Chương 53: Thánh tâm
Trách Chu
28/05/2024
Vào ngày mười sáu tháng mười, lại gặp Đại triều.
Qua mấy ngày, trừ khi cần thiết thì Mộ Hoài không hề ra ngoài, bình thường chỉ đi theo Mạnh Nguyên đến Tam Tư đường xem tổ mẫu dẫn nàng đi xử lý công việc. Mạnh Nguyên bị chàng làm ồn đến xấu hổ nên sáng sớm hôm nay đã thúc giục chàng ra ngoài.
Trước khi đi, Mộ Hoài không quên vẽ mày tô môi cho Mạnh Nguyên, cuối cùng chàng không khỏi thở dài: “Qua hôm nay, chỉ sợ cuộc sống của ta hiếm khi an nhàn thế này.”
Trái tim khẽ động, Mạnh Nguyên nhỏ giọng hỏi thăm: “Sao vậy, trong triều xảy ra đại sự gì sao?”
Mộ Hoài áp vào tóc mai Mạnh Nguyên, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng. Nàng toan tách ra nhưng sợ sẽ bỏ qua chi tiết quan trọng nào nên chỉ đành đỏ mặt cố chịu.
Mộ Hoài trêu ghẹo đủ rồi mới thì thầm: “Đêm qua Tĩnh vương về kinh nhưng tá túc ở viện Tử Kinh cũ của mẹ đẻ hắn. Nghe nói cả đêm đó, hắn chỉ tụng kinh cầu phúc cho người mẹ đã mất của mình. Hoàng thượng thấy hắn chí hiếu nên đồng ý cho hắn đeo đao đến ngự tiền, nhằm bảo vệ an nguy cho quân phụ.”
Mạnh Nguyên trợn tròn mắt: “Tĩnh vương vừa hồi kinh mà đã có vinh hạnh đặc biệt này, so ra, chưa có hoàng tộc nào được mang đao đến ngự tiền đâu... Phải chăng điều này có nghĩa là người luôn kiểng chân trông mong nọ đã hoàn toàn mất đi Thánh tâm rồi ư? Tiếp theo, Hoàng tự lại sắp bị đổi cho người khác làm?”
Mộ Hoài tiếp tục cắn tai nàng: “Vậy thì chưa chắc, nếu có thể bị chúng ta đoán được nước cờ, vậy đó không phải là phong cách của Thánh nhân chúng ta rồi.”
Buổi hội triều còn chưa bắt đầu, Tĩnh vương phong thái phi phàm với bội kiếm bên hông đã được mọi người chú ý như là một tiêu điểm, không ít văn thần chủ động bước lên vấn an hoặc chúc mừng.
Theo thứ tự, Mộ Hoài đứng dưới Tĩnh vương nhưng không cố ý tiến lên.
Người đứng đầu đối diện họ là đích trưởng tôn của Thiên tử mà hai ngày trước còn xuân phong đắc ý, Nghi Quận vương. Chuyện lập kế vị náo nhiệt và xôn xao khiến mọi người, bao gồm cả Nghi Quận vương đều nghĩ Thiên tử đã quyết tâm cực lực bác bỏ (*) và ban hành sắc lệnh, nhưng ai ngờ giữa đường lại lòi ra một kẻ phá rối.
(*) Nguyên văn 力排众议: có nghĩa là sau khi bàn bạc và cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến khác nhau.
Giờ phút này, Quận vương gia đương triều, luôn đối đãi khoan dung với mọi người, đang tỏ ra lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng sâu hun hút như dã thú sẵn sàng vồ lấy người bất cứ lúc nào.
Vả lại, nét mặt của những “trung đảng” ít ỏi luôn ủng hộ Hoàng đế sắc lập Hoàng thái tôn sau lưng y khá đặc sắc. Nhìn bầu không khí sôi nổi bên kia, họ không khỏi cảm thấy thân hình đơn bạc như thể gió thổi sẽ đổ ngay, điều duy nhất có thể làm là tạm dằn lại điệu bộ thân thiết không e dè từng có với Hoàng tôn mà thôi.
Mộ Hoài thu lại sự giễu cợt nơi khóe môi, đây là Thiên gia và quan trường đấy.
Lúc mi đắc ý thì những người đẩu đâu đó tranh nhau tiếp cận, chỉ ước có thể ôm mông tâng bốc, hận không thể nâng mi lên tới trời. Nhưng khi mi thất ý thì càng có nhiều người bỏ đá xuống giếng hơn, chỉ để chờ mi chết hẳn.
Vào lúc này, Hoàng đế chưa lâm triều. Sau khi đám đông hun nóng cái lò này lên rồi thì mới yên lặng đứng theo thứ tự hai bên chờ đợi.
Cách Tĩnh vương một cánh tay, Nghi Quận vương thình lình mở lời: “Nghe nói Tứ thúc phong trần mệt mỏi về kinh, chạy đến mức chết vài con ngựa, chắc cũng muốn vào tham gia náo nhiệt nhân dịp tiết vạn thọ (*) nhỉ.”
(*) sinh nhật của quân vương hoặc hoàng đế.
Tĩnh vương lạnh lùng nhìn thoáng qua y nhưng không nghiêng đầu tiếp chuyện, mà chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng hơn đáp lại: “Phụ hoàng triệu ta hồi kinh giúp người phân ưu, vừa hay đúng dịp này thôi. Náo nhiệt mà hoàng chất nói, ta cũng muốn tìm hiểu thử cho biết đấy.”
Nhìn tư thái cao cao tại thượng của Tĩnh vương, Nghi Quận vương thầm ói mửa. Nhớ ngày đó, xuất thân của mẹ đẻ Tĩnh vương không rõ ràng, hắn còn từng chịu khá nhiều thiệt thòi bởi tay nguyên hậu, không giống y là Hoàng trưởng tôn đích xuất đích mạch. Hai người luôn như mây và bùn.
Vậy mà y phải đến mức bị một hoàng tử nghèo túng dùng thế lực bắt ép sao? Dù thế nào, trong lòng Nghi Quận vương cũng không tài nào chấp nhận được.
“Tứ thúc nói vậy cũng đúng, người như thúc thì xem náo nhiệt làm gì, đỡ phải hư hao cánh do xương quá nhẹ.”
Tĩnh vương không muốn so miệng lưỡi nhanh nhạy mà chỉ chỉnh lại binh khí bên hông, xem như đang khiêu khích trong lặng lẽ, sau đó mới cười hoà nhã đáp: “Ta cũng tặng lại lời này cho hoàng chất.”
Một lát sau, nội thị gõ roi, cuối cùng Hoàng đế mặc long bào vàng kim xích chịu lâm triều rồi.
Theo mọi người quỳ xuống, Mộ Hoài lặng lẽ thấy Nghi Quận vương đang siết chặt hai tay thành quyền, ống tay áo che đi gương mặt không bình thường của y.
Chàng thầm nghĩ vở kịch Hoàng đế an bài sắp sửa mở màn rồi.
Ngày lâm triều hôm nay vô cùng yên ổn, các quan lão gia vốn muốn tiến cử người kế vị đều thức thời cụp đuôi hết cả.
Hôm nay nước đã bị Hoàng đế quấy đục hoàn toàn, kẻ nào có đầu óc không tốt mới dám ra mặt vào lúc này.
Sau khi tan triều, theo thường lệ Mộ Hoài được Hoàng đế cho triệu vào Ngự thư phòng nghị sự.
Khi chàng vào trong, Tĩnh vương và Nghi Quận vương đều đang phân ra đứng hai bên quân.
Khác với lúc lâm triều, hiện tại Tĩnh vương đã gỡ đao xuống.
Mộ Hoài nhìn thẳng và đi tới ngự án hành đại lễ, sau đó bái kiến Tĩnh vương trước, rồi mới đến Nghi Quận vương.
Vốn dĩ Nghi Quận vương đang không vui, bây giờ không khỏi đâm thêm một câu.
“Ta chưa từng nghĩ, té ra Mộ đại nhân và Tứ thúc ta từng có cố giao, vừa thấy mặt đã kìm lòng không đậu muốn ân cần hỏi han rồi à, thật làm ta hâm mộ quá.”
Y nói vậy, tất nhiên không phải chỉ do ghen tỵ không đâu mà đang dẫn dắt lòng nghi ngờ của Hoàng đế. Nếu Mộ Hoài thật sự có giao hảo với Tĩnh vương, cậy vào việc trong mắt Hoàng đế không chứa nổi một hạt cát, thì đến lúc đó ông ta lại tìm cách chuyển sang nghe ngóng thử, vậy tình huống khó xử hiện tại có thể được giải quyết rồi.
Cố nhiên, giờ phút này Nghi Quận vương còn chưa biết, rằng chuyện mình âm thầm cất di vật của Thương Quang Tế đã bị Hoàng đế phái ám vệ điều tra rõ ràng. Thêm vào đó, việc Thương Quang Tế từng nhận Nghi Quận vương làm tân chủ và làm việc theo chân rồng đã bị Hoàng đế đoán được manh mối.
Những ngày qua, Nghi Quận vương cứ nghĩ mình chỉ còn cách sắc phong Hoàng thái tôn một bước ngắn, thậm chí không màng ngụy trang hình tượng ẩn nhẫn và ổn định như trước của mình.
Hoàng đế rất đa mưu túc trí, chỉ muốn xem thử đến cùng trong ác tâm của tôn nhi ngoan của ông ta có giấu hậu chiêu gì, vì thế mới sắp xếp cho Tĩnh vương đột nhiên xuất hiện.
Ông ta nghe hiểu Nghi Quận vương đang xúi giục, bèn cố ra vẻ chú ý: “Ồ? Mộ khanh còn từng là bạn cũ với Tĩnh vương à? Chuyện khi nào vậy?”
Mộ Hoài không tiện trả lời câu này, lỡ như bị hiềm nghi có giấu đầu hở đuôi, nếu thản nhiên thừa nhận thì sẽ làm Hoàng đế hiểu lầm.
Thay vào đó, Tĩnh vương rất hào phóng trả lời: “Lúc con rời kinh thì Mộ hầu chỉ mới là thiếu niên, tính đến hôm nay mới gặp lần thứ hai, thật sự con không dám bám víu giao tình gì. Nhưng phụ lão Hầu gia là một nhân vật con luôn ngưỡng mộ rất nhiều năm, nghe nói khi ông ấy còn sống từng làm thư đồng cho phụ hoàng, khả năng cưỡi ngựa không ai sánh kịp. Đáng tiếc con kém duyên, không thể chứng kiến cảnh tượng đó.”
Vốn chỉ là một lời đáp lơ đãng song lại khiến sắc mặt Hoàng đế lập tức dịu lại.
Tĩnh vương nói đúng, người mà đời này ông ta có thể tín nhiệm nhất chính là Mộ Vọng, cha ruột của Mộ Hoài. Khi còn là hoàng tử, các huynh đệ của ông ta hoặc có xuất thân, hoặc học giỏi, chỉ có ông ta bị kẹp giữa không được việc gì ra hồn nên thường nếm mùi đau khổ. Khi đó, dù rằng Mộ Vọng chỉ mười ba mười bốn tuổi thôi nhưng cơ thể luôn mạnh mẽ và khỏe khoắn. Có một thư đồng như thế, những huynh đệ vô cớ bắt nạt ông ta luôn phải dè chừng...
Đây cũng là lý do cơ bản để Hoàng đế hậu đãi Mộ Vọng sau khi đăng cơ.
Khi Hoàng đế nhìn lại Mộ Hoài và Tĩnh vương thì tâm trạng đã thoát ra khỏi hồi ức. Tuy Mộ Hoài không khác gì cha mình nhưng chàng làm việc quả quyết và tàn nhẫn hơn, là một cây đao ông ta dùng thuận tay nhất. Vì thế, ông ta không thể bị váng đầu hoa mắt chỉ bởi một hay nửa câu xúi giục được.
Huống hồ, đúng như Tĩnh vương nói, đừng nói Mộ Hoài mà tính cả ba đời Mộ gia trở lại đây cũng chẳng có liên quan gì đến Tĩnh vương hay thậm chí là cả họ Tĩnh vương cộng lại. Nước bẩn Nghi Quận vương giội lên thật sự đã thừa thãi rồi.
Xem ra, biện pháp giết trong sự nâng niu này khá hiệu quả, một khi tôn nhi ngoan của ông ta chắc mẩm ngôi vị Hoàng đế đã thành vật trong túi mình, vậy sẽ khó thể tiếp tục giả vờ trước mặt các quan đại thần rồi.
Sức hấp dẫn của quyền lợi quá lớn nên lúc đối diện với nó, không ai có thể hờ hững bất cần.
Hoàng đế không tiếp lời Tĩnh vương, ngược lại nhìn sang Nghi Quận vương: “Tứ thúc của con phong trần mệt mỏi quay về, còn thức cả đêm ở viện Tử Kinh. Là vãn bối, con phải nên quan tâm nhiều đến thúc con mới phải.”
Mộ Hoài biết tâm tư của Đế vương luôn giữ ở mức cân bằng, chưa đến lúc cháy nhà ra mặt chuột thì ông ta sẽ không liều lĩnh chèn ép bất kỳ bên nào.
Quả nhiên Hoàng đế không phụ sự mong đợi của chàng. Sau một chốc dừng lại, ông ta lại tặng cho họ một cái bánh lớn: “Ta đã đến từng tuổi này rồi, điều mong ngóng nhất chính là cốt nhục hòa thuận, thủ túc khăng khít. Sau này hai thúc điệt phải đồng lòng hợp sức, tương trợ hai bên ta để ta được sớm dưỡng thọ, sống an bình thêm vài năm.”
Lúc này, hẳn nhiên phải đợi người khác tỏ thái độ. Tĩnh vương khom lưng đồng ý trước, sau đó Nghi Quận vương đuổi sát theo nhưng giờ phút này trong lòng y như dời sông lấp biển.
Nghe ý Hoàng đế, thái tử vị còn chưa được định ra cho ai đâu...
Làm người đứng xem, Mộ Hoài càng cúi thấp đầu hơn. Chàng có linh cảm, sau ngày hôm nay phong vân trong cung sắp bị khuấy đến long trời lở đất rồi.
Thế nhưng vậy cũng tốt, cục diện càng hỗn loạn thì càng không có ai nóng vội động thủ với Mộ gia. Về phần cuối cùng ai sẽ làm Hoàng đế thì chàng cũng không có ý định để mặc cho số phận.
Qua mấy ngày, trừ khi cần thiết thì Mộ Hoài không hề ra ngoài, bình thường chỉ đi theo Mạnh Nguyên đến Tam Tư đường xem tổ mẫu dẫn nàng đi xử lý công việc. Mạnh Nguyên bị chàng làm ồn đến xấu hổ nên sáng sớm hôm nay đã thúc giục chàng ra ngoài.
Trước khi đi, Mộ Hoài không quên vẽ mày tô môi cho Mạnh Nguyên, cuối cùng chàng không khỏi thở dài: “Qua hôm nay, chỉ sợ cuộc sống của ta hiếm khi an nhàn thế này.”
Trái tim khẽ động, Mạnh Nguyên nhỏ giọng hỏi thăm: “Sao vậy, trong triều xảy ra đại sự gì sao?”
Mộ Hoài áp vào tóc mai Mạnh Nguyên, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng. Nàng toan tách ra nhưng sợ sẽ bỏ qua chi tiết quan trọng nào nên chỉ đành đỏ mặt cố chịu.
Mộ Hoài trêu ghẹo đủ rồi mới thì thầm: “Đêm qua Tĩnh vương về kinh nhưng tá túc ở viện Tử Kinh cũ của mẹ đẻ hắn. Nghe nói cả đêm đó, hắn chỉ tụng kinh cầu phúc cho người mẹ đã mất của mình. Hoàng thượng thấy hắn chí hiếu nên đồng ý cho hắn đeo đao đến ngự tiền, nhằm bảo vệ an nguy cho quân phụ.”
Mạnh Nguyên trợn tròn mắt: “Tĩnh vương vừa hồi kinh mà đã có vinh hạnh đặc biệt này, so ra, chưa có hoàng tộc nào được mang đao đến ngự tiền đâu... Phải chăng điều này có nghĩa là người luôn kiểng chân trông mong nọ đã hoàn toàn mất đi Thánh tâm rồi ư? Tiếp theo, Hoàng tự lại sắp bị đổi cho người khác làm?”
Mộ Hoài tiếp tục cắn tai nàng: “Vậy thì chưa chắc, nếu có thể bị chúng ta đoán được nước cờ, vậy đó không phải là phong cách của Thánh nhân chúng ta rồi.”
Buổi hội triều còn chưa bắt đầu, Tĩnh vương phong thái phi phàm với bội kiếm bên hông đã được mọi người chú ý như là một tiêu điểm, không ít văn thần chủ động bước lên vấn an hoặc chúc mừng.
Theo thứ tự, Mộ Hoài đứng dưới Tĩnh vương nhưng không cố ý tiến lên.
Người đứng đầu đối diện họ là đích trưởng tôn của Thiên tử mà hai ngày trước còn xuân phong đắc ý, Nghi Quận vương. Chuyện lập kế vị náo nhiệt và xôn xao khiến mọi người, bao gồm cả Nghi Quận vương đều nghĩ Thiên tử đã quyết tâm cực lực bác bỏ (*) và ban hành sắc lệnh, nhưng ai ngờ giữa đường lại lòi ra một kẻ phá rối.
(*) Nguyên văn 力排众议: có nghĩa là sau khi bàn bạc và cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến khác nhau.
Giờ phút này, Quận vương gia đương triều, luôn đối đãi khoan dung với mọi người, đang tỏ ra lạnh lùng, ngay cả ánh mắt cũng sâu hun hút như dã thú sẵn sàng vồ lấy người bất cứ lúc nào.
Vả lại, nét mặt của những “trung đảng” ít ỏi luôn ủng hộ Hoàng đế sắc lập Hoàng thái tôn sau lưng y khá đặc sắc. Nhìn bầu không khí sôi nổi bên kia, họ không khỏi cảm thấy thân hình đơn bạc như thể gió thổi sẽ đổ ngay, điều duy nhất có thể làm là tạm dằn lại điệu bộ thân thiết không e dè từng có với Hoàng tôn mà thôi.
Mộ Hoài thu lại sự giễu cợt nơi khóe môi, đây là Thiên gia và quan trường đấy.
Lúc mi đắc ý thì những người đẩu đâu đó tranh nhau tiếp cận, chỉ ước có thể ôm mông tâng bốc, hận không thể nâng mi lên tới trời. Nhưng khi mi thất ý thì càng có nhiều người bỏ đá xuống giếng hơn, chỉ để chờ mi chết hẳn.
Vào lúc này, Hoàng đế chưa lâm triều. Sau khi đám đông hun nóng cái lò này lên rồi thì mới yên lặng đứng theo thứ tự hai bên chờ đợi.
Cách Tĩnh vương một cánh tay, Nghi Quận vương thình lình mở lời: “Nghe nói Tứ thúc phong trần mệt mỏi về kinh, chạy đến mức chết vài con ngựa, chắc cũng muốn vào tham gia náo nhiệt nhân dịp tiết vạn thọ (*) nhỉ.”
(*) sinh nhật của quân vương hoặc hoàng đế.
Tĩnh vương lạnh lùng nhìn thoáng qua y nhưng không nghiêng đầu tiếp chuyện, mà chỉ dùng giọng điệu lạnh lùng hơn đáp lại: “Phụ hoàng triệu ta hồi kinh giúp người phân ưu, vừa hay đúng dịp này thôi. Náo nhiệt mà hoàng chất nói, ta cũng muốn tìm hiểu thử cho biết đấy.”
Nhìn tư thái cao cao tại thượng của Tĩnh vương, Nghi Quận vương thầm ói mửa. Nhớ ngày đó, xuất thân của mẹ đẻ Tĩnh vương không rõ ràng, hắn còn từng chịu khá nhiều thiệt thòi bởi tay nguyên hậu, không giống y là Hoàng trưởng tôn đích xuất đích mạch. Hai người luôn như mây và bùn.
Vậy mà y phải đến mức bị một hoàng tử nghèo túng dùng thế lực bắt ép sao? Dù thế nào, trong lòng Nghi Quận vương cũng không tài nào chấp nhận được.
“Tứ thúc nói vậy cũng đúng, người như thúc thì xem náo nhiệt làm gì, đỡ phải hư hao cánh do xương quá nhẹ.”
Tĩnh vương không muốn so miệng lưỡi nhanh nhạy mà chỉ chỉnh lại binh khí bên hông, xem như đang khiêu khích trong lặng lẽ, sau đó mới cười hoà nhã đáp: “Ta cũng tặng lại lời này cho hoàng chất.”
Một lát sau, nội thị gõ roi, cuối cùng Hoàng đế mặc long bào vàng kim xích chịu lâm triều rồi.
Theo mọi người quỳ xuống, Mộ Hoài lặng lẽ thấy Nghi Quận vương đang siết chặt hai tay thành quyền, ống tay áo che đi gương mặt không bình thường của y.
Chàng thầm nghĩ vở kịch Hoàng đế an bài sắp sửa mở màn rồi.
Ngày lâm triều hôm nay vô cùng yên ổn, các quan lão gia vốn muốn tiến cử người kế vị đều thức thời cụp đuôi hết cả.
Hôm nay nước đã bị Hoàng đế quấy đục hoàn toàn, kẻ nào có đầu óc không tốt mới dám ra mặt vào lúc này.
Sau khi tan triều, theo thường lệ Mộ Hoài được Hoàng đế cho triệu vào Ngự thư phòng nghị sự.
Khi chàng vào trong, Tĩnh vương và Nghi Quận vương đều đang phân ra đứng hai bên quân.
Khác với lúc lâm triều, hiện tại Tĩnh vương đã gỡ đao xuống.
Mộ Hoài nhìn thẳng và đi tới ngự án hành đại lễ, sau đó bái kiến Tĩnh vương trước, rồi mới đến Nghi Quận vương.
Vốn dĩ Nghi Quận vương đang không vui, bây giờ không khỏi đâm thêm một câu.
“Ta chưa từng nghĩ, té ra Mộ đại nhân và Tứ thúc ta từng có cố giao, vừa thấy mặt đã kìm lòng không đậu muốn ân cần hỏi han rồi à, thật làm ta hâm mộ quá.”
Y nói vậy, tất nhiên không phải chỉ do ghen tỵ không đâu mà đang dẫn dắt lòng nghi ngờ của Hoàng đế. Nếu Mộ Hoài thật sự có giao hảo với Tĩnh vương, cậy vào việc trong mắt Hoàng đế không chứa nổi một hạt cát, thì đến lúc đó ông ta lại tìm cách chuyển sang nghe ngóng thử, vậy tình huống khó xử hiện tại có thể được giải quyết rồi.
Cố nhiên, giờ phút này Nghi Quận vương còn chưa biết, rằng chuyện mình âm thầm cất di vật của Thương Quang Tế đã bị Hoàng đế phái ám vệ điều tra rõ ràng. Thêm vào đó, việc Thương Quang Tế từng nhận Nghi Quận vương làm tân chủ và làm việc theo chân rồng đã bị Hoàng đế đoán được manh mối.
Những ngày qua, Nghi Quận vương cứ nghĩ mình chỉ còn cách sắc phong Hoàng thái tôn một bước ngắn, thậm chí không màng ngụy trang hình tượng ẩn nhẫn và ổn định như trước của mình.
Hoàng đế rất đa mưu túc trí, chỉ muốn xem thử đến cùng trong ác tâm của tôn nhi ngoan của ông ta có giấu hậu chiêu gì, vì thế mới sắp xếp cho Tĩnh vương đột nhiên xuất hiện.
Ông ta nghe hiểu Nghi Quận vương đang xúi giục, bèn cố ra vẻ chú ý: “Ồ? Mộ khanh còn từng là bạn cũ với Tĩnh vương à? Chuyện khi nào vậy?”
Mộ Hoài không tiện trả lời câu này, lỡ như bị hiềm nghi có giấu đầu hở đuôi, nếu thản nhiên thừa nhận thì sẽ làm Hoàng đế hiểu lầm.
Thay vào đó, Tĩnh vương rất hào phóng trả lời: “Lúc con rời kinh thì Mộ hầu chỉ mới là thiếu niên, tính đến hôm nay mới gặp lần thứ hai, thật sự con không dám bám víu giao tình gì. Nhưng phụ lão Hầu gia là một nhân vật con luôn ngưỡng mộ rất nhiều năm, nghe nói khi ông ấy còn sống từng làm thư đồng cho phụ hoàng, khả năng cưỡi ngựa không ai sánh kịp. Đáng tiếc con kém duyên, không thể chứng kiến cảnh tượng đó.”
Vốn chỉ là một lời đáp lơ đãng song lại khiến sắc mặt Hoàng đế lập tức dịu lại.
Tĩnh vương nói đúng, người mà đời này ông ta có thể tín nhiệm nhất chính là Mộ Vọng, cha ruột của Mộ Hoài. Khi còn là hoàng tử, các huynh đệ của ông ta hoặc có xuất thân, hoặc học giỏi, chỉ có ông ta bị kẹp giữa không được việc gì ra hồn nên thường nếm mùi đau khổ. Khi đó, dù rằng Mộ Vọng chỉ mười ba mười bốn tuổi thôi nhưng cơ thể luôn mạnh mẽ và khỏe khoắn. Có một thư đồng như thế, những huynh đệ vô cớ bắt nạt ông ta luôn phải dè chừng...
Đây cũng là lý do cơ bản để Hoàng đế hậu đãi Mộ Vọng sau khi đăng cơ.
Khi Hoàng đế nhìn lại Mộ Hoài và Tĩnh vương thì tâm trạng đã thoát ra khỏi hồi ức. Tuy Mộ Hoài không khác gì cha mình nhưng chàng làm việc quả quyết và tàn nhẫn hơn, là một cây đao ông ta dùng thuận tay nhất. Vì thế, ông ta không thể bị váng đầu hoa mắt chỉ bởi một hay nửa câu xúi giục được.
Huống hồ, đúng như Tĩnh vương nói, đừng nói Mộ Hoài mà tính cả ba đời Mộ gia trở lại đây cũng chẳng có liên quan gì đến Tĩnh vương hay thậm chí là cả họ Tĩnh vương cộng lại. Nước bẩn Nghi Quận vương giội lên thật sự đã thừa thãi rồi.
Xem ra, biện pháp giết trong sự nâng niu này khá hiệu quả, một khi tôn nhi ngoan của ông ta chắc mẩm ngôi vị Hoàng đế đã thành vật trong túi mình, vậy sẽ khó thể tiếp tục giả vờ trước mặt các quan đại thần rồi.
Sức hấp dẫn của quyền lợi quá lớn nên lúc đối diện với nó, không ai có thể hờ hững bất cần.
Hoàng đế không tiếp lời Tĩnh vương, ngược lại nhìn sang Nghi Quận vương: “Tứ thúc của con phong trần mệt mỏi quay về, còn thức cả đêm ở viện Tử Kinh. Là vãn bối, con phải nên quan tâm nhiều đến thúc con mới phải.”
Mộ Hoài biết tâm tư của Đế vương luôn giữ ở mức cân bằng, chưa đến lúc cháy nhà ra mặt chuột thì ông ta sẽ không liều lĩnh chèn ép bất kỳ bên nào.
Quả nhiên Hoàng đế không phụ sự mong đợi của chàng. Sau một chốc dừng lại, ông ta lại tặng cho họ một cái bánh lớn: “Ta đã đến từng tuổi này rồi, điều mong ngóng nhất chính là cốt nhục hòa thuận, thủ túc khăng khít. Sau này hai thúc điệt phải đồng lòng hợp sức, tương trợ hai bên ta để ta được sớm dưỡng thọ, sống an bình thêm vài năm.”
Lúc này, hẳn nhiên phải đợi người khác tỏ thái độ. Tĩnh vương khom lưng đồng ý trước, sau đó Nghi Quận vương đuổi sát theo nhưng giờ phút này trong lòng y như dời sông lấp biển.
Nghe ý Hoàng đế, thái tử vị còn chưa được định ra cho ai đâu...
Làm người đứng xem, Mộ Hoài càng cúi thấp đầu hơn. Chàng có linh cảm, sau ngày hôm nay phong vân trong cung sắp bị khuấy đến long trời lở đất rồi.
Thế nhưng vậy cũng tốt, cục diện càng hỗn loạn thì càng không có ai nóng vội động thủ với Mộ gia. Về phần cuối cùng ai sẽ làm Hoàng đế thì chàng cũng không có ý định để mặc cho số phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.