Chương 1: Mở đầu
Diệp Y
10/10/2016
Đang xuân trong tiết tháng ba, vạn vật phục sinh, không khí tràn ngập tươi vui rộn rã. Tân đế đăng cơ, đất trời càng rực rỡ. Quần thần cung kính quỳ dưới chân hắn. Thân mặc long bào, đầu đội mũ rồng, tay cầm ngọc tỷ, uy nghiêm ngồi xuống đế vị. Tân đế Hạ Chính Nghiên, lấy hiệu Huỳnh Tinh, chính thức đăng cơ.
Pháo đỏ tưng bừng nở rộ hòa cùng tiếng hò reo, bách tính trong thành kéo nhau ra đường cái. Đoàn quân thẳng tắp một đường hướng ra cổng thành. La Khả Tiệp mặc giáp phục, cưỡi hắc mã dẫn đầu. Nữ tướng khí áp quần phương, chiến tích chỉ kém nội tổ phụ của nàng, một lòng trung quân ái quốc. Nay tân đế kế vị, nàng không tiếc thân mình dẫn quân đánh Hoa Quốc, dẹp yên loạn đảng ngoài vùng biên giới. Vó ngựa đi đều chưa từng dừng lại, mọi âm thanh huyên náo lùi dần sau lưng nàng đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Ngày ấy ra đi qua ba năm mới trở về. Cửa thành rộng mở, dân chúng vui mừng đón tiếp nàng. La Khả Tiệp thúc ngựa phi như bay về hoàng cung, xem ra vẫn còn kịp bữa chầu sáng. Nàng nhịn không được mong muốn nhanh chóng trở về báo cho hắn biết. Hoa Quốc bị hạ, chỉ chờ ký hiệp định trở thành tiểu quốc phụ thuộc triều đình. Loạn đảng trong ngoài đều được quét sạch, nàng mang mầm móng toàn bộ hạ đao trảm thủ, thà giết nhầm hơn bỏ sót. Bây giờ giang sơn này nằm trong tay hắn vững như bàn thạch.
La Khả Tiệp kéo dây cương, trực tiếp nhảy từ trên ngựa xuống. Một thân giáp phục có phần không chỉnh tề chạy vào đại điện. Nhưng không có thái giám bẩm báo, trong điện không có triều thần, chỉ thấy thấp thoáng dáng người Hạ Chính Nghiên ngồi trên long ỷ. La Khả Tiệp nhất thời nhìn không ra biểu cảm của hắn.
Nàng quỳ gối, ôm quyền hành lễ:
"Thần La Khả Tiệp tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng..."
Lời còn chưa dứt Hạ Chính Nghiên đã nhàn nhạt cắt ngang: "Được rồi. Ái khanh đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng."
La Khả Tiệp đứng thẳng, bộ giáp phục nặng trịch gây khó khăn trong việc cử động. Thân thể mệt lã, nhưng nàng miễn cưỡng vẫn có thể đứng vững. La Khả Tiệp hấp háy đôi mắt hơi nhòe đi vì cát bụi dặm trường, nhất thời chưa nhìn rõ biểu cảm khác thường ẩn hiện trên gương mặt đế vương. Vươn tay sang hai bên, nàng vui mừng báo tin:
"Hoàng thượng, Hoa Quốc đã lui binh, chờ triều đình cử xứ giả chọn ngày ký hiệp định. Còn có bè phái Dương Vương toàn bộ đều được quét sạch, cửu tộc chu di. Hơn nữa..."
"Được rồi. La ái khanh, trẫm đã biết."
Hạ Chính Nghiên lần nữa phất tay ngắt lời La Khả Tiệp. Cơ miệng nàng cứng lại, chỉ biết đem những lời muốn nói chôn xuống. Nàng cảm nhận được hắn không vui, cũng nhận ra bầu không khí quỷ dị bao trùm khắp chính điện.
Hắn rời khỏi long ỷ, từ trên ngôi cao từng bước đi về phía nàng. Chưa từng nghĩ đặt hắn giữa vàng son hoa gấm lại rực rỡ uy nghiêm bực này. Đại điển đăng cơ nàng không tới dự, cũng từng vô số lần hình dung hắn mặc long bào thượng triều sẽ như thế nào, đến khi tận mắt chứng kiến lại không kiềm được choáng ngợp. La Khả Tiệp nghe rõ ràng tiếng hít thở của bản thân, cả tiếng bước chân của hắn. Nàng không khỏi quẫn bách, đành một mực cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
"Thời gian qua đã ủy khuất khanh."
Mãi một lúc sau tiếng nói trầm thấp của Hạ Chính Nghiên vọng đến, rất gần. Ánh mắt nàng vừa khéo bắt được mũi hài thêu tinh tế, La Khả Tiệp chắp tay cúi người: "Cống hiến vì hoàng thượng là phúc phận của thần."
Dứt lời, nàng vẫn cúi đầu như cũ. Bên tai thoáng nghe tiếng thở dài. La Khả Tiệp chợt bâng khuâng, điện hạ còn lo ngại điều gì? Nhưng vì lẽ quân thần liền một mực im lặng. Thời gian bên trong đại điện cứ lẳng lặng lướt đi, đến khi Hạ Chính Nghiên lên tiếng không biết đã qua bao lâu.
"La ái khanh đã ở bên cạnh trẫm tám năm. Ba năm biên giới, ba năm Hoa Quốc, còn lại hai năm cũng không nhớ đã nói qua với nhau bao nhiêu lời."
Lòng La Khả Tiệp nhất thời chấn động, nàng lập tức quỳ xuống, rối rít thưa:
"Đều là quân thần khác biệt. Hoàng thượng, thần hữu lực vô mưu, chỉ có thể ra sức vì non sông, mong người bình định thiên hạ, chấn hưng Hoàng Quốc."
"Hay cho câu bình định thiên hạ, chấn hưng Hoàng Quốc. La ái khanh, đừng quên nàng chỉ là thân nhi nữ."
Lời hắn nói không nghe ra hỷ nộ, càng không có châm biếm hay ngợi khen. La Khả Tiệp cả kinh, bên tai nghe như ầm ầm từng đạo lôi phong. Đừng quên bản thân chỉ là thân nhi nữ, lời này có ý gì?
Tâm nàng loạn như tơ vò, trong một khắc không biết phải xử sự thế nào mới phải. Toàn thân La Khả Tiệp cứng ngắt, cho tới khi Hạ Chính Nghiên đưa tay nâng nàng dậy, nàng mới miễn cưỡng có thể cử động.
"Binh quyền La gia nàng nắm trong tay đã lâu, đến lúc giao lại hổ phù cho trẫm rồi."
La Khả Tiệp còn chưa đứng vững đã bị một lời này trực tiếp giáng xuống, đầu óc choáng váng. Nàng bước lùi về sau, cánh môi vừa hé mở, chưa kịp thốt lên lời đã nghe phập một tiếng.
Đoản kiếm găm vào ngực trái, xuyên qua tim La Khả Tiệp. Toàn thân nàng nặng trịch ngã xuống. Trước mắt nàng nhạt nhòa, chỉ thoáng lướt qua nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Hạ Chính Nghiên. Đến cuối cùng tồn đọng trong mắt nàng là hình ảnh kim long giương ngũ trảo khắc trên trần điện.
Hạ Chính Nghiên khom người, bàn tay vươn ra vuốt mắt nàng. Hắn thấp giọng thì thầm: "Làm hòn đá kê chân cho trẫm, ngươi nên cảm thấy vui mừng, dưới hoàng tuyền vì Hoàng Quốc tụng kinh cầu Phật đi!"
Hạ Chính Nghiên đứng thẳng dậy, phất tay áo bước nhanh ra ngoài, căn dặn thái giám thiếp thân: "Truyền khẩu dụ của trẫm, La tướng quân âm mưu hành thích trẫm bất thành đã xử quyết tại chỗ. Niệm tình La gia đời đời vì Hoàng Quốc ra sức, chỉ cần La Hoằng đề đơn cắt đứt quan hệ với La Khả Tiệp trẫm sẽ xem như chuyện này không can dự đến La gia."
Linh hồn La Khả Tiệp rời khỏi thân xác, chứng kiến một màn phế liệt tâm tê. Tâm nàng hóa tro tàn, đau đớn thể xác đã không còn, chỉ có bi ai trần thế.
Trước mắt mờ ảo một mảng mông lung, thân xác nàng bị vứt ra bãi tha ma. Binh lính nhanh chóng bao vây La tướng phủ, nàng nuốt nước mắt nhìn tất cả sụp đổ. Lại thấy ba nam nhân đứng trước tiền môn. Bọn hắn trên danh nghĩa là phu quân, thị lang của nàng. Lúc này nàng táng mạng, bọn hắn nên vui mừng mới phải. Tự do, tự tôn gì đó đã nằm trong tay rồi.
"Đại nhân, chuyện xảy ra ta không rõ thực hư, chỉ xin đại nhân cho ta biết thân xác thê chủ giờ đang ở đâu để chúng ta an táng cho nàng." - Mộ Viễn Kỳ quỳ xuống, đạm mạc thưa.
Liền đó Cẩm Giai Hạo và An Hành cùng trên dưới nha hoàn gia nô của La tướng phủ đồng loạt quỳ xuống. Tiết Doãn đã cùng nàng vào sinh ra tử không ít lần, liền không do dự trả lời Mộ Viễn Kỳ:
"Ta nghe nói hoàng thượng cho người mang xác của La tướng quân ra bãi tha ma rồi. Kẻ làm thần, thân bất do kỷ. Kính nhờ Mộ công tử an táng nàng, để nàng sớm ngày chuyển thế."
"Tạ đại nhân."
Mộ Viễn Kỳ đáp lời, liền đó bước nhanh đến bãi tha ma ở ngoại thành. Cẩm Giai Hạo dẫn An Hành cùng trên dưới tướng phủ theo sau. Mất một đêm mưa tầm tã, bọn họ mới từ trong bãi tha ma tìm ra xác nàng chôn dưới một đám thi thể phạm nhân. Cẩm Giai Hạo vuốt thanh Khanh Chân kiếm đeo bên thắt lưng nàng. Giáp phục còn trên người, đao kiếm chưa tuốt vỏ, nàng mưu sát hoàng đế thế nào? An Hành ngây ngốc vén mái tóc rủ loạn che trên mặt nàng. Nước mắt chậm rãi rơi xuống. Trên dưới La tướng phủ đồng loạt quỳ trước thi thể nàng, hô một tiếng "Tướng quân!" thê lương, đau đớn.
Bọn họ mang xác nàng đến chân núi Lan Châu. Gia đinh hì hục đào huyệt, vài nha hoàn tiến đến chải tóc cho nàng, thay xiêm y màu đỏ hoàng hôn nàng thích nhất. Đến khi lớp đất cuối cùng đổ xuống, bọn họ đã khóc đến tê tái cả người. Mộ Viễn Kỳ khắc xong cho nàng tấm bài vị, mới chậm rãi lên tiếng:
"Tấm lòng của các ngươi La tướng quân trên trời hẳn đã nhìn thấu. Nay La tướng phủ không còn gì có thể cho mọi người, đành ủy khuất mọi người đến từ đâu thì quay về chỗ đó, tìm chỗ an cư lạc nghiệp."
Bọn họ đứng lặng nhìn Mộ Viễn Kỳ rồi lại nhìn tấm bia đề chữ "Hoàng Quốc tướng quân La Khả Tiệp chi mộ" rất lâu, sau đó từng người từng người rời khỏi. Cơn gió dữ thổi qua tán cây tùng ngàn năm, chỉ còn lại mình Mộ Viễn Kỳ. Chàng chậm rãi ngồi xuống gốc cây, bàn tay vuốt ve lớp đất ấm. Nàng đang nằm bên dưới. Cách bảy tầng đất xa vời như vậy, những gì thuộc về nàng chỉ còn là hồi ức. Nhắm mắt lại chàng như có thể thấy nàng vận y phục màu hoàng hôn đứng trên tường thành nhìn về phía xa xăm.
"Phu nhân, xung quanh tĩnh lặng như vậy nàng hẳn rất tịch mịch. Để vi phu ở lại bồi nàng được không?"
Dứt lời chàng lấy xuống huyền cầm đeo trên vai, ngón tay lướt trên dây đàn tấu lên một khúc lại một khúc đẹp đẽ.
"Không cần. Viễn Kỳ, không cần vì ta như vậy!"
La Khả Tiệp nghẹn ngào, bàn tay vươn đến nhưng không thể chạm vào chàng. Tiếng đàn tan trong không gian, thanh tao biết mấy, đẹp đẽ biết mấy. Tiếng đàn chưa dứt bên tai nàng đã văng vẳng âm giọng trầm thấp. Nghe ra mới biết là kinh thư Phật pháp.
Chớp mắt cảnh vật đã thay đổi. Trước mắt La Khả Tiệp là Linh Sơn Tự, một ngôi chùa ở vùng núi Lan Châu. Vẻ đẹp thoát tục, thiêng liêng ở nơi này không thể dời đi tầm mắt La Khả Tiệp đặt trên người Cẩm Giai Hạo. Hắn mặc áo lam, mái đầu trọc nhẵn, một tay gõ mỏ, một tay sa tràng hạt hổ phách, chuyên tâm tụng kinh siêu độ. Kinh thư từng chữ từng chữ sáng lóa truyền từ trong miệng hắn bao quanh lấy nàng. Linh hồn La Khả Tiệp nhẹ bẫng. Chưa kịp nhận ra huyền cơ của sự việc, cảnh vật trước mắt một lần nữa thay đổi.
Nơi này dù có chết nàng cũng không thể quên. Mưa lớn ngày một nặng hạt. La Khả Tiệp chết lặng nhìn An Hành co ro bên dưới lân sư đá trước tiền môn phủ đệ của nàng. Không, phủ đệ đã từng là của nàng. Bằng chứng là tấm bảng "La tướng chi phủ" An Hành ôm khư khư trong lòng. Vào cái ngày nàng cho người treo lên tấm bảng "La tướng chi phủ" nạm vàng do tiên đế ngự ban, sau đó làm chủ toàn phủ đệ danh giá, kế thừa chức tước của nội tổ phụ, đã khiến không ít người ngưỡng mộ, còn có đố kị, ghen ghét.
Hôm nay nàng gánh trên vai tiếng nhơ hành thích hoàng đế, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, hẳn không hiếm lạ người vui mừng.
La Khả Tiệp quỳ gối trước mặt An Hành. Tay còn lại của y ôm chặt tấm gỗ trông có vẻ mục nát, bên trên đề ba chữ "La Khả Tiệp" bằng máu nghuệch ngoạc. Nhìn ngón tay nứt toạc, máu khô đỏ sẫm loe loét, lại không thấy móng, đáy lòng nàng dâng lên từng cỗ chua chát. An Hành không biết chữ, nàng nói dạy y viết chữ, nhưng cuối cùng chẳng để tâm dạy được bao nhiêu ngày liền ném đại cho y quyển "Bách gia tính" (1). Sau đó chinh chiến liên miên, nào có nhớ đến. Vậy mà y lại từ trong quyển "Bách gia tính" viết được tên nàng. Phần tình cảm này tính làm sao cho hết.
Hai mươi năm linh hồn La Khả Tiệp lưu lạc trên dương thế, đường xuống hoàng tuyền chẳng thấy đâu. Hai mươi năm chẳng nhìn ngắm thế sự, chỉ chuyên tâm theo dõi ba người nam nhân. Nghe đâu bảy ngày sau khi La Khả Tiệp mất, Hạ Chính Nghiên phong La Thùy Khê làm hậu. Tiếng thơm của hắn truyền đến cả Linh Sơn Tự. Nào là nhị tiểu thư La gia bất trung nhưng hoàng thượng không bất nghĩa. Ngài không quy chụp tội trạng lên đầu La gia, chu di cửu tộc, ngược lại còn đối với tứ tiểu thư La Thùy Khê một mảnh tình thâm. Chuyện lưu truyền trong nhân thế trở thành đề tài cho thi sĩ trên dưới Hoàng Quốc.
Hai mươi năm qua đi không ai còn nhớ đến vị La gia nữ tướng ba năm biên giới, hơn hai năm Hoa Quốc, còn có ba tháng diệt trừ loạn đảng Dương Vương, chấn hưng bờ cõi.
La Khả Tiệp đứng trước bia mộ của bản thân. Hai mươi năm qua Mộ Viễn Kỳ ở bên coi giữ. Tiếng đàn văng vẳng thanh tao, còn có giọng nói trầm thấp thì thầm kinh thư rót vào tai nàng, cả hình ảnh nam tử ngây ngốc đáng thương khảm sâu trong linh hồn nàng. La Khả Tiệp đặt tay lên tim tự nhận không thẹn với bất kì điều gì. Phò minh quân, dẹp loạn đảng, một lòng trung quân ái quốc. Chỉ vì ánh mắt, nụ cười của quân vương mà tự nguyện dâng hiến cả đời. Thế mà đăng cơ ba năm, giang sơn yên bình, hắn liền mang nàng ra trảm thủ, thú muội muội của nàng, phong làm hậu.
Một người xuất gia quy y, nguyện vì nàng tụng kinh niệm phật, cầu cho nàng kiếp sau chỉ có khoái hoạt hạnh phúc.
Một người lẳng lặng ngồi bên mộ nàng, ngày ngày tấu khúc, gảy cầm, sợ nàng chết rồi sẽ tịch mịch, buồn bã. Thề cả đời để tang nàng, không tái giá, không thú thê.
Một người vì nàng từ ngu ngốc hóa điên loạn, phủ phục trước cửa phủ một bước không rời. Sau khi nàng mất, phủ đệ bị tịch biên, nhưng hắn vẫn cố chấp ôm lấy tấm bảng "La tướng chi phủ". Trở thành khất cái bị người đời phỉ nhổ, ức hiếp.
La Khả Tiệp không thẹn với non sông nhưng cuối cùng đã bỏ lỡ ba nam nhân này, nhất nhất đâm đầu vào hư tình giả ý. Nàng chưa từng đối xử thật tâm với bọn họ cho đúng đạo phu thê. Một đời này của nàng có mắt như mù. Chỉ tiếc rằng khi nhận ra đã quá muộn, nếu có thể làm lại, dù có nghịch thiên, dù có cô phụ cả thiên hạ, cũng không phụ bọn hắn.
Ánh sáng mở ra con đường mơ hồ trước mắt. Hai mươi năm qua đi đến lúc này hoàng tuyền đã mở lối. Hóa ra nếu không có sự việc kia, nàng còn có thể sống được hai mươi năm. Chỉ là vướn bận này, chấp niệm này, đành hẹn kiếp sau tương ngộ hóa giải. Linh hồn La Khả Tiệp lướt đi trên con đường ngập ánh sáng, vừa được một đoạn trước mắt đã nhạt nhòa hư ảo.
(1): Bách gia tính = họ của trăm nhà: là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,...) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,...). Hiện nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.)
Pháo đỏ tưng bừng nở rộ hòa cùng tiếng hò reo, bách tính trong thành kéo nhau ra đường cái. Đoàn quân thẳng tắp một đường hướng ra cổng thành. La Khả Tiệp mặc giáp phục, cưỡi hắc mã dẫn đầu. Nữ tướng khí áp quần phương, chiến tích chỉ kém nội tổ phụ của nàng, một lòng trung quân ái quốc. Nay tân đế kế vị, nàng không tiếc thân mình dẫn quân đánh Hoa Quốc, dẹp yên loạn đảng ngoài vùng biên giới. Vó ngựa đi đều chưa từng dừng lại, mọi âm thanh huyên náo lùi dần sau lưng nàng đến khi không còn nghe thấy gì nữa.
Ngày ấy ra đi qua ba năm mới trở về. Cửa thành rộng mở, dân chúng vui mừng đón tiếp nàng. La Khả Tiệp thúc ngựa phi như bay về hoàng cung, xem ra vẫn còn kịp bữa chầu sáng. Nàng nhịn không được mong muốn nhanh chóng trở về báo cho hắn biết. Hoa Quốc bị hạ, chỉ chờ ký hiệp định trở thành tiểu quốc phụ thuộc triều đình. Loạn đảng trong ngoài đều được quét sạch, nàng mang mầm móng toàn bộ hạ đao trảm thủ, thà giết nhầm hơn bỏ sót. Bây giờ giang sơn này nằm trong tay hắn vững như bàn thạch.
La Khả Tiệp kéo dây cương, trực tiếp nhảy từ trên ngựa xuống. Một thân giáp phục có phần không chỉnh tề chạy vào đại điện. Nhưng không có thái giám bẩm báo, trong điện không có triều thần, chỉ thấy thấp thoáng dáng người Hạ Chính Nghiên ngồi trên long ỷ. La Khả Tiệp nhất thời nhìn không ra biểu cảm của hắn.
Nàng quỳ gối, ôm quyền hành lễ:
"Thần La Khả Tiệp tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng..."
Lời còn chưa dứt Hạ Chính Nghiên đã nhàn nhạt cắt ngang: "Được rồi. Ái khanh đứng lên đi."
"Tạ hoàng thượng."
La Khả Tiệp đứng thẳng, bộ giáp phục nặng trịch gây khó khăn trong việc cử động. Thân thể mệt lã, nhưng nàng miễn cưỡng vẫn có thể đứng vững. La Khả Tiệp hấp háy đôi mắt hơi nhòe đi vì cát bụi dặm trường, nhất thời chưa nhìn rõ biểu cảm khác thường ẩn hiện trên gương mặt đế vương. Vươn tay sang hai bên, nàng vui mừng báo tin:
"Hoàng thượng, Hoa Quốc đã lui binh, chờ triều đình cử xứ giả chọn ngày ký hiệp định. Còn có bè phái Dương Vương toàn bộ đều được quét sạch, cửu tộc chu di. Hơn nữa..."
"Được rồi. La ái khanh, trẫm đã biết."
Hạ Chính Nghiên lần nữa phất tay ngắt lời La Khả Tiệp. Cơ miệng nàng cứng lại, chỉ biết đem những lời muốn nói chôn xuống. Nàng cảm nhận được hắn không vui, cũng nhận ra bầu không khí quỷ dị bao trùm khắp chính điện.
Hắn rời khỏi long ỷ, từ trên ngôi cao từng bước đi về phía nàng. Chưa từng nghĩ đặt hắn giữa vàng son hoa gấm lại rực rỡ uy nghiêm bực này. Đại điển đăng cơ nàng không tới dự, cũng từng vô số lần hình dung hắn mặc long bào thượng triều sẽ như thế nào, đến khi tận mắt chứng kiến lại không kiềm được choáng ngợp. La Khả Tiệp nghe rõ ràng tiếng hít thở của bản thân, cả tiếng bước chân của hắn. Nàng không khỏi quẫn bách, đành một mực cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
"Thời gian qua đã ủy khuất khanh."
Mãi một lúc sau tiếng nói trầm thấp của Hạ Chính Nghiên vọng đến, rất gần. Ánh mắt nàng vừa khéo bắt được mũi hài thêu tinh tế, La Khả Tiệp chắp tay cúi người: "Cống hiến vì hoàng thượng là phúc phận của thần."
Dứt lời, nàng vẫn cúi đầu như cũ. Bên tai thoáng nghe tiếng thở dài. La Khả Tiệp chợt bâng khuâng, điện hạ còn lo ngại điều gì? Nhưng vì lẽ quân thần liền một mực im lặng. Thời gian bên trong đại điện cứ lẳng lặng lướt đi, đến khi Hạ Chính Nghiên lên tiếng không biết đã qua bao lâu.
"La ái khanh đã ở bên cạnh trẫm tám năm. Ba năm biên giới, ba năm Hoa Quốc, còn lại hai năm cũng không nhớ đã nói qua với nhau bao nhiêu lời."
Lòng La Khả Tiệp nhất thời chấn động, nàng lập tức quỳ xuống, rối rít thưa:
"Đều là quân thần khác biệt. Hoàng thượng, thần hữu lực vô mưu, chỉ có thể ra sức vì non sông, mong người bình định thiên hạ, chấn hưng Hoàng Quốc."
"Hay cho câu bình định thiên hạ, chấn hưng Hoàng Quốc. La ái khanh, đừng quên nàng chỉ là thân nhi nữ."
Lời hắn nói không nghe ra hỷ nộ, càng không có châm biếm hay ngợi khen. La Khả Tiệp cả kinh, bên tai nghe như ầm ầm từng đạo lôi phong. Đừng quên bản thân chỉ là thân nhi nữ, lời này có ý gì?
Tâm nàng loạn như tơ vò, trong một khắc không biết phải xử sự thế nào mới phải. Toàn thân La Khả Tiệp cứng ngắt, cho tới khi Hạ Chính Nghiên đưa tay nâng nàng dậy, nàng mới miễn cưỡng có thể cử động.
"Binh quyền La gia nàng nắm trong tay đã lâu, đến lúc giao lại hổ phù cho trẫm rồi."
La Khả Tiệp còn chưa đứng vững đã bị một lời này trực tiếp giáng xuống, đầu óc choáng váng. Nàng bước lùi về sau, cánh môi vừa hé mở, chưa kịp thốt lên lời đã nghe phập một tiếng.
Đoản kiếm găm vào ngực trái, xuyên qua tim La Khả Tiệp. Toàn thân nàng nặng trịch ngã xuống. Trước mắt nàng nhạt nhòa, chỉ thoáng lướt qua nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt Hạ Chính Nghiên. Đến cuối cùng tồn đọng trong mắt nàng là hình ảnh kim long giương ngũ trảo khắc trên trần điện.
Hạ Chính Nghiên khom người, bàn tay vươn ra vuốt mắt nàng. Hắn thấp giọng thì thầm: "Làm hòn đá kê chân cho trẫm, ngươi nên cảm thấy vui mừng, dưới hoàng tuyền vì Hoàng Quốc tụng kinh cầu Phật đi!"
Hạ Chính Nghiên đứng thẳng dậy, phất tay áo bước nhanh ra ngoài, căn dặn thái giám thiếp thân: "Truyền khẩu dụ của trẫm, La tướng quân âm mưu hành thích trẫm bất thành đã xử quyết tại chỗ. Niệm tình La gia đời đời vì Hoàng Quốc ra sức, chỉ cần La Hoằng đề đơn cắt đứt quan hệ với La Khả Tiệp trẫm sẽ xem như chuyện này không can dự đến La gia."
Linh hồn La Khả Tiệp rời khỏi thân xác, chứng kiến một màn phế liệt tâm tê. Tâm nàng hóa tro tàn, đau đớn thể xác đã không còn, chỉ có bi ai trần thế.
Trước mắt mờ ảo một mảng mông lung, thân xác nàng bị vứt ra bãi tha ma. Binh lính nhanh chóng bao vây La tướng phủ, nàng nuốt nước mắt nhìn tất cả sụp đổ. Lại thấy ba nam nhân đứng trước tiền môn. Bọn hắn trên danh nghĩa là phu quân, thị lang của nàng. Lúc này nàng táng mạng, bọn hắn nên vui mừng mới phải. Tự do, tự tôn gì đó đã nằm trong tay rồi.
"Đại nhân, chuyện xảy ra ta không rõ thực hư, chỉ xin đại nhân cho ta biết thân xác thê chủ giờ đang ở đâu để chúng ta an táng cho nàng." - Mộ Viễn Kỳ quỳ xuống, đạm mạc thưa.
Liền đó Cẩm Giai Hạo và An Hành cùng trên dưới nha hoàn gia nô của La tướng phủ đồng loạt quỳ xuống. Tiết Doãn đã cùng nàng vào sinh ra tử không ít lần, liền không do dự trả lời Mộ Viễn Kỳ:
"Ta nghe nói hoàng thượng cho người mang xác của La tướng quân ra bãi tha ma rồi. Kẻ làm thần, thân bất do kỷ. Kính nhờ Mộ công tử an táng nàng, để nàng sớm ngày chuyển thế."
"Tạ đại nhân."
Mộ Viễn Kỳ đáp lời, liền đó bước nhanh đến bãi tha ma ở ngoại thành. Cẩm Giai Hạo dẫn An Hành cùng trên dưới tướng phủ theo sau. Mất một đêm mưa tầm tã, bọn họ mới từ trong bãi tha ma tìm ra xác nàng chôn dưới một đám thi thể phạm nhân. Cẩm Giai Hạo vuốt thanh Khanh Chân kiếm đeo bên thắt lưng nàng. Giáp phục còn trên người, đao kiếm chưa tuốt vỏ, nàng mưu sát hoàng đế thế nào? An Hành ngây ngốc vén mái tóc rủ loạn che trên mặt nàng. Nước mắt chậm rãi rơi xuống. Trên dưới La tướng phủ đồng loạt quỳ trước thi thể nàng, hô một tiếng "Tướng quân!" thê lương, đau đớn.
Bọn họ mang xác nàng đến chân núi Lan Châu. Gia đinh hì hục đào huyệt, vài nha hoàn tiến đến chải tóc cho nàng, thay xiêm y màu đỏ hoàng hôn nàng thích nhất. Đến khi lớp đất cuối cùng đổ xuống, bọn họ đã khóc đến tê tái cả người. Mộ Viễn Kỳ khắc xong cho nàng tấm bài vị, mới chậm rãi lên tiếng:
"Tấm lòng của các ngươi La tướng quân trên trời hẳn đã nhìn thấu. Nay La tướng phủ không còn gì có thể cho mọi người, đành ủy khuất mọi người đến từ đâu thì quay về chỗ đó, tìm chỗ an cư lạc nghiệp."
Bọn họ đứng lặng nhìn Mộ Viễn Kỳ rồi lại nhìn tấm bia đề chữ "Hoàng Quốc tướng quân La Khả Tiệp chi mộ" rất lâu, sau đó từng người từng người rời khỏi. Cơn gió dữ thổi qua tán cây tùng ngàn năm, chỉ còn lại mình Mộ Viễn Kỳ. Chàng chậm rãi ngồi xuống gốc cây, bàn tay vuốt ve lớp đất ấm. Nàng đang nằm bên dưới. Cách bảy tầng đất xa vời như vậy, những gì thuộc về nàng chỉ còn là hồi ức. Nhắm mắt lại chàng như có thể thấy nàng vận y phục màu hoàng hôn đứng trên tường thành nhìn về phía xa xăm.
"Phu nhân, xung quanh tĩnh lặng như vậy nàng hẳn rất tịch mịch. Để vi phu ở lại bồi nàng được không?"
Dứt lời chàng lấy xuống huyền cầm đeo trên vai, ngón tay lướt trên dây đàn tấu lên một khúc lại một khúc đẹp đẽ.
"Không cần. Viễn Kỳ, không cần vì ta như vậy!"
La Khả Tiệp nghẹn ngào, bàn tay vươn đến nhưng không thể chạm vào chàng. Tiếng đàn tan trong không gian, thanh tao biết mấy, đẹp đẽ biết mấy. Tiếng đàn chưa dứt bên tai nàng đã văng vẳng âm giọng trầm thấp. Nghe ra mới biết là kinh thư Phật pháp.
Chớp mắt cảnh vật đã thay đổi. Trước mắt La Khả Tiệp là Linh Sơn Tự, một ngôi chùa ở vùng núi Lan Châu. Vẻ đẹp thoát tục, thiêng liêng ở nơi này không thể dời đi tầm mắt La Khả Tiệp đặt trên người Cẩm Giai Hạo. Hắn mặc áo lam, mái đầu trọc nhẵn, một tay gõ mỏ, một tay sa tràng hạt hổ phách, chuyên tâm tụng kinh siêu độ. Kinh thư từng chữ từng chữ sáng lóa truyền từ trong miệng hắn bao quanh lấy nàng. Linh hồn La Khả Tiệp nhẹ bẫng. Chưa kịp nhận ra huyền cơ của sự việc, cảnh vật trước mắt một lần nữa thay đổi.
Nơi này dù có chết nàng cũng không thể quên. Mưa lớn ngày một nặng hạt. La Khả Tiệp chết lặng nhìn An Hành co ro bên dưới lân sư đá trước tiền môn phủ đệ của nàng. Không, phủ đệ đã từng là của nàng. Bằng chứng là tấm bảng "La tướng chi phủ" An Hành ôm khư khư trong lòng. Vào cái ngày nàng cho người treo lên tấm bảng "La tướng chi phủ" nạm vàng do tiên đế ngự ban, sau đó làm chủ toàn phủ đệ danh giá, kế thừa chức tước của nội tổ phụ, đã khiến không ít người ngưỡng mộ, còn có đố kị, ghen ghét.
Hôm nay nàng gánh trên vai tiếng nhơ hành thích hoàng đế, bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa, hẳn không hiếm lạ người vui mừng.
La Khả Tiệp quỳ gối trước mặt An Hành. Tay còn lại của y ôm chặt tấm gỗ trông có vẻ mục nát, bên trên đề ba chữ "La Khả Tiệp" bằng máu nghuệch ngoạc. Nhìn ngón tay nứt toạc, máu khô đỏ sẫm loe loét, lại không thấy móng, đáy lòng nàng dâng lên từng cỗ chua chát. An Hành không biết chữ, nàng nói dạy y viết chữ, nhưng cuối cùng chẳng để tâm dạy được bao nhiêu ngày liền ném đại cho y quyển "Bách gia tính" (1). Sau đó chinh chiến liên miên, nào có nhớ đến. Vậy mà y lại từ trong quyển "Bách gia tính" viết được tên nàng. Phần tình cảm này tính làm sao cho hết.
Hai mươi năm linh hồn La Khả Tiệp lưu lạc trên dương thế, đường xuống hoàng tuyền chẳng thấy đâu. Hai mươi năm chẳng nhìn ngắm thế sự, chỉ chuyên tâm theo dõi ba người nam nhân. Nghe đâu bảy ngày sau khi La Khả Tiệp mất, Hạ Chính Nghiên phong La Thùy Khê làm hậu. Tiếng thơm của hắn truyền đến cả Linh Sơn Tự. Nào là nhị tiểu thư La gia bất trung nhưng hoàng thượng không bất nghĩa. Ngài không quy chụp tội trạng lên đầu La gia, chu di cửu tộc, ngược lại còn đối với tứ tiểu thư La Thùy Khê một mảnh tình thâm. Chuyện lưu truyền trong nhân thế trở thành đề tài cho thi sĩ trên dưới Hoàng Quốc.
Hai mươi năm qua đi không ai còn nhớ đến vị La gia nữ tướng ba năm biên giới, hơn hai năm Hoa Quốc, còn có ba tháng diệt trừ loạn đảng Dương Vương, chấn hưng bờ cõi.
La Khả Tiệp đứng trước bia mộ của bản thân. Hai mươi năm qua Mộ Viễn Kỳ ở bên coi giữ. Tiếng đàn văng vẳng thanh tao, còn có giọng nói trầm thấp thì thầm kinh thư rót vào tai nàng, cả hình ảnh nam tử ngây ngốc đáng thương khảm sâu trong linh hồn nàng. La Khả Tiệp đặt tay lên tim tự nhận không thẹn với bất kì điều gì. Phò minh quân, dẹp loạn đảng, một lòng trung quân ái quốc. Chỉ vì ánh mắt, nụ cười của quân vương mà tự nguyện dâng hiến cả đời. Thế mà đăng cơ ba năm, giang sơn yên bình, hắn liền mang nàng ra trảm thủ, thú muội muội của nàng, phong làm hậu.
Một người xuất gia quy y, nguyện vì nàng tụng kinh niệm phật, cầu cho nàng kiếp sau chỉ có khoái hoạt hạnh phúc.
Một người lẳng lặng ngồi bên mộ nàng, ngày ngày tấu khúc, gảy cầm, sợ nàng chết rồi sẽ tịch mịch, buồn bã. Thề cả đời để tang nàng, không tái giá, không thú thê.
Một người vì nàng từ ngu ngốc hóa điên loạn, phủ phục trước cửa phủ một bước không rời. Sau khi nàng mất, phủ đệ bị tịch biên, nhưng hắn vẫn cố chấp ôm lấy tấm bảng "La tướng chi phủ". Trở thành khất cái bị người đời phỉ nhổ, ức hiếp.
La Khả Tiệp không thẹn với non sông nhưng cuối cùng đã bỏ lỡ ba nam nhân này, nhất nhất đâm đầu vào hư tình giả ý. Nàng chưa từng đối xử thật tâm với bọn họ cho đúng đạo phu thê. Một đời này của nàng có mắt như mù. Chỉ tiếc rằng khi nhận ra đã quá muộn, nếu có thể làm lại, dù có nghịch thiên, dù có cô phụ cả thiên hạ, cũng không phụ bọn hắn.
Ánh sáng mở ra con đường mơ hồ trước mắt. Hai mươi năm qua đi đến lúc này hoàng tuyền đã mở lối. Hóa ra nếu không có sự việc kia, nàng còn có thể sống được hai mươi năm. Chỉ là vướn bận này, chấp niệm này, đành hẹn kiếp sau tương ngộ hóa giải. Linh hồn La Khả Tiệp lướt đi trên con đường ngập ánh sáng, vừa được một đoạn trước mắt đã nhạt nhòa hư ảo.
(1): Bách gia tính = họ của trăm nhà: là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Bắc Tống. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,...) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,...). Hiện nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.