Chương 9: Đau Tận Tâm Can
Lục Mẫn Nhi
19/03/2018
Lạc Y mở tủ lạnh lấy ra hai cốc nước cam. Cô mang ra phòng khách, đặt lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh Tuệ Mẫn.
Thật khó hiểu, Tuệ Mẫn làm gì cứ ôm lấy quyển sách, lúc chiều cô mà không nhắc là bỏ luôn cả bữa cơm. Vừa đọc sách, môi vừa cười tủm tỉm, cô chẳng hiểu nổi Tuệ Mẫn đang nghĩ gì nữa.
-Cậu đọc gì vậy Mẫn? Uống nước đi nè.- Cô hỏi.
-À...mình đang đọc quyển "Phong Cửu".- Tuệ Mẫn giật mình.
-Sao cậu nói không mua được mà. Bây giờ có ở đây rồi?- Lạc Y chu môi nói.
-Của người ta cho mình mượn đấy.- Nhắc đến người đó, Tuệ Mẫn cười tít cả mắt.
-Cậu ngưng lại một xíu đi.- Lạc Y lấy quyển sách của Tuệ Mẫn gấp lại và để lên bàn.- Rồi, bây giờ kể mình nghe. Từ hôm qua tới giờ sao cậu vui thế? Môi lại cười không ngớt.
-À thì...- Tuệ Mẫn mím môi, cô ái ngại không biết nói làm sao.
-Thì thế nào?- Lạc Y không khỏi thắc mắc.
-Thì hôm qua đi thư viện mình gặp một người con trai. Anh ấy có vẻ là người đàng hoàng lắm. Ăn nói từ tốn, cư xử lại ân cần nữa. Hôm nay ảnh mang quyển này cho mình mượn đấy.- Tuệ Mẫn ngượng đến đỏ cả mặt, cúi gằm mặt xuống, hai tay cô siết chặt vạt áo.
-Cậu sao dễ tin người vậy? Mính nói cậu biết nhé, những người giả danh học thức toàn là người chuyên đi dụ dỗ con gái nhà lành thôi. Cậu đừng vì mấy lời đường mật mà tin tưởng người ta quá mức.- Lạc Y lên tiếng nhắc nhở.
-Mình biết chứ! Nhìn anh ấy không giống kẻ lừa đảo như cậu nói đâu mà.- Vừa nghe cô nói thế, Tuệ Mẫn liền buồn bã, đôi mắt chùng xuống.
-Anh ấy tên gì? Còn công việc như thế nào?- Cô lại hỏi.
-Tên anh ấy là Vỹ Khanh, anh ấy đang làm tài xế cho Thượng Ẩn, chung cơ quan với cậu đó.
Vỹ Khanh sao? Lạc Y nghe tên này rất quen, còn làm chung cơ quan nữa chứ. Nhưng cô không giao thiệp rộng, chỉ biết vào làm, đến giờ thì về nhà thôi. Mặt của nhân viên cả công ty cô còn chưa nhớ hết lấy đâu ra biết tên họ.
-Tài xế? Có bảo là vận chuyển gì không Mẫn?
-Anh ấy đưa đón Tổng Tài và Phó Tổng đấy.
Nếu đã là tài xế đưa đón sếp thì cô càng mù tịt hơn. Bởi thời gian của họ rất thất thường, lúc nào sếp cần thì đều phải có mặt ngay. Lỡ như anh ta là người tốt thì cô yên tâm cho Tuệ Mẫn. Không may anh ta là người xấu chỉ lợi dụng Mẫn thì sao đây? Ở đời không thể tin một ai tuyệt đối được khi mình chưa biết gì về họ.
-Cậu còn gặp lại anh ấy nữa không?- Lạc Y lấy cốc nước và hớp một ngụm.
-Có chứ! Mình còn phải trả lại sách nữa mà.- Tuệ Mẫn với tay lấy quyển sách, mở ra trang vừa nãy cô lại đọc tiếp.
-Ừa...thôi, chuyện của cậu mình không xen vào. Sau này nếu có gì bất ổn là phải kể mình nghe ngay đó.
-Mình biết rồi!- Tuệ Mẫn mỉm cười và gật đầu rồi đọc tiếp.
...
Phục Ân cho xe vào một trong những ngôi biệt thự lớn nhất trung tâm thành phố Nam Phiến. Chiếc xe vừa dừng lại, người hầu trong nhà đều chạy ra xếp thành hai hàng ở hai bên trải dài từ cửa chính xuống bậc thang và đến sân. Ở phía cửa có hai người đang đứng đợi sẵn. Một người đàn ông trong bộ Vest xám và một người phụ nữ trong bộ váy trắng thanh tao đang mỉm cười thật tươi.
Phục Ân xuống xe, anh mở cửa cho Thượng Cửu Gia rồi đỡ ông ra ngoài.
-Hoan nghênh Thượng Cửu Gia và Thượng Thiếu Gia đến nhà!- Tất cả người hầu cùng đồng thanh và cúi đầu.
Đầu Thượng Cửu Gia gật gật, ông cùng anh bước lên bậc thang đến cửa chính.
-Chào Thượng Cửu Gia!- Phí Triều Lai bắt tay ông.
-Chào anh!- Thượng Cửu Gia mỉm cười.
Phí Triều Lai quay sang bắt tay Phục Ân thật giữ phép.
-Chào Thượng Tổng!
-Bác đừng gọi khách sáo như thế.- Phục Ân nói.
-À, mời mọi người vào trong phòng khách rồi chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện tiếp.- Phí phu nhân vui vẻ mời mọc.
-Được!- Thượng Cửu Gia gật đầu.
Người hầu mang nước ra, khi đặt xuống trước mặt từng người thì cô ấy cúi đầu lui vào trong. Phí lão gia ngồi bên Thượng Cửu Gia, nói bằng giọng hưng phấn.
-Thật quý quá! Hôm nay Thượng Cửu Gia và Thượng Tổng đến đây chẳng khác nào Rồng đến nhà Tôm.
-Anh đừng khách sáo như vậy. Chúng ta còn xa lạ gì nhau nữa. Cứ để tự nhiên đi.- Thượng Cửu Gia xua tay.
-Hàhà...hôm qua vừa nhận được cuộc gọi từ Cửu Gia, tôi liền lập tức cho người chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo để đón tiếp ngài và Thiếu Gia đây.- Phí Lão Gia cười xoà.
-Chỉ là tôi qua cho hai đứa nhỏ gặp mặt nhau một chút, có gì trang trọng lắm đâu. Anh cứ để hết cho ngày cưới.- Thượng Cửu Gia cứ cười mãi không ngớt, tâm tình của ông đang cực kỳ tốt.
-Vâng! Mà Phục Ân nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?- Phí Lão Gia hỏi.
-Tôi 30 rồi!- Anh nhàn nhạt trả lời.
-Thiếu Gia đây hơn con gái chúng tôi 5 tuổi, cũng không nhiều lắm.- Phí Lão Gia gật đầu.
-Hai đứa vậy là xứng rồi! Cưới vợ nhỏ tuổi hơn nó để nó còn biết cưng chiều.
-Cửu Gia nói đúng lắm, cơ mà chỉ lo Thiên Anh nhà tôi vụng về trăm chuyện, càng khiến thiếu gia thêm khó chịu.
-Xuống đây con!- Phí Phu Nhân dắt Phí Thiên Anh xuống.
Tất cả mọi người đều đưa mắt về phía bậc thang nhìn Thiên Anh, duy chỉ có Phục Ân là không đoái hoài gì đến. Anh cứ ngồi đó, không nhìn Thiên Anh lấy một lần.
-Xin lỗi mọi người, con bé xuống hơi muộn.- Phí Phu Nhân nói.
-Không sao, không sao. Con gái chăm sóc bản thân lâu một tí cũng là chuyện bình thường thôi mà.- Cửu Gia gật nhẹ đầu.
-Con chào mọi người!- Tiếng nói nhẹ nhàng, dịu êm của Phí Thiên Anh vang lên.
Lúc này Phục Ân mới động đậy hai mắt. Giọng nói này rất quen, rất quen với anh. Chính là của cô gái kia. Cô gái đầu tiên dám từ chối anh, chính cô cũng là lí do để anh chấp nhận cuộc hôn nhân này. Đưa mắt nhìn Phí Thiên Anh, Phục Ân trừng to hai mắt. Hốt hoảng! Đó là cảm xúc của anh ngay bây giờ đây. Không thể nào, không thể có sự trùng hợp đến như thế.
-Ngồi xuống đó đi con.- Phí Phu Nhân đưa tay về chiếc ghế đối diện Phục Ân.
-Dạ.
Sau khi Thiên Anh ngồi xuống rồi bà mới ngồi bên cạnh Phí Lão Gia.
-Đây là Thiên Anh con gái tôi, chắc Cửu Gia và Thiếu Gia cũng biết. À Thiên Anh, đây là Thượng Cửu Gia còn đây là Thượng Thiếu Gia, chồng tương lai của con.- Phí Lão Gia nói với Thiên Anh.
-Dạ, con biết rồi ba.- Thiên Anh gật đầu.
Phục Ân bây giờ như có lửa đốt trong lòng, sắp thở không ra hơi. Tay siết thành nắm đấm, anh không nghĩ lại trùng hợp đến vậy. Không lẽ bao lâu nay Kiều Lạc Y đã lừa dối anh sao? Thân phận của cô không phải đơn giản là nhân viên văn phòng thôi chứ?
*Reeng...Reeng...*
Điện thoại của Phục Ân reo lên. Anh xem số điện thoại rồi nói.
-Tôi cần nghe điện thoại. Nội à! Con xin phép.- Vừa dứt câu anh liền đứng dậy ra ngoài.
Ra đến sân biệt thự thì dừng lại. Lướt nút xanh, anh áp điện thoại vào tai.
"Anh nghe!"
"Bảng hợp đồng của Giang Tô anh ký 2 tháng trước đâu rồi anh hai? Em hỏi Lập Hàn cậu ấy cũng không biết."
"Em mở ngăn bàn làm việc của anh lấy chìa khóa rồi mở hộc tủ ngay phía sau sofa sẽ có. Hợp đồng quan trọng không để lung tung được."
"Dạ, em tìm ngay đây."
"Này!"
"Sao vậy anh hai?"
"Ngay lập tức em đến phòng kế toán ngay cho anh. Xem Lạc Y có ở đó không."
"Ủa? Chi vậy anh??? Liên quan gì Lạc Y???"
"Anh nói thì làm ngay đi!"
"Dạ dạ."
"..."
"Lạc Y đâu rồi?" _ Tiếng vọng từ bên Vỹ Khanh truyền qua.
"Cô ấy đi lấy cafe rồi Phó Tổng."
"Vừa đi à?"
"Vâng, vừa đi thì ngài đến."
"Được rồi! Cô làm việc tiếp đi."
"..."
"Anh à, Lạc Y đi lấy cafe rồi. Vừa đi thôi."
"Anh biết rồi, thôi đây."
Phục Ân ngắt máy. Đó thực sự là Phí Thiên Anh và không phải Kiều Lạc Y? Tại sao họ lại giống nhau như vậy? Trông cứ như hai giọt nước. Từ vóc dáng, giọng nói và cả gương mặt. Trên đời lại có người giống người đến mức thế sao? Kiều Lạc Y bây giờ đang ở Thục Xuyến, cách Nam Phiến rất xa. Đi máy bay mất hơn 2 giờ còn nếu đi xe thì phải mất tận 3, 4 ngày. Khoảng cách xa như thế chắc không liên quan gì nhau. Chỉ là người giống người! Chắc chắn là vậy.
...
Tuệ Mẫn vào thư viện. Cô đã mượn quyển sách của Vỹ Khanh 3 ngày rồi, phải trả cho anh ấy thôi. Vẫn đến chỗ cũ, cô thấy một chồng sách đặt sẵn ở trên bàn. "Hôm nay Vỹ Khanh đến sớm nhỉ? Mà anh ấy đi đâu rồi?". Tuệ Mẫn nhìn ngó xung quanh, cô nghĩ chắc anh đang lựa sách nên đi đến giá sách lớn.
Vỹ Khanh đang loay hoay lựa thêm một số quyển nữa để mượn về nhà. Tìm tới tìm lui vẫn chưa quyển nào ưng mắt. Bỗng một đôi tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của anh. Vỹ Khanh giật mình quay sang nhìn xem là ai.
Không như trong đầu anh nghĩ, cô ta không phải người anh nghĩ đến lúc này. Anh gạt tay ra, cô ấy vừa buông thì lại ôm lấy tay anh.
-Hoàng Lệ Hoa! Cô đến đây làm gì?- Anh khó chịu nhíu mày.
-Em đến tìm anh chứ bộ, đi cũng chẳng nói em một tiếng nữa.- Lệ Hoa chu môi, ngước mặt lên nhìn anh.
-Chúng ta là gì của nhau mà tôi phải báo với cô? Đây là thư viện, mọi người cần sự yên tĩnh, không phải nơi để cô phá phách đâu.- Vỹ Khanh nhăn mặt, cố mà đẩy Lệ Hoa ra.
-Đã nói là em yêu anh mà! Nhớ anh nên người ta mới đến tìm thôi.
Lúc này Lệ Hoa không cần sỉ diện của một cô tiểu thư kiêu kỳ nữa, cứ thế ôm lấy Vỹ Khanh. Ngay lúc đó Tuệ Mẫn vừa đi đến. Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt cô liền chết lặng. Hai mắt mờ đi, mũi bắt đầu cay cay. Tim cứ thắt lại từng đợt, rất đau. Cô chẳng hiểu cảm xúc của mình bây giờ nhưng chúng cứ như thể là cô đang ghen.
Vỹ Khanh chết lặng, anh không thể nói được gì. Môi cứ mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thốt ra thành lời. Đột nhiên anh thấy Tuệ Mẫn rơi nước mắt, chỉ một giọt duy nhất và cô nhanh chóng đưa tay lên lau vội đi, tim anh se thắt lại, nhói lên từng đợt không nguôi.
-Ơ...tôi...tôi xin lỗi...
Vừa nói xong, Tuệ Mẫn quay lưng nhanh chóng ra ngoài. Cô ôm chồng sách của mình ở trên bàn rồi nhanh chân rời khỏi đó.
-Mẫn...Mẫn à!!!
Vỹ Khanh cứ nhìn theo cô. Anh gỡ tay Lệ Hoa và đẩy cô ấy ra rồi chạy thật mau ra ngoài theo Tuệ Mẫn.
-Anh Khanh! Anh Khanh!!!- Lệ Hoa ở phía sau anh gọi.
-Cô gì ơi, thư viện cần yên tĩnh, cô giữ trật tự giúp.- Thủ thư đi đến nhắc nhở cô ấy.
Vỹ Khanh chạy theo Tuệ Mẫn. Anh nắm tay cô kéo lại. Đối mặt với Mẫn, Vỹ Khanh bối rối chẳng biết làm sao. Gương mặt anh căng thẳng như mình vừa làm chuyện tày đình, có lỗi với cô rất nhiều. Trên trán mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đôi tay run bần bật chẳng hiểu là vì lí do gì.
-Mẫn, em đừng hiểu lầm anh được không???
-Em và anh chỉ là bạn cùng đọc sách, có là gì của nhau đâu mà em phải hiểu lầm.- Cô cười nhạt.
-Anh không liên quan người đó. Em tin anh đi Mẫn.- Anh lo lắng siết chặt tay cô, đôi tay nóng ran, không ngừng run rẩy.
-Anh vào với...bạn gái của mình đi, cô ấy đang chờ kìa. Em...em có việc bận phải về ngay đây.- Cô rút tay khỏi tay anh và quay đi.
-Mẫn à! Anh xin em, đừng như thế có được không!?- Vỹ Khanh chạy đến trước mặt cản đường cô lại, hai tay ghì lấy vai cô.
-Em...
-Này cô kia!- Hoàng Lệ Hoa đi đến kéo tay Tuệ Mẫn.
*Chát*
-Ai cho phép cô đến gần Vỹ Khanh!?
Năm vệt ngón tay thon dài in hằng lên má Tuệ Mẫn. Cái tát mạnh đến nỗi ngay lập tức má trái của cô ửng đỏ lên. Tuệ Mẫn ôm bên má, cô không biết cô gái này là gì của Vỹ Khanh mà sao lại hung hăng như thế.
Vỹ Khanh mở to mắt. Anh siết lấy cổ tay của Lệ Hoa và gầm lên.
-Cô quá đáng lắm rồi đấy!
-Anh...anh mắng em?- Lệ Hoa rưng rưng nước mắt, gương mặt chợt thống khổ.
Tuệ Mẫn bỗng khóc nấc lên, cô chạy vụt ra đường. Vỹ Khanh thấy vậy thì bỏ ngay Lệ Hoa sang một bên mà chạy theo cô. Tuệ Mẫn vừa lên taxi thì Vỹ Khanh cũng vừa đến. Cánh cửa đóng chặt lại, anh đứng bên ngoài đập tay vào kính.
-Mẫn à, anh xin lỗi em. Em ra đây gặp anh đi Mẫn...
-Bác tài, chạy nhanh đi.
Tuệ Mẫn ngó ngàng gì đến Vỹ Khanh nữa, dù chỉ một lần. Cô hối tài xế điều khiển xe đi, càng xa càng tốt.
Vỹ Khanh nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh. Tim như đang có hàng nghìn mũi kim đang len lỏi chi chít ở trong đó. Lòng anh như ai xé ra trăm mảnh, đau đến tột cùng. Tuy chỉ vừa quen biết Tuệ Mẫn nhưng anh biết rõ bản thân mình đã yêu cô, yêu rất sâu nặng. Anh yêu chính con người của cô, một cô gái tràn đầy sức sống, luôn mỉm cười tựa như nắng ban mai.
Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy? Sao ông lại để anh lâm vào cảnh này? Rồi sau này anh phải biết làm sao đây? Có lẽ Tuệ Mẫn sẽ ghét anh lắm, thậm chí sẽ hận anh vì nỗi đau không thể nguôi ngoai của ngày hôm nay.
Thật khó hiểu, Tuệ Mẫn làm gì cứ ôm lấy quyển sách, lúc chiều cô mà không nhắc là bỏ luôn cả bữa cơm. Vừa đọc sách, môi vừa cười tủm tỉm, cô chẳng hiểu nổi Tuệ Mẫn đang nghĩ gì nữa.
-Cậu đọc gì vậy Mẫn? Uống nước đi nè.- Cô hỏi.
-À...mình đang đọc quyển "Phong Cửu".- Tuệ Mẫn giật mình.
-Sao cậu nói không mua được mà. Bây giờ có ở đây rồi?- Lạc Y chu môi nói.
-Của người ta cho mình mượn đấy.- Nhắc đến người đó, Tuệ Mẫn cười tít cả mắt.
-Cậu ngưng lại một xíu đi.- Lạc Y lấy quyển sách của Tuệ Mẫn gấp lại và để lên bàn.- Rồi, bây giờ kể mình nghe. Từ hôm qua tới giờ sao cậu vui thế? Môi lại cười không ngớt.
-À thì...- Tuệ Mẫn mím môi, cô ái ngại không biết nói làm sao.
-Thì thế nào?- Lạc Y không khỏi thắc mắc.
-Thì hôm qua đi thư viện mình gặp một người con trai. Anh ấy có vẻ là người đàng hoàng lắm. Ăn nói từ tốn, cư xử lại ân cần nữa. Hôm nay ảnh mang quyển này cho mình mượn đấy.- Tuệ Mẫn ngượng đến đỏ cả mặt, cúi gằm mặt xuống, hai tay cô siết chặt vạt áo.
-Cậu sao dễ tin người vậy? Mính nói cậu biết nhé, những người giả danh học thức toàn là người chuyên đi dụ dỗ con gái nhà lành thôi. Cậu đừng vì mấy lời đường mật mà tin tưởng người ta quá mức.- Lạc Y lên tiếng nhắc nhở.
-Mình biết chứ! Nhìn anh ấy không giống kẻ lừa đảo như cậu nói đâu mà.- Vừa nghe cô nói thế, Tuệ Mẫn liền buồn bã, đôi mắt chùng xuống.
-Anh ấy tên gì? Còn công việc như thế nào?- Cô lại hỏi.
-Tên anh ấy là Vỹ Khanh, anh ấy đang làm tài xế cho Thượng Ẩn, chung cơ quan với cậu đó.
Vỹ Khanh sao? Lạc Y nghe tên này rất quen, còn làm chung cơ quan nữa chứ. Nhưng cô không giao thiệp rộng, chỉ biết vào làm, đến giờ thì về nhà thôi. Mặt của nhân viên cả công ty cô còn chưa nhớ hết lấy đâu ra biết tên họ.
-Tài xế? Có bảo là vận chuyển gì không Mẫn?
-Anh ấy đưa đón Tổng Tài và Phó Tổng đấy.
Nếu đã là tài xế đưa đón sếp thì cô càng mù tịt hơn. Bởi thời gian của họ rất thất thường, lúc nào sếp cần thì đều phải có mặt ngay. Lỡ như anh ta là người tốt thì cô yên tâm cho Tuệ Mẫn. Không may anh ta là người xấu chỉ lợi dụng Mẫn thì sao đây? Ở đời không thể tin một ai tuyệt đối được khi mình chưa biết gì về họ.
-Cậu còn gặp lại anh ấy nữa không?- Lạc Y lấy cốc nước và hớp một ngụm.
-Có chứ! Mình còn phải trả lại sách nữa mà.- Tuệ Mẫn với tay lấy quyển sách, mở ra trang vừa nãy cô lại đọc tiếp.
-Ừa...thôi, chuyện của cậu mình không xen vào. Sau này nếu có gì bất ổn là phải kể mình nghe ngay đó.
-Mình biết rồi!- Tuệ Mẫn mỉm cười và gật đầu rồi đọc tiếp.
...
Phục Ân cho xe vào một trong những ngôi biệt thự lớn nhất trung tâm thành phố Nam Phiến. Chiếc xe vừa dừng lại, người hầu trong nhà đều chạy ra xếp thành hai hàng ở hai bên trải dài từ cửa chính xuống bậc thang và đến sân. Ở phía cửa có hai người đang đứng đợi sẵn. Một người đàn ông trong bộ Vest xám và một người phụ nữ trong bộ váy trắng thanh tao đang mỉm cười thật tươi.
Phục Ân xuống xe, anh mở cửa cho Thượng Cửu Gia rồi đỡ ông ra ngoài.
-Hoan nghênh Thượng Cửu Gia và Thượng Thiếu Gia đến nhà!- Tất cả người hầu cùng đồng thanh và cúi đầu.
Đầu Thượng Cửu Gia gật gật, ông cùng anh bước lên bậc thang đến cửa chính.
-Chào Thượng Cửu Gia!- Phí Triều Lai bắt tay ông.
-Chào anh!- Thượng Cửu Gia mỉm cười.
Phí Triều Lai quay sang bắt tay Phục Ân thật giữ phép.
-Chào Thượng Tổng!
-Bác đừng gọi khách sáo như thế.- Phục Ân nói.
-À, mời mọi người vào trong phòng khách rồi chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện tiếp.- Phí phu nhân vui vẻ mời mọc.
-Được!- Thượng Cửu Gia gật đầu.
Người hầu mang nước ra, khi đặt xuống trước mặt từng người thì cô ấy cúi đầu lui vào trong. Phí lão gia ngồi bên Thượng Cửu Gia, nói bằng giọng hưng phấn.
-Thật quý quá! Hôm nay Thượng Cửu Gia và Thượng Tổng đến đây chẳng khác nào Rồng đến nhà Tôm.
-Anh đừng khách sáo như vậy. Chúng ta còn xa lạ gì nhau nữa. Cứ để tự nhiên đi.- Thượng Cửu Gia xua tay.
-Hàhà...hôm qua vừa nhận được cuộc gọi từ Cửu Gia, tôi liền lập tức cho người chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo để đón tiếp ngài và Thiếu Gia đây.- Phí Lão Gia cười xoà.
-Chỉ là tôi qua cho hai đứa nhỏ gặp mặt nhau một chút, có gì trang trọng lắm đâu. Anh cứ để hết cho ngày cưới.- Thượng Cửu Gia cứ cười mãi không ngớt, tâm tình của ông đang cực kỳ tốt.
-Vâng! Mà Phục Ân nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?- Phí Lão Gia hỏi.
-Tôi 30 rồi!- Anh nhàn nhạt trả lời.
-Thiếu Gia đây hơn con gái chúng tôi 5 tuổi, cũng không nhiều lắm.- Phí Lão Gia gật đầu.
-Hai đứa vậy là xứng rồi! Cưới vợ nhỏ tuổi hơn nó để nó còn biết cưng chiều.
-Cửu Gia nói đúng lắm, cơ mà chỉ lo Thiên Anh nhà tôi vụng về trăm chuyện, càng khiến thiếu gia thêm khó chịu.
-Xuống đây con!- Phí Phu Nhân dắt Phí Thiên Anh xuống.
Tất cả mọi người đều đưa mắt về phía bậc thang nhìn Thiên Anh, duy chỉ có Phục Ân là không đoái hoài gì đến. Anh cứ ngồi đó, không nhìn Thiên Anh lấy một lần.
-Xin lỗi mọi người, con bé xuống hơi muộn.- Phí Phu Nhân nói.
-Không sao, không sao. Con gái chăm sóc bản thân lâu một tí cũng là chuyện bình thường thôi mà.- Cửu Gia gật nhẹ đầu.
-Con chào mọi người!- Tiếng nói nhẹ nhàng, dịu êm của Phí Thiên Anh vang lên.
Lúc này Phục Ân mới động đậy hai mắt. Giọng nói này rất quen, rất quen với anh. Chính là của cô gái kia. Cô gái đầu tiên dám từ chối anh, chính cô cũng là lí do để anh chấp nhận cuộc hôn nhân này. Đưa mắt nhìn Phí Thiên Anh, Phục Ân trừng to hai mắt. Hốt hoảng! Đó là cảm xúc của anh ngay bây giờ đây. Không thể nào, không thể có sự trùng hợp đến như thế.
-Ngồi xuống đó đi con.- Phí Phu Nhân đưa tay về chiếc ghế đối diện Phục Ân.
-Dạ.
Sau khi Thiên Anh ngồi xuống rồi bà mới ngồi bên cạnh Phí Lão Gia.
-Đây là Thiên Anh con gái tôi, chắc Cửu Gia và Thiếu Gia cũng biết. À Thiên Anh, đây là Thượng Cửu Gia còn đây là Thượng Thiếu Gia, chồng tương lai của con.- Phí Lão Gia nói với Thiên Anh.
-Dạ, con biết rồi ba.- Thiên Anh gật đầu.
Phục Ân bây giờ như có lửa đốt trong lòng, sắp thở không ra hơi. Tay siết thành nắm đấm, anh không nghĩ lại trùng hợp đến vậy. Không lẽ bao lâu nay Kiều Lạc Y đã lừa dối anh sao? Thân phận của cô không phải đơn giản là nhân viên văn phòng thôi chứ?
*Reeng...Reeng...*
Điện thoại của Phục Ân reo lên. Anh xem số điện thoại rồi nói.
-Tôi cần nghe điện thoại. Nội à! Con xin phép.- Vừa dứt câu anh liền đứng dậy ra ngoài.
Ra đến sân biệt thự thì dừng lại. Lướt nút xanh, anh áp điện thoại vào tai.
"Anh nghe!"
"Bảng hợp đồng của Giang Tô anh ký 2 tháng trước đâu rồi anh hai? Em hỏi Lập Hàn cậu ấy cũng không biết."
"Em mở ngăn bàn làm việc của anh lấy chìa khóa rồi mở hộc tủ ngay phía sau sofa sẽ có. Hợp đồng quan trọng không để lung tung được."
"Dạ, em tìm ngay đây."
"Này!"
"Sao vậy anh hai?"
"Ngay lập tức em đến phòng kế toán ngay cho anh. Xem Lạc Y có ở đó không."
"Ủa? Chi vậy anh??? Liên quan gì Lạc Y???"
"Anh nói thì làm ngay đi!"
"Dạ dạ."
"..."
"Lạc Y đâu rồi?" _ Tiếng vọng từ bên Vỹ Khanh truyền qua.
"Cô ấy đi lấy cafe rồi Phó Tổng."
"Vừa đi à?"
"Vâng, vừa đi thì ngài đến."
"Được rồi! Cô làm việc tiếp đi."
"..."
"Anh à, Lạc Y đi lấy cafe rồi. Vừa đi thôi."
"Anh biết rồi, thôi đây."
Phục Ân ngắt máy. Đó thực sự là Phí Thiên Anh và không phải Kiều Lạc Y? Tại sao họ lại giống nhau như vậy? Trông cứ như hai giọt nước. Từ vóc dáng, giọng nói và cả gương mặt. Trên đời lại có người giống người đến mức thế sao? Kiều Lạc Y bây giờ đang ở Thục Xuyến, cách Nam Phiến rất xa. Đi máy bay mất hơn 2 giờ còn nếu đi xe thì phải mất tận 3, 4 ngày. Khoảng cách xa như thế chắc không liên quan gì nhau. Chỉ là người giống người! Chắc chắn là vậy.
...
Tuệ Mẫn vào thư viện. Cô đã mượn quyển sách của Vỹ Khanh 3 ngày rồi, phải trả cho anh ấy thôi. Vẫn đến chỗ cũ, cô thấy một chồng sách đặt sẵn ở trên bàn. "Hôm nay Vỹ Khanh đến sớm nhỉ? Mà anh ấy đi đâu rồi?". Tuệ Mẫn nhìn ngó xung quanh, cô nghĩ chắc anh đang lựa sách nên đi đến giá sách lớn.
Vỹ Khanh đang loay hoay lựa thêm một số quyển nữa để mượn về nhà. Tìm tới tìm lui vẫn chưa quyển nào ưng mắt. Bỗng một đôi tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay của anh. Vỹ Khanh giật mình quay sang nhìn xem là ai.
Không như trong đầu anh nghĩ, cô ta không phải người anh nghĩ đến lúc này. Anh gạt tay ra, cô ấy vừa buông thì lại ôm lấy tay anh.
-Hoàng Lệ Hoa! Cô đến đây làm gì?- Anh khó chịu nhíu mày.
-Em đến tìm anh chứ bộ, đi cũng chẳng nói em một tiếng nữa.- Lệ Hoa chu môi, ngước mặt lên nhìn anh.
-Chúng ta là gì của nhau mà tôi phải báo với cô? Đây là thư viện, mọi người cần sự yên tĩnh, không phải nơi để cô phá phách đâu.- Vỹ Khanh nhăn mặt, cố mà đẩy Lệ Hoa ra.
-Đã nói là em yêu anh mà! Nhớ anh nên người ta mới đến tìm thôi.
Lúc này Lệ Hoa không cần sỉ diện của một cô tiểu thư kiêu kỳ nữa, cứ thế ôm lấy Vỹ Khanh. Ngay lúc đó Tuệ Mẫn vừa đi đến. Vừa nhìn thấy cảnh trước mắt cô liền chết lặng. Hai mắt mờ đi, mũi bắt đầu cay cay. Tim cứ thắt lại từng đợt, rất đau. Cô chẳng hiểu cảm xúc của mình bây giờ nhưng chúng cứ như thể là cô đang ghen.
Vỹ Khanh chết lặng, anh không thể nói được gì. Môi cứ mấp máy muốn nói gì đó nhưng không thốt ra thành lời. Đột nhiên anh thấy Tuệ Mẫn rơi nước mắt, chỉ một giọt duy nhất và cô nhanh chóng đưa tay lên lau vội đi, tim anh se thắt lại, nhói lên từng đợt không nguôi.
-Ơ...tôi...tôi xin lỗi...
Vừa nói xong, Tuệ Mẫn quay lưng nhanh chóng ra ngoài. Cô ôm chồng sách của mình ở trên bàn rồi nhanh chân rời khỏi đó.
-Mẫn...Mẫn à!!!
Vỹ Khanh cứ nhìn theo cô. Anh gỡ tay Lệ Hoa và đẩy cô ấy ra rồi chạy thật mau ra ngoài theo Tuệ Mẫn.
-Anh Khanh! Anh Khanh!!!- Lệ Hoa ở phía sau anh gọi.
-Cô gì ơi, thư viện cần yên tĩnh, cô giữ trật tự giúp.- Thủ thư đi đến nhắc nhở cô ấy.
Vỹ Khanh chạy theo Tuệ Mẫn. Anh nắm tay cô kéo lại. Đối mặt với Mẫn, Vỹ Khanh bối rối chẳng biết làm sao. Gương mặt anh căng thẳng như mình vừa làm chuyện tày đình, có lỗi với cô rất nhiều. Trên trán mồ hôi mồ kê nhễ nhại, đôi tay run bần bật chẳng hiểu là vì lí do gì.
-Mẫn, em đừng hiểu lầm anh được không???
-Em và anh chỉ là bạn cùng đọc sách, có là gì của nhau đâu mà em phải hiểu lầm.- Cô cười nhạt.
-Anh không liên quan người đó. Em tin anh đi Mẫn.- Anh lo lắng siết chặt tay cô, đôi tay nóng ran, không ngừng run rẩy.
-Anh vào với...bạn gái của mình đi, cô ấy đang chờ kìa. Em...em có việc bận phải về ngay đây.- Cô rút tay khỏi tay anh và quay đi.
-Mẫn à! Anh xin em, đừng như thế có được không!?- Vỹ Khanh chạy đến trước mặt cản đường cô lại, hai tay ghì lấy vai cô.
-Em...
-Này cô kia!- Hoàng Lệ Hoa đi đến kéo tay Tuệ Mẫn.
*Chát*
-Ai cho phép cô đến gần Vỹ Khanh!?
Năm vệt ngón tay thon dài in hằng lên má Tuệ Mẫn. Cái tát mạnh đến nỗi ngay lập tức má trái của cô ửng đỏ lên. Tuệ Mẫn ôm bên má, cô không biết cô gái này là gì của Vỹ Khanh mà sao lại hung hăng như thế.
Vỹ Khanh mở to mắt. Anh siết lấy cổ tay của Lệ Hoa và gầm lên.
-Cô quá đáng lắm rồi đấy!
-Anh...anh mắng em?- Lệ Hoa rưng rưng nước mắt, gương mặt chợt thống khổ.
Tuệ Mẫn bỗng khóc nấc lên, cô chạy vụt ra đường. Vỹ Khanh thấy vậy thì bỏ ngay Lệ Hoa sang một bên mà chạy theo cô. Tuệ Mẫn vừa lên taxi thì Vỹ Khanh cũng vừa đến. Cánh cửa đóng chặt lại, anh đứng bên ngoài đập tay vào kính.
-Mẫn à, anh xin lỗi em. Em ra đây gặp anh đi Mẫn...
-Bác tài, chạy nhanh đi.
Tuệ Mẫn ngó ngàng gì đến Vỹ Khanh nữa, dù chỉ một lần. Cô hối tài xế điều khiển xe đi, càng xa càng tốt.
Vỹ Khanh nhìn theo chiếc xe đang lăn bánh. Tim như đang có hàng nghìn mũi kim đang len lỏi chi chít ở trong đó. Lòng anh như ai xé ra trăm mảnh, đau đến tột cùng. Tuy chỉ vừa quen biết Tuệ Mẫn nhưng anh biết rõ bản thân mình đã yêu cô, yêu rất sâu nặng. Anh yêu chính con người của cô, một cô gái tràn đầy sức sống, luôn mỉm cười tựa như nắng ban mai.
Tại sao ông trời lại trớ trêu như vậy? Sao ông lại để anh lâm vào cảnh này? Rồi sau này anh phải biết làm sao đây? Có lẽ Tuệ Mẫn sẽ ghét anh lắm, thậm chí sẽ hận anh vì nỗi đau không thể nguôi ngoai của ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.