Chương 42: Thoả Thuận
Lục Mẫn Nhi
13/10/2018
Lạc Y vẫn ở bệnh viện chăm sóc cho Niên Thụy. Sắp phải phẫu thuật thêm một
lần nữa vào ngày mốt. Qua ngày đó rồi mẹ cô sẽ ổn thôi. Không phải chịu
thêm đau đớn gì nữa. Mọi chuyện đã qua thì quên hết đi. Thứ gì mất cũng
đã mất. Cố níu kéo lại thì cũng không còn là của mình. Hiện tại cô chỉ
biết mình tiếp tục sống là vì mẹ, niềm hi vọng duy nhất của cô lúc này.
Vừa nãy có vào ET, Lạc Y thấy tin nhắn Tuệ Mẫn để lại. Vài ngày nữa cô ấy quay lại đây, biết được chuyện chắc sẽ lo lắng lắm. Tuệ Mẫn cũng nói thời gian qua phải nhập viện, không biết bây giờ đã khỏe hơn chưa. Cả số tiền thiếu Tiêu Tùy. Lương bổng một tháng cô chỉ được 25 nghìn. Còn phải lo tiền sinh hoạt, điện nước. Chưa kể không chắc gì Tiêu Tùy lại cho không tiền lãi. 500 nghìn phải tìm một tháng thì lấy đâu ra. Thượng Phục Ân đã không liên lạc với cô nữa thì thôi. Bản thân cô cũng chẳng cần. Những gì xảy ra trước kia tốt nhất nên quên hết đi. Người đã vô tình thì cô cũng đang vô nghĩa. Tốt nhất là không còn liên quan đến anh dù là quan hệ gì đi nữa. Mọi chuyện cũng do cô ngốc quá mà.
*Cạch*
Cánh cửa mở ra, Sở Giai Giai bước vào. Đặt ví lên bàn, cô ấy ngồi xuống, bắt chéo chân trước mặt Lạc Y.
-Cô Kiều, lại phiền cô rồi.
-Không sao, cô đến đây thăm mẹ tôi là tôi vui rồi.
Dù là không thích Giai Giai nhưng cô ấy có thành ý đến thăm mẹ cô nhiều lần. Đôi khi lại trở thành thiện cảm chút ít.
-Chuyện công ty tôi lo hết rồi.- Giai Giai chậc lưỡi.- Ngày mai Lập Hàn và Nhược Thần quay về. Vốn tính là chúng tôi cùng đi đến Nam Phiến vài ngày. Bây giờ có lẽ sẽ đổi lại lịch trình.
-Mọi người cứ đi đi.- Cô xua tay.- Mẹ tôi đã tốt hơn, tôi có thể dành một ít thời gian cho công việc.
-Không cần đâu. Chúng tôi tự mình sắp xếp được.- Giai Giai thở dài rồi đặt tay lên thành ghế, chống cằm.
-Vâng!- Lạc Y gật đầu.
Cũng phải thôi, cô chỉ là thư ký riêng của Phục Ân. Làm sao có thể nắm cả một tập đoàn hùng mạnh như thế.
-Đã ăn gì chưa? Tôi canh chừng bác gái giúp cô.
-Tôi chưa nữa, nhắc đến mới thấy đói.- Cô xoa xoa bụng.- Sở tiểu thư đi cùng tôi không?
-Tôi ăn rồi. Cô đi đi.
-Vậy phiền cô một chút nhé. Tôi quay lại ngay.
Với tay lấy túi xách trên bàn, Lạc Y đi một mạch ra ngoài. Giai Giai nhìn theo đến khi cô khuất bóng rồi lắc đầu. Cũng may Tu Nhiễm không để ý đến Lạc Y. Bên phía ông ta cũng chẳng có động thái gì mới. Xem như cô ta đã an toàn, cũng không cần quan tâm gì nhiều. Nếu lần này không phải lệnh từ Phục Ân còn lâu Sở Giai Giai mới để ý đến hạng tôm tép này.
Lạc Y ra khỏi bệnh viện. Trước tiên phải tìm gì đó ăn đã. Giai Giai sẽ chăm sóc cho mẹ thay cô mà, phải nhanh chóng ăn nhanh rồi còn quay lại nữa.
*Reeng...Reeng...*
"Má Tiêu, con nghe đây!"
"Má sẽ chuyển cho con thêm 500 nghìn. Tổng luôn tiền lần trước sẽ là 1 triệu. Con không cần đến đây chuộc lại đồ nữa."
"Gì chứ? Con sẽ chuộc, giá nào cũng chuộc mà má. Chưa hết thời hạn một tháng mà."
"Có người ngã giá mua nó 1 triệu. Xem như má bán giúp con vậy mà. Thôi nhé con gái."
"Nhưng má ơi...má..."
"Tút, tút, tút..."
Lạc Y cắn chặt môi. Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao lại như vậy? Chưa hết thời hạn mà Tiêu Tùy đã nuốt lời rồi. Đó là của hồi môn mà mẹ trân quý nhất. Cô không thể để nó dễ dàng chạy mất như vậy. Nhưng Lạc Y làm gì có đủ tiền trong tay để chuộc về. Bây giờ phải sao đây? Làm gì bây giờ?
Đứng trước màn hình quảng cáo của toà nhà cao lớn. Lạc Y há hốc mồm. Một đoạn clip giới thiệu sản phẩm đấu giá. Trên đó chẳng phải là sản phẩm nổi bật nhất, mảnh ngọc bội của cô hay sao?
Lạc Y quay lưng chạy đi. Tiêu Tùy, nhất định phải tìm Tiêu Tùy. Đánh đổi đi tất cả. Dù có như thế nào cô cũng phải bảo vệ bằng được mảnh ngọc bội đó. Dẫu phải trả giá bao nhiêu, gánh tất cả gian khổ cô cũng cam lòng.
Chạy vào trong quán bar mặc kệ cả bảo vệ bên ngoài. Lạc Y một mạch xông vào lối đến phòng của Tiêu Tùy. A Mẫu vừa trong đó đi ra, trông thấy Lạc Y thì bắt khuỷ tay cô kéo lại.
-Kiều tiểu thư, cô không lo cho mẹ mà chạy đến đây làm gì?
-Tôi cần gặp má Tiêu.- Cô cố giằng tay ra.
-Má Tiêu hiện giờ không có ở đây, mời cô về cho.- A Mẫu chắn đường Lạc Y, không cho qua.
-Tôi có chuyện gấp. Mong anh tránh đường.
Lạc Y kiên quyết bước vào. Lúc này A Mẫu kéo cô lại, sát vào người. Áp mặt thật gần bên tai, anh thì thầm.
-Nếu như nhận được nụ hôn, tôi sẽ cho cô qua.
-Sao?
Lạc Y rùng mình, hai má nóng ran. A Mẫu lúc trước chính là nhờ ngoại hình mà trai bao ở đây. Khi gặp được Tiêu Tùy, được tín nhiệm nhiều hơn nên trở thành người thay mặt Tiêu Tùy quản lý tất cả các quán bar trên thành phố. Với những người này, dù cho bản thân vô dụng đến đâu cũng không để họ chạm vào cô. A Mẫu không chỉ là người ranh mãnh mà còn lăn lộn ở chợ đêm rất lâu. Đùa với anh ta như đùa với lưỡi dao bén vậy.
-Sao nào? Hay là tôi bao dưỡng cô, về sống cùng tôi?
-Buông tôi ra. Xin anh giữ tự trọng giúp.- Cô giãy giụa, mong sớm thoát được vòng tay đầy nhơ nhuốc ấy.
-Aw, tôi sẽ không để bụng chuyện cô để Thượng Tổng ăn sạch sành sanh rồi chùi mép bỏ đi đâu mà.- Anh nhếch môi.
-Anh...anh...- Cô trừng to mắt, cả người run rẩy.
-Tôi biết hết đấy. Làm bé sung sướng gì? Về đây làm vợ cả của tôi, tuyệt đối tôi không tệ bạc với đoá hồng tươi như cô.
Siết chặt vòng tay ngay eo, hai tay Lạc Y cũng bị anh giữ lại không thể cử động. Cúi thấp đầu, A Mẫu hôn nhẹ lên cổ cô. Mùi hương dễ chịu thoang thoảng sộc vào mũi. Liếm nhẹ môi, anh ta ép cô vào tường.
-A Mẫu...làm ơn...tha cho tôi đi. Tôi cần gặp má.
-Ngoan chút, tôi còn điêu luyện hơn người đàn ông của cô nữa cơ.- A Mẫu cúi đầu, ngấu nghiến vùng cổ trắng ngần.
Lạc Y bật khóc, đôi chân run bây bẩy, sắp không đứng vững nỗi nhục nhã này biết để đâu cho hết. Ngay bây giờ cô lại nghĩ đến Phục Ân. Bây giờ anh đang nơi đâu? Anh đang làm gì? Tình cảnh của cô bây giờ anh có nghĩ đến không? Cả cuộc đời cũng chỉ có mỗi Phục Ân khiến cô tự nguyện dâng hiến. Còn những kẻ khác, tốt xấu ra sao cũng đừng mong chạm vào. Tuyệt đối chuyện này không thể tiếp tục.
-Không! Dừng lại ngay.
Cắn mạnh vào tai anh ta, cô kéo cổ áo lên. Nước mắt Lạc Y giàn giụa, ướt đẫm hai bên má. Định co chân bỏ chạy nhưng A Mẫu lại nhanh tay kéo cô lại.
-Con khốn, mày...
-A Mẫu, đùa vui không?
Khi A Mẫu giơ tay định tát cô thì có một giọng nói vang lên. Lạc Y trông thấy Tiêu Tùy thì như bắt được vàng, cô vội vã chạy đến bên bà. Uất ức mà nấc nghẹn.
-Má, má làm chủ giúp con với.
-Được rồi, được rồi. Vào trong rồi nói chuyện.- Bà nói với cô rồi quay sang A Mẫu.- Con đi lo việc đi, một tiếng sau vào phòng gặp má.
Lạc Y theo Tiêu Tùy vào phòng. Bà vừa đóng cửa lại thì cô đã nắm lấy đôi tay lạnh lẽo ấy. Lạc Y thực sự muốn biết tại sao bà lại làm vậy.
-Má Tiêu, mảnh ngọc bội đó con nhất định chuộc lại mà. Má đừng bán nó đi được không?
-Ây da, thứ đó không đến 1 triệu, con tiếc cái gì? Má cho con 1 triệu là dư rồi.- Bà xua tay.
-Nhưng thời hạn chưa hết. Má sao nuốt lời bán nó?
-Con đủ điều kiện để trả sao? Bán trước bán sau, má giải quyết luôn bây giờ cho tiện.- Gạt tay cô ra, bà tiến vài bước, cách xa cô.
-Con hứa thì sẽ làm. Hức, má không được bán nó.- Cô ngã quỵ, ôm mặt khóc oà lên.
-Biết sao giờ? Má bán nó luôn rồi, thôi thì mai má chuyển tiền cho con nhá.- Bà mỉm môi, nở nụ cười ranh mãnh.- Chúng ta hết liên quan rồi con gái. Người đâu, tiễn khách.
Bà vừa gọi thì bên ngoài có vài thanh niên đi vào kéo cô ra ngoài. Lạc Y tuyệt vọng, không thể làm gì ngoài việc gào thét. Sức kháng cự cũng không.
-Tiêu Tùy, tại sao lại lật lọng như vậy? Tại sao? Tại sao chứ???
Họ đưa cô ra ngoài bằng cửa sau của quán bar. Thả cô ra bằng một lực mạnh khiến Lạc Y ngã xuống đất. Họ quay đi, đóng sầm cửa lại. Cô nhắm mắt, nghiến chặt răng. Tất cả những thứ này đều là lỗi ở cô. Do cô mà ra cả. Ông Trời hết lần này đến lần khác đày đọa. Số phận của cô chưa đủ lận đận, lao đao sao? Đôi mắt Lạc Y nhoè đi, không còn thấy gì. Cô mệt mỏi, kiệt sức khiến bản thân ngã gục, ngất đi.
-Thiếu gia, bên kia có người, hình như bị ngất.
Trên con ôtô đen đỗ cách đó không xa. Người tài xế chỉ tay về phía Lạc Y và nói với chủ của mình.
-Không liên quan, tìm tung tích của Thiên Anh quan trọng hơn.- Không đưa mắt nhìn, anh bất cần.- Còn không mau đi?
-Vâng!
Phí Tần Mặc vừa đến Thục Xuyến tìm Thiên Anh. Thời gian gấp rút, tốt nhất nên dành thời gian cho việc quan trọng, còn hơn phí công vì chuyện không liên quan. Chợt liếc mắt nhìn ra, trông thấy dáng vẻ quen thuộc thì liền mở to mắt và to tiếng.
-Dừng, dừng xe.
Mở bậc cửa, anh vội vã chạy đến bên Lạc Y và nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ. Nâng mặt cô lên, nhận ra em gái mình thì liền lay vai cô.
-Thiên Anh! Thiên Anh! Em sao vậy?
Không một tiếng đáp trả, Tần Mặc lo lắng bế sốc cô lên rồi đưa về xe. Ôm gọn cô vào lòng, anh nhíu mày hối thúc.
-Mau về khách sạn.
Tần Mặc gọi bác sĩ đến khám cho Lạc Y. Thức ăn, thuốc men đều được anh chuẩn bị chu đáo. Rất lâu sau đó, sau khi thay quần áo, anh đi đến bên giường rồi ngồi xuống, ngắm nhìn gương mặt say giấc của cô. Đúng là ngoài cả dự tính ban đầu. Dẫu biết đến Thục Xuyến không có khả năng tìm được Thiên Anh nhưng anh vẫn cố chấp. Cuối cùng thì ngoài mong đợi, thực sự anh đã tìm được em gái mình. Chuyện tình của cô ấy và Bạch Thiên, anh hiểu rất rõ. Từng học chung đại học nên anh biết Bạch Thiên là người ra sao. Anh ấy rất tốt, đáng để người khác dựa dẫm. Gia thế của Bạch Thiên không tồi, có thể lo cho cuộc sống của Thiên Anh không cực khổ. Nhưng cũng vì cứng đầu chạy theo đam mê văn học, một mực muốn làm nhà tiểu thuyết nên làm cho Phí lão gia tức giận, bao nhiêu kì vọng đều tan biến hết. Phí Trang Gia hoạt động bên lĩnh vực bất động sản, kinh doanh thương mại, lại là gia tộc tiếng tăm. Vả lại Phí lão gia không chấp nhận một người trong Phí Trang Gia là người của công chúng hoặc là cống hiến công sức của mình vì những điều vô nghĩa. Đặc biệt tên Bạch Thiên kia làm nhà văn là điều khó chấp nhận. Ấy vậy mà còn viết về tiểu thuyết, tình yêu nam nữ. Có cả luận lý đương thời, thể loại Phí lão gia căm ghét nhất. Bắt Thiên Anh buông tay đúng là quá khắc khe và ủy khuất cho con bé. Em gái anh không nhạy bén với các tình huống bên ngoài. Không biết những ngày sau khi về Thượng Tộc sẽ ra sao đây?
-Ư...ưm...
Lạc Y cử động hai mắt. Cả người mất hết sức lực. Từ từ hé mở, trước mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Trần nhà trắng toát, sáng chói. Nơi đây là đâu? Bệnh viện? Hay là cô đã lên thiên đường luôn rồi?
-Thiên Anh, em sao rồi? Đã ổn hơn chưa?
Đưa mắt nhìn người con trai trước mặt, Lạc Y gật bắn người bật dậy. Nhìn xung quanh và cả bộ đồ lạ hoắc cô đang mặc trên người, hình như có gì đó sai sai.
-Anh...anh là ai? Đây là nơi đâu?
-Anh là anh trai của em mà.- Tần Mặc mỉm cười xoa đầu cô.- Thiên Anh không sao chứ?
-Tôi không phải em gái anh.- Cô gạt tay anh ra.
Tần Mặc có chút đau lòng. Thiên Anh chưa bao giờ xưng hô với anh như vậy. Con bé đó giờ rất ngoan và luôn gọi anh là Mặc Mặc.
-Em mất trí nhớ rồi à? Hay là em không muốn quay về đó?
-Quay về đó? Là sao chứ? Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi phải về rồi.
Lạc Y định xuống giường thì Tần Mặc đã chặn cô lại. Anh nhíu mày, khó chịu nói.
-Thiên Anh! Em đừng đùa với anh nữa. Chúng ta về nhà thôi.
-Về đâu? Mẹ tôi đang nằm bệnh viện, tôi phải quay lại đó chăm sóc cho bà ấy.
Cô đứng dậy rời đi nhưng chưa gì đã bị Tần Mặc kéo tay lại. Anh sa sầm mặt, chưa bao giờ thấy tức giận với cô như thế. Anh nghiến răng càng siết chặt tay.
-Em đừng có bịa ra lí do vớ vẩn đó. Mau theo anh quay về.
-Tôi đã nói là không quen biết anh. Anh cứu tôi, tôi sẽ trả ơn. Bây giờ thật sự tôi phải đến bệnh viện. Mẹ tôi sắp phẫu thuật rồi.- Cô đau đến nhăn mặt, cố giằng tay ra.
-Em...
*Reeng...Reeng...*
"Tôi là Tần Mặc, ai gọi đến vậy?"
"Mặc Mặc, em là Thiên Anh đây."
"Thiên...Thiên Anh?"
"Đúng rồi, là em. Em đã rời khỏi Lâm Mộc, đi tìm hạnh phúc của mình. Anh thay em xin lỗi ba mẹ, một thời gian sau em sẽ quay về nhận tội."
"Tại sao chứ? Chú thím mất ăn mất ngủ lo cho em đấy."
"Em biết, nhưng em không thể làm gì khác hơn. Vả lại hôn nhân của em và Thượng Phục Ân chỉ là hợp đồng. Anh ta nói sau 1 năm sẽ ly hôn. Nhưng trong vòng 1 năm đó sẽ có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Em không tưởng tượng nổi đâu."
"Rồi bây giờ em ở đâu?"
"Em không thể nói được. Anh hai giúp em nha."
"..."
"Mặc Mặc, anh đâu rồi? Mặc Mặc!"
"Em yên tâm, anh có cách giúp em."
"Thật sao? Em cảm ơn anh."
"Được rồi, đừng khách khí. Anh sẽ lo chuyện của em ngay đây."
"Vâng! Tạm biệt anh hai."
"Tạm biệt!"
Tần Mặc ngắt máy, anh suy nghĩ hồi lâu. Hôn nhân đó chỉ là hợp đồng thật sao? Cô gái trước mặt thực sự không phải Thiên Anh? Nhưng sao lại giống nhau đến thế?
Giật phắt tay ra. Lạc Y xoa xoa cổ tay ửng đỏ của mình. Người này không quen không biết mà cứ níu kéo tới lui mãi.
-Rõ rồi chứ? Tôi không phải em gái anh. Bây giờ tôi về đây. Chuyện hôm nay tôi sẽ nhất định báo đáp.
-Khoan đã!
Lạc Y vừa quay lưng thì anh lại lên tiếng.
-Tôi và cô có thể thương lượng không?
-Thương lượng?- Cô nhíu mày khó hiểu.
-Cô bảo mẹ cô nhập viện, lúc nãy lại ngất ở sau quán Bar. Theo suy luận của tôi thì cô đang gặp khó khăn.- Vòng tay trước ngực, anh kiên định nhìn cô.
-Tôi...tôi...- Cô ấp úng.
-Kể tôi nghe đi, chuyện gì đến với cô có lẽ tôi giúp được.
Lạc Y thở dài, nhắm hai mắt. Những chuyện đó kể ra có phải quá xấu hổ rồi không?
-Tôi sẽ giúp cô mà.- Anh mỉm cười, tạo lòng tin nơi cô.
-Tôi...Mẹ tôi bị khối u ác tính nên phải nhập viện điều trị.- Cô ngồi phịch xuống giường.- Do túng quá nên phải thế chấp của hồi môn của mẹ tôi là mảnh ngọc bội rất hiếm và quý. Bây giờ chưa hết thời hạn chuộc lại mà người ta đã bán nó đi. Tôi phải làm gì đây? Đó là thứ mẹ tôi trân quý nhất. Vậy mà tôi lại không thể làm được gì cả.
Cô lại bật khóc. Những thứ quan trọng đến thế mà cô cũng chẳng thể giữ nổi. Đáng ra không nên dùng bảo vật của mẹ đi đổi.
Tần Mặc thoáng chốc im lặng. Thì ra ở ngoài xã hội vẫn còn những người khó khăn. Chẳng hoàn cảnh của ai giống ai cả.
-Vậy ai đã mua nó?- Anh nghiêng đầu hỏi.
-Nó đã được đưa đến phiên đấu giá. 10 giờ tối nay sẽ bắt đầu rao giá.- Cô khịt mũi.
-Tôi sẽ lấy lại nó giúp cô.
-Anh nói thật sao? Nhưng...tôi không thể trả lại tiền cho anh.- Cô cúi đầu, đôi mắt chùng xuống.
-Không sao, chỉ cần cô giúp tôi một chuyện thì tôi sẽ xí xóa hết số tiền kia.- Anh xua tay.
-Giúp anh chuyện gì?
-Thay thế em gái tôi. 1 năm sau cô được tự do, số tiền kia cũng không cần trả.
-Thật...là thật sao?- Cô mở to mắt, kinh ngạc rồi lại chợt buồn bã.- Nhưng mẹ tôi...
-Tôi sẽ tìm một quản gia chăm sóc đặc biệt cho mẹ cô. Mọi chi phí trong vòng 1 năm tôi sẽ chu cấp hết, không thiếu thứ gì.
-Mẹ không gặp được tôi chắc sẽ buồn lắm, cả lo lắng nữa.
Lấy lại được mảnh ngọc bội đương nhiên cô rất vui nhưng phải rời xa mẹ thì sao chịu nổi. Chắc chắn sẽ nhớ mẹ không tả được. Làm thế nào đây?
-Tôi sẽ để cô nói chuyện qua điện thoại với bà ấy nhưng sẽ không tiện gặp mặt nhau.- Cho hai tay vào túi, anh nhàn nhạt nói.
-Được, tôi thoả thuận với anh.- Cô gật đầu.
1 năm thôi, mẹ cô sẽ khoẻ mạnh, mảnh ngọc bội cũng được hoàn trả. Đến lúc đó cô có thể đoàn tụ với mẹ rồi.
-Được!- Anh gật đầu.- Tôi là Tần Mặc. Bây giờ đã hơn 8 giờ, tôi sẽ đi lấy nó về. Cô cứ ở đây chờ đợi đi.
Tần Mặc ra ngoài rồi đóng cửa lại. Anh đảo mắt suy nghĩ. Để Thiên Anh quay về chắc cũng hơn 1 năm. Cô gái này thay thế như vậy cũng tiện. Vừa giúp được Thiên Anh, vừa kí kết được hợp đồng với Thượng Ẩn. Bỏ ra vài triệu để đổi lấy dự án 2 tỷ không hoang phí một chút nào.
Vừa nãy có vào ET, Lạc Y thấy tin nhắn Tuệ Mẫn để lại. Vài ngày nữa cô ấy quay lại đây, biết được chuyện chắc sẽ lo lắng lắm. Tuệ Mẫn cũng nói thời gian qua phải nhập viện, không biết bây giờ đã khỏe hơn chưa. Cả số tiền thiếu Tiêu Tùy. Lương bổng một tháng cô chỉ được 25 nghìn. Còn phải lo tiền sinh hoạt, điện nước. Chưa kể không chắc gì Tiêu Tùy lại cho không tiền lãi. 500 nghìn phải tìm một tháng thì lấy đâu ra. Thượng Phục Ân đã không liên lạc với cô nữa thì thôi. Bản thân cô cũng chẳng cần. Những gì xảy ra trước kia tốt nhất nên quên hết đi. Người đã vô tình thì cô cũng đang vô nghĩa. Tốt nhất là không còn liên quan đến anh dù là quan hệ gì đi nữa. Mọi chuyện cũng do cô ngốc quá mà.
*Cạch*
Cánh cửa mở ra, Sở Giai Giai bước vào. Đặt ví lên bàn, cô ấy ngồi xuống, bắt chéo chân trước mặt Lạc Y.
-Cô Kiều, lại phiền cô rồi.
-Không sao, cô đến đây thăm mẹ tôi là tôi vui rồi.
Dù là không thích Giai Giai nhưng cô ấy có thành ý đến thăm mẹ cô nhiều lần. Đôi khi lại trở thành thiện cảm chút ít.
-Chuyện công ty tôi lo hết rồi.- Giai Giai chậc lưỡi.- Ngày mai Lập Hàn và Nhược Thần quay về. Vốn tính là chúng tôi cùng đi đến Nam Phiến vài ngày. Bây giờ có lẽ sẽ đổi lại lịch trình.
-Mọi người cứ đi đi.- Cô xua tay.- Mẹ tôi đã tốt hơn, tôi có thể dành một ít thời gian cho công việc.
-Không cần đâu. Chúng tôi tự mình sắp xếp được.- Giai Giai thở dài rồi đặt tay lên thành ghế, chống cằm.
-Vâng!- Lạc Y gật đầu.
Cũng phải thôi, cô chỉ là thư ký riêng của Phục Ân. Làm sao có thể nắm cả một tập đoàn hùng mạnh như thế.
-Đã ăn gì chưa? Tôi canh chừng bác gái giúp cô.
-Tôi chưa nữa, nhắc đến mới thấy đói.- Cô xoa xoa bụng.- Sở tiểu thư đi cùng tôi không?
-Tôi ăn rồi. Cô đi đi.
-Vậy phiền cô một chút nhé. Tôi quay lại ngay.
Với tay lấy túi xách trên bàn, Lạc Y đi một mạch ra ngoài. Giai Giai nhìn theo đến khi cô khuất bóng rồi lắc đầu. Cũng may Tu Nhiễm không để ý đến Lạc Y. Bên phía ông ta cũng chẳng có động thái gì mới. Xem như cô ta đã an toàn, cũng không cần quan tâm gì nhiều. Nếu lần này không phải lệnh từ Phục Ân còn lâu Sở Giai Giai mới để ý đến hạng tôm tép này.
Lạc Y ra khỏi bệnh viện. Trước tiên phải tìm gì đó ăn đã. Giai Giai sẽ chăm sóc cho mẹ thay cô mà, phải nhanh chóng ăn nhanh rồi còn quay lại nữa.
*Reeng...Reeng...*
"Má Tiêu, con nghe đây!"
"Má sẽ chuyển cho con thêm 500 nghìn. Tổng luôn tiền lần trước sẽ là 1 triệu. Con không cần đến đây chuộc lại đồ nữa."
"Gì chứ? Con sẽ chuộc, giá nào cũng chuộc mà má. Chưa hết thời hạn một tháng mà."
"Có người ngã giá mua nó 1 triệu. Xem như má bán giúp con vậy mà. Thôi nhé con gái."
"Nhưng má ơi...má..."
"Tút, tút, tút..."
Lạc Y cắn chặt môi. Chuyện gì xảy ra thế này? Tại sao lại như vậy? Chưa hết thời hạn mà Tiêu Tùy đã nuốt lời rồi. Đó là của hồi môn mà mẹ trân quý nhất. Cô không thể để nó dễ dàng chạy mất như vậy. Nhưng Lạc Y làm gì có đủ tiền trong tay để chuộc về. Bây giờ phải sao đây? Làm gì bây giờ?
Đứng trước màn hình quảng cáo của toà nhà cao lớn. Lạc Y há hốc mồm. Một đoạn clip giới thiệu sản phẩm đấu giá. Trên đó chẳng phải là sản phẩm nổi bật nhất, mảnh ngọc bội của cô hay sao?
Lạc Y quay lưng chạy đi. Tiêu Tùy, nhất định phải tìm Tiêu Tùy. Đánh đổi đi tất cả. Dù có như thế nào cô cũng phải bảo vệ bằng được mảnh ngọc bội đó. Dẫu phải trả giá bao nhiêu, gánh tất cả gian khổ cô cũng cam lòng.
Chạy vào trong quán bar mặc kệ cả bảo vệ bên ngoài. Lạc Y một mạch xông vào lối đến phòng của Tiêu Tùy. A Mẫu vừa trong đó đi ra, trông thấy Lạc Y thì bắt khuỷ tay cô kéo lại.
-Kiều tiểu thư, cô không lo cho mẹ mà chạy đến đây làm gì?
-Tôi cần gặp má Tiêu.- Cô cố giằng tay ra.
-Má Tiêu hiện giờ không có ở đây, mời cô về cho.- A Mẫu chắn đường Lạc Y, không cho qua.
-Tôi có chuyện gấp. Mong anh tránh đường.
Lạc Y kiên quyết bước vào. Lúc này A Mẫu kéo cô lại, sát vào người. Áp mặt thật gần bên tai, anh thì thầm.
-Nếu như nhận được nụ hôn, tôi sẽ cho cô qua.
-Sao?
Lạc Y rùng mình, hai má nóng ran. A Mẫu lúc trước chính là nhờ ngoại hình mà trai bao ở đây. Khi gặp được Tiêu Tùy, được tín nhiệm nhiều hơn nên trở thành người thay mặt Tiêu Tùy quản lý tất cả các quán bar trên thành phố. Với những người này, dù cho bản thân vô dụng đến đâu cũng không để họ chạm vào cô. A Mẫu không chỉ là người ranh mãnh mà còn lăn lộn ở chợ đêm rất lâu. Đùa với anh ta như đùa với lưỡi dao bén vậy.
-Sao nào? Hay là tôi bao dưỡng cô, về sống cùng tôi?
-Buông tôi ra. Xin anh giữ tự trọng giúp.- Cô giãy giụa, mong sớm thoát được vòng tay đầy nhơ nhuốc ấy.
-Aw, tôi sẽ không để bụng chuyện cô để Thượng Tổng ăn sạch sành sanh rồi chùi mép bỏ đi đâu mà.- Anh nhếch môi.
-Anh...anh...- Cô trừng to mắt, cả người run rẩy.
-Tôi biết hết đấy. Làm bé sung sướng gì? Về đây làm vợ cả của tôi, tuyệt đối tôi không tệ bạc với đoá hồng tươi như cô.
Siết chặt vòng tay ngay eo, hai tay Lạc Y cũng bị anh giữ lại không thể cử động. Cúi thấp đầu, A Mẫu hôn nhẹ lên cổ cô. Mùi hương dễ chịu thoang thoảng sộc vào mũi. Liếm nhẹ môi, anh ta ép cô vào tường.
-A Mẫu...làm ơn...tha cho tôi đi. Tôi cần gặp má.
-Ngoan chút, tôi còn điêu luyện hơn người đàn ông của cô nữa cơ.- A Mẫu cúi đầu, ngấu nghiến vùng cổ trắng ngần.
Lạc Y bật khóc, đôi chân run bây bẩy, sắp không đứng vững nỗi nhục nhã này biết để đâu cho hết. Ngay bây giờ cô lại nghĩ đến Phục Ân. Bây giờ anh đang nơi đâu? Anh đang làm gì? Tình cảnh của cô bây giờ anh có nghĩ đến không? Cả cuộc đời cũng chỉ có mỗi Phục Ân khiến cô tự nguyện dâng hiến. Còn những kẻ khác, tốt xấu ra sao cũng đừng mong chạm vào. Tuyệt đối chuyện này không thể tiếp tục.
-Không! Dừng lại ngay.
Cắn mạnh vào tai anh ta, cô kéo cổ áo lên. Nước mắt Lạc Y giàn giụa, ướt đẫm hai bên má. Định co chân bỏ chạy nhưng A Mẫu lại nhanh tay kéo cô lại.
-Con khốn, mày...
-A Mẫu, đùa vui không?
Khi A Mẫu giơ tay định tát cô thì có một giọng nói vang lên. Lạc Y trông thấy Tiêu Tùy thì như bắt được vàng, cô vội vã chạy đến bên bà. Uất ức mà nấc nghẹn.
-Má, má làm chủ giúp con với.
-Được rồi, được rồi. Vào trong rồi nói chuyện.- Bà nói với cô rồi quay sang A Mẫu.- Con đi lo việc đi, một tiếng sau vào phòng gặp má.
Lạc Y theo Tiêu Tùy vào phòng. Bà vừa đóng cửa lại thì cô đã nắm lấy đôi tay lạnh lẽo ấy. Lạc Y thực sự muốn biết tại sao bà lại làm vậy.
-Má Tiêu, mảnh ngọc bội đó con nhất định chuộc lại mà. Má đừng bán nó đi được không?
-Ây da, thứ đó không đến 1 triệu, con tiếc cái gì? Má cho con 1 triệu là dư rồi.- Bà xua tay.
-Nhưng thời hạn chưa hết. Má sao nuốt lời bán nó?
-Con đủ điều kiện để trả sao? Bán trước bán sau, má giải quyết luôn bây giờ cho tiện.- Gạt tay cô ra, bà tiến vài bước, cách xa cô.
-Con hứa thì sẽ làm. Hức, má không được bán nó.- Cô ngã quỵ, ôm mặt khóc oà lên.
-Biết sao giờ? Má bán nó luôn rồi, thôi thì mai má chuyển tiền cho con nhá.- Bà mỉm môi, nở nụ cười ranh mãnh.- Chúng ta hết liên quan rồi con gái. Người đâu, tiễn khách.
Bà vừa gọi thì bên ngoài có vài thanh niên đi vào kéo cô ra ngoài. Lạc Y tuyệt vọng, không thể làm gì ngoài việc gào thét. Sức kháng cự cũng không.
-Tiêu Tùy, tại sao lại lật lọng như vậy? Tại sao? Tại sao chứ???
Họ đưa cô ra ngoài bằng cửa sau của quán bar. Thả cô ra bằng một lực mạnh khiến Lạc Y ngã xuống đất. Họ quay đi, đóng sầm cửa lại. Cô nhắm mắt, nghiến chặt răng. Tất cả những thứ này đều là lỗi ở cô. Do cô mà ra cả. Ông Trời hết lần này đến lần khác đày đọa. Số phận của cô chưa đủ lận đận, lao đao sao? Đôi mắt Lạc Y nhoè đi, không còn thấy gì. Cô mệt mỏi, kiệt sức khiến bản thân ngã gục, ngất đi.
-Thiếu gia, bên kia có người, hình như bị ngất.
Trên con ôtô đen đỗ cách đó không xa. Người tài xế chỉ tay về phía Lạc Y và nói với chủ của mình.
-Không liên quan, tìm tung tích của Thiên Anh quan trọng hơn.- Không đưa mắt nhìn, anh bất cần.- Còn không mau đi?
-Vâng!
Phí Tần Mặc vừa đến Thục Xuyến tìm Thiên Anh. Thời gian gấp rút, tốt nhất nên dành thời gian cho việc quan trọng, còn hơn phí công vì chuyện không liên quan. Chợt liếc mắt nhìn ra, trông thấy dáng vẻ quen thuộc thì liền mở to mắt và to tiếng.
-Dừng, dừng xe.
Mở bậc cửa, anh vội vã chạy đến bên Lạc Y và nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ. Nâng mặt cô lên, nhận ra em gái mình thì liền lay vai cô.
-Thiên Anh! Thiên Anh! Em sao vậy?
Không một tiếng đáp trả, Tần Mặc lo lắng bế sốc cô lên rồi đưa về xe. Ôm gọn cô vào lòng, anh nhíu mày hối thúc.
-Mau về khách sạn.
Tần Mặc gọi bác sĩ đến khám cho Lạc Y. Thức ăn, thuốc men đều được anh chuẩn bị chu đáo. Rất lâu sau đó, sau khi thay quần áo, anh đi đến bên giường rồi ngồi xuống, ngắm nhìn gương mặt say giấc của cô. Đúng là ngoài cả dự tính ban đầu. Dẫu biết đến Thục Xuyến không có khả năng tìm được Thiên Anh nhưng anh vẫn cố chấp. Cuối cùng thì ngoài mong đợi, thực sự anh đã tìm được em gái mình. Chuyện tình của cô ấy và Bạch Thiên, anh hiểu rất rõ. Từng học chung đại học nên anh biết Bạch Thiên là người ra sao. Anh ấy rất tốt, đáng để người khác dựa dẫm. Gia thế của Bạch Thiên không tồi, có thể lo cho cuộc sống của Thiên Anh không cực khổ. Nhưng cũng vì cứng đầu chạy theo đam mê văn học, một mực muốn làm nhà tiểu thuyết nên làm cho Phí lão gia tức giận, bao nhiêu kì vọng đều tan biến hết. Phí Trang Gia hoạt động bên lĩnh vực bất động sản, kinh doanh thương mại, lại là gia tộc tiếng tăm. Vả lại Phí lão gia không chấp nhận một người trong Phí Trang Gia là người của công chúng hoặc là cống hiến công sức của mình vì những điều vô nghĩa. Đặc biệt tên Bạch Thiên kia làm nhà văn là điều khó chấp nhận. Ấy vậy mà còn viết về tiểu thuyết, tình yêu nam nữ. Có cả luận lý đương thời, thể loại Phí lão gia căm ghét nhất. Bắt Thiên Anh buông tay đúng là quá khắc khe và ủy khuất cho con bé. Em gái anh không nhạy bén với các tình huống bên ngoài. Không biết những ngày sau khi về Thượng Tộc sẽ ra sao đây?
-Ư...ưm...
Lạc Y cử động hai mắt. Cả người mất hết sức lực. Từ từ hé mở, trước mắt cô là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ. Trần nhà trắng toát, sáng chói. Nơi đây là đâu? Bệnh viện? Hay là cô đã lên thiên đường luôn rồi?
-Thiên Anh, em sao rồi? Đã ổn hơn chưa?
Đưa mắt nhìn người con trai trước mặt, Lạc Y gật bắn người bật dậy. Nhìn xung quanh và cả bộ đồ lạ hoắc cô đang mặc trên người, hình như có gì đó sai sai.
-Anh...anh là ai? Đây là nơi đâu?
-Anh là anh trai của em mà.- Tần Mặc mỉm cười xoa đầu cô.- Thiên Anh không sao chứ?
-Tôi không phải em gái anh.- Cô gạt tay anh ra.
Tần Mặc có chút đau lòng. Thiên Anh chưa bao giờ xưng hô với anh như vậy. Con bé đó giờ rất ngoan và luôn gọi anh là Mặc Mặc.
-Em mất trí nhớ rồi à? Hay là em không muốn quay về đó?
-Quay về đó? Là sao chứ? Cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi phải về rồi.
Lạc Y định xuống giường thì Tần Mặc đã chặn cô lại. Anh nhíu mày, khó chịu nói.
-Thiên Anh! Em đừng đùa với anh nữa. Chúng ta về nhà thôi.
-Về đâu? Mẹ tôi đang nằm bệnh viện, tôi phải quay lại đó chăm sóc cho bà ấy.
Cô đứng dậy rời đi nhưng chưa gì đã bị Tần Mặc kéo tay lại. Anh sa sầm mặt, chưa bao giờ thấy tức giận với cô như thế. Anh nghiến răng càng siết chặt tay.
-Em đừng có bịa ra lí do vớ vẩn đó. Mau theo anh quay về.
-Tôi đã nói là không quen biết anh. Anh cứu tôi, tôi sẽ trả ơn. Bây giờ thật sự tôi phải đến bệnh viện. Mẹ tôi sắp phẫu thuật rồi.- Cô đau đến nhăn mặt, cố giằng tay ra.
-Em...
*Reeng...Reeng...*
"Tôi là Tần Mặc, ai gọi đến vậy?"
"Mặc Mặc, em là Thiên Anh đây."
"Thiên...Thiên Anh?"
"Đúng rồi, là em. Em đã rời khỏi Lâm Mộc, đi tìm hạnh phúc của mình. Anh thay em xin lỗi ba mẹ, một thời gian sau em sẽ quay về nhận tội."
"Tại sao chứ? Chú thím mất ăn mất ngủ lo cho em đấy."
"Em biết, nhưng em không thể làm gì khác hơn. Vả lại hôn nhân của em và Thượng Phục Ân chỉ là hợp đồng. Anh ta nói sau 1 năm sẽ ly hôn. Nhưng trong vòng 1 năm đó sẽ có biết bao nhiêu chuyện xảy ra. Em không tưởng tượng nổi đâu."
"Rồi bây giờ em ở đâu?"
"Em không thể nói được. Anh hai giúp em nha."
"..."
"Mặc Mặc, anh đâu rồi? Mặc Mặc!"
"Em yên tâm, anh có cách giúp em."
"Thật sao? Em cảm ơn anh."
"Được rồi, đừng khách khí. Anh sẽ lo chuyện của em ngay đây."
"Vâng! Tạm biệt anh hai."
"Tạm biệt!"
Tần Mặc ngắt máy, anh suy nghĩ hồi lâu. Hôn nhân đó chỉ là hợp đồng thật sao? Cô gái trước mặt thực sự không phải Thiên Anh? Nhưng sao lại giống nhau đến thế?
Giật phắt tay ra. Lạc Y xoa xoa cổ tay ửng đỏ của mình. Người này không quen không biết mà cứ níu kéo tới lui mãi.
-Rõ rồi chứ? Tôi không phải em gái anh. Bây giờ tôi về đây. Chuyện hôm nay tôi sẽ nhất định báo đáp.
-Khoan đã!
Lạc Y vừa quay lưng thì anh lại lên tiếng.
-Tôi và cô có thể thương lượng không?
-Thương lượng?- Cô nhíu mày khó hiểu.
-Cô bảo mẹ cô nhập viện, lúc nãy lại ngất ở sau quán Bar. Theo suy luận của tôi thì cô đang gặp khó khăn.- Vòng tay trước ngực, anh kiên định nhìn cô.
-Tôi...tôi...- Cô ấp úng.
-Kể tôi nghe đi, chuyện gì đến với cô có lẽ tôi giúp được.
Lạc Y thở dài, nhắm hai mắt. Những chuyện đó kể ra có phải quá xấu hổ rồi không?
-Tôi sẽ giúp cô mà.- Anh mỉm cười, tạo lòng tin nơi cô.
-Tôi...Mẹ tôi bị khối u ác tính nên phải nhập viện điều trị.- Cô ngồi phịch xuống giường.- Do túng quá nên phải thế chấp của hồi môn của mẹ tôi là mảnh ngọc bội rất hiếm và quý. Bây giờ chưa hết thời hạn chuộc lại mà người ta đã bán nó đi. Tôi phải làm gì đây? Đó là thứ mẹ tôi trân quý nhất. Vậy mà tôi lại không thể làm được gì cả.
Cô lại bật khóc. Những thứ quan trọng đến thế mà cô cũng chẳng thể giữ nổi. Đáng ra không nên dùng bảo vật của mẹ đi đổi.
Tần Mặc thoáng chốc im lặng. Thì ra ở ngoài xã hội vẫn còn những người khó khăn. Chẳng hoàn cảnh của ai giống ai cả.
-Vậy ai đã mua nó?- Anh nghiêng đầu hỏi.
-Nó đã được đưa đến phiên đấu giá. 10 giờ tối nay sẽ bắt đầu rao giá.- Cô khịt mũi.
-Tôi sẽ lấy lại nó giúp cô.
-Anh nói thật sao? Nhưng...tôi không thể trả lại tiền cho anh.- Cô cúi đầu, đôi mắt chùng xuống.
-Không sao, chỉ cần cô giúp tôi một chuyện thì tôi sẽ xí xóa hết số tiền kia.- Anh xua tay.
-Giúp anh chuyện gì?
-Thay thế em gái tôi. 1 năm sau cô được tự do, số tiền kia cũng không cần trả.
-Thật...là thật sao?- Cô mở to mắt, kinh ngạc rồi lại chợt buồn bã.- Nhưng mẹ tôi...
-Tôi sẽ tìm một quản gia chăm sóc đặc biệt cho mẹ cô. Mọi chi phí trong vòng 1 năm tôi sẽ chu cấp hết, không thiếu thứ gì.
-Mẹ không gặp được tôi chắc sẽ buồn lắm, cả lo lắng nữa.
Lấy lại được mảnh ngọc bội đương nhiên cô rất vui nhưng phải rời xa mẹ thì sao chịu nổi. Chắc chắn sẽ nhớ mẹ không tả được. Làm thế nào đây?
-Tôi sẽ để cô nói chuyện qua điện thoại với bà ấy nhưng sẽ không tiện gặp mặt nhau.- Cho hai tay vào túi, anh nhàn nhạt nói.
-Được, tôi thoả thuận với anh.- Cô gật đầu.
1 năm thôi, mẹ cô sẽ khoẻ mạnh, mảnh ngọc bội cũng được hoàn trả. Đến lúc đó cô có thể đoàn tụ với mẹ rồi.
-Được!- Anh gật đầu.- Tôi là Tần Mặc. Bây giờ đã hơn 8 giờ, tôi sẽ đi lấy nó về. Cô cứ ở đây chờ đợi đi.
Tần Mặc ra ngoài rồi đóng cửa lại. Anh đảo mắt suy nghĩ. Để Thiên Anh quay về chắc cũng hơn 1 năm. Cô gái này thay thế như vậy cũng tiện. Vừa giúp được Thiên Anh, vừa kí kết được hợp đồng với Thượng Ẩn. Bỏ ra vài triệu để đổi lấy dự án 2 tỷ không hoang phí một chút nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.