Chương 44: Một Người Ra Đi, Một Người Quay Về
Lục Mẫn Nhi
13/10/2018
Sáng sớm, Phí Tần Mặc đưa Vũ Nhĩ Nhã đến khách sạn. Dù sao thì cũng lỡ bỏ
tiền ra. Cô gái này muốn bỏ mặc cũng không được. Trước tiên phải nhanh
chóng đưa Lạc y về Phí Trang Gia. Những chuyện khác sẽ tính sau.
Cả hai ra khỏi thang máy. Vừa đến trước cửa phòng thì cùng lúc tài xế của anh cũng đến. Cho hai tay vào túi, anh nhíu mày.
-Thiên Anh sao rồi? Thức rồi chứ?
-Tôi đã nói với tiểu thư nghỉ ngơi, váy áo cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Cô ấy đã dậy, tôi vừa đi mua thức ăn sáng cho cô ấy đây.
-Được rồi, chờ Thiên Anh xong thì chúng ta khởi hành.
-Vâng!
Tài xế mở cửa giúp Tần Mặc. Anh vào bên trong, không quên kéo theo Nhĩ Nhã. Vũ Nhĩ Nhã có chút suy tư. Cô gái kia là bạn gái của anh hay sao? Tự nhiên lại cảm thấy không được thoải mái chút nào.
Lạc Y đã chuẩn bị đầy đủ. Tâm lý cho đến ngoại hình của mình. Những gì hôm nay cô làm không biết là đúng hay sai. Mẹ đang ở bệnh viện mà cô không chăm sóc lại chạy đến Nam Phiến xa xôi. Không biết Tần Mặc muốn cô làm gì. Anh ấy cũng đã hứa sẽ chẳng tổn hại gì đến cô. Nhưng tại sao trong lòng lại cứ dậy sóng, khó chịu vô cùng. Còn cả Phục Ân. Thôi thì xem như hết duyên hết nợ. Anh phải luôn sống tốt như ngày cô chưa bước đến. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Cô chẳng có tiền, địa vị. Những gì đã xảy ra vốn chỉ là nhất thời mê muội thôi. Anh cũng đã có được một gia đình nhỏ ở bên rồi còn gì.
Trông thấy Lạc Y đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm. Tần Mặc nhẹ nhàng bước đến sau cô không để phát ra tiếng động, ánh mắt cũng hướng về phía chân trời xanh thẫm.
-Mặc Mặc! Thế giới chưa bao giờ yên bình như thế này, phải không?- Lạc Y gượng cười, thở dài ra.
-Chịu gọi rồi sao?- Anh hơi mỉm môi.
-Phải học tập dần đi chứ. Cần anh dạy dỗ nhiều hơn rồi.- Cô chậc lưỡi, cúi thấp đầu.
-Anh sẽ giữ lời hứa. Đây là đồ của em.
Tần Mặc chìa mảnh ngọc bội ra trước mặt cô. Lạc Y nhận lấy nó, trong lòng vui sướng vô cùng. Áp nó vào lồng ngực, cô giương ánh mắt đầy ân tình nhìn anh.
-Cảm ơn anh! Chắc phải tốn nhiều tiền lắm.
-Không tốn bao nhiêu cả. Chỉ cần 2 triệu là lấy về được rồi.- Anh xoa đầu cô rồi mỉm cười.
-2 triệu sao?- Lạc Y kinh ngạc, mảnh ngọc này đắt như thế à?
Tần Mặc cười khổ, gật đầu. Mới 2 triệu mà cô đã sửng sốt đến vậy rồi. Lỡ như nói 8 triệu thì không biết cô phải ra hình dạng gì nữa.
-Vậy em có thể...
Lạc Y chưa nói xong thì anh liền hiểu ý mà bác bỏ. Định mang đến bệnh viện đưa tận tay mẹ cô đây mà. Tốt nhất là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Thục Xuyến là thị trường làm ăn chính của Thượng Tộc. Ít nhiều gì cũng sẽ có tai mắt xung quanh.
-Không được. Anh sẽ cho người đến lấy. Bây giờ em ăn sáng đi rồi chúng ta khởi hành.
-Chỉ nhìn thôi cũng không sao?- Cô buồn bã, hai mắt chùng xuống.
Tần Mặc thở dài, anh cúi thấp đầu thì thầm vào tai cô.
-Anh sẽ kết nối điện thoại em với camera mật ở phòng bệnh của bác gái.- Đứng thẳng người, anh ôm lấy bả vai cô rồi kéo đi.- Ăn sáng thôi, tiểu Thiên Thiên chắc đói lắm rồi.
Lạc Y cũng có chút nghĩ ngợi nhưng rồi cũng bước theo anh. Nếu đã lỡ làng mọi chuyện, Tần Mặc cũng lấy ngọc bội giúp cô thì phải nghe theo lời anh thôi. Bây giờ tốt nhất là thế. Sau này có cơ hội cô sẽ tìm về thăm mẹ. Đến phía cửa, trông thấy có một cô gái đứng cùng với tài xế của anh thì không khỏi thắc mắc.
-A Lăng, cô ấy là bạn gái của anh sao?
-Không, không đâu tiểu thư. Cô ấy là bạn của thiếu gia.- A Lăng đưa ánh mắt ái ngại nhìn Tần Mặc.
Lạc Y giật giật khoé môi, hai mắt nhìn anh rõ là khinh thường. Thì ra đêm hôm qua không về là ở cùng cô gái này. Thảo nào cô cứ thắc mắc đấu giá làm sao có thể lâu như vậy. Mà còn chỉ có mỗi mình A Lăng quay về.
Trong mắt Tần Mặc không một dao động nào. Anh chẹp miệng rồi búng vào trán cô.
-Em lại suy viễn linh tinh. Cô ấy là Vũ Nhĩ Nhã, tiểu thư Vũ Thị đó.- Nói rồi anh quay sang Nhĩ Nhã.- Giới thiệu với cô, con bé này là Thiên Anh, em họ của tôi.
-A...chào cô!- Lạc Y vẫy tay.
-Đây là Phí tiểu thư sao? Hân hạnh được gặp mặt.- Vũ Nhĩ Nhã cúi chào.
-Cô đừng khách sáo như vậy.
Lạc Y định đỡ lấy Nhĩ Nhã nhưng Tần Mặc đã siết chặt bả vai cô ngăn lại. Đưa mắt nhìn Lạc Y một cái, anh quay sang nhìn Nhĩ Nhã và A Lăng.
-Hai người ra xe trước đi.
-Vâng!
Lạc Y nhíu mày, gạt tay anh ra, cô không khỏi thắc mắc. Tại sao anh lại làm như vậy chứ?
-Sao vậy? Em chỉ muốn đỡ cô ấy thôi mà.
-Em nên nhớ, thân phận của mình là Phí tiểu thư. Trừ người thân thì những người dưới quyền thế của Phí Gia gặp em cũng phải cúi chào. Học dần đi!- Cho hai tay vào túi, anh ôn tồn nói.
-Nhất định phải vậy sao?- Cô nhăn nhó.
-Ừm, trên đường đến Nam Phiến anh sẽ nói cho em nghe nhiều hơn để tiện thích nghi, còn bây giờ ăn uống xong thì khởi hành.
-Tần Mặc!
Tần Mặc quay lưng rời đi nhưng đã khựng người lại vì tiếng gọi của cô.
-Hửm?
-Cảm ơn anh!- Cô mỉm cười, tay siết chặt mảnh ngọc bội.
-Qua 1 năm, lúc đó cô nên cảm ơn hay là hận tôi cũng không muộn.
...
Tuệ Mẫn cùng Vỹ Khanh trên đường đến tập đoàn Thượng Ẩn. Giờ này ghé ngang đó có thể gặp Lạc Y sẽ cùng cô về nhà sau. Cũng hơn cả tháng rồi cô chưa quay lại đây. Lạc Y có lẽ vẫn sống tốt. Hôm nay cô mang về rất nhiều quà và những nhiên liệu tốt cho sức khỏe của mẹ. Mong là mẹ sẽ thích chúng.
Vỹ Khanh ôm lấy bả vai của Tuệ Mẫn. Lấy một quyển sách và chìa trước mặt cô, anh mỉm cười.
-Anh có quà cho em đây.
-Wow, đây chẳng phải là "Đợi Nửa Kiếp, Yêu Một Đời" mới ra của Bạch Thiên sao? Sao anh tìm được vậy?- Tuệ Mẫn mừng quýnh, định lấy nó thì anh liền giật lại.
-Sao anh có được đều không quan trọng. Quan trọng là em phải thưởng cho công sức mà anh cực khổ tìm được nó.
-Phải thưởng thế nào đây?- Cô chu môi.
Vỹ Khanh liếm môi. Anh phồng má rồi chỉ vào, sắc mặt cực kỳ gian xảo. Tuệ Mẫn thấy thế thì nhăn mặt. Đẩy mặt anh ra, cô trách cứ.
-Anh gian vừa thôi nha nha. Trên xe còn có người, đâu phải riêng em với anh.
-A Phúc, cậu có nhìn thấy gì không?- Anh đưa mắt nhìn người tài xế.
-Dạ không, thưa nhị thiếu gia.- Cậu ấy bật cười một cái.
-Vậy tốt.- Nói rồi anh quay sang Tuệ Mẫn.- Ở đây, ở đây. Em phải nhanh lên mới có quà.
-Tránh ra đi! Anh đúng là cà chớn à.
Tuệ Mẫn đẩy Vỹ Khanh ra xa. Tên này càng ngày càng không ra thể thống gì cả. Chợt nhớ ra gì đó, cô quay sang hỏi anh.
-Anh à, hình như còn 4 ngày nữa là lễ cưới của Đại thiếu rồi. Khi nào anh về Nam Phiến?
-Trước tiên anh phải lo vài việc ở công ty. Ngày mốt anh sẽ bay về, em cũng phải đi theo đó.- Anh xoa cằm.
-Ơ, tại sao?- Cô trố mắt ngạc nhiên.
-Để ra mắt anh hai và chị dâu tương lai. Ông nội cũng đang trông em đấy.
Vỹ Khanh khoác tay ôm lấy bả vai Tuệ Mẫn rồi véo mũi cô. Anh mỉm cười và thì thầm qua tai.
-Em chỉ đi vì ngày trọng đại của anh hai và nội thôi. Anh chẳng có một chút gì gọi là quan trọng đâu.- Cô bĩu môi.- Nhưng mà lễ cưới ấy...
Nói đến đây Tuệ Mẫn ấp úng. Sau này Lạc Y phải làm sao đây? Phục Ân đã cưới người khác, thân phận của Lạc Y có lẽ không thể ở ngoài ánh sáng, tiêu diêu tự tại. Tại sao con đường tốt hơn cô ấy lại không chọn? Cứ nhất quyết áp đặt bản thân.
Như hiểu được ý của cô. Vỹ Khanh mỉm cười trấn an.
-Không sao mà! Anh hai sẽ đối tốt với Lạc Y thôi.
Tất nhiên sẽ đối tốt rồi. Lạc Y đích thực mới là đại thiếu phu nhân. Phục Ân đã tận tay dùng ấn Phượng Dạ thì còn một ai dám phản đối. Vả lại anh không tin anh trai mình không có tính toán gì cho cuộc hôn nhân vô bổ này. Nếu như bước đường cùng thì anh ấy đã mau chóng buông tay Lạc Y, chứ không đời nào lại để cô ấy chịu thiệt thòi. Nhưng cuối cùng anh vẫn không hiểu tính toán của Phục Ân là gì.
-Em chỉ mong Lạc Y dược nở mày nở mặt thôi.- Tuệ Mẫn buồn bã.
-Anh biết mà! Để anh gọi cho Lập Hàn trước xem sao.
Vỹ Khanh lấy điện thoại ra, ấn số gọi cho Lập Hàn. Không lâu sau bên kia đã nhấc máy.
"Chịu về rồi sao nhóc?"
"Ừm, đang ở đâu đấy?"
"Hiện giờ tao đang đi điều tra."
"Điều tra? Chuyện gì?"
"Mẹ chị dâu nhập viện. Bỗng nhiên lại xuất hiện một người họ hàng trông nom bà ấy, còn chị dâu thì không thấy tăm hơi. Tao thấy rất lạ."
"Nhập viện? Là bệnh viện nào?"
"Là bệnh viện đa khoa Thục Xuyến. Đến đó đi, Giai Giai và Nhược Thần cùng đang ở đó."
"Được, tạm biệt."
Vỹ Khanh ngắt máy, nhíu mày đầy căng thẳng rồi nói với tài xế.
-Đến bệnh viện đa khoa Thục Xuyến gấp.
-Sao vậy anh?- Tuệ Mẫn thắc mắc, trong cô lại tồn tại một linh cảm không hề tốt.
-Mẹ Lạc Y nhập viện rồi. Chúng ta phải mau đến đó.
-Cái...cái gì???
Cả hai ra khỏi thang máy. Vừa đến trước cửa phòng thì cùng lúc tài xế của anh cũng đến. Cho hai tay vào túi, anh nhíu mày.
-Thiên Anh sao rồi? Thức rồi chứ?
-Tôi đã nói với tiểu thư nghỉ ngơi, váy áo cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Cô ấy đã dậy, tôi vừa đi mua thức ăn sáng cho cô ấy đây.
-Được rồi, chờ Thiên Anh xong thì chúng ta khởi hành.
-Vâng!
Tài xế mở cửa giúp Tần Mặc. Anh vào bên trong, không quên kéo theo Nhĩ Nhã. Vũ Nhĩ Nhã có chút suy tư. Cô gái kia là bạn gái của anh hay sao? Tự nhiên lại cảm thấy không được thoải mái chút nào.
Lạc Y đã chuẩn bị đầy đủ. Tâm lý cho đến ngoại hình của mình. Những gì hôm nay cô làm không biết là đúng hay sai. Mẹ đang ở bệnh viện mà cô không chăm sóc lại chạy đến Nam Phiến xa xôi. Không biết Tần Mặc muốn cô làm gì. Anh ấy cũng đã hứa sẽ chẳng tổn hại gì đến cô. Nhưng tại sao trong lòng lại cứ dậy sóng, khó chịu vô cùng. Còn cả Phục Ân. Thôi thì xem như hết duyên hết nợ. Anh phải luôn sống tốt như ngày cô chưa bước đến. Như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. Cô chẳng có tiền, địa vị. Những gì đã xảy ra vốn chỉ là nhất thời mê muội thôi. Anh cũng đã có được một gia đình nhỏ ở bên rồi còn gì.
Trông thấy Lạc Y đứng bên cửa sổ nhìn xa xăm. Tần Mặc nhẹ nhàng bước đến sau cô không để phát ra tiếng động, ánh mắt cũng hướng về phía chân trời xanh thẫm.
-Mặc Mặc! Thế giới chưa bao giờ yên bình như thế này, phải không?- Lạc Y gượng cười, thở dài ra.
-Chịu gọi rồi sao?- Anh hơi mỉm môi.
-Phải học tập dần đi chứ. Cần anh dạy dỗ nhiều hơn rồi.- Cô chậc lưỡi, cúi thấp đầu.
-Anh sẽ giữ lời hứa. Đây là đồ của em.
Tần Mặc chìa mảnh ngọc bội ra trước mặt cô. Lạc Y nhận lấy nó, trong lòng vui sướng vô cùng. Áp nó vào lồng ngực, cô giương ánh mắt đầy ân tình nhìn anh.
-Cảm ơn anh! Chắc phải tốn nhiều tiền lắm.
-Không tốn bao nhiêu cả. Chỉ cần 2 triệu là lấy về được rồi.- Anh xoa đầu cô rồi mỉm cười.
-2 triệu sao?- Lạc Y kinh ngạc, mảnh ngọc này đắt như thế à?
Tần Mặc cười khổ, gật đầu. Mới 2 triệu mà cô đã sửng sốt đến vậy rồi. Lỡ như nói 8 triệu thì không biết cô phải ra hình dạng gì nữa.
-Vậy em có thể...
Lạc Y chưa nói xong thì anh liền hiểu ý mà bác bỏ. Định mang đến bệnh viện đưa tận tay mẹ cô đây mà. Tốt nhất là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Thục Xuyến là thị trường làm ăn chính của Thượng Tộc. Ít nhiều gì cũng sẽ có tai mắt xung quanh.
-Không được. Anh sẽ cho người đến lấy. Bây giờ em ăn sáng đi rồi chúng ta khởi hành.
-Chỉ nhìn thôi cũng không sao?- Cô buồn bã, hai mắt chùng xuống.
Tần Mặc thở dài, anh cúi thấp đầu thì thầm vào tai cô.
-Anh sẽ kết nối điện thoại em với camera mật ở phòng bệnh của bác gái.- Đứng thẳng người, anh ôm lấy bả vai cô rồi kéo đi.- Ăn sáng thôi, tiểu Thiên Thiên chắc đói lắm rồi.
Lạc Y cũng có chút nghĩ ngợi nhưng rồi cũng bước theo anh. Nếu đã lỡ làng mọi chuyện, Tần Mặc cũng lấy ngọc bội giúp cô thì phải nghe theo lời anh thôi. Bây giờ tốt nhất là thế. Sau này có cơ hội cô sẽ tìm về thăm mẹ. Đến phía cửa, trông thấy có một cô gái đứng cùng với tài xế của anh thì không khỏi thắc mắc.
-A Lăng, cô ấy là bạn gái của anh sao?
-Không, không đâu tiểu thư. Cô ấy là bạn của thiếu gia.- A Lăng đưa ánh mắt ái ngại nhìn Tần Mặc.
Lạc Y giật giật khoé môi, hai mắt nhìn anh rõ là khinh thường. Thì ra đêm hôm qua không về là ở cùng cô gái này. Thảo nào cô cứ thắc mắc đấu giá làm sao có thể lâu như vậy. Mà còn chỉ có mỗi mình A Lăng quay về.
Trong mắt Tần Mặc không một dao động nào. Anh chẹp miệng rồi búng vào trán cô.
-Em lại suy viễn linh tinh. Cô ấy là Vũ Nhĩ Nhã, tiểu thư Vũ Thị đó.- Nói rồi anh quay sang Nhĩ Nhã.- Giới thiệu với cô, con bé này là Thiên Anh, em họ của tôi.
-A...chào cô!- Lạc Y vẫy tay.
-Đây là Phí tiểu thư sao? Hân hạnh được gặp mặt.- Vũ Nhĩ Nhã cúi chào.
-Cô đừng khách sáo như vậy.
Lạc Y định đỡ lấy Nhĩ Nhã nhưng Tần Mặc đã siết chặt bả vai cô ngăn lại. Đưa mắt nhìn Lạc Y một cái, anh quay sang nhìn Nhĩ Nhã và A Lăng.
-Hai người ra xe trước đi.
-Vâng!
Lạc Y nhíu mày, gạt tay anh ra, cô không khỏi thắc mắc. Tại sao anh lại làm như vậy chứ?
-Sao vậy? Em chỉ muốn đỡ cô ấy thôi mà.
-Em nên nhớ, thân phận của mình là Phí tiểu thư. Trừ người thân thì những người dưới quyền thế của Phí Gia gặp em cũng phải cúi chào. Học dần đi!- Cho hai tay vào túi, anh ôn tồn nói.
-Nhất định phải vậy sao?- Cô nhăn nhó.
-Ừm, trên đường đến Nam Phiến anh sẽ nói cho em nghe nhiều hơn để tiện thích nghi, còn bây giờ ăn uống xong thì khởi hành.
-Tần Mặc!
Tần Mặc quay lưng rời đi nhưng đã khựng người lại vì tiếng gọi của cô.
-Hửm?
-Cảm ơn anh!- Cô mỉm cười, tay siết chặt mảnh ngọc bội.
-Qua 1 năm, lúc đó cô nên cảm ơn hay là hận tôi cũng không muộn.
...
Tuệ Mẫn cùng Vỹ Khanh trên đường đến tập đoàn Thượng Ẩn. Giờ này ghé ngang đó có thể gặp Lạc Y sẽ cùng cô về nhà sau. Cũng hơn cả tháng rồi cô chưa quay lại đây. Lạc Y có lẽ vẫn sống tốt. Hôm nay cô mang về rất nhiều quà và những nhiên liệu tốt cho sức khỏe của mẹ. Mong là mẹ sẽ thích chúng.
Vỹ Khanh ôm lấy bả vai của Tuệ Mẫn. Lấy một quyển sách và chìa trước mặt cô, anh mỉm cười.
-Anh có quà cho em đây.
-Wow, đây chẳng phải là "Đợi Nửa Kiếp, Yêu Một Đời" mới ra của Bạch Thiên sao? Sao anh tìm được vậy?- Tuệ Mẫn mừng quýnh, định lấy nó thì anh liền giật lại.
-Sao anh có được đều không quan trọng. Quan trọng là em phải thưởng cho công sức mà anh cực khổ tìm được nó.
-Phải thưởng thế nào đây?- Cô chu môi.
Vỹ Khanh liếm môi. Anh phồng má rồi chỉ vào, sắc mặt cực kỳ gian xảo. Tuệ Mẫn thấy thế thì nhăn mặt. Đẩy mặt anh ra, cô trách cứ.
-Anh gian vừa thôi nha nha. Trên xe còn có người, đâu phải riêng em với anh.
-A Phúc, cậu có nhìn thấy gì không?- Anh đưa mắt nhìn người tài xế.
-Dạ không, thưa nhị thiếu gia.- Cậu ấy bật cười một cái.
-Vậy tốt.- Nói rồi anh quay sang Tuệ Mẫn.- Ở đây, ở đây. Em phải nhanh lên mới có quà.
-Tránh ra đi! Anh đúng là cà chớn à.
Tuệ Mẫn đẩy Vỹ Khanh ra xa. Tên này càng ngày càng không ra thể thống gì cả. Chợt nhớ ra gì đó, cô quay sang hỏi anh.
-Anh à, hình như còn 4 ngày nữa là lễ cưới của Đại thiếu rồi. Khi nào anh về Nam Phiến?
-Trước tiên anh phải lo vài việc ở công ty. Ngày mốt anh sẽ bay về, em cũng phải đi theo đó.- Anh xoa cằm.
-Ơ, tại sao?- Cô trố mắt ngạc nhiên.
-Để ra mắt anh hai và chị dâu tương lai. Ông nội cũng đang trông em đấy.
Vỹ Khanh khoác tay ôm lấy bả vai Tuệ Mẫn rồi véo mũi cô. Anh mỉm cười và thì thầm qua tai.
-Em chỉ đi vì ngày trọng đại của anh hai và nội thôi. Anh chẳng có một chút gì gọi là quan trọng đâu.- Cô bĩu môi.- Nhưng mà lễ cưới ấy...
Nói đến đây Tuệ Mẫn ấp úng. Sau này Lạc Y phải làm sao đây? Phục Ân đã cưới người khác, thân phận của Lạc Y có lẽ không thể ở ngoài ánh sáng, tiêu diêu tự tại. Tại sao con đường tốt hơn cô ấy lại không chọn? Cứ nhất quyết áp đặt bản thân.
Như hiểu được ý của cô. Vỹ Khanh mỉm cười trấn an.
-Không sao mà! Anh hai sẽ đối tốt với Lạc Y thôi.
Tất nhiên sẽ đối tốt rồi. Lạc Y đích thực mới là đại thiếu phu nhân. Phục Ân đã tận tay dùng ấn Phượng Dạ thì còn một ai dám phản đối. Vả lại anh không tin anh trai mình không có tính toán gì cho cuộc hôn nhân vô bổ này. Nếu như bước đường cùng thì anh ấy đã mau chóng buông tay Lạc Y, chứ không đời nào lại để cô ấy chịu thiệt thòi. Nhưng cuối cùng anh vẫn không hiểu tính toán của Phục Ân là gì.
-Em chỉ mong Lạc Y dược nở mày nở mặt thôi.- Tuệ Mẫn buồn bã.
-Anh biết mà! Để anh gọi cho Lập Hàn trước xem sao.
Vỹ Khanh lấy điện thoại ra, ấn số gọi cho Lập Hàn. Không lâu sau bên kia đã nhấc máy.
"Chịu về rồi sao nhóc?"
"Ừm, đang ở đâu đấy?"
"Hiện giờ tao đang đi điều tra."
"Điều tra? Chuyện gì?"
"Mẹ chị dâu nhập viện. Bỗng nhiên lại xuất hiện một người họ hàng trông nom bà ấy, còn chị dâu thì không thấy tăm hơi. Tao thấy rất lạ."
"Nhập viện? Là bệnh viện nào?"
"Là bệnh viện đa khoa Thục Xuyến. Đến đó đi, Giai Giai và Nhược Thần cùng đang ở đó."
"Được, tạm biệt."
Vỹ Khanh ngắt máy, nhíu mày đầy căng thẳng rồi nói với tài xế.
-Đến bệnh viện đa khoa Thục Xuyến gấp.
-Sao vậy anh?- Tuệ Mẫn thắc mắc, trong cô lại tồn tại một linh cảm không hề tốt.
-Mẹ Lạc Y nhập viện rồi. Chúng ta phải mau đến đó.
-Cái...cái gì???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.