Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 226: Lúc này trực tiếp chơi trò bắt cóc?
Nhan Nhược Khuynh Thành
22/09/2018
Sắc mặt mọi người trở nên có chút vi diệu.
Xem ra Thiển phi cũng không hoàn toàn là người ngu ngốc, lúc trước biết bản thân phân vị thấp, không dám khiêu khích Hoa phi nương nương cao cao tại thượng, nay thân phận tương đương, mà đế vương lại thịnh sủng nàng, cho nên mới nói sự thật ra.
Nhưng mà cũng không trách được Thiển phi, ai bảo Hoa phi tự làm mình mất mặt, nói cái gì mà cùng nhau đón giao thừa.
Ánh mắt Thái Hậu lạnh lùng, mới vừa rồi thật vất vả dâng lên tia hảo cảm với Hoa phi nay không còn sót lại chút gì.
Một Phượng Thiển ngu xuẩn còn cũng chưa nói đi, nàng liền tự đào hố chôn mình.
"Cho nên ý của Thiển phi, ngày ấy là Hoa phi ngáng chân ngươi, cho nên ngươi mới có thể ngã sấp xuống?!"
"Thái Hậu, nô tì cũng không nói như vậy!" Trong nháy mắt, mắt Phượng Thiển ngập nước, vẻ mặt vô tội.
"Nô tì muốn nói, hôm đó nô tì không cẩn thận đạp Hoa phi một cước, Hoa phi hiểu lầm nô tì cố ý, cho nên giọng điệu không tốt lắm. Cho nên, nô tì vẫn nghĩ Hoa phi chán ghét nô tì."
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng, cái Phượng Thiển gọi là "Ủy khuất" là chỉ ngày ấy Hoa phi ngáng chân nàng. Thậm chí, ngay lúc vừa rồi, ngay cả Hoa phi cũng nói lại ngay lập tức, không kém lắm với việc không đánh đã khai. Nhưng không nghĩ tới, ngay vào lúc này, Phượng Thiển lại cho mọi người một "Kinh hỉ" lớn.
Rốt cuộc là nên nói Phượng Thiển rất giảo hoạt, hay là nên nói Hoa phi rất ngu xuẩn?
Hoa phi tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Nữ nhân ác độc này, ánh mắt vừa rồi, giọng điệu tất cả đều là cố làm ra vẻ, rõ ràng chính là cố ý đi trước một bước dẫn mình nghĩ đến chuyện không tốt. Cố tình lúc Thái Hậu hỏi, nàng lại không nói thật, thật giống như tất cả đều là mình không cẩn thận khai ra, mà nàng hoàn toàn là nói huyên thuyên.
Chết tiệt!
Xem ra trước đó, quả thật là mình xem nhẹ nàng.
Ánh mắt Thái Hậu càng thâm trầm hơn.
"Hóa ra Thiển phi nói là việc này." Thái Hậu cười nhẹ: "Đây cũng không phải việc gì lớn, Hoa phi cũng không phải người keo kiệt, nghĩ đến, là ngươi lo lắng nhiều rồi."
"Vâng, nô tì đã hiểu, là tâm nô tì nhỏ." Phượng Thiển giả bộ dáng vẻ nghe dạy bảo, thuận theo lanh lợi.
Nhìn như là bước đệm nhỏ, lại rõ ràng không phải.
Vì vậy, Thái Hậu không nói với Phượng Thiển chuyện "Đón giao thừa với Hoa phi" nữa.
Thẳng đến ki nhóm phi tần cáo lui rời đi, trong lòng Thái Hậu còn chưa bình tĩnh lại, vẫn còn buồn bực.
Mọi người cáo lui, Thái Hậu chỉ thản nhiên khoát tay áo, sai Liên Nhược và Liên Tịch tiễn các nương nương đi ra ngoài.
Ra đến cửa cung Phượng Minh, cuối cùng Hoàng Hậu cũng thở dài nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, hoàn hảo Thiển phi không làm ra chuyện thiêu thân gì, nếu không đế vương trách tội xuống, nàng còn không biết làm sao bây giờ.
Phượng Thiển một mình đi trên đường về cung Phượng Ương, cứng rắn đi, khắp nơi chỉ có tiếng gió lạnh phần phật, vừa yên tĩnh, vừa huyên náo.
Phượng Thiển cảm thấy có chút lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Càng đi, Phượng Thiển lại càng là cảm thấy không thích hợp, gần đây….
Nàng nhíu mi lại, đột nhiên nắm chặt hai tay, bước nhanh hơn, sau đó, dần dần chạy.
Bà nội nó, thời điểm mấu chốt này lại không thấy ai.
Chạy được hai bước, quả thật bóng người nàng mong mỏi xuất hiện, chẳng qua, không phải người nàng hoan nghênh.
Nhìn bốn năm hắc y che mặt trước mặt, mí mắt Phượng Thiển nháy vài cái.
Lần trước là mê dược, lúc này trực tiếp chơi trò bắt cóc.
Xem ra Thiển phi cũng không hoàn toàn là người ngu ngốc, lúc trước biết bản thân phân vị thấp, không dám khiêu khích Hoa phi nương nương cao cao tại thượng, nay thân phận tương đương, mà đế vương lại thịnh sủng nàng, cho nên mới nói sự thật ra.
Nhưng mà cũng không trách được Thiển phi, ai bảo Hoa phi tự làm mình mất mặt, nói cái gì mà cùng nhau đón giao thừa.
Ánh mắt Thái Hậu lạnh lùng, mới vừa rồi thật vất vả dâng lên tia hảo cảm với Hoa phi nay không còn sót lại chút gì.
Một Phượng Thiển ngu xuẩn còn cũng chưa nói đi, nàng liền tự đào hố chôn mình.
"Cho nên ý của Thiển phi, ngày ấy là Hoa phi ngáng chân ngươi, cho nên ngươi mới có thể ngã sấp xuống?!"
"Thái Hậu, nô tì cũng không nói như vậy!" Trong nháy mắt, mắt Phượng Thiển ngập nước, vẻ mặt vô tội.
"Nô tì muốn nói, hôm đó nô tì không cẩn thận đạp Hoa phi một cước, Hoa phi hiểu lầm nô tì cố ý, cho nên giọng điệu không tốt lắm. Cho nên, nô tì vẫn nghĩ Hoa phi chán ghét nô tì."
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Vốn tưởng rằng, cái Phượng Thiển gọi là "Ủy khuất" là chỉ ngày ấy Hoa phi ngáng chân nàng. Thậm chí, ngay lúc vừa rồi, ngay cả Hoa phi cũng nói lại ngay lập tức, không kém lắm với việc không đánh đã khai. Nhưng không nghĩ tới, ngay vào lúc này, Phượng Thiển lại cho mọi người một "Kinh hỉ" lớn.
Rốt cuộc là nên nói Phượng Thiển rất giảo hoạt, hay là nên nói Hoa phi rất ngu xuẩn?
Hoa phi tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu.
Nữ nhân ác độc này, ánh mắt vừa rồi, giọng điệu tất cả đều là cố làm ra vẻ, rõ ràng chính là cố ý đi trước một bước dẫn mình nghĩ đến chuyện không tốt. Cố tình lúc Thái Hậu hỏi, nàng lại không nói thật, thật giống như tất cả đều là mình không cẩn thận khai ra, mà nàng hoàn toàn là nói huyên thuyên.
Chết tiệt!
Xem ra trước đó, quả thật là mình xem nhẹ nàng.
Ánh mắt Thái Hậu càng thâm trầm hơn.
"Hóa ra Thiển phi nói là việc này." Thái Hậu cười nhẹ: "Đây cũng không phải việc gì lớn, Hoa phi cũng không phải người keo kiệt, nghĩ đến, là ngươi lo lắng nhiều rồi."
"Vâng, nô tì đã hiểu, là tâm nô tì nhỏ." Phượng Thiển giả bộ dáng vẻ nghe dạy bảo, thuận theo lanh lợi.
Nhìn như là bước đệm nhỏ, lại rõ ràng không phải.
Vì vậy, Thái Hậu không nói với Phượng Thiển chuyện "Đón giao thừa với Hoa phi" nữa.
Thẳng đến ki nhóm phi tần cáo lui rời đi, trong lòng Thái Hậu còn chưa bình tĩnh lại, vẫn còn buồn bực.
Mọi người cáo lui, Thái Hậu chỉ thản nhiên khoát tay áo, sai Liên Nhược và Liên Tịch tiễn các nương nương đi ra ngoài.
Ra đến cửa cung Phượng Minh, cuối cùng Hoàng Hậu cũng thở dài nhẹ nhõm.
Hoàn hảo, hoàn hảo Thiển phi không làm ra chuyện thiêu thân gì, nếu không đế vương trách tội xuống, nàng còn không biết làm sao bây giờ.
Phượng Thiển một mình đi trên đường về cung Phượng Ương, cứng rắn đi, khắp nơi chỉ có tiếng gió lạnh phần phật, vừa yên tĩnh, vừa huyên náo.
Phượng Thiển cảm thấy có chút lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
Càng đi, Phượng Thiển lại càng là cảm thấy không thích hợp, gần đây….
Nàng nhíu mi lại, đột nhiên nắm chặt hai tay, bước nhanh hơn, sau đó, dần dần chạy.
Bà nội nó, thời điểm mấu chốt này lại không thấy ai.
Chạy được hai bước, quả thật bóng người nàng mong mỏi xuất hiện, chẳng qua, không phải người nàng hoan nghênh.
Nhìn bốn năm hắc y che mặt trước mặt, mí mắt Phượng Thiển nháy vài cái.
Lần trước là mê dược, lúc này trực tiếp chơi trò bắt cóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.