Chương 38
Thời Bất Đãi Ngã
09/02/2022
Tạ Lâm Khê vẫn cảm thấy Quý Minh Nghị là một tên cáo già.
Hắn từng đã dạy học cho tiên hoàng cùng Tề Tĩnh Uyên, học thức bây giờ thân là Thái phó, ở trên triều đình thường xuyên ba phải, mà một khi có chuyện gì thì lại lập tức nghĩ Tề Tĩnh Uyên cùng tiểu hoàng đế là hai phương hướng đối lập.
Nói chung, dưới cái nhìn của Tạ Lâm Khê, Quý Minh Nghị làm tất cả những thứ này rất không công bằng, thật giống như Quý Minh Nghị hắn đối với tiên hoàng, đối với tiểu hoàng đế là thần tử trung thành nhất, còn Tề Tĩnh Uyên lại là một tặc nhân rắp tâm hại người.
Đương nhiên, những người sống trên đời này, trong lòng vẫn luôn có thiên vị.
Tựa như hắn vậy, mới bắt đầu đã đứng về phía Tề Tĩnh Uyên, chỉ cần có người gây bất lợi với Tề Tĩnh Uyên, hắn liền xem người kia là địch nhân. Cho nên đối với người như Quý Minh Nghị, Tạ Lâm Khê vẫn luôn không mặn không nhạt mà quan sát.
Trên triều đình giữa hai người không có giao tình gì, dưới triều đình lại càng là hai người phổ thông hết sức xa lạ.
So với Tạ Lâm Khê thờ ơ, Tề Tĩnh Uyên đối với Quý Minh Nghị cũng có chút tình cảm phức tạp.
Người nọ là lão sư của y, là người y tôn kính, cũng là người trên triều đình có thể hạn chế được y.
Tình cảm huynh đệ giữa Tề Tĩnh Uyên cùng tiên hoàng có Quý Minh Nghị là nhân chứng. Bây giờ Quý Minh Nghị là Thái phó, là chứng cứ tiên hoàng lưu lại phòng bị Tề Tĩnh Uyên.
Đối với việc tiên hoàng làm như vậy, đời trước Tề Tĩnh Uyên không cảm thấy thương tâm, đời này càng sẽ không thương tâm.
Thời điểm tiên hoàng chết bệnh, tiểu hoàng đế còn là một hài tử cái gì cũng không hiểu, thân thể suy yếu đến mức không biết có thể sống đến thành niên được hay không.
Người bình thường còn vì một phần gia nghiệp mà có thể huyên náo đến gia đình không yên, huynh đệ trở mặt, phụ tử thành thù, càng không nói đến phần gia nghiệp này là toàn bộ đại Tề.
Thân là Nhiếp chính vương cùng thân là hoàng thượng cuối cùng vẫn là không giống nhau. Lòng người dễ đổi, Tề Tĩnh Uyên rất trẻ, chờ đến khi tiểu hoàng đế thành niên, y là đang ở thời điểm chính trực phong hoa, khi đó tình huynh đệ bị mài mòn đến mức độ nào cũng không ai biết, y có nguyện ý trả lại triều chính hay không ai cũng không nói chắc được.
Cho nên Quý Minh Nghị là người được tiên hoàng lưu lại nhằm nhắc nhở Tề Tĩnh Uyên.
Những năm qua Tề Tĩnh Uyên làm việc không thẹn với lương tâm, đối với Quý Minh Nghị cũng là như thế. Dù cho hai người có lúc ý kiến bất đồng, Tề Tĩnh Uyên vẫn đối xử với hắn như lão sư, chưa bao giờ nghĩ qua sẽ làm hại hắn.
Bây giờ Quý Minh Nghị bị bệnh, Tề Tĩnh Uyên đến đây thăm hắn, cũng không phải dùng thân phận Nhiếp chính vương, mà là dùng thái độ của học trò đến đây.
Đến gặp Quý Minh Nghị, bên cạnh y ngoại trừ Tạ Lâm Khê thì ngay cả Kim Nhất cũng bị để lại bên ngoài.
Tạ Lâm Khê kỳ thực không quá muốn nhìn đến gương mặt già nua kia của Quý Minh Nghị, Chỉ là hắn thấy Tề Tĩnh Uyên tâm tình không quá tốt, mới yên lặng bồi tiếp y.
Gặp được người, hắn chỉ chào hỏi một cái rồi ở bên cạnh nhìn Tề Tĩnh Uyên là được.
Người một khi bị bệnh sẽ không có tinh thần gì nhiều, Quý Minh Nghị cũng không ngoại lệ, tinh thần không ăn thua, sắc mặt xanh biếc, nhìn như vậy già hơn rất nhiều.
Bên trong phòng hắn cũng không có người khác, nhi tử tôn tử của hắn vốn là đang ở đây, bị ông lão nói một câu ta và Vương gia nói chuyện các ngươi ở đây chướng mắt vô cùng, đuổi đi hết rồi.
Những người khác của Quý gia không dám phản bác Quý Minh Nghị, lại sợ đắc tội Tề Tĩnh Uyên, đứng ở nơi đó do dự một một hồi.
Cũng may Tề Tĩnh Uyên rất nể tình, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: "Lão sư là sợ bọn họ nghe chúng ta tán gẫu phiền chán đi."
Những người khác vội hỏi, không dám không dám.
Sau đó lại nói Quý Minh Nghị đến canh giờ nào phải uống thuốc, xong liền lần lượt lui xuống.
Chờ bọn hắn đi rồi, Quý Minh Nghị liếc mắt nhìn Tạ Lâm Khê một cái.
Tề Tĩnh Uyên làm bộ không nhìn thấy, Tạ Lâm Khê lại coi mình là một ngọn núi trầm mặc, đứng ở đó động cũng không động một chút.
Quý Minh Nghị trong lòng nghèn nghẹn, cả người khó chịu không thôi, nhất thời ho khan lên.
Tề Tĩnh Uyên một mặt bất đắc dĩ, y đang chuẩn bị đứng lên rót chén trà cho Quý Minh Nghị, Tạ Lâm Khê đã làm trước y một bước.
Trà đặt lên bàn nhỏ bên người Quý Minh Nghị, Tạ Lâm Khê nói: "Thái phó uống chút trà cho nhuận cổ họng."
Quý Minh Nghị càng thêm đau tim, liền liên tiếp ho khan vài tiếng mới dừng lại, sau khi hắn chậm rãi bưng chén trà lên uống hai ngụm liền không nhịn được mà thở dài nói: "Toàn bộ kinh thành có thể uống được chén trà do đích thân Tạ thống lĩnh rót cho sợ là không nhiều, lão phu hôm nay cũng coi như một người trong đó."
"Thái phó nói đùa rồi, nếu như Thái phó muốn thì hạ quan mỗi ngày đều có thể rót nước thêm trà cho ngươi đây." Tạ Lâm Khê nhàn nhạt nói.
Quý Minh Nghị còn chưa mở lời, Tề Tĩnh Uyên ở bên cạnh đã nhăn lông mày, rầm rì nói: "Nói nhăng nhít gì đấy, ngươi đường đường là Thống lĩnh của Thiên Ngục Tư, mỗi ngày lượn đi lượn lại trước mặt lão sư, lão sư chính mình cũng không vui."
Quý Minh Nghị mắt lạnh nhìn bọn họ một xướng một họa, nhẫn nhịn một hồi vẫn không nhịn nổi mà nói: "Vương gia vậy là cười chê lão phu rồi, đôi tay của Tạ thống lĩnh là để hỏi cung phạm nhân, là vì đại Tề mà đổ mồ hôi, bưng trà rót nước cho ta thì chính là phí phạm nhân tài."
Tề Tĩnh Uyên cũng không thèm khiêm tốn nữa, y vẫn thở dài một câu: "Lão sư nói đúng lắm, ta cũng không được uống qua mấy lần trà do hắn rót."
Lời này đi vào trong tai của Quý Minh Nghị là có thâm ý khác, mà đi vào trong tai Tạ Lâm Khê chính là oán giận trắng trợn, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy không ổn, trái lại còn có một loại mật ý.
Quý Minh Nghị vểnh lâu mép lên, hắn vuốt vuốt, thấy Tề Tĩnh Uyên thật sự là không định để Tạ Lâm Khê rời đi, cũng không cố chấp điểm này nữa, hắn nói: "Lập tức sắp đón năm mới rồi, cái năm này đại Tề thật không dễ chịu."
"Qua hết năm nay còn có năm sau, bây giờ tình thế đã vững vàng, dân chúng cũng có thể an tâm đón ngày đoàn viên." Tề Tĩnh Uyên nhàn nhạt nói: "Ngược lại là Thái phó vẫn nên giữ gìn thân thể, nhanh chóng dưỡng bệnh cho tốt mới phải."
"Đều là bệnh cũ." Quý Minh Nghị cười thở dài nói: "Lớn tuổi rồi, cũng không biết còn có thể chống đỡ được mấy năm."
Tề Tĩnh Uyên không nói gì, trong mắt Quý Minh Nghị có chút thất vọng, hắn nói tiếp: "Người đã già, liền đặc biệt tưởng niệm chuyện xưa, ta bệnh mấy ngày nay, vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng dạy học cho tiên hoàng cùng Vương gia năm đó. Vương gia khi đó tuổi nhỏ không thích đọc sách, trong lớp thường xuyên ngủ gật, tiên hoàng lớn hơn, hay nói Vương gia còn nhỏ, lên lớp sớm khiến thân thể không chịu nổi, trong lớp ngủ thêm một lát cũng không sao cả, bài tập đã giao hắn sẽ làm thay vương gia. Tiên hoàng còn thường xuyên chuẩn bị chút điểm tâm ở thư phòng, chỉ lo Vương gia bị đói..."
Theo lời hắn lải nhải, trong đầu Tạ Lâm Khê không khỏi tưởng tượng thấy những hình ảnh kia.
Tề Tĩnh Uyên tuổi còn nhỏ người cũng nhỏ, ngốc nghếch ngủ trong lớp. Khi bị người đánh thức còn đầy mặt không thích, lại vì đói bụng mà phẫn nộ ăn điểm tâm.
Chỉ tiếc, những tháng ngày như vậy hắn không thể tham dự vào, chỉ có thể từ trong hồi ức của người khác mà mường tượng lại.
Quý Minh Nghị vừa bắt đầu e là chỉ muốn kiếm cái chủ đề để nói chuyện, mà về sau càng nói càng có ngữ khí hoài niệm.
Tạ Lâm Khê ngồi yên lặng nghe, không khỏi nhìn về Tề Tĩnh Uyên.
Vừa nhìn một cái, hắn đã ngẩn người.
Tề Tĩnh Uyên cúi thấp mặt xuống, thần sắc rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là một loại lạnh nhạt.
Lại như những gì trong miệng Quý Minh Nghị vậy, những ký ức này từ lâu đã không còn tồn tại trong đầu hắn, người khác đối với hồi ức của hắn mà nói chỉ là một chuyện cũ từ lâu đã quên mất.
Tề Tĩnh Uyên cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Tạ Lâm Khê, y khẽ cúi đầu, nở nụ cười, mà khi nhìn về Quý Minh Nghị lại mang theo chút đồng tình về chuyện ngày xưa: "Đã lâu như vậy, không nghĩ tới Thái phó vẫn còn nhớ."
Một câu lão sư một câu Thái phó, gọi thì vẫn chỉ một người, mà tình cảm lại thật khác biệt.
Quý Minh Nghị cũng biết rõ điều này, hắn trầm mặc một lúc liền nói: "Lão thần nhìn thấy hoàng thượng liền nghĩ đến Vương gia năm đó mà thôi. Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện cần Vương gia chỉ bảo, ở trong mắt lão thần, Vương gia với hoàng thượng bây giờ cũng không khác gì tiên hoàng cùng Vương gia những năm đó."
Hắn liên miên lải nhải nhiều như vậy, cũng chỉ vì một câu nói này.
Có lẽ bởi vì hành động những ngày qua của Tề Tĩnh Uyên khiến lão hồ ly này có ý nghĩ khác, cũng có lẽ hắn chỉ là đơn thuần cảm thán một câu, dù sao thì lời này cũng nói ra rồi.
"Ý của thái phó, bản vương rõ ràng." Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười, đứng lên nói: "Thái phó chớ suy nghĩ quá nhiều, dưỡng bệnh cho tốt, bản vương ngày khác sẽ trở lại vấn an Thái phó."
Nụ cười này ở trong mắt Tạ Lâm Khê căn bản không tính là cười, cười gượng đến vô cùng.
Chờ đến khi không còn ai phải an ủi cho tốt mới được, Tạ Lâm Khê mất tập trung nghĩ, Tề Tĩnh Uyên thích gì?
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, y ngoại trừ mình ra thì hình như cũng không có đặc biệt thích người hay vật nào cả.
Trong lúc vô tình nghĩ tới phương thức an ủi người, đôi mắt cùng lỗ tai Tạ Lâm Khê đều nhảy lên.
Mắt thấy Tề Tĩnh Uyên muốn đứng dậy rời đi, Quý Minh Nghị ngồi thẳng người, gọi một tiếng Vương gia.
Tề Tĩnh Uyên nhìn về phía Quý Minh Nghị, nét cười giả trân trên mặt không phai đi một phân, y nhẹ giọng nói: "Lão sư, bản vương đảm nhiệm Nhiếp chính vương những năm qua đối với hoàng thượng ra làm sao? Có từng tận tâm không?"
Quý Minh Nghị hơi ngẩn người, sau đó hắn miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Vương gia làm tự nhiên vô cùng tốt."
"Nếu đã như vậy, các ngươi tại sao lại thường xuyên ở bên tai bản vương nói những chuyện này." Tề Tĩnh Uyên không chút khách khí mà nói thẳng ra tâm tư của bọn họ: "Chẳng qua là cảm thấy bản vương sẽ không so đo thôi đúng không."
"Thái phó rộng lượng, bản vương làm việc không thẹn với trời không thẹn với đất, càng không thẹn với hoàng huynh." Cuối cùng Tề Tĩnh Uyên còn nói thêm một câu như vậy mới rời đi.
Thời điểm quay về vương phủ, Tạ Lâm Khê vốn là muốn cưỡi ngựa. Chỉ là hắn mới vừa có hành động, Tề Tĩnh Uyên đã xốc lên mành xe ngựa nói: "Vào bên trong trò chuyện cùng bản vương."
Cái này cũng là lý do tại sao y lại chọn ngồi xe ngựa chứ không muốn ngồi kiệu.
Tạ Lâm Khê rõ ràng ý tứ của y, cũng không có khách sáo, trực tiếp chui vào.
Xe ngựa không lớn không nhỏ, đồ vật bên trong lại rất tinh xảo. Có thảm chăn mềm mại, còn có lò sưởi cùng nước trà ấm.
Chờ xe ngựa chuyển động, Tạ Lâm Khê tiến lên giữ chặt lấy người, nghiêng thân dịch qua.
Chờ đến khi hai người khí tức rối loạn, hắn lui lại nói: "Tâm tình của Vương gia tốt hơn chưa?"
Tề Tĩnh Uyên ừm một tiếng, có Tạ Lâm Khê ở bên người, y mới cảm thấy đây là một thế giới chân thực.
Quý Minh Nghị đời trước cũng cùng y thành thật với nhau bày tỏ quan điểm rõ ràng một lần, khi đó y cũng không mở miệng chỉ trích ai, bây giờ nhìn lại mới thấy việc nói ra những lời trong lòng mình cũng không phải một chuyện khó.
Chỉ cần trái tim trống rỗng lại cứng rắn, cũng sẽ không quan tâm đến hết thảy.
Đời trước y nhớ đến tình cảm huynh đệ giữa mình cũng tiên hoàng, y không hề có lỗi với tiên hoàng, nếu thật sự nói đúng không trụ ai, vậy cũng chỉ có thể là Tạ Lâm Khê. Đời này, y đã nhớ không nổi khuôn mặt của những người đã chết đi kia, mà y cũng chỉ muốn Tạ Lâm Khê ở bên người.
Hai người liền an an ổn ổn đi qua một đời.
Tạ Lâm Khê không hỏi Tề Tĩnh Uyên vì sao tâm tình lại không tốt, hai người nằm cùng chỗ, bên ngoài là lạnh lẽo, mà ở bên trong xe ngựa lại là ấm áp.
Tạ Lâm Khê đón năm mới ở vương phủ, hai người cùng thức đêm ba mươi đón giao thừa, cùng nhau chờ đợi năm mới đến.
Trong quá trình chờ đợi, cùng nhau trải qua một đêm vô cùng hạnh phúc.
Năm cũ đã qua đi, ngoại trừ không tìm được người đã mất tích của Tả gia thì những chuyện khác Tạ Lâm Khê đều cảm thấy rất thỏa mãn.
Đặc biệt là việc hắn và Tề Tĩnh Uyên tâm ý tương thông, ngẫm lại vẫn cảm thấy viên mãn vô cùng.
Trong khoảng thời gian từ tất niên đến phong ấn, Tạ Lâm Khê cơ hồ là không rời khỏi vương phủ.
Hai người trải nghiệm những ngày tháng vui đùa lại hoang đường, không có tính kế không có triều đình phân tranh, chỉ có khí tức giao hòa của đối phương, trong trái tim cũng khắc tên của đối phương.
Những những tháng ngày tốt đẹp vẫn luôn ngắn ngủi.
Tạ Lâm Khê còn chưa kịp khôi phục trạng thái, thời gian phong ấn đã đến rồi.
Thời điểm phong ấn, trời cũng không quá lạnh, mà tiểu hoàng đế ốm bệnh luân phiên không đứng ra chủ trì, hết thảy mọi chuyện đều do Tề Tĩnh Uyên xử lý.
Một năm mới, nhìn như khởi đầu mới, rồi lại là những năm vòng đi vòng lại.
Quý Minh Nghị bệnh cũng đã khỏi, hắn đứng ở trên triều đình, giống như trước đây vậy, không bị bức tới thời điểm bất đắc dĩ sẽ không nói lời nào, càng nhiều hơn chính là nước chảy bèo trôi.
Hết thảy đều tốt đẹp giống như không có biến hóa, mà Tạ Lâm Khê lại biết hết thảy đều có sự thay đổi.
Ngày tháng đều trôi qua như thế, Tạ Lâm Khê vội vàng chạy đến trong cung lại chạy ra ngoài cung.
Ngày này, hắn đang làm nhiệm vụ ở trong cung, Tề Tĩnh Uyên bị thái hậu gọi đi, nói là có chuyện quan trọng cùng hắn thương nghị.
Tạ Lâm Khê không đi cùng, thời điểm đi tuần tra cung phòng, thấy được tiểu hoàng đế đang đứng trong ngự hoa viên.
Bởi vì qua một năm lại trưởng thành hơn một tuổi, cái đầu của tiểu hoàng đế cũng cao hơn một chút. Khí trời ấm dần, thân thể của tiểu hoàng đế cũng đã đỡ hơn, người thoạt nhìn có chút đơn bạc, mà cũng không còn ho khan nữa.
Tạ Lâm Khê đi tới hành lễ, tiểu hoàng đế nhìn thấy hắn vội nói: "Tạ thống lĩnh bình thân."
Tạ Lâm Khê đứng lên đáp: "Hoàng thượng, gió trong ngự hoa viên vô cùng rét buốt, hoàng thượng xin chú ý thân thể."
Tiểu hoàng đế nghe lời này mới nghiêm túc nhìn về phía hắn, nói: "Trẫm còn tưởng rằng ngươi muốn đưa trẫm trở lại đây. Người ở bên cạnh trẫm đều sẽ nói như thế, trời lạnh, hoàng thượng hồi cung đi."
Nói đến đoạn sau hắn còn cưởi lên một tiếng, trong thanh âm có chút cô đơn: "Nhưng là trẫm đã ở lại Càn Thần điện sững sờ đến mấy tháng, thật sự là muốn được ra ngoài một chút."
Tạ Lâm Khê cũng không ngẩng đầu: "Bọn họ cũng là lo lắng cho hoàng thượng."
"Nhưng ngươi rất bất đồng." Tiểu hoàng đế nói, đại khái là cảm thấy lời này có nghĩa khác, hắn lại vội nói tiếp: "Trẫm không phải nói ngươi không quan tâm sức khỏe của trẫm, trẫm chính là cảm thấy ngươi dù là nói chuyện hay làm việc đều rất khác với tất cả mọi người."
Tạ Lâm Khê nói: "Vi thần cùng những người khác không có gì bất đồng, đều quan tâm khỏe của hoàng thượng. Chỉ là vi thần cảm thấy, hoàng thượng không phải đứa trẻ không hiểu thế sự, tự nhiên biết nóng lạnh ra sao."
Tiểu hoàng đế hơi ngẩn người, sau đó cong lên khóe mắt cười nói: "Ngươi ngược lại là thú vị vô cùng, bên người hoàng thúc có ngươi, chắc chắn sẽ không cảm thấy chán chường."
Lời này sơ sót một cái sẽ khiến người cảm thấy hắn đang đào đầu tường*, tiểu hoàng đế cũng không đợi Tạ Lâm Khê mở miệng, lại nói: "Thôi, ngươi nói cũng đúng, ngự hoa viên thật sự có chút lạnh giá, ngươi đưa trẫm hồi cung đi."
*Dụ dỗ người của người khác
Tạ Lâm Khê đáp một tiếng, vâng.
Chỉ là hai người còn chưa kịp di chuyển đã thấy Kim Nhất từ xa xa dẫn người chạy về phía bên này.
Sau khi Kim Nhất đi tới cũng không nhìn Tạ Lâm Khê, mà kính cẩn hành lễ với tiểu hoàng đế nói: "Hoàng thượng, thái hậu nương nương cho mời."
Tiểu hoàng đế trừng mắt nhìn, không biết nghĩ tới điều gì, hơi thay đổi sắc mặt sau đó liền thu liễm lại, hắn nhíu chặt lông mày thanh tú, sau đó chậm rãi nói: "Trẫm biết rồi."
Tạ Lâm Khê ngẩng đầu lên, mà cũng rất nhanh đã hạ xuống.
Vào thời điểm này hắn cũng hiếu kì, nếu như là thái hậu muốn gặp tiểu hoàng đế, tại sao lại là Kim Nhất đến truyền lời.
Hoặc là xảy ra chuyện gì, Tề Tĩnh Uyên cùng thái hậu có lòng tranh chấp, hoặc là việc liên quan đến tiểu hoàng đế muốn để hắn tự ra chủ ý.
Tiểu hoàng đế đứng dậy rời đi, Kim Nhất lại đi chậm lại hai bước, cùng Tạ Lâm Khê nói hai câu liền rời đi.
Bọn họ đi rồi, Tạ Lâm Khê tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.
Chỉ là mãi đến khi hắn xong việc vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Tề Tĩnh Uyên.
Tạ Lâm Khê ngược lại cũng không lo lắng thái hậu sẽ ở trong cung mà ra tay với Tề Tĩnh Uyên, từ lúc lần trước có cung nữ muốn bỏ thuốc, Tề Tĩnh Uyên ở trong cung rất cẩn thận, hơn nữa thời điểm y đi gặp thái hậu, bên người có nội giám cùng cung nữ, còn có thị vệ, an toàn nhất định là không có vấn đề gì.
Về phần chuyện gì đã phát sinh trong hoàng cung, chờ Tề Tĩnh Uyên hồi vương phủ hắn tự nhiên sẽ biết.
Sau khi Tạ Lâm Khê xuất cung liền đi một chuyến đến Thiên Ngục Tư, sau đó dẫn người đi vào phố Đông, hắn gần đây thật vất vả mới tra được chút tin tức có liên quan đến đứa bé của Tả gia kia, người đang ở phố Đông.
Hắn từng đã dạy học cho tiên hoàng cùng Tề Tĩnh Uyên, học thức bây giờ thân là Thái phó, ở trên triều đình thường xuyên ba phải, mà một khi có chuyện gì thì lại lập tức nghĩ Tề Tĩnh Uyên cùng tiểu hoàng đế là hai phương hướng đối lập.
Nói chung, dưới cái nhìn của Tạ Lâm Khê, Quý Minh Nghị làm tất cả những thứ này rất không công bằng, thật giống như Quý Minh Nghị hắn đối với tiên hoàng, đối với tiểu hoàng đế là thần tử trung thành nhất, còn Tề Tĩnh Uyên lại là một tặc nhân rắp tâm hại người.
Đương nhiên, những người sống trên đời này, trong lòng vẫn luôn có thiên vị.
Tựa như hắn vậy, mới bắt đầu đã đứng về phía Tề Tĩnh Uyên, chỉ cần có người gây bất lợi với Tề Tĩnh Uyên, hắn liền xem người kia là địch nhân. Cho nên đối với người như Quý Minh Nghị, Tạ Lâm Khê vẫn luôn không mặn không nhạt mà quan sát.
Trên triều đình giữa hai người không có giao tình gì, dưới triều đình lại càng là hai người phổ thông hết sức xa lạ.
So với Tạ Lâm Khê thờ ơ, Tề Tĩnh Uyên đối với Quý Minh Nghị cũng có chút tình cảm phức tạp.
Người nọ là lão sư của y, là người y tôn kính, cũng là người trên triều đình có thể hạn chế được y.
Tình cảm huynh đệ giữa Tề Tĩnh Uyên cùng tiên hoàng có Quý Minh Nghị là nhân chứng. Bây giờ Quý Minh Nghị là Thái phó, là chứng cứ tiên hoàng lưu lại phòng bị Tề Tĩnh Uyên.
Đối với việc tiên hoàng làm như vậy, đời trước Tề Tĩnh Uyên không cảm thấy thương tâm, đời này càng sẽ không thương tâm.
Thời điểm tiên hoàng chết bệnh, tiểu hoàng đế còn là một hài tử cái gì cũng không hiểu, thân thể suy yếu đến mức không biết có thể sống đến thành niên được hay không.
Người bình thường còn vì một phần gia nghiệp mà có thể huyên náo đến gia đình không yên, huynh đệ trở mặt, phụ tử thành thù, càng không nói đến phần gia nghiệp này là toàn bộ đại Tề.
Thân là Nhiếp chính vương cùng thân là hoàng thượng cuối cùng vẫn là không giống nhau. Lòng người dễ đổi, Tề Tĩnh Uyên rất trẻ, chờ đến khi tiểu hoàng đế thành niên, y là đang ở thời điểm chính trực phong hoa, khi đó tình huynh đệ bị mài mòn đến mức độ nào cũng không ai biết, y có nguyện ý trả lại triều chính hay không ai cũng không nói chắc được.
Cho nên Quý Minh Nghị là người được tiên hoàng lưu lại nhằm nhắc nhở Tề Tĩnh Uyên.
Những năm qua Tề Tĩnh Uyên làm việc không thẹn với lương tâm, đối với Quý Minh Nghị cũng là như thế. Dù cho hai người có lúc ý kiến bất đồng, Tề Tĩnh Uyên vẫn đối xử với hắn như lão sư, chưa bao giờ nghĩ qua sẽ làm hại hắn.
Bây giờ Quý Minh Nghị bị bệnh, Tề Tĩnh Uyên đến đây thăm hắn, cũng không phải dùng thân phận Nhiếp chính vương, mà là dùng thái độ của học trò đến đây.
Đến gặp Quý Minh Nghị, bên cạnh y ngoại trừ Tạ Lâm Khê thì ngay cả Kim Nhất cũng bị để lại bên ngoài.
Tạ Lâm Khê kỳ thực không quá muốn nhìn đến gương mặt già nua kia của Quý Minh Nghị, Chỉ là hắn thấy Tề Tĩnh Uyên tâm tình không quá tốt, mới yên lặng bồi tiếp y.
Gặp được người, hắn chỉ chào hỏi một cái rồi ở bên cạnh nhìn Tề Tĩnh Uyên là được.
Người một khi bị bệnh sẽ không có tinh thần gì nhiều, Quý Minh Nghị cũng không ngoại lệ, tinh thần không ăn thua, sắc mặt xanh biếc, nhìn như vậy già hơn rất nhiều.
Bên trong phòng hắn cũng không có người khác, nhi tử tôn tử của hắn vốn là đang ở đây, bị ông lão nói một câu ta và Vương gia nói chuyện các ngươi ở đây chướng mắt vô cùng, đuổi đi hết rồi.
Những người khác của Quý gia không dám phản bác Quý Minh Nghị, lại sợ đắc tội Tề Tĩnh Uyên, đứng ở nơi đó do dự một một hồi.
Cũng may Tề Tĩnh Uyên rất nể tình, nửa nghiêm túc nửa đùa giỡn nói: "Lão sư là sợ bọn họ nghe chúng ta tán gẫu phiền chán đi."
Những người khác vội hỏi, không dám không dám.
Sau đó lại nói Quý Minh Nghị đến canh giờ nào phải uống thuốc, xong liền lần lượt lui xuống.
Chờ bọn hắn đi rồi, Quý Minh Nghị liếc mắt nhìn Tạ Lâm Khê một cái.
Tề Tĩnh Uyên làm bộ không nhìn thấy, Tạ Lâm Khê lại coi mình là một ngọn núi trầm mặc, đứng ở đó động cũng không động một chút.
Quý Minh Nghị trong lòng nghèn nghẹn, cả người khó chịu không thôi, nhất thời ho khan lên.
Tề Tĩnh Uyên một mặt bất đắc dĩ, y đang chuẩn bị đứng lên rót chén trà cho Quý Minh Nghị, Tạ Lâm Khê đã làm trước y một bước.
Trà đặt lên bàn nhỏ bên người Quý Minh Nghị, Tạ Lâm Khê nói: "Thái phó uống chút trà cho nhuận cổ họng."
Quý Minh Nghị càng thêm đau tim, liền liên tiếp ho khan vài tiếng mới dừng lại, sau khi hắn chậm rãi bưng chén trà lên uống hai ngụm liền không nhịn được mà thở dài nói: "Toàn bộ kinh thành có thể uống được chén trà do đích thân Tạ thống lĩnh rót cho sợ là không nhiều, lão phu hôm nay cũng coi như một người trong đó."
"Thái phó nói đùa rồi, nếu như Thái phó muốn thì hạ quan mỗi ngày đều có thể rót nước thêm trà cho ngươi đây." Tạ Lâm Khê nhàn nhạt nói.
Quý Minh Nghị còn chưa mở lời, Tề Tĩnh Uyên ở bên cạnh đã nhăn lông mày, rầm rì nói: "Nói nhăng nhít gì đấy, ngươi đường đường là Thống lĩnh của Thiên Ngục Tư, mỗi ngày lượn đi lượn lại trước mặt lão sư, lão sư chính mình cũng không vui."
Quý Minh Nghị mắt lạnh nhìn bọn họ một xướng một họa, nhẫn nhịn một hồi vẫn không nhịn nổi mà nói: "Vương gia vậy là cười chê lão phu rồi, đôi tay của Tạ thống lĩnh là để hỏi cung phạm nhân, là vì đại Tề mà đổ mồ hôi, bưng trà rót nước cho ta thì chính là phí phạm nhân tài."
Tề Tĩnh Uyên cũng không thèm khiêm tốn nữa, y vẫn thở dài một câu: "Lão sư nói đúng lắm, ta cũng không được uống qua mấy lần trà do hắn rót."
Lời này đi vào trong tai của Quý Minh Nghị là có thâm ý khác, mà đi vào trong tai Tạ Lâm Khê chính là oán giận trắng trợn, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy không ổn, trái lại còn có một loại mật ý.
Quý Minh Nghị vểnh lâu mép lên, hắn vuốt vuốt, thấy Tề Tĩnh Uyên thật sự là không định để Tạ Lâm Khê rời đi, cũng không cố chấp điểm này nữa, hắn nói: "Lập tức sắp đón năm mới rồi, cái năm này đại Tề thật không dễ chịu."
"Qua hết năm nay còn có năm sau, bây giờ tình thế đã vững vàng, dân chúng cũng có thể an tâm đón ngày đoàn viên." Tề Tĩnh Uyên nhàn nhạt nói: "Ngược lại là Thái phó vẫn nên giữ gìn thân thể, nhanh chóng dưỡng bệnh cho tốt mới phải."
"Đều là bệnh cũ." Quý Minh Nghị cười thở dài nói: "Lớn tuổi rồi, cũng không biết còn có thể chống đỡ được mấy năm."
Tề Tĩnh Uyên không nói gì, trong mắt Quý Minh Nghị có chút thất vọng, hắn nói tiếp: "Người đã già, liền đặc biệt tưởng niệm chuyện xưa, ta bệnh mấy ngày nay, vẫn luôn nhớ tới cảnh tượng dạy học cho tiên hoàng cùng Vương gia năm đó. Vương gia khi đó tuổi nhỏ không thích đọc sách, trong lớp thường xuyên ngủ gật, tiên hoàng lớn hơn, hay nói Vương gia còn nhỏ, lên lớp sớm khiến thân thể không chịu nổi, trong lớp ngủ thêm một lát cũng không sao cả, bài tập đã giao hắn sẽ làm thay vương gia. Tiên hoàng còn thường xuyên chuẩn bị chút điểm tâm ở thư phòng, chỉ lo Vương gia bị đói..."
Theo lời hắn lải nhải, trong đầu Tạ Lâm Khê không khỏi tưởng tượng thấy những hình ảnh kia.
Tề Tĩnh Uyên tuổi còn nhỏ người cũng nhỏ, ngốc nghếch ngủ trong lớp. Khi bị người đánh thức còn đầy mặt không thích, lại vì đói bụng mà phẫn nộ ăn điểm tâm.
Chỉ tiếc, những tháng ngày như vậy hắn không thể tham dự vào, chỉ có thể từ trong hồi ức của người khác mà mường tượng lại.
Quý Minh Nghị vừa bắt đầu e là chỉ muốn kiếm cái chủ đề để nói chuyện, mà về sau càng nói càng có ngữ khí hoài niệm.
Tạ Lâm Khê ngồi yên lặng nghe, không khỏi nhìn về Tề Tĩnh Uyên.
Vừa nhìn một cái, hắn đã ngẩn người.
Tề Tĩnh Uyên cúi thấp mặt xuống, thần sắc rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là một loại lạnh nhạt.
Lại như những gì trong miệng Quý Minh Nghị vậy, những ký ức này từ lâu đã không còn tồn tại trong đầu hắn, người khác đối với hồi ức của hắn mà nói chỉ là một chuyện cũ từ lâu đã quên mất.
Tề Tĩnh Uyên cảm nhận được ánh mắt đánh giá của Tạ Lâm Khê, y khẽ cúi đầu, nở nụ cười, mà khi nhìn về Quý Minh Nghị lại mang theo chút đồng tình về chuyện ngày xưa: "Đã lâu như vậy, không nghĩ tới Thái phó vẫn còn nhớ."
Một câu lão sư một câu Thái phó, gọi thì vẫn chỉ một người, mà tình cảm lại thật khác biệt.
Quý Minh Nghị cũng biết rõ điều này, hắn trầm mặc một lúc liền nói: "Lão thần nhìn thấy hoàng thượng liền nghĩ đến Vương gia năm đó mà thôi. Hoàng thượng còn nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện cần Vương gia chỉ bảo, ở trong mắt lão thần, Vương gia với hoàng thượng bây giờ cũng không khác gì tiên hoàng cùng Vương gia những năm đó."
Hắn liên miên lải nhải nhiều như vậy, cũng chỉ vì một câu nói này.
Có lẽ bởi vì hành động những ngày qua của Tề Tĩnh Uyên khiến lão hồ ly này có ý nghĩ khác, cũng có lẽ hắn chỉ là đơn thuần cảm thán một câu, dù sao thì lời này cũng nói ra rồi.
"Ý của thái phó, bản vương rõ ràng." Tề Tĩnh Uyên nở nụ cười, đứng lên nói: "Thái phó chớ suy nghĩ quá nhiều, dưỡng bệnh cho tốt, bản vương ngày khác sẽ trở lại vấn an Thái phó."
Nụ cười này ở trong mắt Tạ Lâm Khê căn bản không tính là cười, cười gượng đến vô cùng.
Chờ đến khi không còn ai phải an ủi cho tốt mới được, Tạ Lâm Khê mất tập trung nghĩ, Tề Tĩnh Uyên thích gì?
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, y ngoại trừ mình ra thì hình như cũng không có đặc biệt thích người hay vật nào cả.
Trong lúc vô tình nghĩ tới phương thức an ủi người, đôi mắt cùng lỗ tai Tạ Lâm Khê đều nhảy lên.
Mắt thấy Tề Tĩnh Uyên muốn đứng dậy rời đi, Quý Minh Nghị ngồi thẳng người, gọi một tiếng Vương gia.
Tề Tĩnh Uyên nhìn về phía Quý Minh Nghị, nét cười giả trân trên mặt không phai đi một phân, y nhẹ giọng nói: "Lão sư, bản vương đảm nhiệm Nhiếp chính vương những năm qua đối với hoàng thượng ra làm sao? Có từng tận tâm không?"
Quý Minh Nghị hơi ngẩn người, sau đó hắn miễn cưỡng cười một tiếng nói: "Vương gia làm tự nhiên vô cùng tốt."
"Nếu đã như vậy, các ngươi tại sao lại thường xuyên ở bên tai bản vương nói những chuyện này." Tề Tĩnh Uyên không chút khách khí mà nói thẳng ra tâm tư của bọn họ: "Chẳng qua là cảm thấy bản vương sẽ không so đo thôi đúng không."
"Thái phó rộng lượng, bản vương làm việc không thẹn với trời không thẹn với đất, càng không thẹn với hoàng huynh." Cuối cùng Tề Tĩnh Uyên còn nói thêm một câu như vậy mới rời đi.
Thời điểm quay về vương phủ, Tạ Lâm Khê vốn là muốn cưỡi ngựa. Chỉ là hắn mới vừa có hành động, Tề Tĩnh Uyên đã xốc lên mành xe ngựa nói: "Vào bên trong trò chuyện cùng bản vương."
Cái này cũng là lý do tại sao y lại chọn ngồi xe ngựa chứ không muốn ngồi kiệu.
Tạ Lâm Khê rõ ràng ý tứ của y, cũng không có khách sáo, trực tiếp chui vào.
Xe ngựa không lớn không nhỏ, đồ vật bên trong lại rất tinh xảo. Có thảm chăn mềm mại, còn có lò sưởi cùng nước trà ấm.
Chờ xe ngựa chuyển động, Tạ Lâm Khê tiến lên giữ chặt lấy người, nghiêng thân dịch qua.
Chờ đến khi hai người khí tức rối loạn, hắn lui lại nói: "Tâm tình của Vương gia tốt hơn chưa?"
Tề Tĩnh Uyên ừm một tiếng, có Tạ Lâm Khê ở bên người, y mới cảm thấy đây là một thế giới chân thực.
Quý Minh Nghị đời trước cũng cùng y thành thật với nhau bày tỏ quan điểm rõ ràng một lần, khi đó y cũng không mở miệng chỉ trích ai, bây giờ nhìn lại mới thấy việc nói ra những lời trong lòng mình cũng không phải một chuyện khó.
Chỉ cần trái tim trống rỗng lại cứng rắn, cũng sẽ không quan tâm đến hết thảy.
Đời trước y nhớ đến tình cảm huynh đệ giữa mình cũng tiên hoàng, y không hề có lỗi với tiên hoàng, nếu thật sự nói đúng không trụ ai, vậy cũng chỉ có thể là Tạ Lâm Khê. Đời này, y đã nhớ không nổi khuôn mặt của những người đã chết đi kia, mà y cũng chỉ muốn Tạ Lâm Khê ở bên người.
Hai người liền an an ổn ổn đi qua một đời.
Tạ Lâm Khê không hỏi Tề Tĩnh Uyên vì sao tâm tình lại không tốt, hai người nằm cùng chỗ, bên ngoài là lạnh lẽo, mà ở bên trong xe ngựa lại là ấm áp.
Tạ Lâm Khê đón năm mới ở vương phủ, hai người cùng thức đêm ba mươi đón giao thừa, cùng nhau chờ đợi năm mới đến.
Trong quá trình chờ đợi, cùng nhau trải qua một đêm vô cùng hạnh phúc.
Năm cũ đã qua đi, ngoại trừ không tìm được người đã mất tích của Tả gia thì những chuyện khác Tạ Lâm Khê đều cảm thấy rất thỏa mãn.
Đặc biệt là việc hắn và Tề Tĩnh Uyên tâm ý tương thông, ngẫm lại vẫn cảm thấy viên mãn vô cùng.
Trong khoảng thời gian từ tất niên đến phong ấn, Tạ Lâm Khê cơ hồ là không rời khỏi vương phủ.
Hai người trải nghiệm những ngày tháng vui đùa lại hoang đường, không có tính kế không có triều đình phân tranh, chỉ có khí tức giao hòa của đối phương, trong trái tim cũng khắc tên của đối phương.
Những những tháng ngày tốt đẹp vẫn luôn ngắn ngủi.
Tạ Lâm Khê còn chưa kịp khôi phục trạng thái, thời gian phong ấn đã đến rồi.
Thời điểm phong ấn, trời cũng không quá lạnh, mà tiểu hoàng đế ốm bệnh luân phiên không đứng ra chủ trì, hết thảy mọi chuyện đều do Tề Tĩnh Uyên xử lý.
Một năm mới, nhìn như khởi đầu mới, rồi lại là những năm vòng đi vòng lại.
Quý Minh Nghị bệnh cũng đã khỏi, hắn đứng ở trên triều đình, giống như trước đây vậy, không bị bức tới thời điểm bất đắc dĩ sẽ không nói lời nào, càng nhiều hơn chính là nước chảy bèo trôi.
Hết thảy đều tốt đẹp giống như không có biến hóa, mà Tạ Lâm Khê lại biết hết thảy đều có sự thay đổi.
Ngày tháng đều trôi qua như thế, Tạ Lâm Khê vội vàng chạy đến trong cung lại chạy ra ngoài cung.
Ngày này, hắn đang làm nhiệm vụ ở trong cung, Tề Tĩnh Uyên bị thái hậu gọi đi, nói là có chuyện quan trọng cùng hắn thương nghị.
Tạ Lâm Khê không đi cùng, thời điểm đi tuần tra cung phòng, thấy được tiểu hoàng đế đang đứng trong ngự hoa viên.
Bởi vì qua một năm lại trưởng thành hơn một tuổi, cái đầu của tiểu hoàng đế cũng cao hơn một chút. Khí trời ấm dần, thân thể của tiểu hoàng đế cũng đã đỡ hơn, người thoạt nhìn có chút đơn bạc, mà cũng không còn ho khan nữa.
Tạ Lâm Khê đi tới hành lễ, tiểu hoàng đế nhìn thấy hắn vội nói: "Tạ thống lĩnh bình thân."
Tạ Lâm Khê đứng lên đáp: "Hoàng thượng, gió trong ngự hoa viên vô cùng rét buốt, hoàng thượng xin chú ý thân thể."
Tiểu hoàng đế nghe lời này mới nghiêm túc nhìn về phía hắn, nói: "Trẫm còn tưởng rằng ngươi muốn đưa trẫm trở lại đây. Người ở bên cạnh trẫm đều sẽ nói như thế, trời lạnh, hoàng thượng hồi cung đi."
Nói đến đoạn sau hắn còn cưởi lên một tiếng, trong thanh âm có chút cô đơn: "Nhưng là trẫm đã ở lại Càn Thần điện sững sờ đến mấy tháng, thật sự là muốn được ra ngoài một chút."
Tạ Lâm Khê cũng không ngẩng đầu: "Bọn họ cũng là lo lắng cho hoàng thượng."
"Nhưng ngươi rất bất đồng." Tiểu hoàng đế nói, đại khái là cảm thấy lời này có nghĩa khác, hắn lại vội nói tiếp: "Trẫm không phải nói ngươi không quan tâm sức khỏe của trẫm, trẫm chính là cảm thấy ngươi dù là nói chuyện hay làm việc đều rất khác với tất cả mọi người."
Tạ Lâm Khê nói: "Vi thần cùng những người khác không có gì bất đồng, đều quan tâm khỏe của hoàng thượng. Chỉ là vi thần cảm thấy, hoàng thượng không phải đứa trẻ không hiểu thế sự, tự nhiên biết nóng lạnh ra sao."
Tiểu hoàng đế hơi ngẩn người, sau đó cong lên khóe mắt cười nói: "Ngươi ngược lại là thú vị vô cùng, bên người hoàng thúc có ngươi, chắc chắn sẽ không cảm thấy chán chường."
Lời này sơ sót một cái sẽ khiến người cảm thấy hắn đang đào đầu tường*, tiểu hoàng đế cũng không đợi Tạ Lâm Khê mở miệng, lại nói: "Thôi, ngươi nói cũng đúng, ngự hoa viên thật sự có chút lạnh giá, ngươi đưa trẫm hồi cung đi."
*Dụ dỗ người của người khác
Tạ Lâm Khê đáp một tiếng, vâng.
Chỉ là hai người còn chưa kịp di chuyển đã thấy Kim Nhất từ xa xa dẫn người chạy về phía bên này.
Sau khi Kim Nhất đi tới cũng không nhìn Tạ Lâm Khê, mà kính cẩn hành lễ với tiểu hoàng đế nói: "Hoàng thượng, thái hậu nương nương cho mời."
Tiểu hoàng đế trừng mắt nhìn, không biết nghĩ tới điều gì, hơi thay đổi sắc mặt sau đó liền thu liễm lại, hắn nhíu chặt lông mày thanh tú, sau đó chậm rãi nói: "Trẫm biết rồi."
Tạ Lâm Khê ngẩng đầu lên, mà cũng rất nhanh đã hạ xuống.
Vào thời điểm này hắn cũng hiếu kì, nếu như là thái hậu muốn gặp tiểu hoàng đế, tại sao lại là Kim Nhất đến truyền lời.
Hoặc là xảy ra chuyện gì, Tề Tĩnh Uyên cùng thái hậu có lòng tranh chấp, hoặc là việc liên quan đến tiểu hoàng đế muốn để hắn tự ra chủ ý.
Tiểu hoàng đế đứng dậy rời đi, Kim Nhất lại đi chậm lại hai bước, cùng Tạ Lâm Khê nói hai câu liền rời đi.
Bọn họ đi rồi, Tạ Lâm Khê tiếp tục chấp hành nhiệm vụ.
Chỉ là mãi đến khi hắn xong việc vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Tề Tĩnh Uyên.
Tạ Lâm Khê ngược lại cũng không lo lắng thái hậu sẽ ở trong cung mà ra tay với Tề Tĩnh Uyên, từ lúc lần trước có cung nữ muốn bỏ thuốc, Tề Tĩnh Uyên ở trong cung rất cẩn thận, hơn nữa thời điểm y đi gặp thái hậu, bên người có nội giám cùng cung nữ, còn có thị vệ, an toàn nhất định là không có vấn đề gì.
Về phần chuyện gì đã phát sinh trong hoàng cung, chờ Tề Tĩnh Uyên hồi vương phủ hắn tự nhiên sẽ biết.
Sau khi Tạ Lâm Khê xuất cung liền đi một chuyến đến Thiên Ngục Tư, sau đó dẫn người đi vào phố Đông, hắn gần đây thật vất vả mới tra được chút tin tức có liên quan đến đứa bé của Tả gia kia, người đang ở phố Đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.