Chương 9: Lợi hại
Mạt Trà Khúc Kỳ
28/06/2016
Chân Bảo Lộ cũng
không nghĩ nhiều lắm, dù sao nàng vẫn biết đạo lý tuần tự từng bước,
trước mắt theo tỷ tỷ an tĩnh đứng ở bên cạnh hai vị lão thái thái là
được.
Suy cho cùng Tiết lão thái thái là người từng trải, nhìn tiểu cô nương nhu thuận, tự nhiên nể tình tán dương vài câu, khiến cho trong lòng Chân Bảo Lộ thư thản hơn nhiều.
Sau đó Chân Bảo Lộ thấy một tiểu cô nương hoạt bát sáng sủa ở bên ngoài tiến vào. Tiểu cô nương có gương mặt tròn trịa, y phục bối tử hồng nhạt, tuổi so với nàng không chênh lệch mấy. Nghe tỷ tỷ xưng hô, thì biết vị này chính là tiểu thư duy nhất của Đại phòng phủ An Quốc Công, Tiết Nghi Phương.
Tiết Nghi Phương so với nàng lớn hơn một tuổi, Chân Bảo Lộ kêu theo một tiếng biểu tỷ.
Tiết Nghi Phương là cô nương đáng yêu hoạt bát, phủ An Quốc Công có ít nữ nhi, trong ngày thường Tiết Nghi Phương là niềm vui duy nhất của Tiết lão thái thái. Lúc này Tiết Nghi Phương đang nhìn tiểu biểu muội đáng yêu mềm mại bên cạnh Chân Bảo Quỳnh, nghĩ lời đồn đãi có chút không giống, lúc này cũng mỉm cười nói: "Lộ biểu muội thật dễ thương, giống như Tiểu Tiên Nữ bên cạnh Vương Mẫu nương nương vậy đó."
Tiết lão thái thái bật cười, lấy tay nhéo hai má Tiết Nghi Phương, nói: "Kể ra ngươi là người nói chuyện giỏi nhất đó." Tuy là lời nhắc nhở, nhưng giọng điệu cũng là tràn đầy sủng nịch.
Tiết Nghi Phương đáng yêu than thở một tiếng.
Chân Bảo Lộ thầm nghĩ trách sao Tiết Nghi Phương có thể là niềm vui của trưởng bối, ngày thường đáng yêu, thích cười, cái miệng nhỏ nhắn lại ngọt, đừng nói là trưởng bối, nàng cũng thích nha. Đời trước tuy rằng nàng và Tiết Nghi Phương không có giao tình gì, cũng nhớ rõ nàng gả đi tốt lắm.
Cô nương tuổi còn nhỏ rất nhanh liền trở nên thân thiết, bất quá dưới mắt có trưởng bối ở đây, xưa nay Tiết Nghi Phương hoạt bát cũng không dám nói nhiều lắm, chỉ ráng ghé mặt lại đây, nhỏ giọng nói với Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ: "Quỳnh biểu tỷ, Lộ biểu muội, thời điểm lúc ta mới tới, nhìn thấy Nhị ca ở trong sân thi đấu phóng tên vào bình rượu, có rất nhiều người vây quanh, vô cùng đặc sắc, chúng ta có cần tới xem một chút hay không?"
Tiết lão thái thái có nhĩ lực tốt, không đợi Chân Bảo Quỳnh trả lời, đã mở miệng nói: "Bản thân ngươi yêu thích náo nhiệt còn chưa tính, nhưng đừng lôi kéo biểu tỷ và biểu muội cùng hư là được rôi."
Tiết Nghi Phương bĩu môi bất mãn, nói mình không có đâu.
Bản thân Tiết lão thái thái cũng chịu thua cháu gái này, thỏa hiệp nói: "Thôi được, tiểu cô nương các ngươi cùng lão nhân gia chúng ta quả thật không thú vị, vậy đi ra ngoài chơi đi." Ở bên ngoài đối với cháu gái dung túng như vậy, có thể thấy được ngày thường bà rất là sủng ái Tiết Nghi Phương.
Mà Chân lão thái thái cũng chỉ cười phụ họa theo.
Tiết Nghi Phương mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cùng Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ đến trong viện xem náo nhiệt.
Vừa ra khỏi phòng trước, Tiết Nghi Phương lập tức không còn băn khoăn, líu ríu giống như một con chim sẻ, nói: "Ta xem Nhị ca thích nhất là phóng tên vào bình rượu, có lẽ tất nhiên sẽ đạt được hạng nhất."
Nhị ca trong miệng Tiết Nghi Phương chính là Nhị công tử Tiết Đàm của Đại phòng phủ An Quốc Công.
Chân Bảo Lộ biết, Tiết Nghi Phương tự tin như vậy cũng là có nguyên nhân, dù sao Tiết Đàm này thật sự xuất sắc.
Ba vị tiểu cô nương đi đến xem trận đấu phóng tên vào bình rượu ở trong viện, chỉ thấy một nhóm công tử trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ cao quý đang phóng tên vào bình rượu.
Đại Chu đối với nữ tử thật ra cũng không có quá nhiều trói buộc, hiện nay ba vị tiểu cô nương có nha hoàn đi theo sang đây xem phóng tên vào bình rượu, tự nhiên không tính là liên quan đến việc xuất giá rồi, mặc dù muốn đi qua cùng thi đấu, cũng không có vấn đề. Nhưng bản thân tiểu thư khuê các lén chơi đùa không có gì, còn nếu muốn so tài với nam tử, thì là tự rước lấy nhục ---- những loại trận đấu này, nữ nhân làm sao có thể là đối thủ của nam tử?
Chân Bảo Lộ thấy hai tỷ muội Từ Cẩm Tâm và Từ Tú Tâm đã ở đây, lúc này như nghĩ tới điều gì, liền nhìn ra nhóm người ở chính giữa, quả thực nhìn thấy Từ Thừa Lãng.
Đúng rồi, Từ Thừa Lãng không chỉ là Quý công tử ôn nhuận như ngọc, đối với phóng tên vào bình rượu cũng rất là am hiểu.
Hắn còn từng lén dạy cho nàng.
Chân Bảo Lộ không muốn xem Từ Thừa Lãng, dời đi ánh mắt, thì thấy nam từ mặc cẩm bào bên cạnh Từ Thừa Lãng.
Đó là...
Người đã hái hoa hải đường cho nàng!
Chuyện này thật ra khiến cho Chân Bảo Lộ có chút sững sờ.
Nhìn sang ba vị tiểu cô nương bên cạnh, vừa lúc Tiết Đàm ném xong nên đi tới đây. Tiết Nghi Phương nhìn thấy ca ca nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rất là vui vẻ, hỏi: "Nhị ca, thế nào rồi hả?"
Ngày thường Tiết Đàm cao lớn tuấn tú, khí chất cũng giống như Từ Thừa Lãng, bất quá tính tình so với Từ Thừa Lãng thì thoải mái hơn, lúc này đang sủng nịnh nhìn muội muội nói: "Muội đoán xem."
Tiết Nghi Phương chu miệng tỏ vẻ bất mãn, Tiết Đàm thấy thế mới chịu nói với muội muội.
Trải qua mấy vòng đầu thi đấu, giờ chỉ còn lại có năm người, Tiết Đàm là một người trong số đó, còn có đó là Từ Thừa Lãng phủ Trường Trữ Hầu...
Nghe có cả đại ca, cặp mắt Tiết Nghi Phương mở lớn, kinh hô: "Đại ca lại có thể cùng chơi."
Tiết Đàm gật gật đầu, nhìn thoáng qua huynh trưởng cùng cha khác mẹ đứng cách đó không xa, thấy huynh ấy kiệm lời ít nói, trong ngày thường cũng không có hòa đồng, hôm nay bất quá là theo lễ phép mời huynh ấy chơi chung, biết chắc huynh ấy sẽ không tham gia đâu, thế nhưng không nghĩ tới huynh ấy lại gật đầu, càng là ngoài dự liệu của hắn...
"Đại ca không chỉ có tham gia chơi, mà còn rất lợi hại." Tiết Đàm cười nói.
Ngay cả Chân Bảo Quỳnh vốn đang im lặng cũng hơi kinh ngạc nói: "Đại Biểu Ca thật sự là thâm tàng bất lộ."
Lúc này mấy người khác cũng ném xong rồi, chỉ còn có ba người, Tiết Nhượng và Tiết Đàm phủ An Quốc Công, công tử Từ Thừa Lãng của phủ Trường Trữ Hầu.
Tiết Đàm giơ tay béo hai má Tiết Nghi Phương, sau đó rất có lễ phép hướng về phía hai vị biểu muội nói: "Ta phải đi qua đó rồi."
Trận đấu ngày càng phấn khích, người vây xem cũng đứng thành nhóm nghị luận, đoán xem trong ba người ai sẽ thắng. Phần lớn đều hướng về Tiết Đàm và Từ Thừa Lãng, tiếng ủng hộ cho Từ Thừa Lãng so với Tiết Đàm to hơn một chút.
Mà Chân Bảo Lộ nhìn đến nam tử cao lớn đứng ở bên cạnh Tiết Đàm và Từ Thừa Lãng, tự nhiên biết vị này chính là Đại công tử Tiết Nhượng phủ An Quốc Công.
Thì ra hắn chính là Tiết Nhượng.
Tiết Nghi Phương hưng phấn nói: "Quỳnh biểu tỷ, Lộ biểu muội, các ngươi cảm thấy trong ba người bọn họ ai sẽ thắng?"
Chân Bảo Quỳnh lắc đầu, khẽ cười nói: "Ta không hiểu lắm."
Tiết Nghi Phương liền hỏi Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Lộ sững sờ, nhìn thoáng qua ba vị nam tử đang so tài, miễn cưỡng chống lại ánh mắt Từ Thừa Lãng đang nhìn mình. Nếu là lúc trước, nhất định nàng sẽ không chút do dự cho rằng Từ Thừa Lãng sẽ thắng, nhưng hôm nay...
Bên cạnh Từ Tú Tâm nghe được, quay đầu cười nói: "Trong ngày thường Lộ biểu muội thích nhất là đi theo sau ca ca của ta, lúc này tự nhiên là cảm thấy ca ca ta sẽ thắng, đúng hay không?" Lúc nãy không thoải mái, Từ Tú Tâm vẫn còn nhớ, nhưng dù sao hôm nay nàng cũng là khách, nên ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, không chấp nhặt cùng Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Lộ thản nhiên liếc nhìn Từ Tú Tâm, căn bản không để ý tới nàng, chỉ mỉm cười nói với Tiết Nghi Phương: "Muội cảm thấy hai vị Tiết biểu ca rất lợi hại."
Tiết Nghi Phương ưỡn ngực thẳng lưng, kiêu ngạo nói: "Ừ." Làm muội muội, đương nhiên cũng hi vọng người khác xem trọng ca ca của mình. Bởi vậy Tiết Nghi Phương càng thích tiểu biểu muội vô cùng xinh đẹp này.
Từ Tú Tâm thấy Chân Bảo Lộ không để ý tới mình, tức giận đến khẽ hừ một tiếng, lại nghe nàng nói xem trọng hai vị Tiết gia kia, thì nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Khẩu thị tâm phi." Từ Tú Tâm cảm thấy nhất định Chân Bảo Lộ là vì muốn đối nghịch với nàng mới nói như vậy.
Sau đó tiếp tục xem trận đấu của ba vị nam tử.
Càng gần đến cuối, tự nhiên cuộc so tài này càng khó, vị trí chiếc bình so với ban đầu đặt càng xa hơn, mà miệng bình vừa nhỏ vừa hẹp, vị trí xa như vậy, phóng vào một mũi tên đã không dễ, lúc này nhưng toàn bộ năm mũi tên phải cắm vào hết. Tuy Tiết Đàm là cao thủ, nhưng trong cuộc thi đấu này, vẫn có nhiều áp lực, thấy ba mũi tên đầu tiên của hắn đã an ổn cắm vào, nhưng càng đi về phía sau, mũi tên bên trong bình càng nhiều, muốn tiếp tục phóng vào, tất nhiên độ khó càng cao hơn.
Ba mũi tên đầu tiên ba người đều thay phiên nhau phóng, đến mũi tên thứ tư, Tiết Đàm thất thủ, chỉ còn lại có hai người Tiết Nhượng và Từ Thừa Lãng so tài.
Tiết Nghi Phương không bởi vì Nhị ca nhà mình thất thủ cảm thấy khổ sở, chỉ nhìn đại ca xưa nay luôn thu mình, quay sang Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ lo lắng nói: "Không biết đại ca có thể thắng nổi Từ công tử hay không nữa."
Chân Bảo Lộ nghe vậy, nhìn Tiết Nhượng bên cạnh Từ Thừa Lãng.
Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn bình thản, trên người có sự ổn trọng thành thục không hợp với tuổi, nhưng thật ra rất lợi hại, mỗi lần đều vững vàng phóng vào, có lẽ thực lực này vẫn còn chưa ra hết sức. Tuy rằng đời này nàng sẽ cách xa Từ Thừa Lãng, nhưng xuất phát từ lòng riêng, nàng cũng mong Từ Thừa Lãng sẽ thắng, cũng may coi như Từ Thừa Lãng cùng hắn sức lực ngang nhau.
Trong lúc nhất thời, Chân Bảo Lộ cũng khẩn trương hẳn lên.
Chính là vòng này, Tiết Nhượng và Từ Thừa Lãng đều phóng được hết năm mũi tên vào bình, bất phân thắng bại.
Nhưng thi đấu giữa nam tử, nào có chuyện cân sức ngang tài!
Sau đó, tất nhiên lại thêm một vòng thi.
Lúc này không chỉ có đem chiếc bình dịch xa hơn, mà còn dùng mảnh vải che lại mắt của hai người.
"...Không nhì thấy, làm sao có thể ném vào đây?" Chân Bảo Lộ nghe Tiết Nghi Phương bên cạnh nói nhỏ.
Nghe xong Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Lộ mỉm cười.
Nàng biết có thể. Ít nhất, nàng biết Từ biểu ca là có thể, còn Tiết gia Đại Biểu Ca thì...
Ván này, Từ Thừa Lãng nhất định thắng đi.
Dựa theo trình tự, lần này cũng là Từ Thừa Lãng ném trước.
Thấy Từ Thừa Lãng dùng mảnh vải che mắt, sau đứng ở lằn vạch, cầm mũi tên lặng im suy nghĩ một lát, rồi đem mũi tên trong tay phóng ra----
"Keng!"
Mũi tên vững vàng rơi vào trong bình.
"Hay!"
Chung quanh lập tức phát ra một trận âm thanh ủng hộ.
Che mắt phóng tên vào bình rượu tất nhiên là khó, nhưng Từ Thừa Lãng tuy là tiểu thiếu niên, ở trong giới con cháu quý tộc, cũng coi như có chút danh tiếng, trước mắt thấy hắn xuất sắc như thế, cũng không tính ngoài dự đoán của mọi người. Ngược lại là Tiết Nhượng, ở sau Từ Thừa Lãng, cũng bịt mắt đem mũi tên phóng vào trong bình.
Lúc này, Chân Bảo Lộ không thể không quan sát vị Tiết gia Đại Biểu Ca này một lần nữa.
Nghe theo lời của tỷ tỷ từng nhắc qua lúc trước, Tiết gia Đại Biểu Ca bất quá chỉ mới mười bốn, lớn hơn Từ Thừa Lãng một tuổi, nhưng vóc dáng này..., trong số các nam tử cùng tuổi Từ Thừa Lãng coi như là cao lớn, hiện nay Tiết gia Đại Biểu Ca đứng trước mặt Từ Thừa Lãng, rõ ràng khiến Từ Thừa Lãng so không bằng, đến cả dung mạo, cũng xuất sắc hơn nhiều so với Từ Thừa Lãng...
Nhưng dạng nam tử này, tại sao lại cứ muốn đi theo võ học chứ?
Chân Bảo Lộ xem xét quan sát, nàng thấy Tiết gia biểu ca vai rộng thắt lưng hẹp, dáng người cao ngất, nhìn hơi gầy, cũng không phải giống cái loại này mãng phu tục tằng.
Bất quá....
Dù sao Chân Bảo Lộ cũng là sống lại một đời người, hiểu được Tiết Nhượng trước mắt tuy rằng ngày thường đẹp mặt, có thể mấy năm sau, nói không chừng lớn lên sẽ xấu xí... Bởi vậy, Chân Bảo Lộ nghĩ đời trước mình lớn lên nhưng không có nghe qua tên Tiết Nhượng, có lẽ là nguyên nhân này.
Khi Từ Thừa Lãng đem mũi tên cuối cùng phóng trúng vào bình thì thắng bại hiển nhiên đã định rồi.
Cho dù Tiết Nhượng cũng đem mũi tên cuối cùng phóng trúng, dựa theo quy củ, cũng coi như Từ Thừa Lãng thắng. Đây chính là chỗ tốt của việc được thi trước.
Chân Bảo Lộ nhìn vị nam tử mặc áo bào xanh lam, thấy ánh mắt hắn nhàn nhạt, giống nhau chẳng có để ý bao nhiêu.
Không biết sao, thật ra Chân Bảo Lộ cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn.
Dù sao, thực lực của hắn cũng không thua Từ Thừa Lãng, chính là thời cơ kém hơn thôi.
Tuy rằng thắng bại đã định, nhưng mũi tên cuối cùng này của Tiết Nhượng, liệu có muốn phóng.
Lại thấy vị nam tử này đã bịt mắt, giơ tay đem mũi tên phóng ra, mũi tên lọt vào miệng bình, nghe 'keng' một tiếng, sau đó một mũi tên khác trong bình đột nhiên bắn ra ngoài.
Mũi tên bị bắn ra ngoài có màu xanh lục.
Tiết Nghi Phương ở giữa nhóm tiểu cô nương phản ứng đầu tiên, kinh hô: "Đại ca thật lợi hại!"
Tiết Đàm bị thua cũng không nhịn được đối với vị đại ca nhà mình nhìn với cặp mắt khác xưa, mở miệng cười nói: "Hay!"
Đúng, ván này dĩ nhiên là Tiết Nhượng thắng rồi.
Hai người phóng tên vào bình rượu, mũi tên dùng màu sắc để phân biệt, Tiết Nhượng màu lam, Từ Thừa Lãng màu lục, tuy rằng toàn bộ năm mũi tên của Từ Thừa Lãng đều phóng trúng vào bình, nhưng mũi tên thứ năm của Tiết Nhượng lại khiến một mũi tên của Từ Thừa Lãng bắn ra ngoài, nay trong bình chỉ còn lại chín mũi tên, năm lam bốn lục, ai thắng ai thua, vừa xem đã hiểu rõ ràng.
Từ Thừa Lãng là người khiêm tốn, đối với thắng bại cũng không coi trọng, đại đa số thời điểm đều giữ lại thực lực, sẽ không bộc lộ tài năng. Chính là lúc trước tiểu biểu muội giận dỗi không để ý tới hắn, lúc này thấy nàng lại đây, hắn nghĩ chiến thắng để làm nàng vui vẻ, nên xuất ra toàn lực.
Mà vị Tiết Nhượng này, hắn chưa bao giờ giao thủ qua, nhưng trong quá trình thi đấu, hắn có thể rõ ràng cảm giác được Tiết Nhượng cố ý giữ lại thực lực thật sự... Đối thủ mạnh như vậy, sao trước kia hắn không phát hiện?
Từ Thừa Lãng hướng tới Tiết Nhượng cười nói: "Tiết công tử thật lợi hại, tại hạ rất bội phục."
Tiết Nhượng nhìn hắn một cái, giống như nghĩ tới điều gì, giữa hai lông mày lộ ra một chút xa cách nói: "Đa tạ."
Từ Thừa Lãng là người thận trọng, tự nhiên hiểu được ý tứ qua lời nói và sắc mặt, hiện nay đối phương có địch ý không giải thích được, khiến hắn có chút không hiểu, chỉ khẽ cười, sau đó nhăn mày đăm chiêu.
Đang cùng Từ Thừa Lãng nói chuyện, thì Tiết Nhượng nhìn thấy hai huynh muội Tiết Đàm và Tiết Nghi Phương đi tới. Phía sau còn có hai tỷ muội Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ đi theo.
Trong ngày thường Tiết Nghi Phương không dám thân cận vị đại ca này, trước mắt cũng thật tình bội phục hắn, vội vàng nhảy nhót nói: "Đại ca thật là lợi hại, so với Nhị ca còn lợi hại hơn." Vui mừng như vậy, giống như người thắng là nàng vậy.
Trên mặt Tiết Nghi Phương lộ vẻ sùng bái, ngay cả Chân Bảo Quỳnh tính tình dịu ngoan cũng tràn đầy bội phục.
Nhưng nàng thì sao?
Tiết Nhượng chậm rãi giương mắt, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu chải búi tóc nụ hoa có khuôn mặt trẻ con kia, thấy nàng yên lặng đứng bên cạnh tỷ tỷ nhà mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà trắng nõn không có bất kỳ hưng phấn và ý cười nào.
Tiết Nhượng cầm phần thưởng thắng được từ Từ Thừa Lãng, trong lòng quá là rõ ràng.
Hôm nay hắn thắng Từ biểu ca trong lòng của nàng, chắc là nàng không vui rồi.
Suy cho cùng Tiết lão thái thái là người từng trải, nhìn tiểu cô nương nhu thuận, tự nhiên nể tình tán dương vài câu, khiến cho trong lòng Chân Bảo Lộ thư thản hơn nhiều.
Sau đó Chân Bảo Lộ thấy một tiểu cô nương hoạt bát sáng sủa ở bên ngoài tiến vào. Tiểu cô nương có gương mặt tròn trịa, y phục bối tử hồng nhạt, tuổi so với nàng không chênh lệch mấy. Nghe tỷ tỷ xưng hô, thì biết vị này chính là tiểu thư duy nhất của Đại phòng phủ An Quốc Công, Tiết Nghi Phương.
Tiết Nghi Phương so với nàng lớn hơn một tuổi, Chân Bảo Lộ kêu theo một tiếng biểu tỷ.
Tiết Nghi Phương là cô nương đáng yêu hoạt bát, phủ An Quốc Công có ít nữ nhi, trong ngày thường Tiết Nghi Phương là niềm vui duy nhất của Tiết lão thái thái. Lúc này Tiết Nghi Phương đang nhìn tiểu biểu muội đáng yêu mềm mại bên cạnh Chân Bảo Quỳnh, nghĩ lời đồn đãi có chút không giống, lúc này cũng mỉm cười nói: "Lộ biểu muội thật dễ thương, giống như Tiểu Tiên Nữ bên cạnh Vương Mẫu nương nương vậy đó."
Tiết lão thái thái bật cười, lấy tay nhéo hai má Tiết Nghi Phương, nói: "Kể ra ngươi là người nói chuyện giỏi nhất đó." Tuy là lời nhắc nhở, nhưng giọng điệu cũng là tràn đầy sủng nịch.
Tiết Nghi Phương đáng yêu than thở một tiếng.
Chân Bảo Lộ thầm nghĩ trách sao Tiết Nghi Phương có thể là niềm vui của trưởng bối, ngày thường đáng yêu, thích cười, cái miệng nhỏ nhắn lại ngọt, đừng nói là trưởng bối, nàng cũng thích nha. Đời trước tuy rằng nàng và Tiết Nghi Phương không có giao tình gì, cũng nhớ rõ nàng gả đi tốt lắm.
Cô nương tuổi còn nhỏ rất nhanh liền trở nên thân thiết, bất quá dưới mắt có trưởng bối ở đây, xưa nay Tiết Nghi Phương hoạt bát cũng không dám nói nhiều lắm, chỉ ráng ghé mặt lại đây, nhỏ giọng nói với Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ: "Quỳnh biểu tỷ, Lộ biểu muội, thời điểm lúc ta mới tới, nhìn thấy Nhị ca ở trong sân thi đấu phóng tên vào bình rượu, có rất nhiều người vây quanh, vô cùng đặc sắc, chúng ta có cần tới xem một chút hay không?"
Tiết lão thái thái có nhĩ lực tốt, không đợi Chân Bảo Quỳnh trả lời, đã mở miệng nói: "Bản thân ngươi yêu thích náo nhiệt còn chưa tính, nhưng đừng lôi kéo biểu tỷ và biểu muội cùng hư là được rôi."
Tiết Nghi Phương bĩu môi bất mãn, nói mình không có đâu.
Bản thân Tiết lão thái thái cũng chịu thua cháu gái này, thỏa hiệp nói: "Thôi được, tiểu cô nương các ngươi cùng lão nhân gia chúng ta quả thật không thú vị, vậy đi ra ngoài chơi đi." Ở bên ngoài đối với cháu gái dung túng như vậy, có thể thấy được ngày thường bà rất là sủng ái Tiết Nghi Phương.
Mà Chân lão thái thái cũng chỉ cười phụ họa theo.
Tiết Nghi Phương mỉm cười nhẹ nhàng gật đầu, sau đó cùng Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ đến trong viện xem náo nhiệt.
Vừa ra khỏi phòng trước, Tiết Nghi Phương lập tức không còn băn khoăn, líu ríu giống như một con chim sẻ, nói: "Ta xem Nhị ca thích nhất là phóng tên vào bình rượu, có lẽ tất nhiên sẽ đạt được hạng nhất."
Nhị ca trong miệng Tiết Nghi Phương chính là Nhị công tử Tiết Đàm của Đại phòng phủ An Quốc Công.
Chân Bảo Lộ biết, Tiết Nghi Phương tự tin như vậy cũng là có nguyên nhân, dù sao Tiết Đàm này thật sự xuất sắc.
Ba vị tiểu cô nương đi đến xem trận đấu phóng tên vào bình rượu ở trong viện, chỉ thấy một nhóm công tử trẻ tuổi quần áo đẹp đẽ cao quý đang phóng tên vào bình rượu.
Đại Chu đối với nữ tử thật ra cũng không có quá nhiều trói buộc, hiện nay ba vị tiểu cô nương có nha hoàn đi theo sang đây xem phóng tên vào bình rượu, tự nhiên không tính là liên quan đến việc xuất giá rồi, mặc dù muốn đi qua cùng thi đấu, cũng không có vấn đề. Nhưng bản thân tiểu thư khuê các lén chơi đùa không có gì, còn nếu muốn so tài với nam tử, thì là tự rước lấy nhục ---- những loại trận đấu này, nữ nhân làm sao có thể là đối thủ của nam tử?
Chân Bảo Lộ thấy hai tỷ muội Từ Cẩm Tâm và Từ Tú Tâm đã ở đây, lúc này như nghĩ tới điều gì, liền nhìn ra nhóm người ở chính giữa, quả thực nhìn thấy Từ Thừa Lãng.
Đúng rồi, Từ Thừa Lãng không chỉ là Quý công tử ôn nhuận như ngọc, đối với phóng tên vào bình rượu cũng rất là am hiểu.
Hắn còn từng lén dạy cho nàng.
Chân Bảo Lộ không muốn xem Từ Thừa Lãng, dời đi ánh mắt, thì thấy nam từ mặc cẩm bào bên cạnh Từ Thừa Lãng.
Đó là...
Người đã hái hoa hải đường cho nàng!
Chuyện này thật ra khiến cho Chân Bảo Lộ có chút sững sờ.
Nhìn sang ba vị tiểu cô nương bên cạnh, vừa lúc Tiết Đàm ném xong nên đi tới đây. Tiết Nghi Phương nhìn thấy ca ca nhà mình, khuôn mặt nhỏ nhắn rất là vui vẻ, hỏi: "Nhị ca, thế nào rồi hả?"
Ngày thường Tiết Đàm cao lớn tuấn tú, khí chất cũng giống như Từ Thừa Lãng, bất quá tính tình so với Từ Thừa Lãng thì thoải mái hơn, lúc này đang sủng nịnh nhìn muội muội nói: "Muội đoán xem."
Tiết Nghi Phương chu miệng tỏ vẻ bất mãn, Tiết Đàm thấy thế mới chịu nói với muội muội.
Trải qua mấy vòng đầu thi đấu, giờ chỉ còn lại có năm người, Tiết Đàm là một người trong số đó, còn có đó là Từ Thừa Lãng phủ Trường Trữ Hầu...
Nghe có cả đại ca, cặp mắt Tiết Nghi Phương mở lớn, kinh hô: "Đại ca lại có thể cùng chơi."
Tiết Đàm gật gật đầu, nhìn thoáng qua huynh trưởng cùng cha khác mẹ đứng cách đó không xa, thấy huynh ấy kiệm lời ít nói, trong ngày thường cũng không có hòa đồng, hôm nay bất quá là theo lễ phép mời huynh ấy chơi chung, biết chắc huynh ấy sẽ không tham gia đâu, thế nhưng không nghĩ tới huynh ấy lại gật đầu, càng là ngoài dự liệu của hắn...
"Đại ca không chỉ có tham gia chơi, mà còn rất lợi hại." Tiết Đàm cười nói.
Ngay cả Chân Bảo Quỳnh vốn đang im lặng cũng hơi kinh ngạc nói: "Đại Biểu Ca thật sự là thâm tàng bất lộ."
Lúc này mấy người khác cũng ném xong rồi, chỉ còn có ba người, Tiết Nhượng và Tiết Đàm phủ An Quốc Công, công tử Từ Thừa Lãng của phủ Trường Trữ Hầu.
Tiết Đàm giơ tay béo hai má Tiết Nghi Phương, sau đó rất có lễ phép hướng về phía hai vị biểu muội nói: "Ta phải đi qua đó rồi."
Trận đấu ngày càng phấn khích, người vây xem cũng đứng thành nhóm nghị luận, đoán xem trong ba người ai sẽ thắng. Phần lớn đều hướng về Tiết Đàm và Từ Thừa Lãng, tiếng ủng hộ cho Từ Thừa Lãng so với Tiết Đàm to hơn một chút.
Mà Chân Bảo Lộ nhìn đến nam tử cao lớn đứng ở bên cạnh Tiết Đàm và Từ Thừa Lãng, tự nhiên biết vị này chính là Đại công tử Tiết Nhượng phủ An Quốc Công.
Thì ra hắn chính là Tiết Nhượng.
Tiết Nghi Phương hưng phấn nói: "Quỳnh biểu tỷ, Lộ biểu muội, các ngươi cảm thấy trong ba người bọn họ ai sẽ thắng?"
Chân Bảo Quỳnh lắc đầu, khẽ cười nói: "Ta không hiểu lắm."
Tiết Nghi Phương liền hỏi Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Lộ sững sờ, nhìn thoáng qua ba vị nam tử đang so tài, miễn cưỡng chống lại ánh mắt Từ Thừa Lãng đang nhìn mình. Nếu là lúc trước, nhất định nàng sẽ không chút do dự cho rằng Từ Thừa Lãng sẽ thắng, nhưng hôm nay...
Bên cạnh Từ Tú Tâm nghe được, quay đầu cười nói: "Trong ngày thường Lộ biểu muội thích nhất là đi theo sau ca ca của ta, lúc này tự nhiên là cảm thấy ca ca ta sẽ thắng, đúng hay không?" Lúc nãy không thoải mái, Từ Tú Tâm vẫn còn nhớ, nhưng dù sao hôm nay nàng cũng là khách, nên ngoan ngoãn nghe lời mẫu thân, không chấp nhặt cùng Chân Bảo Lộ.
Chân Bảo Lộ thản nhiên liếc nhìn Từ Tú Tâm, căn bản không để ý tới nàng, chỉ mỉm cười nói với Tiết Nghi Phương: "Muội cảm thấy hai vị Tiết biểu ca rất lợi hại."
Tiết Nghi Phương ưỡn ngực thẳng lưng, kiêu ngạo nói: "Ừ." Làm muội muội, đương nhiên cũng hi vọng người khác xem trọng ca ca của mình. Bởi vậy Tiết Nghi Phương càng thích tiểu biểu muội vô cùng xinh đẹp này.
Từ Tú Tâm thấy Chân Bảo Lộ không để ý tới mình, tức giận đến khẽ hừ một tiếng, lại nghe nàng nói xem trọng hai vị Tiết gia kia, thì nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Khẩu thị tâm phi." Từ Tú Tâm cảm thấy nhất định Chân Bảo Lộ là vì muốn đối nghịch với nàng mới nói như vậy.
Sau đó tiếp tục xem trận đấu của ba vị nam tử.
Càng gần đến cuối, tự nhiên cuộc so tài này càng khó, vị trí chiếc bình so với ban đầu đặt càng xa hơn, mà miệng bình vừa nhỏ vừa hẹp, vị trí xa như vậy, phóng vào một mũi tên đã không dễ, lúc này nhưng toàn bộ năm mũi tên phải cắm vào hết. Tuy Tiết Đàm là cao thủ, nhưng trong cuộc thi đấu này, vẫn có nhiều áp lực, thấy ba mũi tên đầu tiên của hắn đã an ổn cắm vào, nhưng càng đi về phía sau, mũi tên bên trong bình càng nhiều, muốn tiếp tục phóng vào, tất nhiên độ khó càng cao hơn.
Ba mũi tên đầu tiên ba người đều thay phiên nhau phóng, đến mũi tên thứ tư, Tiết Đàm thất thủ, chỉ còn lại có hai người Tiết Nhượng và Từ Thừa Lãng so tài.
Tiết Nghi Phương không bởi vì Nhị ca nhà mình thất thủ cảm thấy khổ sở, chỉ nhìn đại ca xưa nay luôn thu mình, quay sang Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ lo lắng nói: "Không biết đại ca có thể thắng nổi Từ công tử hay không nữa."
Chân Bảo Lộ nghe vậy, nhìn Tiết Nhượng bên cạnh Từ Thừa Lãng.
Thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn vẫn bình thản, trên người có sự ổn trọng thành thục không hợp với tuổi, nhưng thật ra rất lợi hại, mỗi lần đều vững vàng phóng vào, có lẽ thực lực này vẫn còn chưa ra hết sức. Tuy rằng đời này nàng sẽ cách xa Từ Thừa Lãng, nhưng xuất phát từ lòng riêng, nàng cũng mong Từ Thừa Lãng sẽ thắng, cũng may coi như Từ Thừa Lãng cùng hắn sức lực ngang nhau.
Trong lúc nhất thời, Chân Bảo Lộ cũng khẩn trương hẳn lên.
Chính là vòng này, Tiết Nhượng và Từ Thừa Lãng đều phóng được hết năm mũi tên vào bình, bất phân thắng bại.
Nhưng thi đấu giữa nam tử, nào có chuyện cân sức ngang tài!
Sau đó, tất nhiên lại thêm một vòng thi.
Lúc này không chỉ có đem chiếc bình dịch xa hơn, mà còn dùng mảnh vải che lại mắt của hai người.
"...Không nhì thấy, làm sao có thể ném vào đây?" Chân Bảo Lộ nghe Tiết Nghi Phương bên cạnh nói nhỏ.
Nghe xong Tiết Nghi Phương, Chân Bảo Lộ mỉm cười.
Nàng biết có thể. Ít nhất, nàng biết Từ biểu ca là có thể, còn Tiết gia Đại Biểu Ca thì...
Ván này, Từ Thừa Lãng nhất định thắng đi.
Dựa theo trình tự, lần này cũng là Từ Thừa Lãng ném trước.
Thấy Từ Thừa Lãng dùng mảnh vải che mắt, sau đứng ở lằn vạch, cầm mũi tên lặng im suy nghĩ một lát, rồi đem mũi tên trong tay phóng ra----
"Keng!"
Mũi tên vững vàng rơi vào trong bình.
"Hay!"
Chung quanh lập tức phát ra một trận âm thanh ủng hộ.
Che mắt phóng tên vào bình rượu tất nhiên là khó, nhưng Từ Thừa Lãng tuy là tiểu thiếu niên, ở trong giới con cháu quý tộc, cũng coi như có chút danh tiếng, trước mắt thấy hắn xuất sắc như thế, cũng không tính ngoài dự đoán của mọi người. Ngược lại là Tiết Nhượng, ở sau Từ Thừa Lãng, cũng bịt mắt đem mũi tên phóng vào trong bình.
Lúc này, Chân Bảo Lộ không thể không quan sát vị Tiết gia Đại Biểu Ca này một lần nữa.
Nghe theo lời của tỷ tỷ từng nhắc qua lúc trước, Tiết gia Đại Biểu Ca bất quá chỉ mới mười bốn, lớn hơn Từ Thừa Lãng một tuổi, nhưng vóc dáng này..., trong số các nam tử cùng tuổi Từ Thừa Lãng coi như là cao lớn, hiện nay Tiết gia Đại Biểu Ca đứng trước mặt Từ Thừa Lãng, rõ ràng khiến Từ Thừa Lãng so không bằng, đến cả dung mạo, cũng xuất sắc hơn nhiều so với Từ Thừa Lãng...
Nhưng dạng nam tử này, tại sao lại cứ muốn đi theo võ học chứ?
Chân Bảo Lộ xem xét quan sát, nàng thấy Tiết gia biểu ca vai rộng thắt lưng hẹp, dáng người cao ngất, nhìn hơi gầy, cũng không phải giống cái loại này mãng phu tục tằng.
Bất quá....
Dù sao Chân Bảo Lộ cũng là sống lại một đời người, hiểu được Tiết Nhượng trước mắt tuy rằng ngày thường đẹp mặt, có thể mấy năm sau, nói không chừng lớn lên sẽ xấu xí... Bởi vậy, Chân Bảo Lộ nghĩ đời trước mình lớn lên nhưng không có nghe qua tên Tiết Nhượng, có lẽ là nguyên nhân này.
Khi Từ Thừa Lãng đem mũi tên cuối cùng phóng trúng vào bình thì thắng bại hiển nhiên đã định rồi.
Cho dù Tiết Nhượng cũng đem mũi tên cuối cùng phóng trúng, dựa theo quy củ, cũng coi như Từ Thừa Lãng thắng. Đây chính là chỗ tốt của việc được thi trước.
Chân Bảo Lộ nhìn vị nam tử mặc áo bào xanh lam, thấy ánh mắt hắn nhàn nhạt, giống nhau chẳng có để ý bao nhiêu.
Không biết sao, thật ra Chân Bảo Lộ cảm thấy đáng tiếc thay cho hắn.
Dù sao, thực lực của hắn cũng không thua Từ Thừa Lãng, chính là thời cơ kém hơn thôi.
Tuy rằng thắng bại đã định, nhưng mũi tên cuối cùng này của Tiết Nhượng, liệu có muốn phóng.
Lại thấy vị nam tử này đã bịt mắt, giơ tay đem mũi tên phóng ra, mũi tên lọt vào miệng bình, nghe 'keng' một tiếng, sau đó một mũi tên khác trong bình đột nhiên bắn ra ngoài.
Mũi tên bị bắn ra ngoài có màu xanh lục.
Tiết Nghi Phương ở giữa nhóm tiểu cô nương phản ứng đầu tiên, kinh hô: "Đại ca thật lợi hại!"
Tiết Đàm bị thua cũng không nhịn được đối với vị đại ca nhà mình nhìn với cặp mắt khác xưa, mở miệng cười nói: "Hay!"
Đúng, ván này dĩ nhiên là Tiết Nhượng thắng rồi.
Hai người phóng tên vào bình rượu, mũi tên dùng màu sắc để phân biệt, Tiết Nhượng màu lam, Từ Thừa Lãng màu lục, tuy rằng toàn bộ năm mũi tên của Từ Thừa Lãng đều phóng trúng vào bình, nhưng mũi tên thứ năm của Tiết Nhượng lại khiến một mũi tên của Từ Thừa Lãng bắn ra ngoài, nay trong bình chỉ còn lại chín mũi tên, năm lam bốn lục, ai thắng ai thua, vừa xem đã hiểu rõ ràng.
Từ Thừa Lãng là người khiêm tốn, đối với thắng bại cũng không coi trọng, đại đa số thời điểm đều giữ lại thực lực, sẽ không bộc lộ tài năng. Chính là lúc trước tiểu biểu muội giận dỗi không để ý tới hắn, lúc này thấy nàng lại đây, hắn nghĩ chiến thắng để làm nàng vui vẻ, nên xuất ra toàn lực.
Mà vị Tiết Nhượng này, hắn chưa bao giờ giao thủ qua, nhưng trong quá trình thi đấu, hắn có thể rõ ràng cảm giác được Tiết Nhượng cố ý giữ lại thực lực thật sự... Đối thủ mạnh như vậy, sao trước kia hắn không phát hiện?
Từ Thừa Lãng hướng tới Tiết Nhượng cười nói: "Tiết công tử thật lợi hại, tại hạ rất bội phục."
Tiết Nhượng nhìn hắn một cái, giống như nghĩ tới điều gì, giữa hai lông mày lộ ra một chút xa cách nói: "Đa tạ."
Từ Thừa Lãng là người thận trọng, tự nhiên hiểu được ý tứ qua lời nói và sắc mặt, hiện nay đối phương có địch ý không giải thích được, khiến hắn có chút không hiểu, chỉ khẽ cười, sau đó nhăn mày đăm chiêu.
Đang cùng Từ Thừa Lãng nói chuyện, thì Tiết Nhượng nhìn thấy hai huynh muội Tiết Đàm và Tiết Nghi Phương đi tới. Phía sau còn có hai tỷ muội Chân Bảo Quỳnh và Chân Bảo Lộ đi theo.
Trong ngày thường Tiết Nghi Phương không dám thân cận vị đại ca này, trước mắt cũng thật tình bội phục hắn, vội vàng nhảy nhót nói: "Đại ca thật là lợi hại, so với Nhị ca còn lợi hại hơn." Vui mừng như vậy, giống như người thắng là nàng vậy.
Trên mặt Tiết Nghi Phương lộ vẻ sùng bái, ngay cả Chân Bảo Quỳnh tính tình dịu ngoan cũng tràn đầy bội phục.
Nhưng nàng thì sao?
Tiết Nhượng chậm rãi giương mắt, liếc mắt nhìn tiểu nha đầu chải búi tóc nụ hoa có khuôn mặt trẻ con kia, thấy nàng yên lặng đứng bên cạnh tỷ tỷ nhà mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà trắng nõn không có bất kỳ hưng phấn và ý cười nào.
Tiết Nhượng cầm phần thưởng thắng được từ Từ Thừa Lãng, trong lòng quá là rõ ràng.
Hôm nay hắn thắng Từ biểu ca trong lòng của nàng, chắc là nàng không vui rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.