Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 91: Rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với ngươi
Nhan Nhược Khuynh Thành
03/06/2018
"Ngươi nói một chút,
rốt cuộc ta đã làm gì có lỗi với ngươi, để ngươi bóc lột quyền thưởng
thức mỹ thực trong yến hội của ta." Phượng Thiển phát điên.
Quyền thưởng thức mỹ thực trong yến hội.
Khóe miệng Quân Mặc Ảnh co rút hai cái, nếu không phải thời điểm không thích hợp, hắn nghĩ tới phong cho vật nhỏ danh hiệu "Nhà sáng tạo từ ngữ ".
"Còn không phải vì nàng lười sao." Hắn nghiêm túc nói: "Dậy muộn như vậy, đồ ăn sáng cũng vừa mới dùng xong, nếu đưa nàng đồ ăn giống với người khác, khẳng định nàng sẽ không hãm lại ăn hết đồ ăn, cuối cùng thành bụng dạ không thoải mái, còn không phải nàng chịu khổ sao."
Phượng Thiển ế ế, nhất thời nghẹn lời.
Dừng nửa ngày, mới mạnh miệng nói: “Vậy ngươi cũng không thể cho ta toàn đồ chay, ngươi cho ta là thỏ à."
"Ăn nhẹ luôn như vậy, huống chi, không phải còn có trứng hầm làm sao toàn đồ chay."
"…"
Trứng hầm cũng không phải thịt, sao có thể tính là thức ăn mặn.
Thấy nàng nhe răng trợn mắt, rốt cuộc biểu tình trên mặt Quân Mặc Ảnh có chút không nhịn được thay đổi.
Bóp mũi nàng, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Ngoan, buổi tối cho nàng ăn đồ nàng thích. Đồ ăn trên yến hội hôm nay cũng không phải vật ngon hiếm lạ gì, tức làm cái gì."
Chiêu đãi sứ thần còn không phải vật ngon hiếm lạ.
Lừa trẻ con à.
"Nếu không hiếm lạ, ta đây ăn tất cả các món còn lại một lần."
"Được." Quân Mặc Ảnh mỉm cười gật đầu.
"Vậy còn có Uyển tần sao ngươi phải phạt nàng như vậy? Nàng chỉ cho ta một đĩa tỏi nhung hải sâm, ngươi phạt nàng ăn chay một tháng, không phải muốn mạng nàng sao."
Ăn chay một tháng có thể làm chết người.
Vậy hòa thượng ni cô trong chùa chiền sống như thế nào.
Quân Mặc Ảnh cười: “Chỉ có nàng mới có thể một ngày không ăn thịt liền khóc lóc gọi trời thôi."
"Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi, ngươi đừng chuyển đề tài." Phượng Thiển đánh hắn một đấm: "Uyển tần kia, ngươi có thể đừng phạt nàng nữa hay không, hoặc là, giảm bớt chút thời gian cũng được."
"Quân không nói đùa, sao trẫm có thể bởi vì một Uyển tần nho nhỏ mà lật lọng."
"…."
Hoàng Thượng, ngài còn có thể vô sỉ hơn không.
"Được rồi." Quân Mặc Ảnh kéo người ôm vào trong ngực, kéo nàng đi về phía cung Càn Long: "Nàng ta vô duyên vô cớ đối xử tốt với nàng, nàng không sợ nàng ta giống như Hi phi, rắp tâm bất lương với nàng sao?"
"Đổi đồ ăn mà thôi, sao có thể rắp tâm bất lương." Phượng Thiển trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt.
Thấy nam nhân nhíu mày lại, giống như muốn mở miệng giải thích lợi hại trong đó với nàng, Phượng Thiển "Xì" một tiếng bật cười: “Ta không phải đứa ngốc, chẳng lẽ bởi vì ăn một đĩa tỏi nhung hải sâm mà không phòng bị bị nàng hại sao."
Nàng cười tủm tỉm, nói xong suy nghĩ trong lòng, ánh mắt trong suốt không lẫn một tia tạp chất.
"Nếu nàng có tâm tư muốn hại ta, cho dù hôm nay ta không nhận ý tốt của nàng, sau này nàng vẫn sẽ hại ta. Một khi đã như vậy, sao ta không để mình ăn ngon chút."
Không phải Quân Mặc Ảnh không nghĩ tới, hắn lo lắng mà thôi.
Lo lắng vật nhỏ đơn thuần, vô duyên vô cớ liền bị người lợi dụng, bị người hại cũng không biết.
"Đạo lý đó, Thiển Thiển có thể hiểu được là tốt rồi." Hắn thở dài.
Phượng Thiển dựa vào người hắn, than thở nói: “Yên tâm đi ta sẽ không bởi vì ăn vài miếng hải sâm mà ngu ngốc giống như hải sâm vậy."
Quyền thưởng thức mỹ thực trong yến hội.
Khóe miệng Quân Mặc Ảnh co rút hai cái, nếu không phải thời điểm không thích hợp, hắn nghĩ tới phong cho vật nhỏ danh hiệu "Nhà sáng tạo từ ngữ ".
"Còn không phải vì nàng lười sao." Hắn nghiêm túc nói: "Dậy muộn như vậy, đồ ăn sáng cũng vừa mới dùng xong, nếu đưa nàng đồ ăn giống với người khác, khẳng định nàng sẽ không hãm lại ăn hết đồ ăn, cuối cùng thành bụng dạ không thoải mái, còn không phải nàng chịu khổ sao."
Phượng Thiển ế ế, nhất thời nghẹn lời.
Dừng nửa ngày, mới mạnh miệng nói: “Vậy ngươi cũng không thể cho ta toàn đồ chay, ngươi cho ta là thỏ à."
"Ăn nhẹ luôn như vậy, huống chi, không phải còn có trứng hầm làm sao toàn đồ chay."
"…"
Trứng hầm cũng không phải thịt, sao có thể tính là thức ăn mặn.
Thấy nàng nhe răng trợn mắt, rốt cuộc biểu tình trên mặt Quân Mặc Ảnh có chút không nhịn được thay đổi.
Bóp mũi nàng, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Ngoan, buổi tối cho nàng ăn đồ nàng thích. Đồ ăn trên yến hội hôm nay cũng không phải vật ngon hiếm lạ gì, tức làm cái gì."
Chiêu đãi sứ thần còn không phải vật ngon hiếm lạ.
Lừa trẻ con à.
"Nếu không hiếm lạ, ta đây ăn tất cả các món còn lại một lần."
"Được." Quân Mặc Ảnh mỉm cười gật đầu.
"Vậy còn có Uyển tần sao ngươi phải phạt nàng như vậy? Nàng chỉ cho ta một đĩa tỏi nhung hải sâm, ngươi phạt nàng ăn chay một tháng, không phải muốn mạng nàng sao."
Ăn chay một tháng có thể làm chết người.
Vậy hòa thượng ni cô trong chùa chiền sống như thế nào.
Quân Mặc Ảnh cười: “Chỉ có nàng mới có thể một ngày không ăn thịt liền khóc lóc gọi trời thôi."
"Ta đang nói chuyện đứng đắn với ngươi, ngươi đừng chuyển đề tài." Phượng Thiển đánh hắn một đấm: "Uyển tần kia, ngươi có thể đừng phạt nàng nữa hay không, hoặc là, giảm bớt chút thời gian cũng được."
"Quân không nói đùa, sao trẫm có thể bởi vì một Uyển tần nho nhỏ mà lật lọng."
"…."
Hoàng Thượng, ngài còn có thể vô sỉ hơn không.
"Được rồi." Quân Mặc Ảnh kéo người ôm vào trong ngực, kéo nàng đi về phía cung Càn Long: "Nàng ta vô duyên vô cớ đối xử tốt với nàng, nàng không sợ nàng ta giống như Hi phi, rắp tâm bất lương với nàng sao?"
"Đổi đồ ăn mà thôi, sao có thể rắp tâm bất lương." Phượng Thiển trừng mắt nhìn, vẻ mặt mờ mịt.
Thấy nam nhân nhíu mày lại, giống như muốn mở miệng giải thích lợi hại trong đó với nàng, Phượng Thiển "Xì" một tiếng bật cười: “Ta không phải đứa ngốc, chẳng lẽ bởi vì ăn một đĩa tỏi nhung hải sâm mà không phòng bị bị nàng hại sao."
Nàng cười tủm tỉm, nói xong suy nghĩ trong lòng, ánh mắt trong suốt không lẫn một tia tạp chất.
"Nếu nàng có tâm tư muốn hại ta, cho dù hôm nay ta không nhận ý tốt của nàng, sau này nàng vẫn sẽ hại ta. Một khi đã như vậy, sao ta không để mình ăn ngon chút."
Không phải Quân Mặc Ảnh không nghĩ tới, hắn lo lắng mà thôi.
Lo lắng vật nhỏ đơn thuần, vô duyên vô cớ liền bị người lợi dụng, bị người hại cũng không biết.
"Đạo lý đó, Thiển Thiển có thể hiểu được là tốt rồi." Hắn thở dài.
Phượng Thiển dựa vào người hắn, than thở nói: “Yên tâm đi ta sẽ không bởi vì ăn vài miếng hải sâm mà ngu ngốc giống như hải sâm vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.