Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 162: Khiêu khích Hoàng Hậu?
Nhan Nhược Khuynh Thành
22/07/2018
Trong cung Phượng Y, Hoàng Hậu sớm thu thập thỏa đáng, chuẩn bị xuất phát.
Nghe được cung nhân truyền đến tin tức này, nhất thời biểu tình trên mặt cứng lại.
Không có thời gian, nghỉ ngơi cho tốt.
Thật châm chọc.
Sở dĩ cả ngày nàng ở trong Phật đường, chính là người có nhiều thời gian không chỗ dùng. Nếu đế vương cũng ở cạnh nàng như Phượng Thiển, làm sao nàng có thời gian đi tụng kinh lễ Phật.
Nàng biết, đời này nàng không có hi vọng, trừ bỏ vị trí Hoàng Hậu, không có hy vọng được tâm hắn.
Chính là nàng không nghĩ tới, giống như ngày hôm nay, đế vương rõ ràng dẫn Phượng Thiển cùng đi như thế.
Chưa bao giờ từng có quy củ như vậy.
Quả nhiên, quy củ đều là người định. Muốn như thế nào, còn không phải bằng một câu nói của đế vương sao?!
Hoàng Hậu khẽ thở dài mấy tiếng, hộ giáp nhếch lên, xoa thái dương: “Xảo nhi, ngươi đi bẩm báo với Hoàng Thượng một tiếng, nói đột nhiên thân thể bản cung không khoẻ, sợ là không thể cùng đến Đoan vương phủ chúc mừng."
Xảo nhi ngẩn người, mới buồn nói: “Vâng, nô tỳ tuân chỉ."
Dọc theo đường đi, trong lòng Xảo nhi hoảng hốt.
Rõ ràng chủ tử là Hoàng Hậu, thế nhưng còn phải ăn nói khép nép trước một phi tử như vậy, dựa vào cái gì?
Hiện tại tính tình chủ tử tốt, đổi phải người tính tình không tốt, cũng không biết đã trị Thiển phi kia mấy trăm lần rồi.
Xảo nhi rất nhanh đi ra cung Phượng Minh.
Thái Hậu nghe xong Quân Mặc Ảnh nói, vốn còn có chút không thoải mái. Tuy rằng Quân Mặc Ảnh không nói rõ, nhưng bà còn có thể không rõ ràng sao, không cho Hoàng Hậu đi theo, cũng không muốn mang theo Phượng Thiển.
Vốn còn hy vọng Hoàng Hậu có thể làm cái gì đó, hiện tại Xảo nhi nói như vậy, Thái Hậu chỉ biết bỏ diễn, trông cậy vào không hơn.
Quả nhiên, không nên ôm chờ mong với Hoàng Hậu không có cách nào.
"Liên Nhược, lễ vật của ai gia chuẩn bị tốt chưa?" Thái Hậu cũng không dây dưa chuyện kia nữa, bỏ qua thôi. Dù sao Long Vi chỉ là nữ tử hương dã, cho dù nàng kết giao với Phượng Thiển, thì có năng lực như thế nào?
"Bẩm Thái Hậu, đều chuẩn bị tốt." Liên Nhược cung kính gật đầu, Thái Hậu liền để nàng mang theo người bồi đế vương xuất phát.
Quân Mặc Ảnh về cung Phượng Ương một chuyến, tiểu thái giám giữ cửa đi vào thông truyền, lúc này Phượng Thiển mới cười rạng rỡ đi ra. Đồ trang sức mang cũng không nhiều, Lưu Vân kế đơn giản, cài mấy cây trâm hoa hông màu hồng nhạt, thái dương đeo lưu tô theo động tác của nàng động đậy theo. Trên người mặc bộ váy màu đỏ thẫm, từ xa nhìn qua, giống đứa nhỏ đón không khí vui mừng.
Liên Nhược cũng cả kinh.
Đỏ thẫm!
Tuy không phải chính hồng, nhưng cũng là màu sắc chỉ có chính cung nương nương mới mặc.
Chủ tử cung Phượng Ương này, đến tột cùng là không đầu không đuôi hồ đồ, hay là ỷ vào đế vương sủng cố ý mặc thành như vậy khiêu khích Hoàng Hậu.
Liên Nhược tinh tế quan sát biến hóa thần sắc của nàng, thoạt nhìn không giống như là cố ý, ánh mắt trong suốt như vậy, hoàn toàn không có cách nào làm cho người ta liên tưởng đến những thứ dơ bẩn xấu xa.
Là trường hợp trước!
Nhưng nếu mà nói nàng là chủ tử không hiểu, chẳng nhẽ cung nhân trong cung Phượng Ương còn không biết loại chuyện này sao? Nếu đế vương trách tội, không hay ho cũng không phải chỉ mình Thiển phi, toàn bộ cung nhân cung Phượng Ương đều phải chịu tội.
Nhưng mà, tất cả nghi hoặc, rất nhanh liền được giải đáp.
Liên Nhược liền nhìn Thiển phi như vậy đi về phía đế vương, mà đế vương một thân thường phục màu vàng nhạt liền thuận thế ôm nữ tử vào trong ngực, ánh mắt thản nhiên ấm áp như xuân.
Vàng nhạt, đỏ thẫm, vốn hai màu cũng không liên hệ nhiều với nhau, giờ phút này thoạt nhìn vô cùng hợp.
Nghe được cung nhân truyền đến tin tức này, nhất thời biểu tình trên mặt cứng lại.
Không có thời gian, nghỉ ngơi cho tốt.
Thật châm chọc.
Sở dĩ cả ngày nàng ở trong Phật đường, chính là người có nhiều thời gian không chỗ dùng. Nếu đế vương cũng ở cạnh nàng như Phượng Thiển, làm sao nàng có thời gian đi tụng kinh lễ Phật.
Nàng biết, đời này nàng không có hi vọng, trừ bỏ vị trí Hoàng Hậu, không có hy vọng được tâm hắn.
Chính là nàng không nghĩ tới, giống như ngày hôm nay, đế vương rõ ràng dẫn Phượng Thiển cùng đi như thế.
Chưa bao giờ từng có quy củ như vậy.
Quả nhiên, quy củ đều là người định. Muốn như thế nào, còn không phải bằng một câu nói của đế vương sao?!
Hoàng Hậu khẽ thở dài mấy tiếng, hộ giáp nhếch lên, xoa thái dương: “Xảo nhi, ngươi đi bẩm báo với Hoàng Thượng một tiếng, nói đột nhiên thân thể bản cung không khoẻ, sợ là không thể cùng đến Đoan vương phủ chúc mừng."
Xảo nhi ngẩn người, mới buồn nói: “Vâng, nô tỳ tuân chỉ."
Dọc theo đường đi, trong lòng Xảo nhi hoảng hốt.
Rõ ràng chủ tử là Hoàng Hậu, thế nhưng còn phải ăn nói khép nép trước một phi tử như vậy, dựa vào cái gì?
Hiện tại tính tình chủ tử tốt, đổi phải người tính tình không tốt, cũng không biết đã trị Thiển phi kia mấy trăm lần rồi.
Xảo nhi rất nhanh đi ra cung Phượng Minh.
Thái Hậu nghe xong Quân Mặc Ảnh nói, vốn còn có chút không thoải mái. Tuy rằng Quân Mặc Ảnh không nói rõ, nhưng bà còn có thể không rõ ràng sao, không cho Hoàng Hậu đi theo, cũng không muốn mang theo Phượng Thiển.
Vốn còn hy vọng Hoàng Hậu có thể làm cái gì đó, hiện tại Xảo nhi nói như vậy, Thái Hậu chỉ biết bỏ diễn, trông cậy vào không hơn.
Quả nhiên, không nên ôm chờ mong với Hoàng Hậu không có cách nào.
"Liên Nhược, lễ vật của ai gia chuẩn bị tốt chưa?" Thái Hậu cũng không dây dưa chuyện kia nữa, bỏ qua thôi. Dù sao Long Vi chỉ là nữ tử hương dã, cho dù nàng kết giao với Phượng Thiển, thì có năng lực như thế nào?
"Bẩm Thái Hậu, đều chuẩn bị tốt." Liên Nhược cung kính gật đầu, Thái Hậu liền để nàng mang theo người bồi đế vương xuất phát.
Quân Mặc Ảnh về cung Phượng Ương một chuyến, tiểu thái giám giữ cửa đi vào thông truyền, lúc này Phượng Thiển mới cười rạng rỡ đi ra. Đồ trang sức mang cũng không nhiều, Lưu Vân kế đơn giản, cài mấy cây trâm hoa hông màu hồng nhạt, thái dương đeo lưu tô theo động tác của nàng động đậy theo. Trên người mặc bộ váy màu đỏ thẫm, từ xa nhìn qua, giống đứa nhỏ đón không khí vui mừng.
Liên Nhược cũng cả kinh.
Đỏ thẫm!
Tuy không phải chính hồng, nhưng cũng là màu sắc chỉ có chính cung nương nương mới mặc.
Chủ tử cung Phượng Ương này, đến tột cùng là không đầu không đuôi hồ đồ, hay là ỷ vào đế vương sủng cố ý mặc thành như vậy khiêu khích Hoàng Hậu.
Liên Nhược tinh tế quan sát biến hóa thần sắc của nàng, thoạt nhìn không giống như là cố ý, ánh mắt trong suốt như vậy, hoàn toàn không có cách nào làm cho người ta liên tưởng đến những thứ dơ bẩn xấu xa.
Là trường hợp trước!
Nhưng nếu mà nói nàng là chủ tử không hiểu, chẳng nhẽ cung nhân trong cung Phượng Ương còn không biết loại chuyện này sao? Nếu đế vương trách tội, không hay ho cũng không phải chỉ mình Thiển phi, toàn bộ cung nhân cung Phượng Ương đều phải chịu tội.
Nhưng mà, tất cả nghi hoặc, rất nhanh liền được giải đáp.
Liên Nhược liền nhìn Thiển phi như vậy đi về phía đế vương, mà đế vương một thân thường phục màu vàng nhạt liền thuận thế ôm nữ tử vào trong ngực, ánh mắt thản nhiên ấm áp như xuân.
Vàng nhạt, đỏ thẫm, vốn hai màu cũng không liên hệ nhiều với nhau, giờ phút này thoạt nhìn vô cùng hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.