Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi
Chương 104: Ta sẽ chờ ngươi
Nhan Nhược Khuynh Thành
17/06/2018
Thân phi nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh lùng của đế vương trên cao, biểu tình trên mặt không rõ là mừng hay là lo.
Phượng Thiển không đi, nàng nên thở dài nhẹ nhõm một hơi mới đúng, nhưng vì sao, trong lòng liền thấy đau.
Thời gian dài như vậy, nàng đi từng bước cho tới hôm nay, rõ ràng chỉ vì một mục đích. Nhưng mà từ khi nào, nàng cũng bắt đầu để ý loại chuyện này, để ý đế vương đối xử tốt với nữ nhân khác.
Thần sắc trên mặt Nam Cung Triệt ngưng trệ một lát, lúc sau, lại nhẹ thở dài một hơi.
Xem ra hôm nay, hắn nhất định không mang Phượng Thiển đi được.
Từ đêm hội hoa đăng hôm đó, hắn chỉ biết nam nhân đi cùng nàng đối xử với nàng khác biệt, chỉ là khi gặp lại nàng, biết được nam nhân kia là đế vương Đông Lan, trong lòng hắn lại có một tia may mắn.
Dù sao không phải hoàng đế nào cũng có thể giống phụ hoàng đối xử với mẫu hậu như vậy.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn sai rồi.
Hiển nhiên Quân Mặc Ảnh đối xử với nàng không chỉ là đối xử với một phi tử bình thường đơn giản như vậy.
"Tiểu Thiển, xem ra hôm nay ngươi không có khả năng đi theo ta." Hắn ghé vào tai Phượng Thiển, dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được nói nhỏ: "Nhưng mà ta sẽ chờ ngươi. Nếu sau này ngươi nghĩ thông suốt, mặc kệ ngươi có thân phận gì, ta đều mang ngươi đi."
Không đợi Phượng Thiển phản ứng, hắn đã lui về phía sau, xoay người sang chỗ khác, khóe miệng lại khôi phục nụ cười nhẹ kia.
"Nếu Phượng tiệp dư đã là Thiển phi nương nương, bản cung sẽ không miễn cưỡng nữa."
Quân Mặc Ảnh cười, sâu trong mắt phượng lại có một tia lạnh lẽo sắc bén: "Thái tử có thể hiểu được là tốt rồi, trẫm cảm thấy vui mừng."
Thái Hậu vội vàng hoà giải: “Nếu còn có tiểu thư nhà ai có thể được Thái tử ưu ái, Thái tử có thể nói."
Sự tình phát triển đến nước này, bà biết hôm nay Phượng Thiển không có khả năng đi rồi, trước mắt cũng chỉ có thể trấn an Nam Cung Triệt thật tốt.
Nam Cung Triệt cười nhẹ: “Đa tạ ý tốt của Thái Hậu, chỉ là có việc cần phải có duyên phận. Hôm nay đã để Thái Hậu và Hoàng Thượng lo lắng, tài nghệ của chúng tiểu thư đều tuyệt diệu không thôi, là bản cung không có phúc khí được hưởng."
Có lẽ bị phụ hoàng mẫu hậu hun đúc, chưa bao giờ hắn cho rằng mình cần rất nhiều nữ nhân, giống như phụ hoàng đối xử với mẫu hậu vậy, toàn tâm toàn ý, trợ giúp lẫn nhau là tốt rồi.
Dân chúng Việt Nam đều cho rằng mẫu hậu là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này, chỉ vì từ xưa đến nay, vốn không có lục cung vô phi vừa nói, tiền lệ này được phụ hoàng mở ra vì mẫu hậu. Nhưng ở trong mắt hắn, phụ hoàng mới là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
Bọn họ không thấy qua nụ cười trên mặt phụ hoàng, hoàng thúc hoàng bá của hắn chưa thấy qua bao giờ. Có lẽ chỉ có chiếm được tình yêu chân chính trên đời, mới có thể hạnh phúc giống phụ hoàng và mẫu hậu như vậy.
Hắn cũng không lừa Phượng Thiển, quả thật hoa đăng kia là hắn tính đưa cho người có duyên, đó là do mẫu hậu tự tay làm ra. Hắn đúng là đến Đông Lan xin thuốc, đến Đông Lan tìm Thái Tử phi cũng không giả, chỉ là để người khác kể chuyện xưa cho hắn nghe là cái cách mà thôi.
Một đêm kia, trước khi Phượng Thiển xuất hiện, hắn nghĩ mình không tìm thấy, lúc nàng lôi kéo Quân Mặc Ảnh chạy trốn, hắn cũng nghĩ mình tìm lầm.
Thẳng đến hôm qua gặp lại, hắn phát hiện mình không có biện pháp khống chế xúc động muốn thử một lần.
Yến hội chấm dứt, hầu như không ai vui vẻ, thậm chí đại đa số người hận nghiến răng nghiến lợi.
Thái Hậu rời đi đầu tiên, lúc mọi người muốn hành lễ, Thái Hậu khoát tay áo, ý bảo không cần.
Giờ phút này không có người chú ý tới, sắc mặt Hi phi đã đỏ bừng, trong ngày đông lạnh lẽo này, trên trán nàng lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng manh, thân thể còn xoay đến xoay đi không biết làm gì.
Phượng Thiển không đi, nàng nên thở dài nhẹ nhõm một hơi mới đúng, nhưng vì sao, trong lòng liền thấy đau.
Thời gian dài như vậy, nàng đi từng bước cho tới hôm nay, rõ ràng chỉ vì một mục đích. Nhưng mà từ khi nào, nàng cũng bắt đầu để ý loại chuyện này, để ý đế vương đối xử tốt với nữ nhân khác.
Thần sắc trên mặt Nam Cung Triệt ngưng trệ một lát, lúc sau, lại nhẹ thở dài một hơi.
Xem ra hôm nay, hắn nhất định không mang Phượng Thiển đi được.
Từ đêm hội hoa đăng hôm đó, hắn chỉ biết nam nhân đi cùng nàng đối xử với nàng khác biệt, chỉ là khi gặp lại nàng, biết được nam nhân kia là đế vương Đông Lan, trong lòng hắn lại có một tia may mắn.
Dù sao không phải hoàng đế nào cũng có thể giống phụ hoàng đối xử với mẫu hậu như vậy.
Nhưng sự thật chứng minh, hắn sai rồi.
Hiển nhiên Quân Mặc Ảnh đối xử với nàng không chỉ là đối xử với một phi tử bình thường đơn giản như vậy.
"Tiểu Thiển, xem ra hôm nay ngươi không có khả năng đi theo ta." Hắn ghé vào tai Phượng Thiển, dùng giọng chỉ có hai người có thể nghe được nói nhỏ: "Nhưng mà ta sẽ chờ ngươi. Nếu sau này ngươi nghĩ thông suốt, mặc kệ ngươi có thân phận gì, ta đều mang ngươi đi."
Không đợi Phượng Thiển phản ứng, hắn đã lui về phía sau, xoay người sang chỗ khác, khóe miệng lại khôi phục nụ cười nhẹ kia.
"Nếu Phượng tiệp dư đã là Thiển phi nương nương, bản cung sẽ không miễn cưỡng nữa."
Quân Mặc Ảnh cười, sâu trong mắt phượng lại có một tia lạnh lẽo sắc bén: "Thái tử có thể hiểu được là tốt rồi, trẫm cảm thấy vui mừng."
Thái Hậu vội vàng hoà giải: “Nếu còn có tiểu thư nhà ai có thể được Thái tử ưu ái, Thái tử có thể nói."
Sự tình phát triển đến nước này, bà biết hôm nay Phượng Thiển không có khả năng đi rồi, trước mắt cũng chỉ có thể trấn an Nam Cung Triệt thật tốt.
Nam Cung Triệt cười nhẹ: “Đa tạ ý tốt của Thái Hậu, chỉ là có việc cần phải có duyên phận. Hôm nay đã để Thái Hậu và Hoàng Thượng lo lắng, tài nghệ của chúng tiểu thư đều tuyệt diệu không thôi, là bản cung không có phúc khí được hưởng."
Có lẽ bị phụ hoàng mẫu hậu hun đúc, chưa bao giờ hắn cho rằng mình cần rất nhiều nữ nhân, giống như phụ hoàng đối xử với mẫu hậu vậy, toàn tâm toàn ý, trợ giúp lẫn nhau là tốt rồi.
Dân chúng Việt Nam đều cho rằng mẫu hậu là nữ nhân hạnh phúc nhất trên đời này, chỉ vì từ xưa đến nay, vốn không có lục cung vô phi vừa nói, tiền lệ này được phụ hoàng mở ra vì mẫu hậu. Nhưng ở trong mắt hắn, phụ hoàng mới là nam nhân hạnh phúc nhất trên đời này.
Bọn họ không thấy qua nụ cười trên mặt phụ hoàng, hoàng thúc hoàng bá của hắn chưa thấy qua bao giờ. Có lẽ chỉ có chiếm được tình yêu chân chính trên đời, mới có thể hạnh phúc giống phụ hoàng và mẫu hậu như vậy.
Hắn cũng không lừa Phượng Thiển, quả thật hoa đăng kia là hắn tính đưa cho người có duyên, đó là do mẫu hậu tự tay làm ra. Hắn đúng là đến Đông Lan xin thuốc, đến Đông Lan tìm Thái Tử phi cũng không giả, chỉ là để người khác kể chuyện xưa cho hắn nghe là cái cách mà thôi.
Một đêm kia, trước khi Phượng Thiển xuất hiện, hắn nghĩ mình không tìm thấy, lúc nàng lôi kéo Quân Mặc Ảnh chạy trốn, hắn cũng nghĩ mình tìm lầm.
Thẳng đến hôm qua gặp lại, hắn phát hiện mình không có biện pháp khống chế xúc động muốn thử một lần.
Yến hội chấm dứt, hầu như không ai vui vẻ, thậm chí đại đa số người hận nghiến răng nghiến lợi.
Thái Hậu rời đi đầu tiên, lúc mọi người muốn hành lễ, Thái Hậu khoát tay áo, ý bảo không cần.
Giờ phút này không có người chú ý tới, sắc mặt Hi phi đã đỏ bừng, trong ngày đông lạnh lẽo này, trên trán nàng lại thấm ra một tầng mồ hôi mỏng manh, thân thể còn xoay đến xoay đi không biết làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.