Chương 40: Bỏ Trốn Tìm Hạnh Phúc
Lục Mẫn Nhi
13/10/2018
Thiên Anh nhìn ngắm mình trong gương. Mỉm cười nhẹ một cái, khá hài lòng với
ngoại hình của mình. Sau những ngày đấu tranh tâm lý dữ dội, cô vẫn chọn con đường hạnh phúc của riêng mình. Mặc cho Phục Ân là người như thế
nào, tốt ra sao thì đối với cô, chỉ có Bạch Thiên mới là người ôn nhu,
dịu dàng nhất nhân gian này. Rất nhanh nữa thôi là được gặp lại anh rồi. Qua 3 năm không gặp chẳng biết anh ra sao, thay đổi thế nào. Tuy đã
được nhìn qua ảnh trên mạng nhưng ngoài đời thực thì sẽ khác hơn. Tim
lại đập rộn ràng, trong lòng thấp thỏm hồi hộp. Những cảm giác ấy không
khác gì ngày được gặp Bạch Thiên lần đầu tiên. Ngày tháng đầy trông chờ
này cô đã đợi rất lâu. Đợi đến lúc được đoàn tụ, đợi đến lúc được sà vào lồng ngực ấm áp của anh. Hạnh phúc mong manh ấy cũng nên được bồi đắp
thêm. Sau ngày hôm nay là cô có thể đường đường chính chính nắm chặt bàn tay anh, mãi mãi không buông.
-A Thiên, em đến ngay đây.
Chạm tay vào mặt dây chuyền trên cổ, Thiên Anh mỉm cười thật tươi. Đây là món quà đầu tiên mà anh tặng cũng là món quà cuối cùng của 3 năm trước. Chưa bao giờ cô tùy tiện đeo nó nhưng hôm nay lại khác. Cô muốn người đó nhìn thấy bản thân mình và cả kí ức 3 năm qua.
Với tay lấy ví trên bàn, Thiên Anh mở cửa ra ngoài. Bây giờ là dịp tốt nhất để rời đi. Cô đã nói với mẹ rằng cùng bạn bè đi dạo, cùng đi ăn uống và vui chơi hết ngày hôm nay để mừng ngày độc thân cuối cùng. Đúng vậy! Hôm nay là ngày cuối cùng cô sống cô đơn, lẻ loi trong căn phòng nhàm chán ấy. Ngày mai sẽ là nguồn sống mới cùng những tia nắng ấm áp của tự do.
Vừa đến phòng khách, Thiên Anh liền khựng người khi trông thấy Phí lão gia đang ngồi ở sofa xem tin tức. Quan trọng hơn, đó lại là tin tức liên quan đến Bạch Thiên. Hiện tại anh đang ở Nam Phiến nhưng đã nhanh chóng tìm một người khá giống mình để đánh lạc hướng. Trong phía xa và sau lưng thì người ấy cũng giống anh quá đi chứ.
-Con ra ngoài sao?- Phí lão gia đặt tách cafe xuống bàn rồi nhìn cô, nhàn nhã nói.
-Vâng! Con đã xin phép mẹ rồi ạ.- Cô gật đầu, có chút lo sợ.
-Đúng đó mình à, con bé nói với tôi vài hôm trước, chỉ là mừng ngày độc thân cuối cùng thôi.- Phí phu nhân cười xoà.
-Thế thì để bác Phương cùng vệ sĩ theo con đi.- Ông mỉm môi, chất giọng vẫn ôn tồn, nghiêm nghị.
-A, ba...không, không được...- Cô mở to mắt, sắc thái biến đổi.
-Tại sao?- Ông nhướng mày.
-Vì...vì...- Thiên Anh ấp úng, không nói nên lời.
-Mình à, Thiên Anh đi chơi với bạn bè mà để bác Phương rồi còn vệ sĩ đi theo thì sao mà thoải mái được.- Bà nhăn mặt rồi quay sang Thiên Anh hối thúc.- Con mau đi đi, trễ giờ không tốt đâu.
-Vậy con xin phép. Chào ba mẹ!
Như vừa bắt được cái phao khi sắp ngạt nước. Thở phào nhẹ nhõm, Thiên Anh vội vã chuồn ngay trong tức khắc. May mà không bị phát hiện chuyện gì cả. Sau khi cô rời đi thì Phí lão gia liền lấy điện thoại gọi cho một người nào đó. Chỉ một câu ngắn gọn rồi ngắt máy.
"Theo sát tiểu thư, không được xảy ra sơ xuất gì."
...
*Xoảng*
Những mảnh vỡ rơi rớt xuống sàn. Tiếng cãi vã một lúc một to hơn. Ai cũng một ý riêng biệt, không nhường nhịn nhau một chút nào.
-Anh đã bao giờ nghĩ cho tôi? Anh có lúc nào xem tôi là một người vợ thực thụ chưa?
*Rầm, Rầm*
Ngô Tử Dung tức giận, quơ tay làm rơi tất cả vật dụng trên bàn xuống đất. Tâm trạng hiện tại không thể kiềm nén được. Chịu đựng suốt 10 năm, 10 năm là quá đủ rồi. Quãng thời gian dài đằng đẵng như vậy cũng không thể có một lễ cưới đường hoàng. Kể ra thì do dự, nghe lời ba mẹ. Nếu không muốn thì thôi. Bản thân Ngô Tử Dung này cũng không cần.
-Em náo đủ chưa? Từ một chuyện bé mà cứ xé ra to.- Mộ Phàm bắt lấy cổ tay cô giữ lại.
-Bé sao? Chuyện hôn nhân đại sự cả đời người mà là nhỏ nhoi?- Cô giật phắt tay ra.- Đúng rồi! Trong mắt anh tôi thua kém gì những ả ở hoa đêm kia. Suốt ngần ấy năm chung sống, chỉ yêu cầu một lễ cưới cũng không xong.
-Anh chưa bao giờ đối xử với em như những người con gái kia, em hiểu không? Dù anh cũng biết rõ người chạm vào em đầu tiên không phải là anh nhưng vì tôn trọng em nên mới không làm gì quá giới hạn. Cuối cùng thì trong mắt em anh là gì?
-Câu đó tôi mới là người hỏi anh. Trong mắt anh tôi là gì?- Tử Dung vênh mặt, giọng nói đầy thách thức.- Tôn trọng tôi? Nực cười!
-Thái độ của em là gì vậy? Chẳng phải anh đã nói là đang lo liệu chuẩn bị lễ cưới sao? Em lại hết lần này đến lần khác lôi lí do này ra để nói chuyện. Mục đích cuối cùng là sao đây?- Anh nhíu mày đầy khó hiểu.- Suốt 2 năm nay chúng ta chẳng bao giờ nói chuyện với nhau đường hoàng, gặp mặt lại cãi vã. Anh còn là người quan trọng nhất của em không?
-Chúng ta chia tay đi! Ngay bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây.- Cúi thấp đầu để anh không nhận ra điều khác lạ từ mình, Tử Dung nhỏ giọng.
Mộ Phàm đau lòng, ôm chặt lấy cô từ phía sau. Ngày trước cướp cô từ tay của Phục Ân là anh sai. Nhưng rõ ràng thời gian Tử Dung bên cạnh anh rất vui vẻ. Tại sao bây giờ cô lại lạnh nhạt, mau thay lòng như vậy?
-Tử Dung, hãy ở lại với anh. Chúng ta từng mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Chẳng lẽ ước mơ chưa thành, em lại muốn từ bỏ chúng sao?
-Đừng nói nữa...- Cô cắn chặt môi dưới.
-Anh không tin, anh không tin chúng sẽ kết thúc dễ dàng đến thế. Xin em hãy ở lại, về đây với anh đi.- Vẫn ôm chặt cô trong lòng, anh thều thào thốt lên.
-Nghiêm Mộ Phàm, tôi bảo là đừng nói nữa.- Cô quát.- Tôi sẽ về Lâm Mộc ngay lập tức. Anh đừng mong cản tôi.
Lâm Mộc Quốc? Chẳng phải là nơi Tử Dung sinh ra. Nơi bắt đầu mối tình kia. Cả nơi Thượng Phục Ân sắp cử hành hôn lễ. Thì ra chân tướng là vậy. Tử Dung vẫn còn mơ tưởng về đất nước đó. Nắm chặt cổ tay cô, sắc mặt anh biến đổi trầm trọng. Giọng nói cũng gắt gỏng vang lên.
-Ngô Tử Dung, em vẫn còn nhớ hắn? Muốn quay về bên hắn sao?
Như bị bắt thóp, mặt mày cô liền tái mét, khó coi. Cố giằng tay ra, cô quay mặt sang hướng khác.
-Anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi không muốn sống ở đây nữa. Chào anh!
Mộ Phàm giận dữ ghì chặt lấy Tử Dung kéo lên phòng. Bao lâu nay là muốn giữ tôn trọng nhất định cho cô nhưng bây giờ thì không cần nữa. Hiện tại không bức chết cô thì anh đây tuyệt nhiên không phải Nghiêm Mộ Phàm, đàn ông hảo hán.
Tử Dung ngã xuống giường. Cô hoảng hốt vội vã lùi người lại, dùng gối và chăn chắn trước ngực. Hai mắt mở to, giọng nói trong lúc hoảng loạn mà ấp úng.
-Mộ...Mộ Phàm, anh định...làm gì chứ? Đừng qua đây.
-Có lẽ anh đã quá dịu dàng, nuông chiều em. Bây giờ em muốn đi thì dùng tấm thân anh bỏ công nuôi nấng suốt 10 năm mà trả đi. Khi nào thấy trả đủ nợ, em có thể rời khỏi đây.
Mở cúc áo đầu, nâng cằm cô lên, anh ôn tồn nói. Những gì xảy ra lúc hiện tại, thực tâm anh cũng chẳng muốn chúng diễn ra.
-Bỉ ổi, đứa ngốc mới nghe anh. Tôi và anh chẳng nợ nần gì cả.- Cô gạt mạnh tay anh.
-Nếu em đã không tự nguyện. Vậy thì...anh đành bức em vậy.
-Mộ Phàm, anh dừng lại...ưm...dừng lại cho tôi...
...
Thiên Anh đi dạo vòng quanh khu trung tâm thương mại. Đến cửa hàng túi xách, cô cầm vài chiếc ví lên xem.
-Quý khách muốn chọn hàng đến từ nhãn hiệu nào ạ?- Cô nhân viên hỏi.
-A, tôi tự chọn được rồi. Cảm ơn cô.- Thiên Anh mỉm cười.
-Vậy quý khách cứ tự nhiên.- Cô ấy nói rồi rời đi.
Thiên Anh nhíu mày, chần chừ mãi. Không biết phải làm gì tiếp theo. Cô biết rất rõ thế nào theo sau cũng có vệ sĩ. Nếu bị phát hiện phải làm sao đây? Nên làm gì bây giờ?
*Reeng...Reeng...*
"Thiên Anh nghe đây!"
"Chào cô, tôi là Minh Dao, bạn của Bạch Thiên."
"A, chào ạ."
"Bây giờ đã chuẩn bị xong cả rồi, cô đến nhà vệ sinh nữ đi."
"Tôi e rằng bây giờ không được. Cô có thể cho tôi 15 phút nữa không? Đang có vệ sĩ bám sau tôi."
"Vậy cũng được, tôi ở trong đây chờ cô."
"Vâng, tôi sẽ đến sớm thôi."
Thiên Anh ngắt máy rồi đi đến một quầy cafe. Những tên vệ sĩ ấy vẫn theo phía sau cô từng chút một. Ngồi khoảng 5 phút thì cô ôm bụng và nhăn mặt, thanh toán xong cốc cafe thì vội vã đi đến nhà vệ sinh. Vừa bước vào trong thì có một cánh tay kéo lấy Thiên Anh. Cô giật mình nhìn lại thì thấy một cô gái cũng ở đây.
-Suỵt!- Cô ấy ra hiệu cho cô im lặng.- Tôi chính là Minh Dao.
-Chào, chào cô.
Thiên Anh ấp úng, nói không thành lời. Người con gái trước mắt đẹp quá, cô chưa từng thấy ai có vẻ đẹp đơn thuần như vậy.
-Đây là toàn bộ đồ mà tôi đã chuẩn bị. Cô vào phòng thay đồ đi, chốc nữa sẽ có người đến đón chúng ta.- Dúi vào tay cô túi đồ, Minh Dao gấp gáp nói.
-Được rồi, tôi sẽ ra ngay.- Cô gật đầu.
Hạo Thịnh (bạn chí cốt của Bạch Thiên từ nhỏ đến lớn) nấp ở một nơi khuất. Đã từng nghe về Thiên Anh rất nhiều nhưng chưa khi nào anh được gặp mặt cô cả. Cô gái này chắc là rất đặc biệt nên Bạch Thiên mới lưu tâm đến thế. Có rất nhiều cô gái vây quanh nhưng Bạch Thiên chẳng bao giờ để vào mắt. Ấy vậy mà để ý một cô gái luôn bị giám sát chặc chẽ. Đúng là "Thiên đường có lối lại không đi, Địa ngục không ngỏ lại cố vào". Quan sát bên ngoài khá lâu, anh trông thấy có rất nhiều vệ sĩ lượn lờ xung quanh. Quả như xuất thân gia tộc quyền quý. Đến đi đứng cũng khó khăn.
*Tiin...*
Nhận được tin nhắn của Minh Dao, Hạo Thịnh vội vã, hấp tấp chạy tới trước nhà vệ sinh nữ. Bên trong lại phát ra những tiếng la hét chói tai.
"Chị dâu có sao không?"
"Rồi, rồi anh vào ngay đây."
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Xông thẳng vào trong. Nhìn Minh Dao rồi gật đầu, anh đưa tay bế sốc Thiên Anh lên, ôm gọn cô vào lòng.
-Cô cứ làm như tôi nói là được.- Minh Dao nháy mắt.
Thiên Anh đỏ ửng mặt. Úp mặt vào ngực Hạo Thịnh, cô la hét om sòm.
-A...em đau quá, bụng em...đau...
-Vợ à, em ráng chịu đi. Anh đưa em đến bệnh viện.
Hạo Thịnh nhanh chân đi vội ra ngoài. Minh Dao cũng chạy theo sau. Trên đường cô cứ la hét như vậy, mặt thì quay vào vòm ngực của anh mà giấu đi. Lúc đến cửa ra thì có rất nhiều vệ sĩ của Thiên Anh ở đó. Họ thấy ba người đi tới thì vẫn giữ nguyên chỗ cũ, không có ý định nhường đường, cho đi qua.
-Các anh làm ơn cho chúng tôi qua, chị dâu tôi vừa ngã, bị động thai rồi.- Minh Dao nhanh nhảu nói.
-Động thai?- Một trong những tên vệ sĩ liếc mắt nhìn.
-A...chồng ơi, nhanh lên...em không chịu được, đau quá...
-Được, được, được. Anh đưa em đi, em và con sẽ không sao cả.- Hạo Thịnh lên tiếng dỗ ngọt rồi quay sang họ.- Các anh làm ơn tránh đường giúp tôi.
Họ vẫn đứng đó, nhìn cả ba bằng ánh mắt không thể nghi ngờ hơn. Thấy tình thế như vậy, Thiên Anh liền ôm chặt lấy cổ Hạo Thịnh.
-Em đau lắm rồi...không cần nữa, cho em chết đi.
-Các anh còn lương tri không? Nhìn thấy vậy lại không tránh?- Minh Dao tức giận quát.
Những người vệ sĩ thấy vậy liền tránh sang một bên. Hạo Thịnh và Minh Dao liền chạy một mạch đến tầng hầm giữ xe. Để Thiên Anh và Minh Dao ngồi ở băng ghế sau, anh vào vị trí lái xe rồi khởi động chạy đi.
Ngồi trong xe, Thiên Anh vẫn chưa hề hoàn hồn. Lúc nãy đáng sợ thật. Nếu như bị bắt lại, chắc cuộc sống của cô sau này sẽ thảm hại lắm đây. Dù sao được rời khỏi là tốt lắm rồi. Sau này sẽ không cần lo nghĩ thêm điều gì nữa. Mong rằng ba mẹ vẫn ổn. Sớm thôi, cô sẽ quay về nhận tội.
-Lúc nãy doạ chết Thiên Anh rồi.- Hạo Thịnh bật cười.
-Đúng đó, tôi sợ cô sẽ bị bắt lại đó.- Minh Dao thở phào, vuốt vuốt ngực.
-Cảm ơn hai người rất nhiều, sau này nhất định tôi sẽ hậu tạ thoả đáng.- Thiên Anh gãi đầu.
-Hậu tạ sao?- Hạo Thịnh xoa cằm suy nghĩ.- Chỉ cần cô và Bạch Thiên hạnh phúc thì xem như là quà hậu tạ lớn nhất của cô rồi dành cho chúng tôi rồi.
-A, anh là Triệu Hạo Thịnh? Bạn thân nhất của A Thiên đúng không?
-Đúng vậy. Tôi là bạn thân từ bé của Tiểu Thiên. Còn cạnh cô là Minh Dao, bạn gái tôi, cũng là bạn học cấp ba của cậu ấy.- Anh mỉm cười tươi rói.
-Vâng! Mà...A Thiên không đến ạ?- Đôi mắt cô chợt buồn bã, lại phải chờ đợi để được gặp anh sao?
-Tiểu Thiên đòi đi cùng nhưng tôi không cho. Lỡ không may bị phát hiện là càng rắc rối hơn.- Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, run rẩy của cô, Minh Dao trấn an.
-Ừm!- Cô gật đầu.
*Reeng, Reeng...*
-Đây, đây. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Phải chi nhắc tiền nhắc bạc thì tốt biết mấy.- Anh trêu ghẹo.
-Để em nghe cho. Chọc tên tiểu tử này một chút mới được.
Minh Dao với tay lấy điện thoại rồi nghe máy, sẵn tiện mở loa ngoài. Giọng nói đầy nghẹn ngào, sụt sùi.
"Tiểu Thiên a!"
"Dao Dao, mọi chuyện ổn không? Thiên Anh đã an toàn chưa? Cô ấy ở cùng hai người à?"
"Tiểu Thiên, em...em xin lỗi. Cô ấy bị bắt lại rồi. Em và anh A Thịnh đã cố gắng hết sức nhưng những người vệ sĩ kia tinh mắt quá."
"CÁI GÌ???"
"Anh nhỏ tiếng một chút. Hư tai em a!"
"Anh đã nói cho anh đi cùng mà. Ít ra cũng có thể nhìn Thiên Anh một lúc. Bây giờ làm sao đây? Cô ấy bị bắt lại thế nào cũng không được yên."
"Chúng ta còn cách khác mà, anh đừng lo."
"..."
"Tiểu Thiên, anh còn ở đó không?"
"Em nghĩ còn cơ hội sao? Anh muốn ở một mình, yên tĩnh vài hôm. Em và Hạo Thịnh có việc bận thì làm đi. Anh tự mình nghĩ cách cứu cô ấy."
"Tiểu Thiên, em..."
"Tút...Tút...Tút..."
Đưa điện thoại lại cho Hạo Thịnh, Minh Dao bật cười khúc khích. Thuận Bạch Thiên này đúng là quá lo lắng cho cô gái nhỏ kia rồi. Nghe giọng chắc đang buồn lắm.
-Dao Dao, A Thiên sẽ rất buồn. Cô hãy gọi lại cho anh ấy đi.- Thiên Anh lay tay cô, thấp thỏm trong lòng.
-Không sao đâu, xem như làm anh ấy bất ngờ đi.- Minh Dao nháy mắt.- Bây giờ ghé nhà tôi cho cô thay đồ. Không lẽ với bộ dạng này, cô định gặp anh ấy sao?
Bạch Thiên thất thần ngồi bệch xuống sofa. Đoạn đường tình duyên giữa anh và Thiên Anh phải kết thúc tại đây sao? Biết phải làm gì ngay lúc này đây. Bị bắt về đó thì sẽ bị mắng một trận, thậm chí là nhốt hẳn trong phòng. Với tính cách của Phí lão gia thì chắc chắn thế nào cũng xảy ra như vậy. Bây giờ có thể đến Phí Gia cứu Thiên Anh không? Vừa mới nghĩ đến thôi mà anh thấy con đường tương lai rất mù mịt, tối tăm. Làm gì đây? Làm gì đây?
Đứng dậy đi qua đi lại phòng khách. Bạch Thiên mím môi. Trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt lại trở nên căng thẳng. Cứ như vậy thì phải tính kế thật kĩ. Lần này phải liều một lần thôi.
*Cạch...tít, tít*
Tiếng báo mật khẩu ở cửa vang lên. Thông thường chỉ có anh, Hạo Thịnh và Minh Dao biết. Đưa tay lên trán đầy bất lực. Anh chán nản thốt lên.
-Chẳng phải tôi nói cần yên tĩnh sao? Hai người về đi.
Thiên Anh chậm rãi bước đến. Bóng lưng của anh bây giờ giống như ba năm trước, ngày mà anh lặng lẽ quay đi. Trông thật cô đơn, hiu quạnh. Dáng vóc cao lớn kia vẫn không thay đổi chỉ là trông thật lẻ loi.
Bạch Thiên cắn chặt môi dưới. Anh nhíu mày gắt lên.
-Đi về đi!
-A...A Thiên!
Thiên Anh mấp máy, gọi tên anh. Người đàn ông cô yêu nhất đang ở ngay trước mặt. Chỉ một khoảng cách rất gần, nhỏ bé nữa thôi là cô có thể với tới anh rồi.
Bạch Thiên như bừng tỉnh. Quay lại nhìn cô. Đây là Thiên Anh phải không? Anh không hề mơ, không phải là mơ. Cô đang ở đây, rất gần bên anh. Cả thân hình nhỏ bé đều được thu hết vào tầm mắt. Chưa bao giờ trong mắt anh, cô lại xinh đẹp như thế này.
-A Thiên, em đến với anh đây.
Thiên Anh vỡ òa, vội vã sà vào lồng ngực ấm áp. Rất lâu rồi cô chưa được ôm lấy anh, gần anh như bây giờ. Bao nhiêu nhung nhớ ngần ấy năm bỗng chốc lại ùa về với cô. Đau lòng đến tột cùng. Cảm giác yêu xa không hề dễ chịu. Những ngày tháng ấy cô không thể nào thoát khỏi sự ám ảnh do chính mình tạo ra. Cuộc đời cô chỉ mong một tình yêu đơn giản, hạnh phúc yên bình như lúc này thôi.
Bạch Thiên không kiềm nén được cảm xúc mà ôm chặt lấy cô. Thiên Anh nhỏ bé đã chịu đựng biết bao nhiêu là giằng vặt. Tự nhiên anh thấy mình có lỗi với cô vô cùng. Nếu ngày xưa anh không cố chấp thì cô đã không khổ sở đến vậy. Tất cả đều do anh gây ra.
-A Thiên...hức, chúng ta sẽ không xa nữa phải không?
Thiên Anh ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn Bạch Thiên. Từ sâu thẳm trong đáy mắt, anh có thể nhìn ra, mong ước và khát khao được hạnh phúc của cô là như nào.
-Không, không xa nữa. Em đừng khóc, anh đã ở đây rồi.- Anh lắc đầu, đưa tay lau những giọt nước mắt mặn chát.
-Vậy anh đưa em đi đi, càng xa nơi này càng tốt.
Nhìn gương mặt đau đớn của cô, lòng anh không khỏi quặn thắt. Những ngày qua chắc còn kinh khủng hơn là anh nghĩ. Một cô gái mong manh mà phải chịu đựng cảnh cô đơn, hiu quạnh thì còn điều gì tồi tệ hơn. Đôi môi bé xinh không ngừng run rẩy như thôi miên anh. Cúi thấp đầu, Bạch Thiên áp môi, nhẹ nhàng rút đi mật ngọt từ cô.
-Nắm chặt tay anh, em sẽ không bao giờ chịu khổ nữa đâu, mèo ngốc ạ...
-A Thiên, em đến ngay đây.
Chạm tay vào mặt dây chuyền trên cổ, Thiên Anh mỉm cười thật tươi. Đây là món quà đầu tiên mà anh tặng cũng là món quà cuối cùng của 3 năm trước. Chưa bao giờ cô tùy tiện đeo nó nhưng hôm nay lại khác. Cô muốn người đó nhìn thấy bản thân mình và cả kí ức 3 năm qua.
Với tay lấy ví trên bàn, Thiên Anh mở cửa ra ngoài. Bây giờ là dịp tốt nhất để rời đi. Cô đã nói với mẹ rằng cùng bạn bè đi dạo, cùng đi ăn uống và vui chơi hết ngày hôm nay để mừng ngày độc thân cuối cùng. Đúng vậy! Hôm nay là ngày cuối cùng cô sống cô đơn, lẻ loi trong căn phòng nhàm chán ấy. Ngày mai sẽ là nguồn sống mới cùng những tia nắng ấm áp của tự do.
Vừa đến phòng khách, Thiên Anh liền khựng người khi trông thấy Phí lão gia đang ngồi ở sofa xem tin tức. Quan trọng hơn, đó lại là tin tức liên quan đến Bạch Thiên. Hiện tại anh đang ở Nam Phiến nhưng đã nhanh chóng tìm một người khá giống mình để đánh lạc hướng. Trong phía xa và sau lưng thì người ấy cũng giống anh quá đi chứ.
-Con ra ngoài sao?- Phí lão gia đặt tách cafe xuống bàn rồi nhìn cô, nhàn nhã nói.
-Vâng! Con đã xin phép mẹ rồi ạ.- Cô gật đầu, có chút lo sợ.
-Đúng đó mình à, con bé nói với tôi vài hôm trước, chỉ là mừng ngày độc thân cuối cùng thôi.- Phí phu nhân cười xoà.
-Thế thì để bác Phương cùng vệ sĩ theo con đi.- Ông mỉm môi, chất giọng vẫn ôn tồn, nghiêm nghị.
-A, ba...không, không được...- Cô mở to mắt, sắc thái biến đổi.
-Tại sao?- Ông nhướng mày.
-Vì...vì...- Thiên Anh ấp úng, không nói nên lời.
-Mình à, Thiên Anh đi chơi với bạn bè mà để bác Phương rồi còn vệ sĩ đi theo thì sao mà thoải mái được.- Bà nhăn mặt rồi quay sang Thiên Anh hối thúc.- Con mau đi đi, trễ giờ không tốt đâu.
-Vậy con xin phép. Chào ba mẹ!
Như vừa bắt được cái phao khi sắp ngạt nước. Thở phào nhẹ nhõm, Thiên Anh vội vã chuồn ngay trong tức khắc. May mà không bị phát hiện chuyện gì cả. Sau khi cô rời đi thì Phí lão gia liền lấy điện thoại gọi cho một người nào đó. Chỉ một câu ngắn gọn rồi ngắt máy.
"Theo sát tiểu thư, không được xảy ra sơ xuất gì."
...
*Xoảng*
Những mảnh vỡ rơi rớt xuống sàn. Tiếng cãi vã một lúc một to hơn. Ai cũng một ý riêng biệt, không nhường nhịn nhau một chút nào.
-Anh đã bao giờ nghĩ cho tôi? Anh có lúc nào xem tôi là một người vợ thực thụ chưa?
*Rầm, Rầm*
Ngô Tử Dung tức giận, quơ tay làm rơi tất cả vật dụng trên bàn xuống đất. Tâm trạng hiện tại không thể kiềm nén được. Chịu đựng suốt 10 năm, 10 năm là quá đủ rồi. Quãng thời gian dài đằng đẵng như vậy cũng không thể có một lễ cưới đường hoàng. Kể ra thì do dự, nghe lời ba mẹ. Nếu không muốn thì thôi. Bản thân Ngô Tử Dung này cũng không cần.
-Em náo đủ chưa? Từ một chuyện bé mà cứ xé ra to.- Mộ Phàm bắt lấy cổ tay cô giữ lại.
-Bé sao? Chuyện hôn nhân đại sự cả đời người mà là nhỏ nhoi?- Cô giật phắt tay ra.- Đúng rồi! Trong mắt anh tôi thua kém gì những ả ở hoa đêm kia. Suốt ngần ấy năm chung sống, chỉ yêu cầu một lễ cưới cũng không xong.
-Anh chưa bao giờ đối xử với em như những người con gái kia, em hiểu không? Dù anh cũng biết rõ người chạm vào em đầu tiên không phải là anh nhưng vì tôn trọng em nên mới không làm gì quá giới hạn. Cuối cùng thì trong mắt em anh là gì?
-Câu đó tôi mới là người hỏi anh. Trong mắt anh tôi là gì?- Tử Dung vênh mặt, giọng nói đầy thách thức.- Tôn trọng tôi? Nực cười!
-Thái độ của em là gì vậy? Chẳng phải anh đã nói là đang lo liệu chuẩn bị lễ cưới sao? Em lại hết lần này đến lần khác lôi lí do này ra để nói chuyện. Mục đích cuối cùng là sao đây?- Anh nhíu mày đầy khó hiểu.- Suốt 2 năm nay chúng ta chẳng bao giờ nói chuyện với nhau đường hoàng, gặp mặt lại cãi vã. Anh còn là người quan trọng nhất của em không?
-Chúng ta chia tay đi! Ngay bây giờ tôi sẽ rời khỏi đây.- Cúi thấp đầu để anh không nhận ra điều khác lạ từ mình, Tử Dung nhỏ giọng.
Mộ Phàm đau lòng, ôm chặt lấy cô từ phía sau. Ngày trước cướp cô từ tay của Phục Ân là anh sai. Nhưng rõ ràng thời gian Tử Dung bên cạnh anh rất vui vẻ. Tại sao bây giờ cô lại lạnh nhạt, mau thay lòng như vậy?
-Tử Dung, hãy ở lại với anh. Chúng ta từng mơ về một ngôi nhà và những đứa trẻ. Chẳng lẽ ước mơ chưa thành, em lại muốn từ bỏ chúng sao?
-Đừng nói nữa...- Cô cắn chặt môi dưới.
-Anh không tin, anh không tin chúng sẽ kết thúc dễ dàng đến thế. Xin em hãy ở lại, về đây với anh đi.- Vẫn ôm chặt cô trong lòng, anh thều thào thốt lên.
-Nghiêm Mộ Phàm, tôi bảo là đừng nói nữa.- Cô quát.- Tôi sẽ về Lâm Mộc ngay lập tức. Anh đừng mong cản tôi.
Lâm Mộc Quốc? Chẳng phải là nơi Tử Dung sinh ra. Nơi bắt đầu mối tình kia. Cả nơi Thượng Phục Ân sắp cử hành hôn lễ. Thì ra chân tướng là vậy. Tử Dung vẫn còn mơ tưởng về đất nước đó. Nắm chặt cổ tay cô, sắc mặt anh biến đổi trầm trọng. Giọng nói cũng gắt gỏng vang lên.
-Ngô Tử Dung, em vẫn còn nhớ hắn? Muốn quay về bên hắn sao?
Như bị bắt thóp, mặt mày cô liền tái mét, khó coi. Cố giằng tay ra, cô quay mặt sang hướng khác.
-Anh đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Tôi không muốn sống ở đây nữa. Chào anh!
Mộ Phàm giận dữ ghì chặt lấy Tử Dung kéo lên phòng. Bao lâu nay là muốn giữ tôn trọng nhất định cho cô nhưng bây giờ thì không cần nữa. Hiện tại không bức chết cô thì anh đây tuyệt nhiên không phải Nghiêm Mộ Phàm, đàn ông hảo hán.
Tử Dung ngã xuống giường. Cô hoảng hốt vội vã lùi người lại, dùng gối và chăn chắn trước ngực. Hai mắt mở to, giọng nói trong lúc hoảng loạn mà ấp úng.
-Mộ...Mộ Phàm, anh định...làm gì chứ? Đừng qua đây.
-Có lẽ anh đã quá dịu dàng, nuông chiều em. Bây giờ em muốn đi thì dùng tấm thân anh bỏ công nuôi nấng suốt 10 năm mà trả đi. Khi nào thấy trả đủ nợ, em có thể rời khỏi đây.
Mở cúc áo đầu, nâng cằm cô lên, anh ôn tồn nói. Những gì xảy ra lúc hiện tại, thực tâm anh cũng chẳng muốn chúng diễn ra.
-Bỉ ổi, đứa ngốc mới nghe anh. Tôi và anh chẳng nợ nần gì cả.- Cô gạt mạnh tay anh.
-Nếu em đã không tự nguyện. Vậy thì...anh đành bức em vậy.
-Mộ Phàm, anh dừng lại...ưm...dừng lại cho tôi...
...
Thiên Anh đi dạo vòng quanh khu trung tâm thương mại. Đến cửa hàng túi xách, cô cầm vài chiếc ví lên xem.
-Quý khách muốn chọn hàng đến từ nhãn hiệu nào ạ?- Cô nhân viên hỏi.
-A, tôi tự chọn được rồi. Cảm ơn cô.- Thiên Anh mỉm cười.
-Vậy quý khách cứ tự nhiên.- Cô ấy nói rồi rời đi.
Thiên Anh nhíu mày, chần chừ mãi. Không biết phải làm gì tiếp theo. Cô biết rất rõ thế nào theo sau cũng có vệ sĩ. Nếu bị phát hiện phải làm sao đây? Nên làm gì bây giờ?
*Reeng...Reeng...*
"Thiên Anh nghe đây!"
"Chào cô, tôi là Minh Dao, bạn của Bạch Thiên."
"A, chào ạ."
"Bây giờ đã chuẩn bị xong cả rồi, cô đến nhà vệ sinh nữ đi."
"Tôi e rằng bây giờ không được. Cô có thể cho tôi 15 phút nữa không? Đang có vệ sĩ bám sau tôi."
"Vậy cũng được, tôi ở trong đây chờ cô."
"Vâng, tôi sẽ đến sớm thôi."
Thiên Anh ngắt máy rồi đi đến một quầy cafe. Những tên vệ sĩ ấy vẫn theo phía sau cô từng chút một. Ngồi khoảng 5 phút thì cô ôm bụng và nhăn mặt, thanh toán xong cốc cafe thì vội vã đi đến nhà vệ sinh. Vừa bước vào trong thì có một cánh tay kéo lấy Thiên Anh. Cô giật mình nhìn lại thì thấy một cô gái cũng ở đây.
-Suỵt!- Cô ấy ra hiệu cho cô im lặng.- Tôi chính là Minh Dao.
-Chào, chào cô.
Thiên Anh ấp úng, nói không thành lời. Người con gái trước mắt đẹp quá, cô chưa từng thấy ai có vẻ đẹp đơn thuần như vậy.
-Đây là toàn bộ đồ mà tôi đã chuẩn bị. Cô vào phòng thay đồ đi, chốc nữa sẽ có người đến đón chúng ta.- Dúi vào tay cô túi đồ, Minh Dao gấp gáp nói.
-Được rồi, tôi sẽ ra ngay.- Cô gật đầu.
Hạo Thịnh (bạn chí cốt của Bạch Thiên từ nhỏ đến lớn) nấp ở một nơi khuất. Đã từng nghe về Thiên Anh rất nhiều nhưng chưa khi nào anh được gặp mặt cô cả. Cô gái này chắc là rất đặc biệt nên Bạch Thiên mới lưu tâm đến thế. Có rất nhiều cô gái vây quanh nhưng Bạch Thiên chẳng bao giờ để vào mắt. Ấy vậy mà để ý một cô gái luôn bị giám sát chặc chẽ. Đúng là "Thiên đường có lối lại không đi, Địa ngục không ngỏ lại cố vào". Quan sát bên ngoài khá lâu, anh trông thấy có rất nhiều vệ sĩ lượn lờ xung quanh. Quả như xuất thân gia tộc quyền quý. Đến đi đứng cũng khó khăn.
*Tiin...*
Nhận được tin nhắn của Minh Dao, Hạo Thịnh vội vã, hấp tấp chạy tới trước nhà vệ sinh nữ. Bên trong lại phát ra những tiếng la hét chói tai.
"Chị dâu có sao không?"
"Rồi, rồi anh vào ngay đây."
"Bình tĩnh, bình tĩnh."
Xông thẳng vào trong. Nhìn Minh Dao rồi gật đầu, anh đưa tay bế sốc Thiên Anh lên, ôm gọn cô vào lòng.
-Cô cứ làm như tôi nói là được.- Minh Dao nháy mắt.
Thiên Anh đỏ ửng mặt. Úp mặt vào ngực Hạo Thịnh, cô la hét om sòm.
-A...em đau quá, bụng em...đau...
-Vợ à, em ráng chịu đi. Anh đưa em đến bệnh viện.
Hạo Thịnh nhanh chân đi vội ra ngoài. Minh Dao cũng chạy theo sau. Trên đường cô cứ la hét như vậy, mặt thì quay vào vòm ngực của anh mà giấu đi. Lúc đến cửa ra thì có rất nhiều vệ sĩ của Thiên Anh ở đó. Họ thấy ba người đi tới thì vẫn giữ nguyên chỗ cũ, không có ý định nhường đường, cho đi qua.
-Các anh làm ơn cho chúng tôi qua, chị dâu tôi vừa ngã, bị động thai rồi.- Minh Dao nhanh nhảu nói.
-Động thai?- Một trong những tên vệ sĩ liếc mắt nhìn.
-A...chồng ơi, nhanh lên...em không chịu được, đau quá...
-Được, được, được. Anh đưa em đi, em và con sẽ không sao cả.- Hạo Thịnh lên tiếng dỗ ngọt rồi quay sang họ.- Các anh làm ơn tránh đường giúp tôi.
Họ vẫn đứng đó, nhìn cả ba bằng ánh mắt không thể nghi ngờ hơn. Thấy tình thế như vậy, Thiên Anh liền ôm chặt lấy cổ Hạo Thịnh.
-Em đau lắm rồi...không cần nữa, cho em chết đi.
-Các anh còn lương tri không? Nhìn thấy vậy lại không tránh?- Minh Dao tức giận quát.
Những người vệ sĩ thấy vậy liền tránh sang một bên. Hạo Thịnh và Minh Dao liền chạy một mạch đến tầng hầm giữ xe. Để Thiên Anh và Minh Dao ngồi ở băng ghế sau, anh vào vị trí lái xe rồi khởi động chạy đi.
Ngồi trong xe, Thiên Anh vẫn chưa hề hoàn hồn. Lúc nãy đáng sợ thật. Nếu như bị bắt lại, chắc cuộc sống của cô sau này sẽ thảm hại lắm đây. Dù sao được rời khỏi là tốt lắm rồi. Sau này sẽ không cần lo nghĩ thêm điều gì nữa. Mong rằng ba mẹ vẫn ổn. Sớm thôi, cô sẽ quay về nhận tội.
-Lúc nãy doạ chết Thiên Anh rồi.- Hạo Thịnh bật cười.
-Đúng đó, tôi sợ cô sẽ bị bắt lại đó.- Minh Dao thở phào, vuốt vuốt ngực.
-Cảm ơn hai người rất nhiều, sau này nhất định tôi sẽ hậu tạ thoả đáng.- Thiên Anh gãi đầu.
-Hậu tạ sao?- Hạo Thịnh xoa cằm suy nghĩ.- Chỉ cần cô và Bạch Thiên hạnh phúc thì xem như là quà hậu tạ lớn nhất của cô rồi dành cho chúng tôi rồi.
-A, anh là Triệu Hạo Thịnh? Bạn thân nhất của A Thiên đúng không?
-Đúng vậy. Tôi là bạn thân từ bé của Tiểu Thiên. Còn cạnh cô là Minh Dao, bạn gái tôi, cũng là bạn học cấp ba của cậu ấy.- Anh mỉm cười tươi rói.
-Vâng! Mà...A Thiên không đến ạ?- Đôi mắt cô chợt buồn bã, lại phải chờ đợi để được gặp anh sao?
-Tiểu Thiên đòi đi cùng nhưng tôi không cho. Lỡ không may bị phát hiện là càng rắc rối hơn.- Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt, run rẩy của cô, Minh Dao trấn an.
-Ừm!- Cô gật đầu.
*Reeng, Reeng...*
-Đây, đây. Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Phải chi nhắc tiền nhắc bạc thì tốt biết mấy.- Anh trêu ghẹo.
-Để em nghe cho. Chọc tên tiểu tử này một chút mới được.
Minh Dao với tay lấy điện thoại rồi nghe máy, sẵn tiện mở loa ngoài. Giọng nói đầy nghẹn ngào, sụt sùi.
"Tiểu Thiên a!"
"Dao Dao, mọi chuyện ổn không? Thiên Anh đã an toàn chưa? Cô ấy ở cùng hai người à?"
"Tiểu Thiên, em...em xin lỗi. Cô ấy bị bắt lại rồi. Em và anh A Thịnh đã cố gắng hết sức nhưng những người vệ sĩ kia tinh mắt quá."
"CÁI GÌ???"
"Anh nhỏ tiếng một chút. Hư tai em a!"
"Anh đã nói cho anh đi cùng mà. Ít ra cũng có thể nhìn Thiên Anh một lúc. Bây giờ làm sao đây? Cô ấy bị bắt lại thế nào cũng không được yên."
"Chúng ta còn cách khác mà, anh đừng lo."
"..."
"Tiểu Thiên, anh còn ở đó không?"
"Em nghĩ còn cơ hội sao? Anh muốn ở một mình, yên tĩnh vài hôm. Em và Hạo Thịnh có việc bận thì làm đi. Anh tự mình nghĩ cách cứu cô ấy."
"Tiểu Thiên, em..."
"Tút...Tút...Tút..."
Đưa điện thoại lại cho Hạo Thịnh, Minh Dao bật cười khúc khích. Thuận Bạch Thiên này đúng là quá lo lắng cho cô gái nhỏ kia rồi. Nghe giọng chắc đang buồn lắm.
-Dao Dao, A Thiên sẽ rất buồn. Cô hãy gọi lại cho anh ấy đi.- Thiên Anh lay tay cô, thấp thỏm trong lòng.
-Không sao đâu, xem như làm anh ấy bất ngờ đi.- Minh Dao nháy mắt.- Bây giờ ghé nhà tôi cho cô thay đồ. Không lẽ với bộ dạng này, cô định gặp anh ấy sao?
Bạch Thiên thất thần ngồi bệch xuống sofa. Đoạn đường tình duyên giữa anh và Thiên Anh phải kết thúc tại đây sao? Biết phải làm gì ngay lúc này đây. Bị bắt về đó thì sẽ bị mắng một trận, thậm chí là nhốt hẳn trong phòng. Với tính cách của Phí lão gia thì chắc chắn thế nào cũng xảy ra như vậy. Bây giờ có thể đến Phí Gia cứu Thiên Anh không? Vừa mới nghĩ đến thôi mà anh thấy con đường tương lai rất mù mịt, tối tăm. Làm gì đây? Làm gì đây?
Đứng dậy đi qua đi lại phòng khách. Bạch Thiên mím môi. Trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt lại trở nên căng thẳng. Cứ như vậy thì phải tính kế thật kĩ. Lần này phải liều một lần thôi.
*Cạch...tít, tít*
Tiếng báo mật khẩu ở cửa vang lên. Thông thường chỉ có anh, Hạo Thịnh và Minh Dao biết. Đưa tay lên trán đầy bất lực. Anh chán nản thốt lên.
-Chẳng phải tôi nói cần yên tĩnh sao? Hai người về đi.
Thiên Anh chậm rãi bước đến. Bóng lưng của anh bây giờ giống như ba năm trước, ngày mà anh lặng lẽ quay đi. Trông thật cô đơn, hiu quạnh. Dáng vóc cao lớn kia vẫn không thay đổi chỉ là trông thật lẻ loi.
Bạch Thiên cắn chặt môi dưới. Anh nhíu mày gắt lên.
-Đi về đi!
-A...A Thiên!
Thiên Anh mấp máy, gọi tên anh. Người đàn ông cô yêu nhất đang ở ngay trước mặt. Chỉ một khoảng cách rất gần, nhỏ bé nữa thôi là cô có thể với tới anh rồi.
Bạch Thiên như bừng tỉnh. Quay lại nhìn cô. Đây là Thiên Anh phải không? Anh không hề mơ, không phải là mơ. Cô đang ở đây, rất gần bên anh. Cả thân hình nhỏ bé đều được thu hết vào tầm mắt. Chưa bao giờ trong mắt anh, cô lại xinh đẹp như thế này.
-A Thiên, em đến với anh đây.
Thiên Anh vỡ òa, vội vã sà vào lồng ngực ấm áp. Rất lâu rồi cô chưa được ôm lấy anh, gần anh như bây giờ. Bao nhiêu nhung nhớ ngần ấy năm bỗng chốc lại ùa về với cô. Đau lòng đến tột cùng. Cảm giác yêu xa không hề dễ chịu. Những ngày tháng ấy cô không thể nào thoát khỏi sự ám ảnh do chính mình tạo ra. Cuộc đời cô chỉ mong một tình yêu đơn giản, hạnh phúc yên bình như lúc này thôi.
Bạch Thiên không kiềm nén được cảm xúc mà ôm chặt lấy cô. Thiên Anh nhỏ bé đã chịu đựng biết bao nhiêu là giằng vặt. Tự nhiên anh thấy mình có lỗi với cô vô cùng. Nếu ngày xưa anh không cố chấp thì cô đã không khổ sở đến vậy. Tất cả đều do anh gây ra.
-A Thiên...hức, chúng ta sẽ không xa nữa phải không?
Thiên Anh ngước đôi mắt ướt đẫm nhìn Bạch Thiên. Từ sâu thẳm trong đáy mắt, anh có thể nhìn ra, mong ước và khát khao được hạnh phúc của cô là như nào.
-Không, không xa nữa. Em đừng khóc, anh đã ở đây rồi.- Anh lắc đầu, đưa tay lau những giọt nước mắt mặn chát.
-Vậy anh đưa em đi đi, càng xa nơi này càng tốt.
Nhìn gương mặt đau đớn của cô, lòng anh không khỏi quặn thắt. Những ngày qua chắc còn kinh khủng hơn là anh nghĩ. Một cô gái mong manh mà phải chịu đựng cảnh cô đơn, hiu quạnh thì còn điều gì tồi tệ hơn. Đôi môi bé xinh không ngừng run rẩy như thôi miên anh. Cúi thấp đầu, Bạch Thiên áp môi, nhẹ nhàng rút đi mật ngọt từ cô.
-Nắm chặt tay anh, em sẽ không bao giờ chịu khổ nữa đâu, mèo ngốc ạ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.