Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 135: Đế vương là tính ở dài trong cung Phượng Ương?
Nhan Nhược Khuynh Thành
01/07/2018
Lý Đức Thông lập tức không phản ứng lại đế vương hỏi cái gì, hôm nay hắn làm nhiều chuyện vậy, đế vương hỏi chuyện nào.
"Hoàng Thượng, nô tài không…."
Quân Mặc Ảnh nhíu mày: “Hoa."
Lý Đức Thông sực nhớ ra, lại khóc không ra nước mắt, đã hơn nửa đêm, làm sao hắn có thể nghĩ ra chuyện này.
"Bẩm Hoàng Thượng, nô tài đã chuẩn bị tốt chỉ cần Hoàng Thượng phân phó một tiếng, ngày mai những người đó có thể mang hoa đưa đến cung Càn Long."
Quân Mặc Ảnh xoa mi tâm, đặt tấu chương đã phê xong sang một bên, đứng dậy: “Đừng đưa đến cung Càn Long, trực tiếp mang đến cung Phượng Ương."
"Vâng, nô tài tuân chỉ." Lý Đức Thông nhanh đáp lời, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài, hắn chỉ biết đột nhiên đế vương cảm thấy hứng thú với hoa cỏ, nhất định không thoát khỏi quan hệ với cô nãi nãi.
Thấy không, đúng là bị hắn đoán đúng rồi.
Nhìn tình hình hiện tại, đế vương tính ở dài trong cung Phượng Ương.
Ai.
Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ hậu cung sẽ không yên ổn.
Lúc Quân Mặc Ảnh tiến vào nội điện không để cung nhân hầu hạ, sợ đánh thức vật nhỏ, còn cố ý đi nhẹ.
Cởi long bào vắt trên bình phong, thay đồ ngủ.
Hắn đứng ở chỗ này, nhìn dung nhan đang ngủ trên giường, trong thần sắc mang theo vài phần nhu hòa, vài phần thâm thúy.
Kỳ thật Phượng Thiển có khôi phục trí nhớ không hắn đều không cần, thậm chí, nếu có thể, hắn càng muốn nàng vẫn giống như bây giờ.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên người trên giường chuyển mình, lông mi thanh tú nhíu chặt.
Ngay sau đó, Phượng Thiển chậm rãi mở mắt.
Vừa tỉnh lại, nàng có hơi sợ sệt, đồng tử mất tiêu cự, mờ mịt nhìn chằm chằm Quân Mặc Ảnh nửa ngày.
"Làm sao vậy, vừa tỉnh dậy liền không biết trẫm sao?" Quân Mặc Ảnh thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, ánh mắt còn giống người xa lạ, suýt nữa hoài nghi nàng lại mất trí nhớ.
Lúc này Phượng Thiển mới chậm rãi tỉnh táo lại, duỗi thắt lưng: “Vừa tỉnh lại thần chí không rõ, nhìn cái gì đều có chút mơ màng, không cần để ý ngươi làm xong việc rồi sao?"
"Ừ." Quân Mặc Ảnh gật đầu, đi tới chỗ nàng: "Đánh thức nàng sao?"
"Không phải, ngươi im lặng như vậy." Phượng Thiển bật cười một tiếng, lui vào phía trong, để cho hắn một chỗ.
"Hiện tại là giờ nào?"
"Giờ hợi canh ba. Mau ngủ đi, đừng nói chuyện với trẫm, bằng không lập tức không ngủ được." Quân Mặc Ảnh vừa mới chui vào chăn, thân thể cũng ấm, mùa đông lạnh, độ ấm này thật sự thoải mái, Phượng Thiển không khỏi chui vào lòng hắn.
"Đã trễ thế này…"
Kỳ thật nếu đặt ở hiện đại, giờ này không tính muộn, cuộc sống nhóm mèo đêm vừa mới bắt đầu. Chỉ là cổ đại không có hoạt động giải trí gì, nhiều nhất chính là ngắm hoa, xem diễn, nghe một chút khúc, ăn cơm chiều xong liền không sai biệt lắm có thể tắm rửa ngủ.
Quân Mặc Ảnh vẫn làm việc đến giờ này, Phượng Thiển cũng chỉ có thể nói, hắn làm hoàng đế quả thật tận tâm.
Phượng Thiển tìm tư thế thoải mái trong ngực hắn, nhắm mắt lại, cười nói: “Ngươi cũng vất vả, mau ngủ đi bằng không ngày mai nên không dậy vào triều sớm được."
Nàng cố ý nói như vậy, như là trả lại lời nói cho hắn, lại khiến trong lòng Quân Mặc Ảnh nổi lên một trận gợn sóng.
Thế nhân đều chỉ nhìn thấy quyền thế ngập trời của đế vương, quyền sanh sát trong tay, cho nên hắn sống nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên nghe được có người nói với hắn ngươi cũng vất vả.
Đều nói đế vương không biết yêu, hắn nghĩ, không phải hắn không biết yêu, mà là một phần bình thản lý giải và bao dung.
Cố tình vật nhỏ lại xuất hiện vào lúc này, lấy phương thức kỳ lạ như vậy, khiến hắn không muốn buông tay.
"Hoàng Thượng, nô tài không…."
Quân Mặc Ảnh nhíu mày: “Hoa."
Lý Đức Thông sực nhớ ra, lại khóc không ra nước mắt, đã hơn nửa đêm, làm sao hắn có thể nghĩ ra chuyện này.
"Bẩm Hoàng Thượng, nô tài đã chuẩn bị tốt chỉ cần Hoàng Thượng phân phó một tiếng, ngày mai những người đó có thể mang hoa đưa đến cung Càn Long."
Quân Mặc Ảnh xoa mi tâm, đặt tấu chương đã phê xong sang một bên, đứng dậy: “Đừng đưa đến cung Càn Long, trực tiếp mang đến cung Phượng Ương."
"Vâng, nô tài tuân chỉ." Lý Đức Thông nhanh đáp lời, trong lòng lại bất đắc dĩ thở dài, hắn chỉ biết đột nhiên đế vương cảm thấy hứng thú với hoa cỏ, nhất định không thoát khỏi quan hệ với cô nãi nãi.
Thấy không, đúng là bị hắn đoán đúng rồi.
Nhìn tình hình hiện tại, đế vương tính ở dài trong cung Phượng Ương.
Ai.
Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ hậu cung sẽ không yên ổn.
Lúc Quân Mặc Ảnh tiến vào nội điện không để cung nhân hầu hạ, sợ đánh thức vật nhỏ, còn cố ý đi nhẹ.
Cởi long bào vắt trên bình phong, thay đồ ngủ.
Hắn đứng ở chỗ này, nhìn dung nhan đang ngủ trên giường, trong thần sắc mang theo vài phần nhu hòa, vài phần thâm thúy.
Kỳ thật Phượng Thiển có khôi phục trí nhớ không hắn đều không cần, thậm chí, nếu có thể, hắn càng muốn nàng vẫn giống như bây giờ.
Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên người trên giường chuyển mình, lông mi thanh tú nhíu chặt.
Ngay sau đó, Phượng Thiển chậm rãi mở mắt.
Vừa tỉnh lại, nàng có hơi sợ sệt, đồng tử mất tiêu cự, mờ mịt nhìn chằm chằm Quân Mặc Ảnh nửa ngày.
"Làm sao vậy, vừa tỉnh dậy liền không biết trẫm sao?" Quân Mặc Ảnh thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, ánh mắt còn giống người xa lạ, suýt nữa hoài nghi nàng lại mất trí nhớ.
Lúc này Phượng Thiển mới chậm rãi tỉnh táo lại, duỗi thắt lưng: “Vừa tỉnh lại thần chí không rõ, nhìn cái gì đều có chút mơ màng, không cần để ý ngươi làm xong việc rồi sao?"
"Ừ." Quân Mặc Ảnh gật đầu, đi tới chỗ nàng: "Đánh thức nàng sao?"
"Không phải, ngươi im lặng như vậy." Phượng Thiển bật cười một tiếng, lui vào phía trong, để cho hắn một chỗ.
"Hiện tại là giờ nào?"
"Giờ hợi canh ba. Mau ngủ đi, đừng nói chuyện với trẫm, bằng không lập tức không ngủ được." Quân Mặc Ảnh vừa mới chui vào chăn, thân thể cũng ấm, mùa đông lạnh, độ ấm này thật sự thoải mái, Phượng Thiển không khỏi chui vào lòng hắn.
"Đã trễ thế này…"
Kỳ thật nếu đặt ở hiện đại, giờ này không tính muộn, cuộc sống nhóm mèo đêm vừa mới bắt đầu. Chỉ là cổ đại không có hoạt động giải trí gì, nhiều nhất chính là ngắm hoa, xem diễn, nghe một chút khúc, ăn cơm chiều xong liền không sai biệt lắm có thể tắm rửa ngủ.
Quân Mặc Ảnh vẫn làm việc đến giờ này, Phượng Thiển cũng chỉ có thể nói, hắn làm hoàng đế quả thật tận tâm.
Phượng Thiển tìm tư thế thoải mái trong ngực hắn, nhắm mắt lại, cười nói: “Ngươi cũng vất vả, mau ngủ đi bằng không ngày mai nên không dậy vào triều sớm được."
Nàng cố ý nói như vậy, như là trả lại lời nói cho hắn, lại khiến trong lòng Quân Mặc Ảnh nổi lên một trận gợn sóng.
Thế nhân đều chỉ nhìn thấy quyền thế ngập trời của đế vương, quyền sanh sát trong tay, cho nên hắn sống nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên nghe được có người nói với hắn ngươi cũng vất vả.
Đều nói đế vương không biết yêu, hắn nghĩ, không phải hắn không biết yêu, mà là một phần bình thản lý giải và bao dung.
Cố tình vật nhỏ lại xuất hiện vào lúc này, lấy phương thức kỳ lạ như vậy, khiến hắn không muốn buông tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.