Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Chương 87

Giá Oản Chúc

05/06/2022

Translator: Cam

Beta: Anh Đào

Trước mặt Nghê Yến Quy ụp xuống một cái bóng to to, cô ngẩng đầu lên.

Trần Nhung che mất ánh sáng, có một lớp bóng mờ hắt trên gương mặt anh.

Từ tướng mạo mà nói thì anh là con người bạc tình bạc nghĩa. Lúc ngập tràn vui vẻ có thể nhìn thấy rõ được phần hai mí mờ nhạt. Chỉ cần lạnh lùng trở lại thì sẽ không nhìn thấy phần hai mí đó nữa, giống như một thanh phi đao mỏng manh. Môi mỏng, con người anh của hiện tại, cho dù có nhếch miệng cũng không thể hoà nhã thêm nữa, mà ngược lại còn ngả ngớn.

Hoặc là lúc này anh đang thật sự ngả ngớn. Một tay anh ấn giữ sau gáy cô, từ trong chăn nâng người cô lên: "Em để ý buổi tối hôm đó, anh thoải mái hay là bực bội à?"

"Ít nhất ngày hôm đó là hai chúng ta tình nguyện. Nếu như anh còn phải chỉnh sửa mặt nạ, với em mà nói thì hồi ức kia như chuyện cười, là trò đại bịp. Anh của thời điểm đó không thật lòng." Nếu như một người vào ngay lúc mình buồn sầu triền miên mà vẫn muốn ngụy trang bản thân, vậy thì mặt nạ đó của anh khắc vào xương cốt thật sự rồi. Một khi cởi bỏ, sẽ đau đớn như rút gân cốt vậy. Cũng may là không phải.

Trần Nhung áp sát trán mình vào trán cô, nói: "Hình như anh đã hiểu ra, vì sao em nhất định phải tới giải cứu anh." Cô mắng anh là đồ lừa gạt, mắng anh mang mặt nạ giả tạo, thật ra cô cũng muốn giữ lại những kí ức đã từng có.

Anh nhìn khuôn mặt không đánh phấn của cô, mắt hồ ly, ngây thơ hồn nhiên. Mũi anh ngập tràn mùi hương mê người của cô. Anh cắn nhẹ nơi vành tai cô, "Thật sự là không có chuẩn bị đàng hoàng?"

"Không có mà." Nghê Yến Quy vốn nghĩ rằng, nếu thật sự chọc anh giận, hai người cũng có thể đánh nhau một trận. Cô nào hay biết, dáng vẻ anh tức giận lại đáng yêu như này, cô không thể nào đánh nhau với anh cho được.

"Đã mang bao rồi phải không?"

"Không có."

Trần Nhung híp mắt. Xem ra cô quả thật không có chuẩn bị, bao lần trước của cô vẫn còn, nếu như cô muốn, chắc chắn là sẽ mang theo. Cô tuyệt đối có dáng vẻ "Bá vương ngạnh thượng cung" (*)

(*) Đại ý muốn đề cập tới chuyện "Cưỡng bức".

Anh thở hổn hển, lồng ngực hơi thình thịch: "Ngủ thôi, anh cũng đi ngủ." Anh điều chỉnh phần ranh giới sông Hán không được gọn gàng kia, chồng lại lần nữa.

Không hổ là chứng ám ảnh cưỡng chế, có thể xếp được tấm chăn theo kiểu vuông vức. Nghê Yến Quy muốn tặng cho anh một like.

Anh nằm xuống, quay lưng về phía cô: "Chúc ngủ ngon." Giọng nói lạnh lùng hờ hững.

Cô chọc chọc cánh tay anh, phát hiện cơ bắp anh thật căng chặt, bình thường bằng phẳng đều nhau, bây giờ đều cuộn gồ lên. Cô gọi anh: "Này, này này, này này này."

Trần Nhung nhắm mắt lại: "Ngủ rồi."

Nghê Yến Quy thăm dò, nhìn gò má anh. Mắt anh nhắm rất chặt, người đương nhiên cũng không ngủ, cô có thể nhìn thấy hàng mi dài của anh mấp máy. Cô hỏi anh với vẻ xấu xa: "Anh ngủ được sao?"

"Ngủ được." Anh trả lời một cách cứng rắn.

"Ồ." Cô nằm sang một bên. Mặt hướng về anh, nhìn chằm chằm tấm lưng anh. Là ngày lạnh, nhưng cô cảm giác như có giọt mồ hôi túa ra từ gáy anh. Nếu như là Trần Nhung của trước đây, có lẽ là mặt đỏ kéo tới mang tai, ngượng ngùng không dám đụng vào cô. Bây giờ anh cũng không chạm vào cô, nhưng thần kinh quá căng. Tối nay cũng đã nghỉ ngơi rồi, trong phút chốc cô không thể ngủ được nên ngồi dậy.

Tư thế của Trần Nhung chưa từng thay đổi.

Nghê Yến Quy vỗ vỗ lưng anh.

Anh nói: "Đừng chạm vào anh."

Cô ghé tới đường ranh giới sông Hán: "Anh có thể nhịn một đêm à?"

"Anh mà muốn ngủ thì chắc chắn không thành vấn đề. Nhưng nếu như em ồn ào khiến anh không ngủ được, thế thì khó nói lắm." Anh thờ ơ.

"Em đến để giải cứu anh, muốn tính cách anh trở nên thoải mái. Nhưng anh vẫn cứ kìm nén, lại nín nhịn quay về." Khá là mâu thuẫn.

Trần Nhung mở mắt, ngoảnh đầu nhìn lại.

Nghê Yến Quy lấy hai tay chống cằm, đỡ hai bên má, chân đung đưa.

Anh nói chuyện giọng không vui vẻ: "Làm, hoặc là không làm. Em chỉ cần trả lời anh hai chữ này, đừng nói mấy lời thừa thãi chi nhiều."

Đối diện với ánh mắt của anh, cô chu chu miệng: "Anh đang bực mình với em đó hả?"

"Lúc này có ai mà không cáu hả." Anh tự bắt lấy tấm chăn của mình, "Đừng có ồn nữa, ngủ sớm chút đi." Một chiếc giường, chồng hai tấm chăn, cùng với đường ranh giới sông Hán là tổng cộng ba tấm, đắp tới độ ấm áp dễ chịu.

Nghê Yến Quy chọc vào cánh tay anh.

Trần Nhung hết chịu nổi, ôm tấm chăn đứng dậy, nói: "Anh vẫn nên đưa em về khách sạn thôi."

"Em còn chưa suy nghĩ xong." Cô nằm xuống, hai tay gối sau gáy, "Nếu như vào lúc này muốn bản thân anh phải thẳng thắn, anh muốn làm như nào?"

Khuôn mặt anh lạnh tới mức sắp rơi cả mảnh băng đá: "Đè lên, chứ còn làm gì nữa." Biết trước thì nên đuổi cô ra ngoài rồi.

Nghê Yến Quy chu chu môi: "Thô tục."



"Em chạy tới nhà anh, nằm trên giường anh, em không thô tục à?"

"Em đại từ đại bi mà đến nha."

"Tiếc là, bạn trai cũ có năng lực khống chế siêu tốt của em đã chết rồi." Trần Nhung nói ra lời lạnh nhạt.

Nghê Yến Quy cũng ngồi dậy, ôm lấy tấm chăn, đối mặt cùng với anh: "Phải, em F.A."

"Anh cũng thế." Trần Nhung nói, "Trai đơn gái chiếc ngồi chung trên một chiếc giường, có đơn chiếc hay không cũng chả có ý nghĩa."

"Ừm, đây là một kiểm tra diện rộng với anh."

"Chả lẽ không phải thế với em?"

Nghê Yến Quy nâng gương mặt anh, cô thích bóp gò má anh, xoay trái xoay phải: "Nói đi, có phải anh chết đi sống lại với em không?"

"Phải." Đêm nay anh không thể nhẫn nhịn nổi, bởi vì sẽ nổ tung.

"Có phải chỉ có mình em?"

"Phải."

Nghê Yến Quy thả lỏng tay, dùng môi thay cho tay mình, hôn một cái lên bên má bị xoay tới mức đỏ bừng.

Trần Nhung cảnh cáo cô: "Đừng có động tay động chân."

Cô kề sát vai anh: "Nể mặt anh yêu em đắm đuối như vậy, em cho anh một cơ hội được theo đuổi." Gương mặt rạng rỡ của cô tràn đầy ý cười.

"Được." Nói được làm được, nắm chặt cơ hội, anh cúi đầu lấp kín môi cô, cuồng nhiệt như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

Nghê Yến Quy bám giữ anh nhẹ nhàng như đọng trên bờ vai anh.

Trần Nhung thì thầm: "Lên xe trước rồi bù vé sau."

Cô mơ hồ đồng ý.

Anh nói: "Em thật là thô tục."

Nghê Yến Quy lập tức cho anh một nắm đấm, sau đó bị anh cắn lại một cái.

Trần Nhung ngậm vành tai cô, lẩm bẩm: "Cách âm ở đây kém, em nhỏ tiếng chút."

"Anh nhẹ nhàng chút."

"Đây đâu phải chuyện anh muốn nhẹ là nhẹ được." Anh đá ranh giới sông Hán một cú văng ra ngoài, nắm giữ vòng eo cô, "Cũng đã từng luyện qua rồi, sao eo của em vẫn mềm thế này."

Nghê Yến Quy cười: "Đoan trang trời sinh."

Anh không cảm xúc: "Nói khoác mà không biết ngượng."

Cô kiêu ngạo hạ cằm xuống: "Tại sao anh lại chết đi sống lại vì em?"

"Ừm, là sức hấp dẫn của em mạnh." Anh ôm chặt cô, "Anh muốn lắm rồi." Nhớ đến phong cảnh không giới hạn kia. Cô thở hổn hển, hơi thở đi vào tận trong lòng anh. Anh ôm chặt cánh tay cô, bắp thịt hơi gồ lên, càng lộ ra vẻ lả lướt của cô hơn nữa. Be bé thôi, tựa như không thể chứa đựng hết anh.

Lúc nãy cô mới vừa căn dặn anh nhẹ một chút. Hình như anh đã quên mất. Cô còn lưu giữ lại một chút tỉnh táo, lập tức che kín miệng lại nức nở.

Lúc cô không thể kiểm soát được tiếng rên rỉ của mình, cùng lúc đó anh hôn môi cô, nuốt tiếng ư hử đó vào trong.

Anh rên khẽ một tiếng, rốt cuộc cũng chưa thật sự hoàn tất.

Thời gian trôi qua một quãng. Trần Nhung xuống giường cầm chiếc khăn, lau chùi cho mình rồi mới lau chùi cho cô.

Nghê Yến Quy không nhớ được tình cảnh ban nãy. Cô nằm đó, chìa tay ra không thể với tới anh, bèn dùng chân chọc chọc tay anh.

Anh quơ tay bắt lấy bàn chân cô, sờ sờ ngón chân cô, hỏi: "Thế nào?"

"Có khi nào làm ồn đánh thức mẹ anh dậy không?" Dáng vẻ cô uể oải, dứt khoát đạp hết cả bàn chân vào lòng bàn tay anh.

"Cũng còn được." Trần Nhung nhìn khuôn mặt e thẹn của cô, "Em đã nín nhịn vất vả."

"Ừa." Cô đáp lại một tiếng, sau đó lại thở dài, "Cũng may chỉ là dùng tay."

Trần Nhung khom lưng, cúi người xuống, vuốt ve phần lồi lõm phía sau lưng cô: "Em đã thấy thỏa thích chưa?"

Nghê Yến Quy liếc mắt nhìn anh: "Còn anh thì sao?"

"Chưa."



"Thật à?"

"Tất nhiên rồi, em bảo anh đối diện với chính mình, trong đó cũng bao hàm loại chuyện tầm thường đúng không." Trần Nhung nói, "Anh không tiến vào thì sao mà mà thỏa mãn tới cùng cơ chứ?" Anh xoa rất nhẹ.

Cô cảm thấy ngứa ngáy, muốn né tránh.

"Đừng động đậy." Anh giữ cô lại.

Có thứ gì đó đã thay đổi. Nhưng anh không bổ nhào vào một cách dữ dội mà chỉ hỏi: "Ngày mai mấy giờ xuất phát?"

Lúc này Nghê Yến Quy mới nghĩ tới chuyện chính sự: "Sáu giờ hơn là phải tập hợp rồi."

"Anh đưa em về khách sạn nha. Mẹ anh thức dậy rất tùy hứng. Lỡ như chạm mặt, em đã làm công tác chuẩn bị gặp gỡ mẹ chồng chưa?"

Cô vì danh xưng trong câu nói mà giương to mắt: "Anh đã mua vé bổ sung chưa? Chuyện chưa đâu vào đâu mà anh dám nói ‘mẹ chồng’ rồi?"

"Kiểu gì thì cũng đã lên xe."

Hai người đứng ở đây nói chuyện phải nhỏ nhẹ, Nghê Yến Quy cảm thấy thật gò bó: "Em vẫn nên vào ngủ trong khách sạn thôi."

"Ừ."

"Cái đồ kia của anh có thể đi xuống dưới không?"

"Ban nãy có làm qua một lượt, phần còn lại có thể từ từ."

Công phu của Nghê Yến Quy rất nhẹ nhàng, đi đường không âm thanh không tiếng động, thật nhanh đã đi đến bên cửa. Cô khẽ khàng mở cửa.

Trần Nhung không kéo vali, sợ phát ra âm thanh dưới mặt đất nên anh trực tiếp nâng vali lên. Anh lấy chìa khoá, đóng cửa rồi khoá lại.

Rạng sáng, bốn bề chung quanh vắng lặng. Cô thay một chiếc quần dài, nhưng gió đêm lành lạnh, đến bên ngoài phòng cô không khỏi rùng mình một cái.

Trần Nhung ôm chầm lấy cô.

Cô khoác tay anh: "Anh ấm ghê nha."

"Đi thôi, đến khách sạn là ấm à."

"Anh thật sự không tham gia hành trình ngày mai à?"

"Mẹ anh ở đây, anh đâu đi được. Tình trạng của bà ấy khá là đặc biệt, thời gian này cần có người chăm sóc." Trước đó, mẹ ruột tránh né không nói tới thân phận của anh, Trần Nhung không hề có cảm tình với cái người được gọi là "cha ruột." Anh chỉ là cảm thấy ở một góc nào đó trong lòng mẹ, đơn độc thuộc về người đàn ông kia. Từ trước tới nay mẹ là đóa hoa ấm áp trong phòng, lần lượt trải qua từng cơn mưa bão, khó khăn lắm mới tái hôn, nhưng lại bị một tiếng sét kinh hoàng làm bà ấy hoàn toàn thua cuộc.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Trần Nhung bỗng dưng nảy sinh lòng hiếu kỳ với người cha ruột của mình. Nhưng anh không hỏi, bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến người đàn ông kia đều khiến cho mẹ không chịu đựng nổi.

Nếu như bà ấy không nói, cũng chẳng có ai hay biết tin tức về người đàn ông này.

*

Khách sạn gần, đi chưa đầy mười phút đã tới.

Bước vào, đóng cửa lại, Nghê Yến Quy nắm mái tóc: "Em đi gội đầu." Lúc nãy ở nhà Trần Nhung cô không dám gội đầu, sợ bị rơi lại sợi tóc dài không nên có.

Trần Nhung cởi áo khoác ra: "Lúc nãy dính dớp nhớp nháp, anh cũng muốn tắm."

"À." Cô vừa bước vào trong nhà tắm, bỗng dưng bị anh nắm giữ vòng eo, nhấc lên trên cao.

Cảm giác chông chênh này không an toàn, hai tay cô quơ quào, bấu vào không khí, dưới chân đung đưa.

Hai tay anh nắm lấy vòng eo cô, đưa cô lên thật cao.

Bước đi vài bước, cuối cùng cô cũng bám vào được kệ để đồ. Cô nắm tay lại, trọng tâm để lại vào tay anh. Từ trong gương cô nhìn thấy, anh ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt thâm thuý u tối. Cô kêu lên: "Học hư rồi." Chân không chạm tới mặt đất, cô liên tục lắc lư.

Anh nắm giữ rất vững, mãi đến khi đưa cô vào phòng tắm.

Cô cứ tưởng anh sẽ đặt mình xuống, nhưng anh không làm vậy. Hai tay cô hướng lên trên, nắm giữ tấm cửa kính bên trên.

Lúc này anh hơi giảm bớt sức lực.

Nghê Yến Quy không lên không xuống, đành tự lực cánh sinh, duy trì cân bằng, giống như rướn người hướng lên trên vậy. "Thả em xuống."

"Tự mình xuống." Trần Nhung nắm vạt áo của cô.

Cô lệch người, cánh tay ra sức gồ lên bắp thịt: "Em cảnh cáo anh, anh còn chưa bù vé."

"Lên được xe rồi tính."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Sừng Sơn Dương Dưới Đuôi Hồ Ly

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook