Chương 36: Đêm về
Trách Chu
28/05/2024
Mộ Hoài tới sớm hơn dự đoán.
Vẫn chưa đến giờ Thân, người giữ cửa đã vào phòng của Nghê thị báo lại: “Bác Vọng hầu đích thân đến đón Bát cô nãi nãi của chúng ta về Mộ phủ ạ.”
Gả cho người ta rồi thì không được gọi là cô nương Mạnh gia nữa.
Tuy không nỡ nhưng Nghê thị cũng không thể ép người ở lại. Bà đành đáp: “Ta biết rồi, nói với Bác Vọng hầu rằng ta sẽ nhanh chóng đưa Tiểu Bát ra ngoài.”
Quay lại, Nghê thị không khỏi dặn dò thêm vài câu: “E là phu quân con vừa ra khỏi cung đã lập tức tới đón con về nhà, có lòng như thế cũng rất hiếm thấy. Ta nghĩ, chưa cần nóng vội giúp con chọn ra một lương thiếp đâu, đỡ phải làm hỏng tình cảm phu thê của các con.”
Mạnh Nguyên lại vô cùng kiên trì: “Mọi việc nên được làm sẵn sàng, luôn phải có kế hoạch trước chứ ạ. Bất kể bây giờ ngài ấy thế nào nhưng hôn sự này vốn khác với mọi người rồi, nữ nhi phải tính toán nhiều hơn một chút, để tránh sau này nếu thật sự có ngày cách lòng thì chẳng có một trợ thủ đắc dụng nào cả.”
Tuy trái lương tâm nhưng vì để Nghê thị giúp mình khống chế được trái tim, Mạnh Nguyên vẫn cảm thấy nên thu xếp từ sớm.
Nghê thị ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại dự định rằng, nếu qua một năm rưỡi mà nữ nhi vẫn không có thước nam tấc nữ thì đến lúc đó lại đưa người đến cũng không muộn.
Mộ Hoài chờ đợi trong nôn nóng, thậm chí nhạc phụ Thừa Bình hầu hai ba phen mời chàng vào thư phòng đợi mà chàng không chịu dời chân.
Đến khi Mạnh Nguyên ngồi thiềm kiệu (*) được khênh từ cổng trong ra đến cổng chính, chàng mới nóng lòng đi đến.
(*)
“Phu nhân bắt ta chờ sốt cả ruột, nên theo ta về nhà thôi.”
Chứng kiến dáng vẻ “như keo như sơn” của hai người, Nghê thị càng cảm thấy chuyện thiếp thất này không nên sắp xếp quá sớm, sau đó còn nói đùa với hai người đôi câu: “Lần này Mộ hầu đưa phu nhân của con về nhà thì đừng để cửa viện của con bé lạnh lẽo nữa đấy, tháng đầu tân hôn mà để phòng trống sẽ là điềm xấu.”
Mộ Hoài nghe nhạc mẫu nhắc khéo, bèn khom người nhận lời trách cứ: “Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, mai này tiểu tế sẽ không để Nguyên nương chịu chút tủi thân nào đâu.”
Về lại kiếp này, đây là lần đầu Mạnh Nguyên nghe Mộ Hoài gọi nàng thân mật như thế: “Ngài mới vừa gọi ta là gì?”
Kiếp trước lúc không có ai, Mộ Hoài cũng gọi nàng thế này, dĩ nhiên khi lên giường thì khanh khanh, Nguyên nô gì đều được kêu hết...
Mộ Hoài không đáp lại nàng mà kéo tay Mạnh Nguyên cực kỳ tự nhiên, giống hệt như đang dắt một cô nương nhỏ không hiểu thế sự: “Bây giờ không còn sớm nữa, phu thê chúng ta bái biệt nhạc phụ và nhạc mẫu rồi nhanh chóng về nhà thôi, tổ mẫu đang nóng lòng chờ trong phủ rồi.”
Hai ngày trước, Mộ Hoài và Mạnh Nguyên vẫn chưa hợp phòng, thậm chí còn không màng đến “gia yến” trong nhà mình, nhân lúc hôm nay chưa quá ba ngày phải bổ sung đàng hoàng thôi.
Lúc này, Nghê thị thấy tốt hơn nhiều so với khi Mạnh Nguyên rời nhà hôm hôn lễ, dù gì bà đã tận mắt chứng kiến cô gia che chở nữ nhi chứ không lạnh lùng và vô tình như người ngoài đồn đãi.
Xe ngựa chu luân lao nhanh trên đường. Vừa lên xe, Mạnh Nguyên chiếm giữ vị trí ngay cửa xe, cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác và giả vờ ngắm phong cảnh để không phải nói chuyện với Mộ Hoài.
Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu không cần thiết thì sau này nàng không muốn chạm mặt với Mộ Hoài quá nhiều.
Chàng của kiếp này quá khác với kiếp trước, nàng chỉ sợ mình sẽ gửi gắm trái tim nhầm chỗ, vậy chẳng phải sẽ rất có lỗi với phu quân luôn xem nàng như bảo bối ở kiếp trước sao?
Nàng hoàn toàn không nghĩ sâu hơn về những thay đổi đã xảy ra với Mộ Hoài ngày hôm nay.
Từ khi Mạnh Nguyên lên xe, Mộ Hoài bắt đầu nhìn chăm chú vào nàng không thôi.
Giờ phút này chàng càng hoang mang hơn cả Mạnh Nguyên, tại sao nương tử kiếp trước luôn ngàn theo trăm thuận với mình bất chợt trở nên lãnh đạm khác thường thế này.
Tuy ban đầu nàng có tức giận về chuyện đêm động phòng và việc Tử Đường bị thương nhưng không cần phải cứ tỏ vẻ “người lạ đừng tới gần” chứ?
“Phu nhân, sau khi từ Mạnh phủ trở về, nàng có vẻ buồn bã không vui, có phải có tâm sự gì không? Không thì nàng nói ra ta nghe thử, biết đâu ta còn có thể giúp nàng san sẻ ít nhiều?”
Thật ra mọi phiền não chủ yếu của Mạnh Nguyên đều đến từ Mộ Hoài. Nàng vừa cảm thấy người nàng lấy trong kiếp này không phải là nơi nàng muốn gửi gắm, vừa lo lắng phu quân “thế thân” sẽ chết oan uổng như kiếp trước và khiến toàn thể Mộ phủ lâm vào cảnh trôi dạt.
Nhưng làm sao nàng có thể nói ra những điều này chứ.
“Ta không có tâm sự gì cả, chỉ vì đột nhiên rời nhà nên không quen thôi.” Nàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hầu gia đừng để ý ta, ta sẽ quản tốt chuyện vụn vặt của bản thân, không gây thêm phiền phức cho ngài đâu.”
Nghe nàng nói không thật lòng, thậm chí thái độ cũng khá xa cách, Mộ Hoài mới cố ý ngồi gần lại: “Chuyện của phu nhân chính là chuyện của ta, nói gì mà phiền phức chứ. Nếu bây giờ nàng không muốn nói thì cứ tựa vào ta rồi từ từ...”
Đúng lúc này, ngoài đầu xe chợt vọng lại một tiếng thét kinh hãi, ngay cả xe ngựa cũng tròng trành.
Mộ Hoài theo bản năng kéo Mạnh Nguyên ra sau, đoạn hỏi thăm phía ngoài: “Chuyện gì thế? Ngựa bị hoảng sao?
Giọng phu xe nghe khá vững vàng nhưng câu trả lời lại không làm ai yên tâm được.
“Bẩm Hầu gia, vừa rồi đột nhiên có mũi tên bay lạc trúng vào xe, may nhờ có thị vệ hai bên ra tay mới không làm ngựa bị thương. Đã để ngài và phu nhân bị hoảng sợ rồi, thuộc hạ biết tội.”
Mộ Hoài chợt cảm thấy kỳ lạ: “Chỉ có một mũi tên lạc?”
Chàng sợ đây là điềm báo thôi. Chàng quay lại trấn an Mạnh Nguyên: “Ta ra ngoài đầu xe xem thử, nàng ở trong xe đừng ra ngoài đấy.”
Mộ Hoài vén rèm xe toan thò người ra ngồi cùng phu xe, kết quả vừa đứng dậy, chàng cảm thấy ống tay áo bị níu lại.
Bấy giờ Mạnh Nguyên vô cùng lo lắng, trong đôi mắt chợt lóe sáng, dường như đang sợ Mộ Hoài sẽ bỏ nàng lại, vừa như sợ nếu chàng ra ngoài thì sẽ không về nữa.
Từ khi kết hôn, Mộ Hoài chưa từng thấy vẻ mặt vừa cẩn thận vừa đáng thương thế này của Mạnh Nguyên.
Nhưng làm người ta yêu thích quá đi mất!
Chàng quay lại vuốt ve tóc mái trước trán của Mạnh Nguyên như đang vỗ về một con thú nhỏ.
“Đừng lo, không có gì đâu. Nếu thật có mai phục, hẳn sẽ không chỉ có một đòn thế này.” Vả lại còn trong quá trình xe ngựa đang di chuyển.
Trải qua sống chết, kiếp trước lại ở goá hơn mười năm, sao Mạnh Nguyên có thể được xoa dịu chỉ bởi một câu suy đoán thiếu căn cứ này chứ.
“Vậy nếu có người cố ý muốn dùng một kế này để dụ Hầu gia xuất hiện thì sao?”
Mộ Hoài kinh ngạc. Trong ấn tượng của chàng, nương tử chỉ là một phụ nhân nội trạch mảnh mai, tuy đôi khi cũng xem như khá chu đáo nhưng nàng chưa từng trải nghiệm loạn lạc bên ngoài, vậy tại sao nàng có thể hiểu biết đến thế?
Không kịp nghĩ nhiều, Mộ Hoài lại bình tĩnh ngồi xuống cạnh Mạnh Nguyên: “Nương tử đang lo lắng cho ta nên ta sẽ ngồi yên trong xe vậy.”
Dứt lời, chàng còn cố ý nhìn chằm chằm Mạnh Nguyên như thể rất tin vào điều đó, đến khi đối phương tỏ ra khó chịu và tránh xa hơn chút ít.
“Trên đường không yên ổn nên lần này ta không thể đưa nàng đi ngự phố được rồi.”
Mạnh Nguyên cảm thấy sự “quan tâm” của mình bị người ta nhận ra, da mặt không chịu nổi, vì thế nàng không đoái hoài đến người kia nữa, mà im lặng một mạch đến khi về tới Mộ phủ.
May thay trên đường lại không xảy ra chuyện hỗn loạn nào nữa.
Cố thị nghe nói Mộ Hoài bảo vệ Mạnh Nguyên về phủ thì gương mặt cười đến mức chỉ thấy lông mày chứ không thấy mắt.
Như Ý cũng ở bên cổ vũ: “Lúc đầu lão tổ tông còn nói Hầu gia của chúng ta quá cương trực, không biết chăm sóc cho người khác, thậm chí dám quên cả việc lớn như lại mặt. Hôm nay Hầu gia và phu nhân đi thành đôi về nhà, ngài nên thả lỏng tâm trí đi ạ.”
Cố thị lắc đầu: “Hầu gia các ngươi đấy à, trong lòng nắm chắc và sẽ không hồ đồ với việc lớn, thế nhưng làm thế nào để lay động trái tim của nương tử thì nó cần phải tu hành thêm nữa đấy. Ta là tổ tông, nếu không đi theo sát và để mắt đến nó, e là nó còn chẳng thể sờ được cánh cửa phòng của nương tử nhà mình ấy chứ.”
Lúc này, Mộ Hoài đang dẫn theo Mạnh Nguyên đến Tam Tư đường để thỉnh an. Vừa đưa tay vén bức rèm che lên, đúng lúc chàng đã nghe phải một câu như thế.
Không nhắc đã đành, đêm qua chẳng những chàng phải ăn món canh “bế quan”, mà kể cả vạt áo của nương tử mình chàng còn không chạm vào được nên đã bỏ lỡ liên tiếp hai đêm tân hôn rồi.
Chàng cũng cảm thấy mình thảm thương thật sự.
Vì vậy khi nhìn sang Mạnh Nguyên, ánh mắt chàng chứa chất nét buồn rười rượi.
Mạnh Nguyên cũng cảm thấy được, tuy vậy dưới cái nhìn của mọi người, nàng chỉ đành cố không trừng lại Mộ Hoài thôi. Khoảnh khắc nhìn thấy Cố thị, nàng lập tức thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt mình suốt cả đường đi của Mộ Hoài.
“Tổ mẫu an khang, cháu dâu và Hầu gia đã trở về từ phủ Thừa Bình hầu, nương của con có chút lễ mọn tặng cho ngài và bà mẫu, xin vui lòng nhận cho ạ.”
Dứt lời, phía sau nàng có người tự do bưng hạp lễ đi vào.
Cố thị không nhìn kỹ mà chỉ kéo Mạnh Nguyên ngồi xuống bên bà: “Con ngoan, hôm nay về nhà mẹ đẻ thuận lợi hết đúng không, phụ thân, mẫu thân và các huynh đệ tỷ muội trong nhà vẫn mạnh khỏe chứ?”
...
Mộ Hoài hoàn toàn bị gạt sang một bên.
Đến khi Cố thị ngó ngàng đến, chàng đã ngồi xuống dùng một chung trà rồi.
Cố thị gọi qua ngồi cùng nhưng Mộ Hoài chỉ lắc đầu than thở.
“Tổ mẫu có cháu dâu nên đứa cháu ngoan là con đây sắp bị thất sủng rồi.”
Cố thị đắc ý ra mặt: “Sao con không nói Nguyên nha đầu vừa lòng hợp ý người ta? Cái điệu bộ của con, ngày thường không phải múa đao động thương thì chính là hục hặc đấu đá...”
Vừa nói, Cố thị vừa quay sang vỗ nhẹ lên tay Mạnh Nguyên.
“Sau này khi hai đứa có con cháu, con đừng bao giờ để phu quân con quản giáo bọn nó, lỡ mai này lại nuôi ra một đứa có tính tình không sợ trời không sợ đất, ta sẽ không làm gì được nó đâu.”
Nghe ra lời này đang ám chỉ mình nên sinh con, Mạnh Nguyên tỏ vẻ thẹn thùng cúi đầu.
Ban đầu nàng đã nghĩ phải tránh Mộ Hoài nhưng con đường nhân luân phu thê này, nàng phải trốn tránh thế nào đây?
Ban đêm, mây dày mù mịt, che kín cả bầu trời và mặt trăng.
Gia yến được bày ở Tam Tư đường vừa kết thúc, Mộ Hoài đã sắp xếp cho người chuyển tổ mẫu Cố thị và mẹ kế Phù thị vào mật thất.
Là tân phụ, đương nhiên Mạnh Nguyên phải đi theo lo chuyển đồ và dọn dẹp.
Mộ Hoài không ngại phiền chán, suốt cả quá trình đều ở bên cạnh Mạnh Nguyên, còn luôn miệng khen nàng: “Quả nhiên ta có phúc, mọi chuyện đều có nương tử xử lý nè, không cần ta phải nhọc công lo lắng gì hết.”
Nhân lúc tối trời, Mạnh Nguyên hung dữ trợn mắt nhìn chàng nhưng lại bắt gặp bàn tay xấu xa (*) của Mộ Hoài.
(*) Nguyên văn 咸鱼手: bàn tay cá mặn, ở đây chỉ nói có ý đồ sàm sỡ á mọi người:)
Lúc đó các trưởng bối đều không có ở đây, Mạnh Nguyên tránh không được. Mộ Hoài được voi đòi tiên, nói nhỏ bên tai nàng: “Vậy ta về tắm rửa sạch sẽ thay y phục chờ sẵn trước, nương tử nhớ để cửa cho ta nhé.”
Sống lưng Mạnh Nguyên bỗng cứng đờ.
Nàng không thể xem Mộ Hoài trước mắt là phu quân kiếp trước được, vậy đạo nhân luân phu thê này phải ứng đối ra sao đây.
Mộ Hoài cảm nhận được sự căng thẳng của nàng nên vội cất giọng trấn an: “Theo ta đoán, tối nay kẻ xấu từng gây sự trong cung sẽ đến phủ chúng ta. Ta đã bố trí che tai mắt của người khác ở chính phòng rồi, vì vậy ta đành phải quấy rầy Đông noãn các của nương tử một đêm thôi...”
Trái tim Mạnh Nguyên xao xuyến hồi lâu, không biết nên đáp lại chàng thế nào.
Trong khi Mạnh Nguyên còn tức giận, Mộ Hoài càng giả vờ đáng thương: “Ngoài chính phòng có hơi người ra thì tất cả phòng bên cạnh đều lạnh lẽo lắm. Vả lại, đã nhiều ngày ta không được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi nên ta mệt mỏi cực kỳ luôn. Phu nhân thật sự muốn ta đến phòng khách giá lạnh kia ư? Hay là đêm nay ta không ngủ nữa, đến thẳng khách viện canh chừng Thương cô nương kia, xem thử rốt cuộc có ai dám ra tay ngay trên đầu thái tuế ta không nào.”
Ban ngày về từ nhà mẹ đẻ, Mạnh Nguyên vẫn mải suy nghĩ về lục tiễn (*) không giải thích được kia, vào lúc này nàng không mong Mộ Hoài sẽ mạo hiểm.
(*) Nguyên văn 六箭: Ở đây ý nói mũi tên, cách dùng “sáu tên” thế này chỉ là cách ví von thôi ạ.
“Vậy lúc Hầu gia vào nhà nhớ giúp ta cài chốt cửa thật kỹ đấy.”
Mộ Hoài mừng rỡ, sau đó lại đặc biệt dặn dò: “Tối nay đừng xếp Triệu nương tử giữ cửa nữa? Không thì sẽ gây ra động tĩnh, hoặc sẽ bứt dây động rừng.”
Mạnh Nguyên cười khúc khích: “Ngài là chủ nhân Hầu phủ, nếu ngài kiên quyết vào phòng thì ai ngăn nổi? Chẳng qua ngài chịu nhường thôi.”
Dứt lời, nàng lại cảm thấy như mình đang giật giây Mộ Hoài phá cửa vậy, gương mặt bỗng hơi nóng lên.
May là trời tối nên không ai nhìn ra được.
Mộ Hoài hài lòng dắt Mạnh Nguyên về chính viện.
Mạnh Nguyên về Noãn các của mình rửa mặt, còn Mộ Hoài đi tắm rửa một phen.
Sắp đến giờ tắt đèn, Mộ Hoài xoã tóc đi tới.
Vì trước đó Mạnh Nguyên đã căn dặn nên lúc này không còn ai ngăn cản chàng nữa.
Thậm chí cả bốn nha đầu thấy Mộ Hoài vào cửa cũng đồng loạt lánh ra ngoài, cứ như thể cuối cùng hai người sắp phải xảy ra chuyện gì vậy.
Mộ Hoài cảm giác như mình đã đợi suốt mấy kiếp rồi, chàng kéo theo y phục rộng thùng thình, cũng chưa kịp lau mái tóc đang ướt đẫm, tuy không cần thắp đèn nhưng chàng cũng biết chiếc giường nằm hướng nào.
Trong bóng tối, Mạnh Nguyên cũng cảm thấy lạnh run. Nàng vừa sợ hãi, vừa căng thẳng, vừa thấy lo sợ không yên.
Nếu nàng thật sự không xem Mộ Hoài trước mặt này là phu quân, không phải nên cảm thấy chán ghét hoặc phát cáu sao?
Tuy nhiên người đó không cho nàng thêm bất kỳ khoảng trống nào để suy nghĩ.
Đón lấy bóng đêm, chàng như thiên nhân hạ phàm, có vẻ đôi đồng tử đen láy này là ánh sáng duy nhất trong phòng.
Bờ môi nóng rực kề sát vào bên tai ửng hồng của Mạnh Nguyên: “Nương tử, vi phu đến muộn rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Xem ngược chó đủ chưa nào?
(Mộ Hoài không biết, trên thế gian này kẻ địch lớn nhất chính là “Mình”.)
Vẫn chưa đến giờ Thân, người giữ cửa đã vào phòng của Nghê thị báo lại: “Bác Vọng hầu đích thân đến đón Bát cô nãi nãi của chúng ta về Mộ phủ ạ.”
Gả cho người ta rồi thì không được gọi là cô nương Mạnh gia nữa.
Tuy không nỡ nhưng Nghê thị cũng không thể ép người ở lại. Bà đành đáp: “Ta biết rồi, nói với Bác Vọng hầu rằng ta sẽ nhanh chóng đưa Tiểu Bát ra ngoài.”
Quay lại, Nghê thị không khỏi dặn dò thêm vài câu: “E là phu quân con vừa ra khỏi cung đã lập tức tới đón con về nhà, có lòng như thế cũng rất hiếm thấy. Ta nghĩ, chưa cần nóng vội giúp con chọn ra một lương thiếp đâu, đỡ phải làm hỏng tình cảm phu thê của các con.”
Mạnh Nguyên lại vô cùng kiên trì: “Mọi việc nên được làm sẵn sàng, luôn phải có kế hoạch trước chứ ạ. Bất kể bây giờ ngài ấy thế nào nhưng hôn sự này vốn khác với mọi người rồi, nữ nhi phải tính toán nhiều hơn một chút, để tránh sau này nếu thật sự có ngày cách lòng thì chẳng có một trợ thủ đắc dụng nào cả.”
Tuy trái lương tâm nhưng vì để Nghê thị giúp mình khống chế được trái tim, Mạnh Nguyên vẫn cảm thấy nên thu xếp từ sớm.
Nghê thị ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại dự định rằng, nếu qua một năm rưỡi mà nữ nhi vẫn không có thước nam tấc nữ thì đến lúc đó lại đưa người đến cũng không muộn.
Mộ Hoài chờ đợi trong nôn nóng, thậm chí nhạc phụ Thừa Bình hầu hai ba phen mời chàng vào thư phòng đợi mà chàng không chịu dời chân.
Đến khi Mạnh Nguyên ngồi thiềm kiệu (*) được khênh từ cổng trong ra đến cổng chính, chàng mới nóng lòng đi đến.
(*)
“Phu nhân bắt ta chờ sốt cả ruột, nên theo ta về nhà thôi.”
Chứng kiến dáng vẻ “như keo như sơn” của hai người, Nghê thị càng cảm thấy chuyện thiếp thất này không nên sắp xếp quá sớm, sau đó còn nói đùa với hai người đôi câu: “Lần này Mộ hầu đưa phu nhân của con về nhà thì đừng để cửa viện của con bé lạnh lẽo nữa đấy, tháng đầu tân hôn mà để phòng trống sẽ là điềm xấu.”
Mộ Hoài nghe nhạc mẫu nhắc khéo, bèn khom người nhận lời trách cứ: “Nhạc mẫu đại nhân yên tâm, mai này tiểu tế sẽ không để Nguyên nương chịu chút tủi thân nào đâu.”
Về lại kiếp này, đây là lần đầu Mạnh Nguyên nghe Mộ Hoài gọi nàng thân mật như thế: “Ngài mới vừa gọi ta là gì?”
Kiếp trước lúc không có ai, Mộ Hoài cũng gọi nàng thế này, dĩ nhiên khi lên giường thì khanh khanh, Nguyên nô gì đều được kêu hết...
Mộ Hoài không đáp lại nàng mà kéo tay Mạnh Nguyên cực kỳ tự nhiên, giống hệt như đang dắt một cô nương nhỏ không hiểu thế sự: “Bây giờ không còn sớm nữa, phu thê chúng ta bái biệt nhạc phụ và nhạc mẫu rồi nhanh chóng về nhà thôi, tổ mẫu đang nóng lòng chờ trong phủ rồi.”
Hai ngày trước, Mộ Hoài và Mạnh Nguyên vẫn chưa hợp phòng, thậm chí còn không màng đến “gia yến” trong nhà mình, nhân lúc hôm nay chưa quá ba ngày phải bổ sung đàng hoàng thôi.
Lúc này, Nghê thị thấy tốt hơn nhiều so với khi Mạnh Nguyên rời nhà hôm hôn lễ, dù gì bà đã tận mắt chứng kiến cô gia che chở nữ nhi chứ không lạnh lùng và vô tình như người ngoài đồn đãi.
Xe ngựa chu luân lao nhanh trên đường. Vừa lên xe, Mạnh Nguyên chiếm giữ vị trí ngay cửa xe, cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác và giả vờ ngắm phong cảnh để không phải nói chuyện với Mộ Hoài.
Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu không cần thiết thì sau này nàng không muốn chạm mặt với Mộ Hoài quá nhiều.
Chàng của kiếp này quá khác với kiếp trước, nàng chỉ sợ mình sẽ gửi gắm trái tim nhầm chỗ, vậy chẳng phải sẽ rất có lỗi với phu quân luôn xem nàng như bảo bối ở kiếp trước sao?
Nàng hoàn toàn không nghĩ sâu hơn về những thay đổi đã xảy ra với Mộ Hoài ngày hôm nay.
Từ khi Mạnh Nguyên lên xe, Mộ Hoài bắt đầu nhìn chăm chú vào nàng không thôi.
Giờ phút này chàng càng hoang mang hơn cả Mạnh Nguyên, tại sao nương tử kiếp trước luôn ngàn theo trăm thuận với mình bất chợt trở nên lãnh đạm khác thường thế này.
Tuy ban đầu nàng có tức giận về chuyện đêm động phòng và việc Tử Đường bị thương nhưng không cần phải cứ tỏ vẻ “người lạ đừng tới gần” chứ?
“Phu nhân, sau khi từ Mạnh phủ trở về, nàng có vẻ buồn bã không vui, có phải có tâm sự gì không? Không thì nàng nói ra ta nghe thử, biết đâu ta còn có thể giúp nàng san sẻ ít nhiều?”
Thật ra mọi phiền não chủ yếu của Mạnh Nguyên đều đến từ Mộ Hoài. Nàng vừa cảm thấy người nàng lấy trong kiếp này không phải là nơi nàng muốn gửi gắm, vừa lo lắng phu quân “thế thân” sẽ chết oan uổng như kiếp trước và khiến toàn thể Mộ phủ lâm vào cảnh trôi dạt.
Nhưng làm sao nàng có thể nói ra những điều này chứ.
“Ta không có tâm sự gì cả, chỉ vì đột nhiên rời nhà nên không quen thôi.” Nàng suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Hầu gia đừng để ý ta, ta sẽ quản tốt chuyện vụn vặt của bản thân, không gây thêm phiền phức cho ngài đâu.”
Nghe nàng nói không thật lòng, thậm chí thái độ cũng khá xa cách, Mộ Hoài mới cố ý ngồi gần lại: “Chuyện của phu nhân chính là chuyện của ta, nói gì mà phiền phức chứ. Nếu bây giờ nàng không muốn nói thì cứ tựa vào ta rồi từ từ...”
Đúng lúc này, ngoài đầu xe chợt vọng lại một tiếng thét kinh hãi, ngay cả xe ngựa cũng tròng trành.
Mộ Hoài theo bản năng kéo Mạnh Nguyên ra sau, đoạn hỏi thăm phía ngoài: “Chuyện gì thế? Ngựa bị hoảng sao?
Giọng phu xe nghe khá vững vàng nhưng câu trả lời lại không làm ai yên tâm được.
“Bẩm Hầu gia, vừa rồi đột nhiên có mũi tên bay lạc trúng vào xe, may nhờ có thị vệ hai bên ra tay mới không làm ngựa bị thương. Đã để ngài và phu nhân bị hoảng sợ rồi, thuộc hạ biết tội.”
Mộ Hoài chợt cảm thấy kỳ lạ: “Chỉ có một mũi tên lạc?”
Chàng sợ đây là điềm báo thôi. Chàng quay lại trấn an Mạnh Nguyên: “Ta ra ngoài đầu xe xem thử, nàng ở trong xe đừng ra ngoài đấy.”
Mộ Hoài vén rèm xe toan thò người ra ngồi cùng phu xe, kết quả vừa đứng dậy, chàng cảm thấy ống tay áo bị níu lại.
Bấy giờ Mạnh Nguyên vô cùng lo lắng, trong đôi mắt chợt lóe sáng, dường như đang sợ Mộ Hoài sẽ bỏ nàng lại, vừa như sợ nếu chàng ra ngoài thì sẽ không về nữa.
Từ khi kết hôn, Mộ Hoài chưa từng thấy vẻ mặt vừa cẩn thận vừa đáng thương thế này của Mạnh Nguyên.
Nhưng làm người ta yêu thích quá đi mất!
Chàng quay lại vuốt ve tóc mái trước trán của Mạnh Nguyên như đang vỗ về một con thú nhỏ.
“Đừng lo, không có gì đâu. Nếu thật có mai phục, hẳn sẽ không chỉ có một đòn thế này.” Vả lại còn trong quá trình xe ngựa đang di chuyển.
Trải qua sống chết, kiếp trước lại ở goá hơn mười năm, sao Mạnh Nguyên có thể được xoa dịu chỉ bởi một câu suy đoán thiếu căn cứ này chứ.
“Vậy nếu có người cố ý muốn dùng một kế này để dụ Hầu gia xuất hiện thì sao?”
Mộ Hoài kinh ngạc. Trong ấn tượng của chàng, nương tử chỉ là một phụ nhân nội trạch mảnh mai, tuy đôi khi cũng xem như khá chu đáo nhưng nàng chưa từng trải nghiệm loạn lạc bên ngoài, vậy tại sao nàng có thể hiểu biết đến thế?
Không kịp nghĩ nhiều, Mộ Hoài lại bình tĩnh ngồi xuống cạnh Mạnh Nguyên: “Nương tử đang lo lắng cho ta nên ta sẽ ngồi yên trong xe vậy.”
Dứt lời, chàng còn cố ý nhìn chằm chằm Mạnh Nguyên như thể rất tin vào điều đó, đến khi đối phương tỏ ra khó chịu và tránh xa hơn chút ít.
“Trên đường không yên ổn nên lần này ta không thể đưa nàng đi ngự phố được rồi.”
Mạnh Nguyên cảm thấy sự “quan tâm” của mình bị người ta nhận ra, da mặt không chịu nổi, vì thế nàng không đoái hoài đến người kia nữa, mà im lặng một mạch đến khi về tới Mộ phủ.
May thay trên đường lại không xảy ra chuyện hỗn loạn nào nữa.
Cố thị nghe nói Mộ Hoài bảo vệ Mạnh Nguyên về phủ thì gương mặt cười đến mức chỉ thấy lông mày chứ không thấy mắt.
Như Ý cũng ở bên cổ vũ: “Lúc đầu lão tổ tông còn nói Hầu gia của chúng ta quá cương trực, không biết chăm sóc cho người khác, thậm chí dám quên cả việc lớn như lại mặt. Hôm nay Hầu gia và phu nhân đi thành đôi về nhà, ngài nên thả lỏng tâm trí đi ạ.”
Cố thị lắc đầu: “Hầu gia các ngươi đấy à, trong lòng nắm chắc và sẽ không hồ đồ với việc lớn, thế nhưng làm thế nào để lay động trái tim của nương tử thì nó cần phải tu hành thêm nữa đấy. Ta là tổ tông, nếu không đi theo sát và để mắt đến nó, e là nó còn chẳng thể sờ được cánh cửa phòng của nương tử nhà mình ấy chứ.”
Lúc này, Mộ Hoài đang dẫn theo Mạnh Nguyên đến Tam Tư đường để thỉnh an. Vừa đưa tay vén bức rèm che lên, đúng lúc chàng đã nghe phải một câu như thế.
Không nhắc đã đành, đêm qua chẳng những chàng phải ăn món canh “bế quan”, mà kể cả vạt áo của nương tử mình chàng còn không chạm vào được nên đã bỏ lỡ liên tiếp hai đêm tân hôn rồi.
Chàng cũng cảm thấy mình thảm thương thật sự.
Vì vậy khi nhìn sang Mạnh Nguyên, ánh mắt chàng chứa chất nét buồn rười rượi.
Mạnh Nguyên cũng cảm thấy được, tuy vậy dưới cái nhìn của mọi người, nàng chỉ đành cố không trừng lại Mộ Hoài thôi. Khoảnh khắc nhìn thấy Cố thị, nàng lập tức thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt mình suốt cả đường đi của Mộ Hoài.
“Tổ mẫu an khang, cháu dâu và Hầu gia đã trở về từ phủ Thừa Bình hầu, nương của con có chút lễ mọn tặng cho ngài và bà mẫu, xin vui lòng nhận cho ạ.”
Dứt lời, phía sau nàng có người tự do bưng hạp lễ đi vào.
Cố thị không nhìn kỹ mà chỉ kéo Mạnh Nguyên ngồi xuống bên bà: “Con ngoan, hôm nay về nhà mẹ đẻ thuận lợi hết đúng không, phụ thân, mẫu thân và các huynh đệ tỷ muội trong nhà vẫn mạnh khỏe chứ?”
...
Mộ Hoài hoàn toàn bị gạt sang một bên.
Đến khi Cố thị ngó ngàng đến, chàng đã ngồi xuống dùng một chung trà rồi.
Cố thị gọi qua ngồi cùng nhưng Mộ Hoài chỉ lắc đầu than thở.
“Tổ mẫu có cháu dâu nên đứa cháu ngoan là con đây sắp bị thất sủng rồi.”
Cố thị đắc ý ra mặt: “Sao con không nói Nguyên nha đầu vừa lòng hợp ý người ta? Cái điệu bộ của con, ngày thường không phải múa đao động thương thì chính là hục hặc đấu đá...”
Vừa nói, Cố thị vừa quay sang vỗ nhẹ lên tay Mạnh Nguyên.
“Sau này khi hai đứa có con cháu, con đừng bao giờ để phu quân con quản giáo bọn nó, lỡ mai này lại nuôi ra một đứa có tính tình không sợ trời không sợ đất, ta sẽ không làm gì được nó đâu.”
Nghe ra lời này đang ám chỉ mình nên sinh con, Mạnh Nguyên tỏ vẻ thẹn thùng cúi đầu.
Ban đầu nàng đã nghĩ phải tránh Mộ Hoài nhưng con đường nhân luân phu thê này, nàng phải trốn tránh thế nào đây?
Ban đêm, mây dày mù mịt, che kín cả bầu trời và mặt trăng.
Gia yến được bày ở Tam Tư đường vừa kết thúc, Mộ Hoài đã sắp xếp cho người chuyển tổ mẫu Cố thị và mẹ kế Phù thị vào mật thất.
Là tân phụ, đương nhiên Mạnh Nguyên phải đi theo lo chuyển đồ và dọn dẹp.
Mộ Hoài không ngại phiền chán, suốt cả quá trình đều ở bên cạnh Mạnh Nguyên, còn luôn miệng khen nàng: “Quả nhiên ta có phúc, mọi chuyện đều có nương tử xử lý nè, không cần ta phải nhọc công lo lắng gì hết.”
Nhân lúc tối trời, Mạnh Nguyên hung dữ trợn mắt nhìn chàng nhưng lại bắt gặp bàn tay xấu xa (*) của Mộ Hoài.
(*) Nguyên văn 咸鱼手: bàn tay cá mặn, ở đây chỉ nói có ý đồ sàm sỡ á mọi người:)
Lúc đó các trưởng bối đều không có ở đây, Mạnh Nguyên tránh không được. Mộ Hoài được voi đòi tiên, nói nhỏ bên tai nàng: “Vậy ta về tắm rửa sạch sẽ thay y phục chờ sẵn trước, nương tử nhớ để cửa cho ta nhé.”
Sống lưng Mạnh Nguyên bỗng cứng đờ.
Nàng không thể xem Mộ Hoài trước mắt là phu quân kiếp trước được, vậy đạo nhân luân phu thê này phải ứng đối ra sao đây.
Mộ Hoài cảm nhận được sự căng thẳng của nàng nên vội cất giọng trấn an: “Theo ta đoán, tối nay kẻ xấu từng gây sự trong cung sẽ đến phủ chúng ta. Ta đã bố trí che tai mắt của người khác ở chính phòng rồi, vì vậy ta đành phải quấy rầy Đông noãn các của nương tử một đêm thôi...”
Trái tim Mạnh Nguyên xao xuyến hồi lâu, không biết nên đáp lại chàng thế nào.
Trong khi Mạnh Nguyên còn tức giận, Mộ Hoài càng giả vờ đáng thương: “Ngoài chính phòng có hơi người ra thì tất cả phòng bên cạnh đều lạnh lẽo lắm. Vả lại, đã nhiều ngày ta không được nghỉ ngơi đàng hoàng rồi nên ta mệt mỏi cực kỳ luôn. Phu nhân thật sự muốn ta đến phòng khách giá lạnh kia ư? Hay là đêm nay ta không ngủ nữa, đến thẳng khách viện canh chừng Thương cô nương kia, xem thử rốt cuộc có ai dám ra tay ngay trên đầu thái tuế ta không nào.”
Ban ngày về từ nhà mẹ đẻ, Mạnh Nguyên vẫn mải suy nghĩ về lục tiễn (*) không giải thích được kia, vào lúc này nàng không mong Mộ Hoài sẽ mạo hiểm.
(*) Nguyên văn 六箭: Ở đây ý nói mũi tên, cách dùng “sáu tên” thế này chỉ là cách ví von thôi ạ.
“Vậy lúc Hầu gia vào nhà nhớ giúp ta cài chốt cửa thật kỹ đấy.”
Mộ Hoài mừng rỡ, sau đó lại đặc biệt dặn dò: “Tối nay đừng xếp Triệu nương tử giữ cửa nữa? Không thì sẽ gây ra động tĩnh, hoặc sẽ bứt dây động rừng.”
Mạnh Nguyên cười khúc khích: “Ngài là chủ nhân Hầu phủ, nếu ngài kiên quyết vào phòng thì ai ngăn nổi? Chẳng qua ngài chịu nhường thôi.”
Dứt lời, nàng lại cảm thấy như mình đang giật giây Mộ Hoài phá cửa vậy, gương mặt bỗng hơi nóng lên.
May là trời tối nên không ai nhìn ra được.
Mộ Hoài hài lòng dắt Mạnh Nguyên về chính viện.
Mạnh Nguyên về Noãn các của mình rửa mặt, còn Mộ Hoài đi tắm rửa một phen.
Sắp đến giờ tắt đèn, Mộ Hoài xoã tóc đi tới.
Vì trước đó Mạnh Nguyên đã căn dặn nên lúc này không còn ai ngăn cản chàng nữa.
Thậm chí cả bốn nha đầu thấy Mộ Hoài vào cửa cũng đồng loạt lánh ra ngoài, cứ như thể cuối cùng hai người sắp phải xảy ra chuyện gì vậy.
Mộ Hoài cảm giác như mình đã đợi suốt mấy kiếp rồi, chàng kéo theo y phục rộng thùng thình, cũng chưa kịp lau mái tóc đang ướt đẫm, tuy không cần thắp đèn nhưng chàng cũng biết chiếc giường nằm hướng nào.
Trong bóng tối, Mạnh Nguyên cũng cảm thấy lạnh run. Nàng vừa sợ hãi, vừa căng thẳng, vừa thấy lo sợ không yên.
Nếu nàng thật sự không xem Mộ Hoài trước mặt này là phu quân, không phải nên cảm thấy chán ghét hoặc phát cáu sao?
Tuy nhiên người đó không cho nàng thêm bất kỳ khoảng trống nào để suy nghĩ.
Đón lấy bóng đêm, chàng như thiên nhân hạ phàm, có vẻ đôi đồng tử đen láy này là ánh sáng duy nhất trong phòng.
Bờ môi nóng rực kề sát vào bên tai ửng hồng của Mạnh Nguyên: “Nương tử, vi phu đến muộn rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Xem ngược chó đủ chưa nào?
(Mộ Hoài không biết, trên thế gian này kẻ địch lớn nhất chính là “Mình”.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.