Chương 3: Trùng sinh, giật mình tỉnh giấc
Yêu Thất Thất
31/08/2022
- Editor: Dilys -
(Wattpad: @khuvuoncuadilys)
Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương 2: trùng sinh, giật mình tỉnh giấc.
"Tiểu thư... Tiểu thư..."
"Cút đi!" Đồng Tử Kỳ từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc, đột nhiên ngồi dậy, 'bốp' một tiếng, vung tay tát thẳng vào mặt người kia.
Thần trí dần thanh tỉnh, Đồng Tử Kỳ nhìn Xuân Đào đang che mất nửa khuôn mặt, uỷ khuất nhìn về phía nàng, khoé miệng mấp máy, lạnh giọng nói: "Không phải là ta đã phân phó buổi tối không cho phép người nào đi vào hầu hạ sao?"
"Tiểu thư..." Xuân Đào nước mắt lưng tròng, trên mặt vẫn còn đau rát, thế nhưng lại không so được với sự đau lòng của nàng. Mấy ngày trước, sau khi tiểu thư ốm tỉnh dậy đột nhiên đối xử lạnh nhạt với nàng, là nàng đã làm sai điều gì khiến cho tiểu thư chán ghét sao?
"Tiểu thư, nếu như Xuân Đào làm sai điều gì người có thể nói cho Xuân Đào, Xuân Đào nhất định sẽ thay đổi." Nàng từ năm 7 tuổi đã bắt đầu đi theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư, bảy năm qua, tiểu thư đối xử với nàng rất tốt, không có lý do gì mà thay đổi thái độ.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Đồng Tử Kỳ nằm xuống nhắm mắt lại, dường như rất mệt mỏi. "Ta đối với mỗi người các đều đều giống nhau, lui xuống đi, nhớ kỹ đừng có lại lần nữa làm trái lệnh của ta."
Xuân Đào cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quay người lui ra ngoài...
Sau khi Xuân Đào rời đi, Đồng Tử Kỳ từ trong bóng đêm mở mắt ra, lẳng lặng nhìn lên trên trần nhà.
Đúng vậy, nàng đã trọng sinh. Chính nàng cũng không nghĩ tới, sau khi mất đi ý thức sẽ trở lại năm năm trước. Lúc này, nàng cùng Ân Kiệt còn chưa gặp nhau, bọn hắn còn chưa có tư cách làm hại cha nàng, mà Xuân Đào, càng không phản bội nàng!
Chuyên của Xuân Đào, cũng là sau khi nàng chết quanh quẩn ở trong Ân phủ mấy ngày mới biết được, hoá ra cha nàng qua đời nhanh như vậy, đều là bởi vì Xuân Đào cho thêm độc dược vào trong thức ăn, hơn nữa, còn là tự tay chính mình đút cho cha. Mặc dù kiếp này Xuân Đào chưa làm hại cha nàng, nhưng trong lòng nàng đã có nút thắt, nàng cũng không còn cách nào để tin tưởng Xuân Đào được nữa, nhân từ để cho Xuân Đào xuất hiện trước mắt nàng đã là cực hạn, nếu như kiếp này Xuân Đào còn phản bội nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay!
Nằm một hồi, Đồng Tử Kỳ liền cảm thấy có chút buồn ngủ, sau khi trùng sinh, nàng cơ hồ đều bị ác mộng giày vò hàng đêm, lời nói tuyệt tình của nam nhân, ánh mắt lạnh lùng; nụ cười thoả mãn của tiểu thiếp, vẻ mặt hạnh phúc, luôn làm nàng nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nhắc nhở nàng về huyết hải thâm cừu của kiếp trước! Sống lại một đời, tâm nàng đã lạnh, cũng càng thêm kiên cường, một đời này, nàng thề sẽ bảo vệ tốt cha, càng sẽ khiến Ân Kiệt cùng Vân Tố hai người họ chết không tử tế, còn có vị 'nương nương' ở sau lưng thao túng hết thảy kia, bất kể là ai, nàng cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!
Chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức của Đồng Tử Kỳ dần bay xa, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu nàng chợt hiện thoáng qua một đôi mắt sâu thẳm, sáng chói như vì sao, lại thanh lãnh như ánh trăng. Một đời này, có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp, ngoại trừ cha cũng chỉ có 'hắn'.
***
"Tiểu thư, chúng ta... là muốn tới đây dùng cơm sao?" Xuân Hà ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lớn 'Quần Phương Lâu', ngập ngừng hỏi.
"Ân, chính là chỗ này." Đồng Tử Kỳ cười khẽ, khoé miệng chỉ nhếch lên một đường cong nhẹ nhưng lại tú mỹ dị thường. Không để ý tới Xuân Hà nữa, Đồng Tử Kỳ liền bước vào, nói thẳng với tiểu nhị đứng đối diện cửa điếm: "Ta muốn gian phòng chữ Nguyệt."
Tiểu nhị kia nở một nụ cười thân thiện, tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng. "Tiểu thư, gian phòng chữ Nguyệt đã có người, không bằng tiểu thư ngồi ở phòng Huyền Tử, nơi đó đối diện con đường phía Bắc, không chỉ có thể ngắm phong cảnh náo nhiệt mà còn có ánh sáng tốt."
Đồng Tử Kỳ công nhận, tiểu nhị này thật sự biết thuyết phục người khác, đáng tiếc... "Ta chỉ cần gian phòng chữ Nguyệt!"
Nụ cười trên khoé miệng Đồng Tử Kỳ có chút lạnh lùng, đôi mắt càng không có ý cười gì. Tiểu nhị nhận được chức vị này cũng đã thấy qua rất nhiều quan to hiển quý, lưu manh, đương nhiên cũng để ý ánh mắt này. Cười cười cứng ngắc, tiểu nhị khó khăn nói: "Tiểu thư, gian phòng chữ Nguyệt thật sự có người rồi."
(Wattpad: @khuvuoncuadilys)
Sủng thê có độc, công tử chớ tham hoan, chương 2: trùng sinh, giật mình tỉnh giấc.
"Tiểu thư... Tiểu thư..."
"Cút đi!" Đồng Tử Kỳ từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh giấc, đột nhiên ngồi dậy, 'bốp' một tiếng, vung tay tát thẳng vào mặt người kia.
Thần trí dần thanh tỉnh, Đồng Tử Kỳ nhìn Xuân Đào đang che mất nửa khuôn mặt, uỷ khuất nhìn về phía nàng, khoé miệng mấp máy, lạnh giọng nói: "Không phải là ta đã phân phó buổi tối không cho phép người nào đi vào hầu hạ sao?"
"Tiểu thư..." Xuân Đào nước mắt lưng tròng, trên mặt vẫn còn đau rát, thế nhưng lại không so được với sự đau lòng của nàng. Mấy ngày trước, sau khi tiểu thư ốm tỉnh dậy đột nhiên đối xử lạnh nhạt với nàng, là nàng đã làm sai điều gì khiến cho tiểu thư chán ghét sao?
"Tiểu thư, nếu như Xuân Đào làm sai điều gì người có thể nói cho Xuân Đào, Xuân Đào nhất định sẽ thay đổi." Nàng từ năm 7 tuổi đã bắt đầu đi theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư, bảy năm qua, tiểu thư đối xử với nàng rất tốt, không có lý do gì mà thay đổi thái độ.
"Ngươi nghĩ nhiều rồi." Đồng Tử Kỳ nằm xuống nhắm mắt lại, dường như rất mệt mỏi. "Ta đối với mỗi người các đều đều giống nhau, lui xuống đi, nhớ kỹ đừng có lại lần nữa làm trái lệnh của ta."
Xuân Đào cắn cắn môi, cuối cùng vẫn quay người lui ra ngoài...
Sau khi Xuân Đào rời đi, Đồng Tử Kỳ từ trong bóng đêm mở mắt ra, lẳng lặng nhìn lên trên trần nhà.
Đúng vậy, nàng đã trọng sinh. Chính nàng cũng không nghĩ tới, sau khi mất đi ý thức sẽ trở lại năm năm trước. Lúc này, nàng cùng Ân Kiệt còn chưa gặp nhau, bọn hắn còn chưa có tư cách làm hại cha nàng, mà Xuân Đào, càng không phản bội nàng!
Chuyên của Xuân Đào, cũng là sau khi nàng chết quanh quẩn ở trong Ân phủ mấy ngày mới biết được, hoá ra cha nàng qua đời nhanh như vậy, đều là bởi vì Xuân Đào cho thêm độc dược vào trong thức ăn, hơn nữa, còn là tự tay chính mình đút cho cha. Mặc dù kiếp này Xuân Đào chưa làm hại cha nàng, nhưng trong lòng nàng đã có nút thắt, nàng cũng không còn cách nào để tin tưởng Xuân Đào được nữa, nhân từ để cho Xuân Đào xuất hiện trước mắt nàng đã là cực hạn, nếu như kiếp này Xuân Đào còn phản bội nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nương tay!
Nằm một hồi, Đồng Tử Kỳ liền cảm thấy có chút buồn ngủ, sau khi trùng sinh, nàng cơ hồ đều bị ác mộng giày vò hàng đêm, lời nói tuyệt tình của nam nhân, ánh mắt lạnh lùng; nụ cười thoả mãn của tiểu thiếp, vẻ mặt hạnh phúc, luôn làm nàng nửa đêm giật mình tỉnh giấc, nhắc nhở nàng về huyết hải thâm cừu của kiếp trước! Sống lại một đời, tâm nàng đã lạnh, cũng càng thêm kiên cường, một đời này, nàng thề sẽ bảo vệ tốt cha, càng sẽ khiến Ân Kiệt cùng Vân Tố hai người họ chết không tử tế, còn có vị 'nương nương' ở sau lưng thao túng hết thảy kia, bất kể là ai, nàng cũng tuyệt đối sẽ không buông tha!
Chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức của Đồng Tử Kỳ dần bay xa, trước khi chìm vào giấc ngủ, trong đầu nàng chợt hiện thoáng qua một đôi mắt sâu thẳm, sáng chói như vì sao, lại thanh lãnh như ánh trăng. Một đời này, có thể làm cho nàng cảm thấy ấm áp, ngoại trừ cha cũng chỉ có 'hắn'.
***
"Tiểu thư, chúng ta... là muốn tới đây dùng cơm sao?" Xuân Hà ngẩng đầu nhìn bảng hiệu lớn 'Quần Phương Lâu', ngập ngừng hỏi.
"Ân, chính là chỗ này." Đồng Tử Kỳ cười khẽ, khoé miệng chỉ nhếch lên một đường cong nhẹ nhưng lại tú mỹ dị thường. Không để ý tới Xuân Hà nữa, Đồng Tử Kỳ liền bước vào, nói thẳng với tiểu nhị đứng đối diện cửa điếm: "Ta muốn gian phòng chữ Nguyệt."
Tiểu nhị kia nở một nụ cười thân thiện, tiêu chuẩn lộ ra tám cái răng. "Tiểu thư, gian phòng chữ Nguyệt đã có người, không bằng tiểu thư ngồi ở phòng Huyền Tử, nơi đó đối diện con đường phía Bắc, không chỉ có thể ngắm phong cảnh náo nhiệt mà còn có ánh sáng tốt."
Đồng Tử Kỳ công nhận, tiểu nhị này thật sự biết thuyết phục người khác, đáng tiếc... "Ta chỉ cần gian phòng chữ Nguyệt!"
Nụ cười trên khoé miệng Đồng Tử Kỳ có chút lạnh lùng, đôi mắt càng không có ý cười gì. Tiểu nhị nhận được chức vị này cũng đã thấy qua rất nhiều quan to hiển quý, lưu manh, đương nhiên cũng để ý ánh mắt này. Cười cười cứng ngắc, tiểu nhị khó khăn nói: "Tiểu thư, gian phòng chữ Nguyệt thật sự có người rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.