Sủng Thê Chi Đạo

Chương 109: Bỏ qua

Duẫn Gia

07/08/2016

Thư phòng vốn tràn ngập khí tức ấm áp nhu hòa, lúc này đây lại được bao phủ bởi một cỗ dâm mỹ hương vị liêu nhân.

Trên ghế sôpha sạch sẽ, người thanh niên hai chân mở rộng, toàn bộ trọng lượng thân thể gần như đều đặt lên thân người đàn ông, thân thể một lần lại một lần bị xỏ xuyên qua, mỗi lần đều đến khi sắp ngã xuống mới được người đàn ông dưới thân kéo trở về, sau đó lại là một lần mạnh mẽ xỏ xuyên qua.

“Ưm a a…”

Người thanh niên rốt cục nhịn không được thét lên, thân thể căng như dây cung ngửa ra sau, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông vô lực buông ra, nếu người đàn ông không ôm chặt thắt lưng của cậu, cậu đã sớm té xuống.

Mồ hôi ướt át từ trán người thanh niên không ngừng chảy xuống, lướt qua khuôn mặt mê mang của cậu, chiếc cổ thiên nga, lồng ngực phấn hồng mê người…

“Ha a… Không… Không được… Từ bỏ…”

Người thanh niên cảm thấy nơi hai người chặt chẽ kết hợp cùng một chỗ truyền đến cảm giác nóng rát, rốt cục nhịn không được lên tiếng cầu xin tha thứ.

Cậu đã sắp không còn khí lực, mặc dù là cậu đang ở phía trên, nhưng thể lực vẫn theo không kịp tốc độ của người đàn ông, cổ họng cũng kêu đến mức như sắp thiêu cháy.

Người đàn ông tựa như không nghe được, kéo chân cậu đặt lên vai mình, gần hơn, tư thế gập lại, khiến trọng lượng cả người thanh niên gần như chỉ còn lại một điểm chống đỡ.

Người thanh niên cũng phát hiện điều này, cậu chỉ biết tư thế này khiến cự vật chôn trong cơ thể cậu đi vào càng sâu, tựa như muốn xuyên thủng thân thể cậu, người thanh niên mạnh mẽ trừng to mắt, vội vàng giãy dụa một chút.

“Không, không được… Cái này… Quá sâu … Em sắp không chịu nổi …”

“Em được.”

Giọng nói khàn khàn tràn ngập dục vọng của người đàn ông kề sát vào tai cậu trầm thấp vang lên, cánh tay bình thường thoạt nhìn hữu lực lúc này triệt để bạo phát sức mạnh của nó, tựa như vĩnh viễn sẽ không mệt mỏi, tốc độ va chạm tuyệt không chậm hơn so với lúc trước.

Khoái cảm ma xát kịch liệt, cùng tư thế sâu chưa từng có khiến người thanh niên nhanh chóng run rẩy máy móc đầu hàng, bạch trọc sền sệt bắn lên bụng người đàn ông, thoạt nhìn vô cùng dâm mỹ, đây đã là lần thứ hai cậu giơ súng đầu hàng.

Người thanh niên cúi đầu nhìn thấy một màn như vậy liền cảm thấy hai má nóng như thiêu đốt.

Theo từng đợt va chạm mạnh mẽ của người đàn ông, cự vật bừng bừng phấn chấn trong cơ thể cậu rốt cục hơi hơi run lên, giây tiếp theo, một đạo bạch dịch rốt cục cũng mạnh mẽ bắn vào cơ thể cậu.

Người thanh niên cảm thấy nóng rát đến nhịn không được kẹp chặt hai chân.

Người đàn ông đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, buông hai đùi thanh niên ra, lập tức vỗ mông cậu một chút, giọng nói khàn khàn vang lên, “Không được cử động.”

Nhận thấy dục vọng chôn trong cơ thể cậu có dấu hiệu phục hồi, người thanh niên lập tức cứng người lại.

Người đàn ông cười khẽ một tiếng, ở bên tai người thanh niên thổi một hơi.

Người thanh niên thoáng co rúm lại.

Người đàn ông nâng mông cậu lên, dục vọng vừa mới nửa mềm xuống một chút rút khỏi cơ thể cậu, cùng với một lượng lớn bạch dịch chảy ra, phát ra thanh âm dâm mỹ, ướt hết nửa người dưới của hai người.

“Cũng may thư phòng có cách âm, nếu không bị ông nội nghe được còn tưởng rằng trong nhà gặp cướp.” Cốc Tu Cẩn trêu chọc nói.



Đường Hiểu đỏ mặt, không phải cậu cố ý, ngay từ đầu cậu còn có thể nhịn được, nhưng sau đó thật sự chịu không nổi, lúc này mới kêu lên.

Sau khi hai người nghỉ ngơi, Cốc Tu Cẩn ôm cậu vào phòng tắm trong thư phòng.

Phòng tắm rất rộng rãi, sàn nhà và trên tường đều lót gạch men sứ màu lam nhạt, vừa bước vào còn tưởng rằng lạc đến thế giới mộng ảo, mà không phải là phòng tắm và dùng để ngũ cốc luân hồi (WC đó =.=).

Cốc Tu Cẩn mở đầy một bồn nước ấm.

Bồn tắm lớn hơn một chút so với thân hình anh, cho dù chứa thêm một Đường Hiểu cũng không quá chật, nhưng khi hai người trưởng thành ngồi vào bồn tắm lớn thì một lượng lớn nước ấm cũng theo đó tràn mạnh ra.

Trước tiên Cốc Tu Cẩn giúp Đường Hiểu cả người vô lực rửa hết những thứ không sạch sẽ trên người, sau đó lại chậm rãi chuyển qua phía dưới, ngón tay đang định đưa vào một chỗ nào đó, Đường Hiểu đột nhiên tỉnh lại bắt lấy tay anh.

Thấy anh nhìn qua, Đường Hiểu chi chi ô ô nói, “Học trưởng, em, em tự làm là được rồi…”

Cốc Tu Cẩn ngoài ý muốn không kiên trì, buông cách tay đang ôm thắt lưng cậu ra, ý vị sâu sa cười nói, “Được rồi.”

Đường Hiểu kinh ngạc một chút, bất quá cậu không kịp suy nghĩ, chờ khi cậu định tự mình vươn tay rửa sạch, lại phát hiện có một tầm mắt sáng quắc luôn luôn nhìn mình, rốt cục cậu cũng biết tại sao.

“Học trưởng, anh có thể không nhìn được không?” Đường Hiểu quay đầu lại, khuôn mặt đỏ tưng bừng.

“Được.” Cốc Tu Cẩn cười cười dời tầm mắt.

Đường Hiểu thở phào một hơi, chờ khi cậu xoay người, tầm mắt của người đàn ông lại dời qua, Đường Hiểu đơ người, cậu cảm nhận được, nhưng lần này cậu không nói gì nữa, vùi mặt chôn vào trong cánh tay, Đường Hiểu đành phải tự thôi miên bản thân, vờ như Cốc Tu Cẩn không ở đây, động tác nhanh chóng đem bạch dịch người đàn ông vừa bắn vào dẫn ra ngoài.

Động tác của cậu không chậm lắm, nhưng người đàn ông lại lần thứ hai bị cậu trêu chọc nổi lên dục vọng.

Ngay khi Đường Hiểu vừa thở phào một hơi, lồng ngực nóng bỏng của người đàn ông lại dán lên lưng cậu, nơi da thịt tiếp xúc với da thịt như có một cỗ điện lưu, đồng thời xẹt qua thân thể hai người.

Cả người Đường Hiểu nhất thời cứng lại.

Người đàn ông hôn lên vành tai cậu, “Em mê hoặc đến nỗi anh lại muốn nữa rồi.”

Đường Hiểu rõ ràng cảm nhận được cây gậy cứng rắn của người đàn ông đang đặt ở lối vào cậu vừa mới tẩy rửa xong, không đợi cậu đáp lại, người đàn ông liền chậm rãi đẩy mạnh về phía trước, khi người đàn ông tiến vào, nước ấm trong bồn tắm lớn cũng chảy vào theo, cơ hồ lấp đầy bên trong cậu, nóng đến nỗi cậu không nhịn được rên lên một tiếng.

Tiếng thở dốc đan xen cùng một chỗ trong phòng tắm lần thứ hai vang lên, cùng với tiếng vang ‘bah bah bah’, tựa như hòa âm, soạn ra một khúc nhạc tình yêu.

Ngày hôm sau, Đường Hiểu đương nhiên không dậy nổi.

Tối hôm qua làm quá mức, Đường Hiểu cảm giác có chút nghẹt mũi, đây là dấu hiệu bị cảm mạo.

Cũng may hôm nay bác sĩ Lưu vừa đúng lúc đến đây kiểm tra thân thể cho ông nội Đường Hiểu, Cốc Tu Cẩn nhờ ông thuận tiện lấy cho Đường Hiểu một ít thuốc cảm, vì vậy mới không cần cố ý gọi ông đến đây thêm một chuyến.

Ông lão không biết nguyên do, chỉ xem như tối hôm qua cháu trai không đắp chăn kỹ, bị điều hòa thổi đến nỗi cảm lạnh, vì thế không ngừng dặn cậu tối nay không được mở điều hòa.



Đường Hiểu chột dạ, liền đáp ứng.

Bởi vì cảm mạo, nên Đường Hiểu bị lệnh cưỡng chế tạm thời ở lại biệt thự nghỉ ngơi, công việc của công ty giao cho Cốc Tu Cẩn xử lý.

Đường Hiểu không dám chậm trễ chuyện của ngày mai, cho nên ngoan ngoãn ở lại biệt thự, may mà chỉ bị cảm nhẹ, nghỉ ngơi nửa ngày, quả nhiên cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Sau khi Cốc Tu Cẩn về nhà liền nói với cậu về chuyện giữa Elma và Hạ Vân.

Biết chuyện bọn họ phải ‘đi công tác’ ở thủ đô, quả nhiên vẻ mặt hai người vô cùng kinh hỉ, có điều so với lần đầu tiên, lúc này đây vẻ mặt không tình nguyện của hai người dường như lại có thêm một tia chờ mong.

Đường Hiểu vừa nghe liền biết có lẽ hai người tình cũ không rủ cũng tới, chờ khi bọn họ trở về nói không chừng sẽ có một kết quả tốt.

Buổi tối, Đường Hiểu nói với ông nội chuyện cậu và Cốc Tu Cẩn chuẩn bị ‘đi công tác’ ở thủ đô.

Tuy rằng ông lão đau xót cháu trai, nhưng nếu vì công việc thì không còn cách nào, chỉ có thể dặn cậu cẩn thận mọi chuyện.

Mặc dù ông chưa đến thủ đô, nhưng ít nhiều cũng đã từng nghe nói, thủ đô là trung tâm quyền lực và chính trị, so với một thành phố lớn như H thị còn phức tạp hơn rất nhiều, một khi dính líu vào, nói không chừng có thể táng gia bại sản, bỏ mạng ở đó.

Nghe thấy sự quan tâm rõ ràng của ông nội, cách nói chuyện lại chứa đầy cảm giác ‘giật gân’, khóe miệng Đường Hiểu nhịn không được co rút một chút.

Ngày hôm sau, dưới ánh mắt lưu luyến không rời của ông lão, Đường Hiểu và Cốc Tu Cẩn rời khỏi H thị.

H thị cách thủ đô khá xa, cho nên bọn họ ngồi máy bay khoang hạng nhất.

Đường Hiểu lần đầu tiên được ngồi máy bay, theo lời Cốc Tu Cẩn, chính là có chút hoạt bát quá mức, kết quả trước lúc máy bay hạ cánh hai giờ, Đường Hiểu chơi mệt liền dựa vào bả vai Cốc Tu Cẩn vù vù ngủ.

Hai người thật không ngờ, sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, Uông Hà và Đường Hậu lại cố ý từ B thị đến H thị, nghĩ đến số tiền còn trong tay Đường Hiểu, mà cuộc sống của mình bây giờ lại khó khăn chồng chất khó khăn, hai người không thể không mặt dày tìm đến H thị.

Lần này Uông Hà và Đường Hậu tương đối thông minh hơn.

Ngay từ đầu bọn họ cũng không biết Đường Hiểu làm việc tại công ty nào ở H thị, cũng không có số điện thoại của cậu, cho nên bọn họ liền tìm tới thím Dương đã chăm sóc ông lão mấy năm nay.

Thím Dương vẫn luôn không che giấu sự chán ghét đối với bọn họ, nếu trực tiếp đến hỏi, bà nhất định sẽ không nói, cho nên họ liền bảo con trai giả vờ làm bạn học cũ của Đường Hiểu, sau đó từ chỗ thím Dương lừa được tên công ty mà Đường Hiểu đang làm việc ở H thị.

Kỳ thật nếu Đường Hậu không ở rể Uông gia, có lẽ cả nhà bọn họ cũng không rơi vào tình cảnh này. Trước đó, lúc Đường Hậu đến S thị dốc sức làm việc, từng bắt chước Đường Minh vay tiền mua một căn nhà, khi đó Đường Hậu trẻ tuổi cũng thật không ngờ bản thân mình sẽ ở rể Uông gia.

Sau đó Đường Hậu quyết định kết hôn với Uông Hà, Uông gia cũng chướng mắt căn nhà ông ta vay tiền mua, huống chi căn nhà này cách trung tâm thành phố khá xa, vì thế liền bán căn nhà kia đi, số tiền bán nhà hiển nhiên dùng vào người cha Uông Hà, để ông ta hiếu kính với lãnh đạo cấp trên.

Hiện tại mỗi khi Uông Hà nhớ lại đều cảm thấy vô cùng hối hận, có đôi khi thậm chí còn đem lỗi sai đổ lên người Đường Hậu.

Đường Hậu cũng buồn bực lắm, ông ta đã gần năm mươi tuổi, ở tuổi này rất khó tìm việc làm, bây giờ hai vợ chồng chỉ có thể dựa vào tiền lương của con trai miễn cưỡng sống qua ngày, nhưng cả nhà cũng không thể nào dựa vào con trai sống mãi, bởi vì bọn họ còn có một đứa con gái đang học đại học.

Nếu không phải vì chuyện này, Đường Hậu tuyệt đối sẽ không cùng vợ mình mặt dày mày dạn tìm đến Đường Hiểu.

Nhưng hai người trăm triệu lần không ngờ, bọn họ vừa đặt chân xuống, Đường Hiểu đã cất bước rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Thê Chi Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook