Sủng Thê Của Nịnh Thần

Chương 28: Phá cửa

Trách Chu

28/05/2024

Nghe nói tổ thái phu nhân Cố thị muốn giao việc nhà của Đông phủ cho Mạnh Nguyên mới vào phủ này. Chẳng những thế vì lót đường cho tân phụ, bà không tiếc ra mặt quở trách bà mẫu trên danh nghĩa của Mạnh Nguyên, ngay cả tam phu nhân Mai thị của Tây phủ cũng bị chỉ trích trước mặt mọi người khiến ai nấy đều thầm cảm thán không thôi.

Ban đầu lúc nghị hôn với Mạnh gia, những người Tây phủ biết chút nội tình chỉ nghĩ, Cố thị và Mộ Hoài do bị hoàn cảnh ép buộc nên mới bất đắc dĩ hạ thấp thân phận, lấy một ấu nữ của gia đình hàng thần mất nước làm đại phụ đương gia.

Lẽ ra, hôn sự này được thúc đẩy rồi, vị quý nhân bên trên kia sẽ an tâm, và Mạnh thị nữ này đã hoàn thành tác dụng làm yên lòng Thánh tâm, vậy sẽ lập tức bị ném vào xó xỉnh, không ai hỏi han đến mới đúng.

Thế nhưng xem ra có vẻ Cố thị đang thật lòng thật dạ muốn làm chỗ dựa cho tân phụ, hơn nữa còn có ý muốn nâng nàng lên cao hơn cả trời?

Chẳng lẽ lại đang diễn tiết mục “chiều hư” à? Nhằm để Mạnh thị này đắc ý vênh váo, sung sướng đến mức tìm không ra hướng bắc, đến lúc đó bí mật bị bại lộ, vậy Mộ gia có thể danh chính ngôn thuận hưu thê rồi chọn cành khác ư?

Nhưng nếu thế, không phải bà đang dùng danh dự của cả Hầu phủ để đánh cuộc sao? Ngộ nhỡ tân phụ to gan dám làm ra chuyện xấu xa gì khiến người ta kinh hãi thì đến lúc đó cả Mộ gia sẽ bị mất mặt. 

Dù suy nghĩ trong lòng mọi người xoay như chong chóng thế nào nhưng không ai bốc đồng đến mức hỏi thẳng ra mối nghi ngờ đó.

Bởi vì Mai thị và Phù thị mới vừa bị mất mặt nên buổi ra mắt họ hàng này không kéo dài quá lâu.

Đám nam đinh lấy cớ ngoài phủ có chuyện cần xử lý, còn các nữ quyến đùn đẩy Tây phủ có việc vặt cần phải giải quyết hoặc lấy luôn cớ mình có bệnh nhẹ, chẳng may cơ thể không tốt.

Phù thị mới vừa mất mặt nên không cố ở lại tiếp khách nữa. Cố thị mất hết kiên nhẫn khi thấy bà ta bêu xấu, bèn tuỳ ý đuổi bà ta đi.

Chỉ có Lâm thị, người có mối giao hảo tốt với Mạnh Nguyên, không vội cáo từ mà nói muốn ở lại tiếp chuyện với lão tổ tông.

Cố thị cũng cảm thấy Mạnh Nguyên mới vào nhà, một cây làm chẳng nên non, có một người quen thân thiết ở bên cũng tốt. Bà không muốn làm lỡ thời gian để các nàng ôn chuyện, bèn viện lý do mình cảm thấy mệt mỏi phải về ngủ thêm.

Mạnh Nguyên thuận tiện đưa Lâm thị đến chính viện.

Họ mới vừa ra cửa viện Tam Tư đường thì nha đầu thô sử Liên Kiều trông giữ tại chính viện vội vã bẩm báo: “Thỉnh an phu nhân, Hầu gia nhà chúng ta đã về phủ rồi ạ.”

Mạnh Nguyên lập tức tỏ ra vui mừng, nghĩ thầm đây là lần gặp đầu tiên sau khi hai người thành thân, tiếp đó nhất định phải để lại ấn tượng thật tốt cho nhau nên nàng đã nhờ Lâm thị ngắm nghía giúp mình.

“Lâm tỷ tỷ, tỷ thấy muội ổn thoả chứ ạ? Sáng sớm vội ra ngoài nên muội chọn món trang sức trông hơi già dặn đôi chút.”

Không biết Mộ Hoài có thích không.

Lâm thị hé môi cười với nàng: “Chưa nói món ngọc lục bảo muội đang đeo này có giá trị nghìn vàng, dù muội có đội mũ rơm đi chăng nữa thì cũng không giấu được dung nhan yêu kiều như hoa của muội đâu. Vừa hay phu quân muội về nên hôm nay ta sẽ không đến nhà để làm muội thấy chướng nữa, tránh để lỡ tân hôn yến của hai người...”

“Lâm tỷ tỷ cứ thích trêu người ta thôi.”

Liên Kiều thấy phu nhân nhà mình vui vẻ, chưa biết chân tướng, vì thế nàng ta sốt ruột đến mức suýt oà khóc.

Đợi Lâm thị tạm biệt Mạnh Nguyên, Liên Kiều mới bước lên trước mặt Mạnh Nguyên, ấp úng báo lại: “Phu nhân đừng vội về phòng, sau khi Hầu gia về phủ đã vào khách viện rồi ạ, còn nói không cho phép người khác đến quấy rầy.”

Mạnh Nguyên nghe thấy Liên Kiều ấp a ấp úng như có điều giấu giếm, đoạn nàng dừng bước nhìn nàng ta: “Có gì giấu ta phải không? Ngươi cứ nói đi, nếu phạm vào kiêng kỵ thì ta sẽ không trách phạt ngươi đâu.”

Bấy giờ Liên Kiều mới lấy can đảm thuật lại: “Nô tì nghe mẹ kể rằng Hầu gia ngồi chu luân mã xa của phủ Nghi Quận vương về ạ.”

Mạnh Nguyên biết đêm qua Mộ Hoài cưỡi ngựa đi, giờ đây nghe nói chàng bỏ ngựa đổi sang xe thì theo tiềm thức cảm thấy có lẽ chàng đã bị thương: “Vừa nãy Hầu gia tự mình xuống xe hay có người đỡ xuống?”

Chắc không phải được người ta khiêng xuống chứ?

Liên Kiều cắn răng bất chấp đáp: “Hầu gia vẫn đi lại như thường, không mảy may suy suyển. Nhưng mà, nhưng mà… Nhưng lúc Hầu gia xuống xe, còn đích thân ôm một cô nương có vóc người cao gầy ra khỏi xe ngựa. Sau khi vào nhà, ngài ấy lập tức sắp xếp cho người vào khách viện, còn nói không cho phép bất kỳ kẻ lạ nào đến gần. Mẹ nô tì muốn giúp phu nhân hỏi Hầu gia rằng giờ Ngọ có về chính viện dùng bữa không nhưng cũng bị người canh cửa đuổi về rồi ạ. Nô tì cả gan suy đoán, có lẽ vị cô nương xuống từ xe ngựa của phủ Quận Vương nọ có thân phận không đơn giản!”



Mạnh Nguyên chỉ cảm thấy có một tiếng nổ lớn rền vang trong đầu, như thể có điều gì đó vừa bị đánh nát mất.

Đêm tân hôn, không thấy bóng dáng Mộ Hoài, sáng hôm sau chàng lại ôm một cô nương trẻ tuổi khác xuống ngựa, sau đó còn đưa đến phòng riêng lánh mặt và không cho người ngoài dòm ngó, chẳng lẽ muốn giẫm nát thể diện của tân phụ Hầu phủ nàng sao?

Tuy kiếp trước Mạnh Nguyên rất tin tưởng vào nhân phẩm của Mộ Hoài nhưng có tân phụ nào bị bỏ rơi trong đêm tân hôn mà có thể dửng dưng khi nghe được tin tức này chứ?

Nàng âm thầm suy nghĩ thật kỹ lưỡng: “Có ai nhìn thấy cô nương kia có tướng mạo thế nào không? Phong cách ăn mặc có gì đặc biệt không?”

“Cô nương kia đội mũ trùm đầu và khoác áo choàng của Hầu gia, vì che chắn quá kín kẽ nên lúc ấy không nhìn ra tướng mạo ạ. À, đúng rồi, có người nghe tì nữ đi theo gọi nàng ta là Thương cô nương.”

Mạnh Nguyên cẩn thận ngẫm nghĩ, nữ tử họ Thương ư? Vả lại còn liên quan đến phủ Nghi Quận vương? Đời trước nàng chưa từng nghe thấy.

Vậy nàng nên làm gì tiếp đây?

Hay xem như chưa thấy và chẳng có chuyện gì xảy ra? Nàng tự nhủ mình không làm được.

Hay xông thẳng đến khách viện chất vấn Mộ Hoài vì thái độ thờ ơ từ lúc đại hôn đến nay?

Làm thế có vẻ đánh mất thân phận quá.

Tử Đường thấy Mạnh Nguyên do dự, bèn thử hỏi dò: “Hay để nô tì thay mặt phu nhân đến khách viện xem thử? Nô tì sẽ nói phu nhân biết Hầu gia làm việc vất vả nên đã cố ý nấu canh bổ cho Hầu gia.”

Mạnh Nguyên suy nghĩ một lát, nhà Triệu Lão Tam là thô sử nên thủ vệ ở khách viện không cho vào cũng là bình thường, còn Tử Đường là người đắc lực bên cạnh mình, dù không nhìn thấy được vị Thương cô nương kia thì có lẽ người ấy cũng sẽ nể mặt chút ít. Nếu vẫn không được nữa thì đành hỏi thăm thủ viện vài câu, chắc hẳn có thể hỏi được đôi điều thôi.

“Cũng được, nếu gặp được Hầu gia thì đừng nhắc đến chuyện chính viện, ngươi chỉ cần nói tối qua lão tổ tông lo lắng cả đêm, nhắn rằng nếu Hầu gia có rỗi rãi thì nên đến Tam Tư đường thỉnh an rồi lo chuyện khác sau.”

Tử Đường chuẩn bị canh bổ rồi cầm hũ sứ đựng canh đi thẳng đến khách viện đầu tiên.

Gác cửa là hai thị vệ trẻ tuổi có thân hình cao to, bên hông họ đều giắt một cây đao bén ngót sáng loáng, dưới ánh sáng nó chói lọi đến nỗi khiến mọi người không dám nhìn thẳng. Gương mặt của họ cũng thể hiện rõ nét lạnh lùng theo kiểu người lạ đừng tới gần, quả đúng là phiên bản mặt Thái tuế hệt như chủ tử của họ.

Tử Đường nhớ mang máng hôm rước dâu hai người này cũng theo hầu trong đoàn, nhưng không biết họ có ấn tượng với mình và có chịu nể mặt mình không.

Tử Đường lấy lại bình tĩnh, dừng lại cách cánh cửa khách viện ba thước.

“Làm phiền hai vị tiểu ca giúp ta thông truyền, rằng phu nhân ta bưng canh đương quy nhân táo vào dâng lên cho Hầu gia để bồi bổ cơ thể.”

Người mặt đen bên trái thoáng nhìn, hình như hơi xiêu lòng.

Trái lại vị bên phải từ chối một cách không do dự: “Hầu gia có lệnh, không cho phép những người không liên quan đến gần khách viện và cũng không gặp bất kỳ ai. Ngươi bưng canh về đi.”

Tử Đường đâu dễ dàng từ bỏ vậy, vì thế nàng ấy chỉ nhìn và năn nỉ thị vệ mặt đen luôn im lặng nọ: “Phu nhân biết cả đêm qua Hầu gia bề bộn công vụ bên ngoài, chắc hẳn ngài chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, ta sẽ không làm khó hai vị tiểu ca đâu, nếu hai huynh không tiện cho ta vào trong, vậy giúp ta truyền lời rồi mang canh dâng lên cho Hầu gia là được.”

Thị vệ mặt đen ra chiều khó xử: “Vị cô nương này, ngươi không biết tính tình của Hầu gia chúng tôi rồi, chưa kể ngươi chỉ là nữ sử nho nhỏ sẽ phá hỏng quy củ Hầu gia đặt ra, dù phu nhân đích thân tới đây thì chúng tôi cũng không dám cho vào đâu.”

Tử Đường thấy hai người không chịu châm chước, vả lại họ càng giải thích như thế thì nàng ấy càng cảm thấy xót xa cho Mạnh Nguyên.

Nàng ấy dứt khoát vượt qua, hô vọng vào bên trong: “Nô tì Tử Đường cầu kiến Hầu gia, kính xin Hầu gia dời bước đến chính viện gặp phu nhân đi ạ.”

Sao thị vệ có thể để nàng ấy càn rỡ như vậy được, không đợi nàng ấy nói câu thứ hai, họ đã bước lên đuổi nàng đi xa.

Tử Đường không kịp chuẩn bị khiến hũ sứ bất chợt bị hất đổ.



Nước canh bên trong còn bốc khói nghi ngút, chớp mắt đã làm hoen ố y phục và bỏng mu bàn tay của nàng ấy.

Ở Mạnh phủ nàng ấy chưa từng chịu phạt oan khuất như thế, nhưng vào lúc này lại bị hai thị vệ thô lỗ mạo phạm khiến nàng ấy ngượng ngùng, tức khắc rơi nước mắt.

“Vừa rồi các ngươi không chịu truyền lời, ta cũng chỉ đành đi mời phu nhân và tổ thái phu nhân làm chủ thôi.”

Hai thị vệ chợt do dự nhưng cuối cùng vẫn quyết định nghe theo lời căn dặn của Hầu gia, kể cả con ruồi cũng không thể lọt vào khách viện được.

Mạnh Nguyên chờ đợi trong phòng giây lát, đoạn thấy Tử Đường đi vào với đôi mắt đỏ hoe, dưới quần bị hoen ố một mảng.

Nàng lập tức nhíu mày lại.

“Bọn họ không cho ngươi vào, còn làm đổ canh đúng không?”

Tử Đường cúi đầu xuống thật thấp đồng thời giấu nhẹm mu bàn tay bị bỏng trong tay áo.

Tuy vừa rồi chịu thiệt nhưng nàng ấy sợ vì mình mà Mạnh Nguyên gây ra chuyện không vui với nam chủ nhân trong phủ.

Khí trời đang nóng, Mạnh Nguyên thấy Tử Đường giấu tay trong tay áo thì chợt nhận ra có điều không ổn. Nàng bước lên vài bước, lật tay áo của nàng ấy ra, quả nhiên nhìn thấy mu bàn tay của nàng ấy bị sưng tấy lên.

Đôi mắt Mạnh Nguyên tối đi, hàng mi thanh tú càng cau chặt: “Thật buồn cười! Dám lấn lên cả đầu của ta cơ à.”

“Bích Phù, ngươi ở lại bôi dược cao tiêu sưng cho Tử Đường. Thanh Bình và Xích Thược theo ta đến khách viện xem thử nào.”

Bọn nha đầu cảm thấy đêm tân hôn Mộ hầu đi suốt đêm không về đã là thất lễ rồi, khó khăn lắm mới quay về lại gây ra thêm chuyện Thương cô nương, nơi đây là Hầu môn nên phải có lễ nghĩa, dù không muốn làm Mạnh Nguyên tức giận nhưng họ cũng cảm thấy không nên nhẫn nhịn chuyện này.

Mạnh Nguyên đi tới cửa khách viện, cố duy trì sự bình tĩnh nói với hai thị vệ gác cửa: “Đi vào báo lại, tân phụ Mộ phủ Mạnh thị cầu kiến Hầu gia.”

Hai người nhìn nhau, cuối cùng vẫn do thị vệ mặt đen đáp: “Phu nhân mới về nhà nên chưa biết tính tình của Hầu gia chúng tôi, không phải tiểu nhân cố ý làm trái lời phu nhân nhưng bây giờ ta không dám làm nghịch lại mệnh lệnh của chủ nhân, kính xin phu nhân thứ lỗi.”

Tuy bề ngoài Mạnh Nguyên trông hiền hòa và yếu đuối, thế nhưng trong xương lại là người có tính tình bướng bỉnh, lúc này nàng chỉ cười chứ không nổi giận: “Các ngươi thật sự không chịu châm chước?”

Hai người cúi đầu không dám nói thêm, thầm nhủ nếu châm chước rồi thì đừng nói xiêm áo, e là còn khó bảo vệ được cái mạng nhỏ này nữa là.

Mạnh Nguyên cười gằn: “Vậy ta không làm khó các ngươi nữa, để ta tự vào vậy.”

Trong lúc hai người còn đang ngờ vực, Mạnh Nguyên đã thừa cơ rút binh khí của gã thị vệ mặt đen ra, sau đó nhanh chóng lùi về sau hai bước.

Thị vệ chỉ kinh ngạc trong phút chốc rồi lập tức khôi phục lại vẻ mặt ban đầu: “Phu nhân, dù bây giờ ngài có ra tay đánh chết chúng tôi bằng lưỡi đao đó thì chúng tôi cũng sẽ không tránh khỏi cánh cửa này đâu.”

Mạnh Nguyên không nhìn họ mà đưa tay vuốt một đường dọc xuống lưỡi đao.

Thị vệ mặt đen hô lên: “Phu nhân cẩn thận, đây là đao mới mài đấy ạ.”

Chưa kịp dứt lời, Mạnh Nguyên đã gác vũ khí này lên cổ mình: “Ta không dám làm phiền các ngươi vào chuyển lời giúp ta, ta có chân, tự đi vào được. Nếu các ngươi dám cản, đao trên tay ta sẽ không có mắt đâu, không phải hại các ngươi mà chính ta tự đả thương mình... Các ngươi xem mà liệu chừng.”

Nói xong, Mạnh Nguyên ngẩng đầu ưỡn ngực bước thẳng lên phía trước.

Hai thị vệ chẳng dám ra tay, nếu thật sự đả thương nữ chủ nhân Hầu phủ vừa vào nhà mới một ngày này, vậy dám chắc bọn họ sẽ không được chết yên lành đâu.

Họ cảm thấy thật cay đắng, Hầu gia đã ngoan độc rồi nhưng phu nhân nom yêu kiều và nhu nhược này còn ác hơn cả Hầu gia nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Sủng Thê Của Nịnh Thần

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook