Chương 28: Khu huấn luyện.
Russiana
04/10/2023
Hai tháng sau Vân Kiều đã hoàn toàn bình phục, theo như lời hứa trước đó
Lãnh Hạo Đông đua cô đến khu huấn luyện trải nghiệm một chút. Trước ngày hôm đó cô háo hức tới mức không ngủ được, hắn phải dỗ mãi cô mới chịu
ngủ. Kết quả là sáng hôm sau cô đã mệt tới mức không dậy nổi để mặc hắn
vác nguyên cả người lẫn chăn lên trực thăng. Vân Kiều ôm chặt Lãnh Hạo
Đông mà ngủ suốt cả quãng đường khiến hắn chỉ biết giữ chặt vợ nhỏ của
mình sợ cô rơi mất. Hai tiếng sau chiếc trực thăng cũng hạ cánh xuống
một vùng đất hoang vu chỉ toàn cây cỏ. Ở phái xa một tòa nhà xây dựng
theo kiến trúc giống như một đấu trường lớn hiện ra. Thấy Lãnh lão đại
tới, Mặc Lâm Phong- đội trưởng đội huấn luyện chiến sự liền chạy ra đòn
tiếp nồng nhiệt. Đang định tiến tới chào hỏi bống anh thấy trên tay của
lão đại nhà mình ôm theo một cuộn gì đó trắng trắng tròn tròn liền muốn
đưa tay ra đỡ lấy giúp hắn. Ánh mắt sắc lạnh liền lia đến đôi tay không
an phận kia, Hàn Tiêu thấy vậy vội chạy ra kéo Lâm Phong cách xa khỏi
Lãnh Hạo Đông. Xác định vị trí an toàn liền giáo huấn một trận:
-Tôi quên mất chưa thông báo cho cậu biết, Lãnh phu nhân của chúng ta nổi hứng muốn tới đây chơi nên lão đại chiều ý dẫn cô ấy theo. Vật thể khi nãy mà cậu nhìn thấy chính là phu nhân đó, hôm nay suýt chút nữa là cái mạng nhỏ này của cậu bay luôn rồi. Lần sau đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Mặc Lâm Phong nhìn chằm chằm Hàn Tiêu mà nhăn mày khó hiểu:
-Phu nhân, lão đại lấy vợ từ lúc nào vậy sao tôi lại không biết ?
-Mới đây thôi, lão đại tự nhiên nhặt về một cô gái rồi nói là Lãnh phu nhân. Nói chung hạng tiểu nhân như chứng ta đừng quan tâm quá làm gì, yên phận mà sống thôi.
Mặc Lâm Phong trầm mặc, gu của lão đại cũng mặn thật bên ngoài có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp hắn lại không vừa mắt. Giờ nhặt đâu về một vật thể vừa béo vừa tròn như vậy, thật là hết cứu. Nghĩ như vậy nhưng anh chỉ dám dấu ở trong lòng rồi vội chạy về quân khu sắp xếp công việc.Hai tháng sau Vân Kiều đã hoàn toàn bình phục, theo như lời hứa trước đó Lãnh Hạo Đông đua cô đến khu huấn luyện trải nghiệm một chút. Trước ngày hôm đó cô háo hức tới mức không ngủ được, hắn phải dỗ mãi cô mới chịu ngủ. Kết quả là sáng hôm sau cô đã mệt tới mức không dậy nổi để mặc hắn vác nguyên cả người lẫn chăn lên trực thăng. Vân Kiều ôm chặt Lãnh Hạo Đông mà ngủ suốt cả quãng đường khiến hắn chỉ biết giữ chặt vợ nhỏ của mình sợ cô rơi mất. Hai tiếng sau chiếc trực thăng cũng hạ cánh xuống một vùng đất hoang vu chỉ toàn cây cỏ. Ở phái xa một tòa nhà xây dựng theo kiến trúc giống như một đấu trường lớn hiện ra. Thấy Lãnh lão đại tới, Mặc Lâm Phong- đội trưởng đội huấn luyện chiến sự liền chạy ra đòn tiếp nồng nhiệt. Đang định tiến tới chào hỏi bống anh thấy trên tay của lão đại nhà mình ôm theo một cuộn gì đó trắng trắng tròn tròn liền muốn đưa tay ra đỡ lấy giúp hắn. Ánh mắt sắc lạnh liền lia đến đôi tay không an phận kia, Hàn Tiêu thấy vậy vội chạy ra kéo Lâm Phong cách xa khỏi Lãnh Hạo Đông. Xác định vị trí an toàn liền giáo huấn môt trận:
-Tôi quên mất chưa thông báo cho cậu biết, Lãnh phu nhân của chúng ta nổi hứng muốn tới đây chơi nên lão đại chiều ý dẫn cô ấy theo. Vật thể khi nãy mà cậu nhìn thấy chính là phu nhân đó, hôm nay suýt chút nữa là cái mạng nhỏ này của cậu bay luôn rồi. Lần sau đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Mặc Lâm Phong nhìn chằm chằm Hàn Tiêu mà nhăn mày khó hiểu:
-Phu nhân, lão đại lấy vợ từ lúc nào vậy sao tôi lại không biết ?
-Mới đây thôi, lão đại tự nhiên nhặt về một cô gái rồi nói là Lãnh phu nhân. Nói chung hạng tiểu nhân như chứng ta đừng quan tâm quá làm gì, yên phận mà sống thôi.
Mặc Lâm Phong trầm mặc, gu của lão đại cũng mặn thật bên ngoài có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp hắn lại không vừa mắt. Giờ nhặt đâu về một vật thể vừa béo vừa tròn như vậy, thật là hết cứu. Nghĩ như vậy nhưng anh chỉ dám dấu ở trong lòng rồi vội chạy về quân khu sắp xếp công việc.
Vân Kiều sau khi ngủ đẫy giấc mới uể oải ngồi dậy tay vẫn ôm chặt lấy cổ của Lãnh Hạo Đông. Đến bây giờ hắn mới nhận ra vợ nhỏ của hắn thật sự rất dính người, nhưng hắn lại thích như vậy thích cô lúc nào cũng dính lấy hắn không bao giờ rời xa. Vân Kiều sau một hồi đấu tranh tư tưởng cuối cùng cũng chịu vệ sinh cá nhân thay một bộ quần áo gọn gàng phù hợp với những hoạt động mạnh liền theo chan Lãnh Hạo Đông đến quân khu. Thân hình nhỏ bé chỉ cao có một mét sáu mươi hai lọt thỏm trong đám đàn ông cao lớn đa số đều cao trên mét bảy lăm. Cô ngơ ngác nhìn xũng quanh cứ ngỡ chiều cao của Lãnh Hạo Đông là quá lí tưởng nhưng xem ra ở đây là có vài người còn cao lớn hơn cả hắn. Từng lời xì xầm bàn tán to nhỏ về cô cứ vậy mà dâng lên. Ai ai cũng thắc mắc không hiểu tại sao trong quân khu lại xuất hiện một bé gái nhỏ xíu trắng trẻo xinh xắn từ đâu đến. Bọn họ đùa nhau rằng đó là con gái của đội trưởng liền bị Hàn Tiêu đi đến quát mắng một trận:
-Các người chán sống rồi sao, để lão đại nghe thấy xem mấy người còn răng ăn cơm không.
-Ngài Tiêu, cô bé đó không phải là con gái của lão đại đó chứ?
- Đồ ngốc nhà các người đó là Lãnh phu nhân của chúng ta đó biết chưa, im lặng đi.
Tất cả ai nấy đều không dấu nổi sự ngạc nhiên, người vừa rồi là Lãnh phu nhân sao. Nghe Mặc Lâm Phong nói là một người vừa tròn vừa mập mà sao giờ lại biến thành thiếu nữ nhỏ nhắn rồi. Tất cả ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Lâm Phong khiến anh hoang mang không nói lên lời:
-Chắc là lúc đó chăn quấn dày quá tôi nhìn lầm cũng nên, được rồi tất cả im lặng quay về tập luyện, tuyệt đối không ai được làm phiền lão đại và phu nhân.
-Tôi quên mất chưa thông báo cho cậu biết, Lãnh phu nhân của chúng ta nổi hứng muốn tới đây chơi nên lão đại chiều ý dẫn cô ấy theo. Vật thể khi nãy mà cậu nhìn thấy chính là phu nhân đó, hôm nay suýt chút nữa là cái mạng nhỏ này của cậu bay luôn rồi. Lần sau đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Mặc Lâm Phong nhìn chằm chằm Hàn Tiêu mà nhăn mày khó hiểu:
-Phu nhân, lão đại lấy vợ từ lúc nào vậy sao tôi lại không biết ?
-Mới đây thôi, lão đại tự nhiên nhặt về một cô gái rồi nói là Lãnh phu nhân. Nói chung hạng tiểu nhân như chứng ta đừng quan tâm quá làm gì, yên phận mà sống thôi.
Mặc Lâm Phong trầm mặc, gu của lão đại cũng mặn thật bên ngoài có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp hắn lại không vừa mắt. Giờ nhặt đâu về một vật thể vừa béo vừa tròn như vậy, thật là hết cứu. Nghĩ như vậy nhưng anh chỉ dám dấu ở trong lòng rồi vội chạy về quân khu sắp xếp công việc.Hai tháng sau Vân Kiều đã hoàn toàn bình phục, theo như lời hứa trước đó Lãnh Hạo Đông đua cô đến khu huấn luyện trải nghiệm một chút. Trước ngày hôm đó cô háo hức tới mức không ngủ được, hắn phải dỗ mãi cô mới chịu ngủ. Kết quả là sáng hôm sau cô đã mệt tới mức không dậy nổi để mặc hắn vác nguyên cả người lẫn chăn lên trực thăng. Vân Kiều ôm chặt Lãnh Hạo Đông mà ngủ suốt cả quãng đường khiến hắn chỉ biết giữ chặt vợ nhỏ của mình sợ cô rơi mất. Hai tiếng sau chiếc trực thăng cũng hạ cánh xuống một vùng đất hoang vu chỉ toàn cây cỏ. Ở phái xa một tòa nhà xây dựng theo kiến trúc giống như một đấu trường lớn hiện ra. Thấy Lãnh lão đại tới, Mặc Lâm Phong- đội trưởng đội huấn luyện chiến sự liền chạy ra đòn tiếp nồng nhiệt. Đang định tiến tới chào hỏi bống anh thấy trên tay của lão đại nhà mình ôm theo một cuộn gì đó trắng trắng tròn tròn liền muốn đưa tay ra đỡ lấy giúp hắn. Ánh mắt sắc lạnh liền lia đến đôi tay không an phận kia, Hàn Tiêu thấy vậy vội chạy ra kéo Lâm Phong cách xa khỏi Lãnh Hạo Đông. Xác định vị trí an toàn liền giáo huấn môt trận:
-Tôi quên mất chưa thông báo cho cậu biết, Lãnh phu nhân của chúng ta nổi hứng muốn tới đây chơi nên lão đại chiều ý dẫn cô ấy theo. Vật thể khi nãy mà cậu nhìn thấy chính là phu nhân đó, hôm nay suýt chút nữa là cái mạng nhỏ này của cậu bay luôn rồi. Lần sau đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Mặc Lâm Phong nhìn chằm chằm Hàn Tiêu mà nhăn mày khó hiểu:
-Phu nhân, lão đại lấy vợ từ lúc nào vậy sao tôi lại không biết ?
-Mới đây thôi, lão đại tự nhiên nhặt về một cô gái rồi nói là Lãnh phu nhân. Nói chung hạng tiểu nhân như chứng ta đừng quan tâm quá làm gì, yên phận mà sống thôi.
Mặc Lâm Phong trầm mặc, gu của lão đại cũng mặn thật bên ngoài có bao nhiêu thiếu nữ xinh đẹp hắn lại không vừa mắt. Giờ nhặt đâu về một vật thể vừa béo vừa tròn như vậy, thật là hết cứu. Nghĩ như vậy nhưng anh chỉ dám dấu ở trong lòng rồi vội chạy về quân khu sắp xếp công việc.
Vân Kiều sau khi ngủ đẫy giấc mới uể oải ngồi dậy tay vẫn ôm chặt lấy cổ của Lãnh Hạo Đông. Đến bây giờ hắn mới nhận ra vợ nhỏ của hắn thật sự rất dính người, nhưng hắn lại thích như vậy thích cô lúc nào cũng dính lấy hắn không bao giờ rời xa. Vân Kiều sau một hồi đấu tranh tư tưởng cuối cùng cũng chịu vệ sinh cá nhân thay một bộ quần áo gọn gàng phù hợp với những hoạt động mạnh liền theo chan Lãnh Hạo Đông đến quân khu. Thân hình nhỏ bé chỉ cao có một mét sáu mươi hai lọt thỏm trong đám đàn ông cao lớn đa số đều cao trên mét bảy lăm. Cô ngơ ngác nhìn xũng quanh cứ ngỡ chiều cao của Lãnh Hạo Đông là quá lí tưởng nhưng xem ra ở đây là có vài người còn cao lớn hơn cả hắn. Từng lời xì xầm bàn tán to nhỏ về cô cứ vậy mà dâng lên. Ai ai cũng thắc mắc không hiểu tại sao trong quân khu lại xuất hiện một bé gái nhỏ xíu trắng trẻo xinh xắn từ đâu đến. Bọn họ đùa nhau rằng đó là con gái của đội trưởng liền bị Hàn Tiêu đi đến quát mắng một trận:
-Các người chán sống rồi sao, để lão đại nghe thấy xem mấy người còn răng ăn cơm không.
-Ngài Tiêu, cô bé đó không phải là con gái của lão đại đó chứ?
- Đồ ngốc nhà các người đó là Lãnh phu nhân của chúng ta đó biết chưa, im lặng đi.
Tất cả ai nấy đều không dấu nổi sự ngạc nhiên, người vừa rồi là Lãnh phu nhân sao. Nghe Mặc Lâm Phong nói là một người vừa tròn vừa mập mà sao giờ lại biến thành thiếu nữ nhỏ nhắn rồi. Tất cả ánh mắt nghi ngờ hướng về phía Lâm Phong khiến anh hoang mang không nói lên lời:
-Chắc là lúc đó chăn quấn dày quá tôi nhìn lầm cũng nên, được rồi tất cả im lặng quay về tập luyện, tuyệt đối không ai được làm phiền lão đại và phu nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.