Chương 45: Trêu chọc
Thượng Quan Mộ Dung
23/07/2018
Edit: QR2
"Thời tiết nóng quá."
Từ Lệnh Sâm "phạch" một cái mở cây quạt ra, giả bộ quạt mấy cái.
Đợi đến khi chậu nước đá được đưa tới, hắn hít thở mấy hơi thật sâu, ép những suy nghĩ rối tung trong đầu xuống, lúc này mới lại nhìn Kỷ Thanh Y.
Mà lúc này, ba người cũng đã cắm hoa xong rồi.
Trần Bảo Linh cắm một chậu hoa dạng đứng, lấy cây bồ xương xanh biếc làm cành hoa chủ đạo, hoa bách hợp màu trắng được cắt tỉa thành mấy đóa hoa nho nhỏ làm thành cành hoa thứ hai, cây mã đề nhiệt tình như lửa cũng được cắt tỉa thành những đóa hoa nhỏ, bó hoa được cố định ở đáy bình sứ thanh hoa, thẳng tắp vươn lên trên, không có sự uốn lượn, trong bình đầy nước, cả tác phẩm đoan trang vững vàng lại dào dạt sức sống.
Khúc tiên sinh rất hài lòng: "Bảo Linh tiểu thư cũng tiến bộ không ít, màu sắc cây mã đề tươi sáng diễm lệ lại không giọng khách át giọng chủ, là nét bút điểm mắt trong bức tranh vẽ rồng.”
Trần Bảo Linh nâng cằm với Kỷ Thanh Y, trong mắt là sự vui mừng và hài lòng.
Kế tiếp là tác phẩm của Lê Nguyệt Trừng, nàng nghiêng về kiểu hoa để bàn, đổ ngập nước vào bình hoa dạng đĩa màu trắng như băng, hoa bách hợp màu hồng kết hợp với màu tím của hoa lan thạch hộc, cố định ở bên cạnh bình hoa, cành hoa lại nghiêng về một bên khác của bình hoa, hoa phản chiếu dưới nước vừa không mất đi sự thanh nhã lại vừa phóng khoáng uyển chuyển.
Khúc tiên sinh gật nói: "Đường nét lưu loát sống động, hình dáng hoa hoạt bát tự nhiên, hôm nay Nguyệt Trừng cô nương biểu hiện cũng không phải bình thường có được, nhưng mà không biết Nguyệt Trừng cô nương là muốn thông qua tác phẩm biểu đạt ý gì đây?"
Lê Nguyệt Trừng thầm hô hỏng bét!
Chủ đề là mùa hạ, vốn nàng muốn cắm hoa sen nhưng mà thời gian không còn kịp nữa, nàng đành chọn một bông hoa bách hợp lớn cũng màu hồng, chỉ lo cắm hoa cho kịp lại quên suy nghĩ đến chủ đề.
Nhưng lúc nãy Trần Bảo Linh cũng không có hỏi chủ đề mà.
Nếu lúc nãy Khúc tiên sinh hỏi Trần Bảo Linh, nàng có thể dựa vào câu trả lời của nàng ta suy nghĩ kĩ càng. Nhưng bây giờ đột nhiên hỏi tới, cho dù nàng có muốn nói theo cũng không được.
Ngộ nhỡ nói sai chẳng phải sẽ khiến người chê cười nhiều hơn sao?
Nàng thật sự xui xẻo tám kiếp, tại sao tiên sinh lại có thể vì leo cao mà nặng bên này nhẹ bên kia như thế, nếu là Cố nương tử vẫn còn dạy, làm sao nàng lại chịu thiệt thòi nhiều lần như vậy chứ?
Trong lòng Lê Nguyệt Trừng tức giận, trên mặt lại cố gắng chịu đựng, giữ vững dáng vẻ đúng mực nói: "Đây là do ta tùy tâm làm ra cũng không có chủ đề nào hết.”
Khúc tiên sinh nghiêm mặt dạy dỗ: "Cắm hoa cũng không phải chỉ đơn giản là tổ hợp hoa và chậu, trừ việc tạo hình xinh đẹp, vui tai vui mắt ở mặt ngoài, quan trọng hơn là mượn hoa thể hiện con người, lấy hoa nói lên chí hướng, mở ra tấm lòng, người hoa hợp nhất, nếu không tác phẩm cũng chỉ là những biểu đồ vô dụng mà con người cũng chỉ là gối thêu hoa không có nội hàm."
Giọng nói Khúc tiên sinh vô cùng nghiêm khắc: "Đạo lý này ngày thứ nhất khi ta bắt đầu dạy đã nói qua, hôm nay ngay trước mặt Thái phu nhân và thế tử điện hạ ta nói lại một lần nữa, Nguyệt Trừng cô nương cần phải nhớ, tránh để người khác nói ta không dạy dỗ tốt."
Cái gì gọi là không dạy tốt, căn bản bà ta chỉ quan tâm đến Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh, ngay cả dạy cắm hoa cũng chưa từng dạy mình một chút!
Lê Nguyệt Trừng tức giận tới mức run rẩy cả người nhưng lại im hơi lặng tiếng nói: "Đa tạ tiên sinh dạy bảo, Nguyệt Trừng nhớ kỹ."
Vốn nàng đang so xem nàng với Trần Bảo Linh ai cắm hoa đẹp hơn, nhưng vì Khúc tiên sinh này vừa hỏi, nàng không sai cũng thành sai rồi, tác phẩm của nàng chỉ có thể thành một bình hoa giả tạo, không có nội hàm chỉ chờ vứt đi mà thôi.
Mọi người lại xem xét bình hoa của Kỷ Thanh Y.
Bình hoa màu xanh lá cây như hòa làm một thể với màu xanh mướt của cành trúc, làm cho mọi người không phân rõ được đâu là bình hoa đâu là cây trúc. Phụ họa thêm màu xanh của lá diệp trúc lan, mặc dù thoáng nhìn qua đều là màu xanh của lá cây, nhưng bởi vì màu sắc đậm nhạt không giống nhau mà tạo thành tầng tầng lớp lớp vô cùng mỹ lệ.
Ở phía trước cắm hai bông hoa hồng đỏ chót lớn bằng bàn tay, hai bông hoa được cắt tỉa thành một lớn một nhỏ, giống như hai trái tim màu đỏ thắm.
"Đại tiểu thư và Nguyệt Trừng cô nương đều chọn đĩa tròn có thể đổ thêm nước để trang trí, Kỷ biểu tiểu thư lại chọn bình hoa, còn dùng cây trúc làm chủ đạo, tiểu thư làm vậy là có ý nghĩa gì?"
"Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ về gió mát tuyết đông giăng, mùa hè nóng bức có thể có một cơn gió mát thoảng qua, đó chính là chuyện đẹp đẽ trên thế gian.” Kỷ Thanh Y không nóng không vội, chậm rãi nói: "Gió thổi qua trúc tuy chỉ là vô ý, chỉ cần nghiêm túc cảm nhận sẽ thấy được sự thật tình trong đó."
"Rất tốt, rất tốt!" Trên mặt Khúc tiên sinh hiện ra sự vinh quang: "Cây trúc tự nhiên phóng khoáng, diệp trúc lan sức sống bừng bừng, hai đóa hoa hồng làm trung tâm, có một phong cách riêng, độc đáo, lại khéo léo đưa tình cảm của mình vào trong tác phẩm, đúng là một tác phẩm xuất sắc."
Từ Lệnh Sâm cũng đứng lên nói: "Không nghĩ Kỷ Tiểu Thư lại có thiên phú với lĩnh vực cắm hoa như vậy, xem ra năm nay trường nữ Phương Hoa lại sắp có nhiều hơn vị cao đồ cắm hoa rồi."
Thái phu nhân nghe vậy, mắt sáng lên: "Lời điện hạ nói là thật sao?"
Bởi vì tính tình quận chúa Nam Khang chua ngoa lại đắc tội với nhiều người, liên lụy đến Trần Bảo Linh và nữ hài tử Trần gia cũng bị người khác hoài nghi phẩm tính (phẩm chất và tính cách), Thái phu nhân vẫn hi vọng Bình Dương Hầu phủ có thể nuôi dưỡng được một nữ hài tử tài đức vẹn toàn đi ra ngoài để cho mọi người coi trộm một chút.
Kỷ Thanh Y cắm hoa rất tốt, vóc người rất đẹp, Thái phu nhân càng ngày càng cảm thấy nàng so với Lê Nguyệt Trừng và Trần Bảo Linh thích hợp làm người đại diện cho Trần gia hơn.
Nhưng chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ ở trong lòng một chút thôi, dù sao Kỷ Thanh Y mới chỉ so sánh với Lê Nguyệt Trừng và Trần Bảo Linh mà thôi, bà đã nhiều năm không nuôi dạy nữ hài nhi rồi, đối với tình huống bên ngoài không còn nhạy bén như xưa nữa.
Lời Từ Lệnh Sâm nói làm củng cố thêm lòng tin cho bà.
"Đương nhiên là thật, tác phẩm này của Kỷ Tiểu Thư, chủ đề mới lạ, suy nghĩ độc đáo, thật sự là tác phẩm thượng thừa. Dựa vào tuổi và kinh nghiệm của nàng mà nói, là chuyện vô cùng khó có được." Trong giọng nói của Từ Lệnh Sâm không hề che giấu sự thưởng thức: "Thật lâu ta chưa thấy tác phẩm cắm hoa hợp ý như vậy, không biết Kỷ Tiểu Thư có thể bỏ thứ yêu thích, tặng tác phẩm này cho ta hay không?"
Dĩ nhiên là không được!
Kỷ Thanh Y rất muốn bật thốt lên câu cự tuyệt Từ Lệnh Sâm nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khích lệ của Thái phu nhân, lời đã đến khóe miệng liền sửa lại: "Có thể được Điện hạ thưởng thức, Thanh Y cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Tác phẩm này vụng về, không dám làm ô uế mắt của Điện hạ."
Nàng đã nói đến thế này rồi, nếu hắn là người thức thời thì nên buông tay mới đúng.
"Kỷ Tiểu Thư cần gì phải quá khiêm tốn, ta vô cùng thích tác phẩm này." Từ Lệnh Sâm vân đạm phong khinh nói: "Hôm nay ta đến đây, thứ nhất là đưa xe lăn cho Thanh Thái, thứ hai là xin Kỷ Tiểu Thư đến xem giúp ta tại sao chậu lan kia lại đột nhiên bị khô héo, không ngờ còn thu hoạch được một tác phẩm cắm hoa độc đáo như vậy, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn."
Đưa xe lăn cho Thanh Thái![QR2][diendanlequydon]
Bỗng nhiên Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, không dám tin nhìn Từ Lệnh Sâm.
Hắn nói hôm nay hắn tới là vì đưa xe lăn cho Thanh Thái.
Hắn không nuốt lời, không có vì nàng mà giận chó đánh mèo sang Thanh Thái, hắn nói chuyện giữ lời, nói được là làm được rồi.
Nàng còn tưởng hắn tức giận, còn tưởng rằng vì nàng sẽ phải làm cho Thanh Thái thất vọng.
Không ngờ mọi chuyện không giống như nàng nghĩ, hôm nay hắn đích thân mang xe lăn đến tặng.
Nhưng nàng lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy…
Kinh ngạc, vui mừng, áy náy… Đủ loại cảm xúc cùng nhau xông lên đầu, trong lúc nhất thời thật sự Kỷ Thanh Y không nói ra được cảm giác trong lòng là gì.
Cho đến khi Đỗ ma ma đẩy Thanh Thái đi vào, giọng đệ ấy vang dội gọi nàng "Tỷ tỷ", nàng mới phản ứng được.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn này, xe lăn thật là xinh đẹp." Đôi mắt to tròn đen láy như quả nho của Thanh Thái cũng cong thành hình trăng khuyết, trên mặt cười tươi như hoa: "Đệ đã nói Thế tử ca ca nói được là làm được, sẽ không gạt đệ."
Trần Bảo Linh khoa trương kêu lên: "Oa! Lần trước thấy vô cùng bình thường, chỉ sơn thêm màu sắc mà xe lăn đã trở nên xinh đẹp, tinh xảo như vậy. Oa, chỗ dựa lưng khảm ngọc thạch, cái cột này có thể để dù, phía trước này có tấm phản có thể bung ra làm bàn khi cần, so lần trước thêm rất nhiều chức năng, thật tốt…"
Trần Bảo Linh sờ đông sờ tây, gương mặt hâm mộ.
Mọi người bị bộ dáng của nàng chọc cười, đang muốn nói nàng, đột nhiên nàng lại đẩy Thanh Thái xoay vòng vòng trong phòng khách làm mọi người kinh hồn bạt vía.
Đỗ ma ma càng thêm gấp gáp, đuổi theo sau lưng nàng, thở hồng hộc gọi: "Đại tiểu thư, chậm một chút, chậm một chút, coi chừng hù dọa biểu thiếu gia."
Từ trước đến giờ Kỷ Thanh Thái Từ luôn an tĩnh, cũng bị Trần Bảo Linh chọc cho cười ha ha: "Bảo Linh tỷ tỷ, nhanh một chút, nhanh một chút nữa."
Hai người hi hi ha ha, giống như hai con chim nhỏ đang vui sướng.
Trần Bảo Linh chơi một hồi lâu, vẫn chưa thỏa mãn đã chạy tới nói Từ Lệnh Sâm: "Sâm biểu ca, huynh có thể nói với Nhạc sư phụ gì đó, để hắn cũng giúp muội làm một cái được không?"
"Nói hưu nói vượn!" Không đợi Từ Lệnh Sâm trả lời, Thái phu nhân đã nghiêm mặt nói: "Con muốn cũng được, để cho nãi nãi đánh gãy chân con trước.”
Trần Bảo Linh vuốt lỗ mũi, lầu bầu nói: "Con chỉ nói một chút mà thôi."
Từ Lệnh Sâm đứng lên cáo từ: "Kỷ Tiểu Thư, hôm nay nàng có đi được hay không? Chậu hoa lan kia đột nhiên khô héo, ta sợ trì hoãn mấy ngày nữa sẽ hết cách cứu chữa.”
Thời điểm hắn nói chuyện, chân mày hơi nhíu, bộ dáng vô cùng lo lắng.
Kỷ Thanh Y nóng nảy: "Tại sao lại đột nhiên lại khô héo? Là do không tưới nước sao? Hay là do phơi nắng bên ngoài quá lâu? Có phải không dịch chuyển chậu hoa hay không?”
Đó là hoa lan nàng tự tay đào về từ trong sơn cốc, là hoa lan nàng tự mình tưới cây bón phân, chăm sóc mỗi ngày, hắn không nói hai lời đã đoạt đi. Ban đầu không phải hắn thề son sắt nói sẽ chăm sóc thật tốt hay sao? Không phải nói sẽ dụng tâm tưới nước hay sao? Làm sao bây giờ đợi đến lúc cây khô héo mới phát hiện, nếu biết sớm tại sao lại không đến nói cho nàng biết?
Nhất thời tình thế cấp bác nàng lại quên mất cấp bậc trên dưới, một câu lại một câu chất vấn Từ Lệnh Sâm.
Tại sao có thể to gan như vậy, lại dám nói chuyện như vậy với Thế tử Ninh Vương!
Sắc mặt mọi người biến đổi, khẩn trương nhìn về phía Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm cũng không tức giận, ngược lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Ta giao cho hạ nhân chăm sóc, việc tưới cây bón phân, thật sự ta cũng không biết rõ, nhưng mà ta nghĩ nếu ta đã giao phó chắc chắn bọn họ sẽ chăm sóc tốt thôi."
Vừa nghe cũng biết là một vị chưởng quầy chỉ biết chỉ tay mặc kệ mọi chuyện rồi!
Thái phu nhân sáng tỏ.
Mặc dù những vị hoàng thân quốc thích này yêu thích hoa cỏ nhưng thỉnh thoảng mới nhìn một chút, phần lớn thời gian đều ném cho hạ nhân trông nom, làm sao có thể tự tay chăm sóc đây.
"Được rồi Thanh Y, con nhanh chóng đi một chuyến với Điện hạ đi." Thái phu nhân nói: "Lần trước không phải con đến phủ Phụng Thượng phu nhân tìm ra vấn đề rất nhanh hay sao? Nói không chừng lần này cũng gặp phải vấn đề tương tự thôi.”
Kỷ Thanh Y gật đầu, đi theo Từ Lệnh Sâm, cùng nhau xuất môn.
Từ Lệnh Sâm đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng, hận không thể vừa sải bước đã đi ra cửa chính Trần gia.
Đợi đến lúc lên xe ngựa, Kỷ Thanh Y vẫn còn đang suy nghĩ cuối cùng tại sao chậu Kiến Lan kia lại bị khô héo, là bị nhiễm nấm hay bị nhiễm vi khuẩn*.
*Đoạn này mình không hiểu ý tác giả lắm nên có tra một số bệnh thường gặp của hoa lan dẫn đến bị héo úa. Thấy hai bệnh này gần với ý của tác giả nên mình chọn. Mong các bạn thông cảm!
"Cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Kỷ Thanh Y nói: "Chúng ta ra ngoài quá vội vàng rồi ngay cả công cụ cũng không mang."
"Nếu Thế tử Điện hạ cũng làm vườn, chắc cũng sẽ có công cụ bình thường thôi!" Thải tâm tiện tay cầm ấm trà trên bàn lên, rót một ly trà, không khỏi "Ah" một tiếng.
"Là chè xanh Lục An mà tiểu thư thích nhất, thậm chí ngay cả mật ong cũng đã chuẩn bị kỹ." Thải Tâm chậc chậc thở dài: "Tại sao trùng hợp như vậy, khẩu vị của tiểu thư lại giống với khaiar vị của Thế Tử điện hạ.”
Lời của nàng vừa nói xong, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Mới vừa đi không được bao lâu mà!
Hai người đối mặt nhìn nhau, rèm bị vén lên, Từ Lệnh Sâm đang đứng ở trước buồng xe.
Trái tim Kỷ Thanh Y dừng lại, đột nhiên sinh ra một cảm giác không tốt.
Nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra, Từ Lệnh Sâm đã khom lưng, lên xe, đoan đoan chánh chánh ngồi đối diện Kỷ Thanh Y.
Làm Kỷ Thanh Y giận đến cắn răng nghiến lợi.
Nàng cũng biết Từ Lệnh Sâm không có lòng tốt!
Thải Tâm kinh hãi, con ngươi cũng muốn rơi ra ngoài, dù sao đây là lần đầu nàng cách Thế tử Ninh Vương gần như vậy.
Từ Lệnh Sâm lại lạnh nhạt liếc nàng, nói: "Ngươi đi xuống, đến ngồi xe ngựa trước mặt kia.”
Lần này Thải Tâm không chống cự cũng không chút do dự xuống xe ngựa.
Kỷ Thanh Y muốn ngăn cản Thải Tâm, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi.
Nhưng nếu để nàng trơ mắt nhìn Thải Tâm đi mất, nàng và Từ Lệnh Sâm đơn độc ngồi cùng trong một toa xe, nàng cũng không cam tâm tình nguyện, vì vậy, nàng không chút do dự đi theo phía sau Thải Tâm, muốn xuống xe, nhưng không ngờ cổ tay bị đã bị Từ Lệnh Sâm nắm chặt.
Bàn tay của hắn ấm áp mà khô ráo, nắm thật chặt cổ tay của nàng, nhiệt độ nóng bỏng truyền từ cổ tay đến trái tim nàng, nóng đến khuôn mặt của nàng.
Trong phút chốc, đầu óc Kỷ Thanh Y trống không.
Nàng ngẩn ngơ, xấu hổ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc hắn: "Ngươi buông ra!"
Từ Lệnh Sâm vẫn ung dung, trong mắt còn ẩn chứa nụ cười: "Không buông.
"Thời tiết nóng quá."
Từ Lệnh Sâm "phạch" một cái mở cây quạt ra, giả bộ quạt mấy cái.
Đợi đến khi chậu nước đá được đưa tới, hắn hít thở mấy hơi thật sâu, ép những suy nghĩ rối tung trong đầu xuống, lúc này mới lại nhìn Kỷ Thanh Y.
Mà lúc này, ba người cũng đã cắm hoa xong rồi.
Trần Bảo Linh cắm một chậu hoa dạng đứng, lấy cây bồ xương xanh biếc làm cành hoa chủ đạo, hoa bách hợp màu trắng được cắt tỉa thành mấy đóa hoa nho nhỏ làm thành cành hoa thứ hai, cây mã đề nhiệt tình như lửa cũng được cắt tỉa thành những đóa hoa nhỏ, bó hoa được cố định ở đáy bình sứ thanh hoa, thẳng tắp vươn lên trên, không có sự uốn lượn, trong bình đầy nước, cả tác phẩm đoan trang vững vàng lại dào dạt sức sống.
Khúc tiên sinh rất hài lòng: "Bảo Linh tiểu thư cũng tiến bộ không ít, màu sắc cây mã đề tươi sáng diễm lệ lại không giọng khách át giọng chủ, là nét bút điểm mắt trong bức tranh vẽ rồng.”
Trần Bảo Linh nâng cằm với Kỷ Thanh Y, trong mắt là sự vui mừng và hài lòng.
Kế tiếp là tác phẩm của Lê Nguyệt Trừng, nàng nghiêng về kiểu hoa để bàn, đổ ngập nước vào bình hoa dạng đĩa màu trắng như băng, hoa bách hợp màu hồng kết hợp với màu tím của hoa lan thạch hộc, cố định ở bên cạnh bình hoa, cành hoa lại nghiêng về một bên khác của bình hoa, hoa phản chiếu dưới nước vừa không mất đi sự thanh nhã lại vừa phóng khoáng uyển chuyển.
Khúc tiên sinh gật nói: "Đường nét lưu loát sống động, hình dáng hoa hoạt bát tự nhiên, hôm nay Nguyệt Trừng cô nương biểu hiện cũng không phải bình thường có được, nhưng mà không biết Nguyệt Trừng cô nương là muốn thông qua tác phẩm biểu đạt ý gì đây?"
Lê Nguyệt Trừng thầm hô hỏng bét!
Chủ đề là mùa hạ, vốn nàng muốn cắm hoa sen nhưng mà thời gian không còn kịp nữa, nàng đành chọn một bông hoa bách hợp lớn cũng màu hồng, chỉ lo cắm hoa cho kịp lại quên suy nghĩ đến chủ đề.
Nhưng lúc nãy Trần Bảo Linh cũng không có hỏi chủ đề mà.
Nếu lúc nãy Khúc tiên sinh hỏi Trần Bảo Linh, nàng có thể dựa vào câu trả lời của nàng ta suy nghĩ kĩ càng. Nhưng bây giờ đột nhiên hỏi tới, cho dù nàng có muốn nói theo cũng không được.
Ngộ nhỡ nói sai chẳng phải sẽ khiến người chê cười nhiều hơn sao?
Nàng thật sự xui xẻo tám kiếp, tại sao tiên sinh lại có thể vì leo cao mà nặng bên này nhẹ bên kia như thế, nếu là Cố nương tử vẫn còn dạy, làm sao nàng lại chịu thiệt thòi nhiều lần như vậy chứ?
Trong lòng Lê Nguyệt Trừng tức giận, trên mặt lại cố gắng chịu đựng, giữ vững dáng vẻ đúng mực nói: "Đây là do ta tùy tâm làm ra cũng không có chủ đề nào hết.”
Khúc tiên sinh nghiêm mặt dạy dỗ: "Cắm hoa cũng không phải chỉ đơn giản là tổ hợp hoa và chậu, trừ việc tạo hình xinh đẹp, vui tai vui mắt ở mặt ngoài, quan trọng hơn là mượn hoa thể hiện con người, lấy hoa nói lên chí hướng, mở ra tấm lòng, người hoa hợp nhất, nếu không tác phẩm cũng chỉ là những biểu đồ vô dụng mà con người cũng chỉ là gối thêu hoa không có nội hàm."
Giọng nói Khúc tiên sinh vô cùng nghiêm khắc: "Đạo lý này ngày thứ nhất khi ta bắt đầu dạy đã nói qua, hôm nay ngay trước mặt Thái phu nhân và thế tử điện hạ ta nói lại một lần nữa, Nguyệt Trừng cô nương cần phải nhớ, tránh để người khác nói ta không dạy dỗ tốt."
Cái gì gọi là không dạy tốt, căn bản bà ta chỉ quan tâm đến Kỷ Thanh Y và Trần Bảo Linh, ngay cả dạy cắm hoa cũng chưa từng dạy mình một chút!
Lê Nguyệt Trừng tức giận tới mức run rẩy cả người nhưng lại im hơi lặng tiếng nói: "Đa tạ tiên sinh dạy bảo, Nguyệt Trừng nhớ kỹ."
Vốn nàng đang so xem nàng với Trần Bảo Linh ai cắm hoa đẹp hơn, nhưng vì Khúc tiên sinh này vừa hỏi, nàng không sai cũng thành sai rồi, tác phẩm của nàng chỉ có thể thành một bình hoa giả tạo, không có nội hàm chỉ chờ vứt đi mà thôi.
Mọi người lại xem xét bình hoa của Kỷ Thanh Y.
Bình hoa màu xanh lá cây như hòa làm một thể với màu xanh mướt của cành trúc, làm cho mọi người không phân rõ được đâu là bình hoa đâu là cây trúc. Phụ họa thêm màu xanh của lá diệp trúc lan, mặc dù thoáng nhìn qua đều là màu xanh của lá cây, nhưng bởi vì màu sắc đậm nhạt không giống nhau mà tạo thành tầng tầng lớp lớp vô cùng mỹ lệ.
Ở phía trước cắm hai bông hoa hồng đỏ chót lớn bằng bàn tay, hai bông hoa được cắt tỉa thành một lớn một nhỏ, giống như hai trái tim màu đỏ thắm.
"Đại tiểu thư và Nguyệt Trừng cô nương đều chọn đĩa tròn có thể đổ thêm nước để trang trí, Kỷ biểu tiểu thư lại chọn bình hoa, còn dùng cây trúc làm chủ đạo, tiểu thư làm vậy là có ý nghĩa gì?"
"Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ về gió mát tuyết đông giăng, mùa hè nóng bức có thể có một cơn gió mát thoảng qua, đó chính là chuyện đẹp đẽ trên thế gian.” Kỷ Thanh Y không nóng không vội, chậm rãi nói: "Gió thổi qua trúc tuy chỉ là vô ý, chỉ cần nghiêm túc cảm nhận sẽ thấy được sự thật tình trong đó."
"Rất tốt, rất tốt!" Trên mặt Khúc tiên sinh hiện ra sự vinh quang: "Cây trúc tự nhiên phóng khoáng, diệp trúc lan sức sống bừng bừng, hai đóa hoa hồng làm trung tâm, có một phong cách riêng, độc đáo, lại khéo léo đưa tình cảm của mình vào trong tác phẩm, đúng là một tác phẩm xuất sắc."
Từ Lệnh Sâm cũng đứng lên nói: "Không nghĩ Kỷ Tiểu Thư lại có thiên phú với lĩnh vực cắm hoa như vậy, xem ra năm nay trường nữ Phương Hoa lại sắp có nhiều hơn vị cao đồ cắm hoa rồi."
Thái phu nhân nghe vậy, mắt sáng lên: "Lời điện hạ nói là thật sao?"
Bởi vì tính tình quận chúa Nam Khang chua ngoa lại đắc tội với nhiều người, liên lụy đến Trần Bảo Linh và nữ hài tử Trần gia cũng bị người khác hoài nghi phẩm tính (phẩm chất và tính cách), Thái phu nhân vẫn hi vọng Bình Dương Hầu phủ có thể nuôi dưỡng được một nữ hài tử tài đức vẹn toàn đi ra ngoài để cho mọi người coi trộm một chút.
Kỷ Thanh Y cắm hoa rất tốt, vóc người rất đẹp, Thái phu nhân càng ngày càng cảm thấy nàng so với Lê Nguyệt Trừng và Trần Bảo Linh thích hợp làm người đại diện cho Trần gia hơn.
Nhưng chuyện này cũng chỉ là suy nghĩ ở trong lòng một chút thôi, dù sao Kỷ Thanh Y mới chỉ so sánh với Lê Nguyệt Trừng và Trần Bảo Linh mà thôi, bà đã nhiều năm không nuôi dạy nữ hài nhi rồi, đối với tình huống bên ngoài không còn nhạy bén như xưa nữa.
Lời Từ Lệnh Sâm nói làm củng cố thêm lòng tin cho bà.
"Đương nhiên là thật, tác phẩm này của Kỷ Tiểu Thư, chủ đề mới lạ, suy nghĩ độc đáo, thật sự là tác phẩm thượng thừa. Dựa vào tuổi và kinh nghiệm của nàng mà nói, là chuyện vô cùng khó có được." Trong giọng nói của Từ Lệnh Sâm không hề che giấu sự thưởng thức: "Thật lâu ta chưa thấy tác phẩm cắm hoa hợp ý như vậy, không biết Kỷ Tiểu Thư có thể bỏ thứ yêu thích, tặng tác phẩm này cho ta hay không?"
Dĩ nhiên là không được!
Kỷ Thanh Y rất muốn bật thốt lên câu cự tuyệt Từ Lệnh Sâm nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khích lệ của Thái phu nhân, lời đã đến khóe miệng liền sửa lại: "Có thể được Điện hạ thưởng thức, Thanh Y cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Tác phẩm này vụng về, không dám làm ô uế mắt của Điện hạ."
Nàng đã nói đến thế này rồi, nếu hắn là người thức thời thì nên buông tay mới đúng.
"Kỷ Tiểu Thư cần gì phải quá khiêm tốn, ta vô cùng thích tác phẩm này." Từ Lệnh Sâm vân đạm phong khinh nói: "Hôm nay ta đến đây, thứ nhất là đưa xe lăn cho Thanh Thái, thứ hai là xin Kỷ Tiểu Thư đến xem giúp ta tại sao chậu lan kia lại đột nhiên bị khô héo, không ngờ còn thu hoạch được một tác phẩm cắm hoa độc đáo như vậy, thật sự là niềm vui ngoài ý muốn."
Đưa xe lăn cho Thanh Thái![QR2][diendanlequydon]
Bỗng nhiên Kỷ Thanh Y ngẩng đầu, không dám tin nhìn Từ Lệnh Sâm.
Hắn nói hôm nay hắn tới là vì đưa xe lăn cho Thanh Thái.
Hắn không nuốt lời, không có vì nàng mà giận chó đánh mèo sang Thanh Thái, hắn nói chuyện giữ lời, nói được là làm được rồi.
Nàng còn tưởng hắn tức giận, còn tưởng rằng vì nàng sẽ phải làm cho Thanh Thái thất vọng.
Không ngờ mọi chuyện không giống như nàng nghĩ, hôm nay hắn đích thân mang xe lăn đến tặng.
Nhưng nàng lại lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử như vậy…
Kinh ngạc, vui mừng, áy náy… Đủ loại cảm xúc cùng nhau xông lên đầu, trong lúc nhất thời thật sự Kỷ Thanh Y không nói ra được cảm giác trong lòng là gì.
Cho đến khi Đỗ ma ma đẩy Thanh Thái đi vào, giọng đệ ấy vang dội gọi nàng "Tỷ tỷ", nàng mới phản ứng được.
"Tỷ tỷ, tỷ nhìn này, xe lăn thật là xinh đẹp." Đôi mắt to tròn đen láy như quả nho của Thanh Thái cũng cong thành hình trăng khuyết, trên mặt cười tươi như hoa: "Đệ đã nói Thế tử ca ca nói được là làm được, sẽ không gạt đệ."
Trần Bảo Linh khoa trương kêu lên: "Oa! Lần trước thấy vô cùng bình thường, chỉ sơn thêm màu sắc mà xe lăn đã trở nên xinh đẹp, tinh xảo như vậy. Oa, chỗ dựa lưng khảm ngọc thạch, cái cột này có thể để dù, phía trước này có tấm phản có thể bung ra làm bàn khi cần, so lần trước thêm rất nhiều chức năng, thật tốt…"
Trần Bảo Linh sờ đông sờ tây, gương mặt hâm mộ.
Mọi người bị bộ dáng của nàng chọc cười, đang muốn nói nàng, đột nhiên nàng lại đẩy Thanh Thái xoay vòng vòng trong phòng khách làm mọi người kinh hồn bạt vía.
Đỗ ma ma càng thêm gấp gáp, đuổi theo sau lưng nàng, thở hồng hộc gọi: "Đại tiểu thư, chậm một chút, chậm một chút, coi chừng hù dọa biểu thiếu gia."
Từ trước đến giờ Kỷ Thanh Thái Từ luôn an tĩnh, cũng bị Trần Bảo Linh chọc cho cười ha ha: "Bảo Linh tỷ tỷ, nhanh một chút, nhanh một chút nữa."
Hai người hi hi ha ha, giống như hai con chim nhỏ đang vui sướng.
Trần Bảo Linh chơi một hồi lâu, vẫn chưa thỏa mãn đã chạy tới nói Từ Lệnh Sâm: "Sâm biểu ca, huynh có thể nói với Nhạc sư phụ gì đó, để hắn cũng giúp muội làm một cái được không?"
"Nói hưu nói vượn!" Không đợi Từ Lệnh Sâm trả lời, Thái phu nhân đã nghiêm mặt nói: "Con muốn cũng được, để cho nãi nãi đánh gãy chân con trước.”
Trần Bảo Linh vuốt lỗ mũi, lầu bầu nói: "Con chỉ nói một chút mà thôi."
Từ Lệnh Sâm đứng lên cáo từ: "Kỷ Tiểu Thư, hôm nay nàng có đi được hay không? Chậu hoa lan kia đột nhiên khô héo, ta sợ trì hoãn mấy ngày nữa sẽ hết cách cứu chữa.”
Thời điểm hắn nói chuyện, chân mày hơi nhíu, bộ dáng vô cùng lo lắng.
Kỷ Thanh Y nóng nảy: "Tại sao lại đột nhiên lại khô héo? Là do không tưới nước sao? Hay là do phơi nắng bên ngoài quá lâu? Có phải không dịch chuyển chậu hoa hay không?”
Đó là hoa lan nàng tự tay đào về từ trong sơn cốc, là hoa lan nàng tự mình tưới cây bón phân, chăm sóc mỗi ngày, hắn không nói hai lời đã đoạt đi. Ban đầu không phải hắn thề son sắt nói sẽ chăm sóc thật tốt hay sao? Không phải nói sẽ dụng tâm tưới nước hay sao? Làm sao bây giờ đợi đến lúc cây khô héo mới phát hiện, nếu biết sớm tại sao lại không đến nói cho nàng biết?
Nhất thời tình thế cấp bác nàng lại quên mất cấp bậc trên dưới, một câu lại một câu chất vấn Từ Lệnh Sâm.
Tại sao có thể to gan như vậy, lại dám nói chuyện như vậy với Thế tử Ninh Vương!
Sắc mặt mọi người biến đổi, khẩn trương nhìn về phía Từ Lệnh Sâm.
Từ Lệnh Sâm cũng không tức giận, ngược lại nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Ta giao cho hạ nhân chăm sóc, việc tưới cây bón phân, thật sự ta cũng không biết rõ, nhưng mà ta nghĩ nếu ta đã giao phó chắc chắn bọn họ sẽ chăm sóc tốt thôi."
Vừa nghe cũng biết là một vị chưởng quầy chỉ biết chỉ tay mặc kệ mọi chuyện rồi!
Thái phu nhân sáng tỏ.
Mặc dù những vị hoàng thân quốc thích này yêu thích hoa cỏ nhưng thỉnh thoảng mới nhìn một chút, phần lớn thời gian đều ném cho hạ nhân trông nom, làm sao có thể tự tay chăm sóc đây.
"Được rồi Thanh Y, con nhanh chóng đi một chuyến với Điện hạ đi." Thái phu nhân nói: "Lần trước không phải con đến phủ Phụng Thượng phu nhân tìm ra vấn đề rất nhanh hay sao? Nói không chừng lần này cũng gặp phải vấn đề tương tự thôi.”
Kỷ Thanh Y gật đầu, đi theo Từ Lệnh Sâm, cùng nhau xuất môn.
Từ Lệnh Sâm đi phía trước, bước chân nhẹ nhàng, hận không thể vừa sải bước đã đi ra cửa chính Trần gia.
Đợi đến lúc lên xe ngựa, Kỷ Thanh Y vẫn còn đang suy nghĩ cuối cùng tại sao chậu Kiến Lan kia lại bị khô héo, là bị nhiễm nấm hay bị nhiễm vi khuẩn*.
*Đoạn này mình không hiểu ý tác giả lắm nên có tra một số bệnh thường gặp của hoa lan dẫn đến bị héo úa. Thấy hai bệnh này gần với ý của tác giả nên mình chọn. Mong các bạn thông cảm!
"Cũng không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?" Kỷ Thanh Y nói: "Chúng ta ra ngoài quá vội vàng rồi ngay cả công cụ cũng không mang."
"Nếu Thế tử Điện hạ cũng làm vườn, chắc cũng sẽ có công cụ bình thường thôi!" Thải tâm tiện tay cầm ấm trà trên bàn lên, rót một ly trà, không khỏi "Ah" một tiếng.
"Là chè xanh Lục An mà tiểu thư thích nhất, thậm chí ngay cả mật ong cũng đã chuẩn bị kỹ." Thải Tâm chậc chậc thở dài: "Tại sao trùng hợp như vậy, khẩu vị của tiểu thư lại giống với khaiar vị của Thế Tử điện hạ.”
Lời của nàng vừa nói xong, xe ngựa đột nhiên ngừng lại.
Mới vừa đi không được bao lâu mà!
Hai người đối mặt nhìn nhau, rèm bị vén lên, Từ Lệnh Sâm đang đứng ở trước buồng xe.
Trái tim Kỷ Thanh Y dừng lại, đột nhiên sinh ra một cảm giác không tốt.
Nàng còn chưa kịp mở miệng hỏi chuyện gì xảy ra, Từ Lệnh Sâm đã khom lưng, lên xe, đoan đoan chánh chánh ngồi đối diện Kỷ Thanh Y.
Làm Kỷ Thanh Y giận đến cắn răng nghiến lợi.
Nàng cũng biết Từ Lệnh Sâm không có lòng tốt!
Thải Tâm kinh hãi, con ngươi cũng muốn rơi ra ngoài, dù sao đây là lần đầu nàng cách Thế tử Ninh Vương gần như vậy.
Từ Lệnh Sâm lại lạnh nhạt liếc nàng, nói: "Ngươi đi xuống, đến ngồi xe ngựa trước mặt kia.”
Lần này Thải Tâm không chống cự cũng không chút do dự xuống xe ngựa.
Kỷ Thanh Y muốn ngăn cản Thải Tâm, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi.
Nhưng nếu để nàng trơ mắt nhìn Thải Tâm đi mất, nàng và Từ Lệnh Sâm đơn độc ngồi cùng trong một toa xe, nàng cũng không cam tâm tình nguyện, vì vậy, nàng không chút do dự đi theo phía sau Thải Tâm, muốn xuống xe, nhưng không ngờ cổ tay bị đã bị Từ Lệnh Sâm nắm chặt.
Bàn tay của hắn ấm áp mà khô ráo, nắm thật chặt cổ tay của nàng, nhiệt độ nóng bỏng truyền từ cổ tay đến trái tim nàng, nóng đến khuôn mặt của nàng.
Trong phút chốc, đầu óc Kỷ Thanh Y trống không.
Nàng ngẩn ngơ, xấu hổ quay đầu lại, hung hăng trừng mắt liếc hắn: "Ngươi buông ra!"
Từ Lệnh Sâm vẫn ung dung, trong mắt còn ẩn chứa nụ cười: "Không buông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.