Chương 188
Vụ Thỉ Dực
28/08/2021
Đối với người say rượu, có nói cũng không hiểu đạo lý, cho dù hành vi có hoang đường một chút nhưng cũng không cách nào để chỉ trích quá mức, mà ngược lại bởi vì đối với con ma men trở về này, ánh mắt trừng lớn cũng không thể bắt hắn làm gì được.
Vì vậy, mùng hai về nhà mẹ đẻ chúc tết, một vị Thế tử gia nào đó muốn mượn rượu đùa bỡn lưu manh một lần, cuối cùng A Uyển quyết định không chấp nhặt với hắn, dự tính sau này phải trông chừng hắn hơn, không để cho hắn uống rượu đùa bỡn rồi giở trò lưu manh như vậy được, nếu cứ như thế, giới hạn cuối cùng cũng không còn nữa, thật sự là quá tệ.
Còn về phần Vệ Huyên, thật sự là hắn uống rượu sẽ giở trò lưu manh sao?
Vệ Huyên đương nhiên sẽ không nói thật cho A Uyển, hắn đúng như lời huynh đệ đồng hao Mạc Quân Đường nói, tửu lượng ngàn ly, chỉ vì dáng vẻ hắn quá xinh đẹp, lúc hơi say thì trên làn da trắng hồng của hắn hiện lên sự ửng đỏ, không chỉ tăng thêm vẻ đẹp cho dung mạo, mà trông giống như say rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, cũng không biết mình đã làm gì nhưng tuyệt sẽ không xảy ra chuyện uống rượu rồi làm hỏng việc - ví dụ như lúc đầu La Diệp uống rượu là hỏng việc.
Loại chuyên lưu manh như này, hơn nữa lại còn giở trò với thê tử thương yêu của mình, tất nhiên là có sự thú vị, có thể nói là tình thú của phu thê, cũng không được coi là việc hạ lưu.
Vì lẽ đó, tuyệt đối không thể để cho A Uyển biết chuyện này, nếu không lần tới sẽ không có phúc lợi như này nữa.
Như vậy, hôm sau lúc Vệ Huyên tỉnh táo lại, vẻ mặt thản nhiên, bị A Uyển nhìn hồi lâu, mặt lạnh nhạt nhìn lại, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
A Uyển nói thầm trong lòng, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như đã tỉnh rượu, thậm chí còn không biết mình đã làm ra chuyện xấu hổ gì. Hay là chỉ có nàng thấy lúng túng, còn người này lại cực kỳ thản nhiên.
Nhưng sau đó cũng không còn thời gian cho nàng truy cứu, bởi vì đến mùng ba, tiệc rượu lại nhiều hơn, vương phủ cũng nhận được rất nhiều bái thiếp của người ta, mà vương phủ cũng phải tổ chức tiệc rượu, cho mời một số quan viên huân quý trong kinh tới, còn có thuộc hạ của Thụy Vương nữa. Điều tối kỵ nhất của Hoàng đế là tôn thất có quan hệ mật thiết với triều thần, nhưng cứ đến dịp năm mới hàng năm, những yến tiệc rượu như này cũng là bữa tiệc duy nhất mà các quan viên lui tới mà không sợ bị người khác soi mói mục đích, vì thế người tới nịnh bợ cũng rất nhiều.
Ngoài tiệc rượu do chính vương phủ tự tổ chức, bọn họ còn nhận được các loại thiếp mời khác, sau khi Thụy Vương phi chọn lọc một lần thì đã để lại một vài bữa tiệc muốn đi, trong số đó có tiệc rượu ở phủ Đại Trưởng Công chúa Khánh An.
Những ngày Tết cứ trôi qua trong các loại tiệc rượu, mãi đến mùng bảy tháng giêng, triều đình sẽ khai triều.
Tuy nhiên chưa qua Tết Nguyên Tiêu vào ngày mười lăm thì chưa được coi là hết năm mới, dù các nam nhân đã bắt đầu vào triều nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc giao lưu của nữ quyến, mỗi ngày vẫn có các bữa tiệc linh đình, hơn nữa trong những tiệc rượu này, tất cả các vị phu nhân quyền quý sẽ nhân cơ hội để đưa các cô nương tới tuổi cập kê đến dự tiệc, tạo nên một sự xem mắt trá hình.
Dĩ nhiên, những cô nương này dành cho các trưởng bối trong nhà còn có công tử đã đến tuổi mà chưa lập đình.
A Uyển đã đi cùng Thụy Vương phi tới vài lần, nhìn thấy rất nhiều cô nương ăn mặc đẹp đẽ được các trưởng bối trong nhà đưa tới đều bị người ta nói bóng gió mấy câu, thậm chí ngay cả Mạnh Hân cũng không tránh khỏi việc bị mẫu thân đưa tới.
Năm ngoái Mạnh Hân đã cập kê, chắc hẳn sắp đính hôn rồi.
Mạnh Hân thật vất vả mới ứng phó với đám tiểu cô nương, bèn nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh A Uyển rồi phàn nàn: “Ngày nào cũng là uống rượu vui đùa, không có gì mới mẻ cả, thật là quá tẻ nhạt, còn phải cho mấy người đó nhìn mặt, cũng không biết các nàng xem ra cái gì nữa. A Uyển, mẫu thân ta có vẻ khá hài lòng với Đích trưởng tôn của phủ Định Quốc Công, ta nhân cơ hội gặp mặt một lần, trong lòng cũng không thích hắn lắm, một tiểu tử thích làm ra vẻ!”
“Định Quốc Công?” A Uyển nhanh chóng nhớ lại vị họ Thẩm Bàn đã từng có duyên gặp mặt vài lần, tên tự là Cẩm Chi, là một người có dung mạo xuất chúng lại tài hoa trong đám con cháu thế gia, cũng được coi là một thiếu niên tiêu biểu, Trưởng Công chúa Khang Bình vừa mắt cũng không có gì ngạc nhiên.
Tuy nhiên, bởi vì nam nữ khác biệt, tuy rằng không phải cách biệt nam nữ, nhưng A Uyển cũng chỉ có một vài nhận thức ngắn ngủi đối với vị Thẩm Bàn kia, cũng không có ấn tượng gì khác, thích thú hỏi: “Không tốt đến thế sao? Làm sao ngươi biết được? Phong biểu ca nói cho ngươi à? "
Hai mắt Mạnh Hân xoay tròn, nhỏ giọng nói với nàng: "Không phải, là ta tự mình phát hiện."
Đợi A Uyển muốn hỏi nàng phát hiện ra lúc nào, Vệ Châu đưa mấy tiểu cô nương trong tôn thất tới, chỉ đành ngậm miệng, để sau này lại hỏi.
"Phúc An biểu tỷ, Thọ An biểu tỷ!" Vệ Châu thân thiết tới chào hỏi.
Đi cùng với Vệ Châu là các cô nương trong tôn thất, so với Thụy Vương phủ được Hoàng đế tín nhiệm thì gia tộc các nàng đã xuống dốc cả rồi, thậm chí còn trở thành hoàng thất nghèo, sống bần cùng tới mức không bằng thế gia quyền quý ba đời, hàng năm đều dựa vào những hỗ trợ ít ỏi của triều đình phát xuống, do đó các cô nương tôn thất ra đời cũng không đáng giá, cũng không phải là đối tượng tốt để các triều thần huân quý tới kết thông gia.
Các nàng thấy Vệ Châu có thể qua lại thân thiết với hai vị quận chúa thì trong mắt tất cả toát ra vẻ ngưỡng mộ.
A Uyển liếc mắt nhìn Vệ Châu, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, mặc dù hiểu rõ tiểu cô nương hơi có ý khoe khoang nhưng không ảnh hưởng toàn cục nên tùy nàng ta.
Vệ Châu càng vui vẻ hơn, lôi kéo A Uyển lải nhải không ngừng, lại còn bắt chuyện với Mạnh Hân.
Trước khi yến hội kết thúc, Vệ Châu vẫn luôn ở bên cạnh hai người, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Mạnh Hân, khiến cho A Uyển cuối cùng cũng xác định được suy đoán của mình.
Cảm giác có chút gì đó không ổn.
Dĩ nhiên mẫu thân nàng và mẹ đẻ của huynh muội Vệ Châu vẫn còn chút giao tình, nhưng loại giao tình này không sâu đậm đến mức để cho A Uyển vì thế mà gả cô nương đáng yêu như Mạnh Hân cho Vệ Quân. Thứ nhất hôn nhân đại sự đương nhiên là do trưởng bối làm chủ, A Uyển không muốn quyết định hôn nhân của người khác, thứ hai là bây giờ trong phủ Tĩnh Nam Quận Vương quá rối loạn, Tĩnh Nam Quận Vương thực sự là lão gia tử bảo thủ, nàng không hy vọng Mạnh Hân gả đi chịu khổ.
Dù Vệ Quân tốt nhưng lại quá mức quân tử, cũng không hợp với Mạnh Hân.
Chờ A Uyển trở lại phủ Thụy Vương, thay lại y phục nhẹ nhàng mặc trong nhà xong, kéo một cái gối lớn ra, nằm nhoài trên giường ngẩn người.
Cứ ngẩn ngơ như vậy, cho đến khi Vệ Huyên trở lại cũng không biết, bị hắn ôm ngang eo bế lên.
Bị người ta bỗng nhiên ôm lên cao như vậy, nàng bị dọa đến mức kinh sợ không dám thở một hơi, tuy đã nhanh chóng an tâm lại, nhưng vẫn không nhịn được giơ tay lên đấm hắn mấy cái, hay bởi vì trên bả vai hắn thịt thiếu xương nhiều, trái lại khiến cho tay của nàng đau rát.
Với Vệ Huyên mà nói, mấy cái đánh không đến nơi đến chốn này của nàng có thể không đáng kể, nhưng A Uyển dường như khá tinh thông huyệt đạo trong cơ thể, có lúc có thể chế trụ mạch máu của người ta, khiến người ta cực kỳ đau đớn, trước kia Vệ Huyên đã từng bị nàng đánh trúng, vì lẽ đó không dám tùy ý chọc giận nàng.
"Nghĩ gì thế?" Vùi mặt vào một bên cổ trắng nõn nà của nàng, giọng nói của thiếu niên hơi khàn khàn.
Hơi thở hắn thổi qua bên tai, mang theo mùi rượu thanh nhạt, khiến cho A Uyển dựng tóc gáy trong nháy mắt, một tay túm lấy cằm hắn đẩy mặt của hắn ra xa, tay còn lại níu lấy vạt áo của hắn, kéo hắn tới trước mặt, một loạt hành động liên tiếp này khiến cho nàng vốn như con thỏ trắng nhỏ bị thiếu niên đè dưới người lúc này lại đè ngược lại hắn dưới thân.
Thanh Nhã đang chờ ngoài cửa ló đầu vào liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy con mắt mình sắp mù rồi, vội vàng lùi về sau, chống trán cố gắng nhớ lại, vì sao đột nhiên Quận chúa lại trở nên dũng mãnh như vậy?
A Uyển hung hãn đang nắm lấy cằm của người nào đó, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lại uống rượu?"
"... Chỉ uống mấy chén, không có say." Vệ Huyên lắp bắp nói.
A Uyển cẩn thận quan sát hắn, thấy vẻ mặt hắn bình thường, cũng không có dáng vẻ yêu nghiệt lúc say rượu kia, cuối cùng cũng tin hắn, buông hắn ra không ghì xuống nữa, gọi nha hoàn bưng canh giải rượu vào cho hắn.
"Đúng rồi, nàng vẫn chưa nói lúc nãy nàng đang làm gì đấy?" Vệ Huyên vừa uống canh giải rượu chán ngắt vừa nói: "Chẳng lẽ hôm nay bên ngoài có người làm nàng khó chịu?"
"Không có, chỉ là gặp phải A Hân và Châu Nhi." Chần chờ một lúc, nàng lại nói: "Còn nữa, nay ta để ý bộ dạng của Châu Nhi, dường như rất nhiệt tình với A Hân, chàng nói xem, có phải nàng ta có ý gì không?"
"Cái gì cơ?" Vệ Huyên thuận mồm hỏi, trong lòng lại đang hồi tưởng lại chuyện kiếp trước.
"Giống như nàng ta cảm thấy huynh trưởng của nàng ta rất xứng đôi với A Hân vậy!"
Vệ Huyên suýt chút nữa bị sặc canh giải rượu, kinh ngạc nhìn nàng, "Còn có chuyện này?"
“Hẳn là vậy, trước kia cũng không thấy nàng ta nhiệt tình quan tâm với A Hân như thế. Hơn nữa ta cảm thấy, nàng ta dường như muốn ra tay từ chỗ ta, dù sao tình cảm giữa ta và A Hân cũng không bình thường." Nói tới đây, dù sao cũng hơi không vui, nhưng đối với tiểu cô nương chỉ mười mấy tuổi, cũng không thể quá tức giận.
Khóe miệng Vệ Huyên cong lên, trong mắt toát ra sự trào phúng, quả nhiên cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, phủ Tĩnh Nam Quận Vương cũng là một đám tiểu nhân, cả ngày chỉ biết tính kế tính tới tính lui, một đám con cháu cũng cực kỳ đáng ghét. Đương nhiên huynh muội Vệ Quân đáng thương là vì có phụ thân và mẹ kế như vậy, nhưng mà kiếp trước A Uyển còn chưa đủ đáng thương sao? Lẽ nào không còn tác dụng thì có thể giày xéo người khác như vậy à?
Bọn họ cũng không nghĩ lại xem, nếu như không có Trưởng Công chúa Khang Nghi quan tâm mọi chỗ, mấy huynh muội bọn họ chưa chắc đã thư thái như bây giờ, đã sớm bị nữ nhân ác độc Cảnh thị kia diệt trừ rồi. Nhưng mà kiếp trước, sau khi phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi qua đời, bởi vì A Uyển đã đắc tội với Tam công chúa, cả gia tộc vì nịnh nọt Tam công chúa đang đắc thế, mà thái độ đối với A Uyển càng ngày càng đi xuống. Cho dù Tam công chúa có quyền thế ngút trời nhưng cũng không cần thiết phải bỏ đá xuống giếng, lại còn trở thành tiểu nhân, có thể thấy nhân phẩm cũng cùng một loại.
"Nàng nghĩ thế nào? Dường như tiếng tăm của Vệ Quân ở kinh thành không tồi, nghe nói rất nhiều phu nhân quyền quý gặp mặt hắn xong thì cực kỳ hài lòng về hắn." Vệ Huyên làm bộ nói, trong lòng cũng muốn biết kiếp này, Vệ Quân không phải là vị hôn phu của A Uyển nữa, A Uyển còn có ý kiến gì về hắn ta không.
"Vậy thì thế nào? Với địa vị của A Hân bây giờ cũng không cần thông gia quá tốt, chỉ cần tìm người trong lòng là được. Vệ Quân cũng không tồi, nhưng tóm lại là quá quân tử, đối đầu với tiểu nhân thì rất dễ thua thiệt."
Đám tiểu nhân nói đó là mẹ kế Cảnh thị của hắn, nếu như hắn không thể che chở thê nhi đệ muội dưới tay của mẹ kế thì không thể nói gì được.
Mặc dù người đời coi trọng quân tử, nhưng vào một số thời điểm, địa vị bất đồng, gặp phải lúc quá nhiều thủ đoạn thì không thể quá quân tử. Đến cả những người tự xưng là triều thần dựa vào việc đọc sách mà đi lên kia, cũng không dám thẳng thắn nói mình là quân tử, vậy nên Vệ Quân quả thật là vị quân tử hiền đức không dính bụi trần mà thôi.
Đuôi lông mày lẫn khóe mắt vốn nhíu lại của Vệ Huyên thoáng giãn ra, vui vẻ đặt bát canh giải rượu trong tay xuống một bên, ôm lấy A Uyển tung lên, rồi lại vững vàng đón lấy.
A Uyển sợ đến mức mặt hơi trắng bệch, chờ sau khi bị hắn ôm lấy lại tiếp tục đấm hắn mấy cái.
Vệ Huyên cười tủm tỉm để cho nàng đánh, sau đó nói với nàng: "Nàng hiểu là tốt rồi, nếu Vệ Châu thật sự có tâm tư gì đó tới nói với nàng, nàng cũng đừng vì mềm lòng mà vội đáp ứng." Tránh cho kẻ tiểu nhân kia lảm nhảm quá nhiều khiến A Uyển nghe tới phiền, lại bị người khác dốc lòng tính toán, thật sự gả vào phủ Tĩnh Nam Quận vương.
Nghĩ tới đây, Vệ Huyên không khỏi nghĩ tới hôn phu kiếp trước của Mạnh Hân, sờ sờ cằm, chắc hẳn người đó cũng sắp hồi kinh rồi.
Tuy nói cuối cùng kết cục của Mạnh Hân rất bi thảm, chưa hẳn sẽ không có người cam tâm tình nguyện làm đôi uyên ương sống chết có nhau cùng với nàng ấy. Nếu như là bản thân hắn, cũng tình nguyện chết theo người mình yêu, không muốn sống tạm bợ một mình.
Nhưng mà, tiếp đến khi nghe nói Trưởng Công chúa Khang Bình hài lòng với Đích trưởng tôn của Định Quốc Công, lúc đó cố ý làm mai cho con gái, Vệ Huyên lại bị sặc lần nữa. May mắn là lại nghe A Uyển nói tiếp, lúc nghe thấy cách nhìn của Mạnh Hân đối với Thẩm Bàn, hắn không nhịn được cười ha ha lớn tiếng, cảm thấy cực kỳ tuyệt diệu.
“Cười cái gì thế?”
“Không, ta chỉ cười vì cảm thấy nha đầu ngu ngốc đó rất có mắt nhìn người.”
A Uyển lườm hắn một cái, xem lại giờ giấc, bèn ngồi dậy phái người đi chuẩn bị bữa ăn.
****
Trong lúc bận rộn, chớp mắt đã đến Nguyên tiêu rồi.
Vào ngày Tết Nguyên tiêu, khiến người ta mong đợi nhất là hội hoa đăng, hay còn gọi là hội hoa đăng Tết Thượng Nguyên, xưa nay vốn có thi nhân làm vô số bài thơ vì lễ này, kiếp trước A Uyển thuộc nhất một bài thơ liên quan tới hội hoa đăng vào Tết Nguyên tiêu, đó là bài “Thanh Ngọc Án - Nguyên tịch” của Tân Khí Tật.
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ
Cánh xuy lạc, tinh như vũ. [1]
Ý cảnh đẹp như vậy, cũng hấp dẫn không ít người ngóng trông tới hội hoa đăng, tóm lại trong hội hoa đăng làm chút chuyện phong nhã mới được.
Năm nay là Tết Nguyên Tiêu đầu tiên mà A Uyển gả cho Vệ Huyên, Vệ Huyên có lòng muốn dẫn nàng ra ngoài một chuyến, để cho nàng vui vẻ.
Buổi sáng trước khi ra cửa, Vệ Huyên đã nói với A Uyển còn đang mắt lim dim: "Chạng vạng ta sẽ về sớm chút, dẫn nàng ra ngoài chơi, nàng nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần."
A Uyển đang buồn ngủ, đáp qua loa mấy tiếng, lại muốn vùi đầu vào trong chăn, nhưng không nghĩ tới Vệ Huyên lại xốc chăn lên, đè lên nàng cọ xát một trận rồi mới đứng dậy rời đi.
A Uyển cắn răng nghiến lợi, rất muốn đánh hắn.
Năm trước Vệ Huyên đã vào Vũ Lâm Quân, nhưng so với những thị vệ ngự tiền chân chính cứ cách mỗi tuần lại nghỉ một tuần như kia, mệnh hắn lại rất tốt, ngày ngày có thể ló mặt ở ngự tiền không nói, vừa đủ thời gian đã có thể chạy về nhà. Tất nhiên, cái giá lớn phải trả đó là đợi đến lúc cần hắn làm việc, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể mất tích, cũng không ảnh hưởng tới trọng trách trong Vũ Lâm Quân.
Mặc dù có người luôn khó chịu đối với việc Vệ Huyên đi cửa sau như vậy, nhưng người ta không trải qua khảo hạch mà đã được Hoàng đế tự mình bổ nhiệm, dĩ nhiên là bất đồng.
Sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển cũng không ngủ được, nghĩ hôm nay đã là mười lăm, phải đi thỉnh an Thụy Vương phi nên cũng không nằm ỳ nữa, gọi nha hoàn tới rửa mặt cho nàng sau đó đi tới chính phòng.
Lúc đến chính phòng đã thấy Vệ Cẩn cũng ở đây, tiểu cô nương thấy đại tẩu, cười ngọt ngào với nàng, đứng dậy hành lễ.
Sau khi thỉnh an mẹ chồng xong, A Uyển ngồi ở một bên nói chuyện phiếm với mẹ chồng và cô em chồng, vì hôm nay đúng lúc là mười lăm tháng giêng, đương nhiên là nói chuyện về hội hoa đăng rồi.
"Hội hoa đăng hằng năm, nghe nói trên đường cũng rất náo nhiệt, trong cung cũng có hội hoa đăng để cho các nương nương ngắm nhìn. Nhưng trong cung có đẹp tới mức nào, cũng không náo nhiệt như ngoài cung được." Thụy Vương phi nói xong, cười nhìn về phía A Uyển, "Huyên Nhi nói muốn dẫn con đi ra phố nhìn xem đúng không?"
Ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả như này, thật là khiến người ta xấu hổ.
A Uyển bình tĩnh lại, gật đầu một cái, hơi ngượng ngùng nói: "Phu quân cũng vừa nói đến chuyện này."
Nếu là mẹ chồng ruột, đoán chừng trong lòng đã đau lòng vì con trai cưới vợ đã quên mẫu thân, nhưng Thụy Vương phi lại là kế mẫu, xưa nay lại nhắm một mắt mở một mắt với đứa con riêng này, bèn vung tay lên, để bọn họ tùy ý đi.
Hơi trễ thì Vệ Huyên mới trở lại.
Nhìn sắc trời còn sớm, A Uyển bảo người bưng bánh trôi lên trước, hai phu thê ngồi chung một chỗ vừa ăn bánh trôi vừa trò chuyện về hội hoa đăng buổi tối.
Bởi vì hôm nay là tết Nguyên Tiêu, giờ giới nghiêm cũng được lùi xuống mấy canh giờ để cho mọi người thuận tiện ra ngoài, buổi sáng lúc Vệ Huyên ra cửa đã cho người đi bố trí, tất nhiên là phải dẫn A Uyển đi chơi thật cẩn thận.
Chú thích [1]
“Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa,
Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao.”
Bài này tả cảnh Hội hoa đăng trong Tết Nguyên tiêu. Nửa đầu tả cảnh: những cái đèn treo lên được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như những vì sao, những chiếc đèn hình cá rồng bay múa.
Vì vậy, mùng hai về nhà mẹ đẻ chúc tết, một vị Thế tử gia nào đó muốn mượn rượu đùa bỡn lưu manh một lần, cuối cùng A Uyển quyết định không chấp nhặt với hắn, dự tính sau này phải trông chừng hắn hơn, không để cho hắn uống rượu đùa bỡn rồi giở trò lưu manh như vậy được, nếu cứ như thế, giới hạn cuối cùng cũng không còn nữa, thật sự là quá tệ.
Còn về phần Vệ Huyên, thật sự là hắn uống rượu sẽ giở trò lưu manh sao?
Vệ Huyên đương nhiên sẽ không nói thật cho A Uyển, hắn đúng như lời huynh đệ đồng hao Mạc Quân Đường nói, tửu lượng ngàn ly, chỉ vì dáng vẻ hắn quá xinh đẹp, lúc hơi say thì trên làn da trắng hồng của hắn hiện lên sự ửng đỏ, không chỉ tăng thêm vẻ đẹp cho dung mạo, mà trông giống như say rượu nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, cũng không biết mình đã làm gì nhưng tuyệt sẽ không xảy ra chuyện uống rượu rồi làm hỏng việc - ví dụ như lúc đầu La Diệp uống rượu là hỏng việc.
Loại chuyên lưu manh như này, hơn nữa lại còn giở trò với thê tử thương yêu của mình, tất nhiên là có sự thú vị, có thể nói là tình thú của phu thê, cũng không được coi là việc hạ lưu.
Vì lẽ đó, tuyệt đối không thể để cho A Uyển biết chuyện này, nếu không lần tới sẽ không có phúc lợi như này nữa.
Như vậy, hôm sau lúc Vệ Huyên tỉnh táo lại, vẻ mặt thản nhiên, bị A Uyển nhìn hồi lâu, mặt lạnh nhạt nhìn lại, hỏi: "Có chuyện gì sao?"
A Uyển nói thầm trong lòng, nhìn dáng vẻ của hắn, dường như đã tỉnh rượu, thậm chí còn không biết mình đã làm ra chuyện xấu hổ gì. Hay là chỉ có nàng thấy lúng túng, còn người này lại cực kỳ thản nhiên.
Nhưng sau đó cũng không còn thời gian cho nàng truy cứu, bởi vì đến mùng ba, tiệc rượu lại nhiều hơn, vương phủ cũng nhận được rất nhiều bái thiếp của người ta, mà vương phủ cũng phải tổ chức tiệc rượu, cho mời một số quan viên huân quý trong kinh tới, còn có thuộc hạ của Thụy Vương nữa. Điều tối kỵ nhất của Hoàng đế là tôn thất có quan hệ mật thiết với triều thần, nhưng cứ đến dịp năm mới hàng năm, những yến tiệc rượu như này cũng là bữa tiệc duy nhất mà các quan viên lui tới mà không sợ bị người khác soi mói mục đích, vì thế người tới nịnh bợ cũng rất nhiều.
Ngoài tiệc rượu do chính vương phủ tự tổ chức, bọn họ còn nhận được các loại thiếp mời khác, sau khi Thụy Vương phi chọn lọc một lần thì đã để lại một vài bữa tiệc muốn đi, trong số đó có tiệc rượu ở phủ Đại Trưởng Công chúa Khánh An.
Những ngày Tết cứ trôi qua trong các loại tiệc rượu, mãi đến mùng bảy tháng giêng, triều đình sẽ khai triều.
Tuy nhiên chưa qua Tết Nguyên Tiêu vào ngày mười lăm thì chưa được coi là hết năm mới, dù các nam nhân đã bắt đầu vào triều nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc giao lưu của nữ quyến, mỗi ngày vẫn có các bữa tiệc linh đình, hơn nữa trong những tiệc rượu này, tất cả các vị phu nhân quyền quý sẽ nhân cơ hội để đưa các cô nương tới tuổi cập kê đến dự tiệc, tạo nên một sự xem mắt trá hình.
Dĩ nhiên, những cô nương này dành cho các trưởng bối trong nhà còn có công tử đã đến tuổi mà chưa lập đình.
A Uyển đã đi cùng Thụy Vương phi tới vài lần, nhìn thấy rất nhiều cô nương ăn mặc đẹp đẽ được các trưởng bối trong nhà đưa tới đều bị người ta nói bóng gió mấy câu, thậm chí ngay cả Mạnh Hân cũng không tránh khỏi việc bị mẫu thân đưa tới.
Năm ngoái Mạnh Hân đã cập kê, chắc hẳn sắp đính hôn rồi.
Mạnh Hân thật vất vả mới ứng phó với đám tiểu cô nương, bèn nhân cơ hội ngồi xuống bên cạnh A Uyển rồi phàn nàn: “Ngày nào cũng là uống rượu vui đùa, không có gì mới mẻ cả, thật là quá tẻ nhạt, còn phải cho mấy người đó nhìn mặt, cũng không biết các nàng xem ra cái gì nữa. A Uyển, mẫu thân ta có vẻ khá hài lòng với Đích trưởng tôn của phủ Định Quốc Công, ta nhân cơ hội gặp mặt một lần, trong lòng cũng không thích hắn lắm, một tiểu tử thích làm ra vẻ!”
“Định Quốc Công?” A Uyển nhanh chóng nhớ lại vị họ Thẩm Bàn đã từng có duyên gặp mặt vài lần, tên tự là Cẩm Chi, là một người có dung mạo xuất chúng lại tài hoa trong đám con cháu thế gia, cũng được coi là một thiếu niên tiêu biểu, Trưởng Công chúa Khang Bình vừa mắt cũng không có gì ngạc nhiên.
Tuy nhiên, bởi vì nam nữ khác biệt, tuy rằng không phải cách biệt nam nữ, nhưng A Uyển cũng chỉ có một vài nhận thức ngắn ngủi đối với vị Thẩm Bàn kia, cũng không có ấn tượng gì khác, thích thú hỏi: “Không tốt đến thế sao? Làm sao ngươi biết được? Phong biểu ca nói cho ngươi à? "
Hai mắt Mạnh Hân xoay tròn, nhỏ giọng nói với nàng: "Không phải, là ta tự mình phát hiện."
Đợi A Uyển muốn hỏi nàng phát hiện ra lúc nào, Vệ Châu đưa mấy tiểu cô nương trong tôn thất tới, chỉ đành ngậm miệng, để sau này lại hỏi.
"Phúc An biểu tỷ, Thọ An biểu tỷ!" Vệ Châu thân thiết tới chào hỏi.
Đi cùng với Vệ Châu là các cô nương trong tôn thất, so với Thụy Vương phủ được Hoàng đế tín nhiệm thì gia tộc các nàng đã xuống dốc cả rồi, thậm chí còn trở thành hoàng thất nghèo, sống bần cùng tới mức không bằng thế gia quyền quý ba đời, hàng năm đều dựa vào những hỗ trợ ít ỏi của triều đình phát xuống, do đó các cô nương tôn thất ra đời cũng không đáng giá, cũng không phải là đối tượng tốt để các triều thần huân quý tới kết thông gia.
Các nàng thấy Vệ Châu có thể qua lại thân thiết với hai vị quận chúa thì trong mắt tất cả toát ra vẻ ngưỡng mộ.
A Uyển liếc mắt nhìn Vệ Châu, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, mặc dù hiểu rõ tiểu cô nương hơi có ý khoe khoang nhưng không ảnh hưởng toàn cục nên tùy nàng ta.
Vệ Châu càng vui vẻ hơn, lôi kéo A Uyển lải nhải không ngừng, lại còn bắt chuyện với Mạnh Hân.
Trước khi yến hội kết thúc, Vệ Châu vẫn luôn ở bên cạnh hai người, ánh mắt không ngừng nhìn về phía Mạnh Hân, khiến cho A Uyển cuối cùng cũng xác định được suy đoán của mình.
Cảm giác có chút gì đó không ổn.
Dĩ nhiên mẫu thân nàng và mẹ đẻ của huynh muội Vệ Châu vẫn còn chút giao tình, nhưng loại giao tình này không sâu đậm đến mức để cho A Uyển vì thế mà gả cô nương đáng yêu như Mạnh Hân cho Vệ Quân. Thứ nhất hôn nhân đại sự đương nhiên là do trưởng bối làm chủ, A Uyển không muốn quyết định hôn nhân của người khác, thứ hai là bây giờ trong phủ Tĩnh Nam Quận Vương quá rối loạn, Tĩnh Nam Quận Vương thực sự là lão gia tử bảo thủ, nàng không hy vọng Mạnh Hân gả đi chịu khổ.
Dù Vệ Quân tốt nhưng lại quá mức quân tử, cũng không hợp với Mạnh Hân.
Chờ A Uyển trở lại phủ Thụy Vương, thay lại y phục nhẹ nhàng mặc trong nhà xong, kéo một cái gối lớn ra, nằm nhoài trên giường ngẩn người.
Cứ ngẩn ngơ như vậy, cho đến khi Vệ Huyên trở lại cũng không biết, bị hắn ôm ngang eo bế lên.
Bị người ta bỗng nhiên ôm lên cao như vậy, nàng bị dọa đến mức kinh sợ không dám thở một hơi, tuy đã nhanh chóng an tâm lại, nhưng vẫn không nhịn được giơ tay lên đấm hắn mấy cái, hay bởi vì trên bả vai hắn thịt thiếu xương nhiều, trái lại khiến cho tay của nàng đau rát.
Với Vệ Huyên mà nói, mấy cái đánh không đến nơi đến chốn này của nàng có thể không đáng kể, nhưng A Uyển dường như khá tinh thông huyệt đạo trong cơ thể, có lúc có thể chế trụ mạch máu của người ta, khiến người ta cực kỳ đau đớn, trước kia Vệ Huyên đã từng bị nàng đánh trúng, vì lẽ đó không dám tùy ý chọc giận nàng.
"Nghĩ gì thế?" Vùi mặt vào một bên cổ trắng nõn nà của nàng, giọng nói của thiếu niên hơi khàn khàn.
Hơi thở hắn thổi qua bên tai, mang theo mùi rượu thanh nhạt, khiến cho A Uyển dựng tóc gáy trong nháy mắt, một tay túm lấy cằm hắn đẩy mặt của hắn ra xa, tay còn lại níu lấy vạt áo của hắn, kéo hắn tới trước mặt, một loạt hành động liên tiếp này khiến cho nàng vốn như con thỏ trắng nhỏ bị thiếu niên đè dưới người lúc này lại đè ngược lại hắn dưới thân.
Thanh Nhã đang chờ ngoài cửa ló đầu vào liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy con mắt mình sắp mù rồi, vội vàng lùi về sau, chống trán cố gắng nhớ lại, vì sao đột nhiên Quận chúa lại trở nên dũng mãnh như vậy?
A Uyển hung hãn đang nắm lấy cằm của người nào đó, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Lại uống rượu?"
"... Chỉ uống mấy chén, không có say." Vệ Huyên lắp bắp nói.
A Uyển cẩn thận quan sát hắn, thấy vẻ mặt hắn bình thường, cũng không có dáng vẻ yêu nghiệt lúc say rượu kia, cuối cùng cũng tin hắn, buông hắn ra không ghì xuống nữa, gọi nha hoàn bưng canh giải rượu vào cho hắn.
"Đúng rồi, nàng vẫn chưa nói lúc nãy nàng đang làm gì đấy?" Vệ Huyên vừa uống canh giải rượu chán ngắt vừa nói: "Chẳng lẽ hôm nay bên ngoài có người làm nàng khó chịu?"
"Không có, chỉ là gặp phải A Hân và Châu Nhi." Chần chờ một lúc, nàng lại nói: "Còn nữa, nay ta để ý bộ dạng của Châu Nhi, dường như rất nhiệt tình với A Hân, chàng nói xem, có phải nàng ta có ý gì không?"
"Cái gì cơ?" Vệ Huyên thuận mồm hỏi, trong lòng lại đang hồi tưởng lại chuyện kiếp trước.
"Giống như nàng ta cảm thấy huynh trưởng của nàng ta rất xứng đôi với A Hân vậy!"
Vệ Huyên suýt chút nữa bị sặc canh giải rượu, kinh ngạc nhìn nàng, "Còn có chuyện này?"
“Hẳn là vậy, trước kia cũng không thấy nàng ta nhiệt tình quan tâm với A Hân như thế. Hơn nữa ta cảm thấy, nàng ta dường như muốn ra tay từ chỗ ta, dù sao tình cảm giữa ta và A Hân cũng không bình thường." Nói tới đây, dù sao cũng hơi không vui, nhưng đối với tiểu cô nương chỉ mười mấy tuổi, cũng không thể quá tức giận.
Khóe miệng Vệ Huyên cong lên, trong mắt toát ra sự trào phúng, quả nhiên cho dù là kiếp trước hay là kiếp này, phủ Tĩnh Nam Quận Vương cũng là một đám tiểu nhân, cả ngày chỉ biết tính kế tính tới tính lui, một đám con cháu cũng cực kỳ đáng ghét. Đương nhiên huynh muội Vệ Quân đáng thương là vì có phụ thân và mẹ kế như vậy, nhưng mà kiếp trước A Uyển còn chưa đủ đáng thương sao? Lẽ nào không còn tác dụng thì có thể giày xéo người khác như vậy à?
Bọn họ cũng không nghĩ lại xem, nếu như không có Trưởng Công chúa Khang Nghi quan tâm mọi chỗ, mấy huynh muội bọn họ chưa chắc đã thư thái như bây giờ, đã sớm bị nữ nhân ác độc Cảnh thị kia diệt trừ rồi. Nhưng mà kiếp trước, sau khi phu thê Trưởng Công chúa Khang Nghi qua đời, bởi vì A Uyển đã đắc tội với Tam công chúa, cả gia tộc vì nịnh nọt Tam công chúa đang đắc thế, mà thái độ đối với A Uyển càng ngày càng đi xuống. Cho dù Tam công chúa có quyền thế ngút trời nhưng cũng không cần thiết phải bỏ đá xuống giếng, lại còn trở thành tiểu nhân, có thể thấy nhân phẩm cũng cùng một loại.
"Nàng nghĩ thế nào? Dường như tiếng tăm của Vệ Quân ở kinh thành không tồi, nghe nói rất nhiều phu nhân quyền quý gặp mặt hắn xong thì cực kỳ hài lòng về hắn." Vệ Huyên làm bộ nói, trong lòng cũng muốn biết kiếp này, Vệ Quân không phải là vị hôn phu của A Uyển nữa, A Uyển còn có ý kiến gì về hắn ta không.
"Vậy thì thế nào? Với địa vị của A Hân bây giờ cũng không cần thông gia quá tốt, chỉ cần tìm người trong lòng là được. Vệ Quân cũng không tồi, nhưng tóm lại là quá quân tử, đối đầu với tiểu nhân thì rất dễ thua thiệt."
Đám tiểu nhân nói đó là mẹ kế Cảnh thị của hắn, nếu như hắn không thể che chở thê nhi đệ muội dưới tay của mẹ kế thì không thể nói gì được.
Mặc dù người đời coi trọng quân tử, nhưng vào một số thời điểm, địa vị bất đồng, gặp phải lúc quá nhiều thủ đoạn thì không thể quá quân tử. Đến cả những người tự xưng là triều thần dựa vào việc đọc sách mà đi lên kia, cũng không dám thẳng thắn nói mình là quân tử, vậy nên Vệ Quân quả thật là vị quân tử hiền đức không dính bụi trần mà thôi.
Đuôi lông mày lẫn khóe mắt vốn nhíu lại của Vệ Huyên thoáng giãn ra, vui vẻ đặt bát canh giải rượu trong tay xuống một bên, ôm lấy A Uyển tung lên, rồi lại vững vàng đón lấy.
A Uyển sợ đến mức mặt hơi trắng bệch, chờ sau khi bị hắn ôm lấy lại tiếp tục đấm hắn mấy cái.
Vệ Huyên cười tủm tỉm để cho nàng đánh, sau đó nói với nàng: "Nàng hiểu là tốt rồi, nếu Vệ Châu thật sự có tâm tư gì đó tới nói với nàng, nàng cũng đừng vì mềm lòng mà vội đáp ứng." Tránh cho kẻ tiểu nhân kia lảm nhảm quá nhiều khiến A Uyển nghe tới phiền, lại bị người khác dốc lòng tính toán, thật sự gả vào phủ Tĩnh Nam Quận vương.
Nghĩ tới đây, Vệ Huyên không khỏi nghĩ tới hôn phu kiếp trước của Mạnh Hân, sờ sờ cằm, chắc hẳn người đó cũng sắp hồi kinh rồi.
Tuy nói cuối cùng kết cục của Mạnh Hân rất bi thảm, chưa hẳn sẽ không có người cam tâm tình nguyện làm đôi uyên ương sống chết có nhau cùng với nàng ấy. Nếu như là bản thân hắn, cũng tình nguyện chết theo người mình yêu, không muốn sống tạm bợ một mình.
Nhưng mà, tiếp đến khi nghe nói Trưởng Công chúa Khang Bình hài lòng với Đích trưởng tôn của Định Quốc Công, lúc đó cố ý làm mai cho con gái, Vệ Huyên lại bị sặc lần nữa. May mắn là lại nghe A Uyển nói tiếp, lúc nghe thấy cách nhìn của Mạnh Hân đối với Thẩm Bàn, hắn không nhịn được cười ha ha lớn tiếng, cảm thấy cực kỳ tuyệt diệu.
“Cười cái gì thế?”
“Không, ta chỉ cười vì cảm thấy nha đầu ngu ngốc đó rất có mắt nhìn người.”
A Uyển lườm hắn một cái, xem lại giờ giấc, bèn ngồi dậy phái người đi chuẩn bị bữa ăn.
****
Trong lúc bận rộn, chớp mắt đã đến Nguyên tiêu rồi.
Vào ngày Tết Nguyên tiêu, khiến người ta mong đợi nhất là hội hoa đăng, hay còn gọi là hội hoa đăng Tết Thượng Nguyên, xưa nay vốn có thi nhân làm vô số bài thơ vì lễ này, kiếp trước A Uyển thuộc nhất một bài thơ liên quan tới hội hoa đăng vào Tết Nguyên tiêu, đó là bài “Thanh Ngọc Án - Nguyên tịch” của Tân Khí Tật.
Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ
Cánh xuy lạc, tinh như vũ. [1]
Ý cảnh đẹp như vậy, cũng hấp dẫn không ít người ngóng trông tới hội hoa đăng, tóm lại trong hội hoa đăng làm chút chuyện phong nhã mới được.
Năm nay là Tết Nguyên Tiêu đầu tiên mà A Uyển gả cho Vệ Huyên, Vệ Huyên có lòng muốn dẫn nàng ra ngoài một chuyến, để cho nàng vui vẻ.
Buổi sáng trước khi ra cửa, Vệ Huyên đã nói với A Uyển còn đang mắt lim dim: "Chạng vạng ta sẽ về sớm chút, dẫn nàng ra ngoài chơi, nàng nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần."
A Uyển đang buồn ngủ, đáp qua loa mấy tiếng, lại muốn vùi đầu vào trong chăn, nhưng không nghĩ tới Vệ Huyên lại xốc chăn lên, đè lên nàng cọ xát một trận rồi mới đứng dậy rời đi.
A Uyển cắn răng nghiến lợi, rất muốn đánh hắn.
Năm trước Vệ Huyên đã vào Vũ Lâm Quân, nhưng so với những thị vệ ngự tiền chân chính cứ cách mỗi tuần lại nghỉ một tuần như kia, mệnh hắn lại rất tốt, ngày ngày có thể ló mặt ở ngự tiền không nói, vừa đủ thời gian đã có thể chạy về nhà. Tất nhiên, cái giá lớn phải trả đó là đợi đến lúc cần hắn làm việc, bất cứ lúc nào hắn cũng có thể mất tích, cũng không ảnh hưởng tới trọng trách trong Vũ Lâm Quân.
Mặc dù có người luôn khó chịu đối với việc Vệ Huyên đi cửa sau như vậy, nhưng người ta không trải qua khảo hạch mà đã được Hoàng đế tự mình bổ nhiệm, dĩ nhiên là bất đồng.
Sau khi Vệ Huyên rời đi, A Uyển cũng không ngủ được, nghĩ hôm nay đã là mười lăm, phải đi thỉnh an Thụy Vương phi nên cũng không nằm ỳ nữa, gọi nha hoàn tới rửa mặt cho nàng sau đó đi tới chính phòng.
Lúc đến chính phòng đã thấy Vệ Cẩn cũng ở đây, tiểu cô nương thấy đại tẩu, cười ngọt ngào với nàng, đứng dậy hành lễ.
Sau khi thỉnh an mẹ chồng xong, A Uyển ngồi ở một bên nói chuyện phiếm với mẹ chồng và cô em chồng, vì hôm nay đúng lúc là mười lăm tháng giêng, đương nhiên là nói chuyện về hội hoa đăng rồi.
"Hội hoa đăng hằng năm, nghe nói trên đường cũng rất náo nhiệt, trong cung cũng có hội hoa đăng để cho các nương nương ngắm nhìn. Nhưng trong cung có đẹp tới mức nào, cũng không náo nhiệt như ngoài cung được." Thụy Vương phi nói xong, cười nhìn về phía A Uyển, "Huyên Nhi nói muốn dẫn con đi ra phố nhìn xem đúng không?"
Ánh mắt dường như nhìn thấu tất cả như này, thật là khiến người ta xấu hổ.
A Uyển bình tĩnh lại, gật đầu một cái, hơi ngượng ngùng nói: "Phu quân cũng vừa nói đến chuyện này."
Nếu là mẹ chồng ruột, đoán chừng trong lòng đã đau lòng vì con trai cưới vợ đã quên mẫu thân, nhưng Thụy Vương phi lại là kế mẫu, xưa nay lại nhắm một mắt mở một mắt với đứa con riêng này, bèn vung tay lên, để bọn họ tùy ý đi.
Hơi trễ thì Vệ Huyên mới trở lại.
Nhìn sắc trời còn sớm, A Uyển bảo người bưng bánh trôi lên trước, hai phu thê ngồi chung một chỗ vừa ăn bánh trôi vừa trò chuyện về hội hoa đăng buổi tối.
Bởi vì hôm nay là tết Nguyên Tiêu, giờ giới nghiêm cũng được lùi xuống mấy canh giờ để cho mọi người thuận tiện ra ngoài, buổi sáng lúc Vệ Huyên ra cửa đã cho người đi bố trí, tất nhiên là phải dẫn A Uyển đi chơi thật cẩn thận.
Chú thích [1]
“Gió đông thổi làm nở ngàn cây hoa,
Cuối cùng rơi rụng, như mưa sao.”
Bài này tả cảnh Hội hoa đăng trong Tết Nguyên tiêu. Nửa đầu tả cảnh: những cái đèn treo lên được ví như ngàn cây hoa nở, bay lên trời rồi rụng xuống như những vì sao, những chiếc đèn hình cá rồng bay múa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.