Chương 1: Bán Tr.inh
Lục Mẫn Nhi
27/02/2018
"A, thật là xin lỗi Dương Tổng. Cô ấy đã có người đặt rồi."
"Cái gì? Vừa chào tin lại đặt ngay à?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Xin lỗi Dương Tổng nhé! Hôm khác tôi sẽ đền bù cho ngài."
"Thôi được rồi, tối nay tôi đến gọi Ngọc Liên tiếp nhé."
"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài. Chào Dương Tổng!"
Tiêu Tùy ngắt máy, bà quay sang nhìn A Mẫu và dặn dò.
-Tối nay phải chuẩn bị cho Lạc Y chu đáo vào. Cô ta là mồi ngon để nhử Phục Ân Tổng Tài đấy. Lâu rồi mới có kèo thơm đến vậy.- Kéo một hơi thuốc lá, bà nhàn nhạt nói.
-Con biết rồi, bây giờ con sẽ đi ngay.
-Lạc Y đến thì dắt đến phòng V.I.P 1 luôn đi, bảo tắm rửa cho sạch sẽ. Thượng Tổng đến thì cứ bỏ đi, đến đấy chúng ta không liên quan nữa.- Dụi điếu thuốc, bà nhả làn khói trắng ra.
-Dạ.
A Mẫu gật đầu rồi ra ngoài.
Tiêu Tùy nhìn xa xăm, vô định. Nếu đêm nay Thượng Tổng đến thì bà cũng được 3 nghìn tiền hoa hồng. Bà cũng không ngờ Thượng Phục Ân là một nam nhân rất kính tiếng. Chỉ vào bar uống rượu nào ngờ khi nghe nữ nhi bán "tr.inh tiết" thì lại hứng thú như thế. Vả lại địa vị của Thượng Tổng đứng nhất nhì Thục Xuyến_thành phố, nền kinh tế vững chắc của Lâm Mộc Quốc nữa cơ chứ.
-Mà thôi, mặc kệ. Có tiền thì có tất cả.
...
Sau khi vệ sinh thân thể, Lạc Y mặc áo choàng tắm ngồi bên giường. Hai tay cô siết chặt vào nhau lộ rõ vẻ lo lắng. Lạc Y mím môi, hai mắt đảo liên tục. Chẳng hiểu sao bản thân cô lại cảm thấy rất hồi hộp.
Lạc Y từ nhỏ đã mất cha, hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được nhận vào làm tại tập đoàn Thượng Ẩn, lớn nhất cả thành phố Thục Xuyến này. Thế mà không lâu sau mẹ cô lại bị bướu, phải nhập viện điều trị. Bây giờ mẹ Lạc Y cần phẫu thuật nhưng cô không có tiền. Túng quẫn quá, cô chỉ biết còn cách bán thứ quý giá nhất của đời mình.
Đi đến bên cửa sổ, Lạc Y ôm lấy bả vai mình. Rồi sau này cuộc đời cô sẽ đi về đâu đây?
-Trăng tròn vành vạnh, lệ sầu bi.
Phía sau Lạc Y, một nam nhân đã đứng đó từ lúc nào. Trong đêm khuya thanh tịnh, khiến Lạc Y thêm sợ hãi, cô quay người ra sau.
Phục Ân đi đến sofa ngồi xuống, bắt chéo chân. Tuy không nhìn được gương mặt anh ta nhưng nhìn vóc dáng cao lớn này cô cảm thấy rất quen.
-Lại đây!
-A...à...- Lạc Y rón rén bước đến gần bên anh.
Hai tay cô nắm chặt vạt áo. Tim đập không ngừng, cô cúi gằm mặt xuống.
Phục Ân cởi áo vest ra ném sang một bên, nớ lỏng cravat, tay anh chống lên thành ghế, gương mặt không một cảm xúc nhìn cô.
-Cởi ra!
-Ơ...dạ...?- Cô ngạc nhiên ngước mặt nhìn anh.
Ánh trăng hiu hắt chiếu ánh sáng mờ ảo lên gương mặt mỹ miều, nhỏ nhắn của Lạc Y. Trông cô lúc này càng ma mị, hút hồn hơn bao giờ hết.
Phục Ân đứng dậy, vóc dáng to cao của anh che lấp hẳn thân người nhỏ bé của Lạc Y. Kéo cô sát vào người, anh ngửi được mùi hương nhẹ dịu, thoang thoảng phớt qua.
-Cô muốn tôi cởi giúp sao?- Anh thấp người, thì thầm qua tai cô.
-Không...không phải...chỉ là...- Cô nhận biết giọng nói này thật sự rất quen.
Lạc Y chưa nói xong, trong tích tắc Phục Ân đã cởi áo cô ra, vứt xuống sàn. Lạc Y hoảng hốt, cô vội vã đưa tay lên che ngực. Phục Ân nhìn cô từ trên xuống dưới thầm đánh giá. Đúng là Tiêu Tùy nói không sai. Anh nghĩ bà ta chỉ thêm lời hay ý đẹp để quảng cáo hàng ngon, ai dè lại là thật. Quả như lời nói, dáng người cô rất đẹp, cả ba vòng đều nảy nở.
-Cởi áo tôi!
-...Được...
Lạc Y đưa tay gỡ từng cúc áo của Phục Ân. Khi xong, cô cởi áo sơmi đó ra. Khuôn ngực rắn chắc là thứ ập vào mắt cô đầu tiên.
Phục Ân tựa cằm lên vai Lạc Y, một tay ôm lấy eo, một tay mơn trớn lấy lưng cô. Lạc Y cảm nhận được sự cọ xát của da thịt. Rất nóng, thân nhiệt của hai người đang nóng dần theo tung phút.
-Chúng ta bắt đầu.- Phục Ân cắn nhẹ lên vành tai khiến Lạc Y rùng mình, cả người mềm nhũn như tựa hẳn vào anh.
Phục Ân nhấc bổng Lạc Y, bế cô đến giường. Đặt cô xuống, anh nhanh chóng gắt gao chiếm hữu đôi môi nhỏ xinh kia. Đúng là xử nữ, đến cả hôn cũng chẳng có kinh nghiệm, cứ cắn chặt lấy răng.
-Mèo nhỏ, thả lỏng ra.- Tiếng nói thì thầm của anh như mê hoặc Lạc Y.
Lạc Y ôm lấy cổ anh, cô hơi hé môi để lưỡi anh tiến sâu vào trong khoang miệng. Phục Ân ngấu nghiến, hôn lấy hôn để, rút tất cả mật ngọt của cô. Đôi tay hiếu kỳ của anh chạm vào ngực Lạc Y, nhẹ nhàng xoa lên đôi nhũ hoa. Cô cong người, môi mấp máy.
-A...a...- Tiếng kêu nho nhỏ như mèo con của cô càng khiến Phục Ân thích thú.
Anh hôn xuống cổ rồi lần xuống dưới, vục đầu vào ngực cô. Anh còn nghe cả tiếng lồng ngực Lạc Y, tim đập rất mạnh và nhanh. Cảm giác lúc này rất đặc biệt. Khác hẳn những người con gái khác.
Lạc Y thở gấp, hai má cô nóng ran, cả người như rực lửa. Phục Ân cho tay xuống dưới, nhẹ tách hai chân của cô ra. Lạc Y giật bắn người, vội vã ngồi dậy.
-Anh...anh...từ từ đã...
Phục Ân cởi bỏ những thứ còn vướng bận trên người ra. Anh nâng cằm cô lên rồi nói.
-Tôi đến đây, bỏ 30 nghìn không phải để chơi trò mèo vờn chuột với cô. An phận mà nằm đấy hưởng đi.
Phục Ân lại đẩy Lạc Y xuống nhưng lúc này anh nhanh như cắt đã ở giữa hai chân cô. Tiếp tục hôn lên môi Lạc Y, lúc này Lạc Y thấy rất khác, có vật gì ấm nóng chạm phía ngoài hoa huyệt. Tay cô ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, cảm nhận hai thân thể đang quấn lấy nhau.
Phục Ân cho vật ấm nóng ấy từ từ vào bên trong Lạc Y. Anh hơi cong môi vì nó rất khít.
-A...đừng...anh...đau quá...đau...
Nước mắt Lạc Y tuôn xuống như mưa. Cơ thể đau đớn như thể bị xé ra làm trăm mảnh. Móng tay cô bấm mạnh vào lưng anh đến nỗi bật máu. Tiếng nấc cũng nhè nhẹ vang lên.
-Cô đau lắm sao?
Lạc Y không trả lời, chỉ gật đầu, nước mắt tiếp tục giàn ra hai bên.
-Một lúc nữa sẽ hết.- Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt của cô.
Ôm lấy cơ thể mềm mại, bé nhỏ vào lòng. Lúc đầu anh còn nương tay vì cô đau mà đau thì sẽ khóc, anh lại kỵ những người con gái nào khóc trước mặt mình. Đến một lúc sau, anh càng hoạt động nhanh và mạnh hơn.
-A...dừng lại đi...tôi xin anh...a...a...
-Dừng lại? Cô đã mất rồi, còn tiếc gì.
-Nhưng tôi đau, nó rát quá...
-Tôi đã nói rồi, ban đầu là thế, chốc sau sẽ quen.
Lạc Y đưa tay lên che miệng để tiếng nấc của mình không phải phát ra lớn hơn. Phục Ân bây giờ mất kiểm soát, mặc kệ hiện tại cô đau đớn thế nào, anh chỉ cần biết thỏa mãn bản thân mình ngay lập tức. Rất lâu sau đó, Phục Ân bỗng càng ôm chặt lấy Lạc Y, cả người anh gồng lên, gân xanh cũng hiện trên tay rất rõ. Lúc này, Lạc Y cong người hơn bao giờ hết, cơ thể cô cứ giật lên.
Phục Ân nằm gục xuống bên cô, ôm lấy nữ nhân thật chặt vào lòng như sủng vật.
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa ánh lên gương mặt bầu bĩnh của Lạc Y. Cô he hé hai mắt, cả người mất hết sức lực. Bụng dưới cực kỳ đau, ê ẩm cả lên. Nam nhân bên cạnh cũng biến mất.
Đêm qua đâu phải anh muốn cô một lần đó. Lạc Y vừa chợp mắt một lúc thì anh lại cho cô lâm trận, những bốn năm lần. Cố gắng ngồi dậy, Lạc Y thấy trên tủ đầu giường là một mảnh giấy và một sấp tiền.
"Trên bàn là 40 nghìn, 30 nghìn là tiền của tr.inh tiết còn 10 nghìn là phần thưởng của cô.
Kí tên: PA"
-PA? Nét chữ này...
Lạc Y xanh mặt, cô há hốc mồm. Là nhân viên phòng kế toán đôi khi gặp cấp trên nên cô biết rất rõ chữ viết của...sếp...
"Cái gì? Vừa chào tin lại đặt ngay à?"
"Đúng vậy, đúng vậy. Xin lỗi Dương Tổng nhé! Hôm khác tôi sẽ đền bù cho ngài."
"Thôi được rồi, tối nay tôi đến gọi Ngọc Liên tiếp nhé."
"Vâng, tôi sẽ chuẩn bị cho ngài. Chào Dương Tổng!"
Tiêu Tùy ngắt máy, bà quay sang nhìn A Mẫu và dặn dò.
-Tối nay phải chuẩn bị cho Lạc Y chu đáo vào. Cô ta là mồi ngon để nhử Phục Ân Tổng Tài đấy. Lâu rồi mới có kèo thơm đến vậy.- Kéo một hơi thuốc lá, bà nhàn nhạt nói.
-Con biết rồi, bây giờ con sẽ đi ngay.
-Lạc Y đến thì dắt đến phòng V.I.P 1 luôn đi, bảo tắm rửa cho sạch sẽ. Thượng Tổng đến thì cứ bỏ đi, đến đấy chúng ta không liên quan nữa.- Dụi điếu thuốc, bà nhả làn khói trắng ra.
-Dạ.
A Mẫu gật đầu rồi ra ngoài.
Tiêu Tùy nhìn xa xăm, vô định. Nếu đêm nay Thượng Tổng đến thì bà cũng được 3 nghìn tiền hoa hồng. Bà cũng không ngờ Thượng Phục Ân là một nam nhân rất kính tiếng. Chỉ vào bar uống rượu nào ngờ khi nghe nữ nhi bán "tr.inh tiết" thì lại hứng thú như thế. Vả lại địa vị của Thượng Tổng đứng nhất nhì Thục Xuyến_thành phố, nền kinh tế vững chắc của Lâm Mộc Quốc nữa cơ chứ.
-Mà thôi, mặc kệ. Có tiền thì có tất cả.
...
Sau khi vệ sinh thân thể, Lạc Y mặc áo choàng tắm ngồi bên giường. Hai tay cô siết chặt vào nhau lộ rõ vẻ lo lắng. Lạc Y mím môi, hai mắt đảo liên tục. Chẳng hiểu sao bản thân cô lại cảm thấy rất hồi hộp.
Lạc Y từ nhỏ đã mất cha, hai mẹ con nương tựa nhau mà sống. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được nhận vào làm tại tập đoàn Thượng Ẩn, lớn nhất cả thành phố Thục Xuyến này. Thế mà không lâu sau mẹ cô lại bị bướu, phải nhập viện điều trị. Bây giờ mẹ Lạc Y cần phẫu thuật nhưng cô không có tiền. Túng quẫn quá, cô chỉ biết còn cách bán thứ quý giá nhất của đời mình.
Đi đến bên cửa sổ, Lạc Y ôm lấy bả vai mình. Rồi sau này cuộc đời cô sẽ đi về đâu đây?
-Trăng tròn vành vạnh, lệ sầu bi.
Phía sau Lạc Y, một nam nhân đã đứng đó từ lúc nào. Trong đêm khuya thanh tịnh, khiến Lạc Y thêm sợ hãi, cô quay người ra sau.
Phục Ân đi đến sofa ngồi xuống, bắt chéo chân. Tuy không nhìn được gương mặt anh ta nhưng nhìn vóc dáng cao lớn này cô cảm thấy rất quen.
-Lại đây!
-A...à...- Lạc Y rón rén bước đến gần bên anh.
Hai tay cô nắm chặt vạt áo. Tim đập không ngừng, cô cúi gằm mặt xuống.
Phục Ân cởi áo vest ra ném sang một bên, nớ lỏng cravat, tay anh chống lên thành ghế, gương mặt không một cảm xúc nhìn cô.
-Cởi ra!
-Ơ...dạ...?- Cô ngạc nhiên ngước mặt nhìn anh.
Ánh trăng hiu hắt chiếu ánh sáng mờ ảo lên gương mặt mỹ miều, nhỏ nhắn của Lạc Y. Trông cô lúc này càng ma mị, hút hồn hơn bao giờ hết.
Phục Ân đứng dậy, vóc dáng to cao của anh che lấp hẳn thân người nhỏ bé của Lạc Y. Kéo cô sát vào người, anh ngửi được mùi hương nhẹ dịu, thoang thoảng phớt qua.
-Cô muốn tôi cởi giúp sao?- Anh thấp người, thì thầm qua tai cô.
-Không...không phải...chỉ là...- Cô nhận biết giọng nói này thật sự rất quen.
Lạc Y chưa nói xong, trong tích tắc Phục Ân đã cởi áo cô ra, vứt xuống sàn. Lạc Y hoảng hốt, cô vội vã đưa tay lên che ngực. Phục Ân nhìn cô từ trên xuống dưới thầm đánh giá. Đúng là Tiêu Tùy nói không sai. Anh nghĩ bà ta chỉ thêm lời hay ý đẹp để quảng cáo hàng ngon, ai dè lại là thật. Quả như lời nói, dáng người cô rất đẹp, cả ba vòng đều nảy nở.
-Cởi áo tôi!
-...Được...
Lạc Y đưa tay gỡ từng cúc áo của Phục Ân. Khi xong, cô cởi áo sơmi đó ra. Khuôn ngực rắn chắc là thứ ập vào mắt cô đầu tiên.
Phục Ân tựa cằm lên vai Lạc Y, một tay ôm lấy eo, một tay mơn trớn lấy lưng cô. Lạc Y cảm nhận được sự cọ xát của da thịt. Rất nóng, thân nhiệt của hai người đang nóng dần theo tung phút.
-Chúng ta bắt đầu.- Phục Ân cắn nhẹ lên vành tai khiến Lạc Y rùng mình, cả người mềm nhũn như tựa hẳn vào anh.
Phục Ân nhấc bổng Lạc Y, bế cô đến giường. Đặt cô xuống, anh nhanh chóng gắt gao chiếm hữu đôi môi nhỏ xinh kia. Đúng là xử nữ, đến cả hôn cũng chẳng có kinh nghiệm, cứ cắn chặt lấy răng.
-Mèo nhỏ, thả lỏng ra.- Tiếng nói thì thầm của anh như mê hoặc Lạc Y.
Lạc Y ôm lấy cổ anh, cô hơi hé môi để lưỡi anh tiến sâu vào trong khoang miệng. Phục Ân ngấu nghiến, hôn lấy hôn để, rút tất cả mật ngọt của cô. Đôi tay hiếu kỳ của anh chạm vào ngực Lạc Y, nhẹ nhàng xoa lên đôi nhũ hoa. Cô cong người, môi mấp máy.
-A...a...- Tiếng kêu nho nhỏ như mèo con của cô càng khiến Phục Ân thích thú.
Anh hôn xuống cổ rồi lần xuống dưới, vục đầu vào ngực cô. Anh còn nghe cả tiếng lồng ngực Lạc Y, tim đập rất mạnh và nhanh. Cảm giác lúc này rất đặc biệt. Khác hẳn những người con gái khác.
Lạc Y thở gấp, hai má cô nóng ran, cả người như rực lửa. Phục Ân cho tay xuống dưới, nhẹ tách hai chân của cô ra. Lạc Y giật bắn người, vội vã ngồi dậy.
-Anh...anh...từ từ đã...
Phục Ân cởi bỏ những thứ còn vướng bận trên người ra. Anh nâng cằm cô lên rồi nói.
-Tôi đến đây, bỏ 30 nghìn không phải để chơi trò mèo vờn chuột với cô. An phận mà nằm đấy hưởng đi.
Phục Ân lại đẩy Lạc Y xuống nhưng lúc này anh nhanh như cắt đã ở giữa hai chân cô. Tiếp tục hôn lên môi Lạc Y, lúc này Lạc Y thấy rất khác, có vật gì ấm nóng chạm phía ngoài hoa huyệt. Tay cô ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh, cảm nhận hai thân thể đang quấn lấy nhau.
Phục Ân cho vật ấm nóng ấy từ từ vào bên trong Lạc Y. Anh hơi cong môi vì nó rất khít.
-A...đừng...anh...đau quá...đau...
Nước mắt Lạc Y tuôn xuống như mưa. Cơ thể đau đớn như thể bị xé ra làm trăm mảnh. Móng tay cô bấm mạnh vào lưng anh đến nỗi bật máu. Tiếng nấc cũng nhè nhẹ vang lên.
-Cô đau lắm sao?
Lạc Y không trả lời, chỉ gật đầu, nước mắt tiếp tục giàn ra hai bên.
-Một lúc nữa sẽ hết.- Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên những giọt nước mắt của cô.
Ôm lấy cơ thể mềm mại, bé nhỏ vào lòng. Lúc đầu anh còn nương tay vì cô đau mà đau thì sẽ khóc, anh lại kỵ những người con gái nào khóc trước mặt mình. Đến một lúc sau, anh càng hoạt động nhanh và mạnh hơn.
-A...dừng lại đi...tôi xin anh...a...a...
-Dừng lại? Cô đã mất rồi, còn tiếc gì.
-Nhưng tôi đau, nó rát quá...
-Tôi đã nói rồi, ban đầu là thế, chốc sau sẽ quen.
Lạc Y đưa tay lên che miệng để tiếng nấc của mình không phải phát ra lớn hơn. Phục Ân bây giờ mất kiểm soát, mặc kệ hiện tại cô đau đớn thế nào, anh chỉ cần biết thỏa mãn bản thân mình ngay lập tức. Rất lâu sau đó, Phục Ân bỗng càng ôm chặt lấy Lạc Y, cả người anh gồng lên, gân xanh cũng hiện trên tay rất rõ. Lúc này, Lạc Y cong người hơn bao giờ hết, cơ thể cô cứ giật lên.
Phục Ân nằm gục xuống bên cô, ôm lấy nữ nhân thật chặt vào lòng như sủng vật.
Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa ánh lên gương mặt bầu bĩnh của Lạc Y. Cô he hé hai mắt, cả người mất hết sức lực. Bụng dưới cực kỳ đau, ê ẩm cả lên. Nam nhân bên cạnh cũng biến mất.
Đêm qua đâu phải anh muốn cô một lần đó. Lạc Y vừa chợp mắt một lúc thì anh lại cho cô lâm trận, những bốn năm lần. Cố gắng ngồi dậy, Lạc Y thấy trên tủ đầu giường là một mảnh giấy và một sấp tiền.
"Trên bàn là 40 nghìn, 30 nghìn là tiền của tr.inh tiết còn 10 nghìn là phần thưởng của cô.
Kí tên: PA"
-PA? Nét chữ này...
Lạc Y xanh mặt, cô há hốc mồm. Là nhân viên phòng kế toán đôi khi gặp cấp trên nên cô biết rất rõ chữ viết của...sếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.