Chương 100: Ủy khuất
Thượng Quan Mộ Dung
15/04/2021
Có rất nhiều thế gia nhà cao cửa rộng thật sự bắt đầu tích cóp của hồi
môn từ khi con gái vừa sinh ra, điều này không có gì lạ. Đúng là của hồi môn của Mạnh Tĩnh Ngọc đích xác rất nhiều, nhưng vậy thì có liên quan
gì tới nàng?
Kỷ Thanh Y thật sự không rõ.
“Muội nha!” Trần Bảo Linh hận sắt không thành thép nói: “Muội có biết không, Mạnh gia là cố ý, hai người được tứ hôn cùng một ngày, ngày thành thân chỉ cách nhau một tháng, bên ngoài khó tránh khỏi so sánh. Mạnh gia đây là quyết tâm muốn hạ thấp muội đấy.”
Kỷ Thanh Y bừng tỉnh hiểu ra, nàng thật đúng là không nghĩ tới một tầng này.
Trần Bảo Linh gấp đến độ xoay quanh: “Muội nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trong lòng Kỷ Thanh Y thực cảm động Bảo Linh tính toán vì chính mình như vậy, nàng kéo tay Trần Bảo Linh nói: “Bảo Linh, tỷ cũng biết tình huống của muội căn bản không có khả năng so của hồi môn với Mạnh Tĩnh Ngọc, nếu so không được, vậy chúng ta không cần so, bọn họ muốn nói như thế nào thì kệ họ.”
“Ai, tuy là như thế, tỷ vẫn muốn muội được vẻ vang, dù sao cả đời chỉ thành thân một lần.”
“Chính vì cả đời chỉ có một lần cho nên mới không quan trọng những thứ khác, chỉ cần cuộc sống sau này hạnh phúc, của hồi môn nhiều hay ít thì có sao đâu. Chẳng lẽ của hồi môn nhiều thì nhất định có thể hạnh phúc, của hồi môn ít thì nhất định sống thực thê thảm sao? Cuộc sống ra sao vẫn là phải xem chính mình chọn sống như thế nào, tỷ yên tâm đi, sau này muội nhất định hạnh phúc hơn Mạnh Tĩnh Ngọc.”
“Muội nói không sai.” trong mắt Trần Bảo Linh đột nhiên hiện lên một tia bỡn cợt: “Muội xinh đẹp như vậy, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt, Mạnh Tĩnh Ngọc xấu xí kia sống tốt mới là lạ.”
“Quỷ bỡn cợt!” Kỷ Thanh Y nói: “Tuy Mạnh Tĩnh Ngọc không phải đại mỹ nhân gì, nhưng cũng xem như thanh tú, sao trong miệng tỷ lại biến thành kẻ xấu xí rồi?”
Vẻ mặt Trần Bảo Linh vui sướng khi người gặp họa: “Muội không biết sao, Mạnh Tĩnh Ngọc bệnh nặng một hồi, sau đó chưa từng lộ mặt gặp ai, người bên ngoài đều nói nàng bị hủy dung lúc Lâu Ngoại Lâu cháy, cho nên không dám ra gặp người.”
Kỷ Thanh Y ngẩn người, cảm thấy thật là có khả năng này: “Nếu nàng thật sự hủy dung, vậy thật tốt.”
Trần Bảo Linh trừng lớn mắt, ngạc nhiên nhìn nàng: “Thật không dám tin tưởng, muội thế nhưng cũng có lúc nói loại lời này, tỷ còn tưởng rằng muội sẽ răn tỷ đấy.”
“Tỷ là tỷ muội tốt của muội, Mạnh Tĩnh Ngọc tính cái gì, vì sao muội phải vì nàng ta mà răn tỷ!”
Hơn nữa, Mạnh Tĩnh Ngọc liên tiếp hạ độc thủ với nàng vài lần, mỗi lần đều tìm dê thế tội, chính mình phủi sạch sẽ trốn đến một bên, thật sự là quá đáng giận.
Lần này cũng làm nàng ta nếm thử tư vị tự làm tự chịu.
Bởi vì sáng sớm ngày mai sẽ có tú nương đến đo kích cỡ làm áo cưới cho Kỷ Thanh Y, nên hôm nay Kỷ Thanh Y ngủ sớm hơn bình thường một chút.
Mới vừa nằm xuống không bao lâu, liền cảm giác nóc nhà có động tĩnh, vừa mở mắt, chỉ thấy một người từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Ánh trăng từ nóc nhà chiếu vào, Kỷ Thanh Y nhận ra người đến là Từ Lệnh Sâm, vội ngồi dậy: “Sao chàng lại tới đây? Xảy ra chuyện gì sao?”
Không phải hai ngày trước hắn nói gần đây có rất nhiều chuyện phải lo, không thể phân thân đến thăm nàng sao?
Từ Lệnh Sâm bước đến mép giường, cầm tay Kỷ Thanh Y, thấp giọng nói: “Y Y, khiến nàng chịu ủy khuất.”
Kỷ Thanh Y sửng sốt một chút, không hiểu ý hắn lắm.
Từ Lệnh Sâm ôm cả người lẫn chăn vào lòng, đặt cằm trên vai nàng, áy náy nói: “Để nàng bị người ta so sánh với Mạnh Tĩnh Ngọc, thật là ủy khuất nàng.”
Kỷ Thanh Y cười khổ không thôi, thật không nghĩ tới Từ Lệnh Sâm đến là vì chuyện này.
Chính mình và Mạnh Tĩnh Ngọc một trước một sau xuất giá, bị người khác so sánh không phải thực bình thường sao? Nàng đều cảm thấy không sao cả, sao bọn họ lại thấy như nàng bị ủy khuất lớn vậy.
Kỷ Thanh Y vươn tay ra ngoài nắm tay Từ Lệnh Sâm, cười nói: “Trường Ninh Hầu phủ là trâm anh vọng tộc, Mạnh Tĩnh Ngọc không chỉ là cao môn quý nữ, mà còn được dưỡng dưới gối Hoàng Hậu từ nhỏ, có thể nói là tôn quý vô song. Ta chỉ là biểu tiểu thư Bình Dương Hầu phủ, không cha không mẹ, chỉ có một yếu đệ. Người khác so sánh quý nữ vọng tộc như Mạnh Tĩnh Ngọc với biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu như ta, chịu ủy khuất chính là Mạnh Tĩnh Ngọc mà không phải ta.”
Nàng vừa nói, vừa dùng đầu cọ cổ hắn, trong giọng nói tràn đầy ỷ lại: “Chúng ta sắp thành thân rồi, mỗi ngày ta cao hứng đều không kịp, nào còn có tâm tư cảm thấy ủy khuất nữa.”
Nàng rộng rãi như thế, Từ Lệnh Sâm nghe xong trong lòng mềm mại, ôm nàng chặt hơn vừa rồi vài phần: “Y Y, nàng luôn tốt như vậy.”
Trong bóng tối, Kỷ Thanh Y không nhìn thấy sắc mặt hắn, lại có thể nghe ra cảm xúc từ trong giọng nói của hắn.
Từ Lệnh Sâm nhất định là cảm động.
Lòng nàng vừa động, tiếp tục nói: “Thân phận ta và Mạnh Tĩnh Ngọc khác nhau như trời với đất, lại đều gả cho thế tử phiên vương. Tuy đều là thế tử, nhưng phu quân tương lai của ta ưu tú hơn, xuất sắc hơn, anh tuấn hơn ai kia nghìn lần, Mạnh Tĩnh Ngọc tất nhiên biết hôn phu của mình không bằng ta, cho nên mới ra sức ở mặt khác.”
“Nhưng mà phu vinh thê quý, chàng là Ninh Vương thế tử, văn võ song toàn, anh tuấn vô địch, ta gả cho chàng chính là vinh quang lớn nhất. Cái gì của hồi môn, cái gì thể diện đều không quan trọng, ta tin tưởng trong kinh thành có vô số thiên kim tiểu thư nguyện ý lấy tất cả của mình đổi với ta. Cho nên ta có gì phải ủy khuất chứ, có thể gả cho chàng, ta chỉ cảm thấy quang vinh.”
“Dù sao chàng chính là Ninh Vương thế tử, khối xương cốt khó gặm như vậy đều bị ta hàng phục, có phải ta rất lợi hại không!”
“Đúng vậy.” Từ Lệnh Sâm dùng má dán má nàng, giọng nói dịu dàng như nước nói: “Ta chính là Ninh Vương thế tử, còn không phải bị nàng chinh phục, nàng thật sự rất lợi hại.”
Trong lòng hắn lại quyết định chủ ý, một ngày nào đó hắn sẽ ngồi trên vị trí kia, cho nàng tôn vinh vô thượng, làm tất cả mọi người trên đời này đều ngước nhìn nàng, không còn ai có thể xem thường nàng, soi mói nàng.
Nếu Mạnh gia muốn so, hắn ngại gì cho bọn họ thêm một mồi lửa.
Kỷ Thanh Y thích nghe Từ Lệnh Sâm nói như vậy, trong lòng ngọt ngào, nhịn không được hôn lên mặt hắn, Từ Lệnh Sâm chặn miệng nàng, đẩy nàng ngã trên giường.
Kết quả chính là hai người nằm trên giường, một hồi thân thân một hồi dừng lại nói chuyện, nói một hồi lại tiếp tục ôm nhau hôn, bất tri bất giác đã đến canh ba, chờ Từ Lệnh Sâm đi rồi, Kỷ Thanh Y còn cảm thấy trên người mình khó chịu, trong lòng nóng nóng, trong đầu đều là một ít ý tưởng lung tung rối loạn.
Nàng dứt khoát rời giường, uống một bát nước lạnh lớn, chờ trong lòng bình tĩnh mới ngủ.
Cảm giác chính mình chẳng qua mới nhắm mắt một lát trời đã sáng.
“Ai nha, tiểu thư, sao sắc mặt ngài kém như vậy? Có phải tối hôm qua lại đọc sách cả đêm không ngủ hay không?”
Thải Tâm hỏi câu này, Tuệ Tâm liền nhanh chóng quay đầu, trong nháy mắt đối diện Tuệ Tâm, Kỷ Thanh Y chỉ cảm thấy tai nóng lên.
Thải Tâm không biết sao lại thế này, nhưng Tuệ Tâm nhất định có thể đoán được.
Đều do Từ Lệnh Sâm, nàng thúc giục rất nhiều lần hắn đều không chịu đi, làm hại nàng gần như một đêm không ngủ.
Lần sau cho dù như thế nào cũng không thể như vậy.
Thải Tâm phủ một tầng phấn trên mặt Kỷ Thanh Y, che đậy đáy mắt ứ thanh, Kỷ Thanh Y cố nén buồn ngủ đi gặp tú nương.
Ăn cơm trưa xong, nàng ngã đầu liền ngủ, một giấc ngủ dậy đã là ráng màu đầy trời.
Kỷ Thanh Y đang chải đầu, Trần Văn Việt liền tới, vì Kỷ Thanh Y đã lớn, hắn không giống như trước kia vào khuê phòng của nàng mà đợi ở cửa, hồi lâu Kỷ Thanh Y mới ra.
Nàng ngủ no no, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn phá lệ tinh thần.
“Thật không hổ là người sắp làm tân nương, quả nhiên xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều.”
“Việt biểu ca!” Kỷ Thanh Y đỏ mặt: “Sao ngay cả huynh cũng tới chê cười muội.”
Trần Văn Việt là người dễ nói chuyện nhất, hắn cười nói: “Biểu ca là cao hứng thay muội, sao lại chê cười muội chứ. Thanh Y, tới đây, đây là biểu ca cho muội.”
Là một cái tráp nho nhỏ.
Kỷ Thanh Y không nhận, nhìn Trần Văn Việt một hồi, hỏi: “Việt biểu ca, đây không phải là bạc huynh dành dụm đó chứ?”
Trần Văn Việt nắm tay thành quyền, ho khan một tiếng: “Tiền không nhiều lắm, chỉ có tám trăm lượng, chờ muội xuất giá, huynh lại cho muội thêm hai trăm lượng.”
Trên mặt hắn ẩn ẩn có hổ thẹn.
Kỷ Thanh Y đỡ trán, đây là làm sao vậy, một đám đều chạy tới đưa bạc cho nàng. Nàng có thể phong cảnh gả cho Từ Lệnh Sâm làm thê tử, trong lòng không biết thỏa mãn cỡ nào, sao giống như nàng bị ủy khuất rất lớn vậy.
“Việt biểu ca, muội không thể nhận tiền này, ngoại tổ mẫu đã chuẩn bị của hồi môn cho muội rồi.”
Việt biểu ca chưa thành thân, ngoại trừ tiền lương, mỗi tháng chỉ có năm mươi lượng tiền tiêu, tám trăm lượng này là tất cả tiền của hắn.
“Ai, muội mau cầm đi, huynh biết nhiêu đây tiền quá ít.” Trần Văn Việt thất vọng nói: “Mạnh gia đều nói, Mạnh Tĩnh Ngọc dưỡng dưới gối Hoàng Hậu từ nhỏ, hơn hẳn cành vàng lá ngọc, của hồi môn đều ngang bằng công chúa. Tuy rằng huynh có tâm, lại không có năng lực đặt mua nhiều của hồi môn như vậy cho muội, chỉ có thể ủy khuất muội.”
Kỷ Thanh Y thật sự dở khóc dở cười, Bình Dương Hầu phủ dưỡng nàng, Việt biểu ca che chở nàng, sao kết quả giống như hắn thực xin lỗi nàng vậy? Thái phu nhân đồng ý nàng gả cho Từ Lệnh Sâm, nguyện ý chuẩn bị của hồi môn để nàng gả thể thể diện diện, nàng thật sự phi thường thỏa mãn.
Hơn nữa, nàng cũng không thiếu tiền, tối hôm qua Từ Lệnh Sâm cũng nói, phu thê một thể, sau này tất cả tài sản đều giao cho nàng quản, nàng căn bản không cần nhiều của hồi môn như vậy.
“Việt biểu ca, muội thật sự không thể nhận.” Kỷ Thanh Y nói: “Ngoại tổ mẫu chuẩn bị của hồi môn cho muội đã đủ nhiều, sao muội có thể nhận tiền của huynh chứ, nếu vì muội thành thân mà cướp đoạt của người khác không còn gì, muội thành người nào chứ!”
“Nhưng mà của hồi môn của Mạnh tiểu thư ……”
“Mạnh tiểu thư là Mạnh tiểu thư, muội là muội.” Kỷ Thanh Y ngăn cản hắn nói tiếp: “Muội không muốn so sánh với bất luận kẻ nào. Việt biểu ca, muội biết huynh rất tốt với muội, nhưng tiền này muội thật sự không thể nhận.”
Trần Văn Việt đứng lên, vẻ mặt kiên quyết: “Vậy để huynh mua một ít vàng bạc thêm trang cho muội.”
Bộ dáng nàng không thu sẽ không bỏ qua.
Kỷ Thanh Y bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp nhận hộp trong tay Trần Văn Việt: “Đa tạ Việt biểu ca.”
Dù sao về sau Việt biểu ca cũng thành thân, chờ lúc hắn thành thân, chính mình lại trả cho hắn gấp bội là được.
Tiễn Trần Văn Việt đi, Kỷ Thanh Y liền trở về đếm tiền, nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hai mắt Thải Tâm gần như tỏa sáng: “Tiểu thư, thật nhiều tiền.”
Nhưng giây tiếp theo, nàng lại gục mặt xuống: “Nhưng lại nhiều cũng không có nhiều bằng Mạnh gia, của hồi môn của Mạnh tiểu thư chính là ngang bằng với công chúa.”
Kỷ Thanh Y thu hồi ngân phiếu, trong lòng lại nói thầm.
Mạnh gia thế nhưng lại nói Mạnh Tĩnh Ngọc không thua kém cành vàng lá ngọc, còn nói của hồi môn của Mạnh Tĩnh Ngọc ngang bằng với công chúa, lời này thật sự thái quá, cũng không sợ phạm vào kiêng kỵ sao.
Làm sao Kỷ Thanh Y biết Từ Lệnh Sâm ở phía sau châm ngòi thổi gió chứ, Mạnh gia đích xác phạm vào kiêng kỵ, trưa hôm đó Mạnh Hoàng Hậu đã triệu Trường Ninh hầu phu nhân tiến cung.
Kỷ Thanh Y thật sự không rõ.
“Muội nha!” Trần Bảo Linh hận sắt không thành thép nói: “Muội có biết không, Mạnh gia là cố ý, hai người được tứ hôn cùng một ngày, ngày thành thân chỉ cách nhau một tháng, bên ngoài khó tránh khỏi so sánh. Mạnh gia đây là quyết tâm muốn hạ thấp muội đấy.”
Kỷ Thanh Y bừng tỉnh hiểu ra, nàng thật đúng là không nghĩ tới một tầng này.
Trần Bảo Linh gấp đến độ xoay quanh: “Muội nói xem, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trong lòng Kỷ Thanh Y thực cảm động Bảo Linh tính toán vì chính mình như vậy, nàng kéo tay Trần Bảo Linh nói: “Bảo Linh, tỷ cũng biết tình huống của muội căn bản không có khả năng so của hồi môn với Mạnh Tĩnh Ngọc, nếu so không được, vậy chúng ta không cần so, bọn họ muốn nói như thế nào thì kệ họ.”
“Ai, tuy là như thế, tỷ vẫn muốn muội được vẻ vang, dù sao cả đời chỉ thành thân một lần.”
“Chính vì cả đời chỉ có một lần cho nên mới không quan trọng những thứ khác, chỉ cần cuộc sống sau này hạnh phúc, của hồi môn nhiều hay ít thì có sao đâu. Chẳng lẽ của hồi môn nhiều thì nhất định có thể hạnh phúc, của hồi môn ít thì nhất định sống thực thê thảm sao? Cuộc sống ra sao vẫn là phải xem chính mình chọn sống như thế nào, tỷ yên tâm đi, sau này muội nhất định hạnh phúc hơn Mạnh Tĩnh Ngọc.”
“Muội nói không sai.” trong mắt Trần Bảo Linh đột nhiên hiện lên một tia bỡn cợt: “Muội xinh đẹp như vậy, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt, Mạnh Tĩnh Ngọc xấu xí kia sống tốt mới là lạ.”
“Quỷ bỡn cợt!” Kỷ Thanh Y nói: “Tuy Mạnh Tĩnh Ngọc không phải đại mỹ nhân gì, nhưng cũng xem như thanh tú, sao trong miệng tỷ lại biến thành kẻ xấu xí rồi?”
Vẻ mặt Trần Bảo Linh vui sướng khi người gặp họa: “Muội không biết sao, Mạnh Tĩnh Ngọc bệnh nặng một hồi, sau đó chưa từng lộ mặt gặp ai, người bên ngoài đều nói nàng bị hủy dung lúc Lâu Ngoại Lâu cháy, cho nên không dám ra gặp người.”
Kỷ Thanh Y ngẩn người, cảm thấy thật là có khả năng này: “Nếu nàng thật sự hủy dung, vậy thật tốt.”
Trần Bảo Linh trừng lớn mắt, ngạc nhiên nhìn nàng: “Thật không dám tin tưởng, muội thế nhưng cũng có lúc nói loại lời này, tỷ còn tưởng rằng muội sẽ răn tỷ đấy.”
“Tỷ là tỷ muội tốt của muội, Mạnh Tĩnh Ngọc tính cái gì, vì sao muội phải vì nàng ta mà răn tỷ!”
Hơn nữa, Mạnh Tĩnh Ngọc liên tiếp hạ độc thủ với nàng vài lần, mỗi lần đều tìm dê thế tội, chính mình phủi sạch sẽ trốn đến một bên, thật sự là quá đáng giận.
Lần này cũng làm nàng ta nếm thử tư vị tự làm tự chịu.
Bởi vì sáng sớm ngày mai sẽ có tú nương đến đo kích cỡ làm áo cưới cho Kỷ Thanh Y, nên hôm nay Kỷ Thanh Y ngủ sớm hơn bình thường một chút.
Mới vừa nằm xuống không bao lâu, liền cảm giác nóc nhà có động tĩnh, vừa mở mắt, chỉ thấy một người từ trên nóc nhà nhảy xuống.
Ánh trăng từ nóc nhà chiếu vào, Kỷ Thanh Y nhận ra người đến là Từ Lệnh Sâm, vội ngồi dậy: “Sao chàng lại tới đây? Xảy ra chuyện gì sao?”
Không phải hai ngày trước hắn nói gần đây có rất nhiều chuyện phải lo, không thể phân thân đến thăm nàng sao?
Từ Lệnh Sâm bước đến mép giường, cầm tay Kỷ Thanh Y, thấp giọng nói: “Y Y, khiến nàng chịu ủy khuất.”
Kỷ Thanh Y sửng sốt một chút, không hiểu ý hắn lắm.
Từ Lệnh Sâm ôm cả người lẫn chăn vào lòng, đặt cằm trên vai nàng, áy náy nói: “Để nàng bị người ta so sánh với Mạnh Tĩnh Ngọc, thật là ủy khuất nàng.”
Kỷ Thanh Y cười khổ không thôi, thật không nghĩ tới Từ Lệnh Sâm đến là vì chuyện này.
Chính mình và Mạnh Tĩnh Ngọc một trước một sau xuất giá, bị người khác so sánh không phải thực bình thường sao? Nàng đều cảm thấy không sao cả, sao bọn họ lại thấy như nàng bị ủy khuất lớn vậy.
Kỷ Thanh Y vươn tay ra ngoài nắm tay Từ Lệnh Sâm, cười nói: “Trường Ninh Hầu phủ là trâm anh vọng tộc, Mạnh Tĩnh Ngọc không chỉ là cao môn quý nữ, mà còn được dưỡng dưới gối Hoàng Hậu từ nhỏ, có thể nói là tôn quý vô song. Ta chỉ là biểu tiểu thư Bình Dương Hầu phủ, không cha không mẹ, chỉ có một yếu đệ. Người khác so sánh quý nữ vọng tộc như Mạnh Tĩnh Ngọc với biểu tiểu thư ăn nhờ ở đậu như ta, chịu ủy khuất chính là Mạnh Tĩnh Ngọc mà không phải ta.”
Nàng vừa nói, vừa dùng đầu cọ cổ hắn, trong giọng nói tràn đầy ỷ lại: “Chúng ta sắp thành thân rồi, mỗi ngày ta cao hứng đều không kịp, nào còn có tâm tư cảm thấy ủy khuất nữa.”
Nàng rộng rãi như thế, Từ Lệnh Sâm nghe xong trong lòng mềm mại, ôm nàng chặt hơn vừa rồi vài phần: “Y Y, nàng luôn tốt như vậy.”
Trong bóng tối, Kỷ Thanh Y không nhìn thấy sắc mặt hắn, lại có thể nghe ra cảm xúc từ trong giọng nói của hắn.
Từ Lệnh Sâm nhất định là cảm động.
Lòng nàng vừa động, tiếp tục nói: “Thân phận ta và Mạnh Tĩnh Ngọc khác nhau như trời với đất, lại đều gả cho thế tử phiên vương. Tuy đều là thế tử, nhưng phu quân tương lai của ta ưu tú hơn, xuất sắc hơn, anh tuấn hơn ai kia nghìn lần, Mạnh Tĩnh Ngọc tất nhiên biết hôn phu của mình không bằng ta, cho nên mới ra sức ở mặt khác.”
“Nhưng mà phu vinh thê quý, chàng là Ninh Vương thế tử, văn võ song toàn, anh tuấn vô địch, ta gả cho chàng chính là vinh quang lớn nhất. Cái gì của hồi môn, cái gì thể diện đều không quan trọng, ta tin tưởng trong kinh thành có vô số thiên kim tiểu thư nguyện ý lấy tất cả của mình đổi với ta. Cho nên ta có gì phải ủy khuất chứ, có thể gả cho chàng, ta chỉ cảm thấy quang vinh.”
“Dù sao chàng chính là Ninh Vương thế tử, khối xương cốt khó gặm như vậy đều bị ta hàng phục, có phải ta rất lợi hại không!”
“Đúng vậy.” Từ Lệnh Sâm dùng má dán má nàng, giọng nói dịu dàng như nước nói: “Ta chính là Ninh Vương thế tử, còn không phải bị nàng chinh phục, nàng thật sự rất lợi hại.”
Trong lòng hắn lại quyết định chủ ý, một ngày nào đó hắn sẽ ngồi trên vị trí kia, cho nàng tôn vinh vô thượng, làm tất cả mọi người trên đời này đều ngước nhìn nàng, không còn ai có thể xem thường nàng, soi mói nàng.
Nếu Mạnh gia muốn so, hắn ngại gì cho bọn họ thêm một mồi lửa.
Kỷ Thanh Y thích nghe Từ Lệnh Sâm nói như vậy, trong lòng ngọt ngào, nhịn không được hôn lên mặt hắn, Từ Lệnh Sâm chặn miệng nàng, đẩy nàng ngã trên giường.
Kết quả chính là hai người nằm trên giường, một hồi thân thân một hồi dừng lại nói chuyện, nói một hồi lại tiếp tục ôm nhau hôn, bất tri bất giác đã đến canh ba, chờ Từ Lệnh Sâm đi rồi, Kỷ Thanh Y còn cảm thấy trên người mình khó chịu, trong lòng nóng nóng, trong đầu đều là một ít ý tưởng lung tung rối loạn.
Nàng dứt khoát rời giường, uống một bát nước lạnh lớn, chờ trong lòng bình tĩnh mới ngủ.
Cảm giác chính mình chẳng qua mới nhắm mắt một lát trời đã sáng.
“Ai nha, tiểu thư, sao sắc mặt ngài kém như vậy? Có phải tối hôm qua lại đọc sách cả đêm không ngủ hay không?”
Thải Tâm hỏi câu này, Tuệ Tâm liền nhanh chóng quay đầu, trong nháy mắt đối diện Tuệ Tâm, Kỷ Thanh Y chỉ cảm thấy tai nóng lên.
Thải Tâm không biết sao lại thế này, nhưng Tuệ Tâm nhất định có thể đoán được.
Đều do Từ Lệnh Sâm, nàng thúc giục rất nhiều lần hắn đều không chịu đi, làm hại nàng gần như một đêm không ngủ.
Lần sau cho dù như thế nào cũng không thể như vậy.
Thải Tâm phủ một tầng phấn trên mặt Kỷ Thanh Y, che đậy đáy mắt ứ thanh, Kỷ Thanh Y cố nén buồn ngủ đi gặp tú nương.
Ăn cơm trưa xong, nàng ngã đầu liền ngủ, một giấc ngủ dậy đã là ráng màu đầy trời.
Kỷ Thanh Y đang chải đầu, Trần Văn Việt liền tới, vì Kỷ Thanh Y đã lớn, hắn không giống như trước kia vào khuê phòng của nàng mà đợi ở cửa, hồi lâu Kỷ Thanh Y mới ra.
Nàng ngủ no no, khuôn mặt đỏ bừng, nhìn phá lệ tinh thần.
“Thật không hổ là người sắp làm tân nương, quả nhiên xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều.”
“Việt biểu ca!” Kỷ Thanh Y đỏ mặt: “Sao ngay cả huynh cũng tới chê cười muội.”
Trần Văn Việt là người dễ nói chuyện nhất, hắn cười nói: “Biểu ca là cao hứng thay muội, sao lại chê cười muội chứ. Thanh Y, tới đây, đây là biểu ca cho muội.”
Là một cái tráp nho nhỏ.
Kỷ Thanh Y không nhận, nhìn Trần Văn Việt một hồi, hỏi: “Việt biểu ca, đây không phải là bạc huynh dành dụm đó chứ?”
Trần Văn Việt nắm tay thành quyền, ho khan một tiếng: “Tiền không nhiều lắm, chỉ có tám trăm lượng, chờ muội xuất giá, huynh lại cho muội thêm hai trăm lượng.”
Trên mặt hắn ẩn ẩn có hổ thẹn.
Kỷ Thanh Y đỡ trán, đây là làm sao vậy, một đám đều chạy tới đưa bạc cho nàng. Nàng có thể phong cảnh gả cho Từ Lệnh Sâm làm thê tử, trong lòng không biết thỏa mãn cỡ nào, sao giống như nàng bị ủy khuất rất lớn vậy.
“Việt biểu ca, muội không thể nhận tiền này, ngoại tổ mẫu đã chuẩn bị của hồi môn cho muội rồi.”
Việt biểu ca chưa thành thân, ngoại trừ tiền lương, mỗi tháng chỉ có năm mươi lượng tiền tiêu, tám trăm lượng này là tất cả tiền của hắn.
“Ai, muội mau cầm đi, huynh biết nhiêu đây tiền quá ít.” Trần Văn Việt thất vọng nói: “Mạnh gia đều nói, Mạnh Tĩnh Ngọc dưỡng dưới gối Hoàng Hậu từ nhỏ, hơn hẳn cành vàng lá ngọc, của hồi môn đều ngang bằng công chúa. Tuy rằng huynh có tâm, lại không có năng lực đặt mua nhiều của hồi môn như vậy cho muội, chỉ có thể ủy khuất muội.”
Kỷ Thanh Y thật sự dở khóc dở cười, Bình Dương Hầu phủ dưỡng nàng, Việt biểu ca che chở nàng, sao kết quả giống như hắn thực xin lỗi nàng vậy? Thái phu nhân đồng ý nàng gả cho Từ Lệnh Sâm, nguyện ý chuẩn bị của hồi môn để nàng gả thể thể diện diện, nàng thật sự phi thường thỏa mãn.
Hơn nữa, nàng cũng không thiếu tiền, tối hôm qua Từ Lệnh Sâm cũng nói, phu thê một thể, sau này tất cả tài sản đều giao cho nàng quản, nàng căn bản không cần nhiều của hồi môn như vậy.
“Việt biểu ca, muội thật sự không thể nhận.” Kỷ Thanh Y nói: “Ngoại tổ mẫu chuẩn bị của hồi môn cho muội đã đủ nhiều, sao muội có thể nhận tiền của huynh chứ, nếu vì muội thành thân mà cướp đoạt của người khác không còn gì, muội thành người nào chứ!”
“Nhưng mà của hồi môn của Mạnh tiểu thư ……”
“Mạnh tiểu thư là Mạnh tiểu thư, muội là muội.” Kỷ Thanh Y ngăn cản hắn nói tiếp: “Muội không muốn so sánh với bất luận kẻ nào. Việt biểu ca, muội biết huynh rất tốt với muội, nhưng tiền này muội thật sự không thể nhận.”
Trần Văn Việt đứng lên, vẻ mặt kiên quyết: “Vậy để huynh mua một ít vàng bạc thêm trang cho muội.”
Bộ dáng nàng không thu sẽ không bỏ qua.
Kỷ Thanh Y bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp nhận hộp trong tay Trần Văn Việt: “Đa tạ Việt biểu ca.”
Dù sao về sau Việt biểu ca cũng thành thân, chờ lúc hắn thành thân, chính mình lại trả cho hắn gấp bội là được.
Tiễn Trần Văn Việt đi, Kỷ Thanh Y liền trở về đếm tiền, nhìn thấy nhiều tiền như vậy, hai mắt Thải Tâm gần như tỏa sáng: “Tiểu thư, thật nhiều tiền.”
Nhưng giây tiếp theo, nàng lại gục mặt xuống: “Nhưng lại nhiều cũng không có nhiều bằng Mạnh gia, của hồi môn của Mạnh tiểu thư chính là ngang bằng với công chúa.”
Kỷ Thanh Y thu hồi ngân phiếu, trong lòng lại nói thầm.
Mạnh gia thế nhưng lại nói Mạnh Tĩnh Ngọc không thua kém cành vàng lá ngọc, còn nói của hồi môn của Mạnh Tĩnh Ngọc ngang bằng với công chúa, lời này thật sự thái quá, cũng không sợ phạm vào kiêng kỵ sao.
Làm sao Kỷ Thanh Y biết Từ Lệnh Sâm ở phía sau châm ngòi thổi gió chứ, Mạnh gia đích xác phạm vào kiêng kỵ, trưa hôm đó Mạnh Hoàng Hậu đã triệu Trường Ninh hầu phu nhân tiến cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.