Chương 214
Vụ Thỉ Dực
28/08/2021
Sau A Uyển thỉnh an Hoàng hậu, Trịnh Quý phi xong thì ngồi xuống bên cạnh Trưởng Công chúa Khang Nghi.
Trưởng Công chúa Khang Nghi quan sát nàng kỹ rồi cười hỏi: "Tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không? Có mệt hay không?"
A Uyển ngẩng mặt cười với bà vô cùng vui vẻ: "Không mệt ạ."
Chỉ là vẻ vui sướng này không khỏi lộ ra cố gắng quá, trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi biết có bất thường nhưng cũng không nói gì thêm, bà nhìn kỹ luôn cảm thấy không yên tâm nhưng cũng không nhìn ra lạ ở chỗ nào.
A Uyển sợ mẹ Công chúa phát hiện ra cái gì, vội quay đầu sang chỗ khác, nói chuyện với Thái tử phi và Trưởng Công chúa Khang Bình. Cũng không phải nàng muốn giấu mẹ Công chúa, mà là... chuyện này cho dù là mẫu thân cũng sẽ xấu hổ mở miệng. Nàng từ chỗ Thanh Nhã biết, theo ý mẹ Công chúa là bà hy vọng nàng và Vệ Huyên mười bảy tuổi mới động phòng nhưng mà chuyện đêm đó đâu thể nào nhịn nổi, dù sao còn có mấy tháng nữa là nàng mười bảy tuổi rồi, ít nhiều gì cũng xem như có chút an ủi đi.
Liễu Thanh Đồng yên lặng ngồi sau lưng Trưởng Công chúa Khang Bình cười với nàng, Mạnh Hân cũng nháy mắt ra hiệu với A Uyển, làm cho A Uyển hơi buồn cười.
"Sắc mặt Thọ An trông không tệ, xem ra gặp mẹ chồng tốt rồi." Trưởng Công chúa Khang Bình trêu ghẹo nói, mỗi lần nhìn thấy A Uyển, bà luôn phải nói một chút về tình hình sức khỏe của nàng, điều này đã trở thành thói quen.
Thụy vương phi ngồi bên cạnh, sau khi nghe xong khiêm tốn nói: "Đâu có, nàng là một đứa trẻ ngoan lanh lợi nghe lời làm người ta bớt lo, trong lòng ta rất thích nàng, vui mừng vì Huyên Nhi có thể lấy được nàng đấy." Sau đó lại nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi: "Cũng là Khang Nghi dạy con tốt."
Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười với bà, vẻ mặt có vài phần vui sướng, hiển nhiên lời của Thụy vương phi đã chạm tới lòng bà rồi.
"Ha ha, Vương phi biết nói lời dễ nghe quá nhưng mà Thọ An đúng là đứa trẻ ngoan, ngoan hơn mấy con khỉ nhà ta nhiều, thật sự mong nàng là do ta sinh ra đấy."
Hai người bắt đầu trò chuyện giết thời gian, thanh âm không lớn không nhỏ, người bên cạnh đều nghe được, trong số mấy người chỗ Tam Hoàng tử phi có một người nghe thấy thì khẽ giật mình. Mạc Phỉ kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy nửa mặt người kia, sườn mặt trắng trẻo dịu dàng giống như trăng non mới mọc mang theo vẻ đẹp tĩnh lặng làm cho người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần, nhìn xong lại có chút chua xót trong lòng.
Tình cảm của bọn họ... thật sự rất tốt? Ngay cả Thụy vương phi cũng thích nàng ta như vậy...
"Thất muội muội, muội sao vậy?" Mạc Như giữ chặt tay của nàng, lo lắng hỏi thăm.
Sắc mặt Mạc Phỉ trắng bệch, lắc đầu với nàng ấy.
Mạc Như thấy nàng không nói lời nào, lông mày nhăn lại cũng hết cách. Xoay mặt lại nhìn thấy Ngũ Hoàng tử phi ngồi chỗ khác cũng ngẩn người, trong lòng bất đắc dĩ, không khỏi suy nghĩ có thời gian phải tìm Tam Hoàng tử nói chuyện để hắn đi khuyên nhủ Ngũ Hoàng tử, nếu không lại bị Hoàng thượng kiêng kỵ thì rất bất lợi cho bọn họ.
Lúc này, A Uyển đang hỏi thăm Mạnh Vân: "Nhị biểu tỷ, Đại biểu tỷ không đến sao?"
"Nghe nói là mấy hôm nay An Nhi không thoải mái, Đại tỷ tỷ không đi được nên không đến nhưng phu nhân An Quốc Công có đến." Mạnh Vân giải thích, hất cằm chỉ về một hướng.
An Nhi là nhi tử của Mạnh Nhược sinh vào năm Văn Đức thứ hai mươi mốt, bây giờ cũng chỉ mới khoảng một tuổi.
A Uyển nhìn sang thì thấy phu nhân An Quốc Công hơi mập mạp ngồi trong mấy phu nhân huân quý cách không xa, bên cạnh bà là một cô nương trẻ trung xinh đẹp, mặt ngập tràn vẻ tự tin phấn chấn giống Tống Nghiên tới mấy phần, không cần phải nói đã biết đây là cô nương nhỏ nhất của An Quốc Công - Tống Trinh, mặc dù không phải đích nữ nhưng vì là nữ nhi An Quốc Công có lúc tuổi già nên ở trong phủ An Quốc Công được sủng ái vô cùng.
Hình như phát hiện ánh mắt của nàng, phu nhân An Quốc Công lơ đãng nhìn sang, sau đó sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên ngay cả nụ cười cũng thu lại mấy phần, ngược lại Tống Trinh phát hiện mẹ cả mất tự nhiên cũng nhìn sang chỗ này, lúc nhìn thấy nàng thì ánh mắt lóe lên, rất nhanh đã cười ngọt ngào với nàng.
A Uyển mỉm cười, thu lại tầm mắt, lại tiếp tục nói việc nhà với Mạnh Vân.
Nói một lát, Mạnh Hân bỗng kéo tay áo A Uyển, tiến tới trước mặt các nàng nhỏ giọng nói: "A Uyển, Nhị tỷ, ta và Đại tẩu muốn ra bãi săn chạy vài vòng, hai người giúp một chút nhé." Rồi nhìn sang mẫu thân đang cùng Trưởng Công chúa Khang Nghi cầm ống nhòm quan sát bãi săn.
A Uyển nhìn về phía Mạnh Vân cho rằng nàng ấy sẽ ngăn cản, không ngờ nàng ấy chỉ véo má tiểu muội muội rồi thản nhiên nói: "Đi đi."
Mạnh Hân nhỏ giọng reo lên rồi kéo Liễu Thanh Đồng mỉm cười với hai người rời đi.
A Uyển nhìn bóng lưng vui sướng của tiểu cô nương, hỏi: "Sao Nhị biểu tỷ lại đồng ý? Tỷ không lo sao?"
Mạnh Vân nhận chén trà cung nữ đưa tới, nói: "Tính hiếu kỳ của A Hân rất lớn, nếu không cho con bé đi vài vòng, trong lòng con bé sẽ mãi nghĩ tới, không chừng sẽ tự mình lén đi, vậy không bằng đồng ý cho con bé, có Thanh Đồng ở đó, ta cũng yên tâm."
Hiển nhiên là cực kỳ yên tâm với Liễu Thanh Đồng.
A Uyển không khỏi mỉm cười, quả nhiên tuy thích bắt nạt muội muội nhưng thương nhất cũng là cô muội muội này.
Lúc này ở dưới đài cao xuất hiện bóng dáng Mạnh Hân và Liễu Thanh Đồng, có nội thị quản lý ngựa và tên bắn tiến lên thỉnh an các nàng, sau đó dắt hai con ngựa dễ bảo vóc dáng vừa phải tới.
Trưởng Công chúa Khang Bình đúng lúc nhìn thấy hai người, suýt chút nữa muốn đứng lên ngăn cản nhưng bị Trưởng Công chúa Khang Nghi cản lại, giờ đang ở trước mặt mọi người nếu mạo muội đứng dậy gọi thì có hơi lỗ mãng.
Cũng không chờ Trưởng Công chúa Khang Bình sai người dẫn tiểu về, hai cô nương đã cưỡi ngựa, được một đám nha hoàn và hộ vệ hộ tống đi rồi.
"Nha đầu này, lát nữa phải dạy dỗ nó một trận!" Trưởng Công chúa Khang Bình tức giận nói.
"Mẹ, đệ muội cũng ở đó, mẹ yên tâm đi." Mạnh Vân khuyên nhủ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng nói: "Đúng vậy, tỷ phải tin tưởng con bé Thanh Đồng chứ, con bé chắc chắn sẽ bảo vệ A Hân."
A Uyển cũng khuyên cùng để tránh Mạnh Hân về bị mắng.
Trưởng Công chúa Khang Bình ở dưới sự khuyên bảo của nữ và mấy người A Uyển, thật sự hết cách, xoa trán nói: "Được rồi được rồi, ta biết rồi, có phải nha đầu kia đã sớm báo cho các con biết để các con tới khuyên ta không?" Thấy mọi người chỉ cười, bà liền biết con gái út làm chuyện tốt, không khỏi càng muốn mắng người hơn.
Bởi vì Mạnh Hân nhỏ tuổi nhất hơn nữa tính tình lại hoạt bát động lòng người, không ai không thích cho nên người hai nhà thật sự rất sủng ái nàng, cũng không trách biết như vậy không tốt Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không nhịn nổi biện hộ cho nàng, muốn cho nàng chơi đùa thỏa thích một trận, chờ về sau lập gia đình rồi không còn được tự tại như vậy nữa.
Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ cũng tăng lên, lúc nhiệt độ còn ở mức ôn hòa các phu nhân ngồi ở trên đài cao đã sớm rời khỏi, xuống dưới vào trong núi tổ chức tụ họp, đi cùng nhau thành tốp năm tốp ba, có chút cảm giác mở tiệc trà xã giao, mà mấy cô nương hoạt bát cũng bảo người dắt ngựa tới, ngồi trên lưng ngựa để nội thị quản ngựa dắt ngựa tiến lên.
A Uyển và Mạnh Vân vẫn ngồi trên đài cao, cầm ống nhòm nhìn bãi săn ở xa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài bóng dáng cưỡi ngựa ở trong rừng cây, chỉ là A Uyễn mãi vẫn chưa phát hiện bóng dáng Hoàng đế, tất nhiên cũng chưa nhìn thấy Vệ Huyên, ngược lại cũng chưa có người trở về bẩm báo hôm nay ai săn được đầu tiên, ai săn được hổ báo.
Ngay lúc các nàng đang trò chuyện say sưa, đột nhiên một cung nhân vội vàng tới báo: "Thái tử phi, không xong rồi, con ngựa của Quận chúa Phúc An bị hoảng sợ."
Nghe vậy, Mạnh Vân bỗng đứng lên, mặt A Uyển cũng trắng bệch, hai người hơi lảo đảo.
Hoàng hậu bên cạnh nhìn qua, nghe cung nhân nói vậy thì giật mình nói: "Ngựa của Phúc An hoảng sợ? Nàng có bị thương không?"
Mấy người Trịnh Quý phi cũng nhìn sang, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt cũng có chút sâu xa, chỉ là lúc này không ai để ý tới các nàng.
"Bẩm nương nương, nô tỳ không biết, nhận được tin nô tỳ liền tới bẩm báo."
Mạnh Vân lập tức muốn đi xem thế nào, liền xin chỉ thị của Hoàng hậu.
"Đi đi, chỗ này bổn cung có người hầu hạ." Hoàng hậu vô cùng thấu tình đạt lý nói.
Mạnh Vân cười với bà, kéo A Uyển xuống đài cao, vừa đi vừa hỏi: "Các nàng bây giờ ở đâu? Hai vị Trưởng Công chúa biết chưa?"
Lúc trước hai vị Trưởng Công chúa Khang Bình, Khang Nghi ngồi nhàm chán, được thị vệ vây quanh cũng vào trong rừng cây, vì Mạnh Hân muốn hầu hạ Hoàng hậu nên không thu xếp cái gì, mà A Uyển biết chuyện nhà mình cũng không mạo muội đi, an phận ngồi xuống cùng uống trà nói chuyện phiếm với Mạnh Vân.
"Đã phái người đi thông báo cho các ngài ấy rồi ạ, chuyện còn chưa rõ ràng, nô tỳ cũng nghe được tin rồi tới bẩm báo cho ngài trước."
Hai người dẫn một đám người rời đài cao đi về phía bãi săn.
Mạnh Vân đi rất nhanh, A Uyển suýt chút nữa không theo kịp nàng, may mà ngày nào cũng đánh quyền cùng Liễu Tiêu nên sức khỏe tốt hơn nhiều, đi nhanh cũng không còn ba bước là thở dốc như trước kia mà còn có thể theo kịp.
Nhưng mà lúc các nàng đến nơi bỗng nhiên phát hiện ra sự tình khác xa tưởng tượng của các nàng.
Từ xa đã có thể nhìn thấy một đám người vây quanh chỗ đó, thị vệ đứng bảo vệ từ xa, đám nha hoàn đứng gần hơn một chút, sau đó liền nhìn thấy hai cô nương Liễu Thanh Đồng và Mạnh Hân mệt mỏi đứng bên cạnh, trông sắc mặt cũng không tệ lắm, mà hai vị Trưởng Công chúa Khang Bình, Khang Nghi đang nói chuyện vui vẻ với một vị thiếu niên mười tám, mười chín tuổi .
Gương mặt thiếu niên kia tuấn tú góc cạnh, mày rậm mắt to, vóc người thon dài, thậm chí còn cao hơn con em thế gia huân quý trong kinh, trang phục màu đen viền đỏ làm nổi bật lên khí khái hào hùng của hắn. Nhưng mà, vẻ mặt của hắn hơi lạnh lùng, hơn nữa không thích nói chuyện lắm, chỉ im lặng nghe Trưởng Công chúa Khang Bình nói chuyện rồi thỉnh thoảng gật đầu.
Ánh mắt A Uyển đảo qua người Mạnh Hân trước, phát hiện không có gì bất thường rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không nhịn nổi tò mò nhìn về phía thiếu niên kia.
Đây là bãi săn dành cho nữ quyến, ngay cả con mồi giống đực cỡ lớn cũng chẳng có mấy con, bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên không giống binh sĩ đóng quân ở nơi đây đương nhiên sẽ làm cho người ta nghĩ nhiều. Liên tưởng tới lời cung nhân tới báo, bây giờ lại thấy Trưởng Công chúa Khang Bình ôn hòa vui vẻ nói chuyện với hắn là có thể biết có lẽ vừa rồi ngựa Mạnh Hân hoảng sợ đã được vị thiếu niên này ra tay giúp đỡ.
"... Thật sự rất đa tạ ngươi nếu không có ngươi nàng đã có thể bị thương rồi. Hình như ta chưa từng gặp ngươi, không biết ngươi là người nhà nào?"
Thiếu niên thấy Mạnh Vân và A Uyển tới đây, quả quyết nói: "Tại hạ Thẩm Khánh." Sau đó chắp tay cáo từ hai vị Trưởng Công chúa dắt con ngựa bên cạnh trở mình lên ngựa rồi vung roi quất ngựa rời đi như gió.
Hai tùy tùng đi theo thiếu niên vội vàng chạy theo.
A Uyển lặng lẽ nhìn bóng lưng thiếu niên rồi lại nhìn về phía Mạnh Hân, phát hiện nàng ấy liếc trộm bóng lưng thiếu niên kia, vẻ mặt hâm mộ, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Mạnh Vân đi tới: "Mẹ, không sao chứ?" Nói xong, nàng nhìn muội muội uể oải đứng ở bên cạnh.
Trưởng Công chúa Khang Bình không vui lắm nói: "Tất nhiên không sao!" Sau đó trừng mắt với con gái út, cả giận nói: "Nha đầu này dám chạy tới khu săn thú Tây Bắc, ngựa suýt chút nữa bị hoảng sợ, nếu vừa rồi không phải có tiểu tử kia tốt bụng giúp một tay sọ rằng đã xảy ra chuyện rồi." Nói đến đây, trên mặt bà còn có chút nghĩ mà sợ.
Mạnh Hân vội lui ra sau lưng Liễu Thanh Đồng, tiếc rằng vóc dáng Liễu Thanh Đồng nhỏ nhắn sao có thể che cho nàng.
Trưởng Công chúa Khang Bình lại trừng các nàng, mặt Liễu Thanh Đồng đầy áy náy, bỏ mặc cô em chồng sau lưng tiến lên nhận lỗi.
"Mẹ, là lỗi của con, con không trông coi muội muội cẩn thận, mẹ phạt con đi." Liễu Thanh Đồng thành thật tiến lên nhận lỗi.
Môi Trưởng Công chúa Khang Bình khẽ mấp máy, lúc muốn mở miệng thì bị Mạnh Vân cản lại: "Mẹ, sắp tới buổi trưa rồi, về dùng bữa trước đi."
Trưởng Công chúa Khang Bình thấy thế đành phải gật đầu, trong lòng biết lúc này xung quanh có nhiều người qua lại, muốn dạy dỗ nữ nhi cũng không cần vội. Thế là lại trừng tiểu nữ nhi rồi để nữ nhi và con dâu đỡ về.
A Uyển cũng đỡ mẹ Công chúa nhà mình, quay đầu nhìn Mạnh Hân một cái.
Mạnh Hân uể oải đi theo sau.
Chẳng mấy chốc về tới lều trại bố trí cho các quý nhân nghỉ ngơi, bên trong các cung nữ đã chuẩn bị xong trà nước, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Liễu Thanh Đồng tiến lên quỳ gối nhận tội trước mặt Trưởng Công chúa Khang Bình, Mạnh Hân thấy thế cũng vội vàng chạy tới quỳ bên cạnh nàng ấy.
"Mẹ, việc này không liên quan tới đại tẩu, là con chạy lung tung." Mạnh Hân vẫn rất có trách nhiệm: "Lúc ấy con thấy có con thỏ quỳ ở bên kia, không nhịn được đuổi theo, ai ngờ...
Trưởng Công chúa Khang Bình đã gần như nguôi giận rồi chỉ muốn cho nữ nhi nhận chút dạy dỗ mới bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là thấy vẻ mặt Liễu Thanh Đồng ngập tràn tự trách và hổ thẹn, nghĩ tới nàng cũng là đứa nhỏ đáng thương, sau khi gả tới rất hiếu thuận, chuyện hôm nay sợ là cũng bởi vì con gái cầu xin nàng mới đồng ý, khúc mắc trong lòng bà rất nhanh biến mất.
"Được rồi được rồi, ta không tức giận, đứng lên hết đi."
Liễu Thanh Đồng và Mạnh Hân ngẩng đầu nhìn bà thật kỹ, lúc thấy Trưởng Công chúa Khang Bình sắp tức giận thì vội vã đứng dậy, hai người một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Trưởng Công chúa Khang Bình, một người ôm bà một người nũng nịu nói "Mẹ là tốt nhất.", "Mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất thiên hạ", làm cho người ta thật sự không tức giận nổi, Trưởng Công chúa Khang Bình rất nhanh bị các nàng chọc cười.
A Uyển thấy cũng không khỏi buồn cười, một lần nữa xác nhận tính cách Liễu Thanh Đồng quả nhiên vô cùng hợp ý Trưởng Công chúa Khang Bình, không trách lúc trước chỉ mới gặp mặt một lần bà đã quyết định mối hôn sự này.
Bởi vì suýt nữa xảy ra chuyện ngựa hoảng sợ cho nên buổi chiều tất nhiên không thể đi cưỡi ngựa, Mạnh Hân và Liễu Thanh Đồng kéo A Uyển cùng đánh bài, nhân tiện cũng gọi Mạnh Vân tới, bốn người ngồi ở trong lều chơi bài vui vẻ.
Trưởng Công chúa Khang Bình cũng kéo Trưởng Công chúa Khang Nghi tới lều của họ nghỉ ngơi, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, chuyện nói tới tất nhiên là vị anh hùng cứu mỹ nhân công tử Thẩm Khánh.
Mặc dù Thẩm Khánh chưa nói ra thân phận nhưng có thể tới tham gia săn thú mùa thu lần này, không phải huân quý thì là con cháu quan viên, muốn điều tra một người vô cùng dễ dàng, chưa tới nửa ngày, tư liệu về Thẩm Khánh đã trình lên trước mặt.
Trưởng Công chúa Khang Nghi quan sát nàng kỹ rồi cười hỏi: "Tối hôm qua có nghỉ ngơi tốt không? Có mệt hay không?"
A Uyển ngẩng mặt cười với bà vô cùng vui vẻ: "Không mệt ạ."
Chỉ là vẻ vui sướng này không khỏi lộ ra cố gắng quá, trong lòng Trưởng Công chúa Khang Nghi biết có bất thường nhưng cũng không nói gì thêm, bà nhìn kỹ luôn cảm thấy không yên tâm nhưng cũng không nhìn ra lạ ở chỗ nào.
A Uyển sợ mẹ Công chúa phát hiện ra cái gì, vội quay đầu sang chỗ khác, nói chuyện với Thái tử phi và Trưởng Công chúa Khang Bình. Cũng không phải nàng muốn giấu mẹ Công chúa, mà là... chuyện này cho dù là mẫu thân cũng sẽ xấu hổ mở miệng. Nàng từ chỗ Thanh Nhã biết, theo ý mẹ Công chúa là bà hy vọng nàng và Vệ Huyên mười bảy tuổi mới động phòng nhưng mà chuyện đêm đó đâu thể nào nhịn nổi, dù sao còn có mấy tháng nữa là nàng mười bảy tuổi rồi, ít nhiều gì cũng xem như có chút an ủi đi.
Liễu Thanh Đồng yên lặng ngồi sau lưng Trưởng Công chúa Khang Bình cười với nàng, Mạnh Hân cũng nháy mắt ra hiệu với A Uyển, làm cho A Uyển hơi buồn cười.
"Sắc mặt Thọ An trông không tệ, xem ra gặp mẹ chồng tốt rồi." Trưởng Công chúa Khang Bình trêu ghẹo nói, mỗi lần nhìn thấy A Uyển, bà luôn phải nói một chút về tình hình sức khỏe của nàng, điều này đã trở thành thói quen.
Thụy vương phi ngồi bên cạnh, sau khi nghe xong khiêm tốn nói: "Đâu có, nàng là một đứa trẻ ngoan lanh lợi nghe lời làm người ta bớt lo, trong lòng ta rất thích nàng, vui mừng vì Huyên Nhi có thể lấy được nàng đấy." Sau đó lại nói với Trưởng Công chúa Khang Nghi: "Cũng là Khang Nghi dạy con tốt."
Trưởng Công chúa Khang Nghi mỉm cười với bà, vẻ mặt có vài phần vui sướng, hiển nhiên lời của Thụy vương phi đã chạm tới lòng bà rồi.
"Ha ha, Vương phi biết nói lời dễ nghe quá nhưng mà Thọ An đúng là đứa trẻ ngoan, ngoan hơn mấy con khỉ nhà ta nhiều, thật sự mong nàng là do ta sinh ra đấy."
Hai người bắt đầu trò chuyện giết thời gian, thanh âm không lớn không nhỏ, người bên cạnh đều nghe được, trong số mấy người chỗ Tam Hoàng tử phi có một người nghe thấy thì khẽ giật mình. Mạc Phỉ kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy nửa mặt người kia, sườn mặt trắng trẻo dịu dàng giống như trăng non mới mọc mang theo vẻ đẹp tĩnh lặng làm cho người ta không nhịn được nhìn thêm vài lần, nhìn xong lại có chút chua xót trong lòng.
Tình cảm của bọn họ... thật sự rất tốt? Ngay cả Thụy vương phi cũng thích nàng ta như vậy...
"Thất muội muội, muội sao vậy?" Mạc Như giữ chặt tay của nàng, lo lắng hỏi thăm.
Sắc mặt Mạc Phỉ trắng bệch, lắc đầu với nàng ấy.
Mạc Như thấy nàng không nói lời nào, lông mày nhăn lại cũng hết cách. Xoay mặt lại nhìn thấy Ngũ Hoàng tử phi ngồi chỗ khác cũng ngẩn người, trong lòng bất đắc dĩ, không khỏi suy nghĩ có thời gian phải tìm Tam Hoàng tử nói chuyện để hắn đi khuyên nhủ Ngũ Hoàng tử, nếu không lại bị Hoàng thượng kiêng kỵ thì rất bất lợi cho bọn họ.
Lúc này, A Uyển đang hỏi thăm Mạnh Vân: "Nhị biểu tỷ, Đại biểu tỷ không đến sao?"
"Nghe nói là mấy hôm nay An Nhi không thoải mái, Đại tỷ tỷ không đi được nên không đến nhưng phu nhân An Quốc Công có đến." Mạnh Vân giải thích, hất cằm chỉ về một hướng.
An Nhi là nhi tử của Mạnh Nhược sinh vào năm Văn Đức thứ hai mươi mốt, bây giờ cũng chỉ mới khoảng một tuổi.
A Uyển nhìn sang thì thấy phu nhân An Quốc Công hơi mập mạp ngồi trong mấy phu nhân huân quý cách không xa, bên cạnh bà là một cô nương trẻ trung xinh đẹp, mặt ngập tràn vẻ tự tin phấn chấn giống Tống Nghiên tới mấy phần, không cần phải nói đã biết đây là cô nương nhỏ nhất của An Quốc Công - Tống Trinh, mặc dù không phải đích nữ nhưng vì là nữ nhi An Quốc Công có lúc tuổi già nên ở trong phủ An Quốc Công được sủng ái vô cùng.
Hình như phát hiện ánh mắt của nàng, phu nhân An Quốc Công lơ đãng nhìn sang, sau đó sắc mặt lập tức có chút mất tự nhiên ngay cả nụ cười cũng thu lại mấy phần, ngược lại Tống Trinh phát hiện mẹ cả mất tự nhiên cũng nhìn sang chỗ này, lúc nhìn thấy nàng thì ánh mắt lóe lên, rất nhanh đã cười ngọt ngào với nàng.
A Uyển mỉm cười, thu lại tầm mắt, lại tiếp tục nói việc nhà với Mạnh Vân.
Nói một lát, Mạnh Hân bỗng kéo tay áo A Uyển, tiến tới trước mặt các nàng nhỏ giọng nói: "A Uyển, Nhị tỷ, ta và Đại tẩu muốn ra bãi săn chạy vài vòng, hai người giúp một chút nhé." Rồi nhìn sang mẫu thân đang cùng Trưởng Công chúa Khang Nghi cầm ống nhòm quan sát bãi săn.
A Uyển nhìn về phía Mạnh Vân cho rằng nàng ấy sẽ ngăn cản, không ngờ nàng ấy chỉ véo má tiểu muội muội rồi thản nhiên nói: "Đi đi."
Mạnh Hân nhỏ giọng reo lên rồi kéo Liễu Thanh Đồng mỉm cười với hai người rời đi.
A Uyển nhìn bóng lưng vui sướng của tiểu cô nương, hỏi: "Sao Nhị biểu tỷ lại đồng ý? Tỷ không lo sao?"
Mạnh Vân nhận chén trà cung nữ đưa tới, nói: "Tính hiếu kỳ của A Hân rất lớn, nếu không cho con bé đi vài vòng, trong lòng con bé sẽ mãi nghĩ tới, không chừng sẽ tự mình lén đi, vậy không bằng đồng ý cho con bé, có Thanh Đồng ở đó, ta cũng yên tâm."
Hiển nhiên là cực kỳ yên tâm với Liễu Thanh Đồng.
A Uyển không khỏi mỉm cười, quả nhiên tuy thích bắt nạt muội muội nhưng thương nhất cũng là cô muội muội này.
Lúc này ở dưới đài cao xuất hiện bóng dáng Mạnh Hân và Liễu Thanh Đồng, có nội thị quản lý ngựa và tên bắn tiến lên thỉnh an các nàng, sau đó dắt hai con ngựa dễ bảo vóc dáng vừa phải tới.
Trưởng Công chúa Khang Bình đúng lúc nhìn thấy hai người, suýt chút nữa muốn đứng lên ngăn cản nhưng bị Trưởng Công chúa Khang Nghi cản lại, giờ đang ở trước mặt mọi người nếu mạo muội đứng dậy gọi thì có hơi lỗ mãng.
Cũng không chờ Trưởng Công chúa Khang Bình sai người dẫn tiểu về, hai cô nương đã cưỡi ngựa, được một đám nha hoàn và hộ vệ hộ tống đi rồi.
"Nha đầu này, lát nữa phải dạy dỗ nó một trận!" Trưởng Công chúa Khang Bình tức giận nói.
"Mẹ, đệ muội cũng ở đó, mẹ yên tâm đi." Mạnh Vân khuyên nhủ.
Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng nói: "Đúng vậy, tỷ phải tin tưởng con bé Thanh Đồng chứ, con bé chắc chắn sẽ bảo vệ A Hân."
A Uyển cũng khuyên cùng để tránh Mạnh Hân về bị mắng.
Trưởng Công chúa Khang Bình ở dưới sự khuyên bảo của nữ và mấy người A Uyển, thật sự hết cách, xoa trán nói: "Được rồi được rồi, ta biết rồi, có phải nha đầu kia đã sớm báo cho các con biết để các con tới khuyên ta không?" Thấy mọi người chỉ cười, bà liền biết con gái út làm chuyện tốt, không khỏi càng muốn mắng người hơn.
Bởi vì Mạnh Hân nhỏ tuổi nhất hơn nữa tính tình lại hoạt bát động lòng người, không ai không thích cho nên người hai nhà thật sự rất sủng ái nàng, cũng không trách biết như vậy không tốt Trưởng Công chúa Khang Nghi cũng không nhịn nổi biện hộ cho nàng, muốn cho nàng chơi đùa thỏa thích một trận, chờ về sau lập gia đình rồi không còn được tự tại như vậy nữa.
Mặt trời dần dần lên cao, nhiệt độ cũng tăng lên, lúc nhiệt độ còn ở mức ôn hòa các phu nhân ngồi ở trên đài cao đã sớm rời khỏi, xuống dưới vào trong núi tổ chức tụ họp, đi cùng nhau thành tốp năm tốp ba, có chút cảm giác mở tiệc trà xã giao, mà mấy cô nương hoạt bát cũng bảo người dắt ngựa tới, ngồi trên lưng ngựa để nội thị quản ngựa dắt ngựa tiến lên.
A Uyển và Mạnh Vân vẫn ngồi trên đài cao, cầm ống nhòm nhìn bãi săn ở xa, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy vài bóng dáng cưỡi ngựa ở trong rừng cây, chỉ là A Uyễn mãi vẫn chưa phát hiện bóng dáng Hoàng đế, tất nhiên cũng chưa nhìn thấy Vệ Huyên, ngược lại cũng chưa có người trở về bẩm báo hôm nay ai săn được đầu tiên, ai săn được hổ báo.
Ngay lúc các nàng đang trò chuyện say sưa, đột nhiên một cung nhân vội vàng tới báo: "Thái tử phi, không xong rồi, con ngựa của Quận chúa Phúc An bị hoảng sợ."
Nghe vậy, Mạnh Vân bỗng đứng lên, mặt A Uyển cũng trắng bệch, hai người hơi lảo đảo.
Hoàng hậu bên cạnh nhìn qua, nghe cung nhân nói vậy thì giật mình nói: "Ngựa của Phúc An hoảng sợ? Nàng có bị thương không?"
Mấy người Trịnh Quý phi cũng nhìn sang, tuy không nói gì nhưng vẻ mặt cũng có chút sâu xa, chỉ là lúc này không ai để ý tới các nàng.
"Bẩm nương nương, nô tỳ không biết, nhận được tin nô tỳ liền tới bẩm báo."
Mạnh Vân lập tức muốn đi xem thế nào, liền xin chỉ thị của Hoàng hậu.
"Đi đi, chỗ này bổn cung có người hầu hạ." Hoàng hậu vô cùng thấu tình đạt lý nói.
Mạnh Vân cười với bà, kéo A Uyển xuống đài cao, vừa đi vừa hỏi: "Các nàng bây giờ ở đâu? Hai vị Trưởng Công chúa biết chưa?"
Lúc trước hai vị Trưởng Công chúa Khang Bình, Khang Nghi ngồi nhàm chán, được thị vệ vây quanh cũng vào trong rừng cây, vì Mạnh Hân muốn hầu hạ Hoàng hậu nên không thu xếp cái gì, mà A Uyển biết chuyện nhà mình cũng không mạo muội đi, an phận ngồi xuống cùng uống trà nói chuyện phiếm với Mạnh Vân.
"Đã phái người đi thông báo cho các ngài ấy rồi ạ, chuyện còn chưa rõ ràng, nô tỳ cũng nghe được tin rồi tới bẩm báo cho ngài trước."
Hai người dẫn một đám người rời đài cao đi về phía bãi săn.
Mạnh Vân đi rất nhanh, A Uyển suýt chút nữa không theo kịp nàng, may mà ngày nào cũng đánh quyền cùng Liễu Tiêu nên sức khỏe tốt hơn nhiều, đi nhanh cũng không còn ba bước là thở dốc như trước kia mà còn có thể theo kịp.
Nhưng mà lúc các nàng đến nơi bỗng nhiên phát hiện ra sự tình khác xa tưởng tượng của các nàng.
Từ xa đã có thể nhìn thấy một đám người vây quanh chỗ đó, thị vệ đứng bảo vệ từ xa, đám nha hoàn đứng gần hơn một chút, sau đó liền nhìn thấy hai cô nương Liễu Thanh Đồng và Mạnh Hân mệt mỏi đứng bên cạnh, trông sắc mặt cũng không tệ lắm, mà hai vị Trưởng Công chúa Khang Bình, Khang Nghi đang nói chuyện vui vẻ với một vị thiếu niên mười tám, mười chín tuổi .
Gương mặt thiếu niên kia tuấn tú góc cạnh, mày rậm mắt to, vóc người thon dài, thậm chí còn cao hơn con em thế gia huân quý trong kinh, trang phục màu đen viền đỏ làm nổi bật lên khí khái hào hùng của hắn. Nhưng mà, vẻ mặt của hắn hơi lạnh lùng, hơn nữa không thích nói chuyện lắm, chỉ im lặng nghe Trưởng Công chúa Khang Bình nói chuyện rồi thỉnh thoảng gật đầu.
Ánh mắt A Uyển đảo qua người Mạnh Hân trước, phát hiện không có gì bất thường rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại không nhịn nổi tò mò nhìn về phía thiếu niên kia.
Đây là bãi săn dành cho nữ quyến, ngay cả con mồi giống đực cỡ lớn cũng chẳng có mấy con, bỗng nhiên xuất hiện một thiếu niên không giống binh sĩ đóng quân ở nơi đây đương nhiên sẽ làm cho người ta nghĩ nhiều. Liên tưởng tới lời cung nhân tới báo, bây giờ lại thấy Trưởng Công chúa Khang Bình ôn hòa vui vẻ nói chuyện với hắn là có thể biết có lẽ vừa rồi ngựa Mạnh Hân hoảng sợ đã được vị thiếu niên này ra tay giúp đỡ.
"... Thật sự rất đa tạ ngươi nếu không có ngươi nàng đã có thể bị thương rồi. Hình như ta chưa từng gặp ngươi, không biết ngươi là người nhà nào?"
Thiếu niên thấy Mạnh Vân và A Uyển tới đây, quả quyết nói: "Tại hạ Thẩm Khánh." Sau đó chắp tay cáo từ hai vị Trưởng Công chúa dắt con ngựa bên cạnh trở mình lên ngựa rồi vung roi quất ngựa rời đi như gió.
Hai tùy tùng đi theo thiếu niên vội vàng chạy theo.
A Uyển lặng lẽ nhìn bóng lưng thiếu niên rồi lại nhìn về phía Mạnh Hân, phát hiện nàng ấy liếc trộm bóng lưng thiếu niên kia, vẻ mặt hâm mộ, không khỏi âm thầm lắc đầu.
Mạnh Vân đi tới: "Mẹ, không sao chứ?" Nói xong, nàng nhìn muội muội uể oải đứng ở bên cạnh.
Trưởng Công chúa Khang Bình không vui lắm nói: "Tất nhiên không sao!" Sau đó trừng mắt với con gái út, cả giận nói: "Nha đầu này dám chạy tới khu săn thú Tây Bắc, ngựa suýt chút nữa bị hoảng sợ, nếu vừa rồi không phải có tiểu tử kia tốt bụng giúp một tay sọ rằng đã xảy ra chuyện rồi." Nói đến đây, trên mặt bà còn có chút nghĩ mà sợ.
Mạnh Hân vội lui ra sau lưng Liễu Thanh Đồng, tiếc rằng vóc dáng Liễu Thanh Đồng nhỏ nhắn sao có thể che cho nàng.
Trưởng Công chúa Khang Bình lại trừng các nàng, mặt Liễu Thanh Đồng đầy áy náy, bỏ mặc cô em chồng sau lưng tiến lên nhận lỗi.
"Mẹ, là lỗi của con, con không trông coi muội muội cẩn thận, mẹ phạt con đi." Liễu Thanh Đồng thành thật tiến lên nhận lỗi.
Môi Trưởng Công chúa Khang Bình khẽ mấp máy, lúc muốn mở miệng thì bị Mạnh Vân cản lại: "Mẹ, sắp tới buổi trưa rồi, về dùng bữa trước đi."
Trưởng Công chúa Khang Bình thấy thế đành phải gật đầu, trong lòng biết lúc này xung quanh có nhiều người qua lại, muốn dạy dỗ nữ nhi cũng không cần vội. Thế là lại trừng tiểu nữ nhi rồi để nữ nhi và con dâu đỡ về.
A Uyển cũng đỡ mẹ Công chúa nhà mình, quay đầu nhìn Mạnh Hân một cái.
Mạnh Hân uể oải đi theo sau.
Chẳng mấy chốc về tới lều trại bố trí cho các quý nhân nghỉ ngơi, bên trong các cung nữ đã chuẩn bị xong trà nước, mọi người lần lượt ngồi xuống.
Liễu Thanh Đồng tiến lên quỳ gối nhận tội trước mặt Trưởng Công chúa Khang Bình, Mạnh Hân thấy thế cũng vội vàng chạy tới quỳ bên cạnh nàng ấy.
"Mẹ, việc này không liên quan tới đại tẩu, là con chạy lung tung." Mạnh Hân vẫn rất có trách nhiệm: "Lúc ấy con thấy có con thỏ quỳ ở bên kia, không nhịn được đuổi theo, ai ngờ...
Trưởng Công chúa Khang Bình đã gần như nguôi giận rồi chỉ muốn cho nữ nhi nhận chút dạy dỗ mới bày ra vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là thấy vẻ mặt Liễu Thanh Đồng ngập tràn tự trách và hổ thẹn, nghĩ tới nàng cũng là đứa nhỏ đáng thương, sau khi gả tới rất hiếu thuận, chuyện hôm nay sợ là cũng bởi vì con gái cầu xin nàng mới đồng ý, khúc mắc trong lòng bà rất nhanh biến mất.
"Được rồi được rồi, ta không tức giận, đứng lên hết đi."
Liễu Thanh Đồng và Mạnh Hân ngẩng đầu nhìn bà thật kỹ, lúc thấy Trưởng Công chúa Khang Bình sắp tức giận thì vội vã đứng dậy, hai người một trái một phải ngồi xuống bên cạnh Trưởng Công chúa Khang Bình, một người ôm bà một người nũng nịu nói "Mẹ là tốt nhất.", "Mẹ là người mẹ xinh đẹp nhất thiên hạ", làm cho người ta thật sự không tức giận nổi, Trưởng Công chúa Khang Bình rất nhanh bị các nàng chọc cười.
A Uyển thấy cũng không khỏi buồn cười, một lần nữa xác nhận tính cách Liễu Thanh Đồng quả nhiên vô cùng hợp ý Trưởng Công chúa Khang Bình, không trách lúc trước chỉ mới gặp mặt một lần bà đã quyết định mối hôn sự này.
Bởi vì suýt nữa xảy ra chuyện ngựa hoảng sợ cho nên buổi chiều tất nhiên không thể đi cưỡi ngựa, Mạnh Hân và Liễu Thanh Đồng kéo A Uyển cùng đánh bài, nhân tiện cũng gọi Mạnh Vân tới, bốn người ngồi ở trong lều chơi bài vui vẻ.
Trưởng Công chúa Khang Bình cũng kéo Trưởng Công chúa Khang Nghi tới lều của họ nghỉ ngơi, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm, chuyện nói tới tất nhiên là vị anh hùng cứu mỹ nhân công tử Thẩm Khánh.
Mặc dù Thẩm Khánh chưa nói ra thân phận nhưng có thể tới tham gia săn thú mùa thu lần này, không phải huân quý thì là con cháu quan viên, muốn điều tra một người vô cùng dễ dàng, chưa tới nửa ngày, tư liệu về Thẩm Khánh đã trình lên trước mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.