Chương 55: Cung sát (1)
Trách Chu
28/05/2024
Vào cung, các nam nhân có quan có tước được nội thị dẫn đến đại điện, còn nữ quyến đến điện Giao Thái hầu vương giá.
Theo quy định, vào tiết vạn thọ, Hoàng đế sẽ dẫn theo Hoàng hậu đến điện Giao Thái tiếp nhận sự chúc mừng của mệnh phụ cả trong lẫn ngoài. Nhưng từ sau khi nguyên hậu hoăng, Hoàng đế không lập hậu nữa nên chỉ đành để phi tử có phân vị cao nhất tạm thay mặt.
Thế nhân cảm thán Hoàng đế tình sâu nghĩa nặng, tấm lòng với nguyên hậu vẹn nguyên không thay đổi.
Mạnh Nguyên hiểu rõ chuyện này hơn người khác. Nếu thật sự Hoàng đế nhớ mãi chính thê thì sẽ không kiên trì bổ sung hậu cung mỗi ba năm một lần rồi. Về việc vì sao không lập hậu vị, nó cho thấy rõ một khi sắc phong Hoàng hậu, lập tức sẽ dính đến vấn đề con trai trưởng hay thậm chí là hoàng trữ. Chỉ e Hoàng đế không muốn xác định người nối nghiệp dễ dàng như thế, tránh để bị kẻ khác rắp tâm toan tính rồi lại đưa ấu đế lên ngôi.
Đây là do lòng nghi ngờ quá nặng đến nỗi đề phòng cả máu mủ ruột rà của mình.
Bởi không có nguyên hậu nên tứ phi trong cung, đứng đầu là Đức phi đại diện cho lục cung.
Đức phi từng sinh một con trai, đáng tiếc đã mất sớm khi còn trai trẻ. Hiện nay, dưới gối Đức Phi không con và chỉ là con cờ Hoàng đế dùng để ngăn chặn hậu cung thôi.
Vào lúc này canh giờ còn sớm, Đức phi vẫn đang ở tẩm cung chưa ra nhưng đã có vài ba vị cung phi phân vị thấp đợi lên sàn.
Với tư cách chủ gia đình, Cố thị dẫn nhóm Mạnh Nguyên đến một chỗ trống khuất gió trong hành lang.
Vị trí trong chính điện đã bị người ta chiếm lấy từ sớm, tuy rằng với tuổi tác và lai lịch của Cố thị thì sẽ không thiếu chỗ ngồi khi vào điện, thế nhưng Cố thị không muốn tranh đua háo thắng lúc này nhằm giúp Mộ Hoài hạn chế ít rắc rối hơn.
Mạnh Nguyên cũng rất biết điều.
Dù nhị phẩm Cáo mệnh không thấp nhưng quả thật nó chẳng là gì ở trong cung. Nếu không phải bảy tám nhà được phong tước Quốc công năm xưa giờ đã rơi rụng hết, thì quá lắm Mộ phủ chỉ có thể được xem là nhà thấp kém nhất trong các gia tộc công hầu mà thôi.
Suy cho cùng Chu thị đang bực bội, thấy nhiều người đi vào trong điện, tất cả họ đều đang ganh đua nhà cửa, khoe khoang thành tích với nhau, kể cả biểu muội nhà dì luôn không hiện diện của cô ta cũng có chỗ ngồi, quả thật cô ta cảm thấy bị vả mạnh vào mặt.
Vì vậy nàng ta mạnh dạn đề nghị: “Lễ tặng quà mừng thọ của triều thần chưa bắt đầu, với cả con nghe nói còn có sứ giả ngoại bang đến thăm nên trong thời gian ngắn Thánh nhân sẽ không di giá đến điện Giao Thái này đâu ạ. Trong thiên điện này luôn vắng người nên có vẻ khá lạnh, con sợ các trưởng bối không chịu nổi, hay là chúng ta cũng vào chính điện sưởi ấm tay chân đi ạ.”
Trương thị liếc nàng ta một cách cực kỳ bất mãn, trưởng bối chưa nói gì mà nàng ta lại xoi mói, nhưng vì ngại Cố thị không lên tiếng nên bà ta không tiện khiển trách.
Mạnh Nguyên thấy Cố thị không cử động, bèn nghĩ chắc bà không muốn vào chính điện. Nàng thầm hiểu, Mộ Hoài lại được Hoàng đế xem trọng nên trong mắt quần thần, chàng hẳn nhiên sẽ trở thành nịnh thần, dẫn đến nữ quyến Mộ phủ cũng bị nhiều người ghẻ lạnh và xa lánh. Nếu thật sự vào đó thì Cố thị sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
“Các trưởng bối bình tĩnh đừng nôn nóng, cháu dâu sẽ đi tìm nội quan hỏi thử. Nếu có chậu than thừa dùng được, chúng ta sẽ xin một ít.”
Trong lòng Cố thị có thân sơ, bà không muốn để Mạnh Nguyên ra ngoài: “Con mới vào cung, chưa quen với nếp ở đây, vả lại gương mặt khá non trẻ, sợ sẽ bị người khác ức hiếp, con cứ tạm nhẫn nại một lát đi.”
Trương thị rụt tay, nghĩ thầm Cố thị tập võ khi còn trẻ, xưa nay cơ thể luôn khỏe mạnh. Thông thường vào ngày đông giá rét, bà chỉ mặc áo khoác đi dạo trong sân, song cơ thể của mẹ con bà ta thuộc dạng thiên kim, không chịu khổ nổi, vì vậy bà ta đưa mắt nhìn con dâu Chu thị.
Chu thị khựng lại vì có thể hiểu được cái nhìn của bà mẫu mình.
Bà ta đang muốn sai nàng ta đi tìm người xin chậu than đây mà.
Nàng ta càng thấy ấm ức, đều là dâu Mộ gia, cái kẻ có môn hộ lụi bại trước mắt kia luôn được lão tổ tông nâng niu và nuông chiều. Trái lại, một người được cưng chiều từ bé và sống trong nhà cao cửa rộng như nàng ta phải làm chân chạy vặt cho người.
Thế nhưng, nàng ta chỉ có thể thầm oán trách, ai bảo nàng ta không có bà mẫu biết xót cho người khác chứ.
Chu thị giữ nét mặt khá tốt: “Lục đệ muội cứ ở đây cùng với các trưởng bối đi, ta ra ngoài tìm người hỏi thử.”
Lần này, Cố thị lại không lên tiếng ngăn cản.
Thứ nhất, Trương thị và Chu thị thật sự sợ lạnh, nếu ai đó ngăn họ thì có vẻ không hợp tình người. Thứ hai, mùng một mỗi tháng hằng năm, Chu thị đều phải vào cung tham gia triều kiến ngoại mệnh phụ, từng quen biết không ít nội thị nên làm việc sẽ tiện lợi hơn Mạnh Nguyên nhiều.
Lúc Chu thị ra ngoài, có hai ba nhà không muốn vào chính điện góp vui nên đã đến thiên điện tránh rét, trong đó có người bên nhà mẹ của Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên hành lễ vấn an xong thì hai bên trò chuyện với nhau.
Cố thị nể mặt Mạnh Nguyên nên cũng ôn tồn đáp lời. Thấy mặt mày con gái hồng hào và được Cố thị hết lòng che chở, Nghê thị biết cuộc sống của Mạnh Nguyên ở Mộ gia khá thoải mái thì bà như được ăn một viên định tâm.
Đúng lúc này, một lão nội thị cầm phất trần bước vào thiên điện, nhìn tấm bài vắt trên thắt lưng, đó là từ cung Tê Hoa.
Trước đây cung Tê Hoa từng là nơi ở của đại trưởng công chúa, hiện nay đang được để trống, vả lại cung Tê Hoa và điện Giao Thái chỉ cách nhau vẻn vẹn một bức tường.
“Chúng thần phụng lệnh Mộ hầu tới đón các chư vị quý phủ vào buồng sưởi của cung Tê Hoa tránh rét, đợi quần thần và sứ giả ngoại bang bệ kiến ở tiền điện xong thì sẽ đưa các ngài trở về triều kiến.”
Cố thị nhíu mày: “Ngươi nói Mộ hầu, là Mộ Hoài Bác Vọng hầu?”
Nội thị một mực cung kính lấy ra một món đồ dâng lên trước mắt mọi người: “Chính là Bác Vọng hầu sai chúng thần đến sắp xếp cho nữ quyến quý phủ ngài tránh rét, đây là món đồ thiếp thân mà sáng nay Mộ hầu đã giao cho chúng thần để lấy làm bằng ạ.”
Nhận lấy một miếng ngọc phỉ thúy dẹt từ tay nội thị, Cố thị nhìn ra là đồ của Mộ Hoài nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, bà bèn giao cho Mạnh Nguyên: “Con xem thử đây có phải là món đồ tiểu Lục mang theo lúc rời nhà không?”
Mạnh Nguyên nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng một phen rồi gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Chẳng thể trách họ thận trọng được, mọi người trong cung này có tận bảy đầu tám tim, nếu bất cẩn bị mắc mưu thì không biết sẽ mất mạng thế nào nữa.
Bấy giờ, Trương thị đã lạnh đến mức cứng hết tay chân nên không muốn nán lại thêm nữa. Bà ta bèn quay sang thuyết phục Cố thị: “Đây là tấm lòng hiếu thảo của lão Lục, chúng ta đi tránh rét trước, đợi tới giờ thì quay lại là được ạ. Nếu bây giờ mẫu thân không yên tâm, sợ bỏ lỡ giờ lành thì con dâu sẽ để ý trông chừng, tới giờ con sẽ đến viện cạnh bên tìm mọi người.”
Vào lúc này đã có mười mấy vị quan quyến tụ tập trong phòng với ánh mắt hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là khinh thường.
Cố thị chợt nghĩ, nếu có người muốn làm chuyện xấu thì sẽ không gióng trống khua chiêng man trá ngay trước mặt nhiều người như thế. Hơn nữa, những năm qua bà cũng từng thấy mặt nội thị này vài lần, không quá lạ lẫm, tại sao không rời đi để né tránh đầu gió thay vì ở lại bị người khác xem thường chứ.
Thấy Cố thị lên tiếng, Mạnh Nguyên cũng vâng theo. Nàng đưa miếng ngọc dẹt lại cho nội thị: “Món đồ này là vật thánh được khai quang ở Lạc Lâm tự, làm phiền công công thay ta chuyển nó lại cho Hầu gia nhà ta đeo lên.”
Nội thị cụp mắt nhận lấy đồ từ tay Mạnh Nguyên, sau đó toan xoay người dẫn đường.
Mạnh Nguyên bỗng nói tiếp: “Trưởng tẩu của ta vừa ra ngoài tìm người, hiện tại chưa trở về. Nếu công công không vội đến chỗ khác làm việc thì có thể cho chúng tôi ở đây đợi tẩu ấy một lát không.”
Nội thị tỏ vẻ khó xử: “Xong chuyến này, chúng thần còn phải đến điện Nguyên Khánh để dâng món ăn thọ cho các lão thái phó, quả thật không thể nán lại quá lâu.”
Trương thị là bà mẫu của Chu thị, quyết định lên tiếng: “Để nhiều người đợi một tiểu bối như nó à, bây giờ không nên đâu. Ta thấy hay chúng ta cứ đi trước, lát nữa sẽ sai người đánh tiếng với nó là được.”
Nghê thị chủ động mở lời: “Vậy ta sẽ chuyển lời cho con dâu cả của hai vị cho ạ.”
Cố thị lại hảo tâm khuyên bảo: “Chỗ này gió lớn, phu nhân thân gia đừng ở lại chịu lạnh, hay cứ đi theo chúng tôi đến viện gần đây để tránh rét. Về phần cháu dâu cả, ta sẽ tìm một tiểu nội thị báo lại cho con bé biết là được.”
Nghê thị thấy thế thì vội khoát tay, sau đó lại gần thấp giọng thủ thỉ: “Vậy không được đâu, hôm nay là ngày tốt nên tôi không muốn bỏ lỡ một khắc nào, chỉ chờ Thánh giá đích thân tới thì tôi sẽ thành tâm cúi lạy. Mọi người yên tâm đi đi, lát nữa gặp Bá phu nhân thì tôi sẽ nhắn cho ngài ấy biết.”
Cố thị tỏ tường, Mạnh gia là hàng thần tiền triều, xưa nay luôn cẩn thận dè dặt, có lẽ sợ bỏ lỡ canh giờ sẽ bị người bắt thóp.
Bà không cưỡng cầu nữa: “Vậy làm phiền phu nhân thân gia rồi.”
Nội thị thấy chuyện đã được thương lượng thỏa đáng, lúc này mới điềm nhiên dẫn đường phía trước.
Thay vì dìu Cố thị, Mạnh Nguyên đi sau cuối. Nhân lúc người dẫn đường đằng trước không phát hiện, nàng thì thầm bên tai Nghê thị đôi câu. Vì tiếng nói quá nhỏ nên người khác không nghe thấy gì, song nét mặt Nghê thị bất chợt cứng đờ trong thoáng chốc, sau rốt bà để mặc Mạnh Nguyên rời đi.
Mạnh Nguyên nói với bà rằng: “Mẫu thân hãy nghe con, mẹ phải thật bình tĩnh trong mọi chuyện, lát nữa có lẽ sẽ xảy ra hỗn loạn, mẹ chỉ cần nấp sau người khác, đừng bao giờ liều lĩnh ra mặt. Con phải bảo vệ tổ mẫu Cố thị, không thể ở cạnh mẹ được rồi.”
Theo quy định, vào tiết vạn thọ, Hoàng đế sẽ dẫn theo Hoàng hậu đến điện Giao Thái tiếp nhận sự chúc mừng của mệnh phụ cả trong lẫn ngoài. Nhưng từ sau khi nguyên hậu hoăng, Hoàng đế không lập hậu nữa nên chỉ đành để phi tử có phân vị cao nhất tạm thay mặt.
Thế nhân cảm thán Hoàng đế tình sâu nghĩa nặng, tấm lòng với nguyên hậu vẹn nguyên không thay đổi.
Mạnh Nguyên hiểu rõ chuyện này hơn người khác. Nếu thật sự Hoàng đế nhớ mãi chính thê thì sẽ không kiên trì bổ sung hậu cung mỗi ba năm một lần rồi. Về việc vì sao không lập hậu vị, nó cho thấy rõ một khi sắc phong Hoàng hậu, lập tức sẽ dính đến vấn đề con trai trưởng hay thậm chí là hoàng trữ. Chỉ e Hoàng đế không muốn xác định người nối nghiệp dễ dàng như thế, tránh để bị kẻ khác rắp tâm toan tính rồi lại đưa ấu đế lên ngôi.
Đây là do lòng nghi ngờ quá nặng đến nỗi đề phòng cả máu mủ ruột rà của mình.
Bởi không có nguyên hậu nên tứ phi trong cung, đứng đầu là Đức phi đại diện cho lục cung.
Đức phi từng sinh một con trai, đáng tiếc đã mất sớm khi còn trai trẻ. Hiện nay, dưới gối Đức Phi không con và chỉ là con cờ Hoàng đế dùng để ngăn chặn hậu cung thôi.
Vào lúc này canh giờ còn sớm, Đức phi vẫn đang ở tẩm cung chưa ra nhưng đã có vài ba vị cung phi phân vị thấp đợi lên sàn.
Với tư cách chủ gia đình, Cố thị dẫn nhóm Mạnh Nguyên đến một chỗ trống khuất gió trong hành lang.
Vị trí trong chính điện đã bị người ta chiếm lấy từ sớm, tuy rằng với tuổi tác và lai lịch của Cố thị thì sẽ không thiếu chỗ ngồi khi vào điện, thế nhưng Cố thị không muốn tranh đua háo thắng lúc này nhằm giúp Mộ Hoài hạn chế ít rắc rối hơn.
Mạnh Nguyên cũng rất biết điều.
Dù nhị phẩm Cáo mệnh không thấp nhưng quả thật nó chẳng là gì ở trong cung. Nếu không phải bảy tám nhà được phong tước Quốc công năm xưa giờ đã rơi rụng hết, thì quá lắm Mộ phủ chỉ có thể được xem là nhà thấp kém nhất trong các gia tộc công hầu mà thôi.
Suy cho cùng Chu thị đang bực bội, thấy nhiều người đi vào trong điện, tất cả họ đều đang ganh đua nhà cửa, khoe khoang thành tích với nhau, kể cả biểu muội nhà dì luôn không hiện diện của cô ta cũng có chỗ ngồi, quả thật cô ta cảm thấy bị vả mạnh vào mặt.
Vì vậy nàng ta mạnh dạn đề nghị: “Lễ tặng quà mừng thọ của triều thần chưa bắt đầu, với cả con nghe nói còn có sứ giả ngoại bang đến thăm nên trong thời gian ngắn Thánh nhân sẽ không di giá đến điện Giao Thái này đâu ạ. Trong thiên điện này luôn vắng người nên có vẻ khá lạnh, con sợ các trưởng bối không chịu nổi, hay là chúng ta cũng vào chính điện sưởi ấm tay chân đi ạ.”
Trương thị liếc nàng ta một cách cực kỳ bất mãn, trưởng bối chưa nói gì mà nàng ta lại xoi mói, nhưng vì ngại Cố thị không lên tiếng nên bà ta không tiện khiển trách.
Mạnh Nguyên thấy Cố thị không cử động, bèn nghĩ chắc bà không muốn vào chính điện. Nàng thầm hiểu, Mộ Hoài lại được Hoàng đế xem trọng nên trong mắt quần thần, chàng hẳn nhiên sẽ trở thành nịnh thần, dẫn đến nữ quyến Mộ phủ cũng bị nhiều người ghẻ lạnh và xa lánh. Nếu thật sự vào đó thì Cố thị sẽ cảm thấy không được tự nhiên.
“Các trưởng bối bình tĩnh đừng nôn nóng, cháu dâu sẽ đi tìm nội quan hỏi thử. Nếu có chậu than thừa dùng được, chúng ta sẽ xin một ít.”
Trong lòng Cố thị có thân sơ, bà không muốn để Mạnh Nguyên ra ngoài: “Con mới vào cung, chưa quen với nếp ở đây, vả lại gương mặt khá non trẻ, sợ sẽ bị người khác ức hiếp, con cứ tạm nhẫn nại một lát đi.”
Trương thị rụt tay, nghĩ thầm Cố thị tập võ khi còn trẻ, xưa nay cơ thể luôn khỏe mạnh. Thông thường vào ngày đông giá rét, bà chỉ mặc áo khoác đi dạo trong sân, song cơ thể của mẹ con bà ta thuộc dạng thiên kim, không chịu khổ nổi, vì vậy bà ta đưa mắt nhìn con dâu Chu thị.
Chu thị khựng lại vì có thể hiểu được cái nhìn của bà mẫu mình.
Bà ta đang muốn sai nàng ta đi tìm người xin chậu than đây mà.
Nàng ta càng thấy ấm ức, đều là dâu Mộ gia, cái kẻ có môn hộ lụi bại trước mắt kia luôn được lão tổ tông nâng niu và nuông chiều. Trái lại, một người được cưng chiều từ bé và sống trong nhà cao cửa rộng như nàng ta phải làm chân chạy vặt cho người.
Thế nhưng, nàng ta chỉ có thể thầm oán trách, ai bảo nàng ta không có bà mẫu biết xót cho người khác chứ.
Chu thị giữ nét mặt khá tốt: “Lục đệ muội cứ ở đây cùng với các trưởng bối đi, ta ra ngoài tìm người hỏi thử.”
Lần này, Cố thị lại không lên tiếng ngăn cản.
Thứ nhất, Trương thị và Chu thị thật sự sợ lạnh, nếu ai đó ngăn họ thì có vẻ không hợp tình người. Thứ hai, mùng một mỗi tháng hằng năm, Chu thị đều phải vào cung tham gia triều kiến ngoại mệnh phụ, từng quen biết không ít nội thị nên làm việc sẽ tiện lợi hơn Mạnh Nguyên nhiều.
Lúc Chu thị ra ngoài, có hai ba nhà không muốn vào chính điện góp vui nên đã đến thiên điện tránh rét, trong đó có người bên nhà mẹ của Mạnh Nguyên.
Mạnh Nguyên hành lễ vấn an xong thì hai bên trò chuyện với nhau.
Cố thị nể mặt Mạnh Nguyên nên cũng ôn tồn đáp lời. Thấy mặt mày con gái hồng hào và được Cố thị hết lòng che chở, Nghê thị biết cuộc sống của Mạnh Nguyên ở Mộ gia khá thoải mái thì bà như được ăn một viên định tâm.
Đúng lúc này, một lão nội thị cầm phất trần bước vào thiên điện, nhìn tấm bài vắt trên thắt lưng, đó là từ cung Tê Hoa.
Trước đây cung Tê Hoa từng là nơi ở của đại trưởng công chúa, hiện nay đang được để trống, vả lại cung Tê Hoa và điện Giao Thái chỉ cách nhau vẻn vẹn một bức tường.
“Chúng thần phụng lệnh Mộ hầu tới đón các chư vị quý phủ vào buồng sưởi của cung Tê Hoa tránh rét, đợi quần thần và sứ giả ngoại bang bệ kiến ở tiền điện xong thì sẽ đưa các ngài trở về triều kiến.”
Cố thị nhíu mày: “Ngươi nói Mộ hầu, là Mộ Hoài Bác Vọng hầu?”
Nội thị một mực cung kính lấy ra một món đồ dâng lên trước mắt mọi người: “Chính là Bác Vọng hầu sai chúng thần đến sắp xếp cho nữ quyến quý phủ ngài tránh rét, đây là món đồ thiếp thân mà sáng nay Mộ hầu đã giao cho chúng thần để lấy làm bằng ạ.”
Nhận lấy một miếng ngọc phỉ thúy dẹt từ tay nội thị, Cố thị nhìn ra là đồ của Mộ Hoài nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, bà bèn giao cho Mạnh Nguyên: “Con xem thử đây có phải là món đồ tiểu Lục mang theo lúc rời nhà không?”
Mạnh Nguyên nhận lấy, xem xét kỹ lưỡng một phen rồi gật đầu: “Đúng vậy ạ.”
Chẳng thể trách họ thận trọng được, mọi người trong cung này có tận bảy đầu tám tim, nếu bất cẩn bị mắc mưu thì không biết sẽ mất mạng thế nào nữa.
Bấy giờ, Trương thị đã lạnh đến mức cứng hết tay chân nên không muốn nán lại thêm nữa. Bà ta bèn quay sang thuyết phục Cố thị: “Đây là tấm lòng hiếu thảo của lão Lục, chúng ta đi tránh rét trước, đợi tới giờ thì quay lại là được ạ. Nếu bây giờ mẫu thân không yên tâm, sợ bỏ lỡ giờ lành thì con dâu sẽ để ý trông chừng, tới giờ con sẽ đến viện cạnh bên tìm mọi người.”
Vào lúc này đã có mười mấy vị quan quyến tụ tập trong phòng với ánh mắt hoặc là ngưỡng mộ, hoặc là khinh thường.
Cố thị chợt nghĩ, nếu có người muốn làm chuyện xấu thì sẽ không gióng trống khua chiêng man trá ngay trước mặt nhiều người như thế. Hơn nữa, những năm qua bà cũng từng thấy mặt nội thị này vài lần, không quá lạ lẫm, tại sao không rời đi để né tránh đầu gió thay vì ở lại bị người khác xem thường chứ.
Thấy Cố thị lên tiếng, Mạnh Nguyên cũng vâng theo. Nàng đưa miếng ngọc dẹt lại cho nội thị: “Món đồ này là vật thánh được khai quang ở Lạc Lâm tự, làm phiền công công thay ta chuyển nó lại cho Hầu gia nhà ta đeo lên.”
Nội thị cụp mắt nhận lấy đồ từ tay Mạnh Nguyên, sau đó toan xoay người dẫn đường.
Mạnh Nguyên bỗng nói tiếp: “Trưởng tẩu của ta vừa ra ngoài tìm người, hiện tại chưa trở về. Nếu công công không vội đến chỗ khác làm việc thì có thể cho chúng tôi ở đây đợi tẩu ấy một lát không.”
Nội thị tỏ vẻ khó xử: “Xong chuyến này, chúng thần còn phải đến điện Nguyên Khánh để dâng món ăn thọ cho các lão thái phó, quả thật không thể nán lại quá lâu.”
Trương thị là bà mẫu của Chu thị, quyết định lên tiếng: “Để nhiều người đợi một tiểu bối như nó à, bây giờ không nên đâu. Ta thấy hay chúng ta cứ đi trước, lát nữa sẽ sai người đánh tiếng với nó là được.”
Nghê thị chủ động mở lời: “Vậy ta sẽ chuyển lời cho con dâu cả của hai vị cho ạ.”
Cố thị lại hảo tâm khuyên bảo: “Chỗ này gió lớn, phu nhân thân gia đừng ở lại chịu lạnh, hay cứ đi theo chúng tôi đến viện gần đây để tránh rét. Về phần cháu dâu cả, ta sẽ tìm một tiểu nội thị báo lại cho con bé biết là được.”
Nghê thị thấy thế thì vội khoát tay, sau đó lại gần thấp giọng thủ thỉ: “Vậy không được đâu, hôm nay là ngày tốt nên tôi không muốn bỏ lỡ một khắc nào, chỉ chờ Thánh giá đích thân tới thì tôi sẽ thành tâm cúi lạy. Mọi người yên tâm đi đi, lát nữa gặp Bá phu nhân thì tôi sẽ nhắn cho ngài ấy biết.”
Cố thị tỏ tường, Mạnh gia là hàng thần tiền triều, xưa nay luôn cẩn thận dè dặt, có lẽ sợ bỏ lỡ canh giờ sẽ bị người bắt thóp.
Bà không cưỡng cầu nữa: “Vậy làm phiền phu nhân thân gia rồi.”
Nội thị thấy chuyện đã được thương lượng thỏa đáng, lúc này mới điềm nhiên dẫn đường phía trước.
Thay vì dìu Cố thị, Mạnh Nguyên đi sau cuối. Nhân lúc người dẫn đường đằng trước không phát hiện, nàng thì thầm bên tai Nghê thị đôi câu. Vì tiếng nói quá nhỏ nên người khác không nghe thấy gì, song nét mặt Nghê thị bất chợt cứng đờ trong thoáng chốc, sau rốt bà để mặc Mạnh Nguyên rời đi.
Mạnh Nguyên nói với bà rằng: “Mẫu thân hãy nghe con, mẹ phải thật bình tĩnh trong mọi chuyện, lát nữa có lẽ sẽ xảy ra hỗn loạn, mẹ chỉ cần nấp sau người khác, đừng bao giờ liều lĩnh ra mặt. Con phải bảo vệ tổ mẫu Cố thị, không thể ở cạnh mẹ được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.