Chương 165
Vụ Thỉ Dực
28/08/2021
Nghe được tin tức Vệ Huyên trở về, trưởng bối hai nhà tinh thần đều đại chấn, có thể tiếp tục chuẩn bị cho đám cưới mà không cần lo lắng gì =v=
Đương nhiên, La Diệp có thể rất thất vọng, đáng tiếc Trưởng Công chúa Khang Bình vì hôn sự của con gái bận điên lên, căn bản không có tâm tình chú ý đến cảm xúc của ông. Dù sao từ sau khi ông uống say bị Thụy vương gài bẫy, trong khoảng thời gian này ông vẫn ở trong một loại trạng thái suy sụp, còn thê tử Trưởng Công chúa Khang Nghi rất nhanh liền đã nghĩ thông suốt, bắt tay vào chuẩn bị hôn sự cho con gái, qua khoảng thời gian dài như vậy hắn vẫn không có cách gì nghĩ thông.
Khi A Uyển biết được tin tức Vệ Huyên trở về, cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng ngày liền nhận được thư Vệ Huyên sai người đưa tới, chủ yếu là báo bình an.
Thư viết quá ngắn, hơn nữa chữ viết có chút viết ngoáy, làm cho nàng đoán lúc hắn viết phong thư này, hẳn là đang ở trên đường đi, hơn nữa đang gấp rút lên đường, thời gian không nhiều. A Uyển nhìn kỹ một chút, móng tay được tu sửa mượt mà lướt qua chữ phía trên, chữ này mặc dù viết ngoáy nhưng cảm giác khác với trước kia, thậm chí chỗ đầu bút lông tài năng lộ rõ, hùng hổ hăm dọa, rất có khí phách, Rõ ràng là nét chữ đẹp hơn rất nhiều trong những bức thư hắn viết cho nàng trước đây.
A Uyển những năm gần đây tập viết rất tốt, chuyên nghiên cứu rất nhiều kiểu chữ, đối với việc này xem như có vài phần chú ý, tin tưởng chữ như cách nói của con người.
Cho nên đây mới là chữ của Vệ Huyên chứ? Trước đó hắn viết những bức thư kia cho nàng, hẳn đều là hắn cố ý viết theo hướng ngây thơ.
Khẽ thở dài một cái, A Uyển nhìn nhìn, sai người bưng tới chậu than để đốt lá thư này đi.
Thanh Nhã kỳ quái nhìn nàng, không rõ vì sao nàng phải đốt phong thư này, trước kia Thế tử Thụy vương cũng không phải chưa từng gửi thư cho chủ tử, đều được nàng giữ lại cất trong hộp, nếu nói bởi vì sao loại nam nữ phòng ngự lớn, cũng không phải như thế, dù sao hai người đã định hôn rồi, có danh phận, căn bản không cần so đo những thứ này.
Sau khi đốt thư xong, A Uyển lại nâng má suy nghĩ một lát, nói với Thanh Nhã: “Thanh Nhã, đêm nay ngươi gác đêm đi.”
Thanh Nhã sợ run, rất nhanh liền hiểu ra, vội đáp lại một tiếng.
Quả nhiên, tới buổi tối khi A Uyển đi ngủ khi, cái người mới vừa quay về kinh lại vội vàng đến phủ Công chúa trèo tường bò lên cửa sổ.
A Uyển an vị ở trước giường, màn lưới bằng lụa mỏng xanh được cái móc màu vàng kéo lên, nàng đoan chính ngồi ở giữa giường, hai tay các đặt ở hai đầu gối, hai chân nhẹ nhàng chạm trước chân giường, trên người mặc váy dài thanh nhã, tóc chưa vén lên như vẩy mực, tôn lên khuôn mặt xinh tinh tế của nàng dưới ánh đèn.
Dáng vẻ chờ đợi này thoạt nhìn giống như tiểu thê tử đang chờ đợi trượng phu trở về trong đêm.
Vệ Huyên xấu hổ đỏ mặt, tâm tình kích động đến mức đầu ngón tay đều có chút phát run, hận không thể trực tiếp nhào qua vân vê nàng trong lòng . . . . May mắn lý trí ngăn lại hắn lại.
“A Uyển, ta đã trở về.” Giọng hắn có chút khàn khàn, nhưng là lại lộ ra vẻ hân hoan sâu sắc.
A Uyển gật đầu với hắn, ánh mắt quét một lần trên người hắn, “Tất cả đều thuận lợi?”
Vệ Huyên không chút để ý lên tiếng, nhích một chút sang ngồi bên cạnh nàng, sau đó chìa tay ôm thắt lưng của nàng, sau khi phát hiện nàng không cự tuyệt, liền bắt đầu phát huy tinh thần tiến thêm một thước, hai tay quấn trên lưng của nàng, sau đó ôm nàng sít sao trong lòng.
A Uyển nổi chút vạch đen, quả nhiên không thể quá phóng túng hắn, bằng không sẽ muốn tiến một thước. Nhưng nghĩ đến hắn vừa trở về, dọc đường đi vất vả, liền quyết định để hắn ôm chút.
Cái ôm này, ôm trong phút chốc, cho đến khi A Uyển không thể nhịn được nữa nhéo lỗ tai hắn, cuối cùng tách thiếu niên giống thuốc cao bôi trên da chó đang dính ở trên người nàng ra, lại lạnh lùng vô tình đạp vào chỗ chân, để hắn ngồi ở kia, tránh cho hắn lại muốn tiến một thước.
“A Uyển nàng thật sự là nhẫn tâm, uổng công ta ở bên ngoài luôn nhớ nàng. . . . . .” Giọng hắn cực kỳ ai oán.
A Uyển cảm giác trên mặt có chút nóng, sợ hắn tiếp tục nói, vội vàng chuyển đề tài, bắt đầu hỏi chuyện hắn ở trên đường, chỉ sợ hắn không chăm sóc tốt bản thân, hoặc chịu phải tội gì. May mắn ngoại trừ gấp rút lên đường có vất vả chút, nhưng thật ra hắn không có chịu tội quá lớn, còn về những chuyện mà hắn làm trên đường cứu trợ thiên tai, hai người đều cùng nhau cho qua, không đề cập tới.
Vệ Huyên không muốn, A Uyển không nghĩ.
Chờ khi nói xong, Vệ Huyên lại trông mong nhìn nàng, nói: “Còn ba ngày. . . . . . Ta sẽ cưới nàng.”
Trên mặt A Uyển lại có chút nóng lên, để bản thân duy trì bình thường, trên mặt rất bình tĩnh đáp lại một tiếng.
Trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn lồng, hơn nữa bấc đèn còn bị cắt mất, ánh sáng cũng không sáng, nhưng với Vệ Huyên mà nói cũng không có gì lo ngại, hắn có thể nhìn rất rõ sắc mặt của A Uyển, phát hiện nàng bình tĩnh khiến hắn không yên, không nhịn được liền hỏi: “Nàng, nàng sẽ không đổi ý chứ. . . . . .”
Nói còn chưa nói xong, đầu đã bị A Uyển đánh một cái.
“Đổi ý cái rắm!”
Vệ Huyên: “. . . . . .”
“Cũng nói do trưởng bối làm chủ , sẽ không đổi ý! Hơn nữa mẹ ta thương ta như vậy, nếu nuốt lời không muốn, mẹ ta đã sớm có cách hủy bỏ hôn ước! Hiểu không?” A Uyển lại đánh hắn một cái, nỗi lo lắng dồn nén trong lòng cả tháng trời cuối cùng cũng bùng phát vào lúc này.
Ông trời biết một tháng nay, nàng có bao nhiêu lo lắng, buổi tối hầu như đều ngủ không được, sợ hắn ở bên ngoài bị thương, hoặc là uống nước không sạch sẽ bị lây nhiễm thì phải làm sao. Mỗi lần có thư của hắn gửi về lại cứ chỉ có vài chữ ngắn ngủn, cũng không biết là tình huống gì, bên ngoài lại là một đống lời nhảm nhí bất lợi cho hắn, nàng có thể nín nhịn, coi như là tâm tình của bản thân tốt.
Cho nên, nhìn thấy bộ dạng oan ức này của hắn, còn nghĩ kỹ mình vì hắn mà lo lắng, liền không nhịn được ngứa tay rất muốn đánh hắn.
Vệ Huyên trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy A Uyển đột nhiên bùng nổ, A Uyển cho tới trước giờ đều lý trí lãnh đạm, không khống chế được sẽ cực ít. Nhưng lúc này, nàng vì mình mà mất khống chế được. . . . . . Trái tim đập thình thịch, không biết nàng làm sao, nhưng thật ra lời của nàng chui vào trong lỗ tai, trong nháy mắt hai mắt sáng lên, sau đó rốt cuộc không nhịn được nhảy lên cả người liền nhào qua. . . . . .
Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng trầm đục, khiến cho Thanh Nhã đang ngồi ở cửa gác đêm khóe mắt giật giật, âm thầm bấm lòng bàn tay, lại tiếp tục bình tĩnh ngồi. Nhưng trong lòng vẫn có chút để ý đối với âm thanh đột nhiên trầm đục vừa rồi kia.
Còn có ba ngày sẽ tổ chức hôn lễ , hẳn là sẽ không. . . . . . gấp như vậy chứ?
Vệ Huyên lại bị A Uyển lạnh lùng vô tình đuổi đi.
Hắn tự biết đuối lý, mang theo mặt cười, nhỏ giọng nói: “Vậy vậy thì đêm mai ta đến thăm nàng, nàng nghỉ ngơi đi, có muốn ta xoa xoa giúp nàng không. . . . . .”
“Không được!” A Uyển xoa cái ót, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ ta nói, trước hôn lễ ba ngày, vị hôn phu hôn thê không thể gặp mặt, bằng không sẽ không may mắn, chẳng lẽ đệ muốn chúng ta về sau. . . . . .”
Nói còn chưa nói xong đã bị một bàn tay vội vàng miệng lại, đồng thời hơi thở của hắn phả qua mặt nàng, trán, giọng khàn khàn đặc biệt nam tính: “Vậy ta không đến nữa, cả đời này chúng ta đều phải cố gắng cùng nhau đến bạch đầu giai lão!” Biểu cảm trên gương mặt hắn kiên định.
A Uyển: “. . . . . .” Nàng gạt hắn, hắn cũng tin?
Vệ Huyên rất nhanh liền rời đi, A Uyển ngồi một lúc, sau đó che gương mặt có chút nóng lên, xoay người lên giường, bình tĩnh ngủ.
*
Sau khi Vệ Huyên trở lại Tùy Phong viện của vương phủ, cho dù cơ thể rất mệt, nhưng tinh thần lại phấn khởi đến mức không ngủ được.
Hiện tại, cái gì cũng thay đổi rồi, không chỉ có vận mệnh của Trưởng Công chúa Khang Nghi thay đổi, vận mệnh vợ chồng Thái tử thay đổi, ngay cả Hoàng trưởng tôn cũng đã hoán đổi. . . . . . Điều khiến hắn vui nhất chính là, cảm tình A Uyển đối với hắn cũng thay đổi —— tuy rằng A Uyển không có nhiều lời, nhưng hắn vẫn cảm giác được trong lòng A Uyển có để ý đến hắn.
Như vậy rất tốt!
Thật sự rất tốt!
Kiếp trước, trước cơn mưa như trút nước vào tháng bảy, vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi có việc rời kinh, liền chết ở trong trận mưa đêm đó. Mà kiếp này, bọn họ vẫn ở trong kinh thành, chuẩn bị hôn sự cho con gái, không hề ra ngoài, đã thay đổi quỹ đạo của vận mệnh ban đầu.
Cha mẹ A Uyển hiện tại vẫn còn sống tốt, A Uyển cũng sắp sửa gả cho hắn, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.
Trên mặt Vệ Huyên mang theo chút ý cười, nhẹ nhàng túi thơm A Uyển đặc biệt làm riêng cho hắn lấy ở chỗ A Uyển trước đây, sau đó rất coi trọng khóa lại vào trong một chiếc hộp nhỏ.
Trong hộp đều là các loại đồ mà A Uyển tặng hắn.
*****
Vệ Huyên đã trở lại, không chỉ có hai nhà trưởng bối trong lòng quyết tâm lớn, mà tâm tình A Uyển cũng quyết tâm, ba ngày sau phải tổ chức hôn lễ.
Thời gian ba ngày nay vẫn vô cùng bận rộn, A Uyển ban ngày cũng bị mẹ Công chúa túm lại học tập, buổi tối cũng bị Dư ma ma túm lại đi làm đẹp cơ thể.
Nữ tử quý tộc vô cùng coi trọng việc chăm sóc trước hôn lễ, trước kia khi Mạnh Vân lấy chồng lúc ấy, A Uyển mơ hồ có chút hiểu biết, đợi khi đến lượt mình mới biết quả thực là khiến nàng tam quan (*) rộng mở một lần nữa. Bắt đầu từ ba tháng trước, Dư ma ma liền bắt tay vào chăm sóc cơ thể nàng, mỗi hôm cách vài ngày buổi tối sẽ để nàng ngâm trong nước thơm, ngâm rất nhiều, loại hương vị này sẽ tự phát ra lưu lại trên da thịt, khi chảy mồ hôi nhẹ lại tự động tỏa ra một loại mùi hương thanh nhã.
(*) tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Khi A Uyển cảm nhận thấy mùi hương từ bên trong cơ thể tỏa ra, nhất thời méo mặt, cuối cùng đã biết Hương phi sao mà tới rồi, vốn còn có thể làm như vậy.
Ba tháng liên tiếp, trong khoảng thời gian ngắn không nhìn ra hiệu quả, nhưng một chút tích lũy như vậy, hiệu quả lại rõ rệt, hiện tại A Uyển đều cảm thấy mình vừa thơm vừa thơm vừa mềm lại trơn bóng, làn da giống như vỏ trứng đã được lột ra, bản thân khi soi gương điều không nhịn được xoa xoa hai bên.
Nghĩ đến bản thân được chăm sóc mềm mại thơm nhẵn bóng như vậy, chính là để cho một nam nhân chạm vào. . . . . . Đặc biệt khi nam nhân kia là Vệ Huyên, A Uyển lại muốn đâm đầu xuống đất.
Ngoại trừ mấy thứ rối rắm ra, cùng với hôn lễ càng tới gần, trong lòng A Uyển cũng bắt đầu đa cảm, luyến tiếc người thân đã cùng nhau sống mười lăm năm.
Trước hôn lễ một ngày, bạn bè thân thiết đều lần lượt đến phủ tặng quà cho nàng.
Sau khi A Uyển được nha hoàn cẩn thận trang điểm, liền ngoan ngoan ngồi ở viện Tư An ra vẻ thục nữ, sau đó một đám tỷ muội bạn bè do Mạnh Hân cầm đầu xông qua đây thăm nàng, nhân tiện chúc mừng nàng.
Có thể là gần đây thanh danh của Vệ Huyên ở kinh thành quá đáng sợ, mọi người cũng không làm sao dám trêu ghẹo A Uyển, sau khi lần lượt đến chúc mừng nàng ngày mai xuất giá làm tân nương tử, thì đã chuyển đề tài. Chỉ có Vệ Châu ngồi ở bên cạnh A Uyển, thoạt nhìn có chút rầu rĩ không vui, A Uyển đánh giá tiểu cô nương này có thể vẫn cảm thấy Vệ Huyên không tốt, không muốn để nàng chịu uất ức.
Như người uống nước nóng lạnh tự biết, tốt hay không trong lòng người ta đều hiểu rõ.
A Uyển vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, làm cho nàng cười một cái.
Vệ Châu gạt bỏ bằng một vẻ tươi cười, kéo tay A Uyển không nói, A Uyển thấy tâm tình nàng không tốt lắm, vỗ vỗ tay nàng trấn an, cũng không khuyên nàng thêm cái gì.
“Không ngờ rằng Lục muội muội còn muốn lấy chồng sớm hơn chúng ta.” La Kí Du cười hì hì cảm khái một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía La Kí Thù ngồi xổm bên cạnh A Uyển đang cầm miếng điểm tâm cắn giống như con chuột nhỏ chiếm giữ kho thóc, cố ý nói: “Thất muội muội, muội có thể đừng ăn nữa được không? Nhìn có giống bộ dạng gì đây?”
A Uyển cười nói: “Muội nghe nói chuyện mừng của Ngũ tỷ tỷ cũng gần rồi, đến lúc đó muội muội phải trở về cười tỷ một phen.” Sau đó lại lấy khăn lau mặt cho La Kí Thù đang giống một chú thỏ trắng rút rè, cười nói: “Thất muội muội thích ăn thì cứ để cho muội ấy ăn nhiều chút, rất đáng yêu.”
La Kí Du bất đắc dĩ nói: “Thất muội muội cứ tiếp tục ăn sẽ lại béo phì. Trước đó, Ngũ thẩm đã dặn dò riêng ta, phải để ý muội ấy, đừng để muội ấy ăn nhiều, bằng không về sau sẽ không gả đi được.”
Các thiếu nữ trong phòng nghe được câu chuyện đều không nhịn được che miệng cười rộ lên, La Kí Thù trông giống bánh bao trắng dường như cũng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày vui của Lục tỷ tỷ, trong lòng muội một khi vui liền muốn ăn nhiều chút.”
Mạnh Hân cũng bị nàng chọc cười, lanh mồm lanh miệng nói: “Vậy ngày mai A Uyển lấy chồng, chẳng phải muội cần ăn mấy chén cơm chứ?” Vừa mới nói xong, chỉ thấy La Kí Thù tựa hồ lo lắng, khiến nàng không khỏi mở to hai mắt nhìn, cô nương này chẳng lẽ thật sự nghĩ như vậy? Không khỏi bội phục sâu sắc, có thể ăn cũng là phúc đó.
Có La Kí Thù và Mạnh Hân chen vào nói, không khí cuối cùng đã thay đổi tốt hơn chút, các quý nữ đến chung vui cũng bắt đầu cười nghiêng ngả, không nhút nhát như lúc đầu. Giao tình của các nàng với A Uyển và Mạnh Hân cũng không tồi, đáng tiếc A Uyển ngày mai phải gả cho người là Thế tử Thụy vương thanh danh vang dội lại đáng sợ, nghĩ đến công lao to lớn mấy năm gần đây của hắn, nhóm tiểu cô nương này đã sớm bị dọa qua vài lần, đương nhiên không dám nói lung tung, chỉ sợ truyền đến tai Vệ Huyên, trưởng bối gia tộc của các nàng đều phải gặp tai ương.
Cho nên trước khi đến đây, trong lòng các nàng thật ra khá đồng tình muốn Quận chúa Thọ An gả vào phủ Thụy vương, đặc biệt nghe nói này chuyện hôn sự này lúc trước là do Thụy vương là người đầu tiên mở miệng định ra, trong lòng nghiễm nhiên cho rằng tất nhiên là lão lưu manh Thụy vương này bắt buộc —— các thiếu nữ hiểu ra, cho nên vô cùng đồng tình với A Uyển.
Đương nhiên, đồng tình thì đồng tình, các nàng cũng không dám lắm miệng nói cái gì, đều theo phong tục tặng A Uyển lễ vật, sau đó liền cùng nhau ngồi nói cười.
Rất nhanh liền có nha hoàn qua bẩm báo Thái tử phi đích thân qua đây tặng quà cưới cho A Uyển.
Nghe thấy Thái tử phi lại đích thân qua đây, các cô nương ở đây đều lấy làm kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía A Uyển không khỏi có chút hâm mộ. Mạnh Hân thì vui mừng kéo A Uyển đứng dậy, muốn đi thỉnh an Thái tử phi.
Việc Mạnh Vân đến đây quả thật làm cho phủ Công chúa vô cùng có mặt mũi, vẻ tươi cười tự nhiên trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi càng thân thiết dịu dàng hơn vài phần. Khi đang kéo Mạnh Vân nói chuyện, liền thấy A Uyển và Mạnh Hân đem theo một đám các thiếu nữ vô cùng náo nhiệt đi đến đây.
“Bái kiến Thái tử phi!”
Sau khi thỉnh an Thái tử phi đúng phép tắc hai mắt A Uyển và Mạnh Hân liền sáng long lanh nhìn Mạnh Vân có hiện ở đây, sau khi mở miệng nói chúc mừng, A Uyển gọi một tiếng “Nhị biểu tỷ” .
Dáng vẻ vô cùng thân thiết của tỷ muội Mạnh gia và A Uyển rơi vào trong mắt người ngoài, càng thêm khẳng định lời đồn Quận chúa Thọ An và Thái tử phi tình cảm như tỷ muội, cũng làm cho hôm nay trong lòng người đến tặng quà có suy nghĩ nhiều hơn.
Sau khi màn tặng quà náo nhiệt kết thúc, bầu trời rất nhanh liền tối đen.
Hôm nay là ngày cuối cùng A Uyển ở nhà, ngày mai nàng phải khoác váy cưới, rời khỏi ngồi nhà này, rời khỏi người nhà cha mẹ cưng chiều nàng, sau đó gả cho một nam nhân làm vợ, đến sống ở một nơi xa lạ.
Nghĩ đến đây, A Uyển trong lòng vô cùng khó chịu, luyến tiếc cha mẹ người nhà.
Không chỉ có nàng buồn rầu, vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi càng buồn hơn.
Bữa tối vẫn là một nhà ba người cùng nhau ngồi dùng bữa, nhưng lúc này trên bàn cơm lại yên tĩnh, không khí cũng vô cùng áp lực.
Sau một lúc lâu vẫn là Trưởng Công chúa Khang Nghi mở miệng nói: “Dùng bữa trước đã, đồ ăn lạnh sẽ không ngon, dạ dày của A Uyển không tốt, không thể ăn cơm canh lạnh.”
A Uyển và La Diệp đề rầu rĩ đáp lại một tiếng, hai cha con cùng cầm chiếc đũa lên, nhưng không có đĩa rau mà máy móc gạt bát cơm trước mặt, động tác đồng đều, nhìn hai cha con ngốc nghếch, nhìn đến mức trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi khó chịu không ít, sẵng giọng: “Hai người chẳng lẽ chỉ ăn cơm là no hả?”
A Uyển ngẩng đầu nhìn nàng, mếu máo, nhỏ giọng kêu một tiếng mẫu thân.
La Diệp cũng khổ sở bức bối nhìn thê tử, sợ bản thân mở miệng sẽ khóc, nam nhân rơi lệ tóm lại là ngượng ngùng.
“Được rồi, A Uyển chỉ là lập gia đình thôi, về sau cũng không phải không gặp, nhớ con thì kêu con về nhà không phải sao.” Trưởng Công chúa Khang Nghi nói, cực kỳ ngang ngược.
La Diệp sau khi nghe xong tâm tình cuối cùng đã tốt lên nhiều.
A Uyển thì liếc mắt sang mẹ Công chúa, trước kia không phải nói con gái xuất giá nữ không dễ gì về nhà mẹ đẻ, không phù hợp quy tắc sao? Mẹ Mẹ Công chúa nàng quả nhiên thích làm theo ý mình!
Trưởng Công chúa Khang Nghi rất bình tĩnh tiếp nhận rồi ánh mắt khác thường của con gái, bà chỉ có một con gái, nuôi lớn như vậy, bản thân không nỡ khiến nàng chịu chút ấm ức, thậm chí chưa bao giờ xa cách nàng, đã quen quan tâm bảo vệ nàng, giữ gìn lo lắng cho nàng, làm sao cho phép đột nhiên có một ngày, khi con lập gia đình rồi liền vì cái quy củ chó má kia không thể thường xuyên gặp con? Đương nhiên phải ngang ngạnh một chút, nếu không con gái nghĩ đến buồn bã cũng không dễ dàng đi gặp, vậy thì bản thân sống cũng bị giày vò!
Cho nên nói, mẹ Công chúa thật sự rất thích theo ý mình không cần giải thích!
May mắn Vệ Huyên trước kia cũng đã hứa hẹn, chờ sau khi thành thân sau, sẽ thường xuyên đưa A Uyển trở về thăm họ, lúc này mới khiến trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi dễ chịu một chút.
Trưởng Công chúa Khang Nghi rất nhanh liền nhìn ra, trượng phu La Diệp còn chưa đã nhìn ra thiếu chút nữa muốn rơi lệ, sợ bị người chê cười, cố gắng kiềm nước mắt, cúi đầu ăn bát cơm trắng.
Sau khi dùng cơm xong, A Uyển liền về viện Tư An.
Chờ sau khi nàng tắm rửa, Dư ma ma lại mang theo hai ma ma xuất thân cung đình qua đây chăm sóc cơ thể cho nàng, trên tay dính một loại thuốc dầu thơm đặc chế bôi lên người nàng, mùi hương kia cực kỳ nhẹ, cũng không phải làm cho người ta khó chịu như vậy. Nhưng làm cho nàng cảm thấy được khó chịu chính là bị chăm sóc đến chỗ riêng tư dưới thân. Khi đến nơi bí mật, mặt nàng đỏ đến mức gần như sắp nhỏ máu, hai chân kẹp chặt, hận không thể đâm đầu xuống đất.
Cho dù trải qua vài lần, vẫn không có cách nào thích ứng, lúc này tuyệt đối bức cho phá hủy tam quan rồi.
“Quận chúa, cứ thoải mái, ma ma sẽ không hại con đâu.” Giọng Dư ma ma ấm áp trấn an, trên mặt lộ vẻ tươi cười cực kỳ ôn nhu.
A Uyển: “. . . . . .” Nào có ai vừa cười vừa để người khác chạm vào thứ không thể diễn tả được dưới thân? Thật thô tục!
Tuy rằng thô tục một chút, nhưng chuyện chăm sóc toàn thân này, ngay cả mẹ Công chúa cũng ép nàng phải làm, A Uyển đành phải nhẫn nại.
Một canh giờ khó khăn qua đi, A Uyển một lần nữa tắm rửa, khi đang chuẩn bị đi ngủ để trấn an một chút tâm hồn nhỏ bé bị thương của nàng, liền thấy mẹ Công chúa đưa Họa Phiến qua đây .
Trong tay Họa Phiến đang cầm một chiếc hộp gỗ tử đàn nạm vàng, sau khi giao cho Trưởng Công chúa Khang Nghi liền lui xuống, chỉ để lại hai mẹ con ở trong phòng.
“Nào, A Uyển, lại đây mẹ chỉ giáo con chút chuyện.” Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫy tay con gái cả người thơm nức.
A Uyển nghi hoặc đi qua, sau khi ngồi bên cạnh mẹ Công chúa, liền thấy nàng rất bình tĩnh mở ra hộp kia, sau đó rút ra từ bên trong một bức tranh lụa màu bạc như cánh ve, màu của bức tranh nhìn dưới ánh sáng của ngọn đèn vô cùng tươi đẹp tiên diễm, đến khi bức tranh kia hoàn toàn mở ra, tranh vẽ trên đó cũng hiện ra trước mặt A Uyển.
Một bức tranh hai kẻ lẳng lơ “đánh nhau”!
A Uyển méo mặt.
“Đây là bức cung xuân đồ (*) do họa sĩ giỏi nhất vẽ.” Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn rất bình tĩnh kéo con gái ngồi trên sạp giường, mở tranh lụa đó ra, bắt đầu giáo dục trước hôn nhân, “Tuy rằng con và Huyên Nhi tuổi còn nhỏ, năm nay không nên viên phòng, nhưng loại chuyện này cũng nên biết một chút. Không cần sợ hãi, con nghe mẹ nói cẩn thận. . . . . .”
(*) cung xuân đồ: tranh khiêu dâm thời cổ đại
A Uyển: = =Nàng không sợ hãi, nhưng. . . . . . Tại sao mẹ Công chúa ngài có thể bình tĩnh như vậy chứ? Ngay cả loại tư thế thoải mái hơn cũng có thể bình tĩnh giảng giải cho nàng, nàng đột nhiên rất xấu hổ. . . . . .
*****
Bên này A Uyển lộn xộn trong gió bị mẹ Công chúa túm lấy giáo dục trước hôn nhân, trong phủ Thụy vương, Vệ Huyên cũng trải qua cái gọi là giáo dục trước hôn nhân, nhưng hắn không bình tĩnh như A Uyển, ngược lại nổi trận lôi đình.
Mẫu thân thân sinh ra Vệ Huyên ra đi sớm, Thụy vương phi này chỉ là kế mẫu cũng không quản nổi hắn, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới trước đó cho mấy người vào trong phòng hắn dạy dỗ hắn phải trái. Mà khi Vệ Huyên mười ba tuổi, Thái hậu liền đã đặc biệt điều mấy người phủ Nội vụ tới. Cung nữ được đào tạo tốt được đưa tới cho Vệ Huyên, đáng tiếc trong mắt hắn chỉ có A Uyển, một cái liếc mắt xem còn chưa xem, lại trực tiếp đem kia phái mấy cung nữ õng ẹo đi làm việc nặng, quả thực là phung phí của trời.
Mà tất cả những điều này cũng cho thấy rằng Hỗn Thế Ma Vương mà người người trong cung sợ hãi quả thực là chỉ có tình yêu nam nữ. Tên trai tân đáng thương cái gì cũng không hiểu.
Thụy vương vốn cũng không nghĩ đến những điều này, vẫn để Thụy vương phi nhắc nhở vài câu, vỗ đầu, mới nhớ ra thằng con ngỗ nghịch nhà mình cũng phải thành thân, thế nhưng cái gì cũng đều không hiểu, chẳng phải là làm cho người ta chê cười?
Vì thế Thụy vương liền sai người tìm họa sĩ giỏi nhất trong cung vẽ cung xuân đồ, sai người đưa đến viện Tùy Phong cho con trai, để chính hắn nghiên cứu một hồi. Cung xuân đồ, phàm là nam nhân, hẳn sẽ xem hiểu, không cần quá mức lo lắng.
“Đây là cái gì?” Vệ Huyên hoài nghi nhìn thấy hộp gấm hoa lệ nạm vàng khảm ngọc trên bàn.
“Thế tử, đây là Vương gia sai người mang qua đây, dặn dò người nhất định phải xem thứ đó.” Lộ Bình nói, trong lòng cũng không biết đây là thứ gì, nhưng dáng vẻ quản sự mang tới thoạt nhìn rất thận trọng, khiến hắn cũng thận trọng vài phần.
Vệ Huyên nghĩ một lát, phất tay cho Lộ Bình ra ngoài, sau đó mở hộp gấm ra.
Chỉ chốc lát sau, Lộ Bình liền nghe được bên trong truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống, mí mắt giật giật, tựa hồ dáng vẻ rất giận dữ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Hoặc là Vương gia tặng qua đây đồ gì gì kíƈɦ ṭɦíƈɦ hắn phát bệnh?
Đang nghĩ ngợi liền thấy thiếu niên mặc y phục đỏ sẫm cả người hừng hực như ngọn lửa lao ra đem hộp gấm kia nhét vào trong lòng mình, dưới đèn lồng hành lang, có thể nhìn đến vẻ thiếu niên dữ tợn như ác quỷ, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
“Đi nói cho lão nhân, gia đây không xem thứ tổn thương mắt này! Cút!”
Lộ Bình: “. . . . . .”
Khi Thụy vương nghe Lộ Bình thuật lại xong, trong nháy mắt sợ ngây người, sau đó để xác nhận một chút mình cũng không tặng sai đồ, còn tự mình mở ra hộp gấm kiểm tra đồ bên trong, quả thật là cung xuân đồ họa sĩ giỏi nhất trong cung vẻ, hơn nữa là tranh lụa tiếp cận người thật nhất, cảnh bức tranh tinh xảo mà mỹ lệ, làm sao tổn thương mắt?
Chẳng lẽ con trai của bổn vương đầu óc có vấn đề?
Nghĩ đến đây, Thụy vương không khỏi có chút lo lắng, nếu con trai đầu óc có vấn đề, coi như chuyện vợ chồng như độc xà mãnh thú, nếu cho rằng đau mắt đến nỗi không nhấc lên, về sau Thọ An gả qua đây chẳng phải là sẽ sống nhạt nhẽo sao? Đến lúc đó chẳng phải ông làm Khang Nghi muội muội thất vọng rồi sao?
Vệ Huyên không biết suy nghĩ lưu manh của lão cha nhà mình, nếu như biết, tuyệt đối sẽ chạy tới tàn nhẫn giết cha. Khi chờ Lộ Bình đưa đồ đi, vẫn chưa hết giận chặt đứt một chân bàn học, có thể thấy sức lực to lớn, đã muốn vượt qua trình độ người bình thường.
Ngoại trừ A Uyển, hắn không nhìn nữ nhân khác, ghê tởm chết đi được!
Vì vậy Thụy vương không biết, chính là bởi vì bức tranh lụa kia vẽ rất chân thật rất mĩ lệ, khiến người nào đó ghê tởm trong lòng, đối phương cảm thấy cực kỳ đau mắt.
Vệ Huyên tức giận một hồi lâu, cứ đến nghĩ đến ngày mai có thể cưới A Uyển về, cuối cùng đã bình tĩnh vài phần.
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm, trong trời đêm chấm nhỏ lóe sáng, ngày mai tất nhiên là thời tiết đẹp.
Điều này làm cho hắn lại muốn trèo tường đi gặp A Uyển.
*****
Ngày hôm đó khi mặt trời vừa ngoi lên, A Uyển liền bị người ta đánh thức .
Hôm nay là ngày nàng xuất giá, bắt đầu từ sáng sớm, cả phủ Công chúa đều bận rộn lu bu.
Khi dùng đồ ăn sáng, A Uyển nghe nói vài vị bá mẫu của phủ Hoài Ân Bá qua đây giúp đỡ, các tỷ muội cũng đang qua đây, rất nhanh Trưởng Công chúa Khang Bình cũng dắt con gái qua, ngay cả Mạnh Nhược cũng được Tống Nghiên đưa về, nói là muốn tận mắt thấy muội muội xuất giá.
Các cô nương trong phòng ở cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt, mọi người tôi một câu anh một câu nói chuyện, đều chúc mừng A Uyển, khuôn mặt tươi cười lộ ra niềm vui. Hôm nay là ngày đại hỷ của A Uyển, cho dù trong lòng các nàng có suy nghĩ gì, cũng sẽ không nói ra ngoài mặt.
Đến khi Tạ ma ma dẫn người chăm sóc nàng dâu tiến vào trang điểm cho A Uyển, các cô nương mới lưu luyến rời đi, chỉ còn lại mấy người Mạnh Hân, Vệ Châu ngồi bên cạnh.
Mạnh Hân hôm nay ngược lại không nói nhiều như trước, trở nên vô cùng im lặng. Vệ Châu cũng trong lòng không ở yên, các nàng đều ngơ ngác nhìn người chăm sóc nàng dâu rửa mặt cho A Uyển, sau đó chậm rãi trang điểm, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp thêm chút trang điểm càng xuất chúng xinh đẹp, đây là thời điểm cô nương xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Mạnh Hân nhìn hồi lâu, hốc mắt liền đỏ, hít hít cái mũi, nhịn không khóc.
Vệ Châu cũng cúi đầu, nhìn thấy A Uyển mặc vào váy cưới đỏ thẫm, trong lòng cũng có vài phần phiền muộn cảm thán, nghĩ đến đại ca nhà mình từ sau khi nghe nói A Uyển và Vệ Huyên định ngày kết hôn, chốc chốc dáng vẻ thất thần ngẩn người, trong lòng ê ẩm khó chịu.
Khi người chăm sóc nàng dâu trang điểm cho A Uyển, khi Thanh Nhã đợi nha hoàn lấy chút đồ chuẩn bị cho hôn lễ, Mạnh Hân cuối cùng không nhịn được nhào qua ôm A Uyển òa khóc nức nở.
A Uyển bị tiếng khóc của nàng khiến trong lòng chua chát khó chịu, vỗ vỗ nàng nói: “Khóc cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là xuất giá thôi, cũng không phải không gặp mặt, về sau nhớ ta thì đến phủ Thụy vương.”
Mạnh Hân rầu rĩ nói: “Nhưng về sau ta cũng không thể cùng giường chung gối với ngươi, không ai cho ta cọ giường, các tỷ tỷ đều gả đi rồi, cũng chỉ còn lại một mình ta, ta buồn lắm. . . . . .” Nói xong đột nhiên liền há miệng lớn tiếng khóc.
A Uyển: == Giá trị của nàng chính là cọ giường cho nàng?
Cuối cùng vẫn là sau khi hai vị Trưởng Công chúa Khang Bình Khang Nghi qua đây, đưa tiểu cô nương khóc đến mức không kịp thở đi.
Trưởng Công chúa Khang Bình ôm con gái, cười nói với A Uyển: “A Uyển chớ trách móc, lúc trước hai tỷ tỷ lấy chồng, nó cũng là khóc như con mèo tam thể nhỏ, đây là luyến tiếc cháu đó.”
A Uyển bị nàng khóc đến mức trong lòng khó chịu, quả thật cũng biết hôm nay nàng sắp sửa rời khỏi nhà này, tiếng khóc của Mạnh Hân càng làm cho nàng hiểu được.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Bình đưa con gái đi, Vệ Châu cũng viện cớ rời đi, trong phòng chỉ còn lại nha hoàn hầu hạ A Uyển và hai mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi.
“Me, sao mẹ lại đến đây? Đằng trước không bận sao?” A Uyển hỏi, dịu dàng nhận lấy chén trà trong tay nha hoàn đưa cho nàng.
Vẻ mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi phức tạp, nhận trà nói: “Có đại bá mẫu họ đang tiếp đón rồi, không sao.” Sau đó đưa chén trà cho nha hoàn, nàng đứng dậy đi lấy một cái lược, theo tập tục chải đầu cho con gái.
Đây lại là một nỗi buồn ly biệt khiến người ta khó chịu, A Uyển còn chưa ra khỏi cửa này, đã vài lần phải rơi nước mắt, may mắn có Toàn Phúc thái thái ở bên cạnh khuyên giải an ủi, bằng không khóc làm trôi lớp trang điểm thì khó mà trang điểm lại được. Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng thật sự chịu không nổi, sau khi chải đầu cho con gái xong, liền lau nước mắt đi ra ngoài.
Đến giờ lành, bên ngoài liền vang lên âm thanh pháo trúc nổ đùng đoàng, còn có tiếng hoan hô của mọi người, nghe vô cùng náo nhiệt.
Người chăm sóc nàng dâu và nha hoàn Thanh Nhã lại rất bận rộn, trong tay A Uyển cầm một chiếc cán ngọc như ý, liền được Tạ ma ma và Thanh Nhã giúp đỡ đứng lên, nghe thấy Tạ ma ma nói: “Quận chúa, phải đi từ biệt Công chúa Phò mã rồi.”
A Uyển đầu óc trống trơn, đờ đẫn gật đầu, đầu đội mũ phượng được đưa ra phòng khách.
Lúc này vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi đang ngồi vị trí trên, hai vợ chồng đều hốc mắt hồng hồng, đợi khi A Uyển quỳ xuống khấn đầu lạy tạ từ biệt họ, La Diệp rốt cuộc không nhịn được, khóc trước mặt mọi người.
“Dù sao đều đã mất mặt, vậy thì không quan trọng” tâm tình như cái bình bị vỡ, La Diệp kéo tay con gái, đôi mắt đẹp rưng rưng, suýt chút nữa là khóc, nói “Con gái chúng ta không lấy chồng nữa, cha nuôi con cả đời” Lời nói này phiếm diện này —— cha Phò mã hoàn toàn có khả năng làm được, liền bị Trưởng Công chúa Khang Nghi tay mắt lanh lẹ véo một miếng thịt mềm ở hông hắn, khiến hắn đau đến mức trong nháy mắt ngậm miệng.
Thế là A Uyển được đội lên chiếc khăn voan đỏ thẫm, được đường ca cõng ra ngoài cửa.
Tiếng pháo vang lên từng hồi, A Uyển nằm trên lưng đường ca lặng lẽ rơi nước mắt —— bị Phò mã cha vừa rồi vẻ mặt bi thảm như sinh li tử biệt làm loạn, thật sự quá chua xót. Đến khi bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, xung quanh truyền đến tiếng kinh hãi nàng mới chậm hiểu phát hiện ra hình như xảy ra chuyện gì đó khủng khiếp.
Trước mặt mọi người nàng bị một vị Thế tử gia nào đó kéo từ trên lưng đường ca xuống, sau đó bị hắn bá đạo đích thân ôm vào kiệu hoa ! 囧!
Có cần phải ngông cuồng bá đạo kéo như vậy không!
Hơn nữa vị Thế tử gia này càng ngông cuồng bá đạo chính là khi kiệu hoa tới trước cửa lớn của phủ Thụy vương, không phải người săn sóc nàng dâu và nha hoàn hồi môn đỡ nàng hạ kiệu, vẫn như cũ bị người nào đó ôm bế xuống, sau đó trực tiếp ôm nàng bước dài qua chậu than vào phủ Thụy vương. . . . . .
Có thể thấy ngày mai kinh thành lại có đề tài để nói.
Hôn lễ suôn sẻ không cần nói năng rườm rà, trong một hồi không khí náo nhiệt, A Uyển cuối cùng đã được đưa vào phòng tân hôn.
Khi khăn voan được một cây cán quấn bằng lụa màu đỏ vàng vén lên, trước mắt sáng ngời, ánh mắt đầu tiên A Uyển liền nhìn người đứng ở trước mặt, đôi mắt sáng rực của thiếu niên cũng nhìn mình không chớp mắt. Hắn mặc áo choàng tân lang màu đỏ tươi, càng tôn lên nước da trắng, mặt mày đẹp đẽ, dáng người thon dài, đứng ở đó, cả phòng tân hôn đều thành nền của hắn.
Nhưng lại rất xinh đẹp, khi nhìn thấy dáng vẻ si mê của hắn, làm cho nàng tự dưng địa nghĩ từ “Si Hán” (*), trong lòng không khỏi có chút muốn run rẩy.
(*) Si Hán: kẻ ngốc, kẻ hư hỏng
Có thể là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc này nàng lại có thể rất bình tĩnh, căn bản thẹn thùng không nổi thì phải làm sao?
Người chăm sóc nàng dâu là người thông minh, làm như không thấy được vẻ thất lễ của hắn, vội lanh trí nói: “Mời tân lang ngồi ở bên cạnh.”
Vệ Huyên rất nghe lời ngồi xuống cạnh A Uyển, sau đó lại dùng cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến mức da mặt nàng có chút không khống chế được đỏ bừng—— chủ yếu là ánh mắt kia làm cho người ta không chịu nổi.
May mắn mọi người trong phòng này đều biết danh tiếng hung ác của Vệ Huyên, không dám nói gì thêm, cứ theo trình tự hôn lễ mà làm việc, sau khi uống rượu giao bôi và các loại hoa quả đồ ăn tượng trưng như ý cát tường, cuối cùng đã xong.
Mà Vệ Huyên cũng nên đi ra ngoài chúc rượu rồi.
Vệ Huyên căn bản không muốn đi ra ngoài, đang muốn tùy hứng ở trong phòng tân hôn, nhưng bị gã sai vặt do Thụy vương phái tới sớm có đoán trước mời ra ngoài, khiến sắc mặt hắn có chút biến thành màu đen.
“A Uyển nàng ngồi đây trước, chút ta sẽ trở lại.” Vệ Huyên dặn dò, sau đó lại nhìn về phía người xung quanh, âm thanh lạnh lùng nói: “Chăm sóc Thế tử phi cho tốt.”
Các nha hoàn đều lên tiếng vâng dạ, thái độ vô cùng cung kính.
Sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển liền cởi mũ phượng, nhàm chán ngồi ở đó đếm ngỗng trắng..
Lúc này sẽ có các nữ quyến của hoàng thất và tôn thất qua đây tìm nàng nói chuyện, một là cho tân nương tử nhận thức người nhà chồng, hai là cho tân nương tử có thể thả lỏng tâm tình. Đáng tiếc Vệ Huyên bên ngoài danh tiếng tàn ác, hơn nữa đắc tội với không ít người, cho nên các nữ quyến tôn thất qua đây nhìn thì rất thân thiết, nhưng vô hình trung lộ ra vẻ xa cách.
Mà trong nữ quyến hoàng thất, Thái tử phi Mạnh Vân và Tam Hoàng tử phi Mạc Như đều ở đây, có hai người bọn họ ở bên điều tiết không khí, trong lúc nhất thời cũng hoà thuận vui vẻ. Hơn nữa có Thái tử phi Mạnh Vân đích thân giới thiệu nữ quyến ở đây cho A Uyển, nhưng thật ra không ai dám không nể tình, A Uyển cũng nhận ra những người này được bảy tám phần.
Sau khi các nữ quyến nhóm đợi đến khi hết chuyền, liền cáo từ rời đi.
Khi các nàng rời đi rồi, Thanh Hoàn liền bưng một bát cháo thịt bằm bách hợp Cấu Khởi chúc qua cho A Uyển lót dạ. Hạt gạo được rang khô mềm dẻo thơm nức, bách hợp cũng đi với vị thuốc đông y, Cấu Khởi để làm đẹp, trộn hỗn hợp với nhau, ăn vào vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, có thể thấy đầu bếp làm rất có tâm, không phải nhất thời nấu ngon, hẳn là trước đó đã nấu rất ngon.
“Đây là trước đó Thế tử căn dặn đầu bếp nấu ngon, chỉ sợ Quận chúa đói bị đau bụng.” Thanh Hoàn hé miệng cười nói.
Cái nha hoàn khác đứng đầu là Tạ ma ma đều không nhịn được hé miệng mỉm cười, còn nha hoàn của phủ Thụy vương nhiều phần trầm mặc lãnh đạm, không phát biểu ý kiến.
Ăn xong bát cháo thịt bằm bách hợp Cấu Khởi, A Uyển liền đi xuống tịnh phòng để nha hoàn hầu hạ tắm rửa thay quần áo, sau đó mặc y phục toàn thân hồng phấn về phòng tân hôn, ngồi trên giường uyên ương lớn màu đỏ thẫm đợi Vệ Huyên trở về.
Khi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, A Uyển liền biết Vệ Huyên đã trở lại, không khỏi ngồi thẳng lưng.
Vệ Huyên uống một chút rượu, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên mấy phần đỏ ửng, nhưng đôi mắt đen lại tỏa sáng, không thấy có chút vẻ say rượu nào, hai mắt như hút hồn cứ nhìn chằm chằm nàng.
Các nha hoàn rất nhanh thu dọn đồ đạc, lặng yên không một tiếng động lui xuống, hơn nữa còn quan tâm đóng cửa lại.
A Uyển thấy thiếu niên đứng ở đó nhìn mình chằm chằm, cho dù rất bình tĩnh, cũng không tránh khỏi vài phần rợn tóc gáy, cảm thấy ngay sau đó, mình sẽ bị hắn nuốt chửng vào bụng.
Nàng hít một hơi thật sâu, rất bình tĩnh ngoắc ngoắc tay về phía hắn.
Vệ Huyên rất nhanh liền ngồi bên cạnh nàng, tay cũng không thành thật ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ở chỗ A Uyển nhìn không thấy, đầu ngón tay lại kích động có chút phát run.
Hơi thở nam tính thành thật từ trên người hắn truyền đến, mang theo một loại xâm lược bá đạo, xâm nhập vào hô hấp và lý trí của nàng, khiến nàng lại càng không dễ chịu.
Tuy rằng không được tự nhiên, nhưng trên mặt A Uyển vẫn cố gắng chống cứ, nhìn hai mắt hắn, rất lạnh lùng nói với hắn: “Ngồi hẳn hỏi, chúng ta nói chuyện đời người trước đã!”
Vệ Huyên: “. . . . . .”
Đương nhiên, La Diệp có thể rất thất vọng, đáng tiếc Trưởng Công chúa Khang Bình vì hôn sự của con gái bận điên lên, căn bản không có tâm tình chú ý đến cảm xúc của ông. Dù sao từ sau khi ông uống say bị Thụy vương gài bẫy, trong khoảng thời gian này ông vẫn ở trong một loại trạng thái suy sụp, còn thê tử Trưởng Công chúa Khang Nghi rất nhanh liền đã nghĩ thông suốt, bắt tay vào chuẩn bị hôn sự cho con gái, qua khoảng thời gian dài như vậy hắn vẫn không có cách gì nghĩ thông.
Khi A Uyển biết được tin tức Vệ Huyên trở về, cũng thở phào nhẹ nhõm, cùng ngày liền nhận được thư Vệ Huyên sai người đưa tới, chủ yếu là báo bình an.
Thư viết quá ngắn, hơn nữa chữ viết có chút viết ngoáy, làm cho nàng đoán lúc hắn viết phong thư này, hẳn là đang ở trên đường đi, hơn nữa đang gấp rút lên đường, thời gian không nhiều. A Uyển nhìn kỹ một chút, móng tay được tu sửa mượt mà lướt qua chữ phía trên, chữ này mặc dù viết ngoáy nhưng cảm giác khác với trước kia, thậm chí chỗ đầu bút lông tài năng lộ rõ, hùng hổ hăm dọa, rất có khí phách, Rõ ràng là nét chữ đẹp hơn rất nhiều trong những bức thư hắn viết cho nàng trước đây.
A Uyển những năm gần đây tập viết rất tốt, chuyên nghiên cứu rất nhiều kiểu chữ, đối với việc này xem như có vài phần chú ý, tin tưởng chữ như cách nói của con người.
Cho nên đây mới là chữ của Vệ Huyên chứ? Trước đó hắn viết những bức thư kia cho nàng, hẳn đều là hắn cố ý viết theo hướng ngây thơ.
Khẽ thở dài một cái, A Uyển nhìn nhìn, sai người bưng tới chậu than để đốt lá thư này đi.
Thanh Nhã kỳ quái nhìn nàng, không rõ vì sao nàng phải đốt phong thư này, trước kia Thế tử Thụy vương cũng không phải chưa từng gửi thư cho chủ tử, đều được nàng giữ lại cất trong hộp, nếu nói bởi vì sao loại nam nữ phòng ngự lớn, cũng không phải như thế, dù sao hai người đã định hôn rồi, có danh phận, căn bản không cần so đo những thứ này.
Sau khi đốt thư xong, A Uyển lại nâng má suy nghĩ một lát, nói với Thanh Nhã: “Thanh Nhã, đêm nay ngươi gác đêm đi.”
Thanh Nhã sợ run, rất nhanh liền hiểu ra, vội đáp lại một tiếng.
Quả nhiên, tới buổi tối khi A Uyển đi ngủ khi, cái người mới vừa quay về kinh lại vội vàng đến phủ Công chúa trèo tường bò lên cửa sổ.
A Uyển an vị ở trước giường, màn lưới bằng lụa mỏng xanh được cái móc màu vàng kéo lên, nàng đoan chính ngồi ở giữa giường, hai tay các đặt ở hai đầu gối, hai chân nhẹ nhàng chạm trước chân giường, trên người mặc váy dài thanh nhã, tóc chưa vén lên như vẩy mực, tôn lên khuôn mặt xinh tinh tế của nàng dưới ánh đèn.
Dáng vẻ chờ đợi này thoạt nhìn giống như tiểu thê tử đang chờ đợi trượng phu trở về trong đêm.
Vệ Huyên xấu hổ đỏ mặt, tâm tình kích động đến mức đầu ngón tay đều có chút phát run, hận không thể trực tiếp nhào qua vân vê nàng trong lòng . . . . May mắn lý trí ngăn lại hắn lại.
“A Uyển, ta đã trở về.” Giọng hắn có chút khàn khàn, nhưng là lại lộ ra vẻ hân hoan sâu sắc.
A Uyển gật đầu với hắn, ánh mắt quét một lần trên người hắn, “Tất cả đều thuận lợi?”
Vệ Huyên không chút để ý lên tiếng, nhích một chút sang ngồi bên cạnh nàng, sau đó chìa tay ôm thắt lưng của nàng, sau khi phát hiện nàng không cự tuyệt, liền bắt đầu phát huy tinh thần tiến thêm một thước, hai tay quấn trên lưng của nàng, sau đó ôm nàng sít sao trong lòng.
A Uyển nổi chút vạch đen, quả nhiên không thể quá phóng túng hắn, bằng không sẽ muốn tiến một thước. Nhưng nghĩ đến hắn vừa trở về, dọc đường đi vất vả, liền quyết định để hắn ôm chút.
Cái ôm này, ôm trong phút chốc, cho đến khi A Uyển không thể nhịn được nữa nhéo lỗ tai hắn, cuối cùng tách thiếu niên giống thuốc cao bôi trên da chó đang dính ở trên người nàng ra, lại lạnh lùng vô tình đạp vào chỗ chân, để hắn ngồi ở kia, tránh cho hắn lại muốn tiến một thước.
“A Uyển nàng thật sự là nhẫn tâm, uổng công ta ở bên ngoài luôn nhớ nàng. . . . . .” Giọng hắn cực kỳ ai oán.
A Uyển cảm giác trên mặt có chút nóng, sợ hắn tiếp tục nói, vội vàng chuyển đề tài, bắt đầu hỏi chuyện hắn ở trên đường, chỉ sợ hắn không chăm sóc tốt bản thân, hoặc chịu phải tội gì. May mắn ngoại trừ gấp rút lên đường có vất vả chút, nhưng thật ra hắn không có chịu tội quá lớn, còn về những chuyện mà hắn làm trên đường cứu trợ thiên tai, hai người đều cùng nhau cho qua, không đề cập tới.
Vệ Huyên không muốn, A Uyển không nghĩ.
Chờ khi nói xong, Vệ Huyên lại trông mong nhìn nàng, nói: “Còn ba ngày. . . . . . Ta sẽ cưới nàng.”
Trên mặt A Uyển lại có chút nóng lên, để bản thân duy trì bình thường, trên mặt rất bình tĩnh đáp lại một tiếng.
Trong phòng chỉ thắp một chiếc đèn lồng, hơn nữa bấc đèn còn bị cắt mất, ánh sáng cũng không sáng, nhưng với Vệ Huyên mà nói cũng không có gì lo ngại, hắn có thể nhìn rất rõ sắc mặt của A Uyển, phát hiện nàng bình tĩnh khiến hắn không yên, không nhịn được liền hỏi: “Nàng, nàng sẽ không đổi ý chứ. . . . . .”
Nói còn chưa nói xong, đầu đã bị A Uyển đánh một cái.
“Đổi ý cái rắm!”
Vệ Huyên: “. . . . . .”
“Cũng nói do trưởng bối làm chủ , sẽ không đổi ý! Hơn nữa mẹ ta thương ta như vậy, nếu nuốt lời không muốn, mẹ ta đã sớm có cách hủy bỏ hôn ước! Hiểu không?” A Uyển lại đánh hắn một cái, nỗi lo lắng dồn nén trong lòng cả tháng trời cuối cùng cũng bùng phát vào lúc này.
Ông trời biết một tháng nay, nàng có bao nhiêu lo lắng, buổi tối hầu như đều ngủ không được, sợ hắn ở bên ngoài bị thương, hoặc là uống nước không sạch sẽ bị lây nhiễm thì phải làm sao. Mỗi lần có thư của hắn gửi về lại cứ chỉ có vài chữ ngắn ngủn, cũng không biết là tình huống gì, bên ngoài lại là một đống lời nhảm nhí bất lợi cho hắn, nàng có thể nín nhịn, coi như là tâm tình của bản thân tốt.
Cho nên, nhìn thấy bộ dạng oan ức này của hắn, còn nghĩ kỹ mình vì hắn mà lo lắng, liền không nhịn được ngứa tay rất muốn đánh hắn.
Vệ Huyên trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy A Uyển đột nhiên bùng nổ, A Uyển cho tới trước giờ đều lý trí lãnh đạm, không khống chế được sẽ cực ít. Nhưng lúc này, nàng vì mình mà mất khống chế được. . . . . . Trái tim đập thình thịch, không biết nàng làm sao, nhưng thật ra lời của nàng chui vào trong lỗ tai, trong nháy mắt hai mắt sáng lên, sau đó rốt cuộc không nhịn được nhảy lên cả người liền nhào qua. . . . . .
Ban đêm yên tĩnh, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng trầm đục, khiến cho Thanh Nhã đang ngồi ở cửa gác đêm khóe mắt giật giật, âm thầm bấm lòng bàn tay, lại tiếp tục bình tĩnh ngồi. Nhưng trong lòng vẫn có chút để ý đối với âm thanh đột nhiên trầm đục vừa rồi kia.
Còn có ba ngày sẽ tổ chức hôn lễ , hẳn là sẽ không. . . . . . gấp như vậy chứ?
Vệ Huyên lại bị A Uyển lạnh lùng vô tình đuổi đi.
Hắn tự biết đuối lý, mang theo mặt cười, nhỏ giọng nói: “Vậy vậy thì đêm mai ta đến thăm nàng, nàng nghỉ ngơi đi, có muốn ta xoa xoa giúp nàng không. . . . . .”
“Không được!” A Uyển xoa cái ót, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ ta nói, trước hôn lễ ba ngày, vị hôn phu hôn thê không thể gặp mặt, bằng không sẽ không may mắn, chẳng lẽ đệ muốn chúng ta về sau. . . . . .”
Nói còn chưa nói xong đã bị một bàn tay vội vàng miệng lại, đồng thời hơi thở của hắn phả qua mặt nàng, trán, giọng khàn khàn đặc biệt nam tính: “Vậy ta không đến nữa, cả đời này chúng ta đều phải cố gắng cùng nhau đến bạch đầu giai lão!” Biểu cảm trên gương mặt hắn kiên định.
A Uyển: “. . . . . .” Nàng gạt hắn, hắn cũng tin?
Vệ Huyên rất nhanh liền rời đi, A Uyển ngồi một lúc, sau đó che gương mặt có chút nóng lên, xoay người lên giường, bình tĩnh ngủ.
*
Sau khi Vệ Huyên trở lại Tùy Phong viện của vương phủ, cho dù cơ thể rất mệt, nhưng tinh thần lại phấn khởi đến mức không ngủ được.
Hiện tại, cái gì cũng thay đổi rồi, không chỉ có vận mệnh của Trưởng Công chúa Khang Nghi thay đổi, vận mệnh vợ chồng Thái tử thay đổi, ngay cả Hoàng trưởng tôn cũng đã hoán đổi. . . . . . Điều khiến hắn vui nhất chính là, cảm tình A Uyển đối với hắn cũng thay đổi —— tuy rằng A Uyển không có nhiều lời, nhưng hắn vẫn cảm giác được trong lòng A Uyển có để ý đến hắn.
Như vậy rất tốt!
Thật sự rất tốt!
Kiếp trước, trước cơn mưa như trút nước vào tháng bảy, vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi có việc rời kinh, liền chết ở trong trận mưa đêm đó. Mà kiếp này, bọn họ vẫn ở trong kinh thành, chuẩn bị hôn sự cho con gái, không hề ra ngoài, đã thay đổi quỹ đạo của vận mệnh ban đầu.
Cha mẹ A Uyển hiện tại vẫn còn sống tốt, A Uyển cũng sắp sửa gả cho hắn, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.
Trên mặt Vệ Huyên mang theo chút ý cười, nhẹ nhàng túi thơm A Uyển đặc biệt làm riêng cho hắn lấy ở chỗ A Uyển trước đây, sau đó rất coi trọng khóa lại vào trong một chiếc hộp nhỏ.
Trong hộp đều là các loại đồ mà A Uyển tặng hắn.
*****
Vệ Huyên đã trở lại, không chỉ có hai nhà trưởng bối trong lòng quyết tâm lớn, mà tâm tình A Uyển cũng quyết tâm, ba ngày sau phải tổ chức hôn lễ.
Thời gian ba ngày nay vẫn vô cùng bận rộn, A Uyển ban ngày cũng bị mẹ Công chúa túm lại học tập, buổi tối cũng bị Dư ma ma túm lại đi làm đẹp cơ thể.
Nữ tử quý tộc vô cùng coi trọng việc chăm sóc trước hôn lễ, trước kia khi Mạnh Vân lấy chồng lúc ấy, A Uyển mơ hồ có chút hiểu biết, đợi khi đến lượt mình mới biết quả thực là khiến nàng tam quan (*) rộng mở một lần nữa. Bắt đầu từ ba tháng trước, Dư ma ma liền bắt tay vào chăm sóc cơ thể nàng, mỗi hôm cách vài ngày buổi tối sẽ để nàng ngâm trong nước thơm, ngâm rất nhiều, loại hương vị này sẽ tự phát ra lưu lại trên da thịt, khi chảy mồ hôi nhẹ lại tự động tỏa ra một loại mùi hương thanh nhã.
(*) tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
Khi A Uyển cảm nhận thấy mùi hương từ bên trong cơ thể tỏa ra, nhất thời méo mặt, cuối cùng đã biết Hương phi sao mà tới rồi, vốn còn có thể làm như vậy.
Ba tháng liên tiếp, trong khoảng thời gian ngắn không nhìn ra hiệu quả, nhưng một chút tích lũy như vậy, hiệu quả lại rõ rệt, hiện tại A Uyển đều cảm thấy mình vừa thơm vừa thơm vừa mềm lại trơn bóng, làn da giống như vỏ trứng đã được lột ra, bản thân khi soi gương điều không nhịn được xoa xoa hai bên.
Nghĩ đến bản thân được chăm sóc mềm mại thơm nhẵn bóng như vậy, chính là để cho một nam nhân chạm vào. . . . . . Đặc biệt khi nam nhân kia là Vệ Huyên, A Uyển lại muốn đâm đầu xuống đất.
Ngoại trừ mấy thứ rối rắm ra, cùng với hôn lễ càng tới gần, trong lòng A Uyển cũng bắt đầu đa cảm, luyến tiếc người thân đã cùng nhau sống mười lăm năm.
Trước hôn lễ một ngày, bạn bè thân thiết đều lần lượt đến phủ tặng quà cho nàng.
Sau khi A Uyển được nha hoàn cẩn thận trang điểm, liền ngoan ngoan ngồi ở viện Tư An ra vẻ thục nữ, sau đó một đám tỷ muội bạn bè do Mạnh Hân cầm đầu xông qua đây thăm nàng, nhân tiện chúc mừng nàng.
Có thể là gần đây thanh danh của Vệ Huyên ở kinh thành quá đáng sợ, mọi người cũng không làm sao dám trêu ghẹo A Uyển, sau khi lần lượt đến chúc mừng nàng ngày mai xuất giá làm tân nương tử, thì đã chuyển đề tài. Chỉ có Vệ Châu ngồi ở bên cạnh A Uyển, thoạt nhìn có chút rầu rĩ không vui, A Uyển đánh giá tiểu cô nương này có thể vẫn cảm thấy Vệ Huyên không tốt, không muốn để nàng chịu uất ức.
Như người uống nước nóng lạnh tự biết, tốt hay không trong lòng người ta đều hiểu rõ.
A Uyển vỗ vỗ đầu tiểu cô nương, làm cho nàng cười một cái.
Vệ Châu gạt bỏ bằng một vẻ tươi cười, kéo tay A Uyển không nói, A Uyển thấy tâm tình nàng không tốt lắm, vỗ vỗ tay nàng trấn an, cũng không khuyên nàng thêm cái gì.
“Không ngờ rằng Lục muội muội còn muốn lấy chồng sớm hơn chúng ta.” La Kí Du cười hì hì cảm khái một tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía La Kí Thù ngồi xổm bên cạnh A Uyển đang cầm miếng điểm tâm cắn giống như con chuột nhỏ chiếm giữ kho thóc, cố ý nói: “Thất muội muội, muội có thể đừng ăn nữa được không? Nhìn có giống bộ dạng gì đây?”
A Uyển cười nói: “Muội nghe nói chuyện mừng của Ngũ tỷ tỷ cũng gần rồi, đến lúc đó muội muội phải trở về cười tỷ một phen.” Sau đó lại lấy khăn lau mặt cho La Kí Thù đang giống một chú thỏ trắng rút rè, cười nói: “Thất muội muội thích ăn thì cứ để cho muội ấy ăn nhiều chút, rất đáng yêu.”
La Kí Du bất đắc dĩ nói: “Thất muội muội cứ tiếp tục ăn sẽ lại béo phì. Trước đó, Ngũ thẩm đã dặn dò riêng ta, phải để ý muội ấy, đừng để muội ấy ăn nhiều, bằng không về sau sẽ không gả đi được.”
Các thiếu nữ trong phòng nghe được câu chuyện đều không nhịn được che miệng cười rộ lên, La Kí Thù trông giống bánh bao trắng dường như cũng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Hôm nay là ngày vui của Lục tỷ tỷ, trong lòng muội một khi vui liền muốn ăn nhiều chút.”
Mạnh Hân cũng bị nàng chọc cười, lanh mồm lanh miệng nói: “Vậy ngày mai A Uyển lấy chồng, chẳng phải muội cần ăn mấy chén cơm chứ?” Vừa mới nói xong, chỉ thấy La Kí Thù tựa hồ lo lắng, khiến nàng không khỏi mở to hai mắt nhìn, cô nương này chẳng lẽ thật sự nghĩ như vậy? Không khỏi bội phục sâu sắc, có thể ăn cũng là phúc đó.
Có La Kí Thù và Mạnh Hân chen vào nói, không khí cuối cùng đã thay đổi tốt hơn chút, các quý nữ đến chung vui cũng bắt đầu cười nghiêng ngả, không nhút nhát như lúc đầu. Giao tình của các nàng với A Uyển và Mạnh Hân cũng không tồi, đáng tiếc A Uyển ngày mai phải gả cho người là Thế tử Thụy vương thanh danh vang dội lại đáng sợ, nghĩ đến công lao to lớn mấy năm gần đây của hắn, nhóm tiểu cô nương này đã sớm bị dọa qua vài lần, đương nhiên không dám nói lung tung, chỉ sợ truyền đến tai Vệ Huyên, trưởng bối gia tộc của các nàng đều phải gặp tai ương.
Cho nên trước khi đến đây, trong lòng các nàng thật ra khá đồng tình muốn Quận chúa Thọ An gả vào phủ Thụy vương, đặc biệt nghe nói này chuyện hôn sự này lúc trước là do Thụy vương là người đầu tiên mở miệng định ra, trong lòng nghiễm nhiên cho rằng tất nhiên là lão lưu manh Thụy vương này bắt buộc —— các thiếu nữ hiểu ra, cho nên vô cùng đồng tình với A Uyển.
Đương nhiên, đồng tình thì đồng tình, các nàng cũng không dám lắm miệng nói cái gì, đều theo phong tục tặng A Uyển lễ vật, sau đó liền cùng nhau ngồi nói cười.
Rất nhanh liền có nha hoàn qua bẩm báo Thái tử phi đích thân qua đây tặng quà cưới cho A Uyển.
Nghe thấy Thái tử phi lại đích thân qua đây, các cô nương ở đây đều lấy làm kinh hãi, ánh mắt nhìn về phía A Uyển không khỏi có chút hâm mộ. Mạnh Hân thì vui mừng kéo A Uyển đứng dậy, muốn đi thỉnh an Thái tử phi.
Việc Mạnh Vân đến đây quả thật làm cho phủ Công chúa vô cùng có mặt mũi, vẻ tươi cười tự nhiên trên mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi càng thân thiết dịu dàng hơn vài phần. Khi đang kéo Mạnh Vân nói chuyện, liền thấy A Uyển và Mạnh Hân đem theo một đám các thiếu nữ vô cùng náo nhiệt đi đến đây.
“Bái kiến Thái tử phi!”
Sau khi thỉnh an Thái tử phi đúng phép tắc hai mắt A Uyển và Mạnh Hân liền sáng long lanh nhìn Mạnh Vân có hiện ở đây, sau khi mở miệng nói chúc mừng, A Uyển gọi một tiếng “Nhị biểu tỷ” .
Dáng vẻ vô cùng thân thiết của tỷ muội Mạnh gia và A Uyển rơi vào trong mắt người ngoài, càng thêm khẳng định lời đồn Quận chúa Thọ An và Thái tử phi tình cảm như tỷ muội, cũng làm cho hôm nay trong lòng người đến tặng quà có suy nghĩ nhiều hơn.
Sau khi màn tặng quà náo nhiệt kết thúc, bầu trời rất nhanh liền tối đen.
Hôm nay là ngày cuối cùng A Uyển ở nhà, ngày mai nàng phải khoác váy cưới, rời khỏi ngồi nhà này, rời khỏi người nhà cha mẹ cưng chiều nàng, sau đó gả cho một nam nhân làm vợ, đến sống ở một nơi xa lạ.
Nghĩ đến đây, A Uyển trong lòng vô cùng khó chịu, luyến tiếc cha mẹ người nhà.
Không chỉ có nàng buồn rầu, vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi càng buồn hơn.
Bữa tối vẫn là một nhà ba người cùng nhau ngồi dùng bữa, nhưng lúc này trên bàn cơm lại yên tĩnh, không khí cũng vô cùng áp lực.
Sau một lúc lâu vẫn là Trưởng Công chúa Khang Nghi mở miệng nói: “Dùng bữa trước đã, đồ ăn lạnh sẽ không ngon, dạ dày của A Uyển không tốt, không thể ăn cơm canh lạnh.”
A Uyển và La Diệp đề rầu rĩ đáp lại một tiếng, hai cha con cùng cầm chiếc đũa lên, nhưng không có đĩa rau mà máy móc gạt bát cơm trước mặt, động tác đồng đều, nhìn hai cha con ngốc nghếch, nhìn đến mức trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi khó chịu không ít, sẵng giọng: “Hai người chẳng lẽ chỉ ăn cơm là no hả?”
A Uyển ngẩng đầu nhìn nàng, mếu máo, nhỏ giọng kêu một tiếng mẫu thân.
La Diệp cũng khổ sở bức bối nhìn thê tử, sợ bản thân mở miệng sẽ khóc, nam nhân rơi lệ tóm lại là ngượng ngùng.
“Được rồi, A Uyển chỉ là lập gia đình thôi, về sau cũng không phải không gặp, nhớ con thì kêu con về nhà không phải sao.” Trưởng Công chúa Khang Nghi nói, cực kỳ ngang ngược.
La Diệp sau khi nghe xong tâm tình cuối cùng đã tốt lên nhiều.
A Uyển thì liếc mắt sang mẹ Công chúa, trước kia không phải nói con gái xuất giá nữ không dễ gì về nhà mẹ đẻ, không phù hợp quy tắc sao? Mẹ Mẹ Công chúa nàng quả nhiên thích làm theo ý mình!
Trưởng Công chúa Khang Nghi rất bình tĩnh tiếp nhận rồi ánh mắt khác thường của con gái, bà chỉ có một con gái, nuôi lớn như vậy, bản thân không nỡ khiến nàng chịu chút ấm ức, thậm chí chưa bao giờ xa cách nàng, đã quen quan tâm bảo vệ nàng, giữ gìn lo lắng cho nàng, làm sao cho phép đột nhiên có một ngày, khi con lập gia đình rồi liền vì cái quy củ chó má kia không thể thường xuyên gặp con? Đương nhiên phải ngang ngạnh một chút, nếu không con gái nghĩ đến buồn bã cũng không dễ dàng đi gặp, vậy thì bản thân sống cũng bị giày vò!
Cho nên nói, mẹ Công chúa thật sự rất thích theo ý mình không cần giải thích!
May mắn Vệ Huyên trước kia cũng đã hứa hẹn, chờ sau khi thành thân sau, sẽ thường xuyên đưa A Uyển trở về thăm họ, lúc này mới khiến trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi dễ chịu một chút.
Trưởng Công chúa Khang Nghi rất nhanh liền nhìn ra, trượng phu La Diệp còn chưa đã nhìn ra thiếu chút nữa muốn rơi lệ, sợ bị người chê cười, cố gắng kiềm nước mắt, cúi đầu ăn bát cơm trắng.
Sau khi dùng cơm xong, A Uyển liền về viện Tư An.
Chờ sau khi nàng tắm rửa, Dư ma ma lại mang theo hai ma ma xuất thân cung đình qua đây chăm sóc cơ thể cho nàng, trên tay dính một loại thuốc dầu thơm đặc chế bôi lên người nàng, mùi hương kia cực kỳ nhẹ, cũng không phải làm cho người ta khó chịu như vậy. Nhưng làm cho nàng cảm thấy được khó chịu chính là bị chăm sóc đến chỗ riêng tư dưới thân. Khi đến nơi bí mật, mặt nàng đỏ đến mức gần như sắp nhỏ máu, hai chân kẹp chặt, hận không thể đâm đầu xuống đất.
Cho dù trải qua vài lần, vẫn không có cách nào thích ứng, lúc này tuyệt đối bức cho phá hủy tam quan rồi.
“Quận chúa, cứ thoải mái, ma ma sẽ không hại con đâu.” Giọng Dư ma ma ấm áp trấn an, trên mặt lộ vẻ tươi cười cực kỳ ôn nhu.
A Uyển: “. . . . . .” Nào có ai vừa cười vừa để người khác chạm vào thứ không thể diễn tả được dưới thân? Thật thô tục!
Tuy rằng thô tục một chút, nhưng chuyện chăm sóc toàn thân này, ngay cả mẹ Công chúa cũng ép nàng phải làm, A Uyển đành phải nhẫn nại.
Một canh giờ khó khăn qua đi, A Uyển một lần nữa tắm rửa, khi đang chuẩn bị đi ngủ để trấn an một chút tâm hồn nhỏ bé bị thương của nàng, liền thấy mẹ Công chúa đưa Họa Phiến qua đây .
Trong tay Họa Phiến đang cầm một chiếc hộp gỗ tử đàn nạm vàng, sau khi giao cho Trưởng Công chúa Khang Nghi liền lui xuống, chỉ để lại hai mẹ con ở trong phòng.
“Nào, A Uyển, lại đây mẹ chỉ giáo con chút chuyện.” Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫy tay con gái cả người thơm nức.
A Uyển nghi hoặc đi qua, sau khi ngồi bên cạnh mẹ Công chúa, liền thấy nàng rất bình tĩnh mở ra hộp kia, sau đó rút ra từ bên trong một bức tranh lụa màu bạc như cánh ve, màu của bức tranh nhìn dưới ánh sáng của ngọn đèn vô cùng tươi đẹp tiên diễm, đến khi bức tranh kia hoàn toàn mở ra, tranh vẽ trên đó cũng hiện ra trước mặt A Uyển.
Một bức tranh hai kẻ lẳng lơ “đánh nhau”!
A Uyển méo mặt.
“Đây là bức cung xuân đồ (*) do họa sĩ giỏi nhất vẽ.” Trưởng Công chúa Khang Nghi vẫn rất bình tĩnh kéo con gái ngồi trên sạp giường, mở tranh lụa đó ra, bắt đầu giáo dục trước hôn nhân, “Tuy rằng con và Huyên Nhi tuổi còn nhỏ, năm nay không nên viên phòng, nhưng loại chuyện này cũng nên biết một chút. Không cần sợ hãi, con nghe mẹ nói cẩn thận. . . . . .”
(*) cung xuân đồ: tranh khiêu dâm thời cổ đại
A Uyển: = =Nàng không sợ hãi, nhưng. . . . . . Tại sao mẹ Công chúa ngài có thể bình tĩnh như vậy chứ? Ngay cả loại tư thế thoải mái hơn cũng có thể bình tĩnh giảng giải cho nàng, nàng đột nhiên rất xấu hổ. . . . . .
*****
Bên này A Uyển lộn xộn trong gió bị mẹ Công chúa túm lấy giáo dục trước hôn nhân, trong phủ Thụy vương, Vệ Huyên cũng trải qua cái gọi là giáo dục trước hôn nhân, nhưng hắn không bình tĩnh như A Uyển, ngược lại nổi trận lôi đình.
Mẫu thân thân sinh ra Vệ Huyên ra đi sớm, Thụy vương phi này chỉ là kế mẫu cũng không quản nổi hắn, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới trước đó cho mấy người vào trong phòng hắn dạy dỗ hắn phải trái. Mà khi Vệ Huyên mười ba tuổi, Thái hậu liền đã đặc biệt điều mấy người phủ Nội vụ tới. Cung nữ được đào tạo tốt được đưa tới cho Vệ Huyên, đáng tiếc trong mắt hắn chỉ có A Uyển, một cái liếc mắt xem còn chưa xem, lại trực tiếp đem kia phái mấy cung nữ õng ẹo đi làm việc nặng, quả thực là phung phí của trời.
Mà tất cả những điều này cũng cho thấy rằng Hỗn Thế Ma Vương mà người người trong cung sợ hãi quả thực là chỉ có tình yêu nam nữ. Tên trai tân đáng thương cái gì cũng không hiểu.
Thụy vương vốn cũng không nghĩ đến những điều này, vẫn để Thụy vương phi nhắc nhở vài câu, vỗ đầu, mới nhớ ra thằng con ngỗ nghịch nhà mình cũng phải thành thân, thế nhưng cái gì cũng đều không hiểu, chẳng phải là làm cho người ta chê cười?
Vì thế Thụy vương liền sai người tìm họa sĩ giỏi nhất trong cung vẽ cung xuân đồ, sai người đưa đến viện Tùy Phong cho con trai, để chính hắn nghiên cứu một hồi. Cung xuân đồ, phàm là nam nhân, hẳn sẽ xem hiểu, không cần quá mức lo lắng.
“Đây là cái gì?” Vệ Huyên hoài nghi nhìn thấy hộp gấm hoa lệ nạm vàng khảm ngọc trên bàn.
“Thế tử, đây là Vương gia sai người mang qua đây, dặn dò người nhất định phải xem thứ đó.” Lộ Bình nói, trong lòng cũng không biết đây là thứ gì, nhưng dáng vẻ quản sự mang tới thoạt nhìn rất thận trọng, khiến hắn cũng thận trọng vài phần.
Vệ Huyên nghĩ một lát, phất tay cho Lộ Bình ra ngoài, sau đó mở hộp gấm ra.
Chỉ chốc lát sau, Lộ Bình liền nghe được bên trong truyền đến âm thanh đồ vật rơi xuống, mí mắt giật giật, tựa hồ dáng vẻ rất giận dữ, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Hoặc là Vương gia tặng qua đây đồ gì gì kíƈɦ ṭɦíƈɦ hắn phát bệnh?
Đang nghĩ ngợi liền thấy thiếu niên mặc y phục đỏ sẫm cả người hừng hực như ngọn lửa lao ra đem hộp gấm kia nhét vào trong lòng mình, dưới đèn lồng hành lang, có thể nhìn đến vẻ thiếu niên dữ tợn như ác quỷ, làm cho người ta vô cùng sợ hãi.
“Đi nói cho lão nhân, gia đây không xem thứ tổn thương mắt này! Cút!”
Lộ Bình: “. . . . . .”
Khi Thụy vương nghe Lộ Bình thuật lại xong, trong nháy mắt sợ ngây người, sau đó để xác nhận một chút mình cũng không tặng sai đồ, còn tự mình mở ra hộp gấm kiểm tra đồ bên trong, quả thật là cung xuân đồ họa sĩ giỏi nhất trong cung vẻ, hơn nữa là tranh lụa tiếp cận người thật nhất, cảnh bức tranh tinh xảo mà mỹ lệ, làm sao tổn thương mắt?
Chẳng lẽ con trai của bổn vương đầu óc có vấn đề?
Nghĩ đến đây, Thụy vương không khỏi có chút lo lắng, nếu con trai đầu óc có vấn đề, coi như chuyện vợ chồng như độc xà mãnh thú, nếu cho rằng đau mắt đến nỗi không nhấc lên, về sau Thọ An gả qua đây chẳng phải là sẽ sống nhạt nhẽo sao? Đến lúc đó chẳng phải ông làm Khang Nghi muội muội thất vọng rồi sao?
Vệ Huyên không biết suy nghĩ lưu manh của lão cha nhà mình, nếu như biết, tuyệt đối sẽ chạy tới tàn nhẫn giết cha. Khi chờ Lộ Bình đưa đồ đi, vẫn chưa hết giận chặt đứt một chân bàn học, có thể thấy sức lực to lớn, đã muốn vượt qua trình độ người bình thường.
Ngoại trừ A Uyển, hắn không nhìn nữ nhân khác, ghê tởm chết đi được!
Vì vậy Thụy vương không biết, chính là bởi vì bức tranh lụa kia vẽ rất chân thật rất mĩ lệ, khiến người nào đó ghê tởm trong lòng, đối phương cảm thấy cực kỳ đau mắt.
Vệ Huyên tức giận một hồi lâu, cứ đến nghĩ đến ngày mai có thể cưới A Uyển về, cuối cùng đã bình tĩnh vài phần.
Ngẩng đầu nhìn bóng đêm, trong trời đêm chấm nhỏ lóe sáng, ngày mai tất nhiên là thời tiết đẹp.
Điều này làm cho hắn lại muốn trèo tường đi gặp A Uyển.
*****
Ngày hôm đó khi mặt trời vừa ngoi lên, A Uyển liền bị người ta đánh thức .
Hôm nay là ngày nàng xuất giá, bắt đầu từ sáng sớm, cả phủ Công chúa đều bận rộn lu bu.
Khi dùng đồ ăn sáng, A Uyển nghe nói vài vị bá mẫu của phủ Hoài Ân Bá qua đây giúp đỡ, các tỷ muội cũng đang qua đây, rất nhanh Trưởng Công chúa Khang Bình cũng dắt con gái qua, ngay cả Mạnh Nhược cũng được Tống Nghiên đưa về, nói là muốn tận mắt thấy muội muội xuất giá.
Các cô nương trong phòng ở cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt, mọi người tôi một câu anh một câu nói chuyện, đều chúc mừng A Uyển, khuôn mặt tươi cười lộ ra niềm vui. Hôm nay là ngày đại hỷ của A Uyển, cho dù trong lòng các nàng có suy nghĩ gì, cũng sẽ không nói ra ngoài mặt.
Đến khi Tạ ma ma dẫn người chăm sóc nàng dâu tiến vào trang điểm cho A Uyển, các cô nương mới lưu luyến rời đi, chỉ còn lại mấy người Mạnh Hân, Vệ Châu ngồi bên cạnh.
Mạnh Hân hôm nay ngược lại không nói nhiều như trước, trở nên vô cùng im lặng. Vệ Châu cũng trong lòng không ở yên, các nàng đều ngơ ngác nhìn người chăm sóc nàng dâu rửa mặt cho A Uyển, sau đó chậm rãi trang điểm, khuôn mặt vốn đã xinh đẹp thêm chút trang điểm càng xuất chúng xinh đẹp, đây là thời điểm cô nương xinh đẹp nhất hạnh phúc nhất trong cuộc đời.
Mạnh Hân nhìn hồi lâu, hốc mắt liền đỏ, hít hít cái mũi, nhịn không khóc.
Vệ Châu cũng cúi đầu, nhìn thấy A Uyển mặc vào váy cưới đỏ thẫm, trong lòng cũng có vài phần phiền muộn cảm thán, nghĩ đến đại ca nhà mình từ sau khi nghe nói A Uyển và Vệ Huyên định ngày kết hôn, chốc chốc dáng vẻ thất thần ngẩn người, trong lòng ê ẩm khó chịu.
Khi người chăm sóc nàng dâu trang điểm cho A Uyển, khi Thanh Nhã đợi nha hoàn lấy chút đồ chuẩn bị cho hôn lễ, Mạnh Hân cuối cùng không nhịn được nhào qua ôm A Uyển òa khóc nức nở.
A Uyển bị tiếng khóc của nàng khiến trong lòng chua chát khó chịu, vỗ vỗ nàng nói: “Khóc cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là xuất giá thôi, cũng không phải không gặp mặt, về sau nhớ ta thì đến phủ Thụy vương.”
Mạnh Hân rầu rĩ nói: “Nhưng về sau ta cũng không thể cùng giường chung gối với ngươi, không ai cho ta cọ giường, các tỷ tỷ đều gả đi rồi, cũng chỉ còn lại một mình ta, ta buồn lắm. . . . . .” Nói xong đột nhiên liền há miệng lớn tiếng khóc.
A Uyển: == Giá trị của nàng chính là cọ giường cho nàng?
Cuối cùng vẫn là sau khi hai vị Trưởng Công chúa Khang Bình Khang Nghi qua đây, đưa tiểu cô nương khóc đến mức không kịp thở đi.
Trưởng Công chúa Khang Bình ôm con gái, cười nói với A Uyển: “A Uyển chớ trách móc, lúc trước hai tỷ tỷ lấy chồng, nó cũng là khóc như con mèo tam thể nhỏ, đây là luyến tiếc cháu đó.”
A Uyển bị nàng khóc đến mức trong lòng khó chịu, quả thật cũng biết hôm nay nàng sắp sửa rời khỏi nhà này, tiếng khóc của Mạnh Hân càng làm cho nàng hiểu được.
Sau khi Trưởng Công chúa Khang Bình đưa con gái đi, Vệ Châu cũng viện cớ rời đi, trong phòng chỉ còn lại nha hoàn hầu hạ A Uyển và hai mẹ con Trưởng Công chúa Khang Nghi.
“Me, sao mẹ lại đến đây? Đằng trước không bận sao?” A Uyển hỏi, dịu dàng nhận lấy chén trà trong tay nha hoàn đưa cho nàng.
Vẻ mặt Trưởng Công chúa Khang Nghi phức tạp, nhận trà nói: “Có đại bá mẫu họ đang tiếp đón rồi, không sao.” Sau đó đưa chén trà cho nha hoàn, nàng đứng dậy đi lấy một cái lược, theo tập tục chải đầu cho con gái.
Đây lại là một nỗi buồn ly biệt khiến người ta khó chịu, A Uyển còn chưa ra khỏi cửa này, đã vài lần phải rơi nước mắt, may mắn có Toàn Phúc thái thái ở bên cạnh khuyên giải an ủi, bằng không khóc làm trôi lớp trang điểm thì khó mà trang điểm lại được. Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng thật sự chịu không nổi, sau khi chải đầu cho con gái xong, liền lau nước mắt đi ra ngoài.
Đến giờ lành, bên ngoài liền vang lên âm thanh pháo trúc nổ đùng đoàng, còn có tiếng hoan hô của mọi người, nghe vô cùng náo nhiệt.
Người chăm sóc nàng dâu và nha hoàn Thanh Nhã lại rất bận rộn, trong tay A Uyển cầm một chiếc cán ngọc như ý, liền được Tạ ma ma và Thanh Nhã giúp đỡ đứng lên, nghe thấy Tạ ma ma nói: “Quận chúa, phải đi từ biệt Công chúa Phò mã rồi.”
A Uyển đầu óc trống trơn, đờ đẫn gật đầu, đầu đội mũ phượng được đưa ra phòng khách.
Lúc này vợ chồng Trưởng Công chúa Khang Nghi đang ngồi vị trí trên, hai vợ chồng đều hốc mắt hồng hồng, đợi khi A Uyển quỳ xuống khấn đầu lạy tạ từ biệt họ, La Diệp rốt cuộc không nhịn được, khóc trước mặt mọi người.
“Dù sao đều đã mất mặt, vậy thì không quan trọng” tâm tình như cái bình bị vỡ, La Diệp kéo tay con gái, đôi mắt đẹp rưng rưng, suýt chút nữa là khóc, nói “Con gái chúng ta không lấy chồng nữa, cha nuôi con cả đời” Lời nói này phiếm diện này —— cha Phò mã hoàn toàn có khả năng làm được, liền bị Trưởng Công chúa Khang Nghi tay mắt lanh lẹ véo một miếng thịt mềm ở hông hắn, khiến hắn đau đến mức trong nháy mắt ngậm miệng.
Thế là A Uyển được đội lên chiếc khăn voan đỏ thẫm, được đường ca cõng ra ngoài cửa.
Tiếng pháo vang lên từng hồi, A Uyển nằm trên lưng đường ca lặng lẽ rơi nước mắt —— bị Phò mã cha vừa rồi vẻ mặt bi thảm như sinh li tử biệt làm loạn, thật sự quá chua xót. Đến khi bị một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, xung quanh truyền đến tiếng kinh hãi nàng mới chậm hiểu phát hiện ra hình như xảy ra chuyện gì đó khủng khiếp.
Trước mặt mọi người nàng bị một vị Thế tử gia nào đó kéo từ trên lưng đường ca xuống, sau đó bị hắn bá đạo đích thân ôm vào kiệu hoa ! 囧!
Có cần phải ngông cuồng bá đạo kéo như vậy không!
Hơn nữa vị Thế tử gia này càng ngông cuồng bá đạo chính là khi kiệu hoa tới trước cửa lớn của phủ Thụy vương, không phải người săn sóc nàng dâu và nha hoàn hồi môn đỡ nàng hạ kiệu, vẫn như cũ bị người nào đó ôm bế xuống, sau đó trực tiếp ôm nàng bước dài qua chậu than vào phủ Thụy vương. . . . . .
Có thể thấy ngày mai kinh thành lại có đề tài để nói.
Hôn lễ suôn sẻ không cần nói năng rườm rà, trong một hồi không khí náo nhiệt, A Uyển cuối cùng đã được đưa vào phòng tân hôn.
Khi khăn voan được một cây cán quấn bằng lụa màu đỏ vàng vén lên, trước mắt sáng ngời, ánh mắt đầu tiên A Uyển liền nhìn người đứng ở trước mặt, đôi mắt sáng rực của thiếu niên cũng nhìn mình không chớp mắt. Hắn mặc áo choàng tân lang màu đỏ tươi, càng tôn lên nước da trắng, mặt mày đẹp đẽ, dáng người thon dài, đứng ở đó, cả phòng tân hôn đều thành nền của hắn.
Nhưng lại rất xinh đẹp, khi nhìn thấy dáng vẻ si mê của hắn, làm cho nàng tự dưng địa nghĩ từ “Si Hán” (*), trong lòng không khỏi có chút muốn run rẩy.
(*) Si Hán: kẻ ngốc, kẻ hư hỏng
Có thể là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lúc này nàng lại có thể rất bình tĩnh, căn bản thẹn thùng không nổi thì phải làm sao?
Người chăm sóc nàng dâu là người thông minh, làm như không thấy được vẻ thất lễ của hắn, vội lanh trí nói: “Mời tân lang ngồi ở bên cạnh.”
Vệ Huyên rất nghe lời ngồi xuống cạnh A Uyển, sau đó lại dùng cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm nàng, nhìn đến mức da mặt nàng có chút không khống chế được đỏ bừng—— chủ yếu là ánh mắt kia làm cho người ta không chịu nổi.
May mắn mọi người trong phòng này đều biết danh tiếng hung ác của Vệ Huyên, không dám nói gì thêm, cứ theo trình tự hôn lễ mà làm việc, sau khi uống rượu giao bôi và các loại hoa quả đồ ăn tượng trưng như ý cát tường, cuối cùng đã xong.
Mà Vệ Huyên cũng nên đi ra ngoài chúc rượu rồi.
Vệ Huyên căn bản không muốn đi ra ngoài, đang muốn tùy hứng ở trong phòng tân hôn, nhưng bị gã sai vặt do Thụy vương phái tới sớm có đoán trước mời ra ngoài, khiến sắc mặt hắn có chút biến thành màu đen.
“A Uyển nàng ngồi đây trước, chút ta sẽ trở lại.” Vệ Huyên dặn dò, sau đó lại nhìn về phía người xung quanh, âm thanh lạnh lùng nói: “Chăm sóc Thế tử phi cho tốt.”
Các nha hoàn đều lên tiếng vâng dạ, thái độ vô cùng cung kính.
Sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển liền cởi mũ phượng, nhàm chán ngồi ở đó đếm ngỗng trắng..
Lúc này sẽ có các nữ quyến của hoàng thất và tôn thất qua đây tìm nàng nói chuyện, một là cho tân nương tử nhận thức người nhà chồng, hai là cho tân nương tử có thể thả lỏng tâm tình. Đáng tiếc Vệ Huyên bên ngoài danh tiếng tàn ác, hơn nữa đắc tội với không ít người, cho nên các nữ quyến tôn thất qua đây nhìn thì rất thân thiết, nhưng vô hình trung lộ ra vẻ xa cách.
Mà trong nữ quyến hoàng thất, Thái tử phi Mạnh Vân và Tam Hoàng tử phi Mạc Như đều ở đây, có hai người bọn họ ở bên điều tiết không khí, trong lúc nhất thời cũng hoà thuận vui vẻ. Hơn nữa có Thái tử phi Mạnh Vân đích thân giới thiệu nữ quyến ở đây cho A Uyển, nhưng thật ra không ai dám không nể tình, A Uyển cũng nhận ra những người này được bảy tám phần.
Sau khi các nữ quyến nhóm đợi đến khi hết chuyền, liền cáo từ rời đi.
Khi các nàng rời đi rồi, Thanh Hoàn liền bưng một bát cháo thịt bằm bách hợp Cấu Khởi chúc qua cho A Uyển lót dạ. Hạt gạo được rang khô mềm dẻo thơm nức, bách hợp cũng đi với vị thuốc đông y, Cấu Khởi để làm đẹp, trộn hỗn hợp với nhau, ăn vào vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái, có thể thấy đầu bếp làm rất có tâm, không phải nhất thời nấu ngon, hẳn là trước đó đã nấu rất ngon.
“Đây là trước đó Thế tử căn dặn đầu bếp nấu ngon, chỉ sợ Quận chúa đói bị đau bụng.” Thanh Hoàn hé miệng cười nói.
Cái nha hoàn khác đứng đầu là Tạ ma ma đều không nhịn được hé miệng mỉm cười, còn nha hoàn của phủ Thụy vương nhiều phần trầm mặc lãnh đạm, không phát biểu ý kiến.
Ăn xong bát cháo thịt bằm bách hợp Cấu Khởi, A Uyển liền đi xuống tịnh phòng để nha hoàn hầu hạ tắm rửa thay quần áo, sau đó mặc y phục toàn thân hồng phấn về phòng tân hôn, ngồi trên giường uyên ương lớn màu đỏ thẫm đợi Vệ Huyên trở về.
Khi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng bước chân, A Uyển liền biết Vệ Huyên đã trở lại, không khỏi ngồi thẳng lưng.
Vệ Huyên uống một chút rượu, khuôn mặt trắng trẻo hiện lên mấy phần đỏ ửng, nhưng đôi mắt đen lại tỏa sáng, không thấy có chút vẻ say rượu nào, hai mắt như hút hồn cứ nhìn chằm chằm nàng.
Các nha hoàn rất nhanh thu dọn đồ đạc, lặng yên không một tiếng động lui xuống, hơn nữa còn quan tâm đóng cửa lại.
A Uyển thấy thiếu niên đứng ở đó nhìn mình chằm chằm, cho dù rất bình tĩnh, cũng không tránh khỏi vài phần rợn tóc gáy, cảm thấy ngay sau đó, mình sẽ bị hắn nuốt chửng vào bụng.
Nàng hít một hơi thật sâu, rất bình tĩnh ngoắc ngoắc tay về phía hắn.
Vệ Huyên rất nhanh liền ngồi bên cạnh nàng, tay cũng không thành thật ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, ở chỗ A Uyển nhìn không thấy, đầu ngón tay lại kích động có chút phát run.
Hơi thở nam tính thành thật từ trên người hắn truyền đến, mang theo một loại xâm lược bá đạo, xâm nhập vào hô hấp và lý trí của nàng, khiến nàng lại càng không dễ chịu.
Tuy rằng không được tự nhiên, nhưng trên mặt A Uyển vẫn cố gắng chống cứ, nhìn hai mắt hắn, rất lạnh lùng nói với hắn: “Ngồi hẳn hỏi, chúng ta nói chuyện đời người trước đã!”
Vệ Huyên: “. . . . . .”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.