Chương 22: Tâm tư, Xuân Hà
Yêu Thất Thất
04/12/2022
Xuân Hà lấy thuốc đem tới, cúi đầu giao cho Đồng Tử Kỳ. Đồng Tử Kỳ đưa
tay nhận lấy, ánh mắt dừng trên mặt Xuân Hà dò xét, mà Xuân Hà lúc này
kẽ ngẩng đầu nhìn về phía Vệ Tử Du, cái nhìn kia rơi vào trong mắt Đồng
Tử Kỳ, hai con ngươi Đồng Tử Kỳ híp lại, không nói gì đem thuốc để lên
bàn.
"Chắc sẽ có người chiếu cố ngươi, ta đi trước."
Bây giờ, Đồng Tử Kỳ đột nhiên mất hứng lưu lại. Xem ra, người bên cạnh nàng, thật là không có một ai có thể khiến nàng tĩnh tâm a...
Vệ Tử Du ngẩng đầy nhìn Đồng Tử Kỳ đã đứng lên, đối với việc nàng rời đi cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Lúc trước là nàng cùng hắn nói đùa sao?
Đồng Tử Kỳ nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt Vệ Tử Du, khoé miệng nhàn nhạt cong lên, ánh mắt rực rỡ, tuy là một nụ cười đơn giản, lại làm cho Vệ Tử Du cảm thấy tươi đẹp dị thường, chói mắt khiến hắn thất thần trong chớp mắt.
Mà Đồng Tử Kỳ cũng không dừng lại, chỉ quay người trầm giọng xuống nói: "Xuân Hà, chúng ta trở về."
"A... A, tiểu thư."
Xuân Hà hơi hơi run sợ, rất mau lấy lại tinh thần, chạy chậm đuổi kịp Đồng Tử Kỳ đã đi một chặng.
Chờ thời điểm Vệ Tử Du hồi hồn, Đồng Tử Kỳ cùng Xuân Hà đã đi xa, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng với thuốc để trên bàn.
Hai con ngươi hơi hơi nheo lại, cánh môi nhỏ bé của Vệ Tử Du khẽ nhếch, nhàn nhạt phun ra: "Nữ nhi của Tiêu Dao Hầu, Đồng Tử Kỳ..." Nhếch miệng lên, Vệ Tử Du đột nhiên đối với Đồng Tử Kỳ thấy hứng thú, vẫn thật không nghĩ tới, nàng sẽ là hòn ngọc quý được Tiêu Dao Hầu nâng trên tay trong truyền thuyết.
Bất quá, bây giờ hòn ngọc quý trên tay này đầu óc có phải úng nước hay không, mà lại muốn đi kinh đô? Cái chỗ kia thế nhưng là ăn thịt người không nhả xương, huống chi, nàng vẫn là bé thỏ trắng bị mấy con sói nhìn chằm chằn...
Trên đường hồi phủ, Đồng Tử Kỳ thả chậm cước bộ, Xuân Hà bên người hốt hoảng đi theo Đồng Tử Kỳ, khẩn trương không dám thở mạnh. Nàng ta cũng không biết vì cái gì, kể từ khi tiểu thư tỉnh lại hơn một tháng trước lại có cảm giác nàng thay đổi rất nhiều, tiểu thư không còn cùng các nàng thân cận, cũng sẽ không cùng các nàng nói đùa, ngay cả Xuân Đào thân thiết nhất với tiểu thư cũng bị tiểu thư vắng vẻ, cho nên, nàng ta gần đây đều rất cẩn thận, chỉ sợ chọc tiểu thư không cao hứng.
"Chắc sẽ có người chiếu cố ngươi, ta đi trước."
Bây giờ, Đồng Tử Kỳ đột nhiên mất hứng lưu lại. Xem ra, người bên cạnh nàng, thật là không có một ai có thể khiến nàng tĩnh tâm a...
Vệ Tử Du ngẩng đầy nhìn Đồng Tử Kỳ đã đứng lên, đối với việc nàng rời đi cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Lúc trước là nàng cùng hắn nói đùa sao?
Đồng Tử Kỳ nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt Vệ Tử Du, khoé miệng nhàn nhạt cong lên, ánh mắt rực rỡ, tuy là một nụ cười đơn giản, lại làm cho Vệ Tử Du cảm thấy tươi đẹp dị thường, chói mắt khiến hắn thất thần trong chớp mắt.
Mà Đồng Tử Kỳ cũng không dừng lại, chỉ quay người trầm giọng xuống nói: "Xuân Hà, chúng ta trở về."
"A... A, tiểu thư."
Xuân Hà hơi hơi run sợ, rất mau lấy lại tinh thần, chạy chậm đuổi kịp Đồng Tử Kỳ đã đi một chặng.
Chờ thời điểm Vệ Tử Du hồi hồn, Đồng Tử Kỳ cùng Xuân Hà đã đi xa, trong phòng chỉ còn lại hắn cùng với thuốc để trên bàn.
Hai con ngươi hơi hơi nheo lại, cánh môi nhỏ bé của Vệ Tử Du khẽ nhếch, nhàn nhạt phun ra: "Nữ nhi của Tiêu Dao Hầu, Đồng Tử Kỳ..." Nhếch miệng lên, Vệ Tử Du đột nhiên đối với Đồng Tử Kỳ thấy hứng thú, vẫn thật không nghĩ tới, nàng sẽ là hòn ngọc quý được Tiêu Dao Hầu nâng trên tay trong truyền thuyết.
Bất quá, bây giờ hòn ngọc quý trên tay này đầu óc có phải úng nước hay không, mà lại muốn đi kinh đô? Cái chỗ kia thế nhưng là ăn thịt người không nhả xương, huống chi, nàng vẫn là bé thỏ trắng bị mấy con sói nhìn chằm chằn...
Trên đường hồi phủ, Đồng Tử Kỳ thả chậm cước bộ, Xuân Hà bên người hốt hoảng đi theo Đồng Tử Kỳ, khẩn trương không dám thở mạnh. Nàng ta cũng không biết vì cái gì, kể từ khi tiểu thư tỉnh lại hơn một tháng trước lại có cảm giác nàng thay đổi rất nhiều, tiểu thư không còn cùng các nàng thân cận, cũng sẽ không cùng các nàng nói đùa, ngay cả Xuân Đào thân thiết nhất với tiểu thư cũng bị tiểu thư vắng vẻ, cho nên, nàng ta gần đây đều rất cẩn thận, chỉ sợ chọc tiểu thư không cao hứng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.