Chương 23: Lại Gặp Rắc Rối (2)
Lục Mẫn Nhi
07/06/2018
-Aaa...hai người...hai người...
Trong lúc tình cảm của Vỹ Khanh và Tuệ Mẫn đang dần ngọt ngào hơn hết thì có giọng của một người con gái hét toán lên.
Vỹ Khanh giật mình nhìn ra cửa, đôi tay vẫn ôm khư khư lấy Tuệ Mẫn sát vào lòng. Phía cửa chính, Hoàng Lệ Hoa như bốc hỏa, hai mày nhíu lại như sắp chạm vào nhau. Sòng sọc đi vào, cô ấy tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Tuệ Mẫn.
-Cô...cô là ai?
Tuệ Mẫn đưa mắt nhìn Vỹ Khanh mong chờ câu trả lời từ anh. Lắc nhẹ đầu, anh vuốt lên mái tóc mềm mại của cô rồi đứng dậy đối diện với Lệ Hoa.
-Đủ chưa?
Chất giọng mà anh thốt lên lúc này rất khác, nó lạnh đến nỗi khiến người ta rùng mình. Vỹ Khanh lúc này khác hoàn toàn mọi ngày, trông rất căng thẳng.
-Vỹ Khanh! Trong mắt của anh em là gì vậy? Từ trước tới bây giờ em vẫn không thể bên anh sao?- Đột nhiên Lệ Hoa khóc oà lên, tay chân cô run rẩy.
-Tôi nói biết bao nhiêu lần rồi, tôi không hề thích cô.- Anh gằn giọng.
-Suốt 10 năm...10 năm đó anh.- Lệ Hoa đến gần, cô vươn tay ôm lấy anh rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực.- Chẳng lẽ em mờ nhạt vậy à?
-Khụ khụ...- Chợt Vỹ Khanh ho sặc sụa.
Tuệ Mẫn thấy thế thì đứng dậy, định đi đến bên anh thì bất gặp ngay ánh nhìn viên đạn của Lệ Hoa khiến cô khựng người. Tay siết chặt vạt áo, cô mím môi nhìn anh với ánh mắt đầy đau xót.
-Anh đang bệnh sao?- Lệ Hoa lo lắng, áp tay vào hai bên má anh.
Vỹ Khanh né tránh song thì đẩy Lệ Hoa ra. Anh nhíu mày, lại tiếp tục ho khan.
-Khụ khụ khụ...
-Anh không sao chứ?- Một tay vuốt lưng, một tay nắm chặt tay anh, Tuệ Mẫn hốt hoảng.
-Cô...tránh xa anh ấy ra.- Lệ Hoa giận đến tím mặt, lao vào Tuệ Mẫn như hổ đói.- Cô là gì kia chứ? Hả???
Tuệ Mẫn ngã xuống sofa và nhăn mặt. Rốt cục là sao đây? Cô gái này có quan hệ gì với Vỹ Khanh mà ghen tuông đến vậy? Thực sự anh khi có gì mờ ám với cô ấy sao? Hai mắt cô ngấn lệ. Đôi tay ôm lấy đầu, Tuệ Màn sợ hãi co ro người lại. Vai cô chợt run lên, tim cứ như sắp nhảy ra ngoài.
-Nè! Hoàng Lệ Hoa! Cô tránh ra mau!
Vỹ Khanh nắm lấy Lệ Hoa đẩy khỏi Tuệ Mẫn. Anh lo lắng ôm chầm lấy cô vào lòng. Trong vòng tay anh Tuệ Mẫn không ngừng run rẩy khiến tim anh càng thêm thắt lại. Vỹ Khanh ôm chặt bả vai cô rồi thì thầm.
-Không sao rồi Mẫn! Có anh ở đây mà.
-Vỹ Khanh, anh...
Lệ Hoa định nói gì đó thì bị Vỹ Khanh ngắt lời. Đôi mắt anh lúc này sâu thẳm đầy uất hận nhìn thẳng vào Lệ Hoa. Nghiến chặt răng, anh thốt lên bằng chất giọng đầy đanh thép.
-Cô quậy đủ chưa?
-Em...- Lệ Hoa ấp úng.
-Người con gái trước mắt cô đây là người yêu tôi. Ngoại trừ cô ấy ra thì tôi không yêu thêm một ai cả. Bắt đầu từ hôm nay, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô nữa. Mong rằng cô sẽ nhìn ra được sự việc nghiêm trọng như thế nào nếu còn tiếp diễn.
-Anh...anh quá đáng lắm...
Lệ Hoa vỡ oà lên rồi chạy một mạch ra ngoài. Chưa bao giờ cô nghĩ anh sẽ đối xử với mình như vậy. Suốt thời gian qua cô đã làm tất cả vì anh mà. Tại sao anh lại chẳng hề để ý? Vỹ Khanh là đồ vô tâm, đồ tồi... Cô bảo vệ tình yêu của mình thì có gì sai? Cô làm gì sai??? (Chị không sai nhưng bảo vệ kiểu này ai chịu nổi hmmm ˋ︿ˊ... Mà hình như mình viết về Lệ Hoa hơi kém duyên thì phải :< )
Vỹ Khanh lắc đầu rồi lo lắng nhìn Tuệ Mẫn. Trông thấy cô hoảng sợ như vậy khiến anh chẳng yên lòng. Ghì vai Tuệ Mẫn, anh ân cần hỏi.
-Em có sao không Mẫn? Có bị trúng chỗ nào không?
-Em...em không sao.- Tuệ Mẫn ấp úng.
Quả thật ngay lúc này cô chưa định thần lại được. Người con gái ấy thực hung dữ, như muốn nuốt chửng cả cô. Cô chớp mắt, đưa tay lên lau hai giọt lệ còn đọng lại.
-Em lại gặp rắc rối rồi...khụ khụ...anh xin lỗi.
-Không sao đâu! Anh đang không khỏe, nên nghỉ ngơi đi. Em về đây!
Tuệ Mẫn vừa định đứng dậy thì Vỹ Khanh đã kéo cô ôm chặt vào lòng. Để đầu Tuệ Mẫn tựa vào lồng ngực, anh muốn cho ai đó nghe được nhịp tim của mình khi được gần bên người ấy thì loạn nhịp thế nào và anh muốn ai đó thấy chỉ có anh mới là người mang lại sự an toàn tuyệt đối nhất.
-Mẫn à! Hứa với anh là em sẽ không bao giờ bỏ đi, có được không? Anh cần em, dù cho mai này có chuyện gì đi nữa thì anh vẫn nắm chặt tay em. Anh tin rằng dù cho có cả mười Hoàng Lệ Hoa đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm hại được người yêu anh.
-Em mong sẽ không có thêm chuyện gì xảy ra nữa. Đến bây giờ em mới nhận ra, dù có như thế nào thì người em dành trọn tâm trí vẫn là anh. Vỹ Khanh!
...
-Con gái! Thử bộ này mẹ xem.- Phí Phu Nhân đưa cho Thiên Anh bộ váy đỏ thắm lộng lẫy.- Mẹ đặt người ta cả tháng rồi đấy.
-Dạ!- Thiên Anh gật đầu.
Một lúc sau Thiên Anh từ phòng thay đồ bước ra. Bộ váy cô mặc rất đẹp và sang trọng, đính đầy hạt kim cương lấp lánh. Nhưng màu này cô không thích. Nó sáng quá, Thiên Anh chỉ thích mỗi màu trắng thôi.
-Có bộ nào màu trắng không mẹ?- Thiên Anh hỏi.
-Có chứ! Mẹ biết con gái thích màu trắng nên cũng chuẩn bị sẵn hết rồi.- Phí Phu Nhân véo mũi cô.
Cô hầu gái mang đến cho Thiên Anh một hộp quà lớn. Cô mang nó vào phòng thay đồ và mặc thử. Ngắm mình trong gương, Thiên Anh nhớ lại đôi giày màu trắng mà Bạch Thiên đã tặng mình. Nghĩ nó sẽ hợp với bộ váy nên cô ra ngoài yếm thử. Quả nhiên không sai. Cô mỉm cười, mỗi lần nhìn nó thì cô lại nhớ Bạch Thiên da diết. Không biết ở phương trời xa anh đang làm gì? Có nghĩ đến cô như lúc này không?
Phí Phu Nhân ngắm nhìn con gái mình. Khoác lên bộ váy trắng trông Thiên Anh không khác gì công chúa. Cô rất hợp với màu trắng tinh khôi như thế này. Thời gian trôi đi nhanh thật. Vừa ngày nào Thiên Anh chỉ mới biết đi chập chững, miệng thì ú ớ vài từ "mẹ ơi..." vậy mà thoáng cái vài tháng nữa cô phải theo chồng khiến bà không khỏi xót xa. Bà mỉm cười vuốt tóc cô. Con gái bà càng lớn lên càng xinh đẹp. Từ gương mặt đến dáng vóc, Thiên Anh chẳng thua thiệt một ai cả. Không biết Thiên Anh đã quên được Bạch Thiên chưa? Do bà lo con gái quen sống trong nhung lụa rồi mai đây không chịu nổi cực khổ. Từ khi từ chối Bạch Thiên thì Thiên Anh ít nói, ít cười hẳn. Đôi mắt u buồn của cô mỗi lần ánh lên là bà day dứt mãi.
Phí Phu Nhân khịt mũi rồi đưa tay lên lau hốc mắt. Bà nắm lấy tay Thiên Anh rồi vỗ về.
-Sắp đến ngày ra mắt họ hàng hai bên rồi, hôm đó con mặc bộ này nha hông. Con gái mẹ đẹp lắm.
-Mẹ ơi, con không lấy chồng được không?- Thiên Anh mếu máo, cô ôm lấy bà rồi khóc oà lên.- Con muốn ở với mẹ thôi.
-Không được, con gái phải lấy chồng rồi sinh con. Để không thôi ba mẹ không may thì còn ai ở cạnh con nữa.- Bà cười hiền, vỗ vỗ lưng cô an ủi.
Thiên Anh là viên ngọc quý giá của đời bà. Ánh sáng le lói duy nhất và cũng là nguồn sống duy nhất. Thiên Anh mà có mệnh hệ gì thì bà chết còn hơn.
Mai này không biết khi lập gia đình rồi thì Phục Ân có đối tốt với Thiên Anh không? Trong khi cả hai chỉ quen biết bình thường, vẫn chưa hiểu được tính tình của nhau. Bà đang lo Thiên Anh còn trẻ người non dạ, trước giờ chưa hiểu sự đời thì khó hoà hợp với Phục Ân, một người đã từng lăn xả trong thương trường đầy khắc nghiệt.
...
Hoàng Nhất Xuyên cứ đi qua đi lại trong phòng khách, tâm tư khó chịu, bực dọc vô cùng. Người hầu trong nhà nép hết sang một nên, họ co người lại. Lão gia rất ít khi giận những mỗi lần ông như thế thì chắc đã có chuyện tày đình.
Hoàng Phu Nhân ngồi một bên cũng phải dè chừng. Tuy là vợ chồng những hơn 30 năm nhưng mỗi lần Hoàng Lão Gia mà nóng giận thì bà cùng khiếp vía. Bà siết chặt hai tay, khấn Trời Phật cho mọi chuyện được giải quyết êm xuôi.
*Rầm*
Hoàng Nhất Xuyên dằn tay xuống bàn, bắt đầu quát mắng.
-Chừng đấy người thế này mà giữ có mỗi đứa con gái cũng không xong. Tôi nói rồi mà chẳng ai nghe. Trong nhà này riết rồi không biết ai là chủ, ai là tớ nữa.
-Ông à! Ông bớt nóng, có gì rồi từ từ bàn bạc cũng được mà.- Hoàng Phu Nhân nài nỉ, mong ông hạ hỏa.
-Còn bà! Con gái nó chạy ra ngoài gây sự chưa đủ hay sao? Bây giờ nó trốn đi thì bà làm như chẳng có gì nghiêm trọng. Hôm trước nhận được điện thoại từ Thượng Tổng, tôi cứ nghĩ về chuyện làm ăn nào ngờ là do con nhỏ đó nó gây sự với Phó Tổng.
-Lệ Hoa nó tuy rằng đã lớn nhưng tính tình nó còn trẻ con, ông bớt giận.- Bà nói đỡ cho mấy câu.
-Trẻ con? 28 tuổi rồi, không chịu lấy chồng mà cứ đeo bám người ta. Còn gì thể thống? Còn đâu mặt mũi nhà họ Hoàng?
Vừa dứt câu nói thì Lệ Hoa từ cửa đi vào. Trông thấy Hoàng Lão Gia thì cô rụt rè cúi thấp đầu xuống.
-Lệ Hoa! Con vừa đi đâu?- Ông gằn giọng.
-Con...con vừa đi với mấy người bạn.- Cô ấp úng.
-Còn nói láo? Con lại đến gặp Phó Tổng?- Ông trừng mắt doạ nạt.
-Ba...- Lệ Hoa hoảng sợ vội quỳ rạp xuống.- Con không cố ý đâu mà.
-Ta nói thế nào? Con không nhớ sao? Xem như hình phạt của ta còn nhẹ nhỉ.
-Lão gia, ông...- Hoàng Phu Nhân chưa nói được gì thì ông ngắt lời.
-Bà im lặng đi tôi còn dạy con.
Hoàng Phu Nhân không nói gì nữa, đành phải im bặt.
-Lệ Hoa, bắt đầu từ hôm nay con chỉ quanh quẩn trong nhà không được bước ra khỏi cổng nửa bước khi ba chưa đồng ý.- Ông nghiêm nghị.- Còn không nghe nữa thì đừng trách.
-Ba, thế thì quá đáng lắm mà.- Lệ Hoa mím môi, rưng rưng nhìn ông.
-Còn cãi? Hmm mấy người nữa, nếu Tiểu Thư còn trốn ra ngoài thì từng người một tự biết mà ra khỏi đây đi.
-Dạ, tuân lệnh Lão Gia.- Những người hầu đồng thanh.
Hoàng Nhất Xuyên không nói gì nữa, một mạch bỏ lên phòng.
-Ba...ba...người thực quá đáng...
Trong lúc tình cảm của Vỹ Khanh và Tuệ Mẫn đang dần ngọt ngào hơn hết thì có giọng của một người con gái hét toán lên.
Vỹ Khanh giật mình nhìn ra cửa, đôi tay vẫn ôm khư khư lấy Tuệ Mẫn sát vào lòng. Phía cửa chính, Hoàng Lệ Hoa như bốc hỏa, hai mày nhíu lại như sắp chạm vào nhau. Sòng sọc đi vào, cô ấy tức giận chỉ thẳng tay vào mặt Tuệ Mẫn.
-Cô...cô là ai?
Tuệ Mẫn đưa mắt nhìn Vỹ Khanh mong chờ câu trả lời từ anh. Lắc nhẹ đầu, anh vuốt lên mái tóc mềm mại của cô rồi đứng dậy đối diện với Lệ Hoa.
-Đủ chưa?
Chất giọng mà anh thốt lên lúc này rất khác, nó lạnh đến nỗi khiến người ta rùng mình. Vỹ Khanh lúc này khác hoàn toàn mọi ngày, trông rất căng thẳng.
-Vỹ Khanh! Trong mắt của anh em là gì vậy? Từ trước tới bây giờ em vẫn không thể bên anh sao?- Đột nhiên Lệ Hoa khóc oà lên, tay chân cô run rẩy.
-Tôi nói biết bao nhiêu lần rồi, tôi không hề thích cô.- Anh gằn giọng.
-Suốt 10 năm...10 năm đó anh.- Lệ Hoa đến gần, cô vươn tay ôm lấy anh rồi nhẹ nhàng tựa đầu vào lồng ngực.- Chẳng lẽ em mờ nhạt vậy à?
-Khụ khụ...- Chợt Vỹ Khanh ho sặc sụa.
Tuệ Mẫn thấy thế thì đứng dậy, định đi đến bên anh thì bất gặp ngay ánh nhìn viên đạn của Lệ Hoa khiến cô khựng người. Tay siết chặt vạt áo, cô mím môi nhìn anh với ánh mắt đầy đau xót.
-Anh đang bệnh sao?- Lệ Hoa lo lắng, áp tay vào hai bên má anh.
Vỹ Khanh né tránh song thì đẩy Lệ Hoa ra. Anh nhíu mày, lại tiếp tục ho khan.
-Khụ khụ khụ...
-Anh không sao chứ?- Một tay vuốt lưng, một tay nắm chặt tay anh, Tuệ Mẫn hốt hoảng.
-Cô...tránh xa anh ấy ra.- Lệ Hoa giận đến tím mặt, lao vào Tuệ Mẫn như hổ đói.- Cô là gì kia chứ? Hả???
Tuệ Mẫn ngã xuống sofa và nhăn mặt. Rốt cục là sao đây? Cô gái này có quan hệ gì với Vỹ Khanh mà ghen tuông đến vậy? Thực sự anh khi có gì mờ ám với cô ấy sao? Hai mắt cô ngấn lệ. Đôi tay ôm lấy đầu, Tuệ Màn sợ hãi co ro người lại. Vai cô chợt run lên, tim cứ như sắp nhảy ra ngoài.
-Nè! Hoàng Lệ Hoa! Cô tránh ra mau!
Vỹ Khanh nắm lấy Lệ Hoa đẩy khỏi Tuệ Mẫn. Anh lo lắng ôm chầm lấy cô vào lòng. Trong vòng tay anh Tuệ Mẫn không ngừng run rẩy khiến tim anh càng thêm thắt lại. Vỹ Khanh ôm chặt bả vai cô rồi thì thầm.
-Không sao rồi Mẫn! Có anh ở đây mà.
-Vỹ Khanh, anh...
Lệ Hoa định nói gì đó thì bị Vỹ Khanh ngắt lời. Đôi mắt anh lúc này sâu thẳm đầy uất hận nhìn thẳng vào Lệ Hoa. Nghiến chặt răng, anh thốt lên bằng chất giọng đầy đanh thép.
-Cô quậy đủ chưa?
-Em...- Lệ Hoa ấp úng.
-Người con gái trước mắt cô đây là người yêu tôi. Ngoại trừ cô ấy ra thì tôi không yêu thêm một ai cả. Bắt đầu từ hôm nay, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô nữa. Mong rằng cô sẽ nhìn ra được sự việc nghiêm trọng như thế nào nếu còn tiếp diễn.
-Anh...anh quá đáng lắm...
Lệ Hoa vỡ oà lên rồi chạy một mạch ra ngoài. Chưa bao giờ cô nghĩ anh sẽ đối xử với mình như vậy. Suốt thời gian qua cô đã làm tất cả vì anh mà. Tại sao anh lại chẳng hề để ý? Vỹ Khanh là đồ vô tâm, đồ tồi... Cô bảo vệ tình yêu của mình thì có gì sai? Cô làm gì sai??? (Chị không sai nhưng bảo vệ kiểu này ai chịu nổi hmmm ˋ︿ˊ... Mà hình như mình viết về Lệ Hoa hơi kém duyên thì phải :< )
Vỹ Khanh lắc đầu rồi lo lắng nhìn Tuệ Mẫn. Trông thấy cô hoảng sợ như vậy khiến anh chẳng yên lòng. Ghì vai Tuệ Mẫn, anh ân cần hỏi.
-Em có sao không Mẫn? Có bị trúng chỗ nào không?
-Em...em không sao.- Tuệ Mẫn ấp úng.
Quả thật ngay lúc này cô chưa định thần lại được. Người con gái ấy thực hung dữ, như muốn nuốt chửng cả cô. Cô chớp mắt, đưa tay lên lau hai giọt lệ còn đọng lại.
-Em lại gặp rắc rối rồi...khụ khụ...anh xin lỗi.
-Không sao đâu! Anh đang không khỏe, nên nghỉ ngơi đi. Em về đây!
Tuệ Mẫn vừa định đứng dậy thì Vỹ Khanh đã kéo cô ôm chặt vào lòng. Để đầu Tuệ Mẫn tựa vào lồng ngực, anh muốn cho ai đó nghe được nhịp tim của mình khi được gần bên người ấy thì loạn nhịp thế nào và anh muốn ai đó thấy chỉ có anh mới là người mang lại sự an toàn tuyệt đối nhất.
-Mẫn à! Hứa với anh là em sẽ không bao giờ bỏ đi, có được không? Anh cần em, dù cho mai này có chuyện gì đi nữa thì anh vẫn nắm chặt tay em. Anh tin rằng dù cho có cả mười Hoàng Lệ Hoa đi chăng nữa thì cũng không thể nào làm hại được người yêu anh.
-Em mong sẽ không có thêm chuyện gì xảy ra nữa. Đến bây giờ em mới nhận ra, dù có như thế nào thì người em dành trọn tâm trí vẫn là anh. Vỹ Khanh!
...
-Con gái! Thử bộ này mẹ xem.- Phí Phu Nhân đưa cho Thiên Anh bộ váy đỏ thắm lộng lẫy.- Mẹ đặt người ta cả tháng rồi đấy.
-Dạ!- Thiên Anh gật đầu.
Một lúc sau Thiên Anh từ phòng thay đồ bước ra. Bộ váy cô mặc rất đẹp và sang trọng, đính đầy hạt kim cương lấp lánh. Nhưng màu này cô không thích. Nó sáng quá, Thiên Anh chỉ thích mỗi màu trắng thôi.
-Có bộ nào màu trắng không mẹ?- Thiên Anh hỏi.
-Có chứ! Mẹ biết con gái thích màu trắng nên cũng chuẩn bị sẵn hết rồi.- Phí Phu Nhân véo mũi cô.
Cô hầu gái mang đến cho Thiên Anh một hộp quà lớn. Cô mang nó vào phòng thay đồ và mặc thử. Ngắm mình trong gương, Thiên Anh nhớ lại đôi giày màu trắng mà Bạch Thiên đã tặng mình. Nghĩ nó sẽ hợp với bộ váy nên cô ra ngoài yếm thử. Quả nhiên không sai. Cô mỉm cười, mỗi lần nhìn nó thì cô lại nhớ Bạch Thiên da diết. Không biết ở phương trời xa anh đang làm gì? Có nghĩ đến cô như lúc này không?
Phí Phu Nhân ngắm nhìn con gái mình. Khoác lên bộ váy trắng trông Thiên Anh không khác gì công chúa. Cô rất hợp với màu trắng tinh khôi như thế này. Thời gian trôi đi nhanh thật. Vừa ngày nào Thiên Anh chỉ mới biết đi chập chững, miệng thì ú ớ vài từ "mẹ ơi..." vậy mà thoáng cái vài tháng nữa cô phải theo chồng khiến bà không khỏi xót xa. Bà mỉm cười vuốt tóc cô. Con gái bà càng lớn lên càng xinh đẹp. Từ gương mặt đến dáng vóc, Thiên Anh chẳng thua thiệt một ai cả. Không biết Thiên Anh đã quên được Bạch Thiên chưa? Do bà lo con gái quen sống trong nhung lụa rồi mai đây không chịu nổi cực khổ. Từ khi từ chối Bạch Thiên thì Thiên Anh ít nói, ít cười hẳn. Đôi mắt u buồn của cô mỗi lần ánh lên là bà day dứt mãi.
Phí Phu Nhân khịt mũi rồi đưa tay lên lau hốc mắt. Bà nắm lấy tay Thiên Anh rồi vỗ về.
-Sắp đến ngày ra mắt họ hàng hai bên rồi, hôm đó con mặc bộ này nha hông. Con gái mẹ đẹp lắm.
-Mẹ ơi, con không lấy chồng được không?- Thiên Anh mếu máo, cô ôm lấy bà rồi khóc oà lên.- Con muốn ở với mẹ thôi.
-Không được, con gái phải lấy chồng rồi sinh con. Để không thôi ba mẹ không may thì còn ai ở cạnh con nữa.- Bà cười hiền, vỗ vỗ lưng cô an ủi.
Thiên Anh là viên ngọc quý giá của đời bà. Ánh sáng le lói duy nhất và cũng là nguồn sống duy nhất. Thiên Anh mà có mệnh hệ gì thì bà chết còn hơn.
Mai này không biết khi lập gia đình rồi thì Phục Ân có đối tốt với Thiên Anh không? Trong khi cả hai chỉ quen biết bình thường, vẫn chưa hiểu được tính tình của nhau. Bà đang lo Thiên Anh còn trẻ người non dạ, trước giờ chưa hiểu sự đời thì khó hoà hợp với Phục Ân, một người đã từng lăn xả trong thương trường đầy khắc nghiệt.
...
Hoàng Nhất Xuyên cứ đi qua đi lại trong phòng khách, tâm tư khó chịu, bực dọc vô cùng. Người hầu trong nhà nép hết sang một nên, họ co người lại. Lão gia rất ít khi giận những mỗi lần ông như thế thì chắc đã có chuyện tày đình.
Hoàng Phu Nhân ngồi một bên cũng phải dè chừng. Tuy là vợ chồng những hơn 30 năm nhưng mỗi lần Hoàng Lão Gia mà nóng giận thì bà cùng khiếp vía. Bà siết chặt hai tay, khấn Trời Phật cho mọi chuyện được giải quyết êm xuôi.
*Rầm*
Hoàng Nhất Xuyên dằn tay xuống bàn, bắt đầu quát mắng.
-Chừng đấy người thế này mà giữ có mỗi đứa con gái cũng không xong. Tôi nói rồi mà chẳng ai nghe. Trong nhà này riết rồi không biết ai là chủ, ai là tớ nữa.
-Ông à! Ông bớt nóng, có gì rồi từ từ bàn bạc cũng được mà.- Hoàng Phu Nhân nài nỉ, mong ông hạ hỏa.
-Còn bà! Con gái nó chạy ra ngoài gây sự chưa đủ hay sao? Bây giờ nó trốn đi thì bà làm như chẳng có gì nghiêm trọng. Hôm trước nhận được điện thoại từ Thượng Tổng, tôi cứ nghĩ về chuyện làm ăn nào ngờ là do con nhỏ đó nó gây sự với Phó Tổng.
-Lệ Hoa nó tuy rằng đã lớn nhưng tính tình nó còn trẻ con, ông bớt giận.- Bà nói đỡ cho mấy câu.
-Trẻ con? 28 tuổi rồi, không chịu lấy chồng mà cứ đeo bám người ta. Còn gì thể thống? Còn đâu mặt mũi nhà họ Hoàng?
Vừa dứt câu nói thì Lệ Hoa từ cửa đi vào. Trông thấy Hoàng Lão Gia thì cô rụt rè cúi thấp đầu xuống.
-Lệ Hoa! Con vừa đi đâu?- Ông gằn giọng.
-Con...con vừa đi với mấy người bạn.- Cô ấp úng.
-Còn nói láo? Con lại đến gặp Phó Tổng?- Ông trừng mắt doạ nạt.
-Ba...- Lệ Hoa hoảng sợ vội quỳ rạp xuống.- Con không cố ý đâu mà.
-Ta nói thế nào? Con không nhớ sao? Xem như hình phạt của ta còn nhẹ nhỉ.
-Lão gia, ông...- Hoàng Phu Nhân chưa nói được gì thì ông ngắt lời.
-Bà im lặng đi tôi còn dạy con.
Hoàng Phu Nhân không nói gì nữa, đành phải im bặt.
-Lệ Hoa, bắt đầu từ hôm nay con chỉ quanh quẩn trong nhà không được bước ra khỏi cổng nửa bước khi ba chưa đồng ý.- Ông nghiêm nghị.- Còn không nghe nữa thì đừng trách.
-Ba, thế thì quá đáng lắm mà.- Lệ Hoa mím môi, rưng rưng nhìn ông.
-Còn cãi? Hmm mấy người nữa, nếu Tiểu Thư còn trốn ra ngoài thì từng người một tự biết mà ra khỏi đây đi.
-Dạ, tuân lệnh Lão Gia.- Những người hầu đồng thanh.
Hoàng Nhất Xuyên không nói gì nữa, một mạch bỏ lên phòng.
-Ba...ba...người thực quá đáng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.