Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 178: Nhân vật chính đều là một người
Nhan Nhược Khuynh Thành
04/08/2018
Trong cung Phượng Ương, Phượng Thiển còn không biết tin tức này, nghĩ đến hắn sẽ tới đây dùng bữa như mọi khi.
Đồ ăn trên bàn đã chuẩn bị xong, vẫn không nhìn thấy bóng người Quân Mặc Ảnh, Phượng Thiển không khỏi buồn. Sao lá gan Hữu tướng lớn như vậy, nói chuyện quan trọng gì, nói đến ngay cả thời gian dùng bữa tối của hoàng đế cũng dám trì hoãn.
Phượng Thiển phủ thêm áo choàng, chuẩn bị đi bên ngoài nhìn xem.
"Nương nương, hay để nô tỳ đi thôi." Đông Dương nghĩ ngăn cản nàng, bên ngoài trời lạnh như thế, làm gì để chủ tử đi một chuyến đâu, nàng làm hạ nhân nên đi xem .
"Không có việc gì, mặc nhiều như vậy, cũng không đông lạnh ta. Dù sao ta ở chỗ này cũng là chờ, còn không bằng đi xem."
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tiểu An Tử vội vàng chạy tới, biểu tình trên mặt rối rắm, lúc nhìn thấy nàng, lại biến thành kinh ngạc: “Trời lạnh như thế, sao nương nương lại đi ra?"
Phượng Thiển cười, không đáp lại: “Ngươi chạy gấp như vậy làm gì là Hoàng Thượng có chuyện gì, cho nên không thể tới sao?!"
Nhất thời biểu tình trên mặt Tiểu An Tử lại trở về rối rắm, tuy hắn cực lực muốn che dấu, Phượng Thiển vẫn không nhìn thấy khó xử chợt lóe rồi biến mất ở đáy mắt hắn.
Ấp úng nửa ngày, rốt cuộc Tiểu An Tử hạ quyết tâm, bình tĩnh nói: “Bẩm nương nương, hoàng thượng đến cung Thi Họa, bảo nô tài đến nói một tiếng, hôm nay sẽ không lại đây, để nương nương không cần chờ ngài."
Phượng Thiển nhíu mày, cung Thi Họa…Thân phi…
"Được, ta đã biết." Phượng Thiển dương cao khóe miệng.
Tiểu An Tử sửng sốt.
Đợi hắn phản ứng lại, người trước mặt đã muốn xoay người vào điện, chỉ lưu lại một bóng dáng màu vàng cho hắn.
Tiểu An Tử kêu khổ không ngừng, này gọi là phản ứng gì, chủ tử sẽ không phát lửa giận lên trên người hắn chứ?!
Ngẫm lại hắn cũng thật sự là khổ, là đồ đệ của Lý Đại công công, nhưng cũng chính bởi vì vậy, loại chuyện cố hết sức không lấy lòng đều chỉ do hắn làm. Sư phó khẳng định là không muốn đắc tội với người, tùy tiện tìm tiểu thái giám qua cung Phượng Ương bẩm báo với chủ tử, cho nên cuối cùng loại khẳng định loại việc này phải dừng ở trên đầu hắn.
Tiểu An Tử thở dài, xoay người men theo đường trở về, chuẩn bị trả lời.
Phượng Thiển trở lại trong điện, cũng không nói gì, cố tự ăn.
Đông Dương không khỏi kinh ngạc: “Nương nương không đợi Hoàng Thượng sao?"
Phượng Thiển nhìn chằm chằm cái chân gà cắn một miếng to thịt, nhét đầy miệng, hai má phình ra: “Ừ, hôm nay hắn không tới."
Không biết vì cái gì, Đông Dương cảm thấy mặc dù chủ tử cười, nhưng trong tươi cười giống như có vài phần âm trầm nghiến răng nghiến lợi, mà cái chân gà đáng thương kia trở thành đối tượng cắn xé của nàng.
Đông Dương không khỏi rùng mình.
Nàng không hỏi lại, yên lặng phát hiện, hôm nay chủ tử giống như ăn hai chén cơm, ngày thường, chủ tử chỉ thích ăn thịt, không thích ăn cơm.
Thật quỷ dị!!!
Cung Thi Họa.
Trên bàn cơm, Thân phi cẩn thận gắp đồ ăn cho đế vương, lời nói cử chỉ cũng không dám làm càn như trước kia, trước kia nàng cũng không thể gọi là làm càn, chính là ngẫu nhiên vui đùa nho nhỏ không ảnh hưởng toàn cục mà thôi. Không giống hiện tại, ngay cả cười một cái cũng phải cẩn thận, sợ chính mình không cẩn thận một cái lại đắc tội đế vương.
Chính là dáng vẻ đế vương, nhìn như trầm mặc, như lúc dùng thiện đã vội vàng nghĩ tới một việc.
Quân Mặc Ảnh đúng là nghĩ tới một việc, rất nhiều rất nhiều chuyện, mà nhân vật chính trong suy nghĩ của hắn đều là một người.
Phượng Thiển!
Đồ ăn trên bàn đã chuẩn bị xong, vẫn không nhìn thấy bóng người Quân Mặc Ảnh, Phượng Thiển không khỏi buồn. Sao lá gan Hữu tướng lớn như vậy, nói chuyện quan trọng gì, nói đến ngay cả thời gian dùng bữa tối của hoàng đế cũng dám trì hoãn.
Phượng Thiển phủ thêm áo choàng, chuẩn bị đi bên ngoài nhìn xem.
"Nương nương, hay để nô tỳ đi thôi." Đông Dương nghĩ ngăn cản nàng, bên ngoài trời lạnh như thế, làm gì để chủ tử đi một chuyến đâu, nàng làm hạ nhân nên đi xem .
"Không có việc gì, mặc nhiều như vậy, cũng không đông lạnh ta. Dù sao ta ở chỗ này cũng là chờ, còn không bằng đi xem."
Vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Tiểu An Tử vội vàng chạy tới, biểu tình trên mặt rối rắm, lúc nhìn thấy nàng, lại biến thành kinh ngạc: “Trời lạnh như thế, sao nương nương lại đi ra?"
Phượng Thiển cười, không đáp lại: “Ngươi chạy gấp như vậy làm gì là Hoàng Thượng có chuyện gì, cho nên không thể tới sao?!"
Nhất thời biểu tình trên mặt Tiểu An Tử lại trở về rối rắm, tuy hắn cực lực muốn che dấu, Phượng Thiển vẫn không nhìn thấy khó xử chợt lóe rồi biến mất ở đáy mắt hắn.
Ấp úng nửa ngày, rốt cuộc Tiểu An Tử hạ quyết tâm, bình tĩnh nói: “Bẩm nương nương, hoàng thượng đến cung Thi Họa, bảo nô tài đến nói một tiếng, hôm nay sẽ không lại đây, để nương nương không cần chờ ngài."
Phượng Thiển nhíu mày, cung Thi Họa…Thân phi…
"Được, ta đã biết." Phượng Thiển dương cao khóe miệng.
Tiểu An Tử sửng sốt.
Đợi hắn phản ứng lại, người trước mặt đã muốn xoay người vào điện, chỉ lưu lại một bóng dáng màu vàng cho hắn.
Tiểu An Tử kêu khổ không ngừng, này gọi là phản ứng gì, chủ tử sẽ không phát lửa giận lên trên người hắn chứ?!
Ngẫm lại hắn cũng thật sự là khổ, là đồ đệ của Lý Đại công công, nhưng cũng chính bởi vì vậy, loại chuyện cố hết sức không lấy lòng đều chỉ do hắn làm. Sư phó khẳng định là không muốn đắc tội với người, tùy tiện tìm tiểu thái giám qua cung Phượng Ương bẩm báo với chủ tử, cho nên cuối cùng loại khẳng định loại việc này phải dừng ở trên đầu hắn.
Tiểu An Tử thở dài, xoay người men theo đường trở về, chuẩn bị trả lời.
Phượng Thiển trở lại trong điện, cũng không nói gì, cố tự ăn.
Đông Dương không khỏi kinh ngạc: “Nương nương không đợi Hoàng Thượng sao?"
Phượng Thiển nhìn chằm chằm cái chân gà cắn một miếng to thịt, nhét đầy miệng, hai má phình ra: “Ừ, hôm nay hắn không tới."
Không biết vì cái gì, Đông Dương cảm thấy mặc dù chủ tử cười, nhưng trong tươi cười giống như có vài phần âm trầm nghiến răng nghiến lợi, mà cái chân gà đáng thương kia trở thành đối tượng cắn xé của nàng.
Đông Dương không khỏi rùng mình.
Nàng không hỏi lại, yên lặng phát hiện, hôm nay chủ tử giống như ăn hai chén cơm, ngày thường, chủ tử chỉ thích ăn thịt, không thích ăn cơm.
Thật quỷ dị!!!
Cung Thi Họa.
Trên bàn cơm, Thân phi cẩn thận gắp đồ ăn cho đế vương, lời nói cử chỉ cũng không dám làm càn như trước kia, trước kia nàng cũng không thể gọi là làm càn, chính là ngẫu nhiên vui đùa nho nhỏ không ảnh hưởng toàn cục mà thôi. Không giống hiện tại, ngay cả cười một cái cũng phải cẩn thận, sợ chính mình không cẩn thận một cái lại đắc tội đế vương.
Chính là dáng vẻ đế vương, nhìn như trầm mặc, như lúc dùng thiện đã vội vàng nghĩ tới một việc.
Quân Mặc Ảnh đúng là nghĩ tới một việc, rất nhiều rất nhiều chuyện, mà nhân vật chính trong suy nghĩ của hắn đều là một người.
Phượng Thiển!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.