Chương 103: Tới cửa
Duẫn Gia
07/08/2016
Lời nói sắc bén không chút che dấu của Cốc Tu Cẩn khiến sắc mặt Lưu
Thiên Tài tái xanh, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ bị mắng, nhưng khi nghe được từ miệng người đàn ông anh tuấn, thoạt nhìn tao nhã này,
khiến bọn họ cảm thấy mất hết cả thể diện.
Cấu tạo não của hai người này quả thật tương đối kỳ lạ, đặc biệt là Lưu Vân Lệ, cho dù bị Cốc Tu Cẩn nói như vậy, cô ta vẫn không chịu từ bỏ, còn ba hoa tuôn ra một đống lời đề cử mình, bởi vì thời buổi bây giờ mà gặp được một người đàn ông chất lượng tốt cũng không dễ dàng, những người đàn ông trẻ tuổi trong thôn đều trốn tránh cô ta.
Người thành phố lại càng không có khả năng, bởi vì cô ta chưa từng đến thành phố lớn.
Lưu Vân Lệ chỉ có bằng cấp tiểu học, có học sơ trung (cấp 2), nhưng cô ta không thích học hành, sau đó liền bỏ học, mà rất nhiều công việc ở thành phố lớn đều cần có bằng cấp, những công việc không cần bằng cấp cô ta lại khinh thường không muốn làm.
Cô ta đã từng làm việc ở B thị một khoảng thời gian, nhưng không đến nửa tháng đã về quê, nghe nói bởi vì cô ta không thích miệng lưỡi của những người ở thành phố, có vẻ như các đồng nghiệp đều tranh nhau sỉ nhục cô ta, tất cả mọi người đều không quan tâm cô ta.
Về điểm này, cô ta lại không ý thức được bản thân mình chính là sự tồn tại vô cùng quái dị, ở chung vài ngày, cô ta tuyệt đối có thể lộ nguyên hình.
Cuối cùng, hai cha con kia bị Đường Hiểu đuổi ra ngoài.
Quả thật là bị đuổi đi, bởi vì Lưu Vân Lệ càng ngày càng quá đáng, giọng nói rất to, Đường Hiểu muốn ngăn lại mấy lần đều bị đẩy ra, thiếu chút nữa phải cầm chổi đuổi người.
Trước khi rời đi, Lưu Vân Lệ còn ném một câu ‘Em sẽ đến nữa”.
Đường Hiểu lúc ấy thật sự muốn nói một câu bảo cô ta không cần đến nữa làm gì.
Sau khi trải qua chuyện này, Đường Hiểu quyết định, chờ đến khi chuyện khu vui chơi được xác định, cậu sẽ bán căn nhà này đi, sau đó đưa ông nội đến H thị sinh sống, để tránh các loại sóng gió phát sinh liên quan đến căn nhà quấy rầy đến ông nội, chuyện này Cốc Tu Cẩn cũng đồng ý.
Không lâu sau, bọn họ liền quên hết chuyện hai cha con Lưu Thiên Tài.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Hiểu đưa ông nội đến bệnh viện làm kiểm tra, hiện tại thể chất ông lão rất dễ sinh bệnh, cho nên phải kiểm tra thường xuyên mới được.
Kỳ thật bệnh viện ở nông thôn chỉ là một tòa nhà cao ba tầng, bên trong cũng chỉ có hai bác sĩ và tám hộ sĩ, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng bệnh viện này là nơi có thiết bị chữa bệnh đầy đủ nhất trong mấy thôn gần đây, hơn nữa tiền thuốc men cũng không cướp bóc như các bệnh viện lớn ở thành phố, giá cả ở đây rất hợp lý.
Vị hộ sĩ tiếp đón bọn họ là người mới tới, trước kia chưa từng gặp mặt Đường Hiểu, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy ông lão có một đứa cháu trai bộ dáng tốt như vậy, nhịn không được đùa giỡn hai câu.
Số lần ông nội Đường Hiểu đến bệnh viện rất nhiều, nên rất quen thuộc với những người ở đây, lúc nói chuyện phiếm với hộ sĩ còn nói Đường Hiểu chưa có bạn gái, kết quả Đường Hiểu phát hiện hộ sĩ kia thường xuyên nhìn về phía cậu.
Sau gần một giờ, Đường Hiểu đỡ ông nội cậu chạy trối chết.
Bởi vì thân thể ông nội không thể chịu được xóc nảy, không thể nào đi xe, cho nên Đường Hiểu tự mình chạy xe đạp cẩn thận đưa ông lão đến bệnh viện, Cốc Tu Cẩn ở lại giữ nhà.
Lúc về tới nhà đã gần mười giờ rưỡi.
Còn chưa kịp vào nhà, từ xa bọn họ đã nhìn thấy bên ngoài có thêm một chiếc xe hơi, là xe của bác cả Đường Hiểu, vừa bình yên được hai ngày quả nhiên lại tới nữa, nhưng lần này cư nhiên không có xe của bác hai khiến cậu có chút bất ngờ.
Ông lão vừa nhìn thấy chiếc xe này, nếp nhăn trên mặt khi cười nhất thời xụ xuống, “Cái thằng nghịch tử kia cư nhiên dám tới nữa, để xem ông có đánh chết nó hay không!”
Hai người vào nhà, Đường Hiểu nhìn qua phòng khách, phát hiện bác hai và bác hai gái của cậu cư nhiên có ở đó, xem ra lần này rốt cục bọn họ cũng biết phải bớt phô trương.
Bất quá khiến cậu kinh ngạc chính là, sắc mặt bác cả, bác hai và hai người bác gái dường như không được tốt lắm, mỗi người không nói tiếng nào, trái lại người tạm thời vẫn là người ngoài như Cốc Tu Cẩn, lại trấn định ngồi trên ghế sô pha.
“Chúng mày lại tới đây làm gì?”
Ông lão vừa vào cửa liền tức giận mắng bọn họ, trong giọng nói hàm chứa lửa giận mười phần.
Bốn người không chút dấu vết nhíu mày, Đường Minh và Hoàng Thái lập tức bước lên chuẩn bị đỡ lấy ông lão, bất quá ông lão hiển nhiên sẽ không để bọn họ chạm vào, hai người không chút xấu hổ, dùng sức mạnh khác thường và thái độ cứng rắn quấn lấy ông lão.
Uông Hà nhân cơ hội đó liền đi đến trước mặt Đường Hiểu, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Đường Hiểu, ra ngoài một chút, bác và bác cả của con có chuyện muốn nói với con.”
Đường Hiểu vẫn không nhúc nhích, “Có chuyện gì không thể nói ở đây?”
Uông Hà nghiến răng nói, “Thằng tạp chủng này, nếu không đi, tôi không dám bảo đảm ông nội của cậu có thể mắc bệnh nữa hay không.”
Vừa nghe thấy những lời này, Đường Hiểu nhất thời sợ ngây người, cậu không nghe lầm chứ?
Uông Hà cư nhiên dám lấy sức khỏe của ông nội để uy hiếp cậu?
Lần đầu tiên Đường Hiểu nghe được chuyện quá đáng như vậy, nhưng cậu biết Uông Hà nói được nhất định sẽ làm được, đành phải cùng bà ta ra ngoài.
Cốc Tu Cẩn nhìn thoáng qua hướng bọn họ rời đi, ánh mắt tối tăm không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười này Đường Minh và Hoàng Thái cùng quay đầu nhìn qua.
Cốc Tu Cẩn đứng dậy, đỡ lấy ông lão từ tay hai người, nói “Ông cụ đã ra ngoài hơn một giờ, tôi nghĩ ông ấy mệt lắm rồi, hiện tại cần nhất là được nghỉ ngơi, hai vị một người là con trai, một người là con dâu, tôi nghĩ hẳn là phải thông cảm mới đúng, có gì chờ ông ấy tịnh dưỡng thân thể thật tốt rồi nói sau.”
Hoàng Thái không dấu vết nhíu mày, lời nói này rất cao minh, khiến bọn họ không thể nào phản bác được.
Đường Minh nhất thời không nói gì, vừa nghĩ tới kế hoạch của bọn họ, trong lòng ông ta luôn có chút áy náy với ông lão, cho nên đành phải nghe lời Cốc Tu Cẩn nói, cũng không để ý đến chuyện anh chỉ là người ngoài.
Hai người đành phải tùy ý để cho Cốc Tu Cẩn đỡ ông lão vào phòng.
Bên ngoài, Đường Hiểu đi theo bác cả và bác cả gái ra ngoài sân.
Bốn phía không có ai, Uông Hà đi thẳng vào vấn đề nói, “Đường Hiểu, tôi biết ông lão đã đem căn nhà này sang tên cho cậu.”
Đường Hiểu nhướng nhướng mày.
Uông Hà thấy vẻ mặt thản nhiên của cậu, cười lạnh một tiếng, “Nếu cậu không muốn ông lão xảy ra chuyện gì, thì mau sang tên căn nhà này lại cho tôi.”
Đường Hiểu há hốc mồm, lúc nãy cậu ra ngoài hẳn là không quên mang theo lỗ tai chứ?
Một lúc lâu sau, Đường Hiểu mới hỏi lại: “Bác gái, bác đang nói gì vậy, con không nghe rõ lắm?”
Giọng nói lạnh lùng của Uông Hà vang lên, “Tôi biết cậu nghe được những lời tôi nói, tôi lặp lại lần cuối cùng, giao căn nhà ra đây, tôi có thể bảo đảm sau này sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của các người.”
Tầm mắt lạnh như băng của Đường Hiểu quét qua Đường Hậu, không nói nên lời, “Bác cả, lấy thân thể ông nội uy hiếp con, chuyện này là chủ ý của các người sao?”
Đường Hậu dời tầm mắt, nhất thời không dám nhìn thẳng vào cậu.
Uông Hà nói, “Chuyện này là chủ ý của Hoàng Thái, bất quá quả thật bác cả và bác hai của cậu đã đồng ý rồi, tôi cho cậu biết, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tốt nhất không nên ép tôi ra tay.”
Kỳ thật Uông Hà cũng là một người có dã tâm, tuy rằng đây là chủ ý của Hoàng Thái, nhưng lúc ấy bà ta ngay cả một chút do dự cũng không có mà lập tức đồng ý.
Đường Hiểu rốt cục lạnh lùng cười rộ lên, “Bác gái, tôi thật sự đã xem thường các người rồi, không ngờ các người cư nhiên phát rồ đến mức này, vì một căn nhà, cư nhiên muốn hại cả người thân của mình, lương tâm các người đều bị chó ăn hết rồi.”
Đường Hậu bị cháu ruột nói đến mất cả thể diện, xấu hổ buồn bực nói, “Đường Hiểu, con chỉ cần giao căn nhà ra đây, chúng ta sẽ không làm hại ông nội con.”
Đường Hiểu khó có thể tưởng tượng được ông ta cư nhiên dám nói ra những lời thế này, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người đi uy hiếp cha và cháu ruột của mình, đột nhiên cảm thấy bản thân thật không nên gọi ông ta một tiếng bác cả, người như thế thật quá ghê tởm.
Đường Hiểu nhìn Đường Hậu, nhấn mạnh từng câu từng chữ nói, “Nếu ông nội biết chuyện này, tôi nghĩ ông nội nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông, bất quá tôi nhớ ông cũng không quan tâm đến ông nội, đều có con trai ruột như người ta, chỉ trách số phận ông nội không tốt, lại nuôi nhằm hai thằng con bạch nhãn lang.”
Sắc mặt Đường Hậu lúc trắng lúc xanh.
Uông Hà lại không có cảm giác gì, bà ta và ông lão ngay từ đầu đã không hợp nhau, cho nên ông lão sống hay chết cũng không liên quan đến bà ta.
“Rốt cuộc cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lực chú ý của Đường Hiểu rốt cục cũng chuyển qua người Uông Hà, “Uông Hà, người sáng mắt không nói tiếng lóng, đừng cho là tôi không biết tại sao các người lại muốn giành được căn nhà này, đơn giản là nhìn trúng giá trị đằng sau của căn nhà mà thôi.”
Uông Hà và Đường Hậu đều cả kinh, sao Đường Hiểu lại biết chuyện này?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, tâm tình Đường Hiểu mới tốt lên một chút.
“Cậu đang nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà giá trị căn nhà, không được nói bậy nói bạ.” Uông Hà vừa hoàn hồn, liền vội vàng phủ nhận.
Đường Hiểu cười lạnh nói, “Uông Hà, bà đừng giả vờ, chuyện này tôi đã sớm biết, người bên phía đầu tư phát triển B thị nhìn trúng thôn Đường Khẩu, chuẩn bị xây dựng một khu vui chơi ở đây, với diện tích căn nhà, chắc chắn các người sẽ nhận được một số tiền lớn, cho nên mới vội vã tới đây đòi lại căn nhà đúng không.”
Hai vợ chồng kia nghe thấy liền cứng họng.
Không ngờ tin tức bọn họ vẫn luôn giấu diếm, Đường Hiểu cư nhiên đã sớm biết.
Đường Hậu lắp bắp nói, “Đường, Đường Hiểu, làm sao cậu biết được chuyện này?”
“Các người tự cho là giấu diếm chuyện này rất tốt, nhưng mà thế giới này sẽ không có chuyện gì không đồn ra ngoài, các người biết thì tôi cũng biết, nếu các người không muốn náo loạn đến thân bại danh liệt, tôi khuyên các người tốt nhất nên rời khỏi nơi này ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát nói các người muốn giết người cướp của.”
Cấu tạo não của hai người này quả thật tương đối kỳ lạ, đặc biệt là Lưu Vân Lệ, cho dù bị Cốc Tu Cẩn nói như vậy, cô ta vẫn không chịu từ bỏ, còn ba hoa tuôn ra một đống lời đề cử mình, bởi vì thời buổi bây giờ mà gặp được một người đàn ông chất lượng tốt cũng không dễ dàng, những người đàn ông trẻ tuổi trong thôn đều trốn tránh cô ta.
Người thành phố lại càng không có khả năng, bởi vì cô ta chưa từng đến thành phố lớn.
Lưu Vân Lệ chỉ có bằng cấp tiểu học, có học sơ trung (cấp 2), nhưng cô ta không thích học hành, sau đó liền bỏ học, mà rất nhiều công việc ở thành phố lớn đều cần có bằng cấp, những công việc không cần bằng cấp cô ta lại khinh thường không muốn làm.
Cô ta đã từng làm việc ở B thị một khoảng thời gian, nhưng không đến nửa tháng đã về quê, nghe nói bởi vì cô ta không thích miệng lưỡi của những người ở thành phố, có vẻ như các đồng nghiệp đều tranh nhau sỉ nhục cô ta, tất cả mọi người đều không quan tâm cô ta.
Về điểm này, cô ta lại không ý thức được bản thân mình chính là sự tồn tại vô cùng quái dị, ở chung vài ngày, cô ta tuyệt đối có thể lộ nguyên hình.
Cuối cùng, hai cha con kia bị Đường Hiểu đuổi ra ngoài.
Quả thật là bị đuổi đi, bởi vì Lưu Vân Lệ càng ngày càng quá đáng, giọng nói rất to, Đường Hiểu muốn ngăn lại mấy lần đều bị đẩy ra, thiếu chút nữa phải cầm chổi đuổi người.
Trước khi rời đi, Lưu Vân Lệ còn ném một câu ‘Em sẽ đến nữa”.
Đường Hiểu lúc ấy thật sự muốn nói một câu bảo cô ta không cần đến nữa làm gì.
Sau khi trải qua chuyện này, Đường Hiểu quyết định, chờ đến khi chuyện khu vui chơi được xác định, cậu sẽ bán căn nhà này đi, sau đó đưa ông nội đến H thị sinh sống, để tránh các loại sóng gió phát sinh liên quan đến căn nhà quấy rầy đến ông nội, chuyện này Cốc Tu Cẩn cũng đồng ý.
Không lâu sau, bọn họ liền quên hết chuyện hai cha con Lưu Thiên Tài.
Buổi sáng ngày hôm sau, Đường Hiểu đưa ông nội đến bệnh viện làm kiểm tra, hiện tại thể chất ông lão rất dễ sinh bệnh, cho nên phải kiểm tra thường xuyên mới được.
Kỳ thật bệnh viện ở nông thôn chỉ là một tòa nhà cao ba tầng, bên trong cũng chỉ có hai bác sĩ và tám hộ sĩ, tuy rằng quy mô không lớn, nhưng bệnh viện này là nơi có thiết bị chữa bệnh đầy đủ nhất trong mấy thôn gần đây, hơn nữa tiền thuốc men cũng không cướp bóc như các bệnh viện lớn ở thành phố, giá cả ở đây rất hợp lý.
Vị hộ sĩ tiếp đón bọn họ là người mới tới, trước kia chưa từng gặp mặt Đường Hiểu, cho nên lần đầu tiên nhìn thấy ông lão có một đứa cháu trai bộ dáng tốt như vậy, nhịn không được đùa giỡn hai câu.
Số lần ông nội Đường Hiểu đến bệnh viện rất nhiều, nên rất quen thuộc với những người ở đây, lúc nói chuyện phiếm với hộ sĩ còn nói Đường Hiểu chưa có bạn gái, kết quả Đường Hiểu phát hiện hộ sĩ kia thường xuyên nhìn về phía cậu.
Sau gần một giờ, Đường Hiểu đỡ ông nội cậu chạy trối chết.
Bởi vì thân thể ông nội không thể chịu được xóc nảy, không thể nào đi xe, cho nên Đường Hiểu tự mình chạy xe đạp cẩn thận đưa ông lão đến bệnh viện, Cốc Tu Cẩn ở lại giữ nhà.
Lúc về tới nhà đã gần mười giờ rưỡi.
Còn chưa kịp vào nhà, từ xa bọn họ đã nhìn thấy bên ngoài có thêm một chiếc xe hơi, là xe của bác cả Đường Hiểu, vừa bình yên được hai ngày quả nhiên lại tới nữa, nhưng lần này cư nhiên không có xe của bác hai khiến cậu có chút bất ngờ.
Ông lão vừa nhìn thấy chiếc xe này, nếp nhăn trên mặt khi cười nhất thời xụ xuống, “Cái thằng nghịch tử kia cư nhiên dám tới nữa, để xem ông có đánh chết nó hay không!”
Hai người vào nhà, Đường Hiểu nhìn qua phòng khách, phát hiện bác hai và bác hai gái của cậu cư nhiên có ở đó, xem ra lần này rốt cục bọn họ cũng biết phải bớt phô trương.
Bất quá khiến cậu kinh ngạc chính là, sắc mặt bác cả, bác hai và hai người bác gái dường như không được tốt lắm, mỗi người không nói tiếng nào, trái lại người tạm thời vẫn là người ngoài như Cốc Tu Cẩn, lại trấn định ngồi trên ghế sô pha.
“Chúng mày lại tới đây làm gì?”
Ông lão vừa vào cửa liền tức giận mắng bọn họ, trong giọng nói hàm chứa lửa giận mười phần.
Bốn người không chút dấu vết nhíu mày, Đường Minh và Hoàng Thái lập tức bước lên chuẩn bị đỡ lấy ông lão, bất quá ông lão hiển nhiên sẽ không để bọn họ chạm vào, hai người không chút xấu hổ, dùng sức mạnh khác thường và thái độ cứng rắn quấn lấy ông lão.
Uông Hà nhân cơ hội đó liền đi đến trước mặt Đường Hiểu, ghé vào tai cậu nói nhỏ: “Đường Hiểu, ra ngoài một chút, bác và bác cả của con có chuyện muốn nói với con.”
Đường Hiểu vẫn không nhúc nhích, “Có chuyện gì không thể nói ở đây?”
Uông Hà nghiến răng nói, “Thằng tạp chủng này, nếu không đi, tôi không dám bảo đảm ông nội của cậu có thể mắc bệnh nữa hay không.”
Vừa nghe thấy những lời này, Đường Hiểu nhất thời sợ ngây người, cậu không nghe lầm chứ?
Uông Hà cư nhiên dám lấy sức khỏe của ông nội để uy hiếp cậu?
Lần đầu tiên Đường Hiểu nghe được chuyện quá đáng như vậy, nhưng cậu biết Uông Hà nói được nhất định sẽ làm được, đành phải cùng bà ta ra ngoài.
Cốc Tu Cẩn nhìn thoáng qua hướng bọn họ rời đi, ánh mắt tối tăm không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Nghe thấy tiếng cười này Đường Minh và Hoàng Thái cùng quay đầu nhìn qua.
Cốc Tu Cẩn đứng dậy, đỡ lấy ông lão từ tay hai người, nói “Ông cụ đã ra ngoài hơn một giờ, tôi nghĩ ông ấy mệt lắm rồi, hiện tại cần nhất là được nghỉ ngơi, hai vị một người là con trai, một người là con dâu, tôi nghĩ hẳn là phải thông cảm mới đúng, có gì chờ ông ấy tịnh dưỡng thân thể thật tốt rồi nói sau.”
Hoàng Thái không dấu vết nhíu mày, lời nói này rất cao minh, khiến bọn họ không thể nào phản bác được.
Đường Minh nhất thời không nói gì, vừa nghĩ tới kế hoạch của bọn họ, trong lòng ông ta luôn có chút áy náy với ông lão, cho nên đành phải nghe lời Cốc Tu Cẩn nói, cũng không để ý đến chuyện anh chỉ là người ngoài.
Hai người đành phải tùy ý để cho Cốc Tu Cẩn đỡ ông lão vào phòng.
Bên ngoài, Đường Hiểu đi theo bác cả và bác cả gái ra ngoài sân.
Bốn phía không có ai, Uông Hà đi thẳng vào vấn đề nói, “Đường Hiểu, tôi biết ông lão đã đem căn nhà này sang tên cho cậu.”
Đường Hiểu nhướng nhướng mày.
Uông Hà thấy vẻ mặt thản nhiên của cậu, cười lạnh một tiếng, “Nếu cậu không muốn ông lão xảy ra chuyện gì, thì mau sang tên căn nhà này lại cho tôi.”
Đường Hiểu há hốc mồm, lúc nãy cậu ra ngoài hẳn là không quên mang theo lỗ tai chứ?
Một lúc lâu sau, Đường Hiểu mới hỏi lại: “Bác gái, bác đang nói gì vậy, con không nghe rõ lắm?”
Giọng nói lạnh lùng của Uông Hà vang lên, “Tôi biết cậu nghe được những lời tôi nói, tôi lặp lại lần cuối cùng, giao căn nhà ra đây, tôi có thể bảo đảm sau này sẽ không tới quấy rầy cuộc sống của các người.”
Tầm mắt lạnh như băng của Đường Hiểu quét qua Đường Hậu, không nói nên lời, “Bác cả, lấy thân thể ông nội uy hiếp con, chuyện này là chủ ý của các người sao?”
Đường Hậu dời tầm mắt, nhất thời không dám nhìn thẳng vào cậu.
Uông Hà nói, “Chuyện này là chủ ý của Hoàng Thái, bất quá quả thật bác cả và bác hai của cậu đã đồng ý rồi, tôi cho cậu biết, sự kiên nhẫn của tôi có hạn, tốt nhất không nên ép tôi ra tay.”
Kỳ thật Uông Hà cũng là một người có dã tâm, tuy rằng đây là chủ ý của Hoàng Thái, nhưng lúc ấy bà ta ngay cả một chút do dự cũng không có mà lập tức đồng ý.
Đường Hiểu rốt cục lạnh lùng cười rộ lên, “Bác gái, tôi thật sự đã xem thường các người rồi, không ngờ các người cư nhiên phát rồ đến mức này, vì một căn nhà, cư nhiên muốn hại cả người thân của mình, lương tâm các người đều bị chó ăn hết rồi.”
Đường Hậu bị cháu ruột nói đến mất cả thể diện, xấu hổ buồn bực nói, “Đường Hiểu, con chỉ cần giao căn nhà ra đây, chúng ta sẽ không làm hại ông nội con.”
Đường Hiểu khó có thể tưởng tượng được ông ta cư nhiên dám nói ra những lời thế này, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy một người đi uy hiếp cha và cháu ruột của mình, đột nhiên cảm thấy bản thân thật không nên gọi ông ta một tiếng bác cả, người như thế thật quá ghê tởm.
Đường Hiểu nhìn Đường Hậu, nhấn mạnh từng câu từng chữ nói, “Nếu ông nội biết chuyện này, tôi nghĩ ông nội nhất định sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông, bất quá tôi nhớ ông cũng không quan tâm đến ông nội, đều có con trai ruột như người ta, chỉ trách số phận ông nội không tốt, lại nuôi nhằm hai thằng con bạch nhãn lang.”
Sắc mặt Đường Hậu lúc trắng lúc xanh.
Uông Hà lại không có cảm giác gì, bà ta và ông lão ngay từ đầu đã không hợp nhau, cho nên ông lão sống hay chết cũng không liên quan đến bà ta.
“Rốt cuộc cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Lực chú ý của Đường Hiểu rốt cục cũng chuyển qua người Uông Hà, “Uông Hà, người sáng mắt không nói tiếng lóng, đừng cho là tôi không biết tại sao các người lại muốn giành được căn nhà này, đơn giản là nhìn trúng giá trị đằng sau của căn nhà mà thôi.”
Uông Hà và Đường Hậu đều cả kinh, sao Đường Hiểu lại biết chuyện này?
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, tâm tình Đường Hiểu mới tốt lên một chút.
“Cậu đang nói bậy bạ gì đó? Cái gì mà giá trị căn nhà, không được nói bậy nói bạ.” Uông Hà vừa hoàn hồn, liền vội vàng phủ nhận.
Đường Hiểu cười lạnh nói, “Uông Hà, bà đừng giả vờ, chuyện này tôi đã sớm biết, người bên phía đầu tư phát triển B thị nhìn trúng thôn Đường Khẩu, chuẩn bị xây dựng một khu vui chơi ở đây, với diện tích căn nhà, chắc chắn các người sẽ nhận được một số tiền lớn, cho nên mới vội vã tới đây đòi lại căn nhà đúng không.”
Hai vợ chồng kia nghe thấy liền cứng họng.
Không ngờ tin tức bọn họ vẫn luôn giấu diếm, Đường Hiểu cư nhiên đã sớm biết.
Đường Hậu lắp bắp nói, “Đường, Đường Hiểu, làm sao cậu biết được chuyện này?”
“Các người tự cho là giấu diếm chuyện này rất tốt, nhưng mà thế giới này sẽ không có chuyện gì không đồn ra ngoài, các người biết thì tôi cũng biết, nếu các người không muốn náo loạn đến thân bại danh liệt, tôi khuyên các người tốt nhất nên rời khỏi nơi này ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát nói các người muốn giết người cướp của.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.