Chương 32
Thời Bất Đãi Ngã
09/02/2022
Có một số việc một khi bị xé mở ra một lỗ hổng, khiến người nhìn thấy hoàn toàn là dơ bẩn.
Đời trước không có chuyện xây dựng Thánh Lân đài, thời điểm Vạn An gặp tuyết tai, Hộ bộ có thể còn có thể lấy ra giúp nạn thiên tai, trên triều đình vẫn tương đối hài hòa. Chỉ là khi đó, trên người Tề Tĩnh Uyên đã bởi vì ngăn cản việc xây dựng Thánh Lân đài mà cõng cái nồi chèn ép ấu vương, khi Vạn An chịu tuyết tai, cũng không một ai nhắc đến công lao của y.
Bạc là Hộ bộ ra, tiết kiệm được những bạc này chính là thái hậu, có được thanh danh là tiểu hoàng đế.
Năm đó trong lòng Tề Tĩnh Uyên tràn đầy tư tưởng muốn bồi dưỡng tiểu hoàng đế thành tài, thành quân vương có thể một mình chống đỡ một phương, mà y cũng có thể thuận thế công thành lui thân, cho nên đối với hư danh cũng không coi trọng.
Nhớ tới năm đó, nơi đáy mắt sâu xa của Tề Tĩnh Uyên hiện lên một tia tối tăm, chỉ là rất nhanh liền tiêu tán.
Chuyện cũ đã qua, suy nghĩ nhiều vô ích, y cần tập trung chuyện trước mắt.
Vì vậy khi Hộ bộ Thượng thư còn chưa mở miệng, y đã nói: "Lâm Khê, nói như thế nào đây. Lưu thượng thư cũng là từ nhiều phương diện mà cân nhắc sự tình, hắn lo lắng cũng có chút đạo lý. Lời này truyền đi xác thực không hề êm tai."
Hộ bộ Thượng thư nuốt xuống những lời muốn quát lớn Tạ Lâm Khê, hướng về Tề Tĩnh Uyên nói: "Vương gia minh giám, thần đến cùng là lớn tuổi hơn Tạ thống lĩnh, sự tình cần phải cân nhắc cũng nhiều hơn."
Tề Tĩnh Uyên hờ hững ừm một tiếng, tiếp tục nói: "Không nói chuyện truyền đi không êm tai, nhưng có thể cứu tính mạng của vô số dân chúng, vậy là đủ rồi. Thanh danh là cái gì, chỉ cần Vạn An có thể qua được cửa ải này, so với cái gì cũng quan trọng hơn. Lại nói, giờ này quốc khố không bạc, đây là chuyện mọi người đều biết, giấu gạt cũng có ý nghĩa gì. Chờ năm sau thu thuế từ các địa phương, lại thêm vào số bạc do Vân Nam Vương phủ cung cấp, quốc khố này không phải liền phù trú rồi sao? Nếu như Hộ bộ các ngươi không đủ thông suốt, ngại bạc này phỏng tay, bản vương đứng ra là được."
Hộ bộ Thượng thư bị y nói đến cả người khó chịu, hắn liền biết, Tề Tĩnh Uyên mãi mãi cũng sẽ thiên vị. Tạ Lâm Khê mãi mãi cũng sẽ được ưu tiên hơn.
Chỉ là lời nói đến chỗ này, Hộ bộ Thượng thư tất nhiên không dám đáp lại, chỉ đành nói: "Vương gia hiểu lầm, hạ quan chỉ là lo lắng nhiều hơn một tầng, nếu Vương gia đã cảm thấy không thành vấn đề, vậy Hộ bộ đỡ bạc này là được. Chỉ là không biết Tần công tử định dùng danh nghĩa gì giao cho Hộ bộ."
"Ngươi đây phải hỏi Tần công tử rồi." Tạ Lâm Khê ở bên cạnh miễn cưỡng nói: "Bạc là của hắn, hắn làm chủ."
Hộ bộ Thượng thư: "..."
Nhìn thấy Tề Tĩnh Uyên không phản đối, hắn liền biết việc này không thể do chính mình kết luận được, vì vậy bình tĩnh nói tiếng được.
Hắn lui một bước, Tạ Lâm Khê lại bắt đầu không tha, hắn nhìn về phía đám triều thần không nói câu gì gằn từng chữ: "Vương gia mỗi ngày đều bận rộn vô số chuyện, còn phải bận tâm đến chuyện phát cháo ngoài thành..."
Nói tới chỗ này, hắn bỗng nhiên nhếch lên miệng, một bộ như thể mình vừa lỡ miệng nói gì đó.
Tề Tĩnh Uyên nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng cảm thấy khá là buồn cười, trên mặt lại có chút bất đắc dĩ nói: "Một chút chuyện nhỏ mà thôi, ngươi làm sao lại để trong lòng rồi."
Y biết Tạ Lâm Khê thông tuệ, có một số việc căn bản không che giấu nổi người này, đương nhiên, y cũng không định che giấu.
Phái ám vệ mà Tạ Lâm Khê quen biết đi phát cháo, chính là vì muốn để hắn lộ ra bí mật này.
Tề Tĩnh Uyên biết, Tạ Lâm Khê nhất định có thể rõ ràng ý nghĩa khi mình làm những việc này dù sao hai người thấu hiểu lẫn nhau, rất nhiều chuyện không cần nói cũng đều có thể hiểu được.
Chuyện mà y cần làm rất nhiều, cũng rất nguy hiểm, cần phải hiểu ý lẫn nhau, cái này cũng là lý do tại sao y sốt ruột muốn mở ra tình cảm của chính mình với Tạ Lâm Khê, y sợ sau này sẽ không tìm được thời cơ thích hợp.
Mọi người nghe đến hai từ phát cháo đều có chút kinh ngạc, có những người được Tề Tĩnh Uyên cất nhắc nhìn thần sắc của Tề Tĩnh Uyên một chút liền trực tiếp hỏi ra: "Tạ thống lĩnh nói vậy là có ý gì."
Tạ Lâm Khê mím môi một cái, nói: "Việc này Vương gia vốn là không muốn để cho mọi người biết, bây giờ ta đã lỡ miệng, việc này cũng giấu không nổi nữa. Lều cháo sớm nhất ở ngoài thành chính là do Vương gia âm thầm phái người bố trí. Vương gia nói quyên bạc mọi người đã biểu đạt một phen tâm ý, cũng không muốn bức bách mọi người làm chuyện gì khác, phát cháo quyên bạc đều là bản thân y tự nguyện. Ta hôm qua ra khỏi thành, ngoại trừ thăm dò nhìn đường, càng nhiều hơn chính là kiểm tra công việc của lều cháo, cũng may nạn dân hiện tại có cháo uống có chỗ ngủ. Tháng ngày tuy không sánh được với trước đây, nhưng ít ra cũng có thể giữ được mệnh."
"Lều cháo của Vương gia?" Có người chợt nói: "Chính là cái đầu tiên ở ngoài thành tiến hành phát cháo? Bản quan còn tưởng rằng là Vương gia làm, không nghĩ tới thật sự lại là Vương gia."
Những người khác cùng nghị luận sôi nổi, đều đang cảm khái Tề Tĩnh Uyên có lòng từ bi.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi Tề Tĩnh Uyên lên làm Nhiếp chính vương được mọi người trăm miệng một lời khen ngợi. Đến cả đế đảng thâm niên cũng không nói ra được lời nào khác.
Ai bảo việc này làm tốt như thế.
Người ta vừa bắt đầu phát cháo cũng không nghĩ tới thanh danh, nếu không phải ngày hôm nay Tạ Lâm Khê để lộ ra, ai có thể nghĩ tới Tề Tĩnh Uyên sẽ làm chuyện như vậy.
Kinh Triệu Doãn so với người khác còn suy nghĩ nhiều hơn, Tạ Lâm Khê cố ý nhắc đến chuyện ngày hôm qua, xem bộ dáng là không muốn dính líu gì đến cái chết của Chương Khưu cả.
Trong lòng hắn sáng ngời, việc này nguyên bản đã không liên quan gì đến Tạ Lâm Khê, gác lại thời gian lâu dài, chỉ là để những người khác có cơ hội víu cắn Tề Tĩnh Uyên một miếng. Lúc này Tạ Lâm Khê đã mở lời như vậy, hắn không bằng bán đi một cái nhân tình liền ổn thỏa.
Nghĩ tới đây, Kinh Triệu Doãn tiến lên một bước, đầu tiên là cảm thán một phen, hắn mỗi ngày ra vào ngoài thành, Vương gia dựng không ít lều cháo, hắn dĩ nhiên không nghĩ tới là Tề Tĩnh Uyên âm thầm dựng lên, sau đó liền cảm tạ Tạ Lâm Khê một phen, nói hôm qua hắn cùng Hạ Thiện đồng thời phát hiện thi thể của Chương Khưu, trước khi bọn họ đến đã trấn an nạn dân, không để chuyện hỗn loạn xảy ra.
Phần ân tình này Kinh Triệu Doãn đưa đến vô cùng kì diệu, hoàn toàn chỉ ra thời điểm Tạ Lâm Khê xuất hiện, còn triệt để rửa sạch hiềm nghi Tạ Lâm Khê ra khỏi thành ngày hôm qua là để quăng thi thể.
Những người khác có thái độ gì với Kinh Triệu Doãn thì Tề Tĩnh Uyên không biết, y chỉ biết mình đối với hắn nhất thời rất hài lòng.
Y nói: "Hôm nay chủ yếu là thảo luận vấn đề tiền bạc, những thứ khác đều tạm thời gác lại đã, nếu như bên Kinh Triệu Doãn thiếu nhân thủ thì Thiên Ngục Tư cũng có thể hỗ trợ."
Kinh Triệu Doãn cảm ơn Tề Tĩnh Uyên, chỉ nói năng lực của mình không đủ thì sẽ tìm Tạ Lâm Khê hỗ trợ, cũng không có trực tiếp mở miệng để Thiên Ngục Tư nhúng tay vào vụ án Chương Khưu tử vong.
Tề Tĩnh Uyên không miễn cưỡng hắn, trực tiếp đổi đề tài, triệu kiến Tần Niệm.
Sau khi Tần Niệm đi vào chính điện hành lễ, liền tỏ rõ chính mình nguyện ý quyên một phần gia nghiệp, giúp Vạn An vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Hắn nói chuyện quyên bạc, Hộ bộ Thượng thư cao hứng đến râu mép cũng ngẩng đầu lên rồi.
Tạ Lâm Khê thì bộ dạng phục tùng rũ mắt, hắn không tin Tề Tĩnh Uyên sẽ để Tần Niệm quyên gia nghiệp của mình. Bởi vì tiếp thu quyên tặng, nhất định phải đáp lại.
Tần gia nhà lớn nghiệp lớn, nếu như dùng quyên bạc để đổi lấy quan tước, vậy liền không phải là chủ ý tốt.
Hơn nữa nếu đồng ý chuyện này, thì ngày sau sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái.
Thương nhân nhiều tiền, vốn đã cho bọn họ quyền lợi quá cao, những người vừa có tiền vừa có quyền, sau này sẽ không dễ khống chế.
Nhưng nếu như chỉ chấp nhận quyên, vậy sau này chỉ cần có khó khăn, quan lại khác cũng sẽ dùng cái phương pháp này, bức bách thương hộ quyên bạc...
Bây giờ bạc này không thể đẩy ra phía ngoài, kế trước mắt chỉ có một chữ: Mượn.
Ý nghĩ này chỉ mới vừa nổi lên trong đầu Tạ Lâm Khê, hắn đã nghe thấy Tề Tĩnh Uyên nói: "Tần Niệm, ngươi quyên bạc này cho triều đình có yêu cầu gì không?"
Tần Niệm cất cao giọng nói: "Cũng không có yêu cầu gì, thảo dân sinh ở đại Tề, là con dân của đại Tề, bây giờ đại Tề gặp tai hoạ chịu khổ, thảo dân chỉ muốn góp một chút sức mọn của mình."
Hộ bộ Thượng thư đối với lời này của hắn chỉ muốn vỗ tay hét lớn một tiếng hay.
Tề Tĩnh Uyên nói: "Ngươi không vì quyền không vì thế, nếu như bản vương thản nhiên nhận bạc này của ngươi, người ngoài chẳng phải là muốn coi thường bản vương rồi sao."
Tần Niệm mở lớn hai mắt nhìn, cẩn thận nói: "Ý của Vương gia là?"
Tề Tĩnh Uyên khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi nguyện ý dâng ra một phần lực, lại không cầu ân điển đã là hiếm thấy. Bản vương cũng không thể chiếm không được, bạc này xem như là Hộ bộ mượn ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Tần Niệm một mặt kinh ngạc, còn chưa mở lời nói cái gì, Hộ bộ Thượng thư đã nói: "Vương gia, việc này không thích hợp đi."
"Không thích hợp?" Tề Tĩnh Uyên lạnh mặt xuống hừ một tiếng: "Có cái gì không thích hợp. Tần Niệm là một thảo dân cũng nguyện ý quyên một phần gia nghiệp, các vị đại thần hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút gia nghiệp, cũng có thể nguyện quyên một phần không? Cũng không cần nhiều, dựa theo gia nghiệp to nhỏ, ít nhiều gì cũng là tâm ý, chỉ cần các ngươi cũng nguyện ý quyên, vậy bạc này bản vương sẽ lấy không."
Văn võ bá quan không còn lời nào để nói.
Người khác quyên không, hắn ở bên cạnh nhìn, thậm chí còn sẽ cổ vũ hai tiếng, nhưng nếu nói để bọn họ cũng phải quyên không, vậy khác gì uống máu của bọn họ ăn thịt của bọn họ, bọn họ tất nhiên không vui rồi.
Tề Tĩnh Uyên vạn phần lý giải niệu tính của cái đám triều thần này, y lại nói: "Bản vương biết, trong các ngươi có mấy người nguyện ý làm như thế, mà có mấy người không muốn. Nếu như có người quyên, có người không quyên, vậy mặt mũi ai đều rất khó coi, cũng dễ dàng đắc tội với người. Nếu như vậy, người này bản vương đắc tội, bạc của Tần gia coi như là Hộ bộ mượn, ngày sau nhất định phải trả lại."
Các vị quan chức nói: "Vương gia anh minh."
Tần Niệm vốn là đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đống bạc kia đổ sông đổ biển, không nghĩ tới còn có thể làm như vậy.
Để Hộ bộ nợ bạc của chính mình, không quản thời gian dài hay ngắn, đối với Tần gia mà nói cũng là một loại che chở âm thầm. Ngày sau, trừ phi hoàng gia không biết xấu hổ, bằng không sẽ không ai dám dễ dàng động đến Tần gia.
Nghĩ tới đây, Tần Niệm cũng thuận lợi đồng ý việc này.
Tạ Lâm Khê ở bên cạnh thấy cảnh này, khóe miệng vô thức cong lên.
Lúc này Tề Tĩnh Uyên liếc nhìn hắn một cái, thời điểm không người chú ý tới, Tề Tĩnh Uyên hướng hắn nhíu mày, liếm liếm khóe miệng nở nụ cười.
Tạ Lâm Khê bị đôi môi của y thu hút có chút nong nóng, hắn mím môi một cái, khẽ rũ mắt xuống.
Giải quyết xong bạc, trên triều đình cũng không còn chuyện gì khác.
Tề Tĩnh Uyên đứng lên bãi triều, thời điểm y đi tới trước cửa đại điện, nhìn lên một áng mây trên bầu trời nói: "Tuyết đã rơi lâu như vậy rồi, Vạn An cũng nên trời quang mây tạnh đi thôi."
"Vương gia nói đúng lắm." Tạ Lâm Khê tiếp lời: "Vương gia làm việc, trời xanh đều nhìn ở trong mắt, lão thiên gia sẽ không để dân chúng cùng đường."
Những người khác ở phía sau dồn dập đáp lời, hi vọng Vạn An sớm ngày ngừng tuyết.
Tề Tĩnh Uyên không nhìn những người này, y nói: "Lâm Khê, bản vương có việc muốn cùng ngươi thương nghị."
Tạ Lâm Khê còn phải an bài chỗ ăn ở cho Tần Niệm, tất nhiên không thể ở lại trong cung. Tề Tĩnh Uyên đã chừng mấy ngày không được ở riêng cùng hắn, luôn cảm thấy Tạ Lâm Khê quên mình đi mất rồi, ngày hôm nay rốt cục không nhịn được, mở miệng đem người trói chặt.
Tạ Lâm Khê nhớ tới Tề Tĩnh Uyên vừa nãy làm vẻ ta đây, đầu quả tim run một cái, thanh âm nghiêm túc nói: "Vâng, Vương gia."
Khi người khác còn đang suy đoán xem hai người họ thương nghị chuyện gì, Tạ Lâm Khê cùng Tề Tĩnh Uyên đang ở trong Cảnh Hoa điện nỉ non thì thầm.
Một người cố tình câu dẫn, một người thiếu nghị lực, cuối cùng suýt chút nữa là Tạ Lâm Khê đem người nhấn lên bàn kết thúc.
Thời cơ không đúng, có một số việc khó thực hiện.
Tạ Lâm Khê đứng dậy, giúp Tề Tĩnh Uyên sửa sang xong y phục, hắn nói: "Vương gia không nên hồ nháo."
Tề Tĩnh Uyên bĩu môi rầu rĩ không vui, y đáp: "Ta chính là nhớ ngươi, lẽ nào ngươi không nhớ ta sao?"
"Đương nhiên là nhớ rồi." Tạ Lâm Khê nói.
Tề Tĩnh Uyên ừm một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.
Tạ Lâm Khê âm thầm lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn là tùy ý y.
Chờ tất cả ám muội bình ổn lại, Tề Tĩnh Uyên nói: "Tần Niệm đột nhiên vào kinh, ngươi lại không có gì muốn nói sao?"
Tạ Lâm Khê liếc mắt nhìn y, buồn bực trả lời: "Thần không biết nên nói cái gì."
Tề Tĩnh Uyên hừ hừ: "Lão hồ ly Tần Niệm này, thủ đoạn làm ăn người thường khó mà sánh bằng, nhiều năm như vậy có thể được nhân tình của hắn cũng chỉ có ngươi, bản vương cảm thấy hắn lần này đi vào kinh, hoàn toàn là nể mặt mũi của ngươi."
Tạ Lâm Khê nghiêm túc nói: "Vương gia cũng nói, Tần Niệm là một thương nhân, hắn làm hết thảy cũng là vì lợi ích của chính mình. Nếu như không có người cho hắn lợi ích, chỉ đơn thuần dựa vào chút giao tình này của chúng ta sợ là không khiến hắn lay chuyển đâu. Chính là không biết Vương gia đã đáp ứng Tần Niệm cái gì."
Tần Niệm làm sao lại trùng hợp gặp được Tống An, lại nguyện ý quyên tặng một số bạc lớn như vậy được.
Nếu bên trong không có lợi ích, Tạ Lâm Khê căn bản không tin.
Chỉ là dựa theo tính tình của Tề Tĩnh Uyên, y sẽ không động Tần gia, mà cũng sẽ không chủ động có dính dáng với Tần gia. Dù sao chỉ cần có chút biến hóa, không phải là một người Vương gia có thể làm chủ được.
Tề Tĩnh Uyên biết chút thủ đoạn của mình không che giấu nổi người này, đương nhiên, y cũng không muốn giấu, vì vậy nói: "Vậy ngươi đoán xem."
Tạ Lâm Khê ngước mắt nhìn người trước mặt, nhẹ giọng nói: "Vương gia đồng ý bảo vệ Tần gia."
Cực kỳ khẳng định, không chút do dự nào.
Tề Tĩnh Uyên hờ hững ừm một tiếng.
Trái tim của Tạ Lâm Khê nhảy lên kịch liệt, mà cũng lại từ từ khôi phục yên lặng.
Hắn biết rõ lời này của Tề Tĩnh Uyên có ý nghĩa như thế nào.
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn nói: "Vô Song, ngươi vẫn sẽ luôn bầu bạn cùng ta chứ."
Tạ Lâm Khê gật đầu, trầm giọng nói: "Tất nhiên."
Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười vô cùng xinh đẹp với hắn.
Mấy ngày sau đó, Tần Niệm lục tục đưa bạc đến Hộ bộ, bên Vạn An cũng truyền đến tin tức tốt, nói là tuyết đã ngừng, tính toán thời gian, cũng chính ngày hôm sau khi Tề Tĩnh Uyên nói Vạn An sắp trời quang mây tạnh rồi.
Tin tức này khiến một nhóm người cảm thấy an tâm, cũng làm cho một nhóm người lẩm bẩm trong lòng. Nếu như miệng của Tề Tĩnh Uyên linh nghiệm như thế, vậy còn cần hoàng đế làm gì.
Thêm vào việc Tề Tĩnh Uyên phát cháo, bây giờ thanh danh của y cực cao.
Chỉ là cũng không có người dám công khai lắm miệng.
Chuyện của Vạn An vẫn đang tiếp tục giải quyết, thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, sinh thần của thái hậu cũng rốt cục cũng đến.
Mà sinh thần lần này của thái hậu, trải qua tương đối gay go.
Đời trước không có chuyện xây dựng Thánh Lân đài, thời điểm Vạn An gặp tuyết tai, Hộ bộ có thể còn có thể lấy ra giúp nạn thiên tai, trên triều đình vẫn tương đối hài hòa. Chỉ là khi đó, trên người Tề Tĩnh Uyên đã bởi vì ngăn cản việc xây dựng Thánh Lân đài mà cõng cái nồi chèn ép ấu vương, khi Vạn An chịu tuyết tai, cũng không một ai nhắc đến công lao của y.
Bạc là Hộ bộ ra, tiết kiệm được những bạc này chính là thái hậu, có được thanh danh là tiểu hoàng đế.
Năm đó trong lòng Tề Tĩnh Uyên tràn đầy tư tưởng muốn bồi dưỡng tiểu hoàng đế thành tài, thành quân vương có thể một mình chống đỡ một phương, mà y cũng có thể thuận thế công thành lui thân, cho nên đối với hư danh cũng không coi trọng.
Nhớ tới năm đó, nơi đáy mắt sâu xa của Tề Tĩnh Uyên hiện lên một tia tối tăm, chỉ là rất nhanh liền tiêu tán.
Chuyện cũ đã qua, suy nghĩ nhiều vô ích, y cần tập trung chuyện trước mắt.
Vì vậy khi Hộ bộ Thượng thư còn chưa mở miệng, y đã nói: "Lâm Khê, nói như thế nào đây. Lưu thượng thư cũng là từ nhiều phương diện mà cân nhắc sự tình, hắn lo lắng cũng có chút đạo lý. Lời này truyền đi xác thực không hề êm tai."
Hộ bộ Thượng thư nuốt xuống những lời muốn quát lớn Tạ Lâm Khê, hướng về Tề Tĩnh Uyên nói: "Vương gia minh giám, thần đến cùng là lớn tuổi hơn Tạ thống lĩnh, sự tình cần phải cân nhắc cũng nhiều hơn."
Tề Tĩnh Uyên hờ hững ừm một tiếng, tiếp tục nói: "Không nói chuyện truyền đi không êm tai, nhưng có thể cứu tính mạng của vô số dân chúng, vậy là đủ rồi. Thanh danh là cái gì, chỉ cần Vạn An có thể qua được cửa ải này, so với cái gì cũng quan trọng hơn. Lại nói, giờ này quốc khố không bạc, đây là chuyện mọi người đều biết, giấu gạt cũng có ý nghĩa gì. Chờ năm sau thu thuế từ các địa phương, lại thêm vào số bạc do Vân Nam Vương phủ cung cấp, quốc khố này không phải liền phù trú rồi sao? Nếu như Hộ bộ các ngươi không đủ thông suốt, ngại bạc này phỏng tay, bản vương đứng ra là được."
Hộ bộ Thượng thư bị y nói đến cả người khó chịu, hắn liền biết, Tề Tĩnh Uyên mãi mãi cũng sẽ thiên vị. Tạ Lâm Khê mãi mãi cũng sẽ được ưu tiên hơn.
Chỉ là lời nói đến chỗ này, Hộ bộ Thượng thư tất nhiên không dám đáp lại, chỉ đành nói: "Vương gia hiểu lầm, hạ quan chỉ là lo lắng nhiều hơn một tầng, nếu Vương gia đã cảm thấy không thành vấn đề, vậy Hộ bộ đỡ bạc này là được. Chỉ là không biết Tần công tử định dùng danh nghĩa gì giao cho Hộ bộ."
"Ngươi đây phải hỏi Tần công tử rồi." Tạ Lâm Khê ở bên cạnh miễn cưỡng nói: "Bạc là của hắn, hắn làm chủ."
Hộ bộ Thượng thư: "..."
Nhìn thấy Tề Tĩnh Uyên không phản đối, hắn liền biết việc này không thể do chính mình kết luận được, vì vậy bình tĩnh nói tiếng được.
Hắn lui một bước, Tạ Lâm Khê lại bắt đầu không tha, hắn nhìn về phía đám triều thần không nói câu gì gằn từng chữ: "Vương gia mỗi ngày đều bận rộn vô số chuyện, còn phải bận tâm đến chuyện phát cháo ngoài thành..."
Nói tới chỗ này, hắn bỗng nhiên nhếch lên miệng, một bộ như thể mình vừa lỡ miệng nói gì đó.
Tề Tĩnh Uyên nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng cảm thấy khá là buồn cười, trên mặt lại có chút bất đắc dĩ nói: "Một chút chuyện nhỏ mà thôi, ngươi làm sao lại để trong lòng rồi."
Y biết Tạ Lâm Khê thông tuệ, có một số việc căn bản không che giấu nổi người này, đương nhiên, y cũng không định che giấu.
Phái ám vệ mà Tạ Lâm Khê quen biết đi phát cháo, chính là vì muốn để hắn lộ ra bí mật này.
Tề Tĩnh Uyên biết, Tạ Lâm Khê nhất định có thể rõ ràng ý nghĩa khi mình làm những việc này dù sao hai người thấu hiểu lẫn nhau, rất nhiều chuyện không cần nói cũng đều có thể hiểu được.
Chuyện mà y cần làm rất nhiều, cũng rất nguy hiểm, cần phải hiểu ý lẫn nhau, cái này cũng là lý do tại sao y sốt ruột muốn mở ra tình cảm của chính mình với Tạ Lâm Khê, y sợ sau này sẽ không tìm được thời cơ thích hợp.
Mọi người nghe đến hai từ phát cháo đều có chút kinh ngạc, có những người được Tề Tĩnh Uyên cất nhắc nhìn thần sắc của Tề Tĩnh Uyên một chút liền trực tiếp hỏi ra: "Tạ thống lĩnh nói vậy là có ý gì."
Tạ Lâm Khê mím môi một cái, nói: "Việc này Vương gia vốn là không muốn để cho mọi người biết, bây giờ ta đã lỡ miệng, việc này cũng giấu không nổi nữa. Lều cháo sớm nhất ở ngoài thành chính là do Vương gia âm thầm phái người bố trí. Vương gia nói quyên bạc mọi người đã biểu đạt một phen tâm ý, cũng không muốn bức bách mọi người làm chuyện gì khác, phát cháo quyên bạc đều là bản thân y tự nguyện. Ta hôm qua ra khỏi thành, ngoại trừ thăm dò nhìn đường, càng nhiều hơn chính là kiểm tra công việc của lều cháo, cũng may nạn dân hiện tại có cháo uống có chỗ ngủ. Tháng ngày tuy không sánh được với trước đây, nhưng ít ra cũng có thể giữ được mệnh."
"Lều cháo của Vương gia?" Có người chợt nói: "Chính là cái đầu tiên ở ngoài thành tiến hành phát cháo? Bản quan còn tưởng rằng là Vương gia làm, không nghĩ tới thật sự lại là Vương gia."
Những người khác cùng nghị luận sôi nổi, đều đang cảm khái Tề Tĩnh Uyên có lòng từ bi.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi Tề Tĩnh Uyên lên làm Nhiếp chính vương được mọi người trăm miệng một lời khen ngợi. Đến cả đế đảng thâm niên cũng không nói ra được lời nào khác.
Ai bảo việc này làm tốt như thế.
Người ta vừa bắt đầu phát cháo cũng không nghĩ tới thanh danh, nếu không phải ngày hôm nay Tạ Lâm Khê để lộ ra, ai có thể nghĩ tới Tề Tĩnh Uyên sẽ làm chuyện như vậy.
Kinh Triệu Doãn so với người khác còn suy nghĩ nhiều hơn, Tạ Lâm Khê cố ý nhắc đến chuyện ngày hôm qua, xem bộ dáng là không muốn dính líu gì đến cái chết của Chương Khưu cả.
Trong lòng hắn sáng ngời, việc này nguyên bản đã không liên quan gì đến Tạ Lâm Khê, gác lại thời gian lâu dài, chỉ là để những người khác có cơ hội víu cắn Tề Tĩnh Uyên một miếng. Lúc này Tạ Lâm Khê đã mở lời như vậy, hắn không bằng bán đi một cái nhân tình liền ổn thỏa.
Nghĩ tới đây, Kinh Triệu Doãn tiến lên một bước, đầu tiên là cảm thán một phen, hắn mỗi ngày ra vào ngoài thành, Vương gia dựng không ít lều cháo, hắn dĩ nhiên không nghĩ tới là Tề Tĩnh Uyên âm thầm dựng lên, sau đó liền cảm tạ Tạ Lâm Khê một phen, nói hôm qua hắn cùng Hạ Thiện đồng thời phát hiện thi thể của Chương Khưu, trước khi bọn họ đến đã trấn an nạn dân, không để chuyện hỗn loạn xảy ra.
Phần ân tình này Kinh Triệu Doãn đưa đến vô cùng kì diệu, hoàn toàn chỉ ra thời điểm Tạ Lâm Khê xuất hiện, còn triệt để rửa sạch hiềm nghi Tạ Lâm Khê ra khỏi thành ngày hôm qua là để quăng thi thể.
Những người khác có thái độ gì với Kinh Triệu Doãn thì Tề Tĩnh Uyên không biết, y chỉ biết mình đối với hắn nhất thời rất hài lòng.
Y nói: "Hôm nay chủ yếu là thảo luận vấn đề tiền bạc, những thứ khác đều tạm thời gác lại đã, nếu như bên Kinh Triệu Doãn thiếu nhân thủ thì Thiên Ngục Tư cũng có thể hỗ trợ."
Kinh Triệu Doãn cảm ơn Tề Tĩnh Uyên, chỉ nói năng lực của mình không đủ thì sẽ tìm Tạ Lâm Khê hỗ trợ, cũng không có trực tiếp mở miệng để Thiên Ngục Tư nhúng tay vào vụ án Chương Khưu tử vong.
Tề Tĩnh Uyên không miễn cưỡng hắn, trực tiếp đổi đề tài, triệu kiến Tần Niệm.
Sau khi Tần Niệm đi vào chính điện hành lễ, liền tỏ rõ chính mình nguyện ý quyên một phần gia nghiệp, giúp Vạn An vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.
Hắn nói chuyện quyên bạc, Hộ bộ Thượng thư cao hứng đến râu mép cũng ngẩng đầu lên rồi.
Tạ Lâm Khê thì bộ dạng phục tùng rũ mắt, hắn không tin Tề Tĩnh Uyên sẽ để Tần Niệm quyên gia nghiệp của mình. Bởi vì tiếp thu quyên tặng, nhất định phải đáp lại.
Tần gia nhà lớn nghiệp lớn, nếu như dùng quyên bạc để đổi lấy quan tước, vậy liền không phải là chủ ý tốt.
Hơn nữa nếu đồng ý chuyện này, thì ngày sau sẽ có rất nhiều chuyện phiền toái.
Thương nhân nhiều tiền, vốn đã cho bọn họ quyền lợi quá cao, những người vừa có tiền vừa có quyền, sau này sẽ không dễ khống chế.
Nhưng nếu như chỉ chấp nhận quyên, vậy sau này chỉ cần có khó khăn, quan lại khác cũng sẽ dùng cái phương pháp này, bức bách thương hộ quyên bạc...
Bây giờ bạc này không thể đẩy ra phía ngoài, kế trước mắt chỉ có một chữ: Mượn.
Ý nghĩ này chỉ mới vừa nổi lên trong đầu Tạ Lâm Khê, hắn đã nghe thấy Tề Tĩnh Uyên nói: "Tần Niệm, ngươi quyên bạc này cho triều đình có yêu cầu gì không?"
Tần Niệm cất cao giọng nói: "Cũng không có yêu cầu gì, thảo dân sinh ở đại Tề, là con dân của đại Tề, bây giờ đại Tề gặp tai hoạ chịu khổ, thảo dân chỉ muốn góp một chút sức mọn của mình."
Hộ bộ Thượng thư đối với lời này của hắn chỉ muốn vỗ tay hét lớn một tiếng hay.
Tề Tĩnh Uyên nói: "Ngươi không vì quyền không vì thế, nếu như bản vương thản nhiên nhận bạc này của ngươi, người ngoài chẳng phải là muốn coi thường bản vương rồi sao."
Tần Niệm mở lớn hai mắt nhìn, cẩn thận nói: "Ý của Vương gia là?"
Tề Tĩnh Uyên khẽ mỉm cười, nói: "Ngươi nguyện ý dâng ra một phần lực, lại không cầu ân điển đã là hiếm thấy. Bản vương cũng không thể chiếm không được, bạc này xem như là Hộ bộ mượn ngươi. Ngươi thấy thế nào?"
Tần Niệm một mặt kinh ngạc, còn chưa mở lời nói cái gì, Hộ bộ Thượng thư đã nói: "Vương gia, việc này không thích hợp đi."
"Không thích hợp?" Tề Tĩnh Uyên lạnh mặt xuống hừ một tiếng: "Có cái gì không thích hợp. Tần Niệm là một thảo dân cũng nguyện ý quyên một phần gia nghiệp, các vị đại thần hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút gia nghiệp, cũng có thể nguyện quyên một phần không? Cũng không cần nhiều, dựa theo gia nghiệp to nhỏ, ít nhiều gì cũng là tâm ý, chỉ cần các ngươi cũng nguyện ý quyên, vậy bạc này bản vương sẽ lấy không."
Văn võ bá quan không còn lời nào để nói.
Người khác quyên không, hắn ở bên cạnh nhìn, thậm chí còn sẽ cổ vũ hai tiếng, nhưng nếu nói để bọn họ cũng phải quyên không, vậy khác gì uống máu của bọn họ ăn thịt của bọn họ, bọn họ tất nhiên không vui rồi.
Tề Tĩnh Uyên vạn phần lý giải niệu tính của cái đám triều thần này, y lại nói: "Bản vương biết, trong các ngươi có mấy người nguyện ý làm như thế, mà có mấy người không muốn. Nếu như có người quyên, có người không quyên, vậy mặt mũi ai đều rất khó coi, cũng dễ dàng đắc tội với người. Nếu như vậy, người này bản vương đắc tội, bạc của Tần gia coi như là Hộ bộ mượn, ngày sau nhất định phải trả lại."
Các vị quan chức nói: "Vương gia anh minh."
Tần Niệm vốn là đã chuẩn bị sẵn tâm lý để đống bạc kia đổ sông đổ biển, không nghĩ tới còn có thể làm như vậy.
Để Hộ bộ nợ bạc của chính mình, không quản thời gian dài hay ngắn, đối với Tần gia mà nói cũng là một loại che chở âm thầm. Ngày sau, trừ phi hoàng gia không biết xấu hổ, bằng không sẽ không ai dám dễ dàng động đến Tần gia.
Nghĩ tới đây, Tần Niệm cũng thuận lợi đồng ý việc này.
Tạ Lâm Khê ở bên cạnh thấy cảnh này, khóe miệng vô thức cong lên.
Lúc này Tề Tĩnh Uyên liếc nhìn hắn một cái, thời điểm không người chú ý tới, Tề Tĩnh Uyên hướng hắn nhíu mày, liếm liếm khóe miệng nở nụ cười.
Tạ Lâm Khê bị đôi môi của y thu hút có chút nong nóng, hắn mím môi một cái, khẽ rũ mắt xuống.
Giải quyết xong bạc, trên triều đình cũng không còn chuyện gì khác.
Tề Tĩnh Uyên đứng lên bãi triều, thời điểm y đi tới trước cửa đại điện, nhìn lên một áng mây trên bầu trời nói: "Tuyết đã rơi lâu như vậy rồi, Vạn An cũng nên trời quang mây tạnh đi thôi."
"Vương gia nói đúng lắm." Tạ Lâm Khê tiếp lời: "Vương gia làm việc, trời xanh đều nhìn ở trong mắt, lão thiên gia sẽ không để dân chúng cùng đường."
Những người khác ở phía sau dồn dập đáp lời, hi vọng Vạn An sớm ngày ngừng tuyết.
Tề Tĩnh Uyên không nhìn những người này, y nói: "Lâm Khê, bản vương có việc muốn cùng ngươi thương nghị."
Tạ Lâm Khê còn phải an bài chỗ ăn ở cho Tần Niệm, tất nhiên không thể ở lại trong cung. Tề Tĩnh Uyên đã chừng mấy ngày không được ở riêng cùng hắn, luôn cảm thấy Tạ Lâm Khê quên mình đi mất rồi, ngày hôm nay rốt cục không nhịn được, mở miệng đem người trói chặt.
Tạ Lâm Khê nhớ tới Tề Tĩnh Uyên vừa nãy làm vẻ ta đây, đầu quả tim run một cái, thanh âm nghiêm túc nói: "Vâng, Vương gia."
Khi người khác còn đang suy đoán xem hai người họ thương nghị chuyện gì, Tạ Lâm Khê cùng Tề Tĩnh Uyên đang ở trong Cảnh Hoa điện nỉ non thì thầm.
Một người cố tình câu dẫn, một người thiếu nghị lực, cuối cùng suýt chút nữa là Tạ Lâm Khê đem người nhấn lên bàn kết thúc.
Thời cơ không đúng, có một số việc khó thực hiện.
Tạ Lâm Khê đứng dậy, giúp Tề Tĩnh Uyên sửa sang xong y phục, hắn nói: "Vương gia không nên hồ nháo."
Tề Tĩnh Uyên bĩu môi rầu rĩ không vui, y đáp: "Ta chính là nhớ ngươi, lẽ nào ngươi không nhớ ta sao?"
"Đương nhiên là nhớ rồi." Tạ Lâm Khê nói.
Tề Tĩnh Uyên ừm một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ đắc ý.
Tạ Lâm Khê âm thầm lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn là tùy ý y.
Chờ tất cả ám muội bình ổn lại, Tề Tĩnh Uyên nói: "Tần Niệm đột nhiên vào kinh, ngươi lại không có gì muốn nói sao?"
Tạ Lâm Khê liếc mắt nhìn y, buồn bực trả lời: "Thần không biết nên nói cái gì."
Tề Tĩnh Uyên hừ hừ: "Lão hồ ly Tần Niệm này, thủ đoạn làm ăn người thường khó mà sánh bằng, nhiều năm như vậy có thể được nhân tình của hắn cũng chỉ có ngươi, bản vương cảm thấy hắn lần này đi vào kinh, hoàn toàn là nể mặt mũi của ngươi."
Tạ Lâm Khê nghiêm túc nói: "Vương gia cũng nói, Tần Niệm là một thương nhân, hắn làm hết thảy cũng là vì lợi ích của chính mình. Nếu như không có người cho hắn lợi ích, chỉ đơn thuần dựa vào chút giao tình này của chúng ta sợ là không khiến hắn lay chuyển đâu. Chính là không biết Vương gia đã đáp ứng Tần Niệm cái gì."
Tần Niệm làm sao lại trùng hợp gặp được Tống An, lại nguyện ý quyên tặng một số bạc lớn như vậy được.
Nếu bên trong không có lợi ích, Tạ Lâm Khê căn bản không tin.
Chỉ là dựa theo tính tình của Tề Tĩnh Uyên, y sẽ không động Tần gia, mà cũng sẽ không chủ động có dính dáng với Tần gia. Dù sao chỉ cần có chút biến hóa, không phải là một người Vương gia có thể làm chủ được.
Tề Tĩnh Uyên biết chút thủ đoạn của mình không che giấu nổi người này, đương nhiên, y cũng không muốn giấu, vì vậy nói: "Vậy ngươi đoán xem."
Tạ Lâm Khê ngước mắt nhìn người trước mặt, nhẹ giọng nói: "Vương gia đồng ý bảo vệ Tần gia."
Cực kỳ khẳng định, không chút do dự nào.
Tề Tĩnh Uyên hờ hững ừm một tiếng.
Trái tim của Tạ Lâm Khê nhảy lên kịch liệt, mà cũng lại từ từ khôi phục yên lặng.
Hắn biết rõ lời này của Tề Tĩnh Uyên có ý nghĩa như thế nào.
Tề Tĩnh Uyên nhìn hắn nói: "Vô Song, ngươi vẫn sẽ luôn bầu bạn cùng ta chứ."
Tạ Lâm Khê gật đầu, trầm giọng nói: "Tất nhiên."
Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười vô cùng xinh đẹp với hắn.
Mấy ngày sau đó, Tần Niệm lục tục đưa bạc đến Hộ bộ, bên Vạn An cũng truyền đến tin tức tốt, nói là tuyết đã ngừng, tính toán thời gian, cũng chính ngày hôm sau khi Tề Tĩnh Uyên nói Vạn An sắp trời quang mây tạnh rồi.
Tin tức này khiến một nhóm người cảm thấy an tâm, cũng làm cho một nhóm người lẩm bẩm trong lòng. Nếu như miệng của Tề Tĩnh Uyên linh nghiệm như thế, vậy còn cần hoàng đế làm gì.
Thêm vào việc Tề Tĩnh Uyên phát cháo, bây giờ thanh danh của y cực cao.
Chỉ là cũng không có người dám công khai lắm miệng.
Chuyện của Vạn An vẫn đang tiếp tục giải quyết, thời gian một ngày lại một ngày trôi qua, sinh thần của thái hậu cũng rốt cục cũng đến.
Mà sinh thần lần này của thái hậu, trải qua tương đối gay go.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.