Chương 51: Phát hiện(Canh hai)
Thượng Quan Mộ Dung
06/08/2018
Editor: quynhbac1997
Trịnh Tắc đứng ở cửa phủ Ninh vương nghênh đón Kỷ Thanh Y.
Lần trước nàng là đến thư phòng của Từ Lệnh Sâm, lần này là đến mái hiên nằm ở vườn hoa phía sau.
Khi đó đã chạng vạng, thời tiết nóng, lần này một đường đi tới, gió lạnh từng trận, cảnh sắc vui vẻ.
Khoảng đất trống trong mái hiên có một người đứng đó, trước mặt hắn bày một cái ghế, một con khỉ nhỏ ngồi chồm hổm trên ghế ăn cái gì đó.
"Thế tử ca ca." Từ xa Thanh Thái đã nhận ra đó là Từ Lệnh Sâm, cao giọng gọi hắn một tiếng, tuy phải chống gậy nhưng bước chân so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều.
Từ Lệnh Sâm khoác chiếc áo xanh như trời trong sau cơn mưa, thắt lưng màu mây xanh, những sợi tóc đen, dày được cố định bởi ngọc trâm, trong cái tự nhiên mang theo vài phần tùy ý.
"Nhìn xem, xe lăn này có thích không?"
Đến gần mới phát hiện thì ra cái ghế mà Từ Mị Mị đang ngồi lên là xe lăn.
Cái xe lăn này rất giống với xe lăn lần trước, chỉ có bánh xe là lớn hơn một vòng.
"Đây là xe lăn mới sao ạ?" Thanh Thái vô cùng vui vẻ, trong đôi mắt to đều là chờ mong: "Đệ có thể thử chứ?"
"Đương nhiên có thể." Từ Lệnh Sâm vẫy vẫy tay, để cho Từ Mị Mị nhảy xuống, khi Thanh Thái ngồi xuống, hắn mới nhẹ giọng nói: "Xe lăn này không cần người đẩy, chỉ cần đệ lấy tay chuyển động bánh xe, nó sẽ tự đi."
Thanh Thái bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Từ Lệnh Sâm: "Thật ạ? Thật sự không cần người khác đẩy, bản thân đệ có thể khiến cho nó đi sao?"
"Chẳng phải đệ thử thì sẽ biết sao." Từ Lệnh Sâm ngồi xổm xuống, tự tay dạy Thanh Thái sử dụng xe lăn như thế nào.
Thanh Thái thử một chút, quả nhiên xe lăn chậm rãi đi về phía trước.
Thanh Thái mở to hai mắt nhìn, há to miệng, ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau hắn mới ngây ngốc hỏi Kỷ Thanh Y: "Tỷ tỷ, đệ không nằm mơ chứ? Đây là đệ đang mơ sao?"
"Không có, đây là sự thật, không phải nằm mơ."
Thanh Thái lập tức nhếch miệng nở nụ cười: "Đệ, đệ cảm thấy bản thân quá hạnh phúc, hạnh phúc đến không thể tin được, hạnh phúc đến nỗi đệ cho rằng đây là mơ, hạnh phúc đến nỗi đệ cảm thấy bản thân sắp phát ngốc, cả người lâng lâng."
Thiếu niên nhỏ bé, trên mặt tươi cười tựa như ánh mặt trời sáng lạn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Kỷ Thanh Y cũng cười theo, cười đến hốc mắt có chút ẩm ướt, nàng chưa từng nhìn thấy nụ cười này trên mặt Thanh Thái.
Thanh Thái giống như lấy lại được trân bảo đã mất, hai tay đẩy bánh xe, chỉ chốc lát đã đi rất xa, tiếng cười kia lanh lảnh giống chuông bạc vọng lại.
Trịnh Tắc vội vàng cất bước đuổi theo.
Từ Lệnh Sâm cho rằng Kỷ Thanh Y cũng sẽ đuổi theo, không ngờ Kỷ Thanh Y chỉ ngoan ngoãn đứng đó, trên mặt mang theo ý cười vui vẻ.
Nàng hẳn rất cao hứng đi!
Tiểu nha đầu này, toàn bộ quan tâm đều đặt hết lên người đệ đệ, hắn biết dùng cách này chắc chắn nàng sẽ không cự tuyệt mà.
"Nàng đừng lo lắng, có Trịnh Tắc đi theo rồi." Từ Lệnh Sâm thấy nàng cười, tâm tình của hắn cũng rất tốt: "Chúng ta vào nhà ngồi chờ, lát nữa bọn họ liền quay về thôi."
Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, cung kính theo sát sau lưng hắn.
Mái hiên ba gian thông nhau, không có ngăn cách cho nên có vẻ khá rộng. Trước là sân phơi, bên trái là thư phòng, bên phải là phòng nghỉ nhỏ, dưới cửa sổ bày một chiếc ghế mỹ nhân, trang trí vô cùng thoải mái.
"Tới, chúng ta ngồi nói chuyện." Từ Lệnh Sâm để cho nàng ngồi xuống, bản thân thì ngồi bên cạnh ghế của nàng, hắn quyết định, nếu nàng có chút không thoải mái, hắn lập tức sẽ ngồi xuống chiếc ghế xa nàng một chút.
"Tạ điện hạ." Kỷ Thanh Y không có khó chịu, cũng không có bất cứ biểu hiện mất hứng nào, Gánh nặng trong lòng Từ Lệnh Sâm liền được giải, trên mặt mang theo vài phần tươi cười.
Một tháng không gặp, hắn nhớ nàng đến phát điên, ánh mắt không tự chủ được liền rơi vào trên thân thể nàng.
Tiểu cô nương mười mấy tuổi đúng vào độ tuổi phát triển tốt nhất, ngắn ngủn một tháng không thấy, nàng lại cao hơn không ít.
"Điện hạ mời dùng trà." Trên bàn trước mặt bày 6 ấm trà xanh đã pha sẵn, Kỷ Thanh Y chủ động rót một cốc, đưa tới trước mặt Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm sửng sốt một phen, có chút thất thần.
Hắn đang mơ?
Từ lúc hắn bộc lộ tâm ý cho nàng biết, tiểu nha đầu bên ngoài vẫn luôn cự tuyệt hắn, giống hôm nay thì vẫn là lần đầu.
Kỷ Thanh Y thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song có chút sững sờ, không khỏi "phốc" một tiếng nở nụ cười: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"
Nàng vốn sinh ra đã rất đẹp, nụ cười này tựa như hoa tươi chớm nở, ánh bình minh còn đọng lại trên cánh hoa, hoa kia xinh đẹp quyến rũ, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành.
Trái tim Từ Lệnh Sâm đập thình thịch, lỗ tai không thể khống chế được mà đỏ lên.
Hắn đột nhiên miệng đắng lưỡi khô, bưng cốc trà nàng rót lên một hơi cạn sạch.
Lúc Kỷ Thanh Y tới, cũng đã làm ra quyết định.
Nàng thiếu Từ Lệnh Sâm nhiều lắm, nhiều đến nỗi đã không có cách trả lại rồi.
Nàng không thể để tình huống tiếp tục như vậy nữa.
Nàng nhất định phải làm chút gì đó tới thay đổi mối quan hệ này.
Kỷ Thanh Y đứng lên, đột nhiên quỳ gối trước mặt Từ Lệnh Sâm: "Điện hạ, trong khoảng thời gian này, ngài vẫn luôn giúp đỡ tỷ đệ chúng ta, đặc biệt còn làm xe lăn cho Thanh Thái. Ta cùng Thanh Thái hai tỷ đệ đều để tang cha mẹ, thật sự là không có gì để báo đáp điện hạ. Nếu để tỷ đệ chúng ta cứ an tâm thoải mái tiếp nhận sự giúp đỡ của điện hạ, ta thật sự không làm được."
Thấy nàng quỳ, sắc mặt Từ Lệnh Sâm liền trầm xuống: "Vậy nàng định làm thế nào?"
"Ta, một nữ lưu, thật sự không có năng lực gì, chỉ là số trời trùng hợp, lúc ở biệt viện gặp được một cao nhân lánh đời." Kỷ Thanh Y mang vẻ mặt trang trọng: "Nhắc tới cũng lạ, ta cũng chỉ mời cao nhân kia một tách trà, hắn liền nói cho ta rất nhiều chuyện."
Nàng ngẩng đầu, vô cùng trịnh trọng nói: "Những câu chuyện kia đều là dự đoán trong tương lai, ta vẫn không tin là thật, nhưng không nghĩ tới, sau khi trở lại kinh thành, thậm chí có hơn phân nửa đều đã ứng nghiệm rồi."
Thân thể Từ Lệnh Sâm chấn động, không dám tin nhìn Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y quỳ, trong lòng liền toát mồ hôi dầm dề.
Từ Lệnh Sâm sẽ không nghĩ là nàng uống nhầm thuốc rồi nói hươu nói vượn chứ?
Lời nói của nàng, hắn có tin không?
Ài! Đây cũng là lý do nàng nghĩ là hợp lý nhất rồi.
Tương lai của Từ Lệnh Sâm rất nguy hiểm, còn có thể trúng tên độc mà chết. Từ Lệnh Kiểm tâm hoài bất quỹ( ý đồ bất chính), sẽ cùng Mạnh hoàng hậu cấu kết kéo thái tử xuống ngựa, cuối cùng lên làm thái tử mới.
Nàng muốn nói những thứ này cho Từ Lệnh Sâm biết, chỉ cần Từ Lệnh Sâm tin, lúc hắn ra chiến trường có thể phòng bị, hoặc là không ra chiến trường nữa, nàng cứu hắn một mạng, coi như là báo đáp ân tình hắn đã giúp đỡ nàng trong thời gian này.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Từ Lệnh Sâm nguyện ý tin tưởng nàng, nhưng hiện tại sắc mặt hắn giật mình, dáng vẻ giống như gặp quỷ, rõ ràng là không tin nàng.
"Điện hạ!" Ánh mắt Kỷ Thanh Y sáng quắc nhìn Từ Lệnh Sâm, chém đinh chặt sắt nói: "Ta biết điều bản thân nói không thể tưởng tượng được, điện hạ rất khó tin, kỳ thật bản thân ta lúc trước cũng không tin, chỉ nghĩ người nọ ăn nói điên khùng. Nhưng chuyện xảy ra mấy tháng này cùng lời tiên đoán của người nọ có hơn phân nửa đều đã thành thật, ta mới không thể coi thường được nữa. Xin điện hạ nhất định phải tin tưởng ta."
Trong lòng Từ Lệnh Sâm kích động, trong đầu ầm ầm rung động, gắng gượng nói: "Muốn ta tin nàng cũng rất đơn giản, nàng chỉ cần nói tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó xem có ứng nghiệm hay không là có thể biết nàng nói có phải thật hay không."
"Điện hạ cao kiến!" Kỷ Thanh Y thấy hắn nguyện ý cho mình cơ hội, mừng rỡ nói: "Năm nay thi Hương, Hoàng thượng khâm điểm Nội Các học sĩ kiêm Lễ Bộ Thị Lang Vương Thế Luân làm chủ khảo khu vực phía Bắc, mà điệt nhi của Vương Thế Luân khẳng định sẽ đạt bảng vàng, vì tránh bị nghi ngờ nên cuối cùng không tham gia thi hương."
"Ừ." Bàn tay đặt sau lưng của Từ Lệnh Sâm đã nắm chặt đến xanh trắng, trên mặt cũng từ chối cho ý kiến: "Đúng là Lễ Bộ Thị Lang được chỉ định làm chủ khảo, chuyện này không hề mới, có thể đoán ra cũng không có gì đặc biệt."
"Không phải là đoán mò, là cao nhân kia nói cho ta biết." Kỷ Thanh Y kích động nói: "Năm nay trạng nguyên sẽ mang họ Khổng, tương truyền là hậu nhân của Khổng Thánh Nhân, biểu ca Trần Văn Cẩm của ta cũng có mặt trên bảng vàng, thứ tự có vẻ khá gần với với hạng nhất."
Nàng bởi vì vội vàng muốn để Từ Lệnh Sâm tin tưởng mà thanh âm so với bình thường lớn hơn rất nhiều.
Từ Lệnh Sâm dùng đôi mắt thâm trầm như hàn đàm* nhìn nàng, trong lòng Kỷ Thanh Y cảm thấy bồn chồn.
*Hàn Đàm: Hàn: lạnh lẽo. Đàm: hồ=> hồ lạnh lẽo.
Hắn sẽ tin sao?
Một lúc sau, Từ Lệnh Sâm mới nói: "Nàng đứng dậy rồi nói."
Lúc hắn nói chuyện đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn thấu nàng, Kỷ Thanh Y chưa bao giờ gặp qua một Từ Lệnh Sâm âm trầm dọa người như vậy, chỉ cảm thấy tầm mắt kia làm cho người ta không chỗ nào che giấu.
"Điện hạ, ta nói đều là thật sự. Nhưng tạm thời không thể nghiệm chứng, qua vài ngày nữa ngài liền biết ta hề không lừa ngài."
Đến lúc đó, nàng sẽ cảnh báo Từ Lệnh Sâm, báo đáp hắn đã giúp đỡ nàng nhiều ngày qua.
Kỷ Thanh Y cảm thấy chính mình đã nói xong, lại bị hắn nhìn như vậy, nói không chừng sẽ lộ ra dấu vết nên nói: " Có lẽ Thanh Thái cũng sắp trở lại, ta ra ngoài đón đệ ấy."
Nàng đi, Từ Lệnh Sâm vẫn ngồi yên, hắn không thể tin mà lại không thể không tin, ông trời dành cho hắn nhiều ưu ái như vậy.
Hạnh phúc to lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống khiến hắn cảm giác chính mình có chút mê muội. Mà trong lòng càng thêm kích động, tình cảm trào dâng, khiến cho trong lòng hắn không thể nào không nhiệt huyết sôi trào.
Từ Lệnh Sâm đột nhiên đứng lên, đuổi theo nàng, một phát kéo nàng lại, một tay nắm cổ tay nàng, một tay đóng cửa lại, ấn nàng trên cửa.
Thằng nhãi này!
Lại lấy dáng vẻ này ra!
Kỷ Thanh Y thở gấp, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Huynh làm gì?"
Ánh mắt Từ Lệnh Sâm sáng quắc, có chút nóng.
Khoảng cách này quá gần.
Kỷ Thanh Y có chút hoảng, dùng sức khước từ vài cái: "Huynh buông!"
Vừa vội vừa thẹn, mặt lập tức đỏ rần.
Từ Lệnh Sâm cúi đầu nhìn nàng, cổ họng trượt một cái, liếm liếm bờ môi.
Kỷ Thanh Y nhìn, ngẩn ngơ, dáng vẻ này của Từ Lệnh Sâm, quả thực là sắc đẹp thay cơm, còn cứ như vậy, nàng không dám cam đoan chính mình có thể khống chế được nữa.
Hô hấp của nàng có chút loạn, phô trương thanh thế nói: "Không phải huynh nói sẽ không chạm vào ta sao? Huynh sao có thể nói mà không..."
Chữ sau còn chưa kịp nói ra, Từ Lệnh Sâm đã cúi đầu bắt lấy cánh môi của nàng.
Hai đôi môi chạm nhau trong nháy mắt, thân thể hai người đều trở nên run rẩy, tư vị tuyệt mĩ kia truyền khắp toàn thân hắn khiến cho mỗi lỗ chân lông của hắn đều đang kêu gào.
Trong thân thể giống như tồn tại một con thú hoang đột nhiên đứt dây chạy ra, khiến cho hắn như cuồng phong bạo vũ đoạt lấy đôi môi của nàng, thưởng thức nét đẹp ngọt ngào của nàng.
Hắn muốn nàng, khát khao có được nàng nhưng vẫn chịu đựng, bởi vì hắn biết, nàng là nàng, cũng không phải nàng. Cho nên hắn khinh thường việc cướp đoạt, thật cẩn thận che chở, giống như chăm sóc cho một nụ hoa mới hé, bao bọc cho một chiếc lá mẫn cảm, đôi khi còn hoảng sợ hoang mang, chân tay luống cuống.
Trời cao có bao nhiêu chiếu cố hắn mới đưa nàng trở về bên cạnh hắn, nàng chính là nàng, chính là tiều nha đầu mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Trái tim của hắn chưa bao giờ thỏa mãn hạnh phúc như lúc này.
Hắn sẽ không buông tay nữa, có chết cũng không buông.
Trong đầu Kỷ Thanh Y giống như sắp nổ tung, tiếng lòng như tiếng tim đập thình thịch gần như chạm cả vào lồng ngực, cả người mềm nhũn sắp treo cả lên người Từ Lệnh Sâm.
Đôi môi của hắn giống như có ma lực, vốn là tùy ý đoạt lấy, tiếp theo lại tinh tế miêu tả, hắn và nàng dựa sát vào nhau, đôi môi của hắn hôn một chút lên vành tai của nàng, khe khẽ thì thầm: "Y Y, trong lòng ta rất vui."
Y Y! Y Y!
Kỷ Thanh Y như bị sét đánh, trong đầu "ong" một tiếng.
Hắn gọi nàng là Y Y.
Lúc thân thiết người ngoài đều gọi nàng là Thanh Y hoặc là Thanh Thanh.
Trên đời này chỉ có ba người từng gọi nàng là Y Y.
Phụ thân, mẫu thân, còn có Từ Lệnh Sâm.
Không, không đúng, không phải Từ Lệnh Sâm, là Từ Bảo Sinh.
Nhất định là trùng hợp!
Rất nhiều người đều thích dùng tên sau gọi cho thân mật.
Dáng vẻ ngây ngốc này của nàng khiến cho Từ Lệnh Sâm hạnh phúc tột đỉnh, hắn vùi mặt vào bờ vai nàng, cách một lớp y phục cắn một ngụm lên đầu vai mượt mà đáng yêu của nàng.
Thần kinh của Kỷ Thanh Y lập tức thanh tỉnh.
Từ Lệnh Sâm chết tiệt, vậy mà dám đùa giỡn nàng.
Kỷ Thanh Y nhịn không được, đẩy ra hắn, dương tay cho hắn một bạt tay, co cẳng chạy.
Từ Lệnh Sâm bụm mặt, nhìn nàng chạy mất dép, đột nhiên nở nụ cười.
Trịnh Tắc đứng ở cửa phủ Ninh vương nghênh đón Kỷ Thanh Y.
Lần trước nàng là đến thư phòng của Từ Lệnh Sâm, lần này là đến mái hiên nằm ở vườn hoa phía sau.
Khi đó đã chạng vạng, thời tiết nóng, lần này một đường đi tới, gió lạnh từng trận, cảnh sắc vui vẻ.
Khoảng đất trống trong mái hiên có một người đứng đó, trước mặt hắn bày một cái ghế, một con khỉ nhỏ ngồi chồm hổm trên ghế ăn cái gì đó.
"Thế tử ca ca." Từ xa Thanh Thái đã nhận ra đó là Từ Lệnh Sâm, cao giọng gọi hắn một tiếng, tuy phải chống gậy nhưng bước chân so với vừa rồi nhanh hơn rất nhiều.
Từ Lệnh Sâm khoác chiếc áo xanh như trời trong sau cơn mưa, thắt lưng màu mây xanh, những sợi tóc đen, dày được cố định bởi ngọc trâm, trong cái tự nhiên mang theo vài phần tùy ý.
"Nhìn xem, xe lăn này có thích không?"
Đến gần mới phát hiện thì ra cái ghế mà Từ Mị Mị đang ngồi lên là xe lăn.
Cái xe lăn này rất giống với xe lăn lần trước, chỉ có bánh xe là lớn hơn một vòng.
"Đây là xe lăn mới sao ạ?" Thanh Thái vô cùng vui vẻ, trong đôi mắt to đều là chờ mong: "Đệ có thể thử chứ?"
"Đương nhiên có thể." Từ Lệnh Sâm vẫy vẫy tay, để cho Từ Mị Mị nhảy xuống, khi Thanh Thái ngồi xuống, hắn mới nhẹ giọng nói: "Xe lăn này không cần người đẩy, chỉ cần đệ lấy tay chuyển động bánh xe, nó sẽ tự đi."
Thanh Thái bỗng nhiên ngẩng đầu, không dám tin nhìn Từ Lệnh Sâm: "Thật ạ? Thật sự không cần người khác đẩy, bản thân đệ có thể khiến cho nó đi sao?"
"Chẳng phải đệ thử thì sẽ biết sao." Từ Lệnh Sâm ngồi xổm xuống, tự tay dạy Thanh Thái sử dụng xe lăn như thế nào.
Thanh Thái thử một chút, quả nhiên xe lăn chậm rãi đi về phía trước.
Thanh Thái mở to hai mắt nhìn, há to miệng, ngây ra như phỗng, một lúc lâu sau hắn mới ngây ngốc hỏi Kỷ Thanh Y: "Tỷ tỷ, đệ không nằm mơ chứ? Đây là đệ đang mơ sao?"
"Không có, đây là sự thật, không phải nằm mơ."
Thanh Thái lập tức nhếch miệng nở nụ cười: "Đệ, đệ cảm thấy bản thân quá hạnh phúc, hạnh phúc đến không thể tin được, hạnh phúc đến nỗi đệ cho rằng đây là mơ, hạnh phúc đến nỗi đệ cảm thấy bản thân sắp phát ngốc, cả người lâng lâng."
Thiếu niên nhỏ bé, trên mặt tươi cười tựa như ánh mặt trời sáng lạn, đôi mắt sáng lấp lánh.
Kỷ Thanh Y cũng cười theo, cười đến hốc mắt có chút ẩm ướt, nàng chưa từng nhìn thấy nụ cười này trên mặt Thanh Thái.
Thanh Thái giống như lấy lại được trân bảo đã mất, hai tay đẩy bánh xe, chỉ chốc lát đã đi rất xa, tiếng cười kia lanh lảnh giống chuông bạc vọng lại.
Trịnh Tắc vội vàng cất bước đuổi theo.
Từ Lệnh Sâm cho rằng Kỷ Thanh Y cũng sẽ đuổi theo, không ngờ Kỷ Thanh Y chỉ ngoan ngoãn đứng đó, trên mặt mang theo ý cười vui vẻ.
Nàng hẳn rất cao hứng đi!
Tiểu nha đầu này, toàn bộ quan tâm đều đặt hết lên người đệ đệ, hắn biết dùng cách này chắc chắn nàng sẽ không cự tuyệt mà.
"Nàng đừng lo lắng, có Trịnh Tắc đi theo rồi." Từ Lệnh Sâm thấy nàng cười, tâm tình của hắn cũng rất tốt: "Chúng ta vào nhà ngồi chờ, lát nữa bọn họ liền quay về thôi."
Kỷ Thanh Y nhẹ nhàng gật đầu, cung kính theo sát sau lưng hắn.
Mái hiên ba gian thông nhau, không có ngăn cách cho nên có vẻ khá rộng. Trước là sân phơi, bên trái là thư phòng, bên phải là phòng nghỉ nhỏ, dưới cửa sổ bày một chiếc ghế mỹ nhân, trang trí vô cùng thoải mái.
"Tới, chúng ta ngồi nói chuyện." Từ Lệnh Sâm để cho nàng ngồi xuống, bản thân thì ngồi bên cạnh ghế của nàng, hắn quyết định, nếu nàng có chút không thoải mái, hắn lập tức sẽ ngồi xuống chiếc ghế xa nàng một chút.
"Tạ điện hạ." Kỷ Thanh Y không có khó chịu, cũng không có bất cứ biểu hiện mất hứng nào, Gánh nặng trong lòng Từ Lệnh Sâm liền được giải, trên mặt mang theo vài phần tươi cười.
Một tháng không gặp, hắn nhớ nàng đến phát điên, ánh mắt không tự chủ được liền rơi vào trên thân thể nàng.
Tiểu cô nương mười mấy tuổi đúng vào độ tuổi phát triển tốt nhất, ngắn ngủn một tháng không thấy, nàng lại cao hơn không ít.
"Điện hạ mời dùng trà." Trên bàn trước mặt bày 6 ấm trà xanh đã pha sẵn, Kỷ Thanh Y chủ động rót một cốc, đưa tới trước mặt Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm sửng sốt một phen, có chút thất thần.
Hắn đang mơ?
Từ lúc hắn bộc lộ tâm ý cho nàng biết, tiểu nha đầu bên ngoài vẫn luôn cự tuyệt hắn, giống hôm nay thì vẫn là lần đầu.
Kỷ Thanh Y thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song có chút sững sờ, không khỏi "phốc" một tiếng nở nụ cười: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"
Nàng vốn sinh ra đã rất đẹp, nụ cười này tựa như hoa tươi chớm nở, ánh bình minh còn đọng lại trên cánh hoa, hoa kia xinh đẹp quyến rũ, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành.
Trái tim Từ Lệnh Sâm đập thình thịch, lỗ tai không thể khống chế được mà đỏ lên.
Hắn đột nhiên miệng đắng lưỡi khô, bưng cốc trà nàng rót lên một hơi cạn sạch.
Lúc Kỷ Thanh Y tới, cũng đã làm ra quyết định.
Nàng thiếu Từ Lệnh Sâm nhiều lắm, nhiều đến nỗi đã không có cách trả lại rồi.
Nàng không thể để tình huống tiếp tục như vậy nữa.
Nàng nhất định phải làm chút gì đó tới thay đổi mối quan hệ này.
Kỷ Thanh Y đứng lên, đột nhiên quỳ gối trước mặt Từ Lệnh Sâm: "Điện hạ, trong khoảng thời gian này, ngài vẫn luôn giúp đỡ tỷ đệ chúng ta, đặc biệt còn làm xe lăn cho Thanh Thái. Ta cùng Thanh Thái hai tỷ đệ đều để tang cha mẹ, thật sự là không có gì để báo đáp điện hạ. Nếu để tỷ đệ chúng ta cứ an tâm thoải mái tiếp nhận sự giúp đỡ của điện hạ, ta thật sự không làm được."
Thấy nàng quỳ, sắc mặt Từ Lệnh Sâm liền trầm xuống: "Vậy nàng định làm thế nào?"
"Ta, một nữ lưu, thật sự không có năng lực gì, chỉ là số trời trùng hợp, lúc ở biệt viện gặp được một cao nhân lánh đời." Kỷ Thanh Y mang vẻ mặt trang trọng: "Nhắc tới cũng lạ, ta cũng chỉ mời cao nhân kia một tách trà, hắn liền nói cho ta rất nhiều chuyện."
Nàng ngẩng đầu, vô cùng trịnh trọng nói: "Những câu chuyện kia đều là dự đoán trong tương lai, ta vẫn không tin là thật, nhưng không nghĩ tới, sau khi trở lại kinh thành, thậm chí có hơn phân nửa đều đã ứng nghiệm rồi."
Thân thể Từ Lệnh Sâm chấn động, không dám tin nhìn Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y quỳ, trong lòng liền toát mồ hôi dầm dề.
Từ Lệnh Sâm sẽ không nghĩ là nàng uống nhầm thuốc rồi nói hươu nói vượn chứ?
Lời nói của nàng, hắn có tin không?
Ài! Đây cũng là lý do nàng nghĩ là hợp lý nhất rồi.
Tương lai của Từ Lệnh Sâm rất nguy hiểm, còn có thể trúng tên độc mà chết. Từ Lệnh Kiểm tâm hoài bất quỹ( ý đồ bất chính), sẽ cùng Mạnh hoàng hậu cấu kết kéo thái tử xuống ngựa, cuối cùng lên làm thái tử mới.
Nàng muốn nói những thứ này cho Từ Lệnh Sâm biết, chỉ cần Từ Lệnh Sâm tin, lúc hắn ra chiến trường có thể phòng bị, hoặc là không ra chiến trường nữa, nàng cứu hắn một mạng, coi như là báo đáp ân tình hắn đã giúp đỡ nàng trong thời gian này.
Nhưng điều kiện tiên quyết là Từ Lệnh Sâm nguyện ý tin tưởng nàng, nhưng hiện tại sắc mặt hắn giật mình, dáng vẻ giống như gặp quỷ, rõ ràng là không tin nàng.
"Điện hạ!" Ánh mắt Kỷ Thanh Y sáng quắc nhìn Từ Lệnh Sâm, chém đinh chặt sắt nói: "Ta biết điều bản thân nói không thể tưởng tượng được, điện hạ rất khó tin, kỳ thật bản thân ta lúc trước cũng không tin, chỉ nghĩ người nọ ăn nói điên khùng. Nhưng chuyện xảy ra mấy tháng này cùng lời tiên đoán của người nọ có hơn phân nửa đều đã thành thật, ta mới không thể coi thường được nữa. Xin điện hạ nhất định phải tin tưởng ta."
Trong lòng Từ Lệnh Sâm kích động, trong đầu ầm ầm rung động, gắng gượng nói: "Muốn ta tin nàng cũng rất đơn giản, nàng chỉ cần nói tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đến lúc đó xem có ứng nghiệm hay không là có thể biết nàng nói có phải thật hay không."
"Điện hạ cao kiến!" Kỷ Thanh Y thấy hắn nguyện ý cho mình cơ hội, mừng rỡ nói: "Năm nay thi Hương, Hoàng thượng khâm điểm Nội Các học sĩ kiêm Lễ Bộ Thị Lang Vương Thế Luân làm chủ khảo khu vực phía Bắc, mà điệt nhi của Vương Thế Luân khẳng định sẽ đạt bảng vàng, vì tránh bị nghi ngờ nên cuối cùng không tham gia thi hương."
"Ừ." Bàn tay đặt sau lưng của Từ Lệnh Sâm đã nắm chặt đến xanh trắng, trên mặt cũng từ chối cho ý kiến: "Đúng là Lễ Bộ Thị Lang được chỉ định làm chủ khảo, chuyện này không hề mới, có thể đoán ra cũng không có gì đặc biệt."
"Không phải là đoán mò, là cao nhân kia nói cho ta biết." Kỷ Thanh Y kích động nói: "Năm nay trạng nguyên sẽ mang họ Khổng, tương truyền là hậu nhân của Khổng Thánh Nhân, biểu ca Trần Văn Cẩm của ta cũng có mặt trên bảng vàng, thứ tự có vẻ khá gần với với hạng nhất."
Nàng bởi vì vội vàng muốn để Từ Lệnh Sâm tin tưởng mà thanh âm so với bình thường lớn hơn rất nhiều.
Từ Lệnh Sâm dùng đôi mắt thâm trầm như hàn đàm* nhìn nàng, trong lòng Kỷ Thanh Y cảm thấy bồn chồn.
*Hàn Đàm: Hàn: lạnh lẽo. Đàm: hồ=> hồ lạnh lẽo.
Hắn sẽ tin sao?
Một lúc sau, Từ Lệnh Sâm mới nói: "Nàng đứng dậy rồi nói."
Lúc hắn nói chuyện đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm nàng, giống như muốn nhìn thấu nàng, Kỷ Thanh Y chưa bao giờ gặp qua một Từ Lệnh Sâm âm trầm dọa người như vậy, chỉ cảm thấy tầm mắt kia làm cho người ta không chỗ nào che giấu.
"Điện hạ, ta nói đều là thật sự. Nhưng tạm thời không thể nghiệm chứng, qua vài ngày nữa ngài liền biết ta hề không lừa ngài."
Đến lúc đó, nàng sẽ cảnh báo Từ Lệnh Sâm, báo đáp hắn đã giúp đỡ nàng nhiều ngày qua.
Kỷ Thanh Y cảm thấy chính mình đã nói xong, lại bị hắn nhìn như vậy, nói không chừng sẽ lộ ra dấu vết nên nói: " Có lẽ Thanh Thái cũng sắp trở lại, ta ra ngoài đón đệ ấy."
Nàng đi, Từ Lệnh Sâm vẫn ngồi yên, hắn không thể tin mà lại không thể không tin, ông trời dành cho hắn nhiều ưu ái như vậy.
Hạnh phúc to lớn đột nhiên từ trên trời giáng xuống khiến hắn cảm giác chính mình có chút mê muội. Mà trong lòng càng thêm kích động, tình cảm trào dâng, khiến cho trong lòng hắn không thể nào không nhiệt huyết sôi trào.
Từ Lệnh Sâm đột nhiên đứng lên, đuổi theo nàng, một phát kéo nàng lại, một tay nắm cổ tay nàng, một tay đóng cửa lại, ấn nàng trên cửa.
Thằng nhãi này!
Lại lấy dáng vẻ này ra!
Kỷ Thanh Y thở gấp, hung hăng trừng mắt nhìn hắn: "Huynh làm gì?"
Ánh mắt Từ Lệnh Sâm sáng quắc, có chút nóng.
Khoảng cách này quá gần.
Kỷ Thanh Y có chút hoảng, dùng sức khước từ vài cái: "Huynh buông!"
Vừa vội vừa thẹn, mặt lập tức đỏ rần.
Từ Lệnh Sâm cúi đầu nhìn nàng, cổ họng trượt một cái, liếm liếm bờ môi.
Kỷ Thanh Y nhìn, ngẩn ngơ, dáng vẻ này của Từ Lệnh Sâm, quả thực là sắc đẹp thay cơm, còn cứ như vậy, nàng không dám cam đoan chính mình có thể khống chế được nữa.
Hô hấp của nàng có chút loạn, phô trương thanh thế nói: "Không phải huynh nói sẽ không chạm vào ta sao? Huynh sao có thể nói mà không..."
Chữ sau còn chưa kịp nói ra, Từ Lệnh Sâm đã cúi đầu bắt lấy cánh môi của nàng.
Hai đôi môi chạm nhau trong nháy mắt, thân thể hai người đều trở nên run rẩy, tư vị tuyệt mĩ kia truyền khắp toàn thân hắn khiến cho mỗi lỗ chân lông của hắn đều đang kêu gào.
Trong thân thể giống như tồn tại một con thú hoang đột nhiên đứt dây chạy ra, khiến cho hắn như cuồng phong bạo vũ đoạt lấy đôi môi của nàng, thưởng thức nét đẹp ngọt ngào của nàng.
Hắn muốn nàng, khát khao có được nàng nhưng vẫn chịu đựng, bởi vì hắn biết, nàng là nàng, cũng không phải nàng. Cho nên hắn khinh thường việc cướp đoạt, thật cẩn thận che chở, giống như chăm sóc cho một nụ hoa mới hé, bao bọc cho một chiếc lá mẫn cảm, đôi khi còn hoảng sợ hoang mang, chân tay luống cuống.
Trời cao có bao nhiêu chiếu cố hắn mới đưa nàng trở về bên cạnh hắn, nàng chính là nàng, chính là tiều nha đầu mà hắn ngày nhớ đêm mong.
Trái tim của hắn chưa bao giờ thỏa mãn hạnh phúc như lúc này.
Hắn sẽ không buông tay nữa, có chết cũng không buông.
Trong đầu Kỷ Thanh Y giống như sắp nổ tung, tiếng lòng như tiếng tim đập thình thịch gần như chạm cả vào lồng ngực, cả người mềm nhũn sắp treo cả lên người Từ Lệnh Sâm.
Đôi môi của hắn giống như có ma lực, vốn là tùy ý đoạt lấy, tiếp theo lại tinh tế miêu tả, hắn và nàng dựa sát vào nhau, đôi môi của hắn hôn một chút lên vành tai của nàng, khe khẽ thì thầm: "Y Y, trong lòng ta rất vui."
Y Y! Y Y!
Kỷ Thanh Y như bị sét đánh, trong đầu "ong" một tiếng.
Hắn gọi nàng là Y Y.
Lúc thân thiết người ngoài đều gọi nàng là Thanh Y hoặc là Thanh Thanh.
Trên đời này chỉ có ba người từng gọi nàng là Y Y.
Phụ thân, mẫu thân, còn có Từ Lệnh Sâm.
Không, không đúng, không phải Từ Lệnh Sâm, là Từ Bảo Sinh.
Nhất định là trùng hợp!
Rất nhiều người đều thích dùng tên sau gọi cho thân mật.
Dáng vẻ ngây ngốc này của nàng khiến cho Từ Lệnh Sâm hạnh phúc tột đỉnh, hắn vùi mặt vào bờ vai nàng, cách một lớp y phục cắn một ngụm lên đầu vai mượt mà đáng yêu của nàng.
Thần kinh của Kỷ Thanh Y lập tức thanh tỉnh.
Từ Lệnh Sâm chết tiệt, vậy mà dám đùa giỡn nàng.
Kỷ Thanh Y nhịn không được, đẩy ra hắn, dương tay cho hắn một bạt tay, co cẳng chạy.
Từ Lệnh Sâm bụm mặt, nhìn nàng chạy mất dép, đột nhiên nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.