Chương 49: Mưu
Trách Chu
28/05/2024
Vì xoay chuyển số mạng phải chết của Mộ Hoài, Mạnh Nguyên ôm tấm lòng vô cùng chân thành chủ động chia sẻ chuyện trong nhà với chàng. Nhưng sao Mộ Hoài chịu để Mạnh Nguyên tham gia vào đó.
“Nương tử chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân và tổ mẫu thôi, đừng bao giờ dấn thân vào nguy hiểm. Nàng luôn lương thiện và hiền hậu, nếu bị người khác tính toán, ta chỉ sợ mình sẽ hối hận không kịp mất.”
Mạnh Nguyên luôn xem lời Mộ Hoài là trời, nhưng giờ đây nàng không định sẽ nghe theo nữa: “Phu quân quá xem thường ta rồi. Kiếp trước, trong mười năm sau khi chàng đi, ta đã rèn giũa được rất nhiều can đảm và trí tuệ dưới sự hướng dẫn của tổ mẫu, không còn là hoàng hoa sau mùa thu chẳng thể dãi gió dầm mưa nữa. Lần này ông trời cho chúng ta cùng nhau trở về, chẳng phải muốn ta làm cánh tay đáng tin cậy nhất của chàng sao. Dẫu cho những năm đó chàng không ở bên ta, nhưng già trẻ lớn bé từ trên xuống dưới của phủ Bác Vọng hầu chúng ta đều sống yên bình gần mười năm dưới sự che chở của chàng. Ta đã hưởng nửa đời vinh hoa phú quý rồi, nay là thời điểm cùng chàng gánh lấy bão táp mưa sa trước mắt...”
Mộ Hoài biết, tính tình của Mạnh Nguyên khá cố chấp, cứng rắn khuyên nhủ sẽ không có tác dụng gì.
Theo ý tưởng ban đầu, chàng định bụng tự tiêu diệt hết những kẻ muốn mưu hại người của mình, song hiện tại nếu quả quyết từ chối ý tốt của Mạnh Nguyên thì sẽ chỉ làm lòng nàng rét lạnh.
“Nương tử đừng quá quan tâm đến chuyện khác, chỉ cần kể lại cho ta những đại sự quan trọng xảy ra trong triều mấy năm sau khi ta đi, đã là giúp ích rất nhiều cho ta rồi.”
Thật ra Mạnh Nguyên biết không nhiều, bèn bắt đầu thuật lại từ những chuyện nàng nắm rõ và cho là cực quan trọng mà thôi.
“Một tháng sau khi phu quân ra đi, Thiên gia mắc bệnh nhẹ, Hoàng thái tôn lâm triều giám quốc.”
Mộ Hoài gật đầu: “Khi Hoàng đế không thể lâm triều, Hoàng tự phải xử lý triều chính, đây cũng là lẽ thường. Nương tử đừng ngại, cứ nói tiếp đi.”
“Sau ngày thứ ba Hoàng thái tôn giám quốc, từ đất phong xa xôi, con trai của Dung phi là Tĩnh vương đột nhiên vào kinh thành. Đồng thời, Mạc lão tướng quân phòng thủ biên cảnh ở Tây Nam cũng về triều báo cáo nhiệm vụ. Hoàng thái tôn lập tức bị chạm phải nghịch lân, muốn trị đại tội tự tiện hồi kinh của họ, nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì.”
Mộ Hoài nghe ra có điều không ổn: “Sau khi chia đất phong, hoàng tử không có chiếu chỉ thì không được vào kinh thành, còn Mạc lão tướng quân cũng không dễ dàng rời quân được, chẳng lẽ là trong hoàng thành phát mật chỉ sao? Vì vậy Hoàng thái tôn mới không dám so đo.”
Mạnh Nguyên lắc đầu: “Ta không rõ lắm. Ta chỉ biết Mạc lão tướng quân đã dẫn theo khá nhiều bộ hạ và binh sĩ đủ tuổi hồi hương vào kinh.”
Mộ Hoài nghe được chút ý tứ nên càng nôn nóng: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó, một ngày nọ Hoàng thái tôn giám quốc đột nhiên cản trở quần thần đến tẩm cung vấn an Hoàng thượng, vả lại còn tuyên bố đấy là ý của Hoàng thượng. Hàn tướng công nhiều lần cầu xin nhưng không được cho đòi, cảm thấy có điều kỳ lạ, bèn lập tức xông vào, kết quả ông ta bị cấm quân ngăn lại. Bị xô đẩy, Hàn tướng công đụng phải râu rồng Cửu Long thạch, rồi lập tức chảy máu bất tỉnh, lúc này mới khiến quần thần phẫn nộ. Tĩnh vương điện hạ là hoàng tử nhưng cũng bị cản ở ngoài. Vào đêm hôm đó, hắn thừa cơ ánh trăng không sáng tỏ, dẫn theo gần cả vạn nhân mã không biết được tụ họp từ đâu đánh giết vào cung đình. Còn đa số cấm vệ quân do Hoàng thái tôn kiểm soát đã ra khỏi thành khống chế ba nghìn nhân mã mà Mạc lão tướng quân dẫn đến, nên Tĩnh vương điện hạ hầu như không tốn chút sức lực nào bắt giữ được Hoàng thái tôn. Khi chúng thần trông thấy Hoàng thượng thì ngài ấy đang sắp sửa hấp hối và chỉ thẳng Hoàng thái tôn giam lỏng quốc quân, tâm địa độc ác. Tĩnh vương điện hạ phụng Hoàng mệnh, tru sát Hoàng thái tôn trước mặt mọi người với tội phản quốc hành thích vua. Cũng trước mặt tất cả, Hoàng thượng để lại di chiếu cho Tĩnh vương điện hạ kế vị... Tĩnh vương điện hạ giám quốc chưa được mấy ngày thì Kim thượng băng hà về tây. Năm sau Tĩnh vương đổi niên hiệu thành Hoài Ân nguyên niên, nhằm biểu đạt sự thương tiếc đối với Tiên đế. Sau chín năm người tại vị, thiên hạ quy phục. Song đang ở thời kỳ tráng niên, người đột nhiên nhường ngôi vị cho trưởng tử vừa tròn mười bốn tuổi. Sau đó, Tĩnh vương đổi tôn hiệu thành Nhân Tông, gửi gắm tình cảm vào sông núi và không vào triều đường nữa.”
Một cái đầu của Mộ Hoài tuồng như biến thành hai cái lớn.
Không đúng đâu.
Sao lại là Tĩnh vương kế vị? Chẳng phải hắn luôn không được Hoàng đế xem trọng, trước đây còn nhát gan sợ hãi mà. Ngay từ khi còn sống, Dung phi đã sớm xin lựa chọn đất phong tránh xa tha hương, tại sao vào thời điểm này hắn lại dũng cảm đứng ra, còn trở thành một vị nhân quân?
Xem ra, hắn ẩn náu khá sâu.
Thấy Mộ Hoài nghe xong nhíu mày thành hình chữ Xuyên (川), Mạnh Nguyên nghĩ mình nói quá hàm hồ, bèn bổ sung: “Lúc Nhân Tông còn tại vị, người khá thương cảm phủ chúng ta, nguyên hậu của người còn từng nhiều lần tặng cải ngọt, cờ xuân cho tổ mẫu và ta...”
Mộ Hoài mấp máy môi, cuối cùng quyết định chia sẻ nghi ngờ của mình với Mạnh Nguyên: “Nương tử không biết chứ, trong lần trùng sinh ban đầu của ta, luôn là Nghi Quận vương làm Hoàng thái tôn, sau này kế nhiệm Thiên tử, ở giữa không hề có chuyện Tĩnh vương nhúng tay tranh đoạt Hoàng quyền. Kết cuộc nàng vừa nói thật sự làm ta không kịp ứng phó.”
Mạnh Nguyên biết Mộ Hoài đang lo lắng sự thể phát triển quá xa khỏi quỹ đạo và vượt ngoài tầm tay, nhưng nàng chợt nắm chặt bàn tay thô ráp của chàng.
“Phu quân, nếu mệnh Thiên tử cũng đổi, vậy chẳng lẽ chúng ta không nên cảm thấy bớt sầu hơn sao?”
Mộ Hoài cũng bất chợt ngộ ra. Đúng thế, ngay cả số mệnh của Cửu ngũ chí tôn không phải nhất thành bất biến, vậy đương nhiên chàng cũng có thể cố gắng nghịch thiên cải mệnh.
Từ trước đến nay, Mộ Hoài không kể chuyện triều đình cho Mạnh Nguyên. Chàng thà làm núi, làm biển, thay nàng chống đỡ mọi giông tố. Song qua cuộc trò chuyện vừa rồi, chàng hiểu rằng, sau rốt Mạnh Nguyên không còn là nữ nhân nhỏ bé chỉ biết trốn sau lưng chàng nữa.
Quả thật như chàng nghĩ, hiện giờ Mạnh Nguyên hết sức lo lắng về mối đe dọa mà chàng phải chịu và những bước tính toán kế tiếp của chàng.
Sau một hồi lưỡng lự, Mộ Hoài đã chọn cách công bằng với Mạnh Nguyên.
“Có một số việc, ta vốn không muốn để nương tử liên lụy, dù sao biết càng nhiều thì rủi ro càng lớn. Nhưng lần này không giống vậy, ta và nàng đều được vãng sinh sống tiếp, còn quyết định muốn ngăn cản thảm kịch đã xảy ra mấy kiếp, nên ta nghĩ có vài chuyện ta cần chia sẻ cho nàng biết, để tránh nàng bị lôi kéo vào cuộc mà không biết tại sao.”
Sâu trong lòng Mạnh Nguyên cảm thấy vui mừng. Trước đây, dù Mộ Hoài săn sóc nàng thế nào nhưng chưa bao giờ kể về mấy chuyện gió tanh mưa máu bên ngoài. Động thái hôm nay, có phải thể hiện tình cảm của họ đã kiên cố và sâu sắc hơn xưa không?
Vì vậy nàng tỏ ra vô cùng tập trung.
Mộ Hoài cũng tạm trút bỏ gánh nặng chồng chất bao năm trong lòng, bắt đầu kể từ khi chàng trở thành “Mộ sứ quân”.
“Có lẽ nương tử biết năm mười sáu tuổi ta thật sự lấy được sự trọng dụng của Kim thượng. Năm đó ta được ban cho chức Soái thủ tiết chế chỉ huy sứ của kinh kỳ, rất nhiều người, bao gồm các chúng thần đều nhất trí phản đối. Nàng đoán xem vì sao Kim thượng phải cật lực khăng khăng đẩy ta thượng vị?”
Mạnh Nguyên tuồng như không mảy may nghĩ ngợi: “Dĩ nhiên là Kim thượng tín nhiệm chàng. Nói cách khác, hiện tại có vài quan viên trong triều làm Kim thượng kiêng kỵ.”
Mộ Hoài thẳng thắn gật đầu thừa nhận: “Nàng nói đúng, chỉ có điều, người bình thường khó thể đoán được sự huyền bí trong này. Ta chỉ có thể nói, những năm qua, đám quyền quý bị tịch biên diệt tộc đều chạm vào nghịch lân của Kim thượng.”
Mạnh Nguyên thật sự chưa hiểu rõ hết về việc này: “Nhưng các hộ gia đình và những người phú quý nhàn rỗi đó từ lâu đã không còn quan tâm đến triều đình nữa. Họ đàng hoàng ở nhà, không kết bè kết cánh, sẽ không đến mức có ảnh hưởng gì đến triều cục chứ?”
“Đây chính là bí mật lớn nhất mà hôm nay ta muốn bộc bạch với nàng.”
Nghe đây là bí mật, Mạnh Nguyên càng lo lắng. Nàng sợ Mộ Hoài không yên tâm, bèn thề son sắt bảo đảm: “Hôm nay, phu quân nói với ta, vào tai ta nhưng sẽ không ra khỏi miệng ta. Không thì ta tình nguyện bị...”
Mộ Hoài vội vàng ngăn cản nàng phát thề độc: “Nếu ta nghi ngờ nương tử, sao ta lại chịu nói cho nàng nghe? Ta và nàng đã ở bên nhau nhiều đời, tóm lại hai ta luôn rất ân ái không thể nghi ngờ!”
Mạnh Nguyên khôn khéo gật đầu: “Là do tính tình ta kỳ quái rồi, phu quân cứ nói thẳng đi ạ.”
Thoạt tiên Mộ Hoài nín thở ngưng thần một chốc, cảm thấy quanh mình không có hơi thở của người khác, bấy giờ chàng mới thì thầm bên tai Mạnh Nguyên: “Những môn hộ bị diệt môn có cùng chung một đặc tính, đó chính là họ từng được Tiên đế ban thưởng một cái hoàng kim hốt (*) bằng ngà voi.”
(*) hốt: Ngày xưa vua quan ra chầu đều cầm cái hốt, hoặc làm bằng ngọc, hoặc làm bằng tre, ngà, có việc gì định nói thì viết lên giấy để phòng cho khỏi quên. Đời sau hay làm bằng ngà voi mà chỉ các quan cầm thôi.
Mạnh Nguyên không hiểu, khẽ hỏi chàng: “Kim hốt? Nó có nghĩa là gì?”
“Nghe đồn trong những tấm hốt có cất giấu bí mật liên quan đến thân thế của Kim thượng.”
Mạnh Nguyên kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cái này...”
Nếu đã đến mức tàn sát tộc và diệt môn, có thể thấy bí mật này vô cùng có khả năng uy hiếp đến sự vững chắc của Hoàng quyền.
Mộ Hoài thở dài: “Những người được ban kim hốt, gặp hoàng tử và huân tước chức cao thì không cần xưng hô lễ phép, và được phép ngồi liễn vào nội cung. Đây vốn là vinh hạnh đặc biệt nên mười mấy năm trước, khi vừa lên ngôi, Kim thượng lập tức nói muốn thu hồi những kim hốt đó và dùng thứ khác để thay thế. Tuy vậy, những người đó đã kết hợp thượng tấu nói quân phụ của Kim thượng đã ân tứ, nay có lý nào lại thu hồi. Kim thượng chờ đợi và nhẫn nhịn mấy năm, rốt cuộc khi huynh đệ khác mẹ cuối cùng qua đời mới ra tay xử lý chuyện này. Hình bộ và Đại Lý tự nghiêm ngặt nhưng bị quy tắc trói buộc, vì không muốn có quá nhiều người tham gia vào nên Kim thượng mới chọn ta, một kẻ vừa không có căn cơ vừa tàn nhẫn.”
Mạnh Nguyên không cần Mộ Hoài nói xong, đã hiểu chuyện kế tiếp: “Vì vậy lưỡi đao sắc bén nhất là chàng, một khi giết hết được nghịch thần uy hiếp ông ấy, cũng là lúc điểu tận cung tàng (*)...”
“Hừ, hoặc nói, thố tử cẩu phanh (*) thì đúng hơn.”
(*) Hai câu cùng một ý nghĩa, có liên quan đến điển tích Việt Vương Câu Tiễn nên mình để nguyên văn luôn nha. Cả hai để chỉ những hiện tượng dùng người mà phụ người, thậm chí đến độ vong ân bội nghĩa lợi dụng người ta xong thì loại bỏ giống như trường hợp Việt Vương Câu Tiễn đối đãi với hai công thần tướng quốc là Văn Chủng và Phạm Lãi thì người ta thường hay nhắc đến câu thành ngữ: “Điểu tận cung tàng” hoặc: “Thố tử cẩu phanh”, ý tứ là: “Chim hết rồi cung tên xếp xó; Thỏ chết rồi chó bị phanh thây”… (Nguồn: denhatthachcao.vn)
“Sớm biết vậy, vì sao phu quân trùng sinh mấy đời đều không thử rút lui khi đang có thế lực?”
“Thật ra, ở kiếp ban đầu, ta từng từ chối sự ủy nhiệm của Kim thượng, khi đó ta cũng không biết gì về nội tình kim hốt. Thế nhưng, kiếp ấy trong tay ta không có binh quyền, cuối cùng bị Hoàng thái tôn kế nhiệm giết gà dọa khỉ làm cả gia đình trăm miệng ăn chết rải rác chỉ trong một đêm. Tổ mẫu đành lấy bảo kiếm cha ông đã ban cho ra, cắt tóc hứa với quân rằng con cháu Mộ gia sẽ không vào triều đường nữa thì lúc này tính mạng chúng ta mới được giữ lại...”
Có lẽ trước đó Mạnh Nguyên không rõ nhưng lúc này đã hiểu chàng: “Thế nên dù có liều cả mạng phu quân cũng phải cầm thật chặt binh quyền, chỉ vì không muốn người nhà bị người ta ức hiếp chi phối...”
“Thật ra nói xa hơn, cũng xem như Kim thượng có ơn tri ngộ với ta, chẳng qua ông ấy có lòng nghi ngờ quá mức, ngay cả chính thê kết tóc với ông ta chưa từng được ngủ trọn một giấc ở tẩm cung đến hừng đông...”
Thông thường, sau sự việc (*), phi tử được sai bảo rời đi là lẽ thường, song không thể chối cãi là chính cung hoàng hậu cũng buộc phải tuân theo quy định này.
(*) Ý nói hành phòng, làm chuyện giường chiếu.
“Nhưng ban đầu ông ấy còn lập Hoàng thái tôn, mà không chọn hoàng tử thứ xuất do phi tử khác sinh ra mà.”
“Vậy thì sao? Nàng nghĩ ông ta lập Hoàng thái tôn thì có nghĩa hoàn toàn tin tưởng tôn nhi ngoan của ông ta sao? Thiên gia không có tình phụ tử, Hoàng quyền mãi mãi cao hơn mọi thứ.”
Mạnh Nguyên cúi đầu suy tư một lát: “Ta hiểu, vì thế kiếp trước phu quân bỏ mình, một là vì phụng mệnh chém giết quá đáng, hai là liên quan nhiều đến Nghi Quận vương. Người đó xem chàng như lưỡi đao thì sao có thể cho phép người khác mơ ước được chứ? Lỡ như thanh đao đổi hướng, cuối cùng người bị thương chỉ có chính bản thân ông ta.”
“Đúng thật là đạo lý này, song điều lòng ta luôn cảm thấy khó khăn là, ta hoàn toàn không thể ngu trung với cặp ông cháu đó nên chỉ đành cầu sinh trong bạo loạn thôi. Cũng chính vì vậy, vừa rồi nàng nhắc tới Tĩnh vương kế vị, mới chỉ rõ cho ta một phương hướng khác.”
Mạnh Nguyên đắn đo tiếp lời: “Nhưng nếu phu quân giao thiệp nhiều với Tĩnh vương, chẳng lẽ sẽ không làm người đó lại nghi ngờ sao?”
Mộ Hoài nhoẻn cười gian xảo: “Ai nói ta muốn cấu kết với Tĩnh vương, ta chỉ định sẽ cứu trợ người nhà Dung phi vào thời điểm thích hợp thôi. Nếu sau này hắn thật sự có vận may kế thừa đại nghiệp, hẳn nhiên sẽ không cạn tàu ráo máng như Nghi Quận vương đâu.”
“Vậy theo ý phu quân là muốn tiếp tục thúc đẩy cho hai ông cháu kia phản bội nhau? Nhưng chẳng phải phu quân sẽ lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm ư?”
“Có sự thăm dò từ đời trước, ta đã hiểu dù người đó có dung túng ta bao nhiêu chăng nữa cũng khó tránh khỏi nảy sinh sát ý vì lòng nghi ngờ. Nếu nói long sủng, hoặc lôi đình, hoặc mưa móc, nguyên nhân do mình nên ta không có hận ý sâu đậm. Tuy nhiên lần này, ta không định sẽ đưa mình vào tròng nữa, trên đời này luôn có cách buộc kẻ vốn tham lam sớm lộ đuôi hồ ly thôi.”
“Nương tử chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân và tổ mẫu thôi, đừng bao giờ dấn thân vào nguy hiểm. Nàng luôn lương thiện và hiền hậu, nếu bị người khác tính toán, ta chỉ sợ mình sẽ hối hận không kịp mất.”
Mạnh Nguyên luôn xem lời Mộ Hoài là trời, nhưng giờ đây nàng không định sẽ nghe theo nữa: “Phu quân quá xem thường ta rồi. Kiếp trước, trong mười năm sau khi chàng đi, ta đã rèn giũa được rất nhiều can đảm và trí tuệ dưới sự hướng dẫn của tổ mẫu, không còn là hoàng hoa sau mùa thu chẳng thể dãi gió dầm mưa nữa. Lần này ông trời cho chúng ta cùng nhau trở về, chẳng phải muốn ta làm cánh tay đáng tin cậy nhất của chàng sao. Dẫu cho những năm đó chàng không ở bên ta, nhưng già trẻ lớn bé từ trên xuống dưới của phủ Bác Vọng hầu chúng ta đều sống yên bình gần mười năm dưới sự che chở của chàng. Ta đã hưởng nửa đời vinh hoa phú quý rồi, nay là thời điểm cùng chàng gánh lấy bão táp mưa sa trước mắt...”
Mộ Hoài biết, tính tình của Mạnh Nguyên khá cố chấp, cứng rắn khuyên nhủ sẽ không có tác dụng gì.
Theo ý tưởng ban đầu, chàng định bụng tự tiêu diệt hết những kẻ muốn mưu hại người của mình, song hiện tại nếu quả quyết từ chối ý tốt của Mạnh Nguyên thì sẽ chỉ làm lòng nàng rét lạnh.
“Nương tử đừng quá quan tâm đến chuyện khác, chỉ cần kể lại cho ta những đại sự quan trọng xảy ra trong triều mấy năm sau khi ta đi, đã là giúp ích rất nhiều cho ta rồi.”
Thật ra Mạnh Nguyên biết không nhiều, bèn bắt đầu thuật lại từ những chuyện nàng nắm rõ và cho là cực quan trọng mà thôi.
“Một tháng sau khi phu quân ra đi, Thiên gia mắc bệnh nhẹ, Hoàng thái tôn lâm triều giám quốc.”
Mộ Hoài gật đầu: “Khi Hoàng đế không thể lâm triều, Hoàng tự phải xử lý triều chính, đây cũng là lẽ thường. Nương tử đừng ngại, cứ nói tiếp đi.”
“Sau ngày thứ ba Hoàng thái tôn giám quốc, từ đất phong xa xôi, con trai của Dung phi là Tĩnh vương đột nhiên vào kinh thành. Đồng thời, Mạc lão tướng quân phòng thủ biên cảnh ở Tây Nam cũng về triều báo cáo nhiệm vụ. Hoàng thái tôn lập tức bị chạm phải nghịch lân, muốn trị đại tội tự tiện hồi kinh của họ, nhưng cuối cùng lại không giải quyết được gì.”
Mộ Hoài nghe ra có điều không ổn: “Sau khi chia đất phong, hoàng tử không có chiếu chỉ thì không được vào kinh thành, còn Mạc lão tướng quân cũng không dễ dàng rời quân được, chẳng lẽ là trong hoàng thành phát mật chỉ sao? Vì vậy Hoàng thái tôn mới không dám so đo.”
Mạnh Nguyên lắc đầu: “Ta không rõ lắm. Ta chỉ biết Mạc lão tướng quân đã dẫn theo khá nhiều bộ hạ và binh sĩ đủ tuổi hồi hương vào kinh.”
Mộ Hoài nghe được chút ý tứ nên càng nôn nóng: “Vậy sau đó thì sao?”
“Sau đó, một ngày nọ Hoàng thái tôn giám quốc đột nhiên cản trở quần thần đến tẩm cung vấn an Hoàng thượng, vả lại còn tuyên bố đấy là ý của Hoàng thượng. Hàn tướng công nhiều lần cầu xin nhưng không được cho đòi, cảm thấy có điều kỳ lạ, bèn lập tức xông vào, kết quả ông ta bị cấm quân ngăn lại. Bị xô đẩy, Hàn tướng công đụng phải râu rồng Cửu Long thạch, rồi lập tức chảy máu bất tỉnh, lúc này mới khiến quần thần phẫn nộ. Tĩnh vương điện hạ là hoàng tử nhưng cũng bị cản ở ngoài. Vào đêm hôm đó, hắn thừa cơ ánh trăng không sáng tỏ, dẫn theo gần cả vạn nhân mã không biết được tụ họp từ đâu đánh giết vào cung đình. Còn đa số cấm vệ quân do Hoàng thái tôn kiểm soát đã ra khỏi thành khống chế ba nghìn nhân mã mà Mạc lão tướng quân dẫn đến, nên Tĩnh vương điện hạ hầu như không tốn chút sức lực nào bắt giữ được Hoàng thái tôn. Khi chúng thần trông thấy Hoàng thượng thì ngài ấy đang sắp sửa hấp hối và chỉ thẳng Hoàng thái tôn giam lỏng quốc quân, tâm địa độc ác. Tĩnh vương điện hạ phụng Hoàng mệnh, tru sát Hoàng thái tôn trước mặt mọi người với tội phản quốc hành thích vua. Cũng trước mặt tất cả, Hoàng thượng để lại di chiếu cho Tĩnh vương điện hạ kế vị... Tĩnh vương điện hạ giám quốc chưa được mấy ngày thì Kim thượng băng hà về tây. Năm sau Tĩnh vương đổi niên hiệu thành Hoài Ân nguyên niên, nhằm biểu đạt sự thương tiếc đối với Tiên đế. Sau chín năm người tại vị, thiên hạ quy phục. Song đang ở thời kỳ tráng niên, người đột nhiên nhường ngôi vị cho trưởng tử vừa tròn mười bốn tuổi. Sau đó, Tĩnh vương đổi tôn hiệu thành Nhân Tông, gửi gắm tình cảm vào sông núi và không vào triều đường nữa.”
Một cái đầu của Mộ Hoài tuồng như biến thành hai cái lớn.
Không đúng đâu.
Sao lại là Tĩnh vương kế vị? Chẳng phải hắn luôn không được Hoàng đế xem trọng, trước đây còn nhát gan sợ hãi mà. Ngay từ khi còn sống, Dung phi đã sớm xin lựa chọn đất phong tránh xa tha hương, tại sao vào thời điểm này hắn lại dũng cảm đứng ra, còn trở thành một vị nhân quân?
Xem ra, hắn ẩn náu khá sâu.
Thấy Mộ Hoài nghe xong nhíu mày thành hình chữ Xuyên (川), Mạnh Nguyên nghĩ mình nói quá hàm hồ, bèn bổ sung: “Lúc Nhân Tông còn tại vị, người khá thương cảm phủ chúng ta, nguyên hậu của người còn từng nhiều lần tặng cải ngọt, cờ xuân cho tổ mẫu và ta...”
Mộ Hoài mấp máy môi, cuối cùng quyết định chia sẻ nghi ngờ của mình với Mạnh Nguyên: “Nương tử không biết chứ, trong lần trùng sinh ban đầu của ta, luôn là Nghi Quận vương làm Hoàng thái tôn, sau này kế nhiệm Thiên tử, ở giữa không hề có chuyện Tĩnh vương nhúng tay tranh đoạt Hoàng quyền. Kết cuộc nàng vừa nói thật sự làm ta không kịp ứng phó.”
Mạnh Nguyên biết Mộ Hoài đang lo lắng sự thể phát triển quá xa khỏi quỹ đạo và vượt ngoài tầm tay, nhưng nàng chợt nắm chặt bàn tay thô ráp của chàng.
“Phu quân, nếu mệnh Thiên tử cũng đổi, vậy chẳng lẽ chúng ta không nên cảm thấy bớt sầu hơn sao?”
Mộ Hoài cũng bất chợt ngộ ra. Đúng thế, ngay cả số mệnh của Cửu ngũ chí tôn không phải nhất thành bất biến, vậy đương nhiên chàng cũng có thể cố gắng nghịch thiên cải mệnh.
Từ trước đến nay, Mộ Hoài không kể chuyện triều đình cho Mạnh Nguyên. Chàng thà làm núi, làm biển, thay nàng chống đỡ mọi giông tố. Song qua cuộc trò chuyện vừa rồi, chàng hiểu rằng, sau rốt Mạnh Nguyên không còn là nữ nhân nhỏ bé chỉ biết trốn sau lưng chàng nữa.
Quả thật như chàng nghĩ, hiện giờ Mạnh Nguyên hết sức lo lắng về mối đe dọa mà chàng phải chịu và những bước tính toán kế tiếp của chàng.
Sau một hồi lưỡng lự, Mộ Hoài đã chọn cách công bằng với Mạnh Nguyên.
“Có một số việc, ta vốn không muốn để nương tử liên lụy, dù sao biết càng nhiều thì rủi ro càng lớn. Nhưng lần này không giống vậy, ta và nàng đều được vãng sinh sống tiếp, còn quyết định muốn ngăn cản thảm kịch đã xảy ra mấy kiếp, nên ta nghĩ có vài chuyện ta cần chia sẻ cho nàng biết, để tránh nàng bị lôi kéo vào cuộc mà không biết tại sao.”
Sâu trong lòng Mạnh Nguyên cảm thấy vui mừng. Trước đây, dù Mộ Hoài săn sóc nàng thế nào nhưng chưa bao giờ kể về mấy chuyện gió tanh mưa máu bên ngoài. Động thái hôm nay, có phải thể hiện tình cảm của họ đã kiên cố và sâu sắc hơn xưa không?
Vì vậy nàng tỏ ra vô cùng tập trung.
Mộ Hoài cũng tạm trút bỏ gánh nặng chồng chất bao năm trong lòng, bắt đầu kể từ khi chàng trở thành “Mộ sứ quân”.
“Có lẽ nương tử biết năm mười sáu tuổi ta thật sự lấy được sự trọng dụng của Kim thượng. Năm đó ta được ban cho chức Soái thủ tiết chế chỉ huy sứ của kinh kỳ, rất nhiều người, bao gồm các chúng thần đều nhất trí phản đối. Nàng đoán xem vì sao Kim thượng phải cật lực khăng khăng đẩy ta thượng vị?”
Mạnh Nguyên tuồng như không mảy may nghĩ ngợi: “Dĩ nhiên là Kim thượng tín nhiệm chàng. Nói cách khác, hiện tại có vài quan viên trong triều làm Kim thượng kiêng kỵ.”
Mộ Hoài thẳng thắn gật đầu thừa nhận: “Nàng nói đúng, chỉ có điều, người bình thường khó thể đoán được sự huyền bí trong này. Ta chỉ có thể nói, những năm qua, đám quyền quý bị tịch biên diệt tộc đều chạm vào nghịch lân của Kim thượng.”
Mạnh Nguyên thật sự chưa hiểu rõ hết về việc này: “Nhưng các hộ gia đình và những người phú quý nhàn rỗi đó từ lâu đã không còn quan tâm đến triều đình nữa. Họ đàng hoàng ở nhà, không kết bè kết cánh, sẽ không đến mức có ảnh hưởng gì đến triều cục chứ?”
“Đây chính là bí mật lớn nhất mà hôm nay ta muốn bộc bạch với nàng.”
Nghe đây là bí mật, Mạnh Nguyên càng lo lắng. Nàng sợ Mộ Hoài không yên tâm, bèn thề son sắt bảo đảm: “Hôm nay, phu quân nói với ta, vào tai ta nhưng sẽ không ra khỏi miệng ta. Không thì ta tình nguyện bị...”
Mộ Hoài vội vàng ngăn cản nàng phát thề độc: “Nếu ta nghi ngờ nương tử, sao ta lại chịu nói cho nàng nghe? Ta và nàng đã ở bên nhau nhiều đời, tóm lại hai ta luôn rất ân ái không thể nghi ngờ!”
Mạnh Nguyên khôn khéo gật đầu: “Là do tính tình ta kỳ quái rồi, phu quân cứ nói thẳng đi ạ.”
Thoạt tiên Mộ Hoài nín thở ngưng thần một chốc, cảm thấy quanh mình không có hơi thở của người khác, bấy giờ chàng mới thì thầm bên tai Mạnh Nguyên: “Những môn hộ bị diệt môn có cùng chung một đặc tính, đó chính là họ từng được Tiên đế ban thưởng một cái hoàng kim hốt (*) bằng ngà voi.”
(*) hốt: Ngày xưa vua quan ra chầu đều cầm cái hốt, hoặc làm bằng ngọc, hoặc làm bằng tre, ngà, có việc gì định nói thì viết lên giấy để phòng cho khỏi quên. Đời sau hay làm bằng ngà voi mà chỉ các quan cầm thôi.
Mạnh Nguyên không hiểu, khẽ hỏi chàng: “Kim hốt? Nó có nghĩa là gì?”
“Nghe đồn trong những tấm hốt có cất giấu bí mật liên quan đến thân thế của Kim thượng.”
Mạnh Nguyên kinh ngạc trợn tròn mắt: “Cái này...”
Nếu đã đến mức tàn sát tộc và diệt môn, có thể thấy bí mật này vô cùng có khả năng uy hiếp đến sự vững chắc của Hoàng quyền.
Mộ Hoài thở dài: “Những người được ban kim hốt, gặp hoàng tử và huân tước chức cao thì không cần xưng hô lễ phép, và được phép ngồi liễn vào nội cung. Đây vốn là vinh hạnh đặc biệt nên mười mấy năm trước, khi vừa lên ngôi, Kim thượng lập tức nói muốn thu hồi những kim hốt đó và dùng thứ khác để thay thế. Tuy vậy, những người đó đã kết hợp thượng tấu nói quân phụ của Kim thượng đã ân tứ, nay có lý nào lại thu hồi. Kim thượng chờ đợi và nhẫn nhịn mấy năm, rốt cuộc khi huynh đệ khác mẹ cuối cùng qua đời mới ra tay xử lý chuyện này. Hình bộ và Đại Lý tự nghiêm ngặt nhưng bị quy tắc trói buộc, vì không muốn có quá nhiều người tham gia vào nên Kim thượng mới chọn ta, một kẻ vừa không có căn cơ vừa tàn nhẫn.”
Mạnh Nguyên không cần Mộ Hoài nói xong, đã hiểu chuyện kế tiếp: “Vì vậy lưỡi đao sắc bén nhất là chàng, một khi giết hết được nghịch thần uy hiếp ông ấy, cũng là lúc điểu tận cung tàng (*)...”
“Hừ, hoặc nói, thố tử cẩu phanh (*) thì đúng hơn.”
(*) Hai câu cùng một ý nghĩa, có liên quan đến điển tích Việt Vương Câu Tiễn nên mình để nguyên văn luôn nha. Cả hai để chỉ những hiện tượng dùng người mà phụ người, thậm chí đến độ vong ân bội nghĩa lợi dụng người ta xong thì loại bỏ giống như trường hợp Việt Vương Câu Tiễn đối đãi với hai công thần tướng quốc là Văn Chủng và Phạm Lãi thì người ta thường hay nhắc đến câu thành ngữ: “Điểu tận cung tàng” hoặc: “Thố tử cẩu phanh”, ý tứ là: “Chim hết rồi cung tên xếp xó; Thỏ chết rồi chó bị phanh thây”… (Nguồn: denhatthachcao.vn)
“Sớm biết vậy, vì sao phu quân trùng sinh mấy đời đều không thử rút lui khi đang có thế lực?”
“Thật ra, ở kiếp ban đầu, ta từng từ chối sự ủy nhiệm của Kim thượng, khi đó ta cũng không biết gì về nội tình kim hốt. Thế nhưng, kiếp ấy trong tay ta không có binh quyền, cuối cùng bị Hoàng thái tôn kế nhiệm giết gà dọa khỉ làm cả gia đình trăm miệng ăn chết rải rác chỉ trong một đêm. Tổ mẫu đành lấy bảo kiếm cha ông đã ban cho ra, cắt tóc hứa với quân rằng con cháu Mộ gia sẽ không vào triều đường nữa thì lúc này tính mạng chúng ta mới được giữ lại...”
Có lẽ trước đó Mạnh Nguyên không rõ nhưng lúc này đã hiểu chàng: “Thế nên dù có liều cả mạng phu quân cũng phải cầm thật chặt binh quyền, chỉ vì không muốn người nhà bị người ta ức hiếp chi phối...”
“Thật ra nói xa hơn, cũng xem như Kim thượng có ơn tri ngộ với ta, chẳng qua ông ấy có lòng nghi ngờ quá mức, ngay cả chính thê kết tóc với ông ta chưa từng được ngủ trọn một giấc ở tẩm cung đến hừng đông...”
Thông thường, sau sự việc (*), phi tử được sai bảo rời đi là lẽ thường, song không thể chối cãi là chính cung hoàng hậu cũng buộc phải tuân theo quy định này.
(*) Ý nói hành phòng, làm chuyện giường chiếu.
“Nhưng ban đầu ông ấy còn lập Hoàng thái tôn, mà không chọn hoàng tử thứ xuất do phi tử khác sinh ra mà.”
“Vậy thì sao? Nàng nghĩ ông ta lập Hoàng thái tôn thì có nghĩa hoàn toàn tin tưởng tôn nhi ngoan của ông ta sao? Thiên gia không có tình phụ tử, Hoàng quyền mãi mãi cao hơn mọi thứ.”
Mạnh Nguyên cúi đầu suy tư một lát: “Ta hiểu, vì thế kiếp trước phu quân bỏ mình, một là vì phụng mệnh chém giết quá đáng, hai là liên quan nhiều đến Nghi Quận vương. Người đó xem chàng như lưỡi đao thì sao có thể cho phép người khác mơ ước được chứ? Lỡ như thanh đao đổi hướng, cuối cùng người bị thương chỉ có chính bản thân ông ta.”
“Đúng thật là đạo lý này, song điều lòng ta luôn cảm thấy khó khăn là, ta hoàn toàn không thể ngu trung với cặp ông cháu đó nên chỉ đành cầu sinh trong bạo loạn thôi. Cũng chính vì vậy, vừa rồi nàng nhắc tới Tĩnh vương kế vị, mới chỉ rõ cho ta một phương hướng khác.”
Mạnh Nguyên đắn đo tiếp lời: “Nhưng nếu phu quân giao thiệp nhiều với Tĩnh vương, chẳng lẽ sẽ không làm người đó lại nghi ngờ sao?”
Mộ Hoài nhoẻn cười gian xảo: “Ai nói ta muốn cấu kết với Tĩnh vương, ta chỉ định sẽ cứu trợ người nhà Dung phi vào thời điểm thích hợp thôi. Nếu sau này hắn thật sự có vận may kế thừa đại nghiệp, hẳn nhiên sẽ không cạn tàu ráo máng như Nghi Quận vương đâu.”
“Vậy theo ý phu quân là muốn tiếp tục thúc đẩy cho hai ông cháu kia phản bội nhau? Nhưng chẳng phải phu quân sẽ lại rơi vào tình cảnh nguy hiểm ư?”
“Có sự thăm dò từ đời trước, ta đã hiểu dù người đó có dung túng ta bao nhiêu chăng nữa cũng khó tránh khỏi nảy sinh sát ý vì lòng nghi ngờ. Nếu nói long sủng, hoặc lôi đình, hoặc mưa móc, nguyên nhân do mình nên ta không có hận ý sâu đậm. Tuy nhiên lần này, ta không định sẽ đưa mình vào tròng nữa, trên đời này luôn có cách buộc kẻ vốn tham lam sớm lộ đuôi hồ ly thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.