Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 62: Làm cũng đã làm, có cái gì mà không được?
Nhan Nhược Khuynh Thành
10/06/2018
Không tốt sao?
Đáp án đương nhiên là "Tốt"!
Cho nên Hằng nhi dứt khoát kiên quyết, rút kinh nghiệm xương máu: “Vậy được rồi! Hằng nhi sẽ... Sẽ coi chừng một chút, sẽ không để muội muội đau..."
Mọi người lại cười to một trận.
"Chẳng những không thể để đau, còn phải chăm sóc thật tốt..."
"Đúng vậy, nếu muội muội bị thương ở đâu, thẩm thẩm ngươi sẽ khóc nhè..."
Phượng Thiển thật sự muốn khóc, hai má sắp biến thành cà chua chín, một mảnh kiều diễm.
Sao những người này có thể chán ghét như vậy... Nàng vẫn còn là khuê nữ trong sạch, bọn họ dám thảo luận vấn đề nàng sinh nam hay sinh nữ!
"Đầu sỏ gây nên" còn cố tình đứng trước mặt nàng, vẻ mặt ngây thơ nói: “Thẩm thẩm, vì sao mặt của ngươi hồng như vậy?"
Thằng nhóc thối, còn không phải vì ngươi sao!
Phượng Thiển khóc không ra nước mắt, cắn chặt răng, nửa chữ cũng không nói ra được.
Quân Mặc Ảnh vẫn luyến tiếc nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, trả Hú nhi lại cho Tề vương phi, nói một tiếng với mọi người, liền kéo Phượng Thiển đi ra ngoài.
Ở phía sau, Hằng nhi khó hiểu hỏi: “Hoàng bá bá và thẩm thẩm muốn đi đâu vậy?"
Quân Hàn Tiêu xoa đầu hắn, nghiêm trang nói: “Đi sinh đệ đệ muội muội cho ngươi."
Tề vương phi giật giật khóe miệng, làm như muốn cười, lại có chút ngượng ngùng, cuối cùng đành phải nhắm mắt, mặt nóng lên.
Tề vương nhịn cười không được mắng một tiếng: “Lục ca, đang ở trước mặt đứa nhỏ, ngươi không thể nói dễ nghe chút hay sao?"
"Cái này không dễ nghe sao?" Vẻ mặt Quân Hàn Tiêu nghiêm túc, giống như lời hắn nói chính là điều rất bình thường: "Không phải bổn vương đang ăn ngay nói thật sao? Huống chi, mới vừa rồi lúc tiểu hoàng tẩu trêu chọc ta, sao không thấy thất đệ ngươi nói nửa câu không được."
Tề vương xấu hổ: “Vừa rồi chúng ta như vậy, có thật sự được không?"
"Làm cũng đã làm, có cái gì mà không được?" Quân Hàn Tiêu khiêu mi: "Nếu thất đệ lo lắng tiểu hoàng tẩu không vui, vậy cũng không cần. Đừng nhìn tâm tính nàng như đứa nhỏ, kỳ thật ai thật tâm, ai giả ý, nàng biết rõ ràng, sẽ không để những lời chúng ta nói ở trong lòng."
Dừng một chút, như là nhớ tới cái gì, xì một tiếng cười nói: “Nếu thất đệ vẫn lo lắng, vậy chuẩn bị bàn tiệc ngon chiêu đãi nàng. Dựa theo Lý công công nói, chỉ cần cso ăn, tiểu hoàng tẩu liền vui vẻ. Còn về hoàng huynh, chỉ cần tiểu hoàng tẩu vui, hắn cũng vui theo."
Tề vương nghe lời hắn nói, cuối cùng biết điểm quan trọng nhất là ăn!
Rời xa tầm mắt mọi người, Quân Mặc Ảnh vẫn lôi kéo tay Phượng Thiển không buông ra.
Tầng tuyết mỏng bị dạt sang hai bên, đường đi thuận lợi. Về điểm này mà nói, Phượng Thiển càng thích quy củ trong hoàng cung: "Lúc bình thường không dọn tuyết, chỉ có đường nhiều người đi mới có thể dọn dẹp sạch sẽ như vậy. Còn về đường ít người, chỉ khi các cung chủ tử muốn ra ngoài, mới có thể phân phó người đi quét.
Đương nhiên, cũng có thể không dọn, bởi vì có người thích đi trên tuyết, như Phượng Thiển chẳng hạn.
Đột nhiên Quân Mặc Ảnh dừng bước, xoay người, buồn cười vỗ đầu Phượng Thiển: "Vật nhỏ, sao không nói câu nào? Còn ủy khuất sao?"
Phượng Thiển vốn đã muốn quên chuyện kia, đang chăm chú suy nghĩ về tuyết, bị hắn hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lại đỏ.
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói?" Nàng tức giận mân mê miệng: "Các ngươi mấy đại nam nhân khi dễ một nữ tử như ta, không xấu hổ sao?"
"Sao lại nói là khi dễ?" Quân Mặc Ảnh nhíu mày, khóe miệng tà tứ cười: "Rõ ràng là ăn ngay nói thật."
Đáp án đương nhiên là "Tốt"!
Cho nên Hằng nhi dứt khoát kiên quyết, rút kinh nghiệm xương máu: “Vậy được rồi! Hằng nhi sẽ... Sẽ coi chừng một chút, sẽ không để muội muội đau..."
Mọi người lại cười to một trận.
"Chẳng những không thể để đau, còn phải chăm sóc thật tốt..."
"Đúng vậy, nếu muội muội bị thương ở đâu, thẩm thẩm ngươi sẽ khóc nhè..."
Phượng Thiển thật sự muốn khóc, hai má sắp biến thành cà chua chín, một mảnh kiều diễm.
Sao những người này có thể chán ghét như vậy... Nàng vẫn còn là khuê nữ trong sạch, bọn họ dám thảo luận vấn đề nàng sinh nam hay sinh nữ!
"Đầu sỏ gây nên" còn cố tình đứng trước mặt nàng, vẻ mặt ngây thơ nói: “Thẩm thẩm, vì sao mặt của ngươi hồng như vậy?"
Thằng nhóc thối, còn không phải vì ngươi sao!
Phượng Thiển khóc không ra nước mắt, cắn chặt răng, nửa chữ cũng không nói ra được.
Quân Mặc Ảnh vẫn luyến tiếc nhìn dáng vẻ bối rối của nàng, trả Hú nhi lại cho Tề vương phi, nói một tiếng với mọi người, liền kéo Phượng Thiển đi ra ngoài.
Ở phía sau, Hằng nhi khó hiểu hỏi: “Hoàng bá bá và thẩm thẩm muốn đi đâu vậy?"
Quân Hàn Tiêu xoa đầu hắn, nghiêm trang nói: “Đi sinh đệ đệ muội muội cho ngươi."
Tề vương phi giật giật khóe miệng, làm như muốn cười, lại có chút ngượng ngùng, cuối cùng đành phải nhắm mắt, mặt nóng lên.
Tề vương nhịn cười không được mắng một tiếng: “Lục ca, đang ở trước mặt đứa nhỏ, ngươi không thể nói dễ nghe chút hay sao?"
"Cái này không dễ nghe sao?" Vẻ mặt Quân Hàn Tiêu nghiêm túc, giống như lời hắn nói chính là điều rất bình thường: "Không phải bổn vương đang ăn ngay nói thật sao? Huống chi, mới vừa rồi lúc tiểu hoàng tẩu trêu chọc ta, sao không thấy thất đệ ngươi nói nửa câu không được."
Tề vương xấu hổ: “Vừa rồi chúng ta như vậy, có thật sự được không?"
"Làm cũng đã làm, có cái gì mà không được?" Quân Hàn Tiêu khiêu mi: "Nếu thất đệ lo lắng tiểu hoàng tẩu không vui, vậy cũng không cần. Đừng nhìn tâm tính nàng như đứa nhỏ, kỳ thật ai thật tâm, ai giả ý, nàng biết rõ ràng, sẽ không để những lời chúng ta nói ở trong lòng."
Dừng một chút, như là nhớ tới cái gì, xì một tiếng cười nói: “Nếu thất đệ vẫn lo lắng, vậy chuẩn bị bàn tiệc ngon chiêu đãi nàng. Dựa theo Lý công công nói, chỉ cần cso ăn, tiểu hoàng tẩu liền vui vẻ. Còn về hoàng huynh, chỉ cần tiểu hoàng tẩu vui, hắn cũng vui theo."
Tề vương nghe lời hắn nói, cuối cùng biết điểm quan trọng nhất là ăn!
Rời xa tầm mắt mọi người, Quân Mặc Ảnh vẫn lôi kéo tay Phượng Thiển không buông ra.
Tầng tuyết mỏng bị dạt sang hai bên, đường đi thuận lợi. Về điểm này mà nói, Phượng Thiển càng thích quy củ trong hoàng cung: "Lúc bình thường không dọn tuyết, chỉ có đường nhiều người đi mới có thể dọn dẹp sạch sẽ như vậy. Còn về đường ít người, chỉ khi các cung chủ tử muốn ra ngoài, mới có thể phân phó người đi quét.
Đương nhiên, cũng có thể không dọn, bởi vì có người thích đi trên tuyết, như Phượng Thiển chẳng hạn.
Đột nhiên Quân Mặc Ảnh dừng bước, xoay người, buồn cười vỗ đầu Phượng Thiển: "Vật nhỏ, sao không nói câu nào? Còn ủy khuất sao?"
Phượng Thiển vốn đã muốn quên chuyện kia, đang chăm chú suy nghĩ về tuyết, bị hắn hỏi như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời lại đỏ.
"Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói?" Nàng tức giận mân mê miệng: "Các ngươi mấy đại nam nhân khi dễ một nữ tử như ta, không xấu hổ sao?"
"Sao lại nói là khi dễ?" Quân Mặc Ảnh nhíu mày, khóe miệng tà tứ cười: "Rõ ràng là ăn ngay nói thật."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.