Chương 144: Xử trí
Thượng Quan Mộ Dung
03/08/2021
Mọi người không nghĩ tới Minh Hủy quận chúa sẽ đột nhiên nói chuyện, cũng không cảm thấy gì, sắc mặt Tiết Ký Thu lại đại biến, trong mắt lộ ra sợ hãi.
Trước khi mọi người phát hiện, nàng nhanh chóng cúi đầu rũ mắt, sợ bị người nhìn thấy chính mình dị thường.
Trên mặt Hoàng Hậu hiện lên một tia quẫn bách.
Thái Hậu quăng ngã không phải nhân sâm, là thể diện của hoàng đế, Lý công công lập tức nói chính mình tay trơn chính là muốn che lấp một vài, Minh Hủy quận chúa lại ồn ào nói ra.
Nàng vội nói: “Con nhìn lầm rồi, không có ai không cần nhân sâm.”
Trong mắt Từ Lệnh Sâm tinh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới gì, hắn lập tức ngồi xổm xuống, dùng giọng ôn nhu đầy kiên nhẫn hỏi tiểu quận chúa: “Nhân sâm là thứ tốt, là Lý công công không cầm chắc cho nên mới rớt, con xem, hắn không phải nhanh chóng nhặt lên sao? Đây là thứ dùng để chữa bệnh cho hoàng tằng tổ mẫu, sao lại có người ném đi chứ? Minh Hủy nói bậy, mọi người đều không thích con.”
“Con không có nói dối!”
Bởi vì chuyện của phế Thái Tử, Minh Hủy quận chúa trở nên mẫn cảm hơn trước, sợ nhất mọi người nói nàng không hiểu chuyện, không thích nàng.
Nghe Từ Lệnh Sâm nói, nàng lập tức cảm xúc kích động, đỏ mặt lớn tiếng biện giải: “Con không có nói dối, hoàng tằng tổ mẫu không thích nhân sâm, cho nên đánh nghiêng hộp nhân sâm. Tiết tiểu thư cũng không thích nhân sâm, cho nên ném nhân sâm vào hồ!”
Nho nhỏ nữ đồng, thanh thúy kích động la lên, mang theo khẳng định chân thật đáng tin.
Không dám tin tưởng, khiếp sợ, khó hiểu, bừng tỉnh, biểu tình trên mặt mọi người biến hóa vài lần, cuối cùng tập trung tầm mắt đến trên người Tiết Ký Thu.
Thái Hậu cũng là hoàn toàn ngây dại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Tiết Ký Thu.
“Ngươi nói dối! Ngươi nói dối!” da đầu Tiết Ký Thu tê dại, xanh cả mặt, gần như thét chói tai nói ra hai câu này.
“Con không có nói dối.” Minh Hủy quận chúa khẩn trương, ôm đồm ống tay áo Hoàng Hậu, vội vàng nói: “Hoàng tổ mẫu, Minh Hủy không có nói dối, chính là Tiết tiểu thư ném nhân sâm vào trong hồ, Minh Hủy tận mắt nhìn thấy.”
Sắc mặt Tiết Ký Thu càng khó nhìn.
“Cô tổ mẫu, con không có, không phải con.” Nàng liều mạng lắc đầu, nước mắt như hạt châu đứt dây lăn xuống.
Thái Hậu lập tức trợn mắt nhìn Hoàng Hậu!
Nhất định là Hoàng Hậu thông đồng với Kỷ thị, xúi giục Minh Hủy quận chúa vu hãm Tiết Ký Thu.
“Các ngươi!” Thái Hậu giận cực công tâm, ngón tay run run Kỷ Thanh Y: “Các ngươi muốn vu oan Ký Thu, lại đùa nghịch chết ta, mơ tưởng, các ngươi mơ tưởng!”
“Nhân sâm là tám trăm dặm kịch liệt hôm nay buổi sáng mới đến kinh thành, trẫm thu được nhân sâm lập tức sai Lý công công đưa đến Từ Ninh Cung, chính là sợ chậm trễ thân thể mẫu hậu.” Hoàng đế đứng lên, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Việc này chỉ có trẫm và Lý công công biết.”
“Đúng vậy, mẫu hậu, ngài hiểu lầm thần thiếp và tức phụ của Lệnh Sâm rồi, tức phụ của Lệnh Sâm vẫn luôn ở Từ Ninh Cung chiếu cố ngài, thần thiếp vẫn luôn ở Khôn Ninh Cung, căn bản không gặp mặt nàng.”
Hoàng Hậu cũng đứng lên: “Hôm nay sáng sớm Minh Hủy không biết chạy đi đâu, trong cung từ trên xuống dưới đều tìm khắp, sau đó tìm đến Từ Ninh Cung, tức phụ của Lệnh Sâm mới biết được việc này, giúp đỡ các ma ma cùng tìm. Còn về nhân sâm của ngài bị mất, thần thiếp cũng là vừa rồi mới biết được.”
Nàng dừng một chút nói: “Lúc ấy nhân sâm là do ai tiếp nhận? Trải qua tay ai? Đều tra xét hết chưa? Phải từng bước từng bước đề ra nghi vấn, không thể oan uổng người tốt, cũng không thể buông tha kẻ gian.”
Nhân sâm tổng cộng trải qua tay ba người, phân biệt là Lý công công, Kỷ Thanh Y, Tiết Ký Thu.
Thái Hậu càng tức giận, đầu óc càng rõ ràng.
Lý công công là người của hoàng đế, nếu hoàng đế muốn hại chính mình, căn bản sẽ không làm quan viên Đông Bắc tìm nhân sâm còn tám trăm dặm kịch liệt đưa đến đây, Lý công công không có khả năng.
Kỷ thị kỵ hận chính mình, có khả năng nhất.
Ký Thu liền không cần hỏi, nàng tuyệt đối sẽ không hại chính mình.
Nhưng sao vừa rồi Minh Hủy quận chúa lại nói vậy?
Hoàng Hậu thấy Thái Hậu không nói chuyện thay Tiết Ký Thu, liền xụ mặt hỏi tiểu quận chúa: “Minh Hủy, sao con biết Tiết tiểu thư ném nhân sâm? Con cũng không thể nói hươu nói vượn!”
“Hoàng tổ mẫu.” Minh Hủy quận chúa gấp đến độ sắp khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng Hậu: “Minh Hủy không có nói dối.”
“Con, con… lúc ấy nấp trong vòm cầu ở hậu hoa viên, nhà của Tam Hoa ở nơi đó, nàng sinh bốn con mèo con, con thường xuyên mang thức ăn cho Tam Hoa, lúc ma ma và thẩm thẩm tìm con, lúc ấy con đã nấp ở trong vòm cầu, bởi vì ma ma nói bậy về phụ vương, con muốn cho bà ấy một bài học, nên vẫn luôn không ra tiếng.”
Vòm cầu kia là bí mật nhỏ của nàng, vì chứng minh trong sạch mà phải nói ra, trong lòng thực ủy khuất, Minh Hủy quận chúa nói xong, bắt đầu nghẹn ngào: “Sau đó con nghe ma ma khóc, liền bò ra, ma ma và thẩm thẩm đi rồi. Tiết tiểu thư ném nhân sâm xuống, rớt trên băng ở trước mặt con, con không biết là thứ gì, liền nhặt lên.”
Nói có trình có tự.
Sắc mặt Thái Hậu càng đỏ hơn vừa rồi, hơi thở cũng suyễn lợi hại, trừng mắt Tiết Ký Thu, trong ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Vừa có phẫn nộ vì bị người lừa gạt, vừa có thương tâm thất vọng, giống như bị người đánh một cái tát, phá lệ chật vật.
Vẻ mặt Tiết Ký Thu hoảng loạn nói: “Không có…… Nhất định là Minh Hủy quận chúa nhìn lầm rồi, không phải con, không phải con…… Cô tổ mẫu, ngài tin tưởng con……”
“Ta không nhìn lầm!” Minh Hủy quận chúa nói ra bí mật của chính mình liền càng không có cố kỵ: “Ta nhặt nhân sâm lên, đặt trong nhà Tam Hoa.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, nghĩ nghĩ gì lại chạy tới bên người hoàng đế: “Hoàng tổ phụ, ngài là hoàng đế, nơi này ngài lớn nhất, bọn họ đều nghe ngài, ngài sai người đi lấy nhân sâm về đây, liền biết Minh Hủy không có nói sai.”
Trong mắt Hoàng đế liền hòa ái.
Ngay cả đứa bé nhỏ như vậy đều biết hoàng đế lớn nhất, chính mình định đoạt, sao Thái Hậu lại không rõ.
Còn có Tiết thị, lại là độc phụ tâm địa rắn rết như vậy, Thái Hậu không tốt với người khác, nhưng không thua thiệt nàng.
Minh Hủy quận chúa thấy hoàng đế không nói lời nào, dùng ngón tay chỉ Tiết Ký Thu, không cao hứng nói: “Là nàng nói dối, là nàng ném nhân sâm còn không thừa nhận!”
Sớm tại lúc Minh Hủy quận chúa nói Tiết Ký Thu, Hoàng Hậu liền biết là chuyện như thế nào, mặt sau nàng hướng dẫn từng bước, chẳng qua là muốn cho Thái Hậu thấy rõ ràng mà thôi.
Nàng sờ sờ đầu Minh Hủy, kéo nàng từ bên người hoàng đế lại đây: “Yên tâm, Hoàng tổ phụ sẽ không cho người khác oan uổng con.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt lại nhìn Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y cũng không nghĩ tới chuyện xoay ngược lại như vậy, tức khắc cảm thấy Tiết Ký Thu là kẻ ác bị báo ứng.
Hoàng đế cho Lý công công một ánh mắt, Lý công công ứng, lập tức mang theo người đi ra ngoài, chỉ chốc tay cầm một cây nhân sâm vào.
Tới giờ phút này, chân tướng đã rõ.
Đôi mắt Thái Hậu trừng cực lớn, môi trắng bệch, thân mình run run lợi hại, chỉ vào Tiết Ký Thu một chữ cũng nói không ra.
“Cô tổ mẫu, Ký Thu không phải cố ý, Ký Thu biết sai rồi.” Tiết Ký Thu cũng phát run, nàng sợ tới mức không chỉ phát run, còn rơi lệ đầy mặt: “Cô tổ mẫu, ngài lại cho Ký Thu một cơ hội, con thật sự biết sai rồi.”
Nàng bang bang dập đầu, hình dung thê thảm.
Chỉ tiếc, Thái Hậu không nhìn thấy.
Bởi vì Thái Hậu thân mình vừa kéo, chết ngất đi.
Hoàng đế cảm thấy Thái Hậu ngu muội lại hồ đồ, tất cả đều là bà ta tự tìm, cho nên cũng không khẩn trương, chỉ sai người đi thỉnh thái y.
Tiết Ký Thu quỳ trên mặt đất run bần bật, chờ đợi hoàng đế xử lý.
Tuy Hoàng đế cảm thấy Thái Hậu là tự làm tự chịu, lại cảm thấy tâm tư Tiết Ký Thu quá âm ngoan, liền nói: “Tiết thị, tâm thuật bất chính, âm hiểm ác độc, giao cho Tông Nhân Phủ xử trí.”
Tiết Ký Thu cảm giác phảng phất có người cầm cây búa, một chút lại một chút nện trên đầu nàng, hoàng đế chưa nói một câu, trước mắt nàng đã toát ra một mảnh kim quang.
Tông Nhân Phủ!
Không, không, không, nàng không phải cố ý yếu hại cô tổ mẫu, nàng không thể đi Tông Nhân Phủ.
Nếu nàng đi Tông Nhân Phủ, nàng liền xong rồi.
Sâm biểu ca……
Ánh mắt Tiết Ký Thu mang cầu xin nhìn Từ Lệnh Sâm, giống như người chết đuối muốn bắt lấy cọng rơm cuối cùng.
Từ Lệnh Sâm nhàn nhạt nói: “Hoàng Thượng, Tiết thị trước trộm nhân sâm, sau bôi nhọ thế tử phi, lại kiêm mưu hại Thái Hậu, đích xác tội không thể thứ.”
Trong đầu Tiết Ký Thu ầm vang một tiếng lớn, cảm giác cổ chính mình bị người bóp chặt, ngay cả hô hấp đều phải đình chỉ.
“Nhưng dù sao nàng hầu hạ bên người Thái Hậu nhiều năm, giao cho Tông Nhân Phủ, trên mặt Hoàng tổ mẫu cũng khó coi, chỉ sợ bà ấy cũng không muốn thấy trường hợp này.”
Từ Lệnh Sâm nói thực đạm thực đạm, nhưng vào tai Tiết Ký Thu không khác tiếng trời.
“Theo ý nhi thần, không bằng đưa Tiết thị về Tiết gia, giao cho Tiết gia trông giữ, còn về xử trí như thế nào, chờ thân mình Hoàng tổ mẫu ổn thỏa, hỏi ý kiến bà ấy lại làm tính toán.”
Hoàng đế nhìn Từ Lệnh Sâm, biết hắn suy xét vì Tiết gia, thấy hắn quá mức nhân từ nương tay, trong lòng có chút không vui.
Nhưng lại cảm thấy người cao ngạo như hắn, đến lúc này còn không quên suy xét mặt mũi Thái Hậu, có thể thấy được đáy lòng lương thiện, bất mãn Thái Hậu càng nhiều một tầng.
Thân mình hắn không tốt, về sau không phải Từ Lệnh Sâm chính là Từ Lệnh Kiểm thống trị giang sơn, Thái Hậu như một tòa núi lớn đè lên đầu bọn họ, hắn đã bị Thái Hậu áp đủ đau đầu, cho dù như thế nào cũng muốn thay người sau dời ngọn núi này.
Trong lòng Hoàng đế đã có tính toán, đồng ý Từ Lệnh Sâm, liền xoay người rời đi.
Tiết Ký Thu tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng mừng thầm, nước mắt nước mũi nói lời cảm tạ Từ Lệnh Sâm, tầm mắt Từ Lệnh Sâm lại phá lệ âm ngoan, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Trong lòng nàng giật mình, còn không kịp phản ứng, đã bị người kéo xuống.
Hai mắt Từ Lệnh Sâm lại mị lên, lúc hắn và Hoàng Thượng cùng tới Từ Ninh Cung, Y Y của hắn đang bị hãm hại, nếu không phải hắn tới mau, hậu quả không dám tưởng tượng.
Những người từng động tay, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua, Tiết Ký Thu cũng vậy.
Nếu giao cho Tông Nhân Phủ nhất định sẽ liên lụy An Hương Hầu phủ, biểu thúc còn xem như đối xử với hắn không tệ, biểu thẩm cũng thực hòa khí với Y Y, vì hai điểm này, hắn cũng không thể đưa Tiết Ký Thu đến Tông Nhân Phủ.
Hắn bán một nhân tình như vậy cho An Hương hầu, để xem An Hương hầu muốn có qua có lại như thế nào.
Hắn thu lạnh nhạt trên mặt, xoay người đi trắc điện đón Kỷ Thanh Y ra cung.
Ba ngày sau, Đông Bắc tiến cống nhân sâm trăm năm tới, Lý công công mang đến trước ngự án của hoàng đế.
Lúc này hắn mới phát hiện, trên ngự án để sẵn một hộp gỗ hoa lê, hộp mở ra, bên trong là một cây nhân sâm.
Nhân sâm hai mươi năm chứa trong hộp gỗ hoa lê; nhân sâm trăm năm cực phẩm chứa trong hộp gỗ tử đàn.
Trong lòng Lý công công nhảy dựng, nhớ tới Thái Hậu cường ngạnh hùng hổ doạ người giằng co với Hoàng Thượng, không nhịn được tim đập gia tốc, hắn đặt nhân sâm trăm năm lên ngự án, lui ra phía sau hai bước, xoay người đi pha trà cho hoàng đế.
Hắn tuổi tác lớn, bị bệnh thấp khớp, cho nên động tác phá lệ chậm, qua một hồi lâu mới xoay người lại.
Sắc mặt Hoàng đế bình tĩnh, không có bất luận gì khác vừa rồi, giọng điệu cũng bình đạm như nước: “Đi thôi, đưa nhân sâm đến Từ Ninh Cung, dặn các nàng dụng tâm chút, không thể lại xảy ra sự cố.”
Đôi tay Lý công công nâng hộp gỗ tử đàn, cụp mi rũ mắt lui ra ngoài, chờ ra Dưỡng Tâm Điện, mới nhẹ nhàng mở ra hộp gỗ tử đàn, liếc mắt bên trong một cái.
Quả nhiên không giống gốc nhân sâm mới đưa tới.
Hoàng Thượng nói đây là nhân sâm trăm năm, đó chính là nhân sâm trăm năm.
Khép lại cái nắp, sắc mặt Lý công công không thay đổi, bước chân lại nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.
Cùng lúc đó, Tiết Ký Thu cũng sinh bệnh, bị chuyển đến thôn trang Tiết gia ở Lương Hương.
La Quý báo tin tức cho Từ Lệnh Sâm, trộm đánh giá vẻ mặt hắn.
Mấy ngày nay, La Quý cũng coi như thăm dò được tính tình Từ Lệnh Sâm, tuy cao ngạo, nhưng thực giảng đạo lý, thế tử phi chính là vảy ngược của hắn, không thể đụng chạm. Có thể đắc tội hắn, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội thế tử phi.
Tiết thị phạm chính là tội chết, còn sẽ liên lụy An Hương Hầu phủ, nếu An Hương hầu thông minh, nên lập tức giết chết Tiết thị mới phải, dời đến thôn trang, không khỏi cũng quá nhẹ.
An Hương hầu cũng quá xuẩn.
Từ Lệnh Sâm lại không tức giận, nếu Tiết Ký Thu vừa ra cung liền chết, không khỏi quá rõ ràng, xưa nay An Hương hầu tỉ mỉ cẩn thận, sẽ làm Tiết Ký Thu sinh bệnh, chậm rãi “bệnh chết” cũng là bình thường. Nếu hắn thật không xử trí Tiết Ký Thu, chính mình cũng có biện pháp.
Trước khi mọi người phát hiện, nàng nhanh chóng cúi đầu rũ mắt, sợ bị người nhìn thấy chính mình dị thường.
Trên mặt Hoàng Hậu hiện lên một tia quẫn bách.
Thái Hậu quăng ngã không phải nhân sâm, là thể diện của hoàng đế, Lý công công lập tức nói chính mình tay trơn chính là muốn che lấp một vài, Minh Hủy quận chúa lại ồn ào nói ra.
Nàng vội nói: “Con nhìn lầm rồi, không có ai không cần nhân sâm.”
Trong mắt Từ Lệnh Sâm tinh quang chợt lóe, đột nhiên nhớ tới gì, hắn lập tức ngồi xổm xuống, dùng giọng ôn nhu đầy kiên nhẫn hỏi tiểu quận chúa: “Nhân sâm là thứ tốt, là Lý công công không cầm chắc cho nên mới rớt, con xem, hắn không phải nhanh chóng nhặt lên sao? Đây là thứ dùng để chữa bệnh cho hoàng tằng tổ mẫu, sao lại có người ném đi chứ? Minh Hủy nói bậy, mọi người đều không thích con.”
“Con không có nói dối!”
Bởi vì chuyện của phế Thái Tử, Minh Hủy quận chúa trở nên mẫn cảm hơn trước, sợ nhất mọi người nói nàng không hiểu chuyện, không thích nàng.
Nghe Từ Lệnh Sâm nói, nàng lập tức cảm xúc kích động, đỏ mặt lớn tiếng biện giải: “Con không có nói dối, hoàng tằng tổ mẫu không thích nhân sâm, cho nên đánh nghiêng hộp nhân sâm. Tiết tiểu thư cũng không thích nhân sâm, cho nên ném nhân sâm vào hồ!”
Nho nhỏ nữ đồng, thanh thúy kích động la lên, mang theo khẳng định chân thật đáng tin.
Không dám tin tưởng, khiếp sợ, khó hiểu, bừng tỉnh, biểu tình trên mặt mọi người biến hóa vài lần, cuối cùng tập trung tầm mắt đến trên người Tiết Ký Thu.
Thái Hậu cũng là hoàn toàn ngây dại, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Tiết Ký Thu.
“Ngươi nói dối! Ngươi nói dối!” da đầu Tiết Ký Thu tê dại, xanh cả mặt, gần như thét chói tai nói ra hai câu này.
“Con không có nói dối.” Minh Hủy quận chúa khẩn trương, ôm đồm ống tay áo Hoàng Hậu, vội vàng nói: “Hoàng tổ mẫu, Minh Hủy không có nói dối, chính là Tiết tiểu thư ném nhân sâm vào trong hồ, Minh Hủy tận mắt nhìn thấy.”
Sắc mặt Tiết Ký Thu càng khó nhìn.
“Cô tổ mẫu, con không có, không phải con.” Nàng liều mạng lắc đầu, nước mắt như hạt châu đứt dây lăn xuống.
Thái Hậu lập tức trợn mắt nhìn Hoàng Hậu!
Nhất định là Hoàng Hậu thông đồng với Kỷ thị, xúi giục Minh Hủy quận chúa vu hãm Tiết Ký Thu.
“Các ngươi!” Thái Hậu giận cực công tâm, ngón tay run run Kỷ Thanh Y: “Các ngươi muốn vu oan Ký Thu, lại đùa nghịch chết ta, mơ tưởng, các ngươi mơ tưởng!”
“Nhân sâm là tám trăm dặm kịch liệt hôm nay buổi sáng mới đến kinh thành, trẫm thu được nhân sâm lập tức sai Lý công công đưa đến Từ Ninh Cung, chính là sợ chậm trễ thân thể mẫu hậu.” Hoàng đế đứng lên, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Việc này chỉ có trẫm và Lý công công biết.”
“Đúng vậy, mẫu hậu, ngài hiểu lầm thần thiếp và tức phụ của Lệnh Sâm rồi, tức phụ của Lệnh Sâm vẫn luôn ở Từ Ninh Cung chiếu cố ngài, thần thiếp vẫn luôn ở Khôn Ninh Cung, căn bản không gặp mặt nàng.”
Hoàng Hậu cũng đứng lên: “Hôm nay sáng sớm Minh Hủy không biết chạy đi đâu, trong cung từ trên xuống dưới đều tìm khắp, sau đó tìm đến Từ Ninh Cung, tức phụ của Lệnh Sâm mới biết được việc này, giúp đỡ các ma ma cùng tìm. Còn về nhân sâm của ngài bị mất, thần thiếp cũng là vừa rồi mới biết được.”
Nàng dừng một chút nói: “Lúc ấy nhân sâm là do ai tiếp nhận? Trải qua tay ai? Đều tra xét hết chưa? Phải từng bước từng bước đề ra nghi vấn, không thể oan uổng người tốt, cũng không thể buông tha kẻ gian.”
Nhân sâm tổng cộng trải qua tay ba người, phân biệt là Lý công công, Kỷ Thanh Y, Tiết Ký Thu.
Thái Hậu càng tức giận, đầu óc càng rõ ràng.
Lý công công là người của hoàng đế, nếu hoàng đế muốn hại chính mình, căn bản sẽ không làm quan viên Đông Bắc tìm nhân sâm còn tám trăm dặm kịch liệt đưa đến đây, Lý công công không có khả năng.
Kỷ thị kỵ hận chính mình, có khả năng nhất.
Ký Thu liền không cần hỏi, nàng tuyệt đối sẽ không hại chính mình.
Nhưng sao vừa rồi Minh Hủy quận chúa lại nói vậy?
Hoàng Hậu thấy Thái Hậu không nói chuyện thay Tiết Ký Thu, liền xụ mặt hỏi tiểu quận chúa: “Minh Hủy, sao con biết Tiết tiểu thư ném nhân sâm? Con cũng không thể nói hươu nói vượn!”
“Hoàng tổ mẫu.” Minh Hủy quận chúa gấp đến độ sắp khóc, nước mắt lưng tròng nhìn Hoàng Hậu: “Minh Hủy không có nói dối.”
“Con, con… lúc ấy nấp trong vòm cầu ở hậu hoa viên, nhà của Tam Hoa ở nơi đó, nàng sinh bốn con mèo con, con thường xuyên mang thức ăn cho Tam Hoa, lúc ma ma và thẩm thẩm tìm con, lúc ấy con đã nấp ở trong vòm cầu, bởi vì ma ma nói bậy về phụ vương, con muốn cho bà ấy một bài học, nên vẫn luôn không ra tiếng.”
Vòm cầu kia là bí mật nhỏ của nàng, vì chứng minh trong sạch mà phải nói ra, trong lòng thực ủy khuất, Minh Hủy quận chúa nói xong, bắt đầu nghẹn ngào: “Sau đó con nghe ma ma khóc, liền bò ra, ma ma và thẩm thẩm đi rồi. Tiết tiểu thư ném nhân sâm xuống, rớt trên băng ở trước mặt con, con không biết là thứ gì, liền nhặt lên.”
Nói có trình có tự.
Sắc mặt Thái Hậu càng đỏ hơn vừa rồi, hơi thở cũng suyễn lợi hại, trừng mắt Tiết Ký Thu, trong ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Vừa có phẫn nộ vì bị người lừa gạt, vừa có thương tâm thất vọng, giống như bị người đánh một cái tát, phá lệ chật vật.
Vẻ mặt Tiết Ký Thu hoảng loạn nói: “Không có…… Nhất định là Minh Hủy quận chúa nhìn lầm rồi, không phải con, không phải con…… Cô tổ mẫu, ngài tin tưởng con……”
“Ta không nhìn lầm!” Minh Hủy quận chúa nói ra bí mật của chính mình liền càng không có cố kỵ: “Ta nhặt nhân sâm lên, đặt trong nhà Tam Hoa.”
Nàng ngẩng đầu nhìn Hoàng Hậu, nghĩ nghĩ gì lại chạy tới bên người hoàng đế: “Hoàng tổ phụ, ngài là hoàng đế, nơi này ngài lớn nhất, bọn họ đều nghe ngài, ngài sai người đi lấy nhân sâm về đây, liền biết Minh Hủy không có nói sai.”
Trong mắt Hoàng đế liền hòa ái.
Ngay cả đứa bé nhỏ như vậy đều biết hoàng đế lớn nhất, chính mình định đoạt, sao Thái Hậu lại không rõ.
Còn có Tiết thị, lại là độc phụ tâm địa rắn rết như vậy, Thái Hậu không tốt với người khác, nhưng không thua thiệt nàng.
Minh Hủy quận chúa thấy hoàng đế không nói lời nào, dùng ngón tay chỉ Tiết Ký Thu, không cao hứng nói: “Là nàng nói dối, là nàng ném nhân sâm còn không thừa nhận!”
Sớm tại lúc Minh Hủy quận chúa nói Tiết Ký Thu, Hoàng Hậu liền biết là chuyện như thế nào, mặt sau nàng hướng dẫn từng bước, chẳng qua là muốn cho Thái Hậu thấy rõ ràng mà thôi.
Nàng sờ sờ đầu Minh Hủy, kéo nàng từ bên người hoàng đế lại đây: “Yên tâm, Hoàng tổ phụ sẽ không cho người khác oan uổng con.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt lại nhìn Kỷ Thanh Y.
Kỷ Thanh Y cũng không nghĩ tới chuyện xoay ngược lại như vậy, tức khắc cảm thấy Tiết Ký Thu là kẻ ác bị báo ứng.
Hoàng đế cho Lý công công một ánh mắt, Lý công công ứng, lập tức mang theo người đi ra ngoài, chỉ chốc tay cầm một cây nhân sâm vào.
Tới giờ phút này, chân tướng đã rõ.
Đôi mắt Thái Hậu trừng cực lớn, môi trắng bệch, thân mình run run lợi hại, chỉ vào Tiết Ký Thu một chữ cũng nói không ra.
“Cô tổ mẫu, Ký Thu không phải cố ý, Ký Thu biết sai rồi.” Tiết Ký Thu cũng phát run, nàng sợ tới mức không chỉ phát run, còn rơi lệ đầy mặt: “Cô tổ mẫu, ngài lại cho Ký Thu một cơ hội, con thật sự biết sai rồi.”
Nàng bang bang dập đầu, hình dung thê thảm.
Chỉ tiếc, Thái Hậu không nhìn thấy.
Bởi vì Thái Hậu thân mình vừa kéo, chết ngất đi.
Hoàng đế cảm thấy Thái Hậu ngu muội lại hồ đồ, tất cả đều là bà ta tự tìm, cho nên cũng không khẩn trương, chỉ sai người đi thỉnh thái y.
Tiết Ký Thu quỳ trên mặt đất run bần bật, chờ đợi hoàng đế xử lý.
Tuy Hoàng đế cảm thấy Thái Hậu là tự làm tự chịu, lại cảm thấy tâm tư Tiết Ký Thu quá âm ngoan, liền nói: “Tiết thị, tâm thuật bất chính, âm hiểm ác độc, giao cho Tông Nhân Phủ xử trí.”
Tiết Ký Thu cảm giác phảng phất có người cầm cây búa, một chút lại một chút nện trên đầu nàng, hoàng đế chưa nói một câu, trước mắt nàng đã toát ra một mảnh kim quang.
Tông Nhân Phủ!
Không, không, không, nàng không phải cố ý yếu hại cô tổ mẫu, nàng không thể đi Tông Nhân Phủ.
Nếu nàng đi Tông Nhân Phủ, nàng liền xong rồi.
Sâm biểu ca……
Ánh mắt Tiết Ký Thu mang cầu xin nhìn Từ Lệnh Sâm, giống như người chết đuối muốn bắt lấy cọng rơm cuối cùng.
Từ Lệnh Sâm nhàn nhạt nói: “Hoàng Thượng, Tiết thị trước trộm nhân sâm, sau bôi nhọ thế tử phi, lại kiêm mưu hại Thái Hậu, đích xác tội không thể thứ.”
Trong đầu Tiết Ký Thu ầm vang một tiếng lớn, cảm giác cổ chính mình bị người bóp chặt, ngay cả hô hấp đều phải đình chỉ.
“Nhưng dù sao nàng hầu hạ bên người Thái Hậu nhiều năm, giao cho Tông Nhân Phủ, trên mặt Hoàng tổ mẫu cũng khó coi, chỉ sợ bà ấy cũng không muốn thấy trường hợp này.”
Từ Lệnh Sâm nói thực đạm thực đạm, nhưng vào tai Tiết Ký Thu không khác tiếng trời.
“Theo ý nhi thần, không bằng đưa Tiết thị về Tiết gia, giao cho Tiết gia trông giữ, còn về xử trí như thế nào, chờ thân mình Hoàng tổ mẫu ổn thỏa, hỏi ý kiến bà ấy lại làm tính toán.”
Hoàng đế nhìn Từ Lệnh Sâm, biết hắn suy xét vì Tiết gia, thấy hắn quá mức nhân từ nương tay, trong lòng có chút không vui.
Nhưng lại cảm thấy người cao ngạo như hắn, đến lúc này còn không quên suy xét mặt mũi Thái Hậu, có thể thấy được đáy lòng lương thiện, bất mãn Thái Hậu càng nhiều một tầng.
Thân mình hắn không tốt, về sau không phải Từ Lệnh Sâm chính là Từ Lệnh Kiểm thống trị giang sơn, Thái Hậu như một tòa núi lớn đè lên đầu bọn họ, hắn đã bị Thái Hậu áp đủ đau đầu, cho dù như thế nào cũng muốn thay người sau dời ngọn núi này.
Trong lòng Hoàng đế đã có tính toán, đồng ý Từ Lệnh Sâm, liền xoay người rời đi.
Tiết Ký Thu tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng mừng thầm, nước mắt nước mũi nói lời cảm tạ Từ Lệnh Sâm, tầm mắt Từ Lệnh Sâm lại phá lệ âm ngoan, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng.
Trong lòng nàng giật mình, còn không kịp phản ứng, đã bị người kéo xuống.
Hai mắt Từ Lệnh Sâm lại mị lên, lúc hắn và Hoàng Thượng cùng tới Từ Ninh Cung, Y Y của hắn đang bị hãm hại, nếu không phải hắn tới mau, hậu quả không dám tưởng tượng.
Những người từng động tay, một người hắn cũng sẽ không bỏ qua, Tiết Ký Thu cũng vậy.
Nếu giao cho Tông Nhân Phủ nhất định sẽ liên lụy An Hương Hầu phủ, biểu thúc còn xem như đối xử với hắn không tệ, biểu thẩm cũng thực hòa khí với Y Y, vì hai điểm này, hắn cũng không thể đưa Tiết Ký Thu đến Tông Nhân Phủ.
Hắn bán một nhân tình như vậy cho An Hương hầu, để xem An Hương hầu muốn có qua có lại như thế nào.
Hắn thu lạnh nhạt trên mặt, xoay người đi trắc điện đón Kỷ Thanh Y ra cung.
Ba ngày sau, Đông Bắc tiến cống nhân sâm trăm năm tới, Lý công công mang đến trước ngự án của hoàng đế.
Lúc này hắn mới phát hiện, trên ngự án để sẵn một hộp gỗ hoa lê, hộp mở ra, bên trong là một cây nhân sâm.
Nhân sâm hai mươi năm chứa trong hộp gỗ hoa lê; nhân sâm trăm năm cực phẩm chứa trong hộp gỗ tử đàn.
Trong lòng Lý công công nhảy dựng, nhớ tới Thái Hậu cường ngạnh hùng hổ doạ người giằng co với Hoàng Thượng, không nhịn được tim đập gia tốc, hắn đặt nhân sâm trăm năm lên ngự án, lui ra phía sau hai bước, xoay người đi pha trà cho hoàng đế.
Hắn tuổi tác lớn, bị bệnh thấp khớp, cho nên động tác phá lệ chậm, qua một hồi lâu mới xoay người lại.
Sắc mặt Hoàng đế bình tĩnh, không có bất luận gì khác vừa rồi, giọng điệu cũng bình đạm như nước: “Đi thôi, đưa nhân sâm đến Từ Ninh Cung, dặn các nàng dụng tâm chút, không thể lại xảy ra sự cố.”
Đôi tay Lý công công nâng hộp gỗ tử đàn, cụp mi rũ mắt lui ra ngoài, chờ ra Dưỡng Tâm Điện, mới nhẹ nhàng mở ra hộp gỗ tử đàn, liếc mắt bên trong một cái.
Quả nhiên không giống gốc nhân sâm mới đưa tới.
Hoàng Thượng nói đây là nhân sâm trăm năm, đó chính là nhân sâm trăm năm.
Khép lại cái nắp, sắc mặt Lý công công không thay đổi, bước chân lại nhanh hơn vừa rồi rất nhiều.
Cùng lúc đó, Tiết Ký Thu cũng sinh bệnh, bị chuyển đến thôn trang Tiết gia ở Lương Hương.
La Quý báo tin tức cho Từ Lệnh Sâm, trộm đánh giá vẻ mặt hắn.
Mấy ngày nay, La Quý cũng coi như thăm dò được tính tình Từ Lệnh Sâm, tuy cao ngạo, nhưng thực giảng đạo lý, thế tử phi chính là vảy ngược của hắn, không thể đụng chạm. Có thể đắc tội hắn, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội thế tử phi.
Tiết thị phạm chính là tội chết, còn sẽ liên lụy An Hương Hầu phủ, nếu An Hương hầu thông minh, nên lập tức giết chết Tiết thị mới phải, dời đến thôn trang, không khỏi cũng quá nhẹ.
An Hương hầu cũng quá xuẩn.
Từ Lệnh Sâm lại không tức giận, nếu Tiết Ký Thu vừa ra cung liền chết, không khỏi quá rõ ràng, xưa nay An Hương hầu tỉ mỉ cẩn thận, sẽ làm Tiết Ký Thu sinh bệnh, chậm rãi “bệnh chết” cũng là bình thường. Nếu hắn thật không xử trí Tiết Ký Thu, chính mình cũng có biện pháp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.