Chương 114
Thượng Quan Mộ Dung
11/05/2021
Từ Lệnh Kiểm vén rèm quá mức dùng sức, mành đánh
vào khung cửa, phát ra tiếng đùng vang, giống như đánh vào lòng người,
làm hai nha hoàn nhịn không được nhảy dựng.
Hỉ nương không biết sao, thu xếp tinh thần nói: “Thế tử, thời gian ngồi giường còn chưa đủ……”
Từ Lệnh Kiểm đang muốn lao ra cửa đi ngoại viện, nghe hỉ nương nói những lời này, vội ngừng bước chân.
Mạnh gia! Mạnh Tĩnh Ngọc! Thế nhưng lừa gạt hắn.
Hắn cho rằng chính mình cưới một quý nữ nhà cao cửa rộng trường tụ thiện vũ, ai ngờ lại là cưới một người câm không thể nói chuyện!
Đồn đãi không sai, Mạnh Tĩnh Ngọc đích xác có mặt khi Lâu Ngoại Lâu cháy, nàng không bị hủy dung, lại bị huân hỏng cổ họng, rốt cuộc không thể nói.
Hắn muốn chính là một hiền thê hiền lương thục đức, có thể giúp hắn một tay, mà không phải một người câm chỉ có thể giấu đầu lộ đuôi, không thể mang ra ngoài.
Ngày mai hắn phải mang Mạnh Tĩnh Ngọc tiến cung, đến lúc đó tất nhiên mọi người đều biết Mạnh Tĩnh Ngọc là người câm, Từ Lệnh Kiểm hắn cũng trở thành một trò cười rõ đầu rõ đuôi.
Mạnh gia thế nhưng xem hắn như đồ ngốc lừa xoay quanh, Mạnh Tĩnh Ngọc cũng đáng giận, thế nhưng giúp đỡ Mạnh gia.
Trách không được tính tình nàng thay đổi lớn, hắn tưởng do tứ hôn, thì ra nàng biết nàng là một phế vật, biết sau này nàng tuyệt đối không có khả năng gả vào nhà cao cửa rộng làm tông phụ, cho nên mới dùng hết thủ đoạn lừa gạt hắn!
Đáng giận! Đáng giận đến cực điểm!
Hắn bị người chơi, còn không thể tìm người tính sổ.
Ngồi giường, ha ha, Mạnh Tĩnh Ngọc tiện nhân này, tâm tư đê tiện xấu xa, hắn nhìn thấy nàng liền cảm thấy ghê tởm.
Thời gian không đủ, Từ Lệnh Kiểm không thể nhấc chân liền đi, nhưng kêu hắn trở về ngồi giường cũng là trăm triệu không thể, hắn đứng ngoài sân, sắc mặt âm trầm, không lên một tiếng.
Hỉ nương tham gia hôn lễ không ít, đây là lần đầu gặp chuyện như vậy, đầy mặt xấu hổ.
Còn về hai nha hoàn Mạnh Tĩnh Ngọc mang đến từ nhà mẹ đẻ càng là sợ tới mức run bần bật, hận không thể biến thành trong suốt.
……
Trần Bảo Linh buồn bực nói với Kỷ Thanh Y mặt của Mạnh Tĩnh Ngọc không sao cả, căn bản không bị hủy dung.
Kỷ Thanh Y kinh ngạc.
Nếu Mạnh Tĩnh Ngọc không bị hủy dung, lúc trước lời đồn bay đầy trời sao không ra mặt giải thích, thậm chí Hoàng Hậu cũng tùy ý để người khác chửi bới Mạnh Tĩnh Ngọc, nghĩ như thế nào cũng không phù hợp.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên sắc mặt Trần Bảo Linh trắng nhợt, đỡ bàn nôn khan, Kỷ Thanh Y khiếp sợ: “Bảo Linh, tỷ làm sao vậy, có phải cảm lạnh hay không?”
“Tỷ không có việc gì, có thể là lúc ra cửa ăn quá nhiều, nhìn muội bị dọa kìa.” Trần Bảo Linh cười đứng lên: “Đi, chúng ta cũng nên trở về.”
Mới vừa nói một câu, thân mình nàng bỗng mềm nhũn, sắp sửa ngã xuống, Kỷ Thanh Y cả kinh hồn muốn bay ra ngoài, một tay ôm lấy Trần Bảo Linh, vội kêu nha hoàn đi gọi người.
Yến hội phía trước còn chưa tan, hai người các nàng lấy cớ ra ngoài thông khí, nghe nói Trần Bảo Linh ngất xỉu, Thọ Xuân đại trưởng công chúa lập tức sai bà tử bên người lại đây, vừa vặn trong yến hội hôm nay có một vị thái y, lập tức được mời đến xem bệnh cho Trần Bảo Linh.
Sắc mặt Cố Hướng Minh trắng bệch, người không biết còn tưởng người bị bệnh là hắn, sau khi thái y bắt mạch xong, hắn lập tức tiến lên, giọng nói có vài phần run rẩy: “Thái y, nàng thế nào?”
Thái y vuốt chòm râu, cười ha ha: “Cố Nhị gia không cần lo lắng, là chuyện vui……”
Kỷ Thanh Y đột nhiên trừng lớn đôi mắt, nhìn Trần Bảo Linh, Bảo Linh có thai, sắp sinh tiểu bảo bảo rồi.
“Nói hươu nói vượn!” hai mắt Cố Hướng Minh như có thể phun ra lửa: “Chuyện vui gì có thể làm người té xỉu……”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Thọ Xuân đại trưởng công chúa gọi lại: “Hướng Minh, không được vô lễ!”
“Nương!” trên trán Cố Hướng Minh ứa ra gân xanh: “Rõ ràng là lão thất phu này vô lễ trước.”
“Con, đồ ngốc này!” Thọ Xuân đại trưởng công chúa chụp trên vai hắn một cái: “Tức phụ con có thai rồi.”
“Có thai, có thai?” thân mình Cố Hướng Minh chấn động, trên mặt lộ ra mừng như điên: “Nương, Bảo Linh có thai, con…… con sắp làm cha sao?”
Vẻ mặt hắn kích động, không dám tin tưởng.
“Đúng vậy.” Thọ Xuân trưởng công chúa nhịn không được bật cười: “Đều phải làm cha, còn không ổn trọng như vậy, còn không mau nhận lỗi với thái y.”
“Dạ, dạ, dạ.” Cố Hướng Minh nắm tay thái y, dùng sức lắc vài cái: “Thái y, vừa rồi ta nói hươu nói vượn, ông đại nhân có đại lượng, đừng để trong lòng, tức phụ ta có thai rồi, cảm ơn ông, thái y.”
Hắn quá mức hưng phấn, chụp vài cái trên vai thái y, mỗi lần chụp một cái, bả vai thái y đều phải lùn vài phần.
Đầu tiên thái y bị hắn cầm tay, cảm giác tay chính mình sắp đứt ra, sau đó lại bị hắn chụp, càng cảm thấy muốn hộc máu, vội nói: “Cố Nhị gia và nhị nãi nãi phu thê tình thâm, khiến người hâm mộ, chẳng qua nhị nãi nãi mới vừa có thai, yêu cầu tĩnh dưỡng.”
“Yêu cầu tĩnh dưỡng như thế nào, ông mau nói với ta.” Cố Hướng Minh khẩn trương: “Ông mau viết phương thuốc, chớ nên chậm trễ.”
“Nhị gia không cần vội, ta lập tức viết.”
Lúc này Cố Hướng Minh mới buông lỏng hắn, đi xem Trần Bảo Linh, hai mắt sáng lấp lánh đều là triền miên, Kỷ Thanh Y nhìn, không nhịn được nhấp miệng cười.
Cũng thật tốt.
Thọ Xuân đại trưởng công chúa cũng hòa ái cười.
Kỷ Thanh Y không nghĩ tới sẽ có biến cố như vậy, ánh mắt dừng trên mặt Trần Bảo Linh, lại dừng trên bụng nàng, không nhịn được hâm mộ.
Cũng không biết khi nào nàng có thể mang thai con của Từ Lệnh Sâm.
Lại nói, đời trước nàng chưa bao giờ có thai……
Ý niệm này nảy sinh, trong lòng Kỷ Thanh Y lập tức cảm giác không ổn.
Nàng sờ sờ bụng, không nói gì.
Chờ đến tan tiệc, ngồi trên xe ngựa, nàng có chút rầu rĩ, Từ Lệnh Sâm rất khẩn trương, nhìn chằm chằm nàng một hồi: “Làm sao vậy, có phải Mạnh Tĩnh Ngọc nói gì đó không? Hoặc là có người nói gì?”
“Không phải.” Kỷ Thanh Y lắc đầu: “Ta không đi tân phòng.”
Nàng vốn muốn đi, nhưng nghĩ nếu chính mình đi, tám phần phải nhìn thấy Từ Lệnh Kiểm, nhớ đến ánh mắt Từ Lệnh Kiểm âm trắc, nàng cảm thấy ghê tởm, cuối cùng vẫn không đi.
“Vậy nàng làm sao vậy?” Từ Lệnh Sâm ôm nàng vào lòng: “Có chuyện gì nói cho ta, ai chọc nàng không cao hứng?”
Bộ dáng phải chống lưng cho nàng.
Buồn bực trong lòng Kỷ Thanh Y tan đi không ít: “Không có người chọc ta không cao hứng, là Bảo Linh có thai, ta cao hứng thay nàng.”
Từ Lệnh Sâm cũng nghe nói Trần Bảo Linh đột nhiên té xỉu, khám ra là có thai, đôi mắt hắn dừng trên mặt nàng, không nhìn ra chút cao hứng nào, trong giọng nói lại có vài phần cô đơn.
Kỷ Thanh Y thở dài một hơi: “Có thai thật tốt, cũng không biết hài tử giống Bảo Linh hay giống Cố Hướng Minh nhiều hơn.”
Vốn dĩ Từ Lệnh Sâm gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nghe nàng nói như vậy, trên mặt đột nhiên nở rộ tươi cười, càng lúc càng lớn, càng ngày càng thỏa mãn, hắn dùng má cọ má nàng: “Y Y ngốc của ta, sao nàng đáng yêu như thế? Chúng ta mới thành thân một tháng, nàng đã vội vã sinh con cho ta sao, nàng kêu ta nói gì bây giờ.”
Kỷ Thanh Y đích xác rất muốn nhanh chóng sinh con, nhưng đột nhiên bị Từ Lệnh Sâm nói ra, cũng có vài phần ngượng ngùng: “Ta nào có ý đó?”
“Đừng không thừa nhận, vừa rồi trong ánh mắt nàng đều là hâm mộ, chỉ kém nói nàng cũng muốn một bảo bảo.” Hắn đắc ý hôn gương mặt nàng: “Bây giờ nàng còn nhỏ, chúng ta có thể chờ một chút. Nhưng nếu nàng thật sự muốn sinh con thì cầu xin ta đi, ta nhất định nỗ lực gấp trăm lần, bảo đảm một giọt cuối cùng cũng hiến cho nàng, một giọt không lưu.”
Hắn nói lộ liễu, Kỷ Thanh Y phụt một tiếng cười: “Chỉ sợ chàng sẽ mỏi chân.”
Từ Lệnh Sâm lập tức đen mặt, duỗi tay vén váy nàng: “Vậy chúng ta liền thử xem, rốt cuộc là ai mỏi chân trước.”
“Không cần, không cần.” Kỷ Thanh Y dùng tay che váy: “Ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao?”
Nàng nũng nịu xin tha, giữa mày cô đơn trở thành hư không.
Từ Lệnh Sâm thấy, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn chỉ muốn phân tán lực chú ý của nàng, làm nàng không mất mát mà thôi.
Hắn hư trương thanh thế: “Này còn tạm được, về sau còn dám nói hươu nói vượn, ta không ngại hành hình nàng ngay tại chỗ.”
Kỷ Thanh Y duỗi tay câu cổ hắn: “Ta sai rồi, cầu điện hạ giơ cao đánh khẽ.”
Từ Lệnh Sâm thả nàng ngồi trên đầu gối, cười nói: “Nàng có muốn biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
“Muốn a.” Kỷ Thanh Y lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt tò mò: “ Đang yên đang lành đi đón dâu sao lại xung đột với thứ dân?”
Từ Lệnh Sâm cong cong khóe miệng, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh: “Còn không phải Từ Lệnh Kiểm tìm đường chết, một lòng một dạ muốn so với chúng ta.”
Thì ra lúc Từ Lệnh Sâm đón dâu, một đường rải rất nhiều kẹo, tiểu đồng đi theo phía sau xe nói lời cát tường phú quý, rất nhiều người hâm mộ cảm thấy đây là dấu hiệu cát tường như ý, ngay cả hoàng đế đều đùa nói Từ Lệnh Sâm và Kỷ Thanh Y được tiểu đồng ngây thơ chúc phúc, nhất định có thể ân ái đến đầu bạc.
Từ Lệnh Kiểm trông mèo vẽ hổ, thuê người rảnh rỗi trước tiên chuẩn bị tốt lời chúc phúc, những người đó cũng hô lớn lời cát tường như ý chạy theo xe liễn, nhưng hắn rải không phải kẹo, mà là đồng tiền và bạc vụn.
Thứ dân vây xem thấy có tiền rải xuống, tự nhiên đi nhặt. Mà những người được thuê chạy theo xe liễn tự nhiên không muốn, lời chúc phúc là bọn họ kêu, phía trước cũng thỏa thuận xong tiền do bọn họ lấy, đột nhiên chạy ra một đám người đoạt, những người đó liền đỏ mắt, cưỡng bách thứ dân giao tiền ra.
Thứ dân lại cảm thấy tiền là Chu Vương phủ rải, ai nhặt được chính là của người đó, tự nhiên không muốn giao, không chỉ không giao, còn tiếp tục đuổi theo xe liễn nhặt tiền.
Người chết vì tiền chim chết vì mồi, tiền của chính mình bị người khác nhặt, người được thuê và thứ dân vung tay đánh nhau, hộ vệ Chu Vương phủ duy trì trật tự, không biết sao lại giết chết hai thứ dân.
Tuy hai người kia là thứ dân, nhưng trong nhà cũng có họ hàng làm quan lớn, lập tức ngăn cản đội ngũ đón dâu, một hai muốn đi Thuận Thiên Phủ đòi công đạo.
Kỷ Thanh Y nói: “Từ Lệnh Kiểm tìm đường chết không quan trọng, nhưng lại liên luỵ hai bá tánh vô tội.”
“Không đơn giản như vậy, việc này tám phần là Thái Tử làm, mục đích chính là cho Từ Lệnh Kiểm ngột ngạt, trước tiên để bọn họ chó cắn chó, chúng ta án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến.”
Hắn duỗi tay, vén một lọn tóc ra sau tai giúp Kỷ Thanh Y, nhẹ giọng nói: “Qua mấy ngày Thái Hậu sẽ trở lại, tuy bà ấy là tổ mẫu của ta, nhưng ta và bà ấy lại không thân cận, nàng chỉ cần trên mặt mũi không trở ngại là được, không cần quá mức để ý tới bà ấy.”
Ở trong lòng hắn, một tổ mẫu uổng có quan hệ huyết thống nhưng không có cảm tình, so ra kém một ngón tay của Y Y.
Hỉ nương không biết sao, thu xếp tinh thần nói: “Thế tử, thời gian ngồi giường còn chưa đủ……”
Từ Lệnh Kiểm đang muốn lao ra cửa đi ngoại viện, nghe hỉ nương nói những lời này, vội ngừng bước chân.
Mạnh gia! Mạnh Tĩnh Ngọc! Thế nhưng lừa gạt hắn.
Hắn cho rằng chính mình cưới một quý nữ nhà cao cửa rộng trường tụ thiện vũ, ai ngờ lại là cưới một người câm không thể nói chuyện!
Đồn đãi không sai, Mạnh Tĩnh Ngọc đích xác có mặt khi Lâu Ngoại Lâu cháy, nàng không bị hủy dung, lại bị huân hỏng cổ họng, rốt cuộc không thể nói.
Hắn muốn chính là một hiền thê hiền lương thục đức, có thể giúp hắn một tay, mà không phải một người câm chỉ có thể giấu đầu lộ đuôi, không thể mang ra ngoài.
Ngày mai hắn phải mang Mạnh Tĩnh Ngọc tiến cung, đến lúc đó tất nhiên mọi người đều biết Mạnh Tĩnh Ngọc là người câm, Từ Lệnh Kiểm hắn cũng trở thành một trò cười rõ đầu rõ đuôi.
Mạnh gia thế nhưng xem hắn như đồ ngốc lừa xoay quanh, Mạnh Tĩnh Ngọc cũng đáng giận, thế nhưng giúp đỡ Mạnh gia.
Trách không được tính tình nàng thay đổi lớn, hắn tưởng do tứ hôn, thì ra nàng biết nàng là một phế vật, biết sau này nàng tuyệt đối không có khả năng gả vào nhà cao cửa rộng làm tông phụ, cho nên mới dùng hết thủ đoạn lừa gạt hắn!
Đáng giận! Đáng giận đến cực điểm!
Hắn bị người chơi, còn không thể tìm người tính sổ.
Ngồi giường, ha ha, Mạnh Tĩnh Ngọc tiện nhân này, tâm tư đê tiện xấu xa, hắn nhìn thấy nàng liền cảm thấy ghê tởm.
Thời gian không đủ, Từ Lệnh Kiểm không thể nhấc chân liền đi, nhưng kêu hắn trở về ngồi giường cũng là trăm triệu không thể, hắn đứng ngoài sân, sắc mặt âm trầm, không lên một tiếng.
Hỉ nương tham gia hôn lễ không ít, đây là lần đầu gặp chuyện như vậy, đầy mặt xấu hổ.
Còn về hai nha hoàn Mạnh Tĩnh Ngọc mang đến từ nhà mẹ đẻ càng là sợ tới mức run bần bật, hận không thể biến thành trong suốt.
……
Trần Bảo Linh buồn bực nói với Kỷ Thanh Y mặt của Mạnh Tĩnh Ngọc không sao cả, căn bản không bị hủy dung.
Kỷ Thanh Y kinh ngạc.
Nếu Mạnh Tĩnh Ngọc không bị hủy dung, lúc trước lời đồn bay đầy trời sao không ra mặt giải thích, thậm chí Hoàng Hậu cũng tùy ý để người khác chửi bới Mạnh Tĩnh Ngọc, nghĩ như thế nào cũng không phù hợp.
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên sắc mặt Trần Bảo Linh trắng nhợt, đỡ bàn nôn khan, Kỷ Thanh Y khiếp sợ: “Bảo Linh, tỷ làm sao vậy, có phải cảm lạnh hay không?”
“Tỷ không có việc gì, có thể là lúc ra cửa ăn quá nhiều, nhìn muội bị dọa kìa.” Trần Bảo Linh cười đứng lên: “Đi, chúng ta cũng nên trở về.”
Mới vừa nói một câu, thân mình nàng bỗng mềm nhũn, sắp sửa ngã xuống, Kỷ Thanh Y cả kinh hồn muốn bay ra ngoài, một tay ôm lấy Trần Bảo Linh, vội kêu nha hoàn đi gọi người.
Yến hội phía trước còn chưa tan, hai người các nàng lấy cớ ra ngoài thông khí, nghe nói Trần Bảo Linh ngất xỉu, Thọ Xuân đại trưởng công chúa lập tức sai bà tử bên người lại đây, vừa vặn trong yến hội hôm nay có một vị thái y, lập tức được mời đến xem bệnh cho Trần Bảo Linh.
Sắc mặt Cố Hướng Minh trắng bệch, người không biết còn tưởng người bị bệnh là hắn, sau khi thái y bắt mạch xong, hắn lập tức tiến lên, giọng nói có vài phần run rẩy: “Thái y, nàng thế nào?”
Thái y vuốt chòm râu, cười ha ha: “Cố Nhị gia không cần lo lắng, là chuyện vui……”
Kỷ Thanh Y đột nhiên trừng lớn đôi mắt, nhìn Trần Bảo Linh, Bảo Linh có thai, sắp sinh tiểu bảo bảo rồi.
“Nói hươu nói vượn!” hai mắt Cố Hướng Minh như có thể phun ra lửa: “Chuyện vui gì có thể làm người té xỉu……”
Hắn còn chưa dứt lời đã bị Thọ Xuân đại trưởng công chúa gọi lại: “Hướng Minh, không được vô lễ!”
“Nương!” trên trán Cố Hướng Minh ứa ra gân xanh: “Rõ ràng là lão thất phu này vô lễ trước.”
“Con, đồ ngốc này!” Thọ Xuân đại trưởng công chúa chụp trên vai hắn một cái: “Tức phụ con có thai rồi.”
“Có thai, có thai?” thân mình Cố Hướng Minh chấn động, trên mặt lộ ra mừng như điên: “Nương, Bảo Linh có thai, con…… con sắp làm cha sao?”
Vẻ mặt hắn kích động, không dám tin tưởng.
“Đúng vậy.” Thọ Xuân trưởng công chúa nhịn không được bật cười: “Đều phải làm cha, còn không ổn trọng như vậy, còn không mau nhận lỗi với thái y.”
“Dạ, dạ, dạ.” Cố Hướng Minh nắm tay thái y, dùng sức lắc vài cái: “Thái y, vừa rồi ta nói hươu nói vượn, ông đại nhân có đại lượng, đừng để trong lòng, tức phụ ta có thai rồi, cảm ơn ông, thái y.”
Hắn quá mức hưng phấn, chụp vài cái trên vai thái y, mỗi lần chụp một cái, bả vai thái y đều phải lùn vài phần.
Đầu tiên thái y bị hắn cầm tay, cảm giác tay chính mình sắp đứt ra, sau đó lại bị hắn chụp, càng cảm thấy muốn hộc máu, vội nói: “Cố Nhị gia và nhị nãi nãi phu thê tình thâm, khiến người hâm mộ, chẳng qua nhị nãi nãi mới vừa có thai, yêu cầu tĩnh dưỡng.”
“Yêu cầu tĩnh dưỡng như thế nào, ông mau nói với ta.” Cố Hướng Minh khẩn trương: “Ông mau viết phương thuốc, chớ nên chậm trễ.”
“Nhị gia không cần vội, ta lập tức viết.”
Lúc này Cố Hướng Minh mới buông lỏng hắn, đi xem Trần Bảo Linh, hai mắt sáng lấp lánh đều là triền miên, Kỷ Thanh Y nhìn, không nhịn được nhấp miệng cười.
Cũng thật tốt.
Thọ Xuân đại trưởng công chúa cũng hòa ái cười.
Kỷ Thanh Y không nghĩ tới sẽ có biến cố như vậy, ánh mắt dừng trên mặt Trần Bảo Linh, lại dừng trên bụng nàng, không nhịn được hâm mộ.
Cũng không biết khi nào nàng có thể mang thai con của Từ Lệnh Sâm.
Lại nói, đời trước nàng chưa bao giờ có thai……
Ý niệm này nảy sinh, trong lòng Kỷ Thanh Y lập tức cảm giác không ổn.
Nàng sờ sờ bụng, không nói gì.
Chờ đến tan tiệc, ngồi trên xe ngựa, nàng có chút rầu rĩ, Từ Lệnh Sâm rất khẩn trương, nhìn chằm chằm nàng một hồi: “Làm sao vậy, có phải Mạnh Tĩnh Ngọc nói gì đó không? Hoặc là có người nói gì?”
“Không phải.” Kỷ Thanh Y lắc đầu: “Ta không đi tân phòng.”
Nàng vốn muốn đi, nhưng nghĩ nếu chính mình đi, tám phần phải nhìn thấy Từ Lệnh Kiểm, nhớ đến ánh mắt Từ Lệnh Kiểm âm trắc, nàng cảm thấy ghê tởm, cuối cùng vẫn không đi.
“Vậy nàng làm sao vậy?” Từ Lệnh Sâm ôm nàng vào lòng: “Có chuyện gì nói cho ta, ai chọc nàng không cao hứng?”
Bộ dáng phải chống lưng cho nàng.
Buồn bực trong lòng Kỷ Thanh Y tan đi không ít: “Không có người chọc ta không cao hứng, là Bảo Linh có thai, ta cao hứng thay nàng.”
Từ Lệnh Sâm cũng nghe nói Trần Bảo Linh đột nhiên té xỉu, khám ra là có thai, đôi mắt hắn dừng trên mặt nàng, không nhìn ra chút cao hứng nào, trong giọng nói lại có vài phần cô đơn.
Kỷ Thanh Y thở dài một hơi: “Có thai thật tốt, cũng không biết hài tử giống Bảo Linh hay giống Cố Hướng Minh nhiều hơn.”
Vốn dĩ Từ Lệnh Sâm gắt gao nhìn chằm chằm nàng, nghe nàng nói như vậy, trên mặt đột nhiên nở rộ tươi cười, càng lúc càng lớn, càng ngày càng thỏa mãn, hắn dùng má cọ má nàng: “Y Y ngốc của ta, sao nàng đáng yêu như thế? Chúng ta mới thành thân một tháng, nàng đã vội vã sinh con cho ta sao, nàng kêu ta nói gì bây giờ.”
Kỷ Thanh Y đích xác rất muốn nhanh chóng sinh con, nhưng đột nhiên bị Từ Lệnh Sâm nói ra, cũng có vài phần ngượng ngùng: “Ta nào có ý đó?”
“Đừng không thừa nhận, vừa rồi trong ánh mắt nàng đều là hâm mộ, chỉ kém nói nàng cũng muốn một bảo bảo.” Hắn đắc ý hôn gương mặt nàng: “Bây giờ nàng còn nhỏ, chúng ta có thể chờ một chút. Nhưng nếu nàng thật sự muốn sinh con thì cầu xin ta đi, ta nhất định nỗ lực gấp trăm lần, bảo đảm một giọt cuối cùng cũng hiến cho nàng, một giọt không lưu.”
Hắn nói lộ liễu, Kỷ Thanh Y phụt một tiếng cười: “Chỉ sợ chàng sẽ mỏi chân.”
Từ Lệnh Sâm lập tức đen mặt, duỗi tay vén váy nàng: “Vậy chúng ta liền thử xem, rốt cuộc là ai mỏi chân trước.”
“Không cần, không cần.” Kỷ Thanh Y dùng tay che váy: “Ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao?”
Nàng nũng nịu xin tha, giữa mày cô đơn trở thành hư không.
Từ Lệnh Sâm thấy, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn chỉ muốn phân tán lực chú ý của nàng, làm nàng không mất mát mà thôi.
Hắn hư trương thanh thế: “Này còn tạm được, về sau còn dám nói hươu nói vượn, ta không ngại hành hình nàng ngay tại chỗ.”
Kỷ Thanh Y duỗi tay câu cổ hắn: “Ta sai rồi, cầu điện hạ giơ cao đánh khẽ.”
Từ Lệnh Sâm thả nàng ngồi trên đầu gối, cười nói: “Nàng có muốn biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì không?”
“Muốn a.” Kỷ Thanh Y lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vẻ mặt tò mò: “ Đang yên đang lành đi đón dâu sao lại xung đột với thứ dân?”
Từ Lệnh Sâm cong cong khóe miệng, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh: “Còn không phải Từ Lệnh Kiểm tìm đường chết, một lòng một dạ muốn so với chúng ta.”
Thì ra lúc Từ Lệnh Sâm đón dâu, một đường rải rất nhiều kẹo, tiểu đồng đi theo phía sau xe nói lời cát tường phú quý, rất nhiều người hâm mộ cảm thấy đây là dấu hiệu cát tường như ý, ngay cả hoàng đế đều đùa nói Từ Lệnh Sâm và Kỷ Thanh Y được tiểu đồng ngây thơ chúc phúc, nhất định có thể ân ái đến đầu bạc.
Từ Lệnh Kiểm trông mèo vẽ hổ, thuê người rảnh rỗi trước tiên chuẩn bị tốt lời chúc phúc, những người đó cũng hô lớn lời cát tường như ý chạy theo xe liễn, nhưng hắn rải không phải kẹo, mà là đồng tiền và bạc vụn.
Thứ dân vây xem thấy có tiền rải xuống, tự nhiên đi nhặt. Mà những người được thuê chạy theo xe liễn tự nhiên không muốn, lời chúc phúc là bọn họ kêu, phía trước cũng thỏa thuận xong tiền do bọn họ lấy, đột nhiên chạy ra một đám người đoạt, những người đó liền đỏ mắt, cưỡng bách thứ dân giao tiền ra.
Thứ dân lại cảm thấy tiền là Chu Vương phủ rải, ai nhặt được chính là của người đó, tự nhiên không muốn giao, không chỉ không giao, còn tiếp tục đuổi theo xe liễn nhặt tiền.
Người chết vì tiền chim chết vì mồi, tiền của chính mình bị người khác nhặt, người được thuê và thứ dân vung tay đánh nhau, hộ vệ Chu Vương phủ duy trì trật tự, không biết sao lại giết chết hai thứ dân.
Tuy hai người kia là thứ dân, nhưng trong nhà cũng có họ hàng làm quan lớn, lập tức ngăn cản đội ngũ đón dâu, một hai muốn đi Thuận Thiên Phủ đòi công đạo.
Kỷ Thanh Y nói: “Từ Lệnh Kiểm tìm đường chết không quan trọng, nhưng lại liên luỵ hai bá tánh vô tội.”
“Không đơn giản như vậy, việc này tám phần là Thái Tử làm, mục đích chính là cho Từ Lệnh Kiểm ngột ngạt, trước tiên để bọn họ chó cắn chó, chúng ta án binh bất động, lấy bất biến ứng vạn biến.”
Hắn duỗi tay, vén một lọn tóc ra sau tai giúp Kỷ Thanh Y, nhẹ giọng nói: “Qua mấy ngày Thái Hậu sẽ trở lại, tuy bà ấy là tổ mẫu của ta, nhưng ta và bà ấy lại không thân cận, nàng chỉ cần trên mặt mũi không trở ngại là được, không cần quá mức để ý tới bà ấy.”
Ở trong lòng hắn, một tổ mẫu uổng có quan hệ huyết thống nhưng không có cảm tình, so ra kém một ngón tay của Y Y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.