Chương 18
Lục Mẫn Nhi
07/05/2018
-Này này! Mấy người có thấy gì lạ không?- Nhân viên 1 tỏ ra nét mặt đăm chiêu.
-Chuyện Lạc Y dược thăng chức à?- Nhân viên 3 nhướng mày.
-Tôi thấy cũng bình thường mà, có gì đáng để bàn tán? Lạc Y có tài thì được thăng chức thôi.- Nhân viên 2 bĩu môi diễu cợt.
-Lạc Y làm việc xuất sắc cả công ty đều biết nhưng quan trọng là cô ấy làm gì có bằng cấp mà lên được thư ký riêng?- Nhân viên 1 khinh khỉnh nói.
-Bậy bạ! Sếp Tổng rất kĩ tính, chắc Lạc Y làm việc tốt lắm mới bổ nhiệm lên thôi. Cần gì bằng cấp. Đó chỉ là lý thuyết. Nếu không bằng cấp mà làm nên chuyện thì tôi mới xem Lạc Y là siêu đẳng.- Nhân viên 3 gật gù.
-Ờ, bình thường mà. Chẳng có gì phải lo.- Nhân viên 2 xua tay cho qua chuyện.
-Hai người chống mắt lên mà xem đi nha. Để rồi mốt đừng bảo sao ý nghĩ của tôi là đúng.
-...
-...
-...
Dật Dấn chỉ đứng cách họ một vách tường. Những gì không muốn nghe thì lại thu vào tai mồn một. Tay siết chặt cốc cafe, đôi mắt dần trở nên vô cảm, nhìn xa xăm vô định. Anh muốn đây như là một giấc mơ, một cơn ác mộng đáng sợ thực sự.
Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, ngày mà Lạc Y trở thành tâm điểm của sự đàm tiếu từ họ thì anh đã không giúp cô bước vào Thượng Ẩn để bây giờ phải lẳng lặng chấp nhận mọi thứ thật đau lòng. Anh ích kỉ, bản thân vì yêu cô nên trở thành độc đoán nhưng chỉ là đơn phương từ một phía nên anh chỉ có thể trơ mắt nhìn. Mỗi khi muốn chạy đến bên cô thì hai chân cứ như ai đang níu lại, khó khăn mà bước đến. Ánh sáng nơi cô càng xa xăm thì hi vọng nơi anh càng chợp tắt. Hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau. Cũng như anh và cô, một người bước đến, một người lùi lại thì chẳng thể nào có kết quả tốt hơn.
Dật Dấn dừng bước. Trước mắt anh, một bóng dáng quen thuộc đang đứng đối diện. Chẳng biết nói gì, anh chỉ là biết nhìn cô và cười gượng gạo.
Lạc Y ôm chặt, siết lấy sấp tài liệu trước ngực. Cô mỉm cười rồi cúi thấp đầu. Hít một hơi thật sâu, lặng lẽ bước đến. Lướt qua anh thật nhẹ nhàng, cô chẳng thể thốt thêm một lời nào cả. Hai vai cứ run lên bần bật.
Dật Dấn như nát cả cõi lòng, anh chỉ biết nở nụ cười chát đắng. Trong lòng cô chưa hề có anh. Một chút cũng không hề!
...
-Chuyện Lạc Y dược thăng chức à?- Nhân viên 3 nhướng mày.
-Tôi thấy cũng bình thường mà, có gì đáng để bàn tán? Lạc Y có tài thì được thăng chức thôi.- Nhân viên 2 bĩu môi diễu cợt.
-Lạc Y làm việc xuất sắc cả công ty đều biết nhưng quan trọng là cô ấy làm gì có bằng cấp mà lên được thư ký riêng?- Nhân viên 1 khinh khỉnh nói.
-Bậy bạ! Sếp Tổng rất kĩ tính, chắc Lạc Y làm việc tốt lắm mới bổ nhiệm lên thôi. Cần gì bằng cấp. Đó chỉ là lý thuyết. Nếu không bằng cấp mà làm nên chuyện thì tôi mới xem Lạc Y là siêu đẳng.- Nhân viên 3 gật gù.
-Ờ, bình thường mà. Chẳng có gì phải lo.- Nhân viên 2 xua tay cho qua chuyện.
-Hai người chống mắt lên mà xem đi nha. Để rồi mốt đừng bảo sao ý nghĩ của tôi là đúng.
-...
-...
-...
Dật Dấn chỉ đứng cách họ một vách tường. Những gì không muốn nghe thì lại thu vào tai mồn một. Tay siết chặt cốc cafe, đôi mắt dần trở nên vô cảm, nhìn xa xăm vô định. Anh muốn đây như là một giấc mơ, một cơn ác mộng đáng sợ thực sự.
Nếu biết sẽ có ngày hôm nay, ngày mà Lạc Y trở thành tâm điểm của sự đàm tiếu từ họ thì anh đã không giúp cô bước vào Thượng Ẩn để bây giờ phải lẳng lặng chấp nhận mọi thứ thật đau lòng. Anh ích kỉ, bản thân vì yêu cô nên trở thành độc đoán nhưng chỉ là đơn phương từ một phía nên anh chỉ có thể trơ mắt nhìn. Mỗi khi muốn chạy đến bên cô thì hai chân cứ như ai đang níu lại, khó khăn mà bước đến. Ánh sáng nơi cô càng xa xăm thì hi vọng nơi anh càng chợp tắt. Hai đường thẳng song song không bao giờ giao nhau. Cũng như anh và cô, một người bước đến, một người lùi lại thì chẳng thể nào có kết quả tốt hơn.
Dật Dấn dừng bước. Trước mắt anh, một bóng dáng quen thuộc đang đứng đối diện. Chẳng biết nói gì, anh chỉ là biết nhìn cô và cười gượng gạo.
Lạc Y ôm chặt, siết lấy sấp tài liệu trước ngực. Cô mỉm cười rồi cúi thấp đầu. Hít một hơi thật sâu, lặng lẽ bước đến. Lướt qua anh thật nhẹ nhàng, cô chẳng thể thốt thêm một lời nào cả. Hai vai cứ run lên bần bật.
Dật Dấn như nát cả cõi lòng, anh chỉ biết nở nụ cười chát đắng. Trong lòng cô chưa hề có anh. Một chút cũng không hề!
...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.