Chương 73
Mạt Trà Khúc Kỳ
09/03/2017
Chân Bảo Lộ được Tiết Nhượng đỡ vào bên trong. Tận cùng bên trong sơn động có một tảng đá to, miễn cưỡng có thể che thân hình
Chân Bảo Lộ nghĩ hai đời cộng lại của mình cũng chưa mất mặt đến vậy, nhưng rốt cuộc kìm nén quá mức rồi, nhìn Tiết Nhượng đi ra ngoài, liền vội vàng ngồi xổm người xuống.
Cách đó không xa có một ao nhỏ, nước ao trong suốt, sau khi Chân Bảo Lộ vệ sinh sạch sẽ xong, mới nhìn ra cửa động. Tiết Nhượng còn chưa tiến vào, nàng trở về ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn ánh lửa ấm áp, chiếu vào mặt nàng đến nóng hừng hực. Được một lúc, mới nghe bên ngoài có động tĩnh. Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn ngó, thấy hắn đi vào, liền vội vàng cúi đầu, cầm bó củi bên cạnh, thêm vào trong đống lửa.
Rồi sau đó truyền đến thanh âm trầm thấp của Tiết Nhượng: "Tuyết lớn gió to, chúng ta phải ở chỗ này nghĩ tạm một đêm rồi. Ta ra ngoài xem xem có thể bắt được gà rừng hay thỏ hoang không, chuẩn bị cho muội ăn chút gì."
Cũng không phải ngoài ý muốn của Chân Bảo Lộ, đợi một đêm liền một đêm, cùng hắn ở chung một chỗ, trái lại nàng không có gì phải lo lắng.
Hắn không nói đến chuyện đó, trong chốc lát trên mặt Chân Bảo Lộ xấu hổ cũng tán đi không ít. Nàng gật đầu nói: "Ừm." Nàng quả thật đói rồi. Chẳng qua là xong lại nói một câu, "Đại Biểu Ca cẩn thận chút."
Tiết Nhượng nhìn bộ dáng nàng như vậy, bên tai cũng có chút nóng. Tuy nói mới vừa rồi hắn đứng ở bên ngoài, nhưng tới cùng vẫn lo lắng cho nàng, chỉ đứng ở bên cạnh cửa động, nếu nàng có chuyện gì, cũng nhanh chóng đi vào. Sơn động có tiếng vang, vả lại hắn còn là người tập võ, thính giác linh mẫn, tự nhiên cũng nghe được tiếng nước rất rõ ràng.
Trên mặt hắn thản nhiên nói: "Ừm, ta lập tức sẽ trở lại." Lại thấy nàng khẩn trương thêm củi, khẽ cười nói, "Đừng thêm củi nữa, lửa lớn quá cũng không tốt."
Nói xong thì xoải bước đi ra ngoài.
Đến khi hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân của hắn, Chân Bảo Lộ mới ngẩng đầu lên, nàng nhìn ra cửa động, không có ai, thì cúi đầu nhìn đống lửa trước mặt. Nghĩ tới câu nói vừa rồi của Tiết Nhượng, liền không tiếp tục thêm củi nữa.
Tâm tình thoáng bình phục hơn, nhưng qua được một lúc, nhìn Tiết Nhượng vẫn trì trệ chưa trở về, Chân Bảo Lộ cũng không ngồi yên được.
Thường ngày nàng hoạt bát thông tuệ như thế nào đi nữa, nhưng đến cùng tuổi còn nhỏ, hôm nay gặp loại chuyện này, trong lòng vẫn sợ hãi. Trong đầu nghĩ tới, nếu hắn xảy ra chuyện thì nên làm gì bây giờ? Tuy nói trong mắt nàng, Đại Biểu Ca cái gì cũng lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn là người bình thường, nếu gặp phải dã thú... Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng bất an, duỗi thẳng cổ trông ngóng, đến khi bên ngoài có động tĩnh, mới khoác áo choàng to rộng lên người đi ra.
Mùa đông trời sẽ tối nhanh hơn, lúc này bên ngoài bầu trời đen kịt, nàng nghe thanh âm gió tuyết rít gào, nhìn thấy nam tử cao lớn hướng qua bên này đi tới, tay trái xách theo hai con thỏ hoang, tay phải cầm một con gà rừng.
Nàng cười vui vẻ, tiếng nói trong vắt kêu lên "Đại Biểu Ca"
Tiết Nhượng không nghĩ tới nàng sẽ đi ra, thấy nàng lẳng lặng đứng ở cửa động, đột nhiên trong nháy mắt, khiến hắn cảm giác nàng như một tiểu thê tử chờ đợi phu quân trở về nhà. Hắn đến gần, thấy mặt nàng đỏ bừng, nói: "Nhanh vào đi thôi."
Chân Bảo Lộ thấy hắn xách đồ trong tay, cũng muốn giúp đỡ, chỉ là nhìn bộ dáng hấp hối của thỏ hoang và gà rừng, tới cùng cũng không hạ thủ được. Tiết Nhượng biết tâm tư của nàng, nói: "Muội cứ ngồi đó là được rồi."
À.
Vậy nên Chân Bảo Lộ liền ngồi trở về, nhìn toàn bộ quá trình hắn làm thịt loại bỏ nội tạng, xiên tốt bỏ lên lửa nướng, động tác phi thường thuần thục.
Khi nướng, Chân Bảo Lộ mới nhịn không được hỏi: "Đại Biểu Ca, sao cái gì huynh cũng làm được vậy?"
Trước kia nàng vẫn cảm thấy, tính tình tốt như Từ Thừa Lãng, một nam tử có gia thế có dung mạo, đã rất hoàn mỹ rồi, nhưng sau khi quen biết Tiết Nhượng, mới phát hiện giống như không có gì có thể làm khó hắn. Nàng biết, không biết, hết thảy hắn đều biết.
Tiết Nhượng nướng thỏ hoang cùng gà rừng, tay áo xắn lên, lộ ra bắp thịt cánh tay rắn chắc.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng nâng cằm ngồi bên cạnh hắn, tuy là trang phục không tỉ mỉ giống ngày thường, nhưng tóc đen sáng bóng của nàng buông xõa, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt xinh đẹp. Hắn nói: "...Ta đều biết, vậy nên muội không cần học."
Chân Bảo Lộ ngẩn ra.
Rồi sau đó vội vàng chuyển mắt, thúc giục nói: "Huynh nướng mau đi."
Hắn nói ừ, rồi không nói nữa, chỉ là mặt mày hiếm khi xao động nhiễm ý cười, thật lâu không tiêu tan.
Chân Bảo Lộ vốn đã đói bụng đến lợi hại, những món ăn thôn quê này mặc dù không có gia vị, nhưng may mà tay nghề của Tiết Nhượng thật tốt nướng đến da non mềm xốp giòn, vả lại thịt này còn rất ngon, Chân Bảo Lộ vẻn vẹn ăn nửa con gà rừng và một cái đùi thỏ. Mà Tiết Nhượng là nam nhân, khẩu vị lớn, còn dư lại tất cả đều giao cho hắn xử lý.
Bụng no rồi, Tiết Nhượng lại đem một ít nhánh cây che cửa động lại, xoay người trở về, nói với tiểu cô nương ngồi dưới đất: "Không còn sớm, ngủ đi."
Giằng co một ngày, đích thật toàn thân tứ chi của Chân Bảo Lộ đã đau nhức vô lực, lúc này bụng còn được lấp đầy, liền muốn ngủ một giấc thật tốt. Nàng nhìn áo choàng bọc trên người mình, nghĩ tới tối hôm qua nàng còn ghét bỏ giường ở phòng khách biệt uyển ngủ không thoải mái, không nghĩ tới báo ứng đến nhanh như vậy, lập tức khiến cho nàng nếm thử mùi vị ăn gió nằm sương.
Nàng nằm xuống, nhìn xem hắn, thấy hắn cũng nhìn lại, liền ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, lập tức nhắm mắt ngủ.
Tới cùng là tiểu cô nương, nói ngủ liền ngủ mất. Tiết Nhượng đứng ở một bên, đợi đến khi nàng ngủ thiếp đi, mới chậm rãi bước tới, ngồi chồm xuống.
Hắn giơ tay vén lại tóc cho nàng, nhìn nàng sít sao co rút thành một khối, thì nhóm lửa lớn hơn. Đốm lữa lách bánh vang lên, cách hơi xa không đủ ấm, còn quá gần thì lại lo lắng sẽ bắn trúng lên người nàng, Tiết Nhượng không yên tâm, không thể nhắm mắt, dứt khoát ngồi bên cạnh trông cho nàng.
Thấy nàng hơi hơi nhíu mi, có vẻ như ngủ không thoải mái, Tiết Nhượng nghĩ, ngủ như vậy không có gối đầu, đích xác khó chịu. Hắn chậm rãi giơ tay, để bàn tay đặt dưới đầu của nàng xuống, từ từ đem đầu nàng chuyển đến trên đùi của hắn. Gối lên bắp đùi của hắn, mặt mày nàng mới giãn ra một thoáng, cực kì thoải mái cọ xát vài cái.
.
Chân Bảo Lộ ngủ được không hề thoải mái, ngày kế thức dậy lại cảm thấy cổ đau nhức, không thể xoay chuyển, xoay một cái liền bị đau.
Mà nàng vừa có động tĩnh, Tiết Nhượng lập tức tỉnh lại, nhìn bộ dáng của nàng, thì ân cần hỏi: "Bị sái cổ rồi hả?"
Chân Bảo Lộ gật gật đầu. Còn không phải sao, tối hôm qua ngủ gối cao quá, nhưng nàng cũng không hiểu được, tỉnh lại liền phát hiện bản thân mình gối trên đùi hắn.
Tiết Nhượng vội nói: "Ta xoa xoa cho muội." Hắn đưa tay đặt lên sau gáy của nàng, chạm đến sự trơn bóng mịn màng, lúc này mới thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn nàng, "Được không?"
Chân Bảo Lộ nhìn hắn, trái lại lúc này hắn biết hỏi ý nàng rồi. Nhưng tối hôm qua bọn họ ở trong sơn động đợi cả đêm, dù cho sự tình gì cũng chưa phát sinh, nhưng đều giải thích không rõ ràng lắm. Nàng cũng không phải rất để ý, dù sao nếu không phải có Tiết Nhượng, thì mạng nhỏ này của nàng đã sớm không còn, làm gì còn lo đến trong sạch không rõ ràng.
Nàng nói: "Không cần đâu. Ta coi bên ngoài trời đã sáng, chúng ta vẫn nhanh đi về đi."
Tiết Nhượng ngượng ngùng thu tay: "Cũng được."
Rồi sau đó lại đưa tay đỡ nàng đứng dậy.
Đường bên ngoài không dễ đi, Tiết Nhượng cũng không có ý định để cho nàng đi, đến bên cửa động thì cõng người lên. Một cô nương nhỏ xinh, với Tiết Nhượng mà nói, căn bản không nặng chút nào. Mới đầu Chân Bảo Lộ còn sợ bản thân mình quá nặng, nhưng Tiết Nhượng cõng nàng, mỗi bước chân đi được rất vững vững vàng vàng, hơi thở cũng vô cùng bình thường, một chút cũng không giống như là đang cõng người.
Nghĩ thể lực của Đại Biểu Ca so với nàng tưởng tượng còn khỏe hơn.
Chân Bảo Lộ nằm sấp trên lưng hắn, so với những công tử tự xưng là phong lưu cả ngày khoe khoang thi văn trong Hoàng Thành, càng cảm thấy Đại Biểu Ca kiên định như vậy mới hiếm có nhất. Chỉ là Đại Biểu Ca cái gì cũng tốt, bộ dáng quá trêu chọc hoa đào, lúc trước có một Chu Sính Đình không nói, lúc này lại khiến một người khác nhìn tới.
Trong lòng nàng buồn bực, có chút không muốn nói chuyện.
Tiết Nhượng cũng cảm giác được. Hôm qua thời điểm hắn cõng nàng, nàng mềm giọng nói chuyện cùng hắn, còn che tai cho hắn, lúc này trái lại không lên tiếng. Chẳng lẽ tức giận? Tiết Nhượng cẩn thận suy nghĩ, nghĩ không ra bản thân mình làm gì khiến nàng không vui, bất quá một cô nương tốt đẹp, lại trải qua kinh nghiệm như vậy, còn ở trong sơn động đợi một đêm với hắn, trong lòng đích xác sẽ ủy khuất.
Hắn cũng lẳng lặng không nói lời nào, lúc sau mới ho nhẹ một tiếng, gọi nàng: "Lộ biểu muội."
"Hả?"
Nàng lên tiếng, đầu đặt bên vai phải của hắn, hơi thở phất vào một bên mặt hắn, còn có mùi thơm trên người, trực tiếp áp đến sau cổ hắn. Hắn nói: "Lỗ tai của ta có chút lạnh."
Chân Bảo Lộ mở to hai mắt, đây là lần đầu nghe hắn nói lạnh. Đường đường là đại nam nhân, sợ xấu mặt, dù bị lạnh bị đau, cũng không phải làm bằng sắt, không chừng bị cảm lạnh rồi. Nàng xoa xoa đôi bàn tay, che lỗ tai cho hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Thấy đỡ chút chưa?"
Nàng lo lắng, dựa sát vào, bước đi cõng nàng bỗng run lên một cái, gương mặt và cánh môi của nàng cũng khẽ quét lên gò má hắn.
Nhưng nàng chỉ lo lắng cho hắn, dường như vẫn chưa phát hiện.
Tiết Nhượng cố ý thoáng nghiêng ngả, bờ môi nàng áp sát vào trên mặt hắn, ấn mạnh một cái, giống như chủ động hôn hắn vậy.
May là hai người bọn họ không có mặt đối mặt. Khuôn mặt tuấn tú của Tiết Nhượng nóng lên, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Đỡ nhiều rồi."
Như vậy mà đã đỡ nhiều rồi?
Chân Bảo Lộ gắt gao nhíu mi, vẫn không yên lòng: "Đại Biểu Ca, nếu không huynh thả ta xuống đi." Hắn cõng nàng đi đường luôn luôn vững vàng, mới vừa rồi lại thiếu chút nữa ngã xuống! Sợ là thật sự bị lạnh không ít.
Tiết Nhượng tiếp tục mặt dày nói lời bịa đặt, "Thật không có chuyện gì, muội cứ che cho ta giống hôm qua là được rồi."
Trong lòng Chân Bảo Lộ nghi ngờ, liền ừ một tiếng, ngoan ngoãn thay hắn che tai, lúc sau thấy hắn đi được thuận lợi vững chắc, đích xác không có việc gì, mới rốt cục yên lòng.
.
Lại nói Chân Như Tùng đúng là dẫn người hầu đi tìm vẻn vẹn một đêm, cho tới bây giờ cũng chưa chợp mắt. Mà phủ Trường Trữ Hầu thường ngày qua lại thân thiết, phủ Trung Dũng Hầu cùng phủ An Quốc Công, cũng đều phái người đi ra ngoài tìm. Nếu vừa mới bắt đầu vẫn chú ý thanh danh của khuê nữ, hiện giờ trong lòng Chân Như Tùng cũng chỉ có một ý nghĩ, đó là tìm được khuê nữ về.
Từ Thừa Lãng phân công mấy người cùng nhau tìm kiếm. Hắn không ăn không ngủ, nếu nói Chân Như Tùng lo lắng nhất, thì không thể nghi ngờ Từ Thừa Lãng xếp thứ hai. Nhìn Chân Như Tùng lo lắng sốt ruột, Từ Thừa Lãng tiến lên phía trước nói: "Dượng không cần lo lắng cho thanh danh của Lộ biểu muội, chỉ cần lúc này Lộ biểu muội có thể trở về, cháu ngay lập tức sẽ đến cửa cầu thân."
Lúc ở trường học bị Chân Bảo Lộ cự tuyệt, đích xác Từ Thừa Lãng sầu não uất ức thật lâu, cũng có chút thất bại lùi bước. Nhưng hôm nay hắn hiểu được, dù Tiểu Biểu Muội cự tuyệt hắn thế nào, hắn cũng không thể lùi bước, hắn tin tưởng mình có thể đủ thành tâm đả động nàng. Mới trước đây nàng có thể ỷ lại mình như vậy, hắn có tự tin có thể khiến nàng ỷ lại cả đời.
Chân Như Tùng hơi kinh ngạc, nhìn cháu trai cao cao gầy gầy trước mặt, cũng rất thưởng thức.
Khi còn bé hắn đối với khuê nữ tốt ông đều nhìn thấy được, hiện giờ nghe hắn nói như vậy, trong lòng ông tự nhiên cảm động. Dù sao ông hiểu tính tình của cháu trai, hiện giờ có thể nói ra lời này, thì thấy được hắn đối với khuê nữ là thật lòng.
Nhưng Chân Như Tùng cũng không phải một người hồ đồ, việc hôn sự của khuê nữ, vô luận khi nào, ông đều muốn hỏi ý trong lòng nàng. Ông nói: "Thừa Lãng, tâm ý của cháu ta hiểu. Bất quá hiện tại, ta chỉ muốn tìm Tiểu Lộ về."
Hiển nhiên Từ Thừa Lãng hiểu được, gật đầu nói: "Dạ, cháu đi tìm tiếp đây."
Chân Như Tùng cũng biết cả đêm qua hắn chưa chợp mắt, nhân tiện nói: "Hay là cháu nghỉ ngơi một lúc đi, nếu Tiểu Lộ biết, trong lòng cũng sẽ áy náy đấy."
Từ Thừa Lãng lắc đầu, thế nào cũng không chịu đi nghỉ ngơi. Hắn nói: "Tìm không thấy Lộ biểu muội, cháu rất lo lắng, dượng hãy ở đây nghỉ một lát, cháu đi tìm nữa xem."
Chân Như Tùng thấy bộ dáng Từ Thừa Lãng vội vội vàng vàng ra ngoài, cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo hắn thôi.
Thời điểm Từ Thừa Lãng ra ngoài, vừa vặn gặp được Từ Tú Tâm và Thẩm Trầm Ngư. Từ Tú Tâm biết đại ca nhà nàng vì tìm Chân Bảo Lộ mà một đêm không ngủ, tuy nói thường ngày nàng không thích Chân Bảo Lộ, nhưng tới cùng là biểu tỷ muội, nàng cũng không muốn nàng ta xảy ra chuyện, tiến lên hỏi: "Đại ca, Lộ biểu muội còn chưa tìm ra sao?"
Từ Thừa Lãng lắc đầu.
Từ Tú Tâm nhíu mi, than thở: "Đều nói tai họa lưu ngàn năm, thường ngày nàng miệng độc như vậy, nhất định sẽ bình bình an an." Ngày thường hay cùng biểu tỷ muội cãi nhau, Từ Tú Tâm lại ghen tị nàng ta phong quang, ở trường nữ học còn được lòng người, nhưng nàng ta đã xảy ra chuyện, nàng cũng thật sự lo lắng.
Từ Thừa Lãng không nói chuyện, lại đi ra ngoài tìm người.
Thẩm Trầm Ngư thấy Từ Thừa Lãng coi mình như không có, thầm nhủ trong lòng vì Chân Bảo Lộ, một người lúc nào cũng lịch sự nho nhã, giờ thì thậm chí ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều đã quên. Mặt nàng trầm xuống, cũng không nói thêm gì.
Từ Tú Tâm thấy nàng tức giận, mới thay đại ca nhà mình nói tốt, "Thẩm tỷ tỷ đừng nóng giận, đại ca của ta cũng chỉ là lo lắng cho Lộ biểu muội. Dù sao... dù sao chúng ta đều là thân thích." Nàng biết đại ca thích Chân Bảo Lộ, nhưng nàng không thể nói với Thẩm Trầm Ngư.
Thẩm Trầm Ngư mỉm cười, nói: "Ta không tức giận." Nàng nhìn Từ Tú Tâm, nói, "Tiểu Lộ nhất định sẽ không có chuyện gì."
Từ Tú Tâm thấy Thẩm Trầm Ngư đại lượng khéo léo càng tỏ ra thưởng thức, cô nương như này, mới xứng với đại ca của nàng, vì thế mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, chẳng thế thì về sau ta tìm ai đấu võ mồm chứ."
Thẩm Trầm Ngư nhìn Từ Tú Tâm trước mặt, chỉ cảm thấy nàng ta hư tình giả ý, cũng không nói nữa.
Mà Từ Thừa Lãng một đường đi thẳng ra biệt uyển, sau khi đi được một đoạn, mới nhìn đến sườn núi cách đó không xa có một bóng người, chính đang đi tới bên này.
Đến gần hơn chút, hắn mới nhận ra đó là Tiết Nhượng, mà trên lưng hắn, giống như còn cõng một người.
Từ Thừa Lãng lập tức ý thức được cái gì, vội vàng chạy tới, thấy người trên lưng Tiết Nhượng quả thật là Chân Bảo Lộ, mới kích động kêu: "Tiểu Lộ."
Chân Bảo Lộ giương mắt, nhìn thấy bộ dạng lo lắng này của Từ Thừa Lãng, lại thấy gương mặt hắn tiều tụy, trong lòng đại khái rõ ràng. Nàng mỉm cười nói cảm tạ: "Từ biểu ca, đã khiến ngươi lo lắng rồi."
Từ Thừa Lãng lộ ra tươi cười, nhìn bộ dáng nàng trước mắt, miễn bàn có bao nhiêu cao hứng. Đã mấy lần hắn không nhịn được tưởng tượng đến bộ dáng gặp chuyện không may của nàng, trong lòng hối hận vì cái gì hắn không che chở, hiện nay nhìn nàng vẫn tốt, hắn liền yên tâm.
Tuy hắn không thích Tiết Nhượng, nhưng vào thời điểm này, hắn thấy Tiết Nhượng ăn mặc đơn bạc, cũng thiệt tình thành ý nói một câu: "Cảm ơn."
Cám ơn ngươi đã đưa nàng trở về.
Lại nhìn bộ dạng Tiết Nhượng có vẽ đã cõng một thời gian thật dài, đưa tay liền muốn đón lấy: "Để ta đi."
Nhưng mặt Tiết Nhượng không chút thay đổi, nói: "Không cần, ta mang Tiểu Lộ trở về trước." Hắn tiếp tục cõng nàng trở về, vẫn không đưa người cho hắn.
Từ Thừa Lãng lúng túng thu tay, nhưng trong lòng cũng vui vẻ, trên mặt vẫn giữ vững tươi cười, lẩm bẩm nói "Quá tốt rồi.", nhanh chóng đuổi theo.
.
Chân Như Tùng nhìn Tiết Nhượng mang khuê nữ về, đường đường là đại nam nhân, lại kích động thiếu chút nữa rơi lệ. Vẫn là Chúc ma ma ở một bên nhắc nhở: "Quốc Công gia, để lão nô trước mang Lục tiểu thư đi vào đổi thân xiêm y, tìm đại phu khám xem đi."
Hai nha hoàn Hương Hàn Hương Đào đã sớm khóc đến đỏ mắt, hiện giờ nhìn tiểu thư nhà mình bình bình an an trở lại, cả đám đều vô cùng kích động. Chân Bảo Lộ cũng lần đầu nhìn thấy phụ thân nhà mình khẩn trương thành dạng này, lập tức cười cười xoa bóp mặt ông, nói: "Phụ thân, nữ nhi không có việc gì, người đừng lo lắng."
Lúc này Chân Như Tùng mới buông tay, kêu Chúc ma ma mang nàng về phòng.
Chân Bảo Lộ trấn an được phụ thân, lại nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tiết Nhượng còn chưa kịp thay y phục, lúc này mới trở về phòng.
Hốc mắt Chân Như Tùng hơi ẩm, tâm tình mất mà tìm lại được làm ông kích động không thôi. Ông nhìn Tiết Nhượng toàn thân mặc y phục mỏng manh, lại nghĩ đến mới vừa rồi khuê nữ được quấn kín chặn chẽ, trong lòng thật là cảm kích, nói: "May nhờ có ngươi. Dượng không biết nên cám ơn ngươi như thế nào."
Sắc mặt Tiết Nhượng khiêm tốn nói: "Đây là việc cháu phải làm."
Hắn nhìn Chân Như Tùng trước mặt, nghĩ nghĩ, mới vén áo bào lên quỳ xuống, gằn từng chữ: "Cháu trai muốn xin thú Lộ biểu muội, mong dượng thành toàn."
Chân Bảo Lộ nghĩ hai đời cộng lại của mình cũng chưa mất mặt đến vậy, nhưng rốt cuộc kìm nén quá mức rồi, nhìn Tiết Nhượng đi ra ngoài, liền vội vàng ngồi xổm người xuống.
Cách đó không xa có một ao nhỏ, nước ao trong suốt, sau khi Chân Bảo Lộ vệ sinh sạch sẽ xong, mới nhìn ra cửa động. Tiết Nhượng còn chưa tiến vào, nàng trở về ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn ánh lửa ấm áp, chiếu vào mặt nàng đến nóng hừng hực. Được một lúc, mới nghe bên ngoài có động tĩnh. Chân Bảo Lộ giương mắt nhìn ngó, thấy hắn đi vào, liền vội vàng cúi đầu, cầm bó củi bên cạnh, thêm vào trong đống lửa.
Rồi sau đó truyền đến thanh âm trầm thấp của Tiết Nhượng: "Tuyết lớn gió to, chúng ta phải ở chỗ này nghĩ tạm một đêm rồi. Ta ra ngoài xem xem có thể bắt được gà rừng hay thỏ hoang không, chuẩn bị cho muội ăn chút gì."
Cũng không phải ngoài ý muốn của Chân Bảo Lộ, đợi một đêm liền một đêm, cùng hắn ở chung một chỗ, trái lại nàng không có gì phải lo lắng.
Hắn không nói đến chuyện đó, trong chốc lát trên mặt Chân Bảo Lộ xấu hổ cũng tán đi không ít. Nàng gật đầu nói: "Ừm." Nàng quả thật đói rồi. Chẳng qua là xong lại nói một câu, "Đại Biểu Ca cẩn thận chút."
Tiết Nhượng nhìn bộ dáng nàng như vậy, bên tai cũng có chút nóng. Tuy nói mới vừa rồi hắn đứng ở bên ngoài, nhưng tới cùng vẫn lo lắng cho nàng, chỉ đứng ở bên cạnh cửa động, nếu nàng có chuyện gì, cũng nhanh chóng đi vào. Sơn động có tiếng vang, vả lại hắn còn là người tập võ, thính giác linh mẫn, tự nhiên cũng nghe được tiếng nước rất rõ ràng.
Trên mặt hắn thản nhiên nói: "Ừm, ta lập tức sẽ trở lại." Lại thấy nàng khẩn trương thêm củi, khẽ cười nói, "Đừng thêm củi nữa, lửa lớn quá cũng không tốt."
Nói xong thì xoải bước đi ra ngoài.
Đến khi hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân của hắn, Chân Bảo Lộ mới ngẩng đầu lên, nàng nhìn ra cửa động, không có ai, thì cúi đầu nhìn đống lửa trước mặt. Nghĩ tới câu nói vừa rồi của Tiết Nhượng, liền không tiếp tục thêm củi nữa.
Tâm tình thoáng bình phục hơn, nhưng qua được một lúc, nhìn Tiết Nhượng vẫn trì trệ chưa trở về, Chân Bảo Lộ cũng không ngồi yên được.
Thường ngày nàng hoạt bát thông tuệ như thế nào đi nữa, nhưng đến cùng tuổi còn nhỏ, hôm nay gặp loại chuyện này, trong lòng vẫn sợ hãi. Trong đầu nghĩ tới, nếu hắn xảy ra chuyện thì nên làm gì bây giờ? Tuy nói trong mắt nàng, Đại Biểu Ca cái gì cũng lợi hại, nhưng suy cho cùng vẫn là người bình thường, nếu gặp phải dã thú... Chân Bảo Lộ càng nghĩ càng bất an, duỗi thẳng cổ trông ngóng, đến khi bên ngoài có động tĩnh, mới khoác áo choàng to rộng lên người đi ra.
Mùa đông trời sẽ tối nhanh hơn, lúc này bên ngoài bầu trời đen kịt, nàng nghe thanh âm gió tuyết rít gào, nhìn thấy nam tử cao lớn hướng qua bên này đi tới, tay trái xách theo hai con thỏ hoang, tay phải cầm một con gà rừng.
Nàng cười vui vẻ, tiếng nói trong vắt kêu lên "Đại Biểu Ca"
Tiết Nhượng không nghĩ tới nàng sẽ đi ra, thấy nàng lẳng lặng đứng ở cửa động, đột nhiên trong nháy mắt, khiến hắn cảm giác nàng như một tiểu thê tử chờ đợi phu quân trở về nhà. Hắn đến gần, thấy mặt nàng đỏ bừng, nói: "Nhanh vào đi thôi."
Chân Bảo Lộ thấy hắn xách đồ trong tay, cũng muốn giúp đỡ, chỉ là nhìn bộ dáng hấp hối của thỏ hoang và gà rừng, tới cùng cũng không hạ thủ được. Tiết Nhượng biết tâm tư của nàng, nói: "Muội cứ ngồi đó là được rồi."
À.
Vậy nên Chân Bảo Lộ liền ngồi trở về, nhìn toàn bộ quá trình hắn làm thịt loại bỏ nội tạng, xiên tốt bỏ lên lửa nướng, động tác phi thường thuần thục.
Khi nướng, Chân Bảo Lộ mới nhịn không được hỏi: "Đại Biểu Ca, sao cái gì huynh cũng làm được vậy?"
Trước kia nàng vẫn cảm thấy, tính tình tốt như Từ Thừa Lãng, một nam tử có gia thế có dung mạo, đã rất hoàn mỹ rồi, nhưng sau khi quen biết Tiết Nhượng, mới phát hiện giống như không có gì có thể làm khó hắn. Nàng biết, không biết, hết thảy hắn đều biết.
Tiết Nhượng nướng thỏ hoang cùng gà rừng, tay áo xắn lên, lộ ra bắp thịt cánh tay rắn chắc.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, thấy nàng nâng cằm ngồi bên cạnh hắn, tuy là trang phục không tỉ mỉ giống ngày thường, nhưng tóc đen sáng bóng của nàng buông xõa, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn đặc biệt xinh đẹp. Hắn nói: "...Ta đều biết, vậy nên muội không cần học."
Chân Bảo Lộ ngẩn ra.
Rồi sau đó vội vàng chuyển mắt, thúc giục nói: "Huynh nướng mau đi."
Hắn nói ừ, rồi không nói nữa, chỉ là mặt mày hiếm khi xao động nhiễm ý cười, thật lâu không tiêu tan.
Chân Bảo Lộ vốn đã đói bụng đến lợi hại, những món ăn thôn quê này mặc dù không có gia vị, nhưng may mà tay nghề của Tiết Nhượng thật tốt nướng đến da non mềm xốp giòn, vả lại thịt này còn rất ngon, Chân Bảo Lộ vẻn vẹn ăn nửa con gà rừng và một cái đùi thỏ. Mà Tiết Nhượng là nam nhân, khẩu vị lớn, còn dư lại tất cả đều giao cho hắn xử lý.
Bụng no rồi, Tiết Nhượng lại đem một ít nhánh cây che cửa động lại, xoay người trở về, nói với tiểu cô nương ngồi dưới đất: "Không còn sớm, ngủ đi."
Giằng co một ngày, đích thật toàn thân tứ chi của Chân Bảo Lộ đã đau nhức vô lực, lúc này bụng còn được lấp đầy, liền muốn ngủ một giấc thật tốt. Nàng nhìn áo choàng bọc trên người mình, nghĩ tới tối hôm qua nàng còn ghét bỏ giường ở phòng khách biệt uyển ngủ không thoải mái, không nghĩ tới báo ứng đến nhanh như vậy, lập tức khiến cho nàng nếm thử mùi vị ăn gió nằm sương.
Nàng nằm xuống, nhìn xem hắn, thấy hắn cũng nhìn lại, liền ngoan ngoãn "Ừ" một tiếng, lập tức nhắm mắt ngủ.
Tới cùng là tiểu cô nương, nói ngủ liền ngủ mất. Tiết Nhượng đứng ở một bên, đợi đến khi nàng ngủ thiếp đi, mới chậm rãi bước tới, ngồi chồm xuống.
Hắn giơ tay vén lại tóc cho nàng, nhìn nàng sít sao co rút thành một khối, thì nhóm lửa lớn hơn. Đốm lữa lách bánh vang lên, cách hơi xa không đủ ấm, còn quá gần thì lại lo lắng sẽ bắn trúng lên người nàng, Tiết Nhượng không yên tâm, không thể nhắm mắt, dứt khoát ngồi bên cạnh trông cho nàng.
Thấy nàng hơi hơi nhíu mi, có vẻ như ngủ không thoải mái, Tiết Nhượng nghĩ, ngủ như vậy không có gối đầu, đích xác khó chịu. Hắn chậm rãi giơ tay, để bàn tay đặt dưới đầu của nàng xuống, từ từ đem đầu nàng chuyển đến trên đùi của hắn. Gối lên bắp đùi của hắn, mặt mày nàng mới giãn ra một thoáng, cực kì thoải mái cọ xát vài cái.
.
Chân Bảo Lộ ngủ được không hề thoải mái, ngày kế thức dậy lại cảm thấy cổ đau nhức, không thể xoay chuyển, xoay một cái liền bị đau.
Mà nàng vừa có động tĩnh, Tiết Nhượng lập tức tỉnh lại, nhìn bộ dáng của nàng, thì ân cần hỏi: "Bị sái cổ rồi hả?"
Chân Bảo Lộ gật gật đầu. Còn không phải sao, tối hôm qua ngủ gối cao quá, nhưng nàng cũng không hiểu được, tỉnh lại liền phát hiện bản thân mình gối trên đùi hắn.
Tiết Nhượng vội nói: "Ta xoa xoa cho muội." Hắn đưa tay đặt lên sau gáy của nàng, chạm đến sự trơn bóng mịn màng, lúc này mới thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn nàng, "Được không?"
Chân Bảo Lộ nhìn hắn, trái lại lúc này hắn biết hỏi ý nàng rồi. Nhưng tối hôm qua bọn họ ở trong sơn động đợi cả đêm, dù cho sự tình gì cũng chưa phát sinh, nhưng đều giải thích không rõ ràng lắm. Nàng cũng không phải rất để ý, dù sao nếu không phải có Tiết Nhượng, thì mạng nhỏ này của nàng đã sớm không còn, làm gì còn lo đến trong sạch không rõ ràng.
Nàng nói: "Không cần đâu. Ta coi bên ngoài trời đã sáng, chúng ta vẫn nhanh đi về đi."
Tiết Nhượng ngượng ngùng thu tay: "Cũng được."
Rồi sau đó lại đưa tay đỡ nàng đứng dậy.
Đường bên ngoài không dễ đi, Tiết Nhượng cũng không có ý định để cho nàng đi, đến bên cửa động thì cõng người lên. Một cô nương nhỏ xinh, với Tiết Nhượng mà nói, căn bản không nặng chút nào. Mới đầu Chân Bảo Lộ còn sợ bản thân mình quá nặng, nhưng Tiết Nhượng cõng nàng, mỗi bước chân đi được rất vững vững vàng vàng, hơi thở cũng vô cùng bình thường, một chút cũng không giống như là đang cõng người.
Nghĩ thể lực của Đại Biểu Ca so với nàng tưởng tượng còn khỏe hơn.
Chân Bảo Lộ nằm sấp trên lưng hắn, so với những công tử tự xưng là phong lưu cả ngày khoe khoang thi văn trong Hoàng Thành, càng cảm thấy Đại Biểu Ca kiên định như vậy mới hiếm có nhất. Chỉ là Đại Biểu Ca cái gì cũng tốt, bộ dáng quá trêu chọc hoa đào, lúc trước có một Chu Sính Đình không nói, lúc này lại khiến một người khác nhìn tới.
Trong lòng nàng buồn bực, có chút không muốn nói chuyện.
Tiết Nhượng cũng cảm giác được. Hôm qua thời điểm hắn cõng nàng, nàng mềm giọng nói chuyện cùng hắn, còn che tai cho hắn, lúc này trái lại không lên tiếng. Chẳng lẽ tức giận? Tiết Nhượng cẩn thận suy nghĩ, nghĩ không ra bản thân mình làm gì khiến nàng không vui, bất quá một cô nương tốt đẹp, lại trải qua kinh nghiệm như vậy, còn ở trong sơn động đợi một đêm với hắn, trong lòng đích xác sẽ ủy khuất.
Hắn cũng lẳng lặng không nói lời nào, lúc sau mới ho nhẹ một tiếng, gọi nàng: "Lộ biểu muội."
"Hả?"
Nàng lên tiếng, đầu đặt bên vai phải của hắn, hơi thở phất vào một bên mặt hắn, còn có mùi thơm trên người, trực tiếp áp đến sau cổ hắn. Hắn nói: "Lỗ tai của ta có chút lạnh."
Chân Bảo Lộ mở to hai mắt, đây là lần đầu nghe hắn nói lạnh. Đường đường là đại nam nhân, sợ xấu mặt, dù bị lạnh bị đau, cũng không phải làm bằng sắt, không chừng bị cảm lạnh rồi. Nàng xoa xoa đôi bàn tay, che lỗ tai cho hắn, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Thấy đỡ chút chưa?"
Nàng lo lắng, dựa sát vào, bước đi cõng nàng bỗng run lên một cái, gương mặt và cánh môi của nàng cũng khẽ quét lên gò má hắn.
Nhưng nàng chỉ lo lắng cho hắn, dường như vẫn chưa phát hiện.
Tiết Nhượng cố ý thoáng nghiêng ngả, bờ môi nàng áp sát vào trên mặt hắn, ấn mạnh một cái, giống như chủ động hôn hắn vậy.
May là hai người bọn họ không có mặt đối mặt. Khuôn mặt tuấn tú của Tiết Nhượng nóng lên, khóe miệng khẽ nhếch, nói: "Đỡ nhiều rồi."
Như vậy mà đã đỡ nhiều rồi?
Chân Bảo Lộ gắt gao nhíu mi, vẫn không yên lòng: "Đại Biểu Ca, nếu không huynh thả ta xuống đi." Hắn cõng nàng đi đường luôn luôn vững vàng, mới vừa rồi lại thiếu chút nữa ngã xuống! Sợ là thật sự bị lạnh không ít.
Tiết Nhượng tiếp tục mặt dày nói lời bịa đặt, "Thật không có chuyện gì, muội cứ che cho ta giống hôm qua là được rồi."
Trong lòng Chân Bảo Lộ nghi ngờ, liền ừ một tiếng, ngoan ngoãn thay hắn che tai, lúc sau thấy hắn đi được thuận lợi vững chắc, đích xác không có việc gì, mới rốt cục yên lòng.
.
Lại nói Chân Như Tùng đúng là dẫn người hầu đi tìm vẻn vẹn một đêm, cho tới bây giờ cũng chưa chợp mắt. Mà phủ Trường Trữ Hầu thường ngày qua lại thân thiết, phủ Trung Dũng Hầu cùng phủ An Quốc Công, cũng đều phái người đi ra ngoài tìm. Nếu vừa mới bắt đầu vẫn chú ý thanh danh của khuê nữ, hiện giờ trong lòng Chân Như Tùng cũng chỉ có một ý nghĩ, đó là tìm được khuê nữ về.
Từ Thừa Lãng phân công mấy người cùng nhau tìm kiếm. Hắn không ăn không ngủ, nếu nói Chân Như Tùng lo lắng nhất, thì không thể nghi ngờ Từ Thừa Lãng xếp thứ hai. Nhìn Chân Như Tùng lo lắng sốt ruột, Từ Thừa Lãng tiến lên phía trước nói: "Dượng không cần lo lắng cho thanh danh của Lộ biểu muội, chỉ cần lúc này Lộ biểu muội có thể trở về, cháu ngay lập tức sẽ đến cửa cầu thân."
Lúc ở trường học bị Chân Bảo Lộ cự tuyệt, đích xác Từ Thừa Lãng sầu não uất ức thật lâu, cũng có chút thất bại lùi bước. Nhưng hôm nay hắn hiểu được, dù Tiểu Biểu Muội cự tuyệt hắn thế nào, hắn cũng không thể lùi bước, hắn tin tưởng mình có thể đủ thành tâm đả động nàng. Mới trước đây nàng có thể ỷ lại mình như vậy, hắn có tự tin có thể khiến nàng ỷ lại cả đời.
Chân Như Tùng hơi kinh ngạc, nhìn cháu trai cao cao gầy gầy trước mặt, cũng rất thưởng thức.
Khi còn bé hắn đối với khuê nữ tốt ông đều nhìn thấy được, hiện giờ nghe hắn nói như vậy, trong lòng ông tự nhiên cảm động. Dù sao ông hiểu tính tình của cháu trai, hiện giờ có thể nói ra lời này, thì thấy được hắn đối với khuê nữ là thật lòng.
Nhưng Chân Như Tùng cũng không phải một người hồ đồ, việc hôn sự của khuê nữ, vô luận khi nào, ông đều muốn hỏi ý trong lòng nàng. Ông nói: "Thừa Lãng, tâm ý của cháu ta hiểu. Bất quá hiện tại, ta chỉ muốn tìm Tiểu Lộ về."
Hiển nhiên Từ Thừa Lãng hiểu được, gật đầu nói: "Dạ, cháu đi tìm tiếp đây."
Chân Như Tùng cũng biết cả đêm qua hắn chưa chợp mắt, nhân tiện nói: "Hay là cháu nghỉ ngơi một lúc đi, nếu Tiểu Lộ biết, trong lòng cũng sẽ áy náy đấy."
Từ Thừa Lãng lắc đầu, thế nào cũng không chịu đi nghỉ ngơi. Hắn nói: "Tìm không thấy Lộ biểu muội, cháu rất lo lắng, dượng hãy ở đây nghỉ một lát, cháu đi tìm nữa xem."
Chân Như Tùng thấy bộ dáng Từ Thừa Lãng vội vội vàng vàng ra ngoài, cũng bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận theo hắn thôi.
Thời điểm Từ Thừa Lãng ra ngoài, vừa vặn gặp được Từ Tú Tâm và Thẩm Trầm Ngư. Từ Tú Tâm biết đại ca nhà nàng vì tìm Chân Bảo Lộ mà một đêm không ngủ, tuy nói thường ngày nàng không thích Chân Bảo Lộ, nhưng tới cùng là biểu tỷ muội, nàng cũng không muốn nàng ta xảy ra chuyện, tiến lên hỏi: "Đại ca, Lộ biểu muội còn chưa tìm ra sao?"
Từ Thừa Lãng lắc đầu.
Từ Tú Tâm nhíu mi, than thở: "Đều nói tai họa lưu ngàn năm, thường ngày nàng miệng độc như vậy, nhất định sẽ bình bình an an." Ngày thường hay cùng biểu tỷ muội cãi nhau, Từ Tú Tâm lại ghen tị nàng ta phong quang, ở trường nữ học còn được lòng người, nhưng nàng ta đã xảy ra chuyện, nàng cũng thật sự lo lắng.
Từ Thừa Lãng không nói chuyện, lại đi ra ngoài tìm người.
Thẩm Trầm Ngư thấy Từ Thừa Lãng coi mình như không có, thầm nhủ trong lòng vì Chân Bảo Lộ, một người lúc nào cũng lịch sự nho nhã, giờ thì thậm chí ngay cả cấp bậc lễ nghĩa đều đã quên. Mặt nàng trầm xuống, cũng không nói thêm gì.
Từ Tú Tâm thấy nàng tức giận, mới thay đại ca nhà mình nói tốt, "Thẩm tỷ tỷ đừng nóng giận, đại ca của ta cũng chỉ là lo lắng cho Lộ biểu muội. Dù sao... dù sao chúng ta đều là thân thích." Nàng biết đại ca thích Chân Bảo Lộ, nhưng nàng không thể nói với Thẩm Trầm Ngư.
Thẩm Trầm Ngư mỉm cười, nói: "Ta không tức giận." Nàng nhìn Từ Tú Tâm, nói, "Tiểu Lộ nhất định sẽ không có chuyện gì."
Từ Tú Tâm thấy Thẩm Trầm Ngư đại lượng khéo léo càng tỏ ra thưởng thức, cô nương như này, mới xứng với đại ca của nàng, vì thế mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, chẳng thế thì về sau ta tìm ai đấu võ mồm chứ."
Thẩm Trầm Ngư nhìn Từ Tú Tâm trước mặt, chỉ cảm thấy nàng ta hư tình giả ý, cũng không nói nữa.
Mà Từ Thừa Lãng một đường đi thẳng ra biệt uyển, sau khi đi được một đoạn, mới nhìn đến sườn núi cách đó không xa có một bóng người, chính đang đi tới bên này.
Đến gần hơn chút, hắn mới nhận ra đó là Tiết Nhượng, mà trên lưng hắn, giống như còn cõng một người.
Từ Thừa Lãng lập tức ý thức được cái gì, vội vàng chạy tới, thấy người trên lưng Tiết Nhượng quả thật là Chân Bảo Lộ, mới kích động kêu: "Tiểu Lộ."
Chân Bảo Lộ giương mắt, nhìn thấy bộ dạng lo lắng này của Từ Thừa Lãng, lại thấy gương mặt hắn tiều tụy, trong lòng đại khái rõ ràng. Nàng mỉm cười nói cảm tạ: "Từ biểu ca, đã khiến ngươi lo lắng rồi."
Từ Thừa Lãng lộ ra tươi cười, nhìn bộ dáng nàng trước mắt, miễn bàn có bao nhiêu cao hứng. Đã mấy lần hắn không nhịn được tưởng tượng đến bộ dáng gặp chuyện không may của nàng, trong lòng hối hận vì cái gì hắn không che chở, hiện nay nhìn nàng vẫn tốt, hắn liền yên tâm.
Tuy hắn không thích Tiết Nhượng, nhưng vào thời điểm này, hắn thấy Tiết Nhượng ăn mặc đơn bạc, cũng thiệt tình thành ý nói một câu: "Cảm ơn."
Cám ơn ngươi đã đưa nàng trở về.
Lại nhìn bộ dạng Tiết Nhượng có vẽ đã cõng một thời gian thật dài, đưa tay liền muốn đón lấy: "Để ta đi."
Nhưng mặt Tiết Nhượng không chút thay đổi, nói: "Không cần, ta mang Tiểu Lộ trở về trước." Hắn tiếp tục cõng nàng trở về, vẫn không đưa người cho hắn.
Từ Thừa Lãng lúng túng thu tay, nhưng trong lòng cũng vui vẻ, trên mặt vẫn giữ vững tươi cười, lẩm bẩm nói "Quá tốt rồi.", nhanh chóng đuổi theo.
.
Chân Như Tùng nhìn Tiết Nhượng mang khuê nữ về, đường đường là đại nam nhân, lại kích động thiếu chút nữa rơi lệ. Vẫn là Chúc ma ma ở một bên nhắc nhở: "Quốc Công gia, để lão nô trước mang Lục tiểu thư đi vào đổi thân xiêm y, tìm đại phu khám xem đi."
Hai nha hoàn Hương Hàn Hương Đào đã sớm khóc đến đỏ mắt, hiện giờ nhìn tiểu thư nhà mình bình bình an an trở lại, cả đám đều vô cùng kích động. Chân Bảo Lộ cũng lần đầu nhìn thấy phụ thân nhà mình khẩn trương thành dạng này, lập tức cười cười xoa bóp mặt ông, nói: "Phụ thân, nữ nhi không có việc gì, người đừng lo lắng."
Lúc này Chân Như Tùng mới buông tay, kêu Chúc ma ma mang nàng về phòng.
Chân Bảo Lộ trấn an được phụ thân, lại nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Tiết Nhượng còn chưa kịp thay y phục, lúc này mới trở về phòng.
Hốc mắt Chân Như Tùng hơi ẩm, tâm tình mất mà tìm lại được làm ông kích động không thôi. Ông nhìn Tiết Nhượng toàn thân mặc y phục mỏng manh, lại nghĩ đến mới vừa rồi khuê nữ được quấn kín chặn chẽ, trong lòng thật là cảm kích, nói: "May nhờ có ngươi. Dượng không biết nên cám ơn ngươi như thế nào."
Sắc mặt Tiết Nhượng khiêm tốn nói: "Đây là việc cháu phải làm."
Hắn nhìn Chân Như Tùng trước mặt, nghĩ nghĩ, mới vén áo bào lên quỳ xuống, gằn từng chữ: "Cháu trai muốn xin thú Lộ biểu muội, mong dượng thành toàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.