Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 222: Bắn chết chim đầu đàn
Nhan Nhược Khuynh Thành
17/09/2018
"Nhi thần thỉnh an mẫu hậu, cung chúc mẫu hậu năm mới thân thể khoẻ mạnh, mọi sự hoà thuận vui vẻ." Quân Mặc Ảnh dẫn đầu
lên tiếng.
Phượng Thiển theo sát sau đó, phân biệt thỉnh an Thái Hậu và Hoàng Hậu.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Mọi người trong phòng đợi đế vương nồi xuống, sau đó mới dám ngồi.
Đối với đế vương, mọi người không dám nhìn thẳng; nhưng đối với Phượng Thiển, các nàng cũng là đoán được, ghen tị, lại ngại thân phận có thể cùng ngồi ăn, cho nên tự nhiên tầm mắt hắn liền dừng ở trên người Phượng Thiển.
Nhìn mặt mày hồng hào, dáng vẻ phong tình, yêu kiều khả ái, thấy thế nào cũng khiến người thích.
Đương nhiên, mấy nữ nhân ở đây không có khả năng thích nàng.
Còn có trâm cài nàng mang trên đầu, trâm cài, áo khoác mặc trên người, nhìn thế nào cũng không phải xa hoa quý trọng, tinh phẩm?
Ánh mắt Hoàng Hậu thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt chạm đến búi tóc của nàng, nhịn không được có chút xuất thần.
Có lẽ người bên ngoài chỉ biết mình không có kiến thức, cho nên mới chưa thấy qua đồ trang sức này, nhưng nàng làm Hoàng Hậu, lại rất rõ ràng, kia hoàn toàn không phải bút tích từ phủ nội vụ.
Nói như thế nào đây. Trong phủ nội vụ, không phải không có mấy thứ xa hoa, nhưng rõ ràng quý trọng quá mức như vậy, nàng thật đúng là chưa từng thấy qua. Cho nên trâm cài trên đầu Phượng Thiển, hoặc là cống phẩm ngự ban, hoặc là…
Hô hấp của Hoàng Hậu hơi chậm lại, không thể tin được loại khả năng kia.
Đế vương cũng không phải nhàn rỗi không có chuyện gì, làm gì có khả năng đi làm loại chuyện nhàm chán này?
"Vừa rồi ai gia còn cùng các nàng nói đến Thiển phi, Hoàng Thượng liền mang người đến." Thái Hậu cười nhẹ.
Phượng Thiển nghe vậy, theo bản năng bĩu môi, trực giác khẳng định ở sau lưng mình, các nàng nói không có lời gì hay.
Quả nhiên giây tiếp theo, Thái Hậu mượn lời vừa hỏi Hoàng Hậu hỏi nàng: “Thâm mình Thiển phi không khoẻ sao?"
Lời này vừa rồi mọi người đều đã nghe qua một lần, cho nên đương nhiên biết ý Thái Hậu. Chỉ sợ không phải quan tâm, mà là vì trách cứ phía sau đi.
Xem ra hôm nay, cho dù là có đế vương, Thiển phi cũng không tránh được bị Thái Hậu răn dạy một phen.
"Bẩm Thái Hậu, thân mình nô tì vẫn tốt." Phượng Thiển càng lễ phép hơn với Thái Hậu, quả thật vừa mới bắt đầu là vì có chút sợ lão thái thái này, nhưng mà dần dà, nàng cảm thấy mình càng như là lấy lòng bà bà của mình.
Nhưng nàng rất rõ ràng, "Ác bà bà" này cũng không thích nàng, không chừng trong lòng có bao nhiêu chán ghét nàng đâu.
Hiện tại đột nhiên quan tâm nàng?
Không giống, không giống.
Phỏng đoán lại muốn dùng chiêu mới ép buộc nàng. Như sáng nay nàng không đi thỉnh an Hoàng Hậu, ác bà bà tính gây khó dễ cho nàng.
Nghĩ đến đây, Phượng Thiển vụng trộm trừng Quân Mặc Ảnh một cái, oán hận mài răng.
Nếu không vì nam nhân này, nàng mới không thành con chim đầu đàn bị bắn chết đâu.
Hiện tại lại vừa vặn, Thái Hậu gây khó dễ cho nàng, mà nam nhân này không nói chuyện với nàng trên đường đi, khẳng định bây giờ sẽ không giúp nàng.
Phượng Thiển tỏ vẻ thực lo lắng cảnh ngộ tiếp theo của mình.
Đang sợ sệt, chợt nghe Quân Mặc Ảnh nói: “Mẫu hậu, sáng nay lúc trẫm thức dậy, thân mình có chút không thoải mái. Thiển phi hầu hạ trẫm dùng dược, cho nên mới không kịp tới chúc mừng năm mới mẫu hậu."
Hắn không nói đến Hoàng Hậu, như không cảm thấy đó là một việc gì to tát.
Sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch.
Nếu là bình thường, nói không chừng Thái Hậu thật sự sẽ tin, tuy nói hồi nhỏ Hoàng Thượng có tập võ, thân mình cũng vô cùng tốt, gần như không thấy hắn sinh bệnh gì. Nhưng quan tâm sẽ bị loạn, muốn tin cũng không phải không có khả năng.
Phượng Thiển theo sát sau đó, phân biệt thỉnh an Thái Hậu và Hoàng Hậu.
"Tham kiến Hoàng Thượng." Mọi người trong phòng đợi đế vương nồi xuống, sau đó mới dám ngồi.
Đối với đế vương, mọi người không dám nhìn thẳng; nhưng đối với Phượng Thiển, các nàng cũng là đoán được, ghen tị, lại ngại thân phận có thể cùng ngồi ăn, cho nên tự nhiên tầm mắt hắn liền dừng ở trên người Phượng Thiển.
Nhìn mặt mày hồng hào, dáng vẻ phong tình, yêu kiều khả ái, thấy thế nào cũng khiến người thích.
Đương nhiên, mấy nữ nhân ở đây không có khả năng thích nàng.
Còn có trâm cài nàng mang trên đầu, trâm cài, áo khoác mặc trên người, nhìn thế nào cũng không phải xa hoa quý trọng, tinh phẩm?
Ánh mắt Hoàng Hậu thâm thúy nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt chạm đến búi tóc của nàng, nhịn không được có chút xuất thần.
Có lẽ người bên ngoài chỉ biết mình không có kiến thức, cho nên mới chưa thấy qua đồ trang sức này, nhưng nàng làm Hoàng Hậu, lại rất rõ ràng, kia hoàn toàn không phải bút tích từ phủ nội vụ.
Nói như thế nào đây. Trong phủ nội vụ, không phải không có mấy thứ xa hoa, nhưng rõ ràng quý trọng quá mức như vậy, nàng thật đúng là chưa từng thấy qua. Cho nên trâm cài trên đầu Phượng Thiển, hoặc là cống phẩm ngự ban, hoặc là…
Hô hấp của Hoàng Hậu hơi chậm lại, không thể tin được loại khả năng kia.
Đế vương cũng không phải nhàn rỗi không có chuyện gì, làm gì có khả năng đi làm loại chuyện nhàm chán này?
"Vừa rồi ai gia còn cùng các nàng nói đến Thiển phi, Hoàng Thượng liền mang người đến." Thái Hậu cười nhẹ.
Phượng Thiển nghe vậy, theo bản năng bĩu môi, trực giác khẳng định ở sau lưng mình, các nàng nói không có lời gì hay.
Quả nhiên giây tiếp theo, Thái Hậu mượn lời vừa hỏi Hoàng Hậu hỏi nàng: “Thâm mình Thiển phi không khoẻ sao?"
Lời này vừa rồi mọi người đều đã nghe qua một lần, cho nên đương nhiên biết ý Thái Hậu. Chỉ sợ không phải quan tâm, mà là vì trách cứ phía sau đi.
Xem ra hôm nay, cho dù là có đế vương, Thiển phi cũng không tránh được bị Thái Hậu răn dạy một phen.
"Bẩm Thái Hậu, thân mình nô tì vẫn tốt." Phượng Thiển càng lễ phép hơn với Thái Hậu, quả thật vừa mới bắt đầu là vì có chút sợ lão thái thái này, nhưng mà dần dà, nàng cảm thấy mình càng như là lấy lòng bà bà của mình.
Nhưng nàng rất rõ ràng, "Ác bà bà" này cũng không thích nàng, không chừng trong lòng có bao nhiêu chán ghét nàng đâu.
Hiện tại đột nhiên quan tâm nàng?
Không giống, không giống.
Phỏng đoán lại muốn dùng chiêu mới ép buộc nàng. Như sáng nay nàng không đi thỉnh an Hoàng Hậu, ác bà bà tính gây khó dễ cho nàng.
Nghĩ đến đây, Phượng Thiển vụng trộm trừng Quân Mặc Ảnh một cái, oán hận mài răng.
Nếu không vì nam nhân này, nàng mới không thành con chim đầu đàn bị bắn chết đâu.
Hiện tại lại vừa vặn, Thái Hậu gây khó dễ cho nàng, mà nam nhân này không nói chuyện với nàng trên đường đi, khẳng định bây giờ sẽ không giúp nàng.
Phượng Thiển tỏ vẻ thực lo lắng cảnh ngộ tiếp theo của mình.
Đang sợ sệt, chợt nghe Quân Mặc Ảnh nói: “Mẫu hậu, sáng nay lúc trẫm thức dậy, thân mình có chút không thoải mái. Thiển phi hầu hạ trẫm dùng dược, cho nên mới không kịp tới chúc mừng năm mới mẫu hậu."
Hắn không nói đến Hoàng Hậu, như không cảm thấy đó là một việc gì to tát.
Sắc mặt Hoàng Hậu trắng bệch.
Nếu là bình thường, nói không chừng Thái Hậu thật sự sẽ tin, tuy nói hồi nhỏ Hoàng Thượng có tập võ, thân mình cũng vô cùng tốt, gần như không thấy hắn sinh bệnh gì. Nhưng quan tâm sẽ bị loạn, muốn tin cũng không phải không có khả năng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.