói như vậy Thái tử phi vẫn là không khỏi nhíu mày liễu. Nàng cảm thấy Thái tử nói có ẩn ý khác, tại sao cái chết của Lệ phi sẽ liên quan đến ngôi vị Thái tử của chàng, chẳng lẽ có việc không nên là Nhị hoàng tử sao. Nhưng mà từ sau khi Thái tử lành bệnh thì nàng đã biết rõ nàng căn bản không có tư cách đi lo lắng cho cảnh ngộ của Thái tử: "Chàng là nói Lệ phi nương nương bà..."
"Hử..." Thái tử quay đầu nhìn một con khổng tước thêu trên bức bình phong: "Ta cái gì cũng chưa nói."
* * *
Mặc dù Cửu Tranh rất muốn lập tức đi tìm mang Thẩm vương gia trở về nhưng mà không đợi hắn chuẩn bị cho tốt thì trong hoàng cung truyền tới một chuyện làm cho hắn không thể không tạm thời buông suy nghĩ mang Thẩm vương gia về.
Lệ phi đã chết.
Trong đầu Cửu Tranh có hai chuyện lớn, đặc biệt không biết là ai để lọt tin tức làm cho hoàng thất nước Kim biết tin tức này. Mặc dù hắn biết rõ Lệ phi chết như thế nào nhưng mà trong thời điểm này thân là Thừa tướng hắn lại không thể rời khỏi triều đình ngay lúc này.
Mà lúc này Cửu Tranh không có biện pháp bỏ đi, Thái tử lại sớm phái người đi huyện Tấn Châu, y không chỉ là vì tìm Thập Nhị thúc về mà là vì tự cứu mình.
Bởi vì chuyện của Hoàng hậu cho nên dạ yến năm nay hoàng gia chỉ tiếp tục đến giờ sửu thì tan.
Thái tử đang muốn dẫn theo Thái tử phi trở lại điện Hồng Huyên lại phát hiện Huyền công công bên cạnh Hoàng đế đang ở phía trước chờ mình: "Thái tử điện hạ, Hoàng Thượng dặn dò mời ngài đi theo nô tài đến điện Noãn các."
Thái tử nhíu nhíu mày: "Phụ hoàng là gọi một mình ta à?"
Nếu như có thể hắn một chút cũng không muốn ở chung với người nam nhân kia.
"Nếu như vậy, như vậy thiếp đi về trước đây." Thái tử phi cũng nhìn ra được mình cũng không được chào đón nên mượn ống tay áo rộng thùng thình viết hai chữ “coi chừng” trong lòng bàn tay Thái tử rồi dẫn thị nữ sau lưng rời đi.
"Thái tử điện hạ, mời." Thái tử dùng khóe mắt nhìn tư thái cung kính của Huyền công công, lại liếc qua nhìn nhìn sắc mặt những đệ đệ của mình và một ít quan viên vẫn còn chưa có rời đi cảm thấy có chút nhức đầu —— chẳng lẽ mình còn có nhiều giá trị lợi dụng ư?
Điện Noãn các là nhà lớn ở bên phía sườn đông, là nơi mùa đông Hoàng đế sống hàng ngày.
Lúc Thái tử bước vào thì cảm thấy không khí ấm ấp đập vào mặt, trong không khí còn mang theo hương hoa đưa tình —— chắc là hiệu quả huân hương.
Chờ Thái tử đi vào mới phát hiện Hoàng đế mời cũng không phải một mình hắn, còn có Thừa tướng Cửu Tranh.
"Tễ nhi, con có biết Thập Nhị thúc con vì sao không có tham dự đêm yến hội hôm nay hay không?" Dương đế từ trên mật báo ngẩng đầu lên đôi mắt sáng quắc nhìn Triệu Tễ.
"Nhi thần ngu dốt, Thập Nhị thúc không phải ngẫu nhiên bị phong hàn hay sao?"
Dương đế híp mắt nhìn Triệu Tễ thấy sắc mặt của nhi tử gợn sóng không sợ hãi đột nhiên nhếch môi cười cười: "Tễ nhi, là ai nói cho con biết chuyện gì hả? Trẫm phát hiện từ sau khi con bệnh nặng thì lơ là với trẫm, làm cho phụ hoàng rất là đau lòng đó."
Dương đế vừa dứt lời thì không chỉ là Triệu Tễ, mà là Thừa tướng Cửu Tranh đứng ở một bên cũng co rút. Đương nhiên bọn họ cũng chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ mà co rút.
Không đợi Triệu Tễ nói chuyện, Dương đế đã đuổi Thừa tướng đi xuống trước: "Chuyện tìm Mặc Lâm về giao cho khanh đi làm, nhớ rõ đừng để lộ tiếng gió về chuyện này."
Dương đế thấy Thừa tướng rời đi mới vẫy vẫy tay về phía Triệu Tễ: "Tễ nhi tới đây, trong đêm nay con dường như cũng không vui, có phải là nghĩ đến Hoàng hậu hay không? Có phải là đang oán trách trẫm mấy ngày trước đó con bệnh nặng mà không có đi thăm con hay không?"
* * *
Cửu Tranh trở lại quý phủ của mình sau khi rửa mặt đơn giản thì vẫy tay cho thị nữ đến hầu hạ lui ra, hắn ngồi yên một lát mới lấy ra một bức mật báo khác từ trong ngăn bí mật ra.
Bức mật báo này không giống với bức giả là quan viên huyện Tấn Châu phát hiện ra tung tích của Thẩm vương gia trước đó trình lên Hoàng đế. Mặc dù nội dung chủ yếu không khác lắm, nhưng mà phía trên ghi lại càng thêm kỹ càng tỉ mỉ.
Không phải hắn muốn giấu giiếm không báo mà là Cửu Tranh cảm thấy những “việc nhỏ” bị đề cập đến cũng không cần làm phiền Hoàng đế tự mình có thể xử lý.
Mượn ngọn đèn dầu nhìn xem mực đen trên giấy trắng viết một câu "cùng một nam tử bình thường qua lại thân mật" làm cho trên mặt Cửu Tranh không khỏi lộ ra một chút vẻ dữ tợn —— bất quá là một thôn phu sơn dã mà thôi, coi như là cứu được Thẩm vương gia thì y cũng không nên thừa cơ chiếm tiện nghi của Thẩm vương gia.
Nghĩ đến ở nơi mình không biết nam nhân thô lỗ có thể làm chuyện gì với Thẩm vương gia thì Cửu Tranh hận không thể mang đối phương ra tra tấn một hồi để cho y biết cái gì gọi là sống không bằng chết! Bất quá nếu như để cho Thẩm vương gia mất hứng...
Nghĩ đến vấn đề này khuôn mặt ôn hòa tuấn mỹ kia của Cửu Tranh trong nháy mắt vặn vẹo —— xem ra còn phải bàn bạc kỹ hơn mới được, bất luận như thế nào không thể để cho thôn phu sơn dã kia bôi đen Thẩm vương gia.
* * *
Bởi vì lo lắng cho Thái tử nên Thái tử phi một đêm không ngủ. Thái tử phi nhìn thấy khuôn mặt trong gương bởi vì ngủ không đủ mà lộ ra sắc mặt có chút không tốt lắm quyết định đi ra ngoài hái một chút hoa làm cho mình rạng rỡ một chút. Mặc dù nói người ở trong điện Hồng Huyên có tư cách thưởng thức dung mạo của nàng căn bản là không có tâm tư này, nhưng mà nàng cũng không thể bạc đãi chính mình.
Bất quá Thái tử phi vừa hái xuống một đóa hoa ngọc lan cài ở trên tóc mai, còn chưa kịp hỏi nha hoàn thân cận có đẹp hay không thì ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thái tử khoác lên sương sớm đi tới, đi theo phía sau là hai cung nhân trong hoàng cung, trong tay hai người đều bưng lấy một cái hộp gấm có hoa văn sơn đỏ.Thái tử phi mỉm cười nghênh đón: "Điện hạ, chàng đã trở về rồi." Không để lại dấu vết mà dùng khóe mắt liếc qua xem từ đầu đến chân Triệu Tễ một lần —— A, có vẻ như trên thân thể không có chịu tổn thương gì. Cũng đúng, Hoàng thượng làm sao có thể sử dụng tư hình với Thái tử điện hạ chứ? Mình quả nhiên là gần đây nên đọc nhiều sách hơn.
Thái tử nhíu mày nhìn thoáng qua trên gương mặt dịu dàng nhã nhặn lịch sự, thật sự trong đầu các loại ý niệm loạn chuyển qua Thái tử phi, hắn đưa tay ôm eo nhỏ của nàng bên môi treo lên nụ cười dịu dàng: "Minh Nhu đợi cô một đêm?"
Này này này, chú ý hình tượng chứ Thái tử điện hạ, sao mình lại không cảm thấy trước kia chàng ta còn có thể làm loại động tác này chứ?
Thái tử phi với vẻ mặt thẹn thùng vùi đầu vào trong ngực Triệu Tễ mượn tư thế này che dấu chế nhạo của mình trộm nhìn hai cung nhân kia đi theo phía sau Thái tử. Kỳ quái, bọn họ làm gì bày tỏ vẻ sầu lo như vậy chứ?
Đợi đến lúc chỉ còn lại hai người thì Thái tử phi mới buông nụ cười trên mặt xuống: "Trên người chàng có vật gì khác hả?" Nàng vừa rồi ngửi được một luồng hương thơm, từ trên mùi hương thì không có độc gì, nhưng mà vẫn cẩn thận thì tốt hơn.
Thái tử lộ ra cổ tay trái: "Bất quá là Phụ hoàng ban thưởng món đồ chơi mà thôi." Mặc dù nói như vậy nhưng mà trong giọng điệu của hắn không có chứa một chút tia đắc ý vui mừng.
Thái tử phi có chút kinh dị mở to hai mắt: "Đây không phải là đồ bệ hạ đeo trên người hay sao?" Dừng một chút: "Đây là, bày tỏ vinh sủng chàng hay sao?" Thái tử phi vừa châm trà cho Triệu Tễ vừa thăm dò hỏi.
(*Vinh sủng: Sự vẻ vang rất lớn, vinh dự.)
Không nói trước đó là một vòng tay hoàng mật tịch tự nhiên mỗi hạt châu lớn nhỏ đều giống như đúc. Khi ma sát vào vải vóc thì vòng tay kia sẽ tản ra mùi hương tùng nhàn nhạt, tuyệt đối là cực phẩm. Nhưng mà đồ vật này đã từng là vị kia mang qua, cho dù có tiền cũng không mua được.
"Vinh sủng? Chi bằng nói là dựng nên bia ngắm." Mặc dù hắn không có được vật này nhưng mà cũng không gây trở ngại cho âm mưu đã thảo luận của Triệu Tễ.
"Chuyện đó..."
"Không cần lo lắng, tình huống tệ nhất cũng bất quá là bị phế đi." Thái tử nâng ly trà lên uống một ngụm nheo mắt lại nói: "Bất quá trừ phi ta chết, nếu không chức Thái tử này của ta không có khả năng bị phế bỏ."
Dù sao thân phận "Thái tử" này còn đáng giá hơn mạng của mình nhiều, cũng có giá trị lợi dụng hơn nhiều.
"Nhưng mà… nếu như nói bị phế bỏ vậy chính là Nhị hoàng tử điện hạ có khả năng nhất được lập làm Thái tử. Bình thường hắn vẫn luôn không đối phó với chàng, nếu như..."
"Không có khả năng." Thái tử lộ ra một tia lạnh lẽo: "Nàng quên "Mẫu phi" kia của Nhị đệ ta thật ra là công chúa nước Kim đến hòa thân sao? Phụ hoàng cho dù đầu xảy ra vấn đề gì cũng không có khả năng để cho Nhị đệ làm Thái tử, trừ phi Lệ phi chết. Bất quá nếu quả thật xuất hiện tình huống như vậy thì chức Thái tử này của ta cũng không an ổn."
Thái tử dừng một chút như là tự chế giễu nói: "Bất quá tình huống như vậy rất nhanh sẽ xảy ra."
Lệ phi là công chúa nước Kim dung mạo tuyệt diễm cũng là mẫu thân của Nhị hoàng tử. Thái tử và Nhị hoàng tử là sinh ra cùng một ngày, chẳng qua là chỉ thua kém một canh giờ. Nghe nói là lúc chênh lệch thời gian này làm cho Lệ phi biết nhi tử của mình sinh ra chậm hơn nhi tử của Hoàng hậu thì thiếu chút nữa muốn một ngụm cắn nát nướu răng.
Mà đại khái cũng là do Lệ phi "dạy dỗ" nên Nhị hoàng tử và Thái tử vẫn là rơi vào trạng thái đối lập. Thật ra dựa theo ấn tượng trước kia của Thái tử phi mà nói, nếu như chỉ nói đến bản lĩnh thì Nhị hoàng tử đích thật là so với bị Hoàng đế sủng ái Thái tử thì có thể làm nhiều hơn. Chỉ tiếc y sinh ra chậm hơn Thái tử, hơn nữa mẫu thân lại là Lệ phi, cho nên...
Bất quá hiện tại đột nhiên nghe được Thái tử nói như vậy Thái tử phi vẫn là không khỏi nhíu mày liễu. Nàng cảm thấy Thái tử nói có ẩn ý khác, tại sao cái chết của Lệ phi sẽ liên quan đến ngôi vị Thái tử của chàng, chẳng lẽ có việc không nên là Nhị hoàng tử sao. Nhưng mà từ sau khi Thái tử lành bệnh thì nàng đã biết rõ nàng căn bản không có tư cách đi lo lắng cho cảnh ngộ của Thái tử: "Chàng là nói Lệ phi nương nương bà..."
"Hử..." Thái tử quay đầu nhìn một con khổng tước thêu trên bức bình phong: "Ta cái gì cũng chưa nói."
* * *
Mặc dù Cửu Tranh rất muốn lập tức đi tìm mang Thẩm vương gia trở về nhưng mà không đợi hắn chuẩn bị cho tốt thì trong hoàng cung truyền tới một chuyện làm cho hắn không thể không tạm thời buông suy nghĩ mang Thẩm vương gia về.
Lệ phi đã chết.
Trong đầu Cửu Tranh có hai chuyện lớn, đặc biệt không biết là ai để lọt tin tức làm cho hoàng thất nước Kim biết tin tức này. Mặc dù hắn biết rõ Lệ phi chết như thế nào nhưng mà trong thời điểm này thân là Thừa tướng hắn lại không thể rời khỏi triều đình ngay lúc này.
Mà lúc này Cửu Tranh không có biện pháp bỏ đi, Thái tử lại sớm phái người đi huyện Tấn Châu, y không chỉ là vì tìm Thập Nhị thúc về mà là vì tự cứu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.