Chương 42
Thời Bất Đãi Ngã
09/02/2022
Hạ Vận cũng không phải phản đối tiểu hoàng đế đại hôn.
Tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, vì lợi ích lựa chọn thông gia, vậy hắn không có lời nào để nói.
Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của thái hậu, là muốn cho tiểu hoàng đế sớm ngày thành hôn, sớm ngày sinh con nối dòng.
Trong mắt Hạ Vận, tiểu hoàng đế còn là một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch, cái gì cũng không hiểu, hiện tại lại bắt hắn để lại con nối dòng, thật sự là quá mức miễn cưỡng. Nếu như chỉ tạm định hôn nhân trước, đợi qua hai ba năm, thân thể của hoàng đế cũng trở nên mạnh khỏe hơn rồi lại nói chuyện dòng dõi, vậy Hạ Vận tất nhiên sẽ không phản đối.
Hạ Vận nói ra lo lắng chân thực với thái hậu.
Thái hậu cũng không phải không cảm kích, nàng nhìn Hạ Quốc công, thở dài một tiếng nói: "Những điều ngươi lo lắng ta đều cân nhắc qua, ngươi cũng biết hoàng thượng năm trước sinh một cơn bệnh nặng, đứt quãng nằm trên giường mấy tháng. Phía ngự y ta cũng hỏi tới, bọn họ hàm hàm hồ hồ không dám nói lời thật, nhưng cũng đều chung một ý tứ, thân thể hoàng thượng không tốt, chỉ có thể dưỡng. Về phần dòng dõi, ngày sau sợ là cũng sẽ giống phụ thân hắn."
"Ta không phải không đau lòng hoàng thượng, nhưng thật sự có một số chuyện phải chuẩn bị cả hai bên." Thái hậu nói tới chỗ này cũng rất thành thật: "Tình trạng thân thể của hoàng thượng ngươi cũng biết rồi, ta không thể không tính toán cho sau này."
"Thái hậu, chình vì vậy mà hoàng thượng mới càng phải yêu quý thân thể." Hạ Vận không biết nàng đến cùng định có cử chỉ điền rồ gì, tận lực khuyên lơn: "Từ xưa sắc đẹp hại người thương thân, vạn nhất hoàng thượng sau khi đại hôn không thể lưu lại dòng dõi, lại suy sụp thân thể, đến lúc đó nên làm gì."
"Sẽ không." Thái hậu lạnh mặt xuống, giọng the thé nói: "Có ta ở đây giám sát, chắc chắn sẽ không để hoàng thượng có chuyện."
"Thái hậu." Hạ Vận nghe thấy như thế, âm thanh không nhịn được mà cao hơn nửa phần: "Trong lòng ngươi đến cùng đang suy nghĩ cái gì, tức chính là vì phòng bị Nhiếp chính vương, đây căn bản cũng là hạ của hạ sách."
Nửa gương mặt của thái hậu chìm trong bóng tối, nàng nói: "Nếu không phải y gắt gao bức bách, ta sao có thể đến nông nỗi này."
Y này đại biểu người nào, Hạ Vận rõ ràng trong lòng.
Hạ Vận không nghĩ ra tại sao nàng vẫn cứ sâu sắc có thành kiến với Tề Tĩnh Uyên như vậy, thậm chí còn có cảm giác không diệt trừ liền sẽ không bỏ qua.
Cũng không biết trong này rốt cuộc còn có cố sự gì nữa.
Hạ Vận rất muốn hỏi nguyên nhân rõ ràng, nhưng hắn biết thái hậu sẽ không nói.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy cả người vô lực, có chút cảm giác nắm đấm vung tới lại rơi vào bịch bông vậy.
Chuyện nội bộ của hoàng gia, hắn thân là ngoại thần cũng có rất nhiều chuyện không biết.
Cuối cùng Hạ Vận nhìn thái hậu, nói: "Vậy hoàng thượng thì sao, thái hậu thể nhưng đã hỏi qua hoàng thượng là nghĩ như thế nào chưa? Nếu như hoàng thượng không đồng ý, ngươi lại cứ khăng khăng như vậy, vậy chẳng phải là sẽ tổn thương tình cảm mẫu tử rồi sao?"
Thái hậu trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng đã đồng ý."
Hạ Vận khiếp sợ, sau đó không nói gì nữa.
Cảm giác vô lực trong lòng càng nặng nề hơn, nếu như ngay cả người trong cuộc cũng đã đồng ý, hắn là người ngoài còn có lời nào để nói đây.
Thời điểm Hạ Vận xuất cung đầu óc có nặng nề, hắn từ chỗ thái hậu ra ngoài liền đến Càn Thần điện, cho dù trong lòng có không muốn để ý đến việc này ra sao, hắn cũng không thể thật sự coi như không biết, mặc kệ mọi chuyện tiến triển.
Chỉ là hắn đến, cũng không gặp được hoàng đế.
Nội giám của Càn Thần điện nói Tề Ngọc mấy ngày nay có chút phí công lao lực, hôm nay thân thể không khỏe, mới vừa uống thuốc ngủ rồi.
Hạ Vận không biết hắn có phải thật là uống thuốc xong ngủ rồi hay không, hắn chỉ biết chuyến đi này không gặp được Tề Ngọc.
Hắn chần chờ đứng ở trước cửa Càn Thần điện một lúc, nói câu chờ hoàng thượng tỉnh lại, nói cho hoàng thượng hắn từng tới đây. Nội giám cười đáp ứng, sau đó nhìn hắn rời đi.
Hạ Vận ra khỏi cửa cung, quay đầu lại liếc mắt nhìn hoàng cung xanh vàng rực rỡ phía sau.
Trong lòng hắn nghĩ, e rằng chính mình không phải là người bên trong này, cho nên không biết trong này đến cùng đã phát sinh chuyện gì, không biết thân là người ở bên trong đang suy nghĩ gì, tự nhiên cũng không có cách nào thay những người này làm chuyện gì.
Thời điểm Tạ Lâm Khê xuất cung, đúng lúc thấy được dáng vẻ cô đơn của Hạ Quốc công.
Dưới ánh chiều tà, bóng dáng của hắn kéo rất dài, bốn phía phong cảnh như trước, người cũng rất cô tịch.
Rõ ràng mỗi ngày đều thấy, mà trong nháy mắt này hắn lại cảm thấy Hạ Vận đã già đi thêm mấy phần, sống lưng thẳng tắp từ trước đến giờ hơi có chút còng lại.
Ngoại trừ Tề Tĩnh Uyên, Tạ Lâm Khê không thích đoán tâm tư của người khác, hắn nhấc chân đi có nặng thêm hai phần, thời điểm Hạ Vận hoàn hồn, hắn tiến lên phía trước nói: "Hạ Quốc công."
Tinh thần của Hạ Vận lập tức tốt lên, hắn nói một tiếng Tạ thống lĩnh, lại hỏi: "Tạ thống lĩnh muốn xuất cung sao?"
Tạ Lâm Khê nghĩ thầm, đây không phải là một chuyện rất rõ ràng hả, không xuất cung hắn sẽ không ra khỏi cái cửa cung này, mà trên mặt lại tràn đầy khách khí nói: "Công việc trong cung đã làm xong, hạ quan phải về phủ."
Hạ Vận thật không có khách khí: "Vậy cũng vừa vặn, ta còn đang cảm thấy có chút không thoải mái, sợ là phải làm phiền Tạ thống lĩnh đưa ta trở về rồi."
Tạ Lâm Khê chớp mắt, nếu thật là thân thể không khỏe, hoàng cung lại đang ở ngay phía sau, vào cung đến gặp thái y chẳng phải là càng tốt hơn à.
Trong lòng hắn chế nhạo, trên mặt lại chỉ làm như không biết: "Đã như vậy, hạ quan đưa quốc công hồi phủ là được."
Hạ Vận gật gật đầu, Tạ Lâm Khê làm người làm quan đều rất khiến người bớt lo, nhưng đáng tiếc bọn họ lại không cùng một phe.
Hạ Vận ngồi kiệu, Tạ Lâm Khê cưỡi ngựa, sau khi đưa người đến cửa Hạ Quốc công phủ, Tạ Lâm Khê tung người xuống ngựa, Hạ Vận từ trong kiệu đi ra nói: "Chuyện lần trước vẫn chưa có cảm ơn Tạ thống lĩnh, hôm nay thời gian vừa vặn, Tạ thống lĩnh không bằng đi vào phủ một lát, cũng coi như là cho Hạ gia một cơ hội tốt để cảm tạ."
Sau khi Tạ Lâm Khê xuống ngựa cũng không nghĩ tới đi ngay, vì vậy gật đầu: "Quốc công đã lên tiếng, hạ quan cung kính không bằng tuân mệnh."
Hạ Vận không nghĩ tới hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, càng cảm thấy Tạ Lâm Khê là người thú vị, đáy lòng lần thứ hai đáng tiếc, hắn không phải người của phía mình.
Tạ Lâm Khê vẫn là lần đầu tiên đặt chân vào Hạ Quốc công phủ, tọa trạch này là năm đó tiên hoàng ban tặng, bên trong tất nhiên rất tinh xảo.
Làm hoàng đế khả năng đều đa nghi, tiên hoàng trước khi chết thu lại binh quyền của Hạ gia, lựa chọn để Tề Tĩnh Uyên phụ tá tiểu hoàng đế, nhưng đồng thời còn thả Quý Minh Nghị không có quan hệ lợi ích gì nhìn chằm chằm triều đình.
Tính tới tính lui, cũng coi như là dụng tâm quan tâm chăm sóc.
Hạ Vận biết Tạ Lâm Khê đi vào phủ, những người khác nhất định sẽ đến đây tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Hắn trực tiếp đưa người vào thư phòng, không để cho người tiến hành vây xem.
Tiến vào thư phòng, đôi mắt Tạ Lâm Khê cũng không hề đảo loạn.
Thư phòng, đối với một gia tộc mà nói thường là nơi bí mật nhất. Rất nhiều đồ vật quan trọng đều cất ở bên trong, rất nhiều chuyện quan trọng đều là từ trong thư phòng thương lượng đi ra.
Không quản Hạ Vận xuất phát từ loại nào mục đích mà đưa hắn tới đây, hắn đều phải ổn định bình tĩnh trên mặt.
Sau khi uống xong một chén trà, Hạ Vận lấy ra một cái hộp gấm, trong hộp có một cái đoạn kiếm, vỏ kiếm toàn thân đen kịt, xa xa cũng tản ra một luồng lãnh ý.
Tạ Lâm Khê kinh ngạc ngước mắt, không nghĩ tới hắn thật sự chuẩn bị lễ vật cho mình.
Hạ Vận một mặt thản nhiên: "Vật này là tiên hoàng ban cho, trước đây ta thường xuyên đặt ở trên người, bây giờ nó lại bị bỏ lại trong thư phòng tràn đầy tro bụi này. Ta tặng nó cho Tạ thống lĩnh, cũng là hi vọng nó có một nơi tốt để quy tụ."
Tạ Lâm Khê một mặt lẫm liệt, hắn nói: "Vừa là tiên hoàng ban tặng, lại là đồ vật mà quốc công trân quý, hạ quan há có thể đoạt đi thứ người khác yêu thích."
Hạ Vận lắc đầu: "Vật này ở trong tay ta chính là minh châu bị lãng quên, nếu như Tạ thống lĩnh không chê, vậy hãy nhận lấy đi."
Lần này Tạ Lâm Khê cũng không từ chối nữa, một mặt cung kính tiếp nhận đồ vật, sau đó lại một mặt cung kính nhìn về phía Hạ Vận: "Đa tạ quốc công. Thời gian không còn sớm, hạ quan còn có việc phải làm, nếu như quốc công không còn dặn dò gì khác, hạ quan cáo từ."
Hạ Vận cười: "Vốn là muốn lưu ngươi lại dùng bữa, mà Tạ thống lĩnh lại có chuyện phải làm, vậy ta để Hạ Thiện đưa ngươi ra ngoài phủ."
"Sao dám phiền phức tiểu công tử, tùy ý tìm hạ nhân chỉ đường là được." Tạ Lâm Khê làm ra dáng vẻ phục tùng rũ mắt mà nói: "Huống hồ quốc công thân thể không khỏe, tiểu công tử bồi ở bên người sẽ càng tốt hơn."
Hạ Vận luôn cảm giác mình bị móc mỉa, nhưng thân thể không tốt bảo ngươi ta đưa mình hồi phủ là chính hắn nói, hắn cũng không tiện vào lúc này lại coi như chưa từng nói gì, không thể làm gì khác đành làm bộ nghe không hiểu, gọi tiểu tư thiếp thân bên cạnh mình, bảo hắn đưa Tạ Lâm Khê đi .
Chờ người đi rồi, Hạ Vận cụt hứng ngồi ở trên ghế, hắn xoa xoa mi tâm của chính mình, thầm nghĩ, chính mình quả thực là cử chỉ điên rồ .
Thời điểm hắn xuất cung, tâm loạn như ma.
Khi nhìn thấy Tạ Lâm Khê cũng không biết là nghĩ như thế nào, đột nhiên rất muốn hỏi thăm hắn một chút về thái độ của Tề Tĩnh Uyên đối với việc đại hôn của tiểu hoàng đế.
Trong tưởng tượng của hắn, việc này vừa xuất hiện, Tề Tĩnh Uyên nhất định lập tức ngăn cản phản đối.
Nhưng lần này không có.
Hạ Vận không muốn dễ dàng hoài nghi thái độ của Tề Tĩnh Uyên, nhưng chuyện đến nước này, hắn lại rất muốn biết thái độ của Tề Tĩnh Uyên.
Chỉ là đến khi đưa người đến cửa nhà, hắn mới đột nhiên cảm thấy mình mới là người hoang đường nhất.
Tạ Lâm Khê là ai, phụ tá đắc lực của Tề Tĩnh Uyên, có mấy lời hắn chưa chắc đã biết được từ trong miệng Tề Tĩnh Uyên, nhưng tuyệt đối sẽ không từ trong miệng Tạ Lâm Khê mà nghe đến một phần một chút.
Huống hồ có mấy lời, một khi đã hỏi, liền thành vết rách chính thức.
Đứng trên lập trường của tiểu hoàng đế, Hạ Vận hiện tại cũng không muốn cùng Tề Tĩnh Uyên trở mặt, cho nên mới có chuyện tặng kiếm như thế.
Làm như vậy có chút lừa mình dối người.
Tạ Lâm Khê cùng Tề Tĩnh Uyên đều là người thông minh, nhất định sẽ liên tưởng đến một vài thứ.
Nếu là lúc trước, đối mặt với đủ loại suy đoán hoài nghi của đế đảng, Tề Tĩnh Uyên căn bản sẽ không để trong lòng, càng sẽ không để ở trong mắt, nhưng bây giờ, Hạ Vận cũng không biết người kia có còn giữ tâm tư như trước nữa không.
Năm trước, Quý Minh Nghị bệnh, Tề Tĩnh Uyên đi vào thăm hỏi.
Quý Minh Nghị mở miệng có điều muốn thăm dò, lại bị y đường đường chính chính quang minh chính đại từ chối.
Nói chuyện quá rõ ràng, cho nên Quý Minh Nghị cũng không còn lời nào để nói.
Sau khi Tạ Lâm Khê từ Hạ Quốc công phủ ra ngoài, liền cầm đồ vật cưỡi ngựa rời đi.
Hắn cũng không trở về Tạ trạch, nói với Hạ Vận như vậy cũng chỉ là thuận miệng mà thôi.
Hắn nguyên bản không có nhà, bây giờ nhà là ở bên cạnh Tề Tĩnh Uyên.
Tề Tĩnh Uyên ở Cảnh Hoa điện, nhà của hắn liền ở Cảnh Hoa điện, Tề Tĩnh Uyên ở lại vương phủ, nhà của hắn liền trở thành vương phủ.
Hôm nay Tề Tĩnh Uyên hồi vương phủ, hai ngày nay y vẫn luôn lẩm bẩm muốn ăn tiểu gà nướng của Túy Tiên lầu.
Hôm nay Tạ Lâm Khê vừa hay xuất cung sớm, dự định đi mua cho về cho y một suất.
Mua tiểu gà nướng rất thuận lợi, gần đây vì tin tức hoàng đế muốn tuyển tú truyền ra mà trên đường cũng vô cớ náo nhiệt lên rất nhiều.
Luôn có người chỉ nhìn thấy phồn hoa, không nhìn thấy phía sau phồn hoa chính là mưu kế cùng giả tạo.
Trên đường Tạ Lâm Khê hồi vương phủ gặp phải một chuyện rất thú vị, hắn thấy được Hạng Danh, nghĩ đến Hạng Danh, liền nghĩ đến chuyện Tả gia bị diệt môn lúc trước, Tạ Lâm Khê hơi suy nghĩ một chút, xa xa đi theo.
Hạng Danh đến Quý phủ.
Hạng Danh thân là cháu rể của Quý Minh Nghị, lại rất được Quý Minh Nghị yêu thích, hắn đến Quý phủ là một chuyện rất bình thường, mà điểm thú vị chính là, bản thân Hạng Danh tựa hồ rất chột dạ, thời điểm đi vào còn rất tự nhiên mà quan sát chung quanh một phen, thật giống như đang nhìn xem bản thân mình có bị theo dõi hay không.
Chờ sau khi Hạng Danh đi vào Quý phủ, Tạ Lâm Khê liền rời đi.
Thời điểm hồi vương phủ, Tề Tĩnh Uyên đã trở về , nhìn thấy hắn lấy ra tiểu gà nướng, đôi mắt liền sáng lên.
Tạ Lâm Khê thấy y yêu thích, cũng cười một cái.
Đêm đó tiểu gà nướng là đồ ăn chính, hai người ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong tùy ý đi tản bộ, Tạ Lâm Khê nói đến chuyện của Hạng Danh, hắn nói: "Hạng Danh có thể thống lĩnh doanh vệ kinh đô và vùng lân cận, Quý thái phó không thể không kể công. Hạng Danh này ta đã liên hệ mấy lần, cả người ngông nghênh, không có chút khiêm tốn nào. Hắn có một gia thế tốt, phía sau lại có Quý thái phó, không tính là hạng người đặc biệt cẩn thận, bây giờ lại có thể thận trọng như vậy, có chút khiến người hoài nghi."
Hắn nói xong, lại không nghe thấy Tề Tĩnh Uyên lên tiếng.
Hắn ngước mắt, chỉ thấy Tề Tĩnh Uyên đang bình tĩnh nhìn mình, ánh sao trên trời rơi vào cặp mắt trong veo của y, bên trong thật giống như có ánh sáng đang lóe lên.
Chói mắt mà đẹp đẽ.
Tạ Lâm Khê bị lay động, gọi một tiếng Vương gia.
Tề Tĩnh Uyên hơi nheo mắt, rồi cũng hơi cười lên tiếng: "Nơi này không có ai, gọi tên ta là được rồi."
Tạ Lâm Khê biết nghe lời phải sửa lại khẩu khí, hắn cảm thấy trạng thái lúc này của Tề Tĩnh Uyên có chút không đúng, nhưng cũng không nói ra được không đúng ở chỗ nào.
Tề Tĩnh Uyên than thở một tiếng, nói: "Quý thái phó có ba trưởng tử, hai trưởng nữ, thứ tử thứ nữ không đề cập tới. Chỉ nói riêng trong số trưởng tử trưởng nữ này, nhỏ hơn một thế hệ cũng đã có đến mấy người. Không tính đến những người khác, chỉ nói riêng đến đích tôn của Quý gia thì có một tiểu nữ, cũng chính là tôn nữ nhỏ nhất của Quý thái phó, bây giờ đang theo cha làm quan ở ngoài kinh."
Quý Minh Nghị là Thái phó, ngồi ở vị trí cao, nhi tử của hắn không tiện làm quan trong triều, đều đang ở ngoài kinh.
Đây vốn là sự thực người người đều biết, kinh thành chức vị nhiều người, một cái mộc côn nện xuống đều là quan lớn quan nhỏ. Nếu muốn không đắc tội với người, vậy sẽ phải nhớ kỹ gia cảnh của mỗi quan chức.
Quý Minh Nghị thân là Thái phó, thanh danh lại không tệ, tự nhiên là đối tượng nịnh bợ của rất nhiều người.
Nói về ba đời trước mắt của Quý gia, liền không ít người có thể tự mình đứng ra, Tạ Lâm Khê cũng không ngoại lệ.
Chỉ là bây giờ Tề Tĩnh Uyên cố ý nhắc đến, khẳng định là không phải muốn nói Quý gia người đông hưng thịnh. Tạ Lâm Khê ở đáy lòng cẩn thận phân tích lời này, hơi suy nghĩ, có chút sững sờ nói: "Chẳng lẽ thái hậu có ý định với vị cô nương này của Quý phủ?"
Tề Tĩnh Uyên có cũng được mà không có cũng được hừ một tiếng.
Tạ Lâm Khê: "Tôn nữ nhỏ nhất này của Quý thái phó này cũng lớn tuổi hơn so với hoàng thượng."
"Hoàng thượng thân thể yếu, năm nay dài hơn một chút liền có thể chống đỡ hơn một chút." Tề Tĩnh Uyên nhàn nhạt nói. Nếu như không biết suy nghĩ trong lòng y, nói không chừng còn tưởng rằng y rất đồng ý hôn sự này.
Tâm tư Tạ Lâm Khê không đặt ở điểm này, hắn cau mày lãnh đạm nói: "Nếu như thái phó biết được tâm tư của thái hậu mà vẫn đồng ý, vậy thì phải suy xét cẩn thận tâm tư của Thái phó rồi."
Tề Tĩnh Uyên không nhẹ không nặng đáp một tiếng, sau đó y nói: "Ở trong lòng ngươi, Thái phó là hạng người gì?"
Tiểu hoàng đế tuổi nhỏ, vì lợi ích lựa chọn thông gia, vậy hắn không có lời nào để nói.
Nhưng nghe ý tứ trong lời nói của thái hậu, là muốn cho tiểu hoàng đế sớm ngày thành hôn, sớm ngày sinh con nối dòng.
Trong mắt Hạ Vận, tiểu hoàng đế còn là một đứa nhỏ vắt mũi chưa sạch, cái gì cũng không hiểu, hiện tại lại bắt hắn để lại con nối dòng, thật sự là quá mức miễn cưỡng. Nếu như chỉ tạm định hôn nhân trước, đợi qua hai ba năm, thân thể của hoàng đế cũng trở nên mạnh khỏe hơn rồi lại nói chuyện dòng dõi, vậy Hạ Vận tất nhiên sẽ không phản đối.
Hạ Vận nói ra lo lắng chân thực với thái hậu.
Thái hậu cũng không phải không cảm kích, nàng nhìn Hạ Quốc công, thở dài một tiếng nói: "Những điều ngươi lo lắng ta đều cân nhắc qua, ngươi cũng biết hoàng thượng năm trước sinh một cơn bệnh nặng, đứt quãng nằm trên giường mấy tháng. Phía ngự y ta cũng hỏi tới, bọn họ hàm hàm hồ hồ không dám nói lời thật, nhưng cũng đều chung một ý tứ, thân thể hoàng thượng không tốt, chỉ có thể dưỡng. Về phần dòng dõi, ngày sau sợ là cũng sẽ giống phụ thân hắn."
"Ta không phải không đau lòng hoàng thượng, nhưng thật sự có một số chuyện phải chuẩn bị cả hai bên." Thái hậu nói tới chỗ này cũng rất thành thật: "Tình trạng thân thể của hoàng thượng ngươi cũng biết rồi, ta không thể không tính toán cho sau này."
"Thái hậu, chình vì vậy mà hoàng thượng mới càng phải yêu quý thân thể." Hạ Vận không biết nàng đến cùng định có cử chỉ điền rồ gì, tận lực khuyên lơn: "Từ xưa sắc đẹp hại người thương thân, vạn nhất hoàng thượng sau khi đại hôn không thể lưu lại dòng dõi, lại suy sụp thân thể, đến lúc đó nên làm gì."
"Sẽ không." Thái hậu lạnh mặt xuống, giọng the thé nói: "Có ta ở đây giám sát, chắc chắn sẽ không để hoàng thượng có chuyện."
"Thái hậu." Hạ Vận nghe thấy như thế, âm thanh không nhịn được mà cao hơn nửa phần: "Trong lòng ngươi đến cùng đang suy nghĩ cái gì, tức chính là vì phòng bị Nhiếp chính vương, đây căn bản cũng là hạ của hạ sách."
Nửa gương mặt của thái hậu chìm trong bóng tối, nàng nói: "Nếu không phải y gắt gao bức bách, ta sao có thể đến nông nỗi này."
Y này đại biểu người nào, Hạ Vận rõ ràng trong lòng.
Hạ Vận không nghĩ ra tại sao nàng vẫn cứ sâu sắc có thành kiến với Tề Tĩnh Uyên như vậy, thậm chí còn có cảm giác không diệt trừ liền sẽ không bỏ qua.
Cũng không biết trong này rốt cuộc còn có cố sự gì nữa.
Hạ Vận rất muốn hỏi nguyên nhân rõ ràng, nhưng hắn biết thái hậu sẽ không nói.
Trong lúc nhất thời, hắn cảm thấy cả người vô lực, có chút cảm giác nắm đấm vung tới lại rơi vào bịch bông vậy.
Chuyện nội bộ của hoàng gia, hắn thân là ngoại thần cũng có rất nhiều chuyện không biết.
Cuối cùng Hạ Vận nhìn thái hậu, nói: "Vậy hoàng thượng thì sao, thái hậu thể nhưng đã hỏi qua hoàng thượng là nghĩ như thế nào chưa? Nếu như hoàng thượng không đồng ý, ngươi lại cứ khăng khăng như vậy, vậy chẳng phải là sẽ tổn thương tình cảm mẫu tử rồi sao?"
Thái hậu trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: "Hoàng thượng đã đồng ý."
Hạ Vận khiếp sợ, sau đó không nói gì nữa.
Cảm giác vô lực trong lòng càng nặng nề hơn, nếu như ngay cả người trong cuộc cũng đã đồng ý, hắn là người ngoài còn có lời nào để nói đây.
Thời điểm Hạ Vận xuất cung đầu óc có nặng nề, hắn từ chỗ thái hậu ra ngoài liền đến Càn Thần điện, cho dù trong lòng có không muốn để ý đến việc này ra sao, hắn cũng không thể thật sự coi như không biết, mặc kệ mọi chuyện tiến triển.
Chỉ là hắn đến, cũng không gặp được hoàng đế.
Nội giám của Càn Thần điện nói Tề Ngọc mấy ngày nay có chút phí công lao lực, hôm nay thân thể không khỏe, mới vừa uống thuốc ngủ rồi.
Hạ Vận không biết hắn có phải thật là uống thuốc xong ngủ rồi hay không, hắn chỉ biết chuyến đi này không gặp được Tề Ngọc.
Hắn chần chờ đứng ở trước cửa Càn Thần điện một lúc, nói câu chờ hoàng thượng tỉnh lại, nói cho hoàng thượng hắn từng tới đây. Nội giám cười đáp ứng, sau đó nhìn hắn rời đi.
Hạ Vận ra khỏi cửa cung, quay đầu lại liếc mắt nhìn hoàng cung xanh vàng rực rỡ phía sau.
Trong lòng hắn nghĩ, e rằng chính mình không phải là người bên trong này, cho nên không biết trong này đến cùng đã phát sinh chuyện gì, không biết thân là người ở bên trong đang suy nghĩ gì, tự nhiên cũng không có cách nào thay những người này làm chuyện gì.
Thời điểm Tạ Lâm Khê xuất cung, đúng lúc thấy được dáng vẻ cô đơn của Hạ Quốc công.
Dưới ánh chiều tà, bóng dáng của hắn kéo rất dài, bốn phía phong cảnh như trước, người cũng rất cô tịch.
Rõ ràng mỗi ngày đều thấy, mà trong nháy mắt này hắn lại cảm thấy Hạ Vận đã già đi thêm mấy phần, sống lưng thẳng tắp từ trước đến giờ hơi có chút còng lại.
Ngoại trừ Tề Tĩnh Uyên, Tạ Lâm Khê không thích đoán tâm tư của người khác, hắn nhấc chân đi có nặng thêm hai phần, thời điểm Hạ Vận hoàn hồn, hắn tiến lên phía trước nói: "Hạ Quốc công."
Tinh thần của Hạ Vận lập tức tốt lên, hắn nói một tiếng Tạ thống lĩnh, lại hỏi: "Tạ thống lĩnh muốn xuất cung sao?"
Tạ Lâm Khê nghĩ thầm, đây không phải là một chuyện rất rõ ràng hả, không xuất cung hắn sẽ không ra khỏi cái cửa cung này, mà trên mặt lại tràn đầy khách khí nói: "Công việc trong cung đã làm xong, hạ quan phải về phủ."
Hạ Vận thật không có khách khí: "Vậy cũng vừa vặn, ta còn đang cảm thấy có chút không thoải mái, sợ là phải làm phiền Tạ thống lĩnh đưa ta trở về rồi."
Tạ Lâm Khê chớp mắt, nếu thật là thân thể không khỏe, hoàng cung lại đang ở ngay phía sau, vào cung đến gặp thái y chẳng phải là càng tốt hơn à.
Trong lòng hắn chế nhạo, trên mặt lại chỉ làm như không biết: "Đã như vậy, hạ quan đưa quốc công hồi phủ là được."
Hạ Vận gật gật đầu, Tạ Lâm Khê làm người làm quan đều rất khiến người bớt lo, nhưng đáng tiếc bọn họ lại không cùng một phe.
Hạ Vận ngồi kiệu, Tạ Lâm Khê cưỡi ngựa, sau khi đưa người đến cửa Hạ Quốc công phủ, Tạ Lâm Khê tung người xuống ngựa, Hạ Vận từ trong kiệu đi ra nói: "Chuyện lần trước vẫn chưa có cảm ơn Tạ thống lĩnh, hôm nay thời gian vừa vặn, Tạ thống lĩnh không bằng đi vào phủ một lát, cũng coi như là cho Hạ gia một cơ hội tốt để cảm tạ."
Sau khi Tạ Lâm Khê xuống ngựa cũng không nghĩ tới đi ngay, vì vậy gật đầu: "Quốc công đã lên tiếng, hạ quan cung kính không bằng tuân mệnh."
Hạ Vận không nghĩ tới hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, càng cảm thấy Tạ Lâm Khê là người thú vị, đáy lòng lần thứ hai đáng tiếc, hắn không phải người của phía mình.
Tạ Lâm Khê vẫn là lần đầu tiên đặt chân vào Hạ Quốc công phủ, tọa trạch này là năm đó tiên hoàng ban tặng, bên trong tất nhiên rất tinh xảo.
Làm hoàng đế khả năng đều đa nghi, tiên hoàng trước khi chết thu lại binh quyền của Hạ gia, lựa chọn để Tề Tĩnh Uyên phụ tá tiểu hoàng đế, nhưng đồng thời còn thả Quý Minh Nghị không có quan hệ lợi ích gì nhìn chằm chằm triều đình.
Tính tới tính lui, cũng coi như là dụng tâm quan tâm chăm sóc.
Hạ Vận biết Tạ Lâm Khê đi vào phủ, những người khác nhất định sẽ đến đây tìm hiểu xem đã xảy ra chuyện gì.
Hắn trực tiếp đưa người vào thư phòng, không để cho người tiến hành vây xem.
Tiến vào thư phòng, đôi mắt Tạ Lâm Khê cũng không hề đảo loạn.
Thư phòng, đối với một gia tộc mà nói thường là nơi bí mật nhất. Rất nhiều đồ vật quan trọng đều cất ở bên trong, rất nhiều chuyện quan trọng đều là từ trong thư phòng thương lượng đi ra.
Không quản Hạ Vận xuất phát từ loại nào mục đích mà đưa hắn tới đây, hắn đều phải ổn định bình tĩnh trên mặt.
Sau khi uống xong một chén trà, Hạ Vận lấy ra một cái hộp gấm, trong hộp có một cái đoạn kiếm, vỏ kiếm toàn thân đen kịt, xa xa cũng tản ra một luồng lãnh ý.
Tạ Lâm Khê kinh ngạc ngước mắt, không nghĩ tới hắn thật sự chuẩn bị lễ vật cho mình.
Hạ Vận một mặt thản nhiên: "Vật này là tiên hoàng ban cho, trước đây ta thường xuyên đặt ở trên người, bây giờ nó lại bị bỏ lại trong thư phòng tràn đầy tro bụi này. Ta tặng nó cho Tạ thống lĩnh, cũng là hi vọng nó có một nơi tốt để quy tụ."
Tạ Lâm Khê một mặt lẫm liệt, hắn nói: "Vừa là tiên hoàng ban tặng, lại là đồ vật mà quốc công trân quý, hạ quan há có thể đoạt đi thứ người khác yêu thích."
Hạ Vận lắc đầu: "Vật này ở trong tay ta chính là minh châu bị lãng quên, nếu như Tạ thống lĩnh không chê, vậy hãy nhận lấy đi."
Lần này Tạ Lâm Khê cũng không từ chối nữa, một mặt cung kính tiếp nhận đồ vật, sau đó lại một mặt cung kính nhìn về phía Hạ Vận: "Đa tạ quốc công. Thời gian không còn sớm, hạ quan còn có việc phải làm, nếu như quốc công không còn dặn dò gì khác, hạ quan cáo từ."
Hạ Vận cười: "Vốn là muốn lưu ngươi lại dùng bữa, mà Tạ thống lĩnh lại có chuyện phải làm, vậy ta để Hạ Thiện đưa ngươi ra ngoài phủ."
"Sao dám phiền phức tiểu công tử, tùy ý tìm hạ nhân chỉ đường là được." Tạ Lâm Khê làm ra dáng vẻ phục tùng rũ mắt mà nói: "Huống hồ quốc công thân thể không khỏe, tiểu công tử bồi ở bên người sẽ càng tốt hơn."
Hạ Vận luôn cảm giác mình bị móc mỉa, nhưng thân thể không tốt bảo ngươi ta đưa mình hồi phủ là chính hắn nói, hắn cũng không tiện vào lúc này lại coi như chưa từng nói gì, không thể làm gì khác đành làm bộ nghe không hiểu, gọi tiểu tư thiếp thân bên cạnh mình, bảo hắn đưa Tạ Lâm Khê đi .
Chờ người đi rồi, Hạ Vận cụt hứng ngồi ở trên ghế, hắn xoa xoa mi tâm của chính mình, thầm nghĩ, chính mình quả thực là cử chỉ điên rồ .
Thời điểm hắn xuất cung, tâm loạn như ma.
Khi nhìn thấy Tạ Lâm Khê cũng không biết là nghĩ như thế nào, đột nhiên rất muốn hỏi thăm hắn một chút về thái độ của Tề Tĩnh Uyên đối với việc đại hôn của tiểu hoàng đế.
Trong tưởng tượng của hắn, việc này vừa xuất hiện, Tề Tĩnh Uyên nhất định lập tức ngăn cản phản đối.
Nhưng lần này không có.
Hạ Vận không muốn dễ dàng hoài nghi thái độ của Tề Tĩnh Uyên, nhưng chuyện đến nước này, hắn lại rất muốn biết thái độ của Tề Tĩnh Uyên.
Chỉ là đến khi đưa người đến cửa nhà, hắn mới đột nhiên cảm thấy mình mới là người hoang đường nhất.
Tạ Lâm Khê là ai, phụ tá đắc lực của Tề Tĩnh Uyên, có mấy lời hắn chưa chắc đã biết được từ trong miệng Tề Tĩnh Uyên, nhưng tuyệt đối sẽ không từ trong miệng Tạ Lâm Khê mà nghe đến một phần một chút.
Huống hồ có mấy lời, một khi đã hỏi, liền thành vết rách chính thức.
Đứng trên lập trường của tiểu hoàng đế, Hạ Vận hiện tại cũng không muốn cùng Tề Tĩnh Uyên trở mặt, cho nên mới có chuyện tặng kiếm như thế.
Làm như vậy có chút lừa mình dối người.
Tạ Lâm Khê cùng Tề Tĩnh Uyên đều là người thông minh, nhất định sẽ liên tưởng đến một vài thứ.
Nếu là lúc trước, đối mặt với đủ loại suy đoán hoài nghi của đế đảng, Tề Tĩnh Uyên căn bản sẽ không để trong lòng, càng sẽ không để ở trong mắt, nhưng bây giờ, Hạ Vận cũng không biết người kia có còn giữ tâm tư như trước nữa không.
Năm trước, Quý Minh Nghị bệnh, Tề Tĩnh Uyên đi vào thăm hỏi.
Quý Minh Nghị mở miệng có điều muốn thăm dò, lại bị y đường đường chính chính quang minh chính đại từ chối.
Nói chuyện quá rõ ràng, cho nên Quý Minh Nghị cũng không còn lời nào để nói.
Sau khi Tạ Lâm Khê từ Hạ Quốc công phủ ra ngoài, liền cầm đồ vật cưỡi ngựa rời đi.
Hắn cũng không trở về Tạ trạch, nói với Hạ Vận như vậy cũng chỉ là thuận miệng mà thôi.
Hắn nguyên bản không có nhà, bây giờ nhà là ở bên cạnh Tề Tĩnh Uyên.
Tề Tĩnh Uyên ở Cảnh Hoa điện, nhà của hắn liền ở Cảnh Hoa điện, Tề Tĩnh Uyên ở lại vương phủ, nhà của hắn liền trở thành vương phủ.
Hôm nay Tề Tĩnh Uyên hồi vương phủ, hai ngày nay y vẫn luôn lẩm bẩm muốn ăn tiểu gà nướng của Túy Tiên lầu.
Hôm nay Tạ Lâm Khê vừa hay xuất cung sớm, dự định đi mua cho về cho y một suất.
Mua tiểu gà nướng rất thuận lợi, gần đây vì tin tức hoàng đế muốn tuyển tú truyền ra mà trên đường cũng vô cớ náo nhiệt lên rất nhiều.
Luôn có người chỉ nhìn thấy phồn hoa, không nhìn thấy phía sau phồn hoa chính là mưu kế cùng giả tạo.
Trên đường Tạ Lâm Khê hồi vương phủ gặp phải một chuyện rất thú vị, hắn thấy được Hạng Danh, nghĩ đến Hạng Danh, liền nghĩ đến chuyện Tả gia bị diệt môn lúc trước, Tạ Lâm Khê hơi suy nghĩ một chút, xa xa đi theo.
Hạng Danh đến Quý phủ.
Hạng Danh thân là cháu rể của Quý Minh Nghị, lại rất được Quý Minh Nghị yêu thích, hắn đến Quý phủ là một chuyện rất bình thường, mà điểm thú vị chính là, bản thân Hạng Danh tựa hồ rất chột dạ, thời điểm đi vào còn rất tự nhiên mà quan sát chung quanh một phen, thật giống như đang nhìn xem bản thân mình có bị theo dõi hay không.
Chờ sau khi Hạng Danh đi vào Quý phủ, Tạ Lâm Khê liền rời đi.
Thời điểm hồi vương phủ, Tề Tĩnh Uyên đã trở về , nhìn thấy hắn lấy ra tiểu gà nướng, đôi mắt liền sáng lên.
Tạ Lâm Khê thấy y yêu thích, cũng cười một cái.
Đêm đó tiểu gà nướng là đồ ăn chính, hai người ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong tùy ý đi tản bộ, Tạ Lâm Khê nói đến chuyện của Hạng Danh, hắn nói: "Hạng Danh có thể thống lĩnh doanh vệ kinh đô và vùng lân cận, Quý thái phó không thể không kể công. Hạng Danh này ta đã liên hệ mấy lần, cả người ngông nghênh, không có chút khiêm tốn nào. Hắn có một gia thế tốt, phía sau lại có Quý thái phó, không tính là hạng người đặc biệt cẩn thận, bây giờ lại có thể thận trọng như vậy, có chút khiến người hoài nghi."
Hắn nói xong, lại không nghe thấy Tề Tĩnh Uyên lên tiếng.
Hắn ngước mắt, chỉ thấy Tề Tĩnh Uyên đang bình tĩnh nhìn mình, ánh sao trên trời rơi vào cặp mắt trong veo của y, bên trong thật giống như có ánh sáng đang lóe lên.
Chói mắt mà đẹp đẽ.
Tạ Lâm Khê bị lay động, gọi một tiếng Vương gia.
Tề Tĩnh Uyên hơi nheo mắt, rồi cũng hơi cười lên tiếng: "Nơi này không có ai, gọi tên ta là được rồi."
Tạ Lâm Khê biết nghe lời phải sửa lại khẩu khí, hắn cảm thấy trạng thái lúc này của Tề Tĩnh Uyên có chút không đúng, nhưng cũng không nói ra được không đúng ở chỗ nào.
Tề Tĩnh Uyên than thở một tiếng, nói: "Quý thái phó có ba trưởng tử, hai trưởng nữ, thứ tử thứ nữ không đề cập tới. Chỉ nói riêng trong số trưởng tử trưởng nữ này, nhỏ hơn một thế hệ cũng đã có đến mấy người. Không tính đến những người khác, chỉ nói riêng đến đích tôn của Quý gia thì có một tiểu nữ, cũng chính là tôn nữ nhỏ nhất của Quý thái phó, bây giờ đang theo cha làm quan ở ngoài kinh."
Quý Minh Nghị là Thái phó, ngồi ở vị trí cao, nhi tử của hắn không tiện làm quan trong triều, đều đang ở ngoài kinh.
Đây vốn là sự thực người người đều biết, kinh thành chức vị nhiều người, một cái mộc côn nện xuống đều là quan lớn quan nhỏ. Nếu muốn không đắc tội với người, vậy sẽ phải nhớ kỹ gia cảnh của mỗi quan chức.
Quý Minh Nghị thân là Thái phó, thanh danh lại không tệ, tự nhiên là đối tượng nịnh bợ của rất nhiều người.
Nói về ba đời trước mắt của Quý gia, liền không ít người có thể tự mình đứng ra, Tạ Lâm Khê cũng không ngoại lệ.
Chỉ là bây giờ Tề Tĩnh Uyên cố ý nhắc đến, khẳng định là không phải muốn nói Quý gia người đông hưng thịnh. Tạ Lâm Khê ở đáy lòng cẩn thận phân tích lời này, hơi suy nghĩ, có chút sững sờ nói: "Chẳng lẽ thái hậu có ý định với vị cô nương này của Quý phủ?"
Tề Tĩnh Uyên có cũng được mà không có cũng được hừ một tiếng.
Tạ Lâm Khê: "Tôn nữ nhỏ nhất này của Quý thái phó này cũng lớn tuổi hơn so với hoàng thượng."
"Hoàng thượng thân thể yếu, năm nay dài hơn một chút liền có thể chống đỡ hơn một chút." Tề Tĩnh Uyên nhàn nhạt nói. Nếu như không biết suy nghĩ trong lòng y, nói không chừng còn tưởng rằng y rất đồng ý hôn sự này.
Tâm tư Tạ Lâm Khê không đặt ở điểm này, hắn cau mày lãnh đạm nói: "Nếu như thái phó biết được tâm tư của thái hậu mà vẫn đồng ý, vậy thì phải suy xét cẩn thận tâm tư của Thái phó rồi."
Tề Tĩnh Uyên không nhẹ không nặng đáp một tiếng, sau đó y nói: "Ở trong lòng ngươi, Thái phó là hạng người gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.